Chu Tô ngồi bên mép giường, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve những hoa văn trên chiếc ga trải giường mềm mại, trong tâm trí hiện lên từng câu chuyện giữa cô và Chung Ly gần đây, từng chút từng chút một, hình như phàm là người sắp chết đều thích hoài niệm về chuyện cũ. Cũng có thể là trong khoảng thời gian này cô quá hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc hoàn toàn, không lo lắng này là lần đầu tiên Chu Tô cảm nhận được kể từ sau chuyện ba mẹ ly hôn cho nên ở lúc khổ sở luôn lấy những cảnh ngọt ngào này để tự an ủi bản thân.
Bỗng nhiên ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến Chu Tô không thích ứng được, vội vàng nheo mắt lại.
Tiếp theo là âm thanh quen thuộc của Chung Ly: "Tại sao ngồi trong phòng lại không bật đèn?"
Chu Tô cúi đầu không đáp.
Dường như Chung Ly đã phát hiện có điều gì đó không đúng, quan sát Chu Tô một lát mới tiến tới. Chu Tô vẫn ngồi ở trên giường, cúi đầu không nói lời nào.
Chung Ly ngồi xuống bên cạnh Chu Tô, dùng tay nâng cằm Chu Tô lên: "Thế này là thế nào?"
Chu Tô không trốn tránh, ngẩng đầu nhìn chồng mình, vẻ mặt không có một tia gợn sóng.
Chung Ly kinh ngạc nhìn cô, đưa tay xoa xoa khuôn mặt vì khóc mà sưng vù của Chu Tô, đau lòng nói: "Thế nào? Mau nói anh nghe, xem một chút cái gì làm vợ yêu của anh khóc thành cái dạng gì rồi này." Nói xong gạt những sợi tóc bết lại cùng nước mắt trên khuôn mặt Chu Tô, cẩn thận xoa xoa đôi mắt sưng húp như hai quả hạch đào của Chu Tô.
Chu Tô mặt lạnh nhìn Chung Ly, không nói năng gì mà hung hăng hất tay của anh ra.
Nhìn bàn tay bị hất ra của mình, sắc mặt Chung Ly có chút lúng túng, nhưng mà khôi phục rất nhanh khuôn mặt tươi cười: "Ừ, để anh đoán xem, có phải hay anh lại chọc tới tiểu tổ tông của mình rồi hả? Dù vậy thì em cũng phải nói em không thích điều gì để anh còn có cơ hội sửa chữa chứ?"
"Chung Ly, anh nói thật cho em biết, lúc trước anh đi Đức hơn hai tuần lễ có phải là để phẫu thuật mở ga-rô hay không?" Âm thanh của cô lạnh lùng, giống như là chất vấn.
"Cái này hả?" Chung Ly chột dạ nghiêng đầu, đứng lên: "Em nghe ai nói?"
Tốt lắm, vẻ mặt như vậy đã có thể nói rõ tất cả.
"Tại sao không thương lượng cùng em, muốn đứa bé là chuyện của cả hai người cơ mà. Làm sao anh có thể tự quyết định, anh ích kỷ, khư khư cố chấp làm việc mình thích nhưng anh có nghĩ tới cảm thụ của em hay không?" Chu Tô không ngừng chỉ trích.
Chung Ly thấy Chu Tô tức giận như vậy cũng không còn cách nào khác, chỉ là dùng vẻ mặt áy náy nói: "Đứa bé dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng có, em làm gì mà phải gắt gỏng lên như vậy? Anh . . ." Nói xong, chợt ý thức được điều gì đó, biểu cảm kinh ngạc nhìn Chu Tô: "Làm sao em biết anh làm phẫu thuật mở ga-rô? Có phải... có phải có thai rồi hay không?"
Chu Tô nhất thời cứng họng, cũng không biết nói gì, chỉ là hung hăng nhìn Chung Ly chằm chằm.
Tất cả sự vui mừng của Chung Ly đều hiện rõ lên mặt, nhanh chóng đi tới chỗ Chu Tô, ôm chặt lấy cô, trong giọng nói không che giấu được vui sướng: "Cuối cùng anh cũng đã được làm bố. Được làm bố nha! Ha ha ha! Anh thật sự, thật sự rất vui mừng."
Hai tay Chu Tô nắm chặt thành quyền, móng tay hung hăng đâm vào da thịt, chậm rãi nhắm mắt lại nói: "Em không cần nó."
Chung Ly vẫn đắm chìm trong sự hưng phấn cực đại, gật gù nói: "Đã bao lâu? Có lẽ là hai tuần lễ, là do anh quá sơ sót, về sau . . ."
Chu Tô trợn mắt, dùng hết sức lực toàn thân đẩy Chung Ly ra: "Nghe không hiểu sao? Em nói em không cần nó!"
Chung Ly kinh ngạc nhìn Chu Tô, lâu lắm mới nói được mấy chữ: "Em… Thế nào cơ?"
"Đứa bé này em không cần, nó không phải là kết quả của tình yêu mà là sản phẩm của sự lừa gạt cùng âm mưu, em không cần." Chu Tô ngửa mặt, thản nhiên nói.
"Lừa gạt cùng âm mưu? Chu Tô…Lời này của em là như thế nào đấy?” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, sắc mặt của Chung Ly từ từ bắt đầu trở nên lạnh.
"Ý ngay trong mặt chữ, em không cần nó." Chu Tô vừa bắt đầu chỉ là tức giận muốn chất vấn tại sao Chung Ly lại làm giải phẫu mà không thông báo với cô, không hề có ý định nói mình đã mang thai, sau đó len lén phá thai, thế nhưng vì quá xúc động mà lộ ra chân tướng, không thể có cách nào khác ngoài thuận nước đẩy thuyền, cứ nhắm mắt nói ra luôn.
Vẻ mặt Chung Ly âm trầm, kéo tay Chu Tô chất vấn: "Chẳng lẽ đứa bé có vấn đề gì? Đi, chúng ta tới bệnh viện!" Nói xong dắt tay cô, muốn kéo cô đến bệnh viện kiểm tra ngay.
"Không cần, tới bệnh viện làm gì!" Chu Tô níu chặt thành giường, không chịu di chuyển: "Không phải, đứa bé không có vấn đề, không có!"
"Vậy tại sao?" Chung Ly quay đầu, sắc mặt càng ngày càng xấu.
"Bởi vì, bởi vì, dù sao không cần, hiện tại không thể có nó." Chu Tô lắc đầu, chỉ chắc chắn nói không cần là không cần.
"Nếu như em lo lắng vì đứa bé này mà mất đi sự tự do, như vậy anh cam kết với em chuyện như vậy sẽ không xảy ra, chỉ cần em ngoan ngoãn chịu khó ngồi nhà mười tháng mang thai, sau khi sinh xong muốn đi đâu anh cũng không cản em, anh sẽ chăm sóc con. Hơn nữa, anh nghĩ mẹ anh cũng mong chờ đứa cháu này lâu lắm rồi."
"Không biết! Không biết!” Chu Tô hung hăng đẩy Chung Ly ra: "Tóm lại em không cần nó!"
Chung Ly nóng mặt, bước từng bước một về phía Chu Tô, dùng tay siết chặt cằm Chu Tô: "Em đây là không cần đứa bé, hay là không muốn có đứa bé của anh?"
Chu Tô muốn quay đầu, nhưng Chung Ly xiết cằm cô quá chặt khiến cô không thể cử động, nhưng cô vẫn mở to mắt, dùng vẻ mặt quyết tuyệt nói: "Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ, em không cần nó."
"Không thể nói lý!" Chung Ly đẩy mạnh chu Tô về phía ghế sa lon, chỉ tay vào khuôn mặt cô, không thể kìm chế giận dữ nữa mà hét lớn: "Em quả thật là không thể nói lý, không...không có… nguyên nhân gì cũng không có! Chỉ nói là không cần đứa bé! Anh nói cho em biết, đứa bé này em không cần cũng phải cần!"
"Thế nào, anh dọa dẫm em đấy hả?" Chu Tô ngẩng cao đầu, hời hợt nói.
Chung Ly chậm rãi nhắm mắt lại, ngực bởi vì thở hổn hển mà phập phồng lên xuống, ai cũng nhìn ra được anh đang áp chế cơn giận của mình, cắn chặt răng. Phải mất một lúc lâu sau mới mở mắt ra, hít sâu một hơi từ từ mở miệng: "Chu Tô, nếu như em không thích con là bởi vì anh tự chủ trương, như vậy anh thật sự xin lỗi, bởi vì em không hiểu anh muốn có một đứa bé với em đến nhường nào đâu. Tốt. Đây là lỗi của anh, em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, anh sẽ không ý kiến. Nhưng mà, đứa bé này vô tội, em thực sự ác độc đến nỗi muốn giết chết cả con mình, đứa trẻ còn chưa thành hình?"
Chu Tô sững sờ nhìn Chung Ly, trái tim run lên. Chu Tô sớm nên nghĩ tới, anh và cô đều hy vọng bao nhiêu vào việc có đứa bé này.
"Nếu như, em không thì sao?"
"Không là như thế nào? Dù gì đứa bé cũng đã nằm trong bụng em rồi. Chu Tô, không thể, anh không nói giỡn. Em đang mang thai, hiện tại anh không muốn nổi giận với em, chỉ là nói cho em biết, đứa bé này là ranh giới cuối cùng của anh, không thể đụng vào." Lời nói của Chung Ly giống như rất nhẹ nhàng, giống như chưa từng có sự tức giận mấy phút trước, tựa như một lời trần thuật, sau đó quay lưng bước đi.
Chu Tô yên lặng nhìn bóng lưng Chung Ly rời đi, lẩm bẩm nói: "Đáng đời, Chu Tô, tự làm tự chịu, xem một chút, gặp báo ứng rồi." Nói xong, liền cười, sau đó nước mắt lại chảy xuống.
Bỗng nhiên ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến Chu Tô không thích ứng được, vội vàng nheo mắt lại.
Tiếp theo là âm thanh quen thuộc của Chung Ly: "Tại sao ngồi trong phòng lại không bật đèn?"
Chu Tô cúi đầu không đáp.
Dường như Chung Ly đã phát hiện có điều gì đó không đúng, quan sát Chu Tô một lát mới tiến tới. Chu Tô vẫn ngồi ở trên giường, cúi đầu không nói lời nào.
Chung Ly ngồi xuống bên cạnh Chu Tô, dùng tay nâng cằm Chu Tô lên: "Thế này là thế nào?"
Chu Tô không trốn tránh, ngẩng đầu nhìn chồng mình, vẻ mặt không có một tia gợn sóng.
Chung Ly kinh ngạc nhìn cô, đưa tay xoa xoa khuôn mặt vì khóc mà sưng vù của Chu Tô, đau lòng nói: "Thế nào? Mau nói anh nghe, xem một chút cái gì làm vợ yêu của anh khóc thành cái dạng gì rồi này." Nói xong gạt những sợi tóc bết lại cùng nước mắt trên khuôn mặt Chu Tô, cẩn thận xoa xoa đôi mắt sưng húp như hai quả hạch đào của Chu Tô.
Chu Tô mặt lạnh nhìn Chung Ly, không nói năng gì mà hung hăng hất tay của anh ra.
Nhìn bàn tay bị hất ra của mình, sắc mặt Chung Ly có chút lúng túng, nhưng mà khôi phục rất nhanh khuôn mặt tươi cười: "Ừ, để anh đoán xem, có phải hay anh lại chọc tới tiểu tổ tông của mình rồi hả? Dù vậy thì em cũng phải nói em không thích điều gì để anh còn có cơ hội sửa chữa chứ?"
"Chung Ly, anh nói thật cho em biết, lúc trước anh đi Đức hơn hai tuần lễ có phải là để phẫu thuật mở ga-rô hay không?" Âm thanh của cô lạnh lùng, giống như là chất vấn.
"Cái này hả?" Chung Ly chột dạ nghiêng đầu, đứng lên: "Em nghe ai nói?"
Tốt lắm, vẻ mặt như vậy đã có thể nói rõ tất cả.
"Tại sao không thương lượng cùng em, muốn đứa bé là chuyện của cả hai người cơ mà. Làm sao anh có thể tự quyết định, anh ích kỷ, khư khư cố chấp làm việc mình thích nhưng anh có nghĩ tới cảm thụ của em hay không?" Chu Tô không ngừng chỉ trích.
Chung Ly thấy Chu Tô tức giận như vậy cũng không còn cách nào khác, chỉ là dùng vẻ mặt áy náy nói: "Đứa bé dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng có, em làm gì mà phải gắt gỏng lên như vậy? Anh . . ." Nói xong, chợt ý thức được điều gì đó, biểu cảm kinh ngạc nhìn Chu Tô: "Làm sao em biết anh làm phẫu thuật mở ga-rô? Có phải... có phải có thai rồi hay không?"
Chu Tô nhất thời cứng họng, cũng không biết nói gì, chỉ là hung hăng nhìn Chung Ly chằm chằm.
Tất cả sự vui mừng của Chung Ly đều hiện rõ lên mặt, nhanh chóng đi tới chỗ Chu Tô, ôm chặt lấy cô, trong giọng nói không che giấu được vui sướng: "Cuối cùng anh cũng đã được làm bố. Được làm bố nha! Ha ha ha! Anh thật sự, thật sự rất vui mừng."
Hai tay Chu Tô nắm chặt thành quyền, móng tay hung hăng đâm vào da thịt, chậm rãi nhắm mắt lại nói: "Em không cần nó."
Chung Ly vẫn đắm chìm trong sự hưng phấn cực đại, gật gù nói: "Đã bao lâu? Có lẽ là hai tuần lễ, là do anh quá sơ sót, về sau . . ."
Chu Tô trợn mắt, dùng hết sức lực toàn thân đẩy Chung Ly ra: "Nghe không hiểu sao? Em nói em không cần nó!"
Chung Ly kinh ngạc nhìn Chu Tô, lâu lắm mới nói được mấy chữ: "Em… Thế nào cơ?"
"Đứa bé này em không cần, nó không phải là kết quả của tình yêu mà là sản phẩm của sự lừa gạt cùng âm mưu, em không cần." Chu Tô ngửa mặt, thản nhiên nói.
"Lừa gạt cùng âm mưu? Chu Tô…Lời này của em là như thế nào đấy?” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, sắc mặt của Chung Ly từ từ bắt đầu trở nên lạnh.
"Ý ngay trong mặt chữ, em không cần nó." Chu Tô vừa bắt đầu chỉ là tức giận muốn chất vấn tại sao Chung Ly lại làm giải phẫu mà không thông báo với cô, không hề có ý định nói mình đã mang thai, sau đó len lén phá thai, thế nhưng vì quá xúc động mà lộ ra chân tướng, không thể có cách nào khác ngoài thuận nước đẩy thuyền, cứ nhắm mắt nói ra luôn.
Vẻ mặt Chung Ly âm trầm, kéo tay Chu Tô chất vấn: "Chẳng lẽ đứa bé có vấn đề gì? Đi, chúng ta tới bệnh viện!" Nói xong dắt tay cô, muốn kéo cô đến bệnh viện kiểm tra ngay.
"Không cần, tới bệnh viện làm gì!" Chu Tô níu chặt thành giường, không chịu di chuyển: "Không phải, đứa bé không có vấn đề, không có!"
"Vậy tại sao?" Chung Ly quay đầu, sắc mặt càng ngày càng xấu.
"Bởi vì, bởi vì, dù sao không cần, hiện tại không thể có nó." Chu Tô lắc đầu, chỉ chắc chắn nói không cần là không cần.
"Nếu như em lo lắng vì đứa bé này mà mất đi sự tự do, như vậy anh cam kết với em chuyện như vậy sẽ không xảy ra, chỉ cần em ngoan ngoãn chịu khó ngồi nhà mười tháng mang thai, sau khi sinh xong muốn đi đâu anh cũng không cản em, anh sẽ chăm sóc con. Hơn nữa, anh nghĩ mẹ anh cũng mong chờ đứa cháu này lâu lắm rồi."
"Không biết! Không biết!” Chu Tô hung hăng đẩy Chung Ly ra: "Tóm lại em không cần nó!"
Chung Ly nóng mặt, bước từng bước một về phía Chu Tô, dùng tay siết chặt cằm Chu Tô: "Em đây là không cần đứa bé, hay là không muốn có đứa bé của anh?"
Chu Tô muốn quay đầu, nhưng Chung Ly xiết cằm cô quá chặt khiến cô không thể cử động, nhưng cô vẫn mở to mắt, dùng vẻ mặt quyết tuyệt nói: "Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ, em không cần nó."
"Không thể nói lý!" Chung Ly đẩy mạnh chu Tô về phía ghế sa lon, chỉ tay vào khuôn mặt cô, không thể kìm chế giận dữ nữa mà hét lớn: "Em quả thật là không thể nói lý, không...không có… nguyên nhân gì cũng không có! Chỉ nói là không cần đứa bé! Anh nói cho em biết, đứa bé này em không cần cũng phải cần!"
"Thế nào, anh dọa dẫm em đấy hả?" Chu Tô ngẩng cao đầu, hời hợt nói.
Chung Ly chậm rãi nhắm mắt lại, ngực bởi vì thở hổn hển mà phập phồng lên xuống, ai cũng nhìn ra được anh đang áp chế cơn giận của mình, cắn chặt răng. Phải mất một lúc lâu sau mới mở mắt ra, hít sâu một hơi từ từ mở miệng: "Chu Tô, nếu như em không thích con là bởi vì anh tự chủ trương, như vậy anh thật sự xin lỗi, bởi vì em không hiểu anh muốn có một đứa bé với em đến nhường nào đâu. Tốt. Đây là lỗi của anh, em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, anh sẽ không ý kiến. Nhưng mà, đứa bé này vô tội, em thực sự ác độc đến nỗi muốn giết chết cả con mình, đứa trẻ còn chưa thành hình?"
Chu Tô sững sờ nhìn Chung Ly, trái tim run lên. Chu Tô sớm nên nghĩ tới, anh và cô đều hy vọng bao nhiêu vào việc có đứa bé này.
"Nếu như, em không thì sao?"
"Không là như thế nào? Dù gì đứa bé cũng đã nằm trong bụng em rồi. Chu Tô, không thể, anh không nói giỡn. Em đang mang thai, hiện tại anh không muốn nổi giận với em, chỉ là nói cho em biết, đứa bé này là ranh giới cuối cùng của anh, không thể đụng vào." Lời nói của Chung Ly giống như rất nhẹ nhàng, giống như chưa từng có sự tức giận mấy phút trước, tựa như một lời trần thuật, sau đó quay lưng bước đi.
Chu Tô yên lặng nhìn bóng lưng Chung Ly rời đi, lẩm bẩm nói: "Đáng đời, Chu Tô, tự làm tự chịu, xem một chút, gặp báo ứng rồi." Nói xong, liền cười, sau đó nước mắt lại chảy xuống.
/36
|