_ Woa, Yến Oanh, xem kìa…. Đẹp quá à!!! – Băng Anh mắt sáng rỡ nhìn chầm vào anh từ đầu đến chân thốt trên sung sướng. Yến Oanh thì giờ khỏi nói, mắt nhỏ không chớp lấy một cái, giờ tai nhỏ mà nghe Băng Anh nói gì mới là lạ ý.
Anh Huy bực bội lắm khi có cả trăm con mắt cứ săm soi khắp người mình, anh lắc đầu chán ngán bước ra ngoài mặc dù đây không phải là lần đầu anh bị khủng bố, mà đó là chuyện thường như cơm sườn từ khi anh 7 tuổi cơ. Nhưng sao anh lại học lớp 12, giờ anh đã 22 tuổi rồi cơ mà.
_ Nè! Bạn, làm boyfriend mình nhá! – Tú Nghiên ỏng ẹo trước mặt anh, điệu bộ của nhỏ chỉ làm cho hàng trăm đứa con gái muốn đập ả bầm dập thôi. Đối với anh, ả chả là gì cả, vô hình. Anh lạnh lùng đứng dậy hất nhỏ ngã xuống rồi ra ngoài( Lạnh như nước đá luôn).
_ Anh hai! Tại sao anh lại sử dụng kế hoạch này, em đã nói…- Nguyên Hân khó chịu nhìn anh, đôi mắt hằn lên giận dữ, lo lắng và cả tò mò. Thật ra, cô với anh đã có nhiều kế hoạch cho việc trả thù lẫn kéo nó về bên anh, vì nó là tất cả của đời anh mà.
_ Từ nay em không cần xen vào nữa, chuyện của anh, anh tự lo. – Không để cô em gái nói hết câu, anh mọc chân ếch nhảy vào họng cô. Lắc đầu bỏ đi, cô mệt mỏi lắm, vì chuyện của hai người họ mà cô không thể đồng ý lời tỉnh tò của người mình yêu. Giờ lại bỏ hết công lao người khác như vậy. anh trai gì mà…
Trở lại nó, sau một hồi khóc sướng con mắt, nó ngước lên nhìn Thiên Di rồi bỏ về. Đôi mắt khinh bỉ nhìn tất cả mọi thứ.
Rầm!!
Nó va phải Thu Nhi( Xấu mà còn xí í ạ), nhỏ trợn mắt xô lại nó, cứ tưởng nó sẽ bỏ đi nhưng không, nó giật tóc nhỏ đập đầu nhỏ vào tường, rồi liên tục đánh vào mặt nhỏ cho tới khi mọi người gỡ ra được. Nhỏ xanh lét mặt mài không dám nhìn nó. Hất tay bỏ đi, liếc nhìn cả đám làm cho mọi người rợn gáy.
_Nhã Lâm, học bạ của em đổi thành Hoàng Thiên Lâm à? Nhưng tại sao? – Ông thầy hiệu trưởng cau mày hỏi.
_ Chả sao cả! – nó lạnh lùng nói rồi biến ra ngoài chỉ để lại tiếng “rầm” sau cánh cửa làm con tim nhỏ bé mong manh của ông trưởng muốn rớt ra ngoài.
Cái nắng chiều mùa hè vội vã rút đi, rồi thế chỗ cho những đám mây đen quần quại,gió lại thổi ào như muốn cuốn trôi mọi thứ, vậy mà nó vẫn tung tăng dẫn 2 nhóc đi chơi, cho tới khi mưa trút nặng nó mới chịu yên vì trong nhà, lúc đó, Tú Nghiên chạy ùa vào nhà nó trú mưa, 2 người liếc xéo nhau lác mắt rồi hậm hừ đá đểu nhau:
_ Nè! Đức Anh, em nghĩ mặt nào dày hơn da heo. – Nó nhìn Đức Anh hồn nhiên hỏi.
_ Mặt bà chị đó – thằng bé trỏ thẳng vào mặt nhỏ mà hét làm nhỏ quê không biết trốn đâu, nhưng rồi nhận thấy Chiêu Anh, nhỏ giả nai hỏi nhóc:
_Bé này… bé có biết con người bẩn thiểu, đầm tiện là như thế nào không?
_ Là người như bà chị đó mà, vậy cũng hỏi. – Nhóc khinh khỉnh đẩy nhỏ ra chạy về phía nó cười ha ha. Nhỏ đỏ mặt chạy mất hút trong cơn mưa, nhục quá mà. 15 phút sau, nhỏ quay lại cùng 5 tên cao to, nó không muốn gây chuyện, nên không thèm để ý. Thấy vẻ mặt coi rẽ mình, nhỏ Tú Nghiên không chịu được nên cho người đánh nó. Nó chỉ chóng đỡ thôi, không muốn đánh ai. Nhưng nhỏ đó vô tình xô ngã Chiêu Anh làm nó nổi cáo lên, vứt áo bỏ guốc xong vào đánh 5 thằng con trai chỉ trong7 nốt nhạc. Rồi quay sang nhỏ:
_ Mày giỏi!!! Dám đụng vào người của Hoàng Thiên Lâm này…- Vừa dứt lời, cô lấy đế giày đập vào đầu nhỏ, rồi trói nhỏ lại:
_ Mày thả tao ra, nếu không tao…um um – Nhỏ chưa kịp dọa thì nó đã lấy vớ giày của 1 thằng trong số hồi nãy bịt miệng nhỏ:
_ Chiêu Anh, mặt của em, còn tóc là của Đức Anh nhé!!! – Nó quay sang hai nhóc dặn dò rồi ngồi vào ghế xem phim
_ Dạ!!! – hai đứa râm rấp nghe theo. Chiêu Anh dùng dao gâm xẻo vài miệng thịt mỏng bên má trái, rồi dùng dao lam rạch má phải, xong xuôi tác phẩm, nhóc chậy ào vào nhà… lấy muối ớt sát vào vết thương nhỏ. Đức Anh cũng chả kém cạnh, thằng nhóc cắt tóc của nhỏ lọt xọt, rồi cạo lõm vài chỗ trong xấu kinh, đã vậy còn lấn luôn chân mài không còn 1 sợi, nhỏ khóc nức nở vì đau, cuối cùng nó cũng tha, nhưng Đức Anh thì không, thằng bé lại lấy keo 502 gián giấy báo vào quần áo, tay chân cả mớ tóc lũng cũng nữa. Trong nhỏ lúc này chả khác gì một con… bệnh.
Anh Huy bực bội lắm khi có cả trăm con mắt cứ săm soi khắp người mình, anh lắc đầu chán ngán bước ra ngoài mặc dù đây không phải là lần đầu anh bị khủng bố, mà đó là chuyện thường như cơm sườn từ khi anh 7 tuổi cơ. Nhưng sao anh lại học lớp 12, giờ anh đã 22 tuổi rồi cơ mà.
_ Nè! Bạn, làm boyfriend mình nhá! – Tú Nghiên ỏng ẹo trước mặt anh, điệu bộ của nhỏ chỉ làm cho hàng trăm đứa con gái muốn đập ả bầm dập thôi. Đối với anh, ả chả là gì cả, vô hình. Anh lạnh lùng đứng dậy hất nhỏ ngã xuống rồi ra ngoài( Lạnh như nước đá luôn).
_ Anh hai! Tại sao anh lại sử dụng kế hoạch này, em đã nói…- Nguyên Hân khó chịu nhìn anh, đôi mắt hằn lên giận dữ, lo lắng và cả tò mò. Thật ra, cô với anh đã có nhiều kế hoạch cho việc trả thù lẫn kéo nó về bên anh, vì nó là tất cả của đời anh mà.
_ Từ nay em không cần xen vào nữa, chuyện của anh, anh tự lo. – Không để cô em gái nói hết câu, anh mọc chân ếch nhảy vào họng cô. Lắc đầu bỏ đi, cô mệt mỏi lắm, vì chuyện của hai người họ mà cô không thể đồng ý lời tỉnh tò của người mình yêu. Giờ lại bỏ hết công lao người khác như vậy. anh trai gì mà…
Trở lại nó, sau một hồi khóc sướng con mắt, nó ngước lên nhìn Thiên Di rồi bỏ về. Đôi mắt khinh bỉ nhìn tất cả mọi thứ.
Rầm!!
Nó va phải Thu Nhi( Xấu mà còn xí í ạ), nhỏ trợn mắt xô lại nó, cứ tưởng nó sẽ bỏ đi nhưng không, nó giật tóc nhỏ đập đầu nhỏ vào tường, rồi liên tục đánh vào mặt nhỏ cho tới khi mọi người gỡ ra được. Nhỏ xanh lét mặt mài không dám nhìn nó. Hất tay bỏ đi, liếc nhìn cả đám làm cho mọi người rợn gáy.
_Nhã Lâm, học bạ của em đổi thành Hoàng Thiên Lâm à? Nhưng tại sao? – Ông thầy hiệu trưởng cau mày hỏi.
_ Chả sao cả! – nó lạnh lùng nói rồi biến ra ngoài chỉ để lại tiếng “rầm” sau cánh cửa làm con tim nhỏ bé mong manh của ông trưởng muốn rớt ra ngoài.
Cái nắng chiều mùa hè vội vã rút đi, rồi thế chỗ cho những đám mây đen quần quại,gió lại thổi ào như muốn cuốn trôi mọi thứ, vậy mà nó vẫn tung tăng dẫn 2 nhóc đi chơi, cho tới khi mưa trút nặng nó mới chịu yên vì trong nhà, lúc đó, Tú Nghiên chạy ùa vào nhà nó trú mưa, 2 người liếc xéo nhau lác mắt rồi hậm hừ đá đểu nhau:
_ Nè! Đức Anh, em nghĩ mặt nào dày hơn da heo. – Nó nhìn Đức Anh hồn nhiên hỏi.
_ Mặt bà chị đó – thằng bé trỏ thẳng vào mặt nhỏ mà hét làm nhỏ quê không biết trốn đâu, nhưng rồi nhận thấy Chiêu Anh, nhỏ giả nai hỏi nhóc:
_Bé này… bé có biết con người bẩn thiểu, đầm tiện là như thế nào không?
_ Là người như bà chị đó mà, vậy cũng hỏi. – Nhóc khinh khỉnh đẩy nhỏ ra chạy về phía nó cười ha ha. Nhỏ đỏ mặt chạy mất hút trong cơn mưa, nhục quá mà. 15 phút sau, nhỏ quay lại cùng 5 tên cao to, nó không muốn gây chuyện, nên không thèm để ý. Thấy vẻ mặt coi rẽ mình, nhỏ Tú Nghiên không chịu được nên cho người đánh nó. Nó chỉ chóng đỡ thôi, không muốn đánh ai. Nhưng nhỏ đó vô tình xô ngã Chiêu Anh làm nó nổi cáo lên, vứt áo bỏ guốc xong vào đánh 5 thằng con trai chỉ trong7 nốt nhạc. Rồi quay sang nhỏ:
_ Mày giỏi!!! Dám đụng vào người của Hoàng Thiên Lâm này…- Vừa dứt lời, cô lấy đế giày đập vào đầu nhỏ, rồi trói nhỏ lại:
_ Mày thả tao ra, nếu không tao…um um – Nhỏ chưa kịp dọa thì nó đã lấy vớ giày của 1 thằng trong số hồi nãy bịt miệng nhỏ:
_ Chiêu Anh, mặt của em, còn tóc là của Đức Anh nhé!!! – Nó quay sang hai nhóc dặn dò rồi ngồi vào ghế xem phim
_ Dạ!!! – hai đứa râm rấp nghe theo. Chiêu Anh dùng dao gâm xẻo vài miệng thịt mỏng bên má trái, rồi dùng dao lam rạch má phải, xong xuôi tác phẩm, nhóc chậy ào vào nhà… lấy muối ớt sát vào vết thương nhỏ. Đức Anh cũng chả kém cạnh, thằng nhóc cắt tóc của nhỏ lọt xọt, rồi cạo lõm vài chỗ trong xấu kinh, đã vậy còn lấn luôn chân mài không còn 1 sợi, nhỏ khóc nức nở vì đau, cuối cùng nó cũng tha, nhưng Đức Anh thì không, thằng bé lại lấy keo 502 gián giấy báo vào quần áo, tay chân cả mớ tóc lũng cũng nữa. Trong nhỏ lúc này chả khác gì một con… bệnh.
/21
|