Tối về, Chung Ly lấy lí do là ăn mừng để mở một chai vang đỏ. Chu Tô vui vẻ nên uống không ít, kỳ quái là dạ dày thế nhưng lại không có phản ứng gì. Nhìn thấy đã lâu rồi Chung Ly mới nở một nụ cười thoải mái như vậy, Chu Tô mới nhận ra mới phát giác được chuyện này cuối cùng đã qua một thời gian dài, tâm tình cực kỳ tốt nên đã uống rất nhiều. Không lâu sau, hai chân giống như mềm nhũn, đầu cũng bắt đầu mơ màng. Lấy lại bình tĩnh, chống ghế đứng dậy hai chân luýnh quýnh nhưng vẫn giơ ly rượu lên, như muốn mời rượu Chung Ly: "Chung Ly…Em đã nói với anh chưa nhỉ? Ách…" nấc một cái sau đó nói tiếp: "Em nên kính anh ly rượu này, ừ, chúc mừng ba đã thoát khỏi phiền phức giải, còn nữa, kính anh vì anh không chịu áp lực mà muốn ly hôn với em. Nhưng anh…" Chu Tô chợt nhớ ra điều gì đó, hấp háy mắt nhìn anh sau đó nói tiếp: "Nhưng mà, bắt đầu từ lúc nào thì anh thích em? Lần em nấu cơm sao? Hay là lúc ở lì dưới lầu nhà anh không chịu đi?"
Không đợi Chung Ly nói gì liền khụy xuống.
Chung Ly nhanh chóng đặt ly rượu xuống, giữ chặt lấy cả thân mình mềm oặt của Chu Tô, nhìn người phụ nữ trong ngực đã nhắm mắt lại, hai má hây hây, dịu dàng nói: "Uống không được, lại còn ra vẻ, Chu Tô, em luôn luôn như vậy."Nói xong khẽ cười, cúi đầu nhẹ lên đôi môi ấm áp của vợ mình.
"Uống?" hai mắt Chu Tô nhắm nghiền nhưng tay chân lại không chịu an phận vẫn vùng vằng lầm bầm nói: "Em đang uống độc dược… Em biết chứ nhưng vẫn không nhịn được mà nhấp từng ngụm từng ngụm bởi vì em không thể kiềm chế, không quản được mình."
"Được rồi…Được rồi…" Chung Ly dùng hai tay đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tô: "Đừng nói nhảm nữa, nghỉ ngơi thật tốt, nhé?"
"Ừ, ừ. Chung Ly…Em nghe anh, cái gì cũng nghe theo anh." Lẩm bẩm nói xong câu này liền mơ màng ngủ.
Chung Ly lắc đầu một cách bất đắc dĩ, ôm Chu Tô lên lầu.
Nửa đêm khát nước, Chu Tô tỉnh dậy, không cẩn thận va phải một cái ghế, tiếng động không hề nhỏ khiến Chung Ly đang ngủ ngon tỉnh giấc.
Anh vội vàng bật đèn, nghiêng đầu nhìn Chu Tô.
Chu Tô cười cầu hòa: "Em khát nước nên muốn dậy uống nước thôi. Anh mau ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc đấy."
Chung Ly nhìn Chu Tô chằm chằm sau đó nói: "Ngày mai anh không cần đi làm, em còn mệt không?"
“Ổn rồi. Ngủ một giấc sâu nên đỡ mệt rồi nhưng mà đầu vẫn có chút đau." Chu Tô nghiêng đầu xoa huyệt thái dương.
Chung Ly đứng dậy khỏi chăn, ngồi ở mép giường mắt chăm chú nhìn cô: "Chu Tô, chúng ta làm chút chuyện khác có ý nghĩa đi."
Chu Tô cười khổ: "Chung Ly, đầu óc của anh lúc nào cũng chứa tinh trùng hay sao vậy? Mỗi lần trên giường đều nghĩ đến vẫn đề này. Em không muốn…" nói xong đi vòng qua chỗ Chung Ly, nằm phịch xuống chỗ của mình, quay đầu lại nói: "Ngủ! Làm chuyện đó quá nhiều cũng không tốt cho thân thể đâu."
Chung Ly nghiêng đầu nhìn Chu Tô một cách vô tội: "Làm gì có chuyện thường xuyên, kể từ lúc ba xảy ra chuyện, chúng ta đã không làm. Nếu lâu quá không ‘ vận động ’ mới có chuyện ấy."
"Nhưng em mệt mỏi, ngủ." Chu Tô vẫn không để ý đến Chung Ly, kéo chăn lên trùm kín đầu.
"Em mệt thì cứ nằm yên, không phải làm gì cả. Nhưng em phải thực hiện nghĩa vụ của người vợ, nếu không anh sẽ kiện em." Chung Ly làm bộ ủy khuất lôi kéo góc chăn.
"Cái gì? Cái gì cơ? Anh sao có thể…" Chu Tô giận đến mức nói không nên lời.
Cuối cùng Chung Ly mất hết kiên nhẫn, một tay nhanh chóng lật chăn, nhào tới: "Thật khó khăn quá, đàm phán vô hiệu nên phải cưỡng chế thi hành!" Nói xong liền gặm gặm lên cổ Chu Tô.
"Làm sao anh lại như cún vậy? Chưa tiến hóa hết sao?" Chu Tô một mặt giữ quần áo ngủ của mình, một mặt mắng.
"Là do em không đồng ý với lời nói thì bắt buộc anh phải hành động thôi." Chung Ly nở một nụ cười xấu xa: "Vợ à. Anh thật sự đã nhịn thật lâu, cho nên em phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nha." Nói xong nhanh chóng cởi áo ngủ Chu Tô, một tay cầm lấy cằm của Chu Tô giơ lên, áp môi mình lên môi cô, một tay thò vào quần ngủ.
Chu Tô bị đầu lưỡi của Chung Ly trêu chọc đến một chữ cũng không nói được, thân thể bị anh xoa đến phát đau, nghĩ thầm thế nào lại giống như muốn ăn thịt cô vậy? Chỉ hối hận, là lỗi của mình, khuya khoắt như vậy uống nước gì a?
Buổi sáng, cả người Chu Tô mệt rã rời. Chung Ly bình thường luôn mang bộ dạng của một chính nhân quân tử, lạnh nhạt như nước tại sao lúc trên giường lại luôn biến thành bộ dạng của một con sói đói như vậy được nhỉ?
Nhìn chồng mình đang ngủ say, trong lòng cảm thấy khá bực bội, Chu Tô bèn đưa tay nhéo cánh tay anh: "Mau dậy đi!"
Chung Ly mơ mơ màng màng xoa xoa mắt, nói: "Chuyện gì vậy?"
Chu Tô nhìn gương mặt còn đẹp hơn hoa của anh, đôi lông mày rậm đẹp như một bức tranh thủy mặc, nghĩ thầm ai không biết còn tưởng rằng cô cưỡng gian anh ấy đấy.
"Đều tại anh, hôm nay em có chuyện phải làm, như thế này làm sao còn có mặt mũi ra khỏi cửa." Chu Tô chỉ vào những vết đỏ loang lổ trên vai.
"Vậy thì đừng ra ngoài nữa, dù sao hôm nay anh cũng định nghỉ ngơi một ngày."
"Em còn muốn dọn vệ sinh nhà cửa, bây giờ thắt lưng đau đến nỗi không khom người được. Anh đúng là..."
"Không phải còn có người dọn dẹp sao?"
"Người khác không nói, mau dậy đi, hôm nay tổng vệ sinh, em chỉ là người chỉ đạo, còn anh…lao công." Chu Tô nghĩ hôm nay nhất định phải khiến Chung Ly lao lực một phen, tránh chuyện mỗi tối anh đều đòi hỏi vận động kịch liệt như vậy.
Chuông Ly vừa nghe Chu Tô nói vậy bèn lắc đầu nguầy nguậy: "Không được!"
"Anh mau đứng lên cho em…" Chu Tô dùng hết sức lực kéo chung Ly: "Không làm cũng phải làm!"
Không đợi Chung Ly nói gì liền khụy xuống.
Chung Ly nhanh chóng đặt ly rượu xuống, giữ chặt lấy cả thân mình mềm oặt của Chu Tô, nhìn người phụ nữ trong ngực đã nhắm mắt lại, hai má hây hây, dịu dàng nói: "Uống không được, lại còn ra vẻ, Chu Tô, em luôn luôn như vậy."Nói xong khẽ cười, cúi đầu nhẹ lên đôi môi ấm áp của vợ mình.
"Uống?" hai mắt Chu Tô nhắm nghiền nhưng tay chân lại không chịu an phận vẫn vùng vằng lầm bầm nói: "Em đang uống độc dược… Em biết chứ nhưng vẫn không nhịn được mà nhấp từng ngụm từng ngụm bởi vì em không thể kiềm chế, không quản được mình."
"Được rồi…Được rồi…" Chung Ly dùng hai tay đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tô: "Đừng nói nhảm nữa, nghỉ ngơi thật tốt, nhé?"
"Ừ, ừ. Chung Ly…Em nghe anh, cái gì cũng nghe theo anh." Lẩm bẩm nói xong câu này liền mơ màng ngủ.
Chung Ly lắc đầu một cách bất đắc dĩ, ôm Chu Tô lên lầu.
Nửa đêm khát nước, Chu Tô tỉnh dậy, không cẩn thận va phải một cái ghế, tiếng động không hề nhỏ khiến Chung Ly đang ngủ ngon tỉnh giấc.
Anh vội vàng bật đèn, nghiêng đầu nhìn Chu Tô.
Chu Tô cười cầu hòa: "Em khát nước nên muốn dậy uống nước thôi. Anh mau ngủ đi, ngày mai còn phải làm việc đấy."
Chung Ly nhìn Chu Tô chằm chằm sau đó nói: "Ngày mai anh không cần đi làm, em còn mệt không?"
“Ổn rồi. Ngủ một giấc sâu nên đỡ mệt rồi nhưng mà đầu vẫn có chút đau." Chu Tô nghiêng đầu xoa huyệt thái dương.
Chung Ly đứng dậy khỏi chăn, ngồi ở mép giường mắt chăm chú nhìn cô: "Chu Tô, chúng ta làm chút chuyện khác có ý nghĩa đi."
Chu Tô cười khổ: "Chung Ly, đầu óc của anh lúc nào cũng chứa tinh trùng hay sao vậy? Mỗi lần trên giường đều nghĩ đến vẫn đề này. Em không muốn…" nói xong đi vòng qua chỗ Chung Ly, nằm phịch xuống chỗ của mình, quay đầu lại nói: "Ngủ! Làm chuyện đó quá nhiều cũng không tốt cho thân thể đâu."
Chung Ly nghiêng đầu nhìn Chu Tô một cách vô tội: "Làm gì có chuyện thường xuyên, kể từ lúc ba xảy ra chuyện, chúng ta đã không làm. Nếu lâu quá không ‘ vận động ’ mới có chuyện ấy."
"Nhưng em mệt mỏi, ngủ." Chu Tô vẫn không để ý đến Chung Ly, kéo chăn lên trùm kín đầu.
"Em mệt thì cứ nằm yên, không phải làm gì cả. Nhưng em phải thực hiện nghĩa vụ của người vợ, nếu không anh sẽ kiện em." Chung Ly làm bộ ủy khuất lôi kéo góc chăn.
"Cái gì? Cái gì cơ? Anh sao có thể…" Chu Tô giận đến mức nói không nên lời.
Cuối cùng Chung Ly mất hết kiên nhẫn, một tay nhanh chóng lật chăn, nhào tới: "Thật khó khăn quá, đàm phán vô hiệu nên phải cưỡng chế thi hành!" Nói xong liền gặm gặm lên cổ Chu Tô.
"Làm sao anh lại như cún vậy? Chưa tiến hóa hết sao?" Chu Tô một mặt giữ quần áo ngủ của mình, một mặt mắng.
"Là do em không đồng ý với lời nói thì bắt buộc anh phải hành động thôi." Chung Ly nở một nụ cười xấu xa: "Vợ à. Anh thật sự đã nhịn thật lâu, cho nên em phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nha." Nói xong nhanh chóng cởi áo ngủ Chu Tô, một tay cầm lấy cằm của Chu Tô giơ lên, áp môi mình lên môi cô, một tay thò vào quần ngủ.
Chu Tô bị đầu lưỡi của Chung Ly trêu chọc đến một chữ cũng không nói được, thân thể bị anh xoa đến phát đau, nghĩ thầm thế nào lại giống như muốn ăn thịt cô vậy? Chỉ hối hận, là lỗi của mình, khuya khoắt như vậy uống nước gì a?
Buổi sáng, cả người Chu Tô mệt rã rời. Chung Ly bình thường luôn mang bộ dạng của một chính nhân quân tử, lạnh nhạt như nước tại sao lúc trên giường lại luôn biến thành bộ dạng của một con sói đói như vậy được nhỉ?
Nhìn chồng mình đang ngủ say, trong lòng cảm thấy khá bực bội, Chu Tô bèn đưa tay nhéo cánh tay anh: "Mau dậy đi!"
Chung Ly mơ mơ màng màng xoa xoa mắt, nói: "Chuyện gì vậy?"
Chu Tô nhìn gương mặt còn đẹp hơn hoa của anh, đôi lông mày rậm đẹp như một bức tranh thủy mặc, nghĩ thầm ai không biết còn tưởng rằng cô cưỡng gian anh ấy đấy.
"Đều tại anh, hôm nay em có chuyện phải làm, như thế này làm sao còn có mặt mũi ra khỏi cửa." Chu Tô chỉ vào những vết đỏ loang lổ trên vai.
"Vậy thì đừng ra ngoài nữa, dù sao hôm nay anh cũng định nghỉ ngơi một ngày."
"Em còn muốn dọn vệ sinh nhà cửa, bây giờ thắt lưng đau đến nỗi không khom người được. Anh đúng là..."
"Không phải còn có người dọn dẹp sao?"
"Người khác không nói, mau dậy đi, hôm nay tổng vệ sinh, em chỉ là người chỉ đạo, còn anh…lao công." Chu Tô nghĩ hôm nay nhất định phải khiến Chung Ly lao lực một phen, tránh chuyện mỗi tối anh đều đòi hỏi vận động kịch liệt như vậy.
Chuông Ly vừa nghe Chu Tô nói vậy bèn lắc đầu nguầy nguậy: "Không được!"
"Anh mau đứng lên cho em…" Chu Tô dùng hết sức lực kéo chung Ly: "Không làm cũng phải làm!"
/36
|