Bốn mươi chín ngày đáng lý ra đối với ta trôi qua rất nhanh, nhưng không ngờ bây giờ lại cảm thấy thật khó khăn. Rất nhiều lần ta muốn đi tìm Lạc Trần, nhưng sự kiên nhẫn của tiểu Phật tử ta rất lớn, nên vẫn là nhịn xuống, không đi tìm hắn.
Cuối cùng cũng tới ngày thứ bốn mươi chín, ta liền nhanh chóng ra ngoài, định đi tìm Lạc Trần nói chuyện.
Ra khỏi Ngự Thiên viên, ta bắt đầu lơ mơ vì ta không thông thuộc địa bàn của Càn Khôn giáo. Cũng may ở đây có không ít đệ tử cùng lứa, tùy tiện hỏi một người đường tới chỗ đệ tử của trưởng lão áo vàng là ra ngay. Ta liền theo đó mà đi.
Hóa ra ở chỗ này, bốn vị trưởng lão sẽ truyền thụ những phương thức võ công riêng, từ đó cuộc sống sinh hoạt ngày thường của đồ đệ các nhóm cũng khác nhau. Cho nên cuộc tuyển chọn đồ đệ ngày đó, cũng không phải là các vị trưởng lão thấy ai có duyên thì tuyển người đó, mà là phải xem qua lai lịch, võ công rồi mới có thể tuyển chọn. Sau đó mới có màn tranh giành đệ tử như vậy.
Nơi luyện võ của đệ tử bốn vị trưởng lão tất nhiên cũng khác nhau. Trưởng lão áo đỏ, tên là Thiên Dương, chú trọng nhất vào chiêu thức, đặc biệt những chiêu thức tàn nhẫn, không để cho đối phương đường lui. Cho nên võ công truyền dạy cũng rất mạnh mẽ, lúc đệ tử của nhóm đó tập luyện, âm thanh vang ra nội trong một dặm người ta vẫn có thể nghe được.
Lão áo vàng kia, cũng chính là sư phụ của Lạc Trần, tên là Huyền Minh. Là vị trưởng lão hòa ái nhất. Chiêu thức võ học nhìn qua thì thấy rất ôn hòa, kì thực lại rất giảo hoạt, thường đánh bất ngờ khi đối phương chưa sẵn sàng, rất biết cách ẩn mình. Thật giống như hoàng đế cao cao tại thượng lo đến đại cục của thiên hạ, túc trí đa mưu, nắm quyền sinh sát trong tay.
Về phần nam nhân áo xanh, hắn cũng là một người lạnh lùng. Hắn tên là Giản Nam, dùng nhạc khí làm vũ khí, phải có nội lực lớn đến mức nào mới có thể dùng nhạc khí tấn công người chứ! Cho nên đồ đệ của hắn trước khi nhập môn còn phải học thật tốt nhạc khí, thật là có nhã hứng. Ài...sau này thỉnh thoảng ta có thể đến đây nghe đàn sáo thư giãn.
Cuối cùng là nữ tử áo xám Hoán Tố Dao Cầm xinh đẹp, kỳ thật mới chỉ ba mươi tuổi. Có điều nàng ta thật sự lợi hại, am hiểu công phu nhu hòa, lấy nhu chế cương, đặc biệt rất giỏi khinh công. Cho nên bình thường nữ đệ tử của nàng ta phong cách rất đơn giản.
Ài, vừa rồi nghe người ta nói, chỗ của lão Huyền Minh nằm ở Thừa Dương cung, phía đông bắc Càn Khôn giáo. Lại nói, Càn Khôn giáo thật sự không nhỏ, ta đi mãi một lúc lâu mới tới được Thừa Dương cung, sớm biết thế này ta đã ẩn mình bay thẳng qua đây tìm Lạc Trần cho rồi.
Lúc tới nơi thì thấy có một đệ tử áo vàng canh giữ cửa. Ấy...Hắn chẳng phải là đứa nhỏ đó sao? Ta thấy thế vội cười, Hóa ra là ngươi, thật tốt!
Mà đứa nhỏ này thật khiến người ta không thích nổi, hắn mặt lạnh nghiêm nghị nhìn ta nói: Ngươi tới đây làm gì?
Ta ngẩn người, không nghĩ tiếp cận hắn khó đến vậy, thật không giống với bộ dáng bệnh tật trước đây.
Ta đương nhiên là tới tìm người .
Ngươi tìm Lạc Trần sao? Vậy không cần đi nữa!
Tại sao? Ta nhíu mi.
Thời gian luyện công trong Thừa Dương Cung, trừ bỏ đệ tử ở đây ra thì những để tử chỗ khác phải được sự đồng ý mới được vào, cho nên ngươi hãy trở về đi .
Còn sớm như vậy mà các ngươi đã bắt đầu luyện công sao? Vậy sao ngươi còn đứng chỗ này?
Hắn hơi ngớ ra rồi mới nói: Hôm nay tới lượt ta canh gác .
Ta gật gật đầu, Vậy ngươi để ta gặp hắn một chút thôi.
Không được!
Đứa nhỏ này thật là... Ta thở dài, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, tốt xấu gì ta và Lạc Trần cũng đã cứu hắn một mạng.
Nhưng hắn không nghe, còn hừ một tiếng, Ta không phải là đứa nhỏ này nọ, tên ta là Tô Tuyết. Ngươi cũng không thể gặp hắn đâu, về đi!
Ta cười cười, Tô Tuyết? Nghe sao giống tên của nữ tử vậy? Hắn không đáp lại, ta bèn đứng qua một bên đợi.
Hôm nay ta quyết gặp được Lạc Trần, đã lâu rồi chưa có gặp nhau. Hơn nữa ta ở trong Ngự Thiên viên kia bị ngâm hương huân suốt bốn mươi chín ngày, nhân lúc Nam Cung Ngự Thiên không có mặt ta đã lấy rất nhiều hương huân đem đến đây cho Lạc Trần dùng nữa.
Cuối cùng cũng tới ngày thứ bốn mươi chín, ta liền nhanh chóng ra ngoài, định đi tìm Lạc Trần nói chuyện.
Ra khỏi Ngự Thiên viên, ta bắt đầu lơ mơ vì ta không thông thuộc địa bàn của Càn Khôn giáo. Cũng may ở đây có không ít đệ tử cùng lứa, tùy tiện hỏi một người đường tới chỗ đệ tử của trưởng lão áo vàng là ra ngay. Ta liền theo đó mà đi.
Hóa ra ở chỗ này, bốn vị trưởng lão sẽ truyền thụ những phương thức võ công riêng, từ đó cuộc sống sinh hoạt ngày thường của đồ đệ các nhóm cũng khác nhau. Cho nên cuộc tuyển chọn đồ đệ ngày đó, cũng không phải là các vị trưởng lão thấy ai có duyên thì tuyển người đó, mà là phải xem qua lai lịch, võ công rồi mới có thể tuyển chọn. Sau đó mới có màn tranh giành đệ tử như vậy.
Nơi luyện võ của đệ tử bốn vị trưởng lão tất nhiên cũng khác nhau. Trưởng lão áo đỏ, tên là Thiên Dương, chú trọng nhất vào chiêu thức, đặc biệt những chiêu thức tàn nhẫn, không để cho đối phương đường lui. Cho nên võ công truyền dạy cũng rất mạnh mẽ, lúc đệ tử của nhóm đó tập luyện, âm thanh vang ra nội trong một dặm người ta vẫn có thể nghe được.
Lão áo vàng kia, cũng chính là sư phụ của Lạc Trần, tên là Huyền Minh. Là vị trưởng lão hòa ái nhất. Chiêu thức võ học nhìn qua thì thấy rất ôn hòa, kì thực lại rất giảo hoạt, thường đánh bất ngờ khi đối phương chưa sẵn sàng, rất biết cách ẩn mình. Thật giống như hoàng đế cao cao tại thượng lo đến đại cục của thiên hạ, túc trí đa mưu, nắm quyền sinh sát trong tay.
Về phần nam nhân áo xanh, hắn cũng là một người lạnh lùng. Hắn tên là Giản Nam, dùng nhạc khí làm vũ khí, phải có nội lực lớn đến mức nào mới có thể dùng nhạc khí tấn công người chứ! Cho nên đồ đệ của hắn trước khi nhập môn còn phải học thật tốt nhạc khí, thật là có nhã hứng. Ài...sau này thỉnh thoảng ta có thể đến đây nghe đàn sáo thư giãn.
Cuối cùng là nữ tử áo xám Hoán Tố Dao Cầm xinh đẹp, kỳ thật mới chỉ ba mươi tuổi. Có điều nàng ta thật sự lợi hại, am hiểu công phu nhu hòa, lấy nhu chế cương, đặc biệt rất giỏi khinh công. Cho nên bình thường nữ đệ tử của nàng ta phong cách rất đơn giản.
Ài, vừa rồi nghe người ta nói, chỗ của lão Huyền Minh nằm ở Thừa Dương cung, phía đông bắc Càn Khôn giáo. Lại nói, Càn Khôn giáo thật sự không nhỏ, ta đi mãi một lúc lâu mới tới được Thừa Dương cung, sớm biết thế này ta đã ẩn mình bay thẳng qua đây tìm Lạc Trần cho rồi.
Lúc tới nơi thì thấy có một đệ tử áo vàng canh giữ cửa. Ấy...Hắn chẳng phải là đứa nhỏ đó sao? Ta thấy thế vội cười, Hóa ra là ngươi, thật tốt!
Mà đứa nhỏ này thật khiến người ta không thích nổi, hắn mặt lạnh nghiêm nghị nhìn ta nói: Ngươi tới đây làm gì?
Ta ngẩn người, không nghĩ tiếp cận hắn khó đến vậy, thật không giống với bộ dáng bệnh tật trước đây.
Ta đương nhiên là tới tìm người .
Ngươi tìm Lạc Trần sao? Vậy không cần đi nữa!
Tại sao? Ta nhíu mi.
Thời gian luyện công trong Thừa Dương Cung, trừ bỏ đệ tử ở đây ra thì những để tử chỗ khác phải được sự đồng ý mới được vào, cho nên ngươi hãy trở về đi .
Còn sớm như vậy mà các ngươi đã bắt đầu luyện công sao? Vậy sao ngươi còn đứng chỗ này?
Hắn hơi ngớ ra rồi mới nói: Hôm nay tới lượt ta canh gác .
Ta gật gật đầu, Vậy ngươi để ta gặp hắn một chút thôi.
Không được!
Đứa nhỏ này thật là... Ta thở dài, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, tốt xấu gì ta và Lạc Trần cũng đã cứu hắn một mạng.
Nhưng hắn không nghe, còn hừ một tiếng, Ta không phải là đứa nhỏ này nọ, tên ta là Tô Tuyết. Ngươi cũng không thể gặp hắn đâu, về đi!
Ta cười cười, Tô Tuyết? Nghe sao giống tên của nữ tử vậy? Hắn không đáp lại, ta bèn đứng qua một bên đợi.
Hôm nay ta quyết gặp được Lạc Trần, đã lâu rồi chưa có gặp nhau. Hơn nữa ta ở trong Ngự Thiên viên kia bị ngâm hương huân suốt bốn mươi chín ngày, nhân lúc Nam Cung Ngự Thiên không có mặt ta đã lấy rất nhiều hương huân đem đến đây cho Lạc Trần dùng nữa.
/126
|