Tất cả thủ tục xuất ngoại đều đã làm đầy đủ, công việc Chu Tô bỏ bê từ khi quyết định ly hôn với Chung Ly đều do một tay Lưu Yến Linh quản lý. Lúc trước, cô đã làm một bản di chúc cho công ty bảo hiểm, nếu như chuyến đi Pháp này không về được, vậy liền đem tòa soạn này bán đi sau đó để lại cho mẹ bảy phần và Lưu Yến Linh ba phần.
Lưu Yến Linh nhìn chăm chú vào bộ bàn ghế cũng như bàn làm việc, máy tính đều bị phủ một lớp vải trắng lên, sau đó tiến tới vuốt ve chiếc bàn làm việc mình đã ngồi bao lâu nay, thở dài nói: "Chu Tô, thật đúng là vật đổi sao dời, quay đầu đã trăm năm. Cứ như vậy mà bán nơi này đi tớ thực sự cảm thấy không nỡ đấy."
Chu Tô gật đầu, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây bay lững thững, đàn chim quay về tổ, ngọt bùi cay đắng nhưng rồi mọi thứ lại quay về chỗ cũ.
Lưu Yến linh lẳng lặng ngồi trên ghế: "Tớ còn nhớ cái bàn này là do chính tay tớ chọn, lúc ấy cậu còn bảo nó quá sặc sỡ nhưng tớ lại thích cảm giác đặc sắc mà nó mang lại, cuộc sống nên như vậy, mặc dù cậu không thích nhưng vẫn không làm tớ thay đổi ý định được. Ha ha…"
"Ừ, khi đó con gái cậu mới một tuổi rưỡi, nghe người khác bảo nếu như mẹ và bé gái tiếp xúc với nhiều hoa đẹp sau này lớn lên bé gái sẽ xinh như hoa nên đi đâu chọn gì cũng thích thứ hoa hòe hoa sói. Tớ liền nói cậu qúa mê tín, như vậy mà cũng tin." Chu Tô hồi tưởng, cười cười.
"Ừ. Khi đó cậu sắp kết hôn với Chung Ly, nói sơ sẩy một bước thành nỗi hận thiên cổ, chắc cuộc sống sau khi kết hôn sẽ không có niềm vui gì nữa rồi nên thời gian đó toàn mặc đồ đen như đồ tang đi làm, bàn làm việc cũng chọn một cái đen thùi lùi. Có nhớ ngày hôm đó không, tớ quyết chọn một cái bàn hoa hòe sặc sỡ nhưng cậu lại ôm cứng một cái bàn màu tím đen, cứ như thế cãi nhau loạn xạ đến nỗi bảo vệ còn phải chạy tới cảnh cáo! Ha ha ha…" hai người đồng thời cười to.
Sau đó là một khoảng thời gian im lặng rất lâu. Hai người nhìn mỗi đồ vật chan chứa kỷ niệm cảm thấy cảnh còn người mất, câu này giống như là kim đâm vào tim mỗi người.
Hôm nay đã sắp phải đường ai nấy đi, bởi vì tình cảm dành cho nhau nên đau lòng, chỉ có thể dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho nhau.
Lưu Yến Linh dùng tay quệt nước mắt nói: "Chu Tô, nói cho cậu nghe một bí mật, bí mật này tớ vốn định đến chết cũng không nói cho cậu biết."
"Ừ, cậu nói thử xem nào."
"Ừ thì con gái tớ nói là cậu xinh đẹp hơn tớ, mặc cho tớ vừa dỗ dành vừa đe dọa cả một buổi chiều nhưng nó vẫn khăng khăng không thay đổi quyết định đấy."
Chu Tô vui vẻ cười rộ lên.
"Cho nên…" Lưu Yến Linh tiến lên ôm lấy Chu Tô, nghẹn ngào nói: "Cậu đừng có mà sang Châu Âu si mê mấy anh chàng đẹp trai, mũi cao da trắng bên đấy mà không thèm về đây nữa. Con gái tớ vẫn còn muốn gặp lại gì Chu Tô xinh đẹp của nó. Chu Tô, nhớ về thăm tớ, đừng quên tớ."
Chu Tô tựa cằm trên vai bạn mình, gật đầu, hít hít lỗ mũi: "Lưu Yến Linh, cậu cứ nói như tớ là đứa vô lương tâm lắm ấy, làm sao mà tớ quên cậu được, chúng ta chơi với nhau từ thòi còn cởi truồng, cùng nhau dẫn đầu đám bạn gái chống lại vô số chiêu trò phá phách bắt nạt của bọn con trai do Chung Ly cùng Hà Triệu Hiên dẫn đầu. Cho dù cậu có hóa thành tro tớ cũng nhận ra nên nói cái gì mà tớ quên cậu? Đến chết tớ cũng sẽ không quên cậu."
Lưu Yến Linh vừa khóc vừa cười, kéo tay Chu Tô: "Được rồi, khỏi cần đem mấy chuyện chết chóc gì đấy ra hứa, không đến mức đấy đâu."
Đang nói, điện thoại di động của Chu Tô vang lên: "Alo? Phương Đại Đồng, anh đang ở dưới lầu hả, tôi biết rồi."
Chu Tô vừa muốn nói gì đó liền bị Lưu Yến Linh cướp mất điện thoại di động, đặt lên tai nói: "Cần gì phải gấp gáp như vậy, để chúng tôi có thời gian ôn chút chuyện cũ cũng không được sao?"
Nói xong cúp máy, hung hăng ném trên bàn.
Chu Tô nuốt nước miếng một cái, tại sao Lưu Yến Linh lại tỏ vẻ căm phẫn như vậy, bộ dạng bất mãn như vậy thật khó hiểu nha.
"Cái đó…Yến Linh à, sáng mai đã phải lên máy bay rồi mà tớ có chuyện muốn nói với Phương Đại Đồng nên… Cậu . . ." Chu Tô cảm thấy giống như mình lúc này bỗng mọc thêm một cái đuôi, cố hết sức ngoáy ngoáy trước mặt Lưu Yến Linh để lấy lòng. Kể từ lúc xảy ra chuyện Dương Lực nuôi tình nhân bên ngoài khiến gia đình Lưu Yến Linh tan vỡ, cô ấy đặc biệt ghét những người phản bội hôn nhân.
Vào lúc này, Chu Tô đang mang chính danh hiệu đó.
Hai tay Lưu Yến Linh bắt chéo trước ngực, nhìn Chu Tô từ trên xuống dưới: "Giỏi lắm, thật đúng là không nhìn ra."
Chu Tô chỉ cười, không dám đáp lại bất cứ điều gì.
"Tớ thật không hiểu, Phương Đại Đồng có cái gì tốt hơn Chung Ly, tại sao lại có thể khiến cậu tuyệt tình quyết ý ra đi cùng anh ta?"
Chu Tô không giải thích, cười đến có chút bất đắc dĩ: "Cậu nói linh tinh gì đấy? Tớ thực sự phải đi, chúng ta ôm nhau một chút đi. Không biết sau này còn có thể ôm cậu một lần không, cậu cứ phải chọn thời điểm như vậy mà mắng tớ hả?"
Lưu Yến Linh đảo mắt, thở một hơi thật dài nói: "Được rồi, đường là do tự bản thân mình chọn, cầu tự cầu phúc đi."
Chu Tô tiến lên, lần nữa ôm lấy Lưu Yến Linh, nghĩ thầm, cám ơn bạn tốt, Yến Linh, cho dù sau này chết đi, tớ vẫn sẽ chúc phúc cho cậu.
Buổi chiều, Chu Tô và Phương Đại Đồng thương lượng cụ thể về chuyện đi Pháp, Phương Đại Đồng lại tiếp tục bài giảng về phương pháp trị liệu cho Chu Tô nhưng Chu Tô có vẻ không quan tâm lắm đến chuyện này, khuôn mặt lúc nào cũng ngơ ngác. Phương Đại Đồng thấy thế cũng không nói gì, chỉ tiếp tục dặn dò, dần dần, trời đã tối.
Lúc này Chung Ly đang đứng ở cửa sổ tầng hai, suy nghĩ mông lung, ngày mai sẽ là ngày anh và Tần Nhiễm Phong đính hôn nhưng căn bản anh không thể tự điều chỉnh cảm xúc của mình.
Bên cạnh là bà Lưu Tú Cầm đang kiểm tra những đồ dùng cần cho lễ đính hôn ngày mai, vừa nhắc đi nhắc lại: "Chung Ly à, ngày mai con phải chú ý một chút nhé, hai ngày nay hồn vía cứ để đi đâu ấy. Nếu như đã đồng ý lấy con gái người ta rồi thì phải tự điều chỉnh cảm xúc đi. Ai rồi cũng phải buông bỏ chuyện cũ. Mẹ . . ."
Chung Ly một chữ cũng không nghe vào tai, đầu óc càng ngày càng rối loạn, giống như trên đầu bị gắn một chiếc vòng Kim Cô mà âm thanh của mẹ mình giống y như tiếng niệm chú của Đường Tăng, càng ngày càng khiến đầu anh muốn nổ tung.
Hung hăng cau mày, xoay người đi nhanh ra cửa. Bà Lưu Tú Cầm thấy vậy muốn tiến tới kéo con trai mình lại nhưng làm sao có thể đuổi kịp nên chỉ có thể hét vọng theo: "con còn muốn đi đâu nữa? Mau trở lại cho mẹ!"
Chung Ly vờ như không nghe thấy, nhanh chóng bước lên xe. Ngày mai là ngày đính hôn của anh, cũng là ngày Chu Tô đi Pháp
Lưu Yến Linh nhìn chăm chú vào bộ bàn ghế cũng như bàn làm việc, máy tính đều bị phủ một lớp vải trắng lên, sau đó tiến tới vuốt ve chiếc bàn làm việc mình đã ngồi bao lâu nay, thở dài nói: "Chu Tô, thật đúng là vật đổi sao dời, quay đầu đã trăm năm. Cứ như vậy mà bán nơi này đi tớ thực sự cảm thấy không nỡ đấy."
Chu Tô gật đầu, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây bay lững thững, đàn chim quay về tổ, ngọt bùi cay đắng nhưng rồi mọi thứ lại quay về chỗ cũ.
Lưu Yến linh lẳng lặng ngồi trên ghế: "Tớ còn nhớ cái bàn này là do chính tay tớ chọn, lúc ấy cậu còn bảo nó quá sặc sỡ nhưng tớ lại thích cảm giác đặc sắc mà nó mang lại, cuộc sống nên như vậy, mặc dù cậu không thích nhưng vẫn không làm tớ thay đổi ý định được. Ha ha…"
"Ừ, khi đó con gái cậu mới một tuổi rưỡi, nghe người khác bảo nếu như mẹ và bé gái tiếp xúc với nhiều hoa đẹp sau này lớn lên bé gái sẽ xinh như hoa nên đi đâu chọn gì cũng thích thứ hoa hòe hoa sói. Tớ liền nói cậu qúa mê tín, như vậy mà cũng tin." Chu Tô hồi tưởng, cười cười.
"Ừ. Khi đó cậu sắp kết hôn với Chung Ly, nói sơ sẩy một bước thành nỗi hận thiên cổ, chắc cuộc sống sau khi kết hôn sẽ không có niềm vui gì nữa rồi nên thời gian đó toàn mặc đồ đen như đồ tang đi làm, bàn làm việc cũng chọn một cái đen thùi lùi. Có nhớ ngày hôm đó không, tớ quyết chọn một cái bàn hoa hòe sặc sỡ nhưng cậu lại ôm cứng một cái bàn màu tím đen, cứ như thế cãi nhau loạn xạ đến nỗi bảo vệ còn phải chạy tới cảnh cáo! Ha ha ha…" hai người đồng thời cười to.
Sau đó là một khoảng thời gian im lặng rất lâu. Hai người nhìn mỗi đồ vật chan chứa kỷ niệm cảm thấy cảnh còn người mất, câu này giống như là kim đâm vào tim mỗi người.
Hôm nay đã sắp phải đường ai nấy đi, bởi vì tình cảm dành cho nhau nên đau lòng, chỉ có thể dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho nhau.
Lưu Yến Linh dùng tay quệt nước mắt nói: "Chu Tô, nói cho cậu nghe một bí mật, bí mật này tớ vốn định đến chết cũng không nói cho cậu biết."
"Ừ, cậu nói thử xem nào."
"Ừ thì con gái tớ nói là cậu xinh đẹp hơn tớ, mặc cho tớ vừa dỗ dành vừa đe dọa cả một buổi chiều nhưng nó vẫn khăng khăng không thay đổi quyết định đấy."
Chu Tô vui vẻ cười rộ lên.
"Cho nên…" Lưu Yến Linh tiến lên ôm lấy Chu Tô, nghẹn ngào nói: "Cậu đừng có mà sang Châu Âu si mê mấy anh chàng đẹp trai, mũi cao da trắng bên đấy mà không thèm về đây nữa. Con gái tớ vẫn còn muốn gặp lại gì Chu Tô xinh đẹp của nó. Chu Tô, nhớ về thăm tớ, đừng quên tớ."
Chu Tô tựa cằm trên vai bạn mình, gật đầu, hít hít lỗ mũi: "Lưu Yến Linh, cậu cứ nói như tớ là đứa vô lương tâm lắm ấy, làm sao mà tớ quên cậu được, chúng ta chơi với nhau từ thòi còn cởi truồng, cùng nhau dẫn đầu đám bạn gái chống lại vô số chiêu trò phá phách bắt nạt của bọn con trai do Chung Ly cùng Hà Triệu Hiên dẫn đầu. Cho dù cậu có hóa thành tro tớ cũng nhận ra nên nói cái gì mà tớ quên cậu? Đến chết tớ cũng sẽ không quên cậu."
Lưu Yến Linh vừa khóc vừa cười, kéo tay Chu Tô: "Được rồi, khỏi cần đem mấy chuyện chết chóc gì đấy ra hứa, không đến mức đấy đâu."
Đang nói, điện thoại di động của Chu Tô vang lên: "Alo? Phương Đại Đồng, anh đang ở dưới lầu hả, tôi biết rồi."
Chu Tô vừa muốn nói gì đó liền bị Lưu Yến Linh cướp mất điện thoại di động, đặt lên tai nói: "Cần gì phải gấp gáp như vậy, để chúng tôi có thời gian ôn chút chuyện cũ cũng không được sao?"
Nói xong cúp máy, hung hăng ném trên bàn.
Chu Tô nuốt nước miếng một cái, tại sao Lưu Yến Linh lại tỏ vẻ căm phẫn như vậy, bộ dạng bất mãn như vậy thật khó hiểu nha.
"Cái đó…Yến Linh à, sáng mai đã phải lên máy bay rồi mà tớ có chuyện muốn nói với Phương Đại Đồng nên… Cậu . . ." Chu Tô cảm thấy giống như mình lúc này bỗng mọc thêm một cái đuôi, cố hết sức ngoáy ngoáy trước mặt Lưu Yến Linh để lấy lòng. Kể từ lúc xảy ra chuyện Dương Lực nuôi tình nhân bên ngoài khiến gia đình Lưu Yến Linh tan vỡ, cô ấy đặc biệt ghét những người phản bội hôn nhân.
Vào lúc này, Chu Tô đang mang chính danh hiệu đó.
Hai tay Lưu Yến Linh bắt chéo trước ngực, nhìn Chu Tô từ trên xuống dưới: "Giỏi lắm, thật đúng là không nhìn ra."
Chu Tô chỉ cười, không dám đáp lại bất cứ điều gì.
"Tớ thật không hiểu, Phương Đại Đồng có cái gì tốt hơn Chung Ly, tại sao lại có thể khiến cậu tuyệt tình quyết ý ra đi cùng anh ta?"
Chu Tô không giải thích, cười đến có chút bất đắc dĩ: "Cậu nói linh tinh gì đấy? Tớ thực sự phải đi, chúng ta ôm nhau một chút đi. Không biết sau này còn có thể ôm cậu một lần không, cậu cứ phải chọn thời điểm như vậy mà mắng tớ hả?"
Lưu Yến Linh đảo mắt, thở một hơi thật dài nói: "Được rồi, đường là do tự bản thân mình chọn, cầu tự cầu phúc đi."
Chu Tô tiến lên, lần nữa ôm lấy Lưu Yến Linh, nghĩ thầm, cám ơn bạn tốt, Yến Linh, cho dù sau này chết đi, tớ vẫn sẽ chúc phúc cho cậu.
Buổi chiều, Chu Tô và Phương Đại Đồng thương lượng cụ thể về chuyện đi Pháp, Phương Đại Đồng lại tiếp tục bài giảng về phương pháp trị liệu cho Chu Tô nhưng Chu Tô có vẻ không quan tâm lắm đến chuyện này, khuôn mặt lúc nào cũng ngơ ngác. Phương Đại Đồng thấy thế cũng không nói gì, chỉ tiếp tục dặn dò, dần dần, trời đã tối.
Lúc này Chung Ly đang đứng ở cửa sổ tầng hai, suy nghĩ mông lung, ngày mai sẽ là ngày anh và Tần Nhiễm Phong đính hôn nhưng căn bản anh không thể tự điều chỉnh cảm xúc của mình.
Bên cạnh là bà Lưu Tú Cầm đang kiểm tra những đồ dùng cần cho lễ đính hôn ngày mai, vừa nhắc đi nhắc lại: "Chung Ly à, ngày mai con phải chú ý một chút nhé, hai ngày nay hồn vía cứ để đi đâu ấy. Nếu như đã đồng ý lấy con gái người ta rồi thì phải tự điều chỉnh cảm xúc đi. Ai rồi cũng phải buông bỏ chuyện cũ. Mẹ . . ."
Chung Ly một chữ cũng không nghe vào tai, đầu óc càng ngày càng rối loạn, giống như trên đầu bị gắn một chiếc vòng Kim Cô mà âm thanh của mẹ mình giống y như tiếng niệm chú của Đường Tăng, càng ngày càng khiến đầu anh muốn nổ tung.
Hung hăng cau mày, xoay người đi nhanh ra cửa. Bà Lưu Tú Cầm thấy vậy muốn tiến tới kéo con trai mình lại nhưng làm sao có thể đuổi kịp nên chỉ có thể hét vọng theo: "con còn muốn đi đâu nữa? Mau trở lại cho mẹ!"
Chung Ly vờ như không nghe thấy, nhanh chóng bước lên xe. Ngày mai là ngày đính hôn của anh, cũng là ngày Chu Tô đi Pháp
/36
|