Chu Tô liếc nhìn Chung Ly, thấy anh ấy nhẹ nhíu mày, vẻ mặt cũng mang theo chút kinh ngạc và hơi hoài nghi.
Đừng nói Chung Ly, ngay cả cô cũng không tin, một nữ sinh nhìn có vẻ ngây thơ thanh thuần như Tần Nhiễm Phong tại sao lại có thể dây dưa với một người đáng tuổi cha mình như vậy, tiến lên một bước nghiêng đầu hỏi Phương Đại Đồng: "Anh chắc chắn chứ? Ừm…Nếu quả thật như vậy thì trâu già… À không phải…Trâu quá già gặm cỏ non rồi hay sao?"
Phương Đại Đồng rụt cổ, nhìn Chu Tô chằm chằm, thời điểm rốt cục hiểu ý của Chu Tô là gì không khỏi cười khổ: "Ha ha…Anh nói này Chu Tô không phải tư tưởng của em quá xấu xa rồi hay không? Cứ nói đến quan hệ giữa một người đàn ông và một người phụ nữ là không có một ai trong sạch, chỉ có loại quan hệ kia sao?"
"Cái gì mà quan hệ trong sáng, quan hệ kia?" Đến lượt Chung Ly nhăn mặt, chân mày cũng nhíu chặt: "Này là cái gì, cái gì?" "Quan hệ trong sạch… Phương Đại Đồng… Anh nói cái gì vậy, một họ Tần một họ Lâm, bắn đại bác cũng không có quan hệ gì nha ." Chu Tô bất mãn nhìn Phương Đại Đồng, trên mặt hiện rõ mấy chữ "Người này hồ đồ rồi".
"Hai người cũng đừng hoảng hốt, hãy nghe tôi nói. Đây tuyệt đối là tin tức độc quyền, Lâm Tĩnh Viễn đã từng kết hôn một lần, tin này có không ít người biết, nhưng sau khi ly hôn vợ cũ và con gái của ông ta đã đi đâu căn bản không ai biết, ngay cả ông ta. Hai năm nay, Lâm Tĩnh Viễn cũng cho người tìm kiếm tung tích con gái khắp nơi. Đại khái một tháng trước mới tìm ra tung tích của vợ và con gái, chỉ là hình như là vợ trước đã chết, nhưng chắc chắn một điều cô con gái thất lạc bao lâu nay của Lâm Tĩnh Viễn chính là Tần Nhiễm Phong."
Ầm ầm ầm… Sấm sét lại lần nữa đánh vào đầu Chu Tô. Ngẫm lại đúng là có chút hợp lý, Tần Nhiễm Phong có từng nói qua về chuyện ba mẹ ly hôn và cô ta theo mẹ mình, còn nói gia đình cô ta vì hồ ly tinh mới tan vỡ, từ trước đến nay vẫn luôn oán hận ba mình nên mới không tìm ông ta cầu xin sự giúp đỡ lúc mẹ mình bị bệnh nặng.
Như vậy…Buồn bực suy nghĩ một chút đột nhiên đã cảm thấy thế giới này thật đúng là biến hóa khôn lường, mấy chục năm Hà Đông mấy chục năm Hà Tây, phong thủy luân chuyển a.
Một đoạn thời gian trước cô ta còn là cô bé vừa mất mẹ, không có người thân nương tựa, hiện tại ngược lại thành cọng cỏ cứu mạng rồi, suy nghĩ một chút trước kia mình có làm gì quá đáng với cô ta không đây? Có lẽ có… Thật đúng là chẳng khác nào tự lấy tay mình bạt tai mình một cái, hiện tại thật muốn tìm một cái lổ để chui vào, không muốn đi ra nữa.
"Tin tức của anh thực sự chính xác?" Lần này là Chung Ly hỏi.
"Làm sao có thể là giả?" Phương Đại Đồng khoanh hai tay trước ngực nói: "Mất bao nhiêu công sức mới dò ra được tin tức này. Không chắc chắn làm sao được. Cho nên…Tôi nói..." Phương Đại Đồng đang nói bỗng nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn Chu Tô sau đó nhẹ giọng nói với Chung Ly: "Đã là con người…Lúc cần thì cũng phải hy sinh nhan sắc một chút."
"Hy sinh cái đầu anh ấy, cái tên Phương Đại Đồng đáng chết kia!" Chu Tô hùng hổ bước tới chỗ hai người đàn ông đang đứng, hai tay chống hông nói: "Hiện tại cái gì cũng chưa chắc chắn. Anh đừng ở đây xúi bậy chồng tôi."
"Cái gì mà chưa chắc chắn chứ và xúi bậy chứ? Em nói xem, bây giờ Chung Ly trở thành con rể của Lâm Tĩnh Viễn thì chả phải nhà họ Chung và nhà họ Lâm sẽ trở thành thông gia, nào có lý không giúp ba của con rể mình, đúng không, Chung Ly?" Phương Đại Đồng vứt cho Chung Ly một câu hỏi với vẻ mặt xem kịch vui.
Chu Tô nhũn hết cả chân, nghĩ thầm, tại sao vất vả lắm cô mới có thể kéo người đàn ông của mình trở lại bên mình lại có thể bị cướp đi nhanh như vậy.
Phương Đại Đồng là bị Chu Tô một cước đạp ra ngoài. Anh ta ôm mông kêu oai oái: "Chu Tô… Em là cái đồ không có lương tâm, nếu không phải vì em, Phương thiếu anh đây đâu cần chườn mặt khắp nơi để cầu xin người khác, em thì một câu cảm tạ cũng không có, còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với anh, em còn có nhân tính sao?"
Chu Tô một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Phương Đại Đồng: "Sau này cái thể bàng môn tả đạo như anh nên ít đến nhà tôi đi!"
Phương Đại Đồng cười cợt đáp: "Ơ hay, cái người này là bởi vì ngươi ghen tức nên không thèm quan tâm đến sống chết của ba chồng mình nữa hả?”
Chỉ một câu nói như vậy liền khiến Chu Tô khựng lại. Cô chậm rãi buông cánh tay xuống, lúng búng trong miệng: "Không phải như vậy, tôi luôn muốn giải oan cho ba."
Phương Đại Đồng nghiêng đầu liếc liếc Chu Tô, giống như thấy Chu Tô chìm vào cõi mộng nên sự dữ dằn giảm xuống không ít, liền lớn gan tiến lên một bước: "Hời…Anh nói thật, em xem đi. Sớm muộn gì em cũng phải rời xa Chung Ly, vậy sau khi em ra đi nhẫn tâm muốn anh ta cô đơn tới già? Hiện tại cơ hội tới đúng lúc. Em xem Tần Nhiễm Phong bộ dạng cũng hơn người, còn trẻ tuổi, tính tình lại tốt. Mấu chốt nhất là hiện tại ba cô ta thật sự có thể giúp được gia đình Chung Ly, chưa nói đến nếu như Chung Ly có một người ba vợ quyền cao chức trọng như vậy, Bí thư đảng ủy, Chủ tịch Ủy ban kiểm tra và kỉ luật Trung ương, tiền đồ chưa đủ tốt? Em còn không nhân cơ hội này giúp người ta hoàn thành ước vọng? Cơ hội khó được, cơ hội không thể mất a!"
Chu Tô chậm rãi ngẩng đầu lên vứt cho Phương Đại Đồng một ánh mắt sắc bén, cắn răng, ngăn không xông lại đánh anh ta một trận.
Phương Đại Đồng vừa nhìn liền biết Chu tô chuẩn bị phát hỏa, quay người định chạy trốn nhưng vẫn không kịp. Bị Chu Tô một phát bắt được cổ áo, hung hăng lắc: "Lại nói hưu nói vượn, tôi sẽ đem anh ném vào thùng phân cho anh biết tay!"
Phương Đại Đồng vừa cố gắng kéo tay Chu Tô ra khỏi cổ áo mình, vừa nhe răng trợn mắt mà kêu: "Ai u… Bà cô của tôi ơi. Cái áo sơ mi này anh mới mua hai hôm trước đấy. Hàng hiệu đắt tiền đấy."
Ở cửa sổ trên lầu, Chung Ly nhìn hình ảnh hai người qua cửa sổ, trong lòng dâng lên từng đợt suy nghĩ. Thật ra Chung Ly rất hâm mộ Phương Đại Đồng. Ở trước mặt anh ta, Chu Tô luôn hành động tùy ý, không chút kiêng kỵ. Anh không thể không thừa nhận mặc dù không nghe được hai người đang nói gì dưới đó nhưng cảnh tượng rất hòa hài, giống như một đôi vợ chồng ngọt ngào, cô vợ đang đánh yêu chồng mình. Trái lại, anh và Chu Tô thủy chung có một bức tường ngăn cách, chỉ một bước thôi nhưng rất khó bước tới người kia. Thay vì nói hâm mộ không bằng nói ghen tỵ. Hình ảnh dưới lầu thật chói mắt, Chung Ly không khỏi nắm chặt ly cà phê trong tay, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì khác thường.
Đừng nói Chung Ly, ngay cả cô cũng không tin, một nữ sinh nhìn có vẻ ngây thơ thanh thuần như Tần Nhiễm Phong tại sao lại có thể dây dưa với một người đáng tuổi cha mình như vậy, tiến lên một bước nghiêng đầu hỏi Phương Đại Đồng: "Anh chắc chắn chứ? Ừm…Nếu quả thật như vậy thì trâu già… À không phải…Trâu quá già gặm cỏ non rồi hay sao?"
Phương Đại Đồng rụt cổ, nhìn Chu Tô chằm chằm, thời điểm rốt cục hiểu ý của Chu Tô là gì không khỏi cười khổ: "Ha ha…Anh nói này Chu Tô không phải tư tưởng của em quá xấu xa rồi hay không? Cứ nói đến quan hệ giữa một người đàn ông và một người phụ nữ là không có một ai trong sạch, chỉ có loại quan hệ kia sao?"
"Cái gì mà quan hệ trong sáng, quan hệ kia?" Đến lượt Chung Ly nhăn mặt, chân mày cũng nhíu chặt: "Này là cái gì, cái gì?" "Quan hệ trong sạch… Phương Đại Đồng… Anh nói cái gì vậy, một họ Tần một họ Lâm, bắn đại bác cũng không có quan hệ gì nha ." Chu Tô bất mãn nhìn Phương Đại Đồng, trên mặt hiện rõ mấy chữ "Người này hồ đồ rồi".
"Hai người cũng đừng hoảng hốt, hãy nghe tôi nói. Đây tuyệt đối là tin tức độc quyền, Lâm Tĩnh Viễn đã từng kết hôn một lần, tin này có không ít người biết, nhưng sau khi ly hôn vợ cũ và con gái của ông ta đã đi đâu căn bản không ai biết, ngay cả ông ta. Hai năm nay, Lâm Tĩnh Viễn cũng cho người tìm kiếm tung tích con gái khắp nơi. Đại khái một tháng trước mới tìm ra tung tích của vợ và con gái, chỉ là hình như là vợ trước đã chết, nhưng chắc chắn một điều cô con gái thất lạc bao lâu nay của Lâm Tĩnh Viễn chính là Tần Nhiễm Phong."
Ầm ầm ầm… Sấm sét lại lần nữa đánh vào đầu Chu Tô. Ngẫm lại đúng là có chút hợp lý, Tần Nhiễm Phong có từng nói qua về chuyện ba mẹ ly hôn và cô ta theo mẹ mình, còn nói gia đình cô ta vì hồ ly tinh mới tan vỡ, từ trước đến nay vẫn luôn oán hận ba mình nên mới không tìm ông ta cầu xin sự giúp đỡ lúc mẹ mình bị bệnh nặng.
Như vậy…Buồn bực suy nghĩ một chút đột nhiên đã cảm thấy thế giới này thật đúng là biến hóa khôn lường, mấy chục năm Hà Đông mấy chục năm Hà Tây, phong thủy luân chuyển a.
Một đoạn thời gian trước cô ta còn là cô bé vừa mất mẹ, không có người thân nương tựa, hiện tại ngược lại thành cọng cỏ cứu mạng rồi, suy nghĩ một chút trước kia mình có làm gì quá đáng với cô ta không đây? Có lẽ có… Thật đúng là chẳng khác nào tự lấy tay mình bạt tai mình một cái, hiện tại thật muốn tìm một cái lổ để chui vào, không muốn đi ra nữa.
"Tin tức của anh thực sự chính xác?" Lần này là Chung Ly hỏi.
"Làm sao có thể là giả?" Phương Đại Đồng khoanh hai tay trước ngực nói: "Mất bao nhiêu công sức mới dò ra được tin tức này. Không chắc chắn làm sao được. Cho nên…Tôi nói..." Phương Đại Đồng đang nói bỗng nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn Chu Tô sau đó nhẹ giọng nói với Chung Ly: "Đã là con người…Lúc cần thì cũng phải hy sinh nhan sắc một chút."
"Hy sinh cái đầu anh ấy, cái tên Phương Đại Đồng đáng chết kia!" Chu Tô hùng hổ bước tới chỗ hai người đàn ông đang đứng, hai tay chống hông nói: "Hiện tại cái gì cũng chưa chắc chắn. Anh đừng ở đây xúi bậy chồng tôi."
"Cái gì mà chưa chắc chắn chứ và xúi bậy chứ? Em nói xem, bây giờ Chung Ly trở thành con rể của Lâm Tĩnh Viễn thì chả phải nhà họ Chung và nhà họ Lâm sẽ trở thành thông gia, nào có lý không giúp ba của con rể mình, đúng không, Chung Ly?" Phương Đại Đồng vứt cho Chung Ly một câu hỏi với vẻ mặt xem kịch vui.
Chu Tô nhũn hết cả chân, nghĩ thầm, tại sao vất vả lắm cô mới có thể kéo người đàn ông của mình trở lại bên mình lại có thể bị cướp đi nhanh như vậy.
Phương Đại Đồng là bị Chu Tô một cước đạp ra ngoài. Anh ta ôm mông kêu oai oái: "Chu Tô… Em là cái đồ không có lương tâm, nếu không phải vì em, Phương thiếu anh đây đâu cần chườn mặt khắp nơi để cầu xin người khác, em thì một câu cảm tạ cũng không có, còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với anh, em còn có nhân tính sao?"
Chu Tô một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Phương Đại Đồng: "Sau này cái thể bàng môn tả đạo như anh nên ít đến nhà tôi đi!"
Phương Đại Đồng cười cợt đáp: "Ơ hay, cái người này là bởi vì ngươi ghen tức nên không thèm quan tâm đến sống chết của ba chồng mình nữa hả?”
Chỉ một câu nói như vậy liền khiến Chu Tô khựng lại. Cô chậm rãi buông cánh tay xuống, lúng búng trong miệng: "Không phải như vậy, tôi luôn muốn giải oan cho ba."
Phương Đại Đồng nghiêng đầu liếc liếc Chu Tô, giống như thấy Chu Tô chìm vào cõi mộng nên sự dữ dằn giảm xuống không ít, liền lớn gan tiến lên một bước: "Hời…Anh nói thật, em xem đi. Sớm muộn gì em cũng phải rời xa Chung Ly, vậy sau khi em ra đi nhẫn tâm muốn anh ta cô đơn tới già? Hiện tại cơ hội tới đúng lúc. Em xem Tần Nhiễm Phong bộ dạng cũng hơn người, còn trẻ tuổi, tính tình lại tốt. Mấu chốt nhất là hiện tại ba cô ta thật sự có thể giúp được gia đình Chung Ly, chưa nói đến nếu như Chung Ly có một người ba vợ quyền cao chức trọng như vậy, Bí thư đảng ủy, Chủ tịch Ủy ban kiểm tra và kỉ luật Trung ương, tiền đồ chưa đủ tốt? Em còn không nhân cơ hội này giúp người ta hoàn thành ước vọng? Cơ hội khó được, cơ hội không thể mất a!"
Chu Tô chậm rãi ngẩng đầu lên vứt cho Phương Đại Đồng một ánh mắt sắc bén, cắn răng, ngăn không xông lại đánh anh ta một trận.
Phương Đại Đồng vừa nhìn liền biết Chu tô chuẩn bị phát hỏa, quay người định chạy trốn nhưng vẫn không kịp. Bị Chu Tô một phát bắt được cổ áo, hung hăng lắc: "Lại nói hưu nói vượn, tôi sẽ đem anh ném vào thùng phân cho anh biết tay!"
Phương Đại Đồng vừa cố gắng kéo tay Chu Tô ra khỏi cổ áo mình, vừa nhe răng trợn mắt mà kêu: "Ai u… Bà cô của tôi ơi. Cái áo sơ mi này anh mới mua hai hôm trước đấy. Hàng hiệu đắt tiền đấy."
Ở cửa sổ trên lầu, Chung Ly nhìn hình ảnh hai người qua cửa sổ, trong lòng dâng lên từng đợt suy nghĩ. Thật ra Chung Ly rất hâm mộ Phương Đại Đồng. Ở trước mặt anh ta, Chu Tô luôn hành động tùy ý, không chút kiêng kỵ. Anh không thể không thừa nhận mặc dù không nghe được hai người đang nói gì dưới đó nhưng cảnh tượng rất hòa hài, giống như một đôi vợ chồng ngọt ngào, cô vợ đang đánh yêu chồng mình. Trái lại, anh và Chu Tô thủy chung có một bức tường ngăn cách, chỉ một bước thôi nhưng rất khó bước tới người kia. Thay vì nói hâm mộ không bằng nói ghen tỵ. Hình ảnh dưới lầu thật chói mắt, Chung Ly không khỏi nắm chặt ly cà phê trong tay, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì khác thường.
/36
|