*Gốc là dựng phu, tiếng việt mình có từ bà bầu nên mình dùng trại đi như thế ko biết ổn ko xin ý kiến ạ.
Trên đường trở về, Tô Tử Dương đau đứt ruột, hai cái nhẫn, à, không, là bốn cái nhẫn, cơ hồ đã tiêu hết số tiền tiết kiệm duy nhất của cậu.
Thật ra mấy tấm thẻ ngân hàng còn lại phần lớn không có bao nhiêu tiền, về sau thật sự phải trở thành người không xu dính túi rồi.
Có điều, đứt ruột thì đứt ruột chứ Tô Tử Dương vẫn tương đối vui vẻ, bởi vì từ khi rời khỏi cửa hàng trang sức đến giờ, khóe miệng Lăng Triển Dực vẫn luôn cong lên, cứ nhìn chiếc nhẫn trên tay mãi, hừ hừ vui sướng cười nhỏ, vui như chưa từng được vui, hiển nhiên viên thuốc an thần này khiến tâm tình anh thoải mái cực độ.
Loại vui vẻ này cảm nhiễm Tô Tử Dương cũng vui vẻ theo, trong suy nghĩ của cậu, cho Lăng Triển Dực đeo nhẫn chứng tỏ Lăng Triển Dực là người của cậu, là cậu trói Lăng Triển Dực lại, cậu có tất cả quyền, mà không phải bị Lăng Triển Dực trói buộc, cho dù có cũng chỉ là quyền chiếm hữu.
Tô Tử Dương yêu thích không nỡ buông vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út mình, càng nhìn càng thích.
Thật ra thẩm mĩ của nam không giống nữ, nữ thì thích có kim cương, càng to càng sáng càng tốt, mà nam thì thích đơn giản hào phóng không gây cản trở, có thể chứng minh mình đã kết hôn hoặc đã có chủ là được rồi.
Tô Tử Dương vẫn còn cầm hộp nhẫn, bên trong là hai cái nhẫn đặc biệt nhỏ, Tô Tử Dương rảnh rỗi cầm lấy nghịch vài cái, cố gắng đeo vào ngón út của mình, khổ nỗi so với ngón tay tương đối nhỏ nhắn của mình mà nói, nhẫn quá nhỏ, cứ vậy để lại chỗ cũ, sau đó còn không quên than vãn: "Chiếc nhẫn này nhỏ quá, con lớn tới chừng nào mới có thể đeo đây?"
Lăng Triển Dực từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cậu một cái, cười nói: "Tầm sáu bảy tuổi, chỉ cho tụi nó đeo chơi, đeo lúc còn nhỏ quá không chừng tụi nó sẽ tò mò nhét vào miệng, rất nguy hiểm."
"Cũng phải." Tô Tử Dương đậy nắp xong đặt vào túi mua hàng, sau đó nhìn đống đồ ăn vặt trên ghế sau, giờ mới cảm thấy đói bụng, vì thế lên tiếng: "Em đói rồi, đi ăn đi!"
"Muốn ăn gì nào?"
"...... Sủi cảo đi! Đã lâu rồi không ăn." Vẻ mặt Tô Tử Dương thèm nhỏ dãi.
Lăng Triển Dực buồn cười, được, người ta xã giao không phải là nhà hàng cao cấp thì là tiệc hải sản lớn, vị này thật sự biết tiết kiệm tiền cho mình, một bữa cơm một ký sủi cảo, mấy chục đồng đã thu phục được rồi.
Vợ muốn ăn, chồng có thể phản đối sao? Đương nhiên không thể, Lăng Triển Dực liền bắt đầu tìm quán sủi cảo gần đó.
Đột nhiên Tô Tử Dương nhớ tới quán sủi cảo gần nhà cậu, tâm huyết dâng trào nói: "Đến quán gần nhà em đi, em muốn ăn sủi cảo ở đó."
Lăng Triển Dực đảo tròng mắt, tuy rằng rất muốn đồng ý nhưng lại sợ lỡ như Tô Tử Dương lại muốn về nhà nhìn xem sàn nhà đã sửa xong chưa, vậy phải làm sao đây? Tô Tử Dương ở nhà mình gần một tháng rồi, nhất định sàn nhà sớm đã sửa xong.
Nếu tiểu tổ tông này tâm huyết dâng trào muốn dọn về thì chẳng phải những nỗ lực lúc trước uổng phí hết sao?
"Đến đó hơi xa, không phải em đói bụng sao? Anh tìm một nhà hàng ở gần đây trước được không? Lần sau, lần sau em muốn ăn thì nói trước cho anh, anh đi mua cho em."
Tô Tử Dương xách mấy món ăn vặt Lăng Triển Dực mua cho cậu cười cười: "Không sao đâu, cũng không bao xa, không phải anh đã chuẩn bị đồ ăn vặt cho em rồi sao? Em lót dạ trước. Em cực kỳ muốn ăn sủi cảo ở đó, chỗ khác ăn không quen."
Được rồi, nếu Tô Tử Dương đã nói vậy, Lăng Triển Dực đành phải căng da đầu lái tới gần chung cư Tô Tử Dương từng ở.
Có điều lần này, Lăng Triển Dực nghĩ nhiều rồi, lòng anh bất ổn, lo lắng Tô Tử Dương sẽ quay về nơi đó, trái lại căn bản Tô Tử Dương người ta chẳng hơi đâu nghĩ đến về nhà gì đó, chỉ thấy nguyên bàn sủi cảo trước mặt, thế giới của người tham ăn quả nhiên không ai hiểu nổi mà!
Tô Tử Dương đổ giấm ra một cái đĩa, gắp sủi cảo chấm hai cái, hai ngụm hết một cái sủi cảo, ăn rất ngon miệng.
Sau khi ăn xong, Tô Tử Dương cầm khăn giấy lau miệng, vừa nhấc mắt thì thấy Lăng Triển Dực thất thần cầm chiếc đũa, phần sủi cảo bên kia của anh cũng không ăn mấy cái, không khỏi lương tâm trỗi dậy hỏi: "Anh không thích ăn sủi cảo hả?
Hay là vì mình miễn cưỡng nên mới lại đây ăn sủi cảo?
"Hả?" Lăng Triển Dực hốt hoảng hoàn hồn, sau đó nhớ lại chuyện vừa rồi Tô Tử Dương hỏi, vội vàng lắc đầu: "Không có, anh thích ăn, chỉ là vừa rồi đang nghĩ tới chút chuyện."
Nói rồi, ăn ngấu nghiến mấy cái.
"Nếu anh không thích có thể không cần miễn cưỡng mình, em cùng anh đi ăn món khác cũng được." Mi mắt Tô Tử Dương cong cong, bộ dạng thực dễ nói chuyện.
Lăng Triển Dực lắc đầu: "Không cần, anh không có miễn cưỡng."
"Vậy được, cứ từ từ ăn, chúng ta không vội về đâu." Tô Tử Dương vừa nói câu này, Lăng Triển Dực lại ăn không vô, anh do dự một lúc lâu, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Em yêu, em muốn về thăm nhà sao?"
"Hả?" Lúc này đổi lại là Tô Tử Dương không bắt kịp, cậu nhíu mày suy nghĩ, thình lình phục hồi tinh thần lại: "A, anh không nói suýt chút nữa em quên, chỗ này là trước cửa nhà em rồi."
Lăng Triển Dực thiếu chút nữa cắn lưỡi, lòng thầm mắng thà đừng hỏi thì hơn, chủ nhân vô tâm vô phế này căn bản là không nghĩ tới về nhà! Mình thì hay rồi, ngược lại là mình nhắc nhở em ấy.
Tô Tử Dương hơi ngửa ra sau, dựa vào ghế xoa xoa bụng, cười nói: "Tự dưng không em đến làm gì? Không phải nói còn đang trang hoàng sao? Chắc giờ chưa sửa xong đâu? Cho dù sửa xong rồi cũng còn không khí không tốt quanh quẩn trong phòng, mùi hương đó không tốt cho bảo bảo. Chờ lát nữa ăn xong rồi chúng ta trực tiếp về nhà."
Câu cuối cùng nghe đặc biệt thoải mái! Về nhà...... Tô Tử Dương đã coi biệt thự thành nhà, có thể không thoải mái sao?
Lăng Triển Dực mặt mày hớn hở, nhanh tay nhét sủi cảo vào miệng: "Được! Anh sẽ ăn thật nhanh, cơm nước xong xuôi chúng ta trực tiếp về nhà!"
Tầm 6 giờ tối họ về đến nhà, bởi vì là vào mùa hè, cho nên sắc trời còn sớm, cũng không quá nóng, Tô Tử Dương ngồi trên ghế dài trong khoảnh sân mát mẻ một lát, Lăng Triển Dực đậu xe xong, đến kho hàng lấy đồ anh đã đặt, vừa hay bóng tập cho bà bầu cũng tới rồi, nói là quả bóng lớn chứ thực ra đáy hình vuông, thiết kế như vậy để bóng ổn định, tranh lúc thai phụ tập lăn qua lăn lại rồi té, đó chính là một xác hai mạng a!
Lăng Triển Dực đem tất cả đồ vào phòng, hôm nay tâm tình anh đặc biệt tốt, chỉ đơn giản ôm quả bóng rổ chạy ra. Tô Tử Dương dựa trên ghế dài, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia xem anh chụp bóng rổ ở sân xi măng bên kia, sau đó nhảy lấy đà, ném vào rổ, sau đó vì muốn quyến rũ hơn, vị đại tổng tài sắp ba mươi thế mà quay lại trổ tài úp rổ, làm rổ chấn động lắc lư, anh còn đu trên đó không xuống, hướng về phía Tô Tử Dương chu mỏ, phóng ra một nụ hôn ái muội――
Tô Tử Dương nhếch miệng cười, bắt đầu ra nan đề cho anh: "Ném 3 điểm thử xem."
Lăng Triển Dực buông tay đáp đất, cầm bóng rổ lên đập ra ngoài vạch 3 điểm, thử cảm nhận, cảm thấy không tệ lắm liền dừng bóng, nhảy lấy đà, vừa trở cổ tay đã ném bóng đi.
Quả cầu xinh đẹp rỗng ruột rơi xuống từ trung tâm rổ, Tô Tử Dương huýt sáo với anh: "Chơi đẹp lắm!"
Lăng Triển Dực hớn hở chạy tới, đặt mông lên ghế dài, ôm Tô Tử Dương qua, chẳng nói chẳng rằng đã gặm môi người ta mấy cái: "Em yêu, chờ em sinh con xong khỏe lại như cũ, hai ta có thể chơi cùng nhau, sau đó chờ mấy đứa con trai lớn hơn một chút, chúng ta còn có thể dạy chúng nó......Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy ngày tháng tương lai hạnh phúc làm sao!"
"Chẳng lẽ giờ anh không hạnh phúc sao?" Tô Tử Dương ngắm anh liếc mắt một cái, Lăng Triển Dực tóm người lại hôn nửa ngày: "Hạnh phúc, giờ không có con làm bóng đèn giữa hai ta càng hạnh phúc!"
"Xíaaaa ――" Tô Tử Dương làm bộ đẩy anh: "Cả người anh đầy mồ hôi, đừng sáp lại đây."
Lăng Triển Dực ngược lại ôm càng chặt: "Chẳng lẽ vợ không muốn cùng anh ngâm bồn tắm sao?"
"Không muốn."
"Thật sự không muốn sao? Hửm?"
"Còn thật hơn cả vàng...... Ưm......"
Hai người thân mật một trận, thấy sắc trời dần tối liền trở về phòng.
Tô Tử Dương hiếm khi ra ngoài dạo phố, hiện giờ yên tĩnh liền cảm thấy ban ngày đi dạo mệt đến eo lưng đều đau, ngay cả sở thích ngâm bồn tắm cũng bỏ, nằm nghiêng trên giường không chịu nhúc nhích, cứ hừ hừ mãi.
Lăng Triển Dực thấy cậu mỏi mệt khó chịu liền lập tức bỏ tắm, ôn nhu dò hỏi: "Mệt lắm sao? Anh mát xa cho em nha?"
"Ừm......" Tô Tử Dương hữu khí vô lực mà đáp.
Lăng Triển Dực cũng bò lên giường, tìm đệm dựa vào rồi bế Tô Tử Dương lên, để cậu nửa dựa vào ngực mình, sau đó mới duỗi tay ấn nhẹ eo cậu......
"Còn nữa, sắp đến ngày khám thai rồi...... Mới đó đã sắp 6 tháng......" Lăng Triển Dực cẩn thận vòng tay ôm người trong lòng ngực, cảm giác bụng cậu tựa hồ lại to ra một ít, tức khắc đau lòng: "Chắc là mệt lắm?"
"Phí lời, không mệt sao có thể để anh mát xa cho em?" Tô Tử Dương xù lông.
"Nhẫn nại thêm một chút, chỉ còn bốn tháng nữa thôi, chẳng mấy chốc sẽ trở thành quá khứ rồi." Lăng Triển Dực vội an ủi.
"Em cảm thấy thời gian thật dài a......" Tô Tử Dương ủy khuất mà cọ cọ Lăng Triển Dực: "Bốn tháng chính là 120 ngày, hơn nữa trời sắp nóng lên rồi, tháng bảy tháng tám là thời điểm nóng nhất, haizz ―― càng nghĩ càng không chịu nổi!"
"Đừng sợ đừng sợ, hệ thống làm lạnh nhà anh không tồi, anh sẽ không để em bị nóng đâu."
"Chỉ là...... Chẳng phải bác sĩ nói tốt nhất là đừng thổi gió lạnh sao?" Tô Tử Dương lên án: "Còn nói không thể ăn đồ sống đồ lạnh, mùa hè em phải khổ sở đến chết."
"Không phải gió lạnh đâu, anh sẽ điều chỉnh nhiệt độ giống như xuân thu, trong phòng không quá nóng cũng không quá lạnh, bảo đảm độ ấm thích hợp."
"À...... Chỉ là mỗi lần khám thai vẫn phải ra ngoài, về sau cứ mỗi hai tuần là phải kiểm tra một lần...... Phiền phức quá......"
Lăng Triển Dực nghe ra vật nhỏ này muốn làm nũng với mình, không muốn ra ngoài khó sao?
"Không sao, anh có thể mời bác sĩ về nhà, dụng cụ gì đó chúng ta cũng mua một bộ để trong nhà luôn. Chắc cái này không phiền nữa đâu?"
"...... Ừm. Anh đi tắm đi, em đỡ nhiều rồi." Tô Tử Dương cũng không muốn nghĩ đến chuyện này rồi lại tiếp tục phiền não nữa, dù sao đã lên thuyền giặc rồi, bụng cũng lớn như vậy, đã kiên trì được sáu tháng, chỉ còn lại bốn tháng làm thế nào cũng phải ráng chịu, chắc chắn tâm trạng sẽ không tốt, có điều có thể nhịn cứ nhịn, cứ nổi giận hoài cũng không tốt cho các bảo bối trong bụng.
"Được rồi, anh đi tắm đây, em nghỉ ngơi cho tốt đi nha." Lăng Triển Dực dìu cậu nằm xuống, lót đệm đắp mền xong cúi người hôn lên trán cậu, xoay người đi vào phòng tắm.
Tô Tử Dương duỗi tay đặt lên cái bụng tròn vo, cảm nhận được tay chân hai đứa nhóc trong bụng nhẹ nhàng chuyển động, tâm tình chợt an bình xuống. Cậu lẳng lặng nhắm hai mắt lại, hai đứa tựa hồ cũng cảm nhận được ba mình vất vả mỏi mệt nên đợt này đặc biệt ngoan, không làm ầm ĩ trong bụng Tô Tử Dương dữ dội như mấy ngày trước nữa, điểm này làm Tô Tử Dương rất vui.
Các bảo bối, ba ba rất mong các con chào đời đó ――
Trên đường trở về, Tô Tử Dương đau đứt ruột, hai cái nhẫn, à, không, là bốn cái nhẫn, cơ hồ đã tiêu hết số tiền tiết kiệm duy nhất của cậu.
Thật ra mấy tấm thẻ ngân hàng còn lại phần lớn không có bao nhiêu tiền, về sau thật sự phải trở thành người không xu dính túi rồi.
Có điều, đứt ruột thì đứt ruột chứ Tô Tử Dương vẫn tương đối vui vẻ, bởi vì từ khi rời khỏi cửa hàng trang sức đến giờ, khóe miệng Lăng Triển Dực vẫn luôn cong lên, cứ nhìn chiếc nhẫn trên tay mãi, hừ hừ vui sướng cười nhỏ, vui như chưa từng được vui, hiển nhiên viên thuốc an thần này khiến tâm tình anh thoải mái cực độ.
Loại vui vẻ này cảm nhiễm Tô Tử Dương cũng vui vẻ theo, trong suy nghĩ của cậu, cho Lăng Triển Dực đeo nhẫn chứng tỏ Lăng Triển Dực là người của cậu, là cậu trói Lăng Triển Dực lại, cậu có tất cả quyền, mà không phải bị Lăng Triển Dực trói buộc, cho dù có cũng chỉ là quyền chiếm hữu.
Tô Tử Dương yêu thích không nỡ buông vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út mình, càng nhìn càng thích.
Thật ra thẩm mĩ của nam không giống nữ, nữ thì thích có kim cương, càng to càng sáng càng tốt, mà nam thì thích đơn giản hào phóng không gây cản trở, có thể chứng minh mình đã kết hôn hoặc đã có chủ là được rồi.
Tô Tử Dương vẫn còn cầm hộp nhẫn, bên trong là hai cái nhẫn đặc biệt nhỏ, Tô Tử Dương rảnh rỗi cầm lấy nghịch vài cái, cố gắng đeo vào ngón út của mình, khổ nỗi so với ngón tay tương đối nhỏ nhắn của mình mà nói, nhẫn quá nhỏ, cứ vậy để lại chỗ cũ, sau đó còn không quên than vãn: "Chiếc nhẫn này nhỏ quá, con lớn tới chừng nào mới có thể đeo đây?"
Lăng Triển Dực từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cậu một cái, cười nói: "Tầm sáu bảy tuổi, chỉ cho tụi nó đeo chơi, đeo lúc còn nhỏ quá không chừng tụi nó sẽ tò mò nhét vào miệng, rất nguy hiểm."
"Cũng phải." Tô Tử Dương đậy nắp xong đặt vào túi mua hàng, sau đó nhìn đống đồ ăn vặt trên ghế sau, giờ mới cảm thấy đói bụng, vì thế lên tiếng: "Em đói rồi, đi ăn đi!"
"Muốn ăn gì nào?"
"...... Sủi cảo đi! Đã lâu rồi không ăn." Vẻ mặt Tô Tử Dương thèm nhỏ dãi.
Lăng Triển Dực buồn cười, được, người ta xã giao không phải là nhà hàng cao cấp thì là tiệc hải sản lớn, vị này thật sự biết tiết kiệm tiền cho mình, một bữa cơm một ký sủi cảo, mấy chục đồng đã thu phục được rồi.
Vợ muốn ăn, chồng có thể phản đối sao? Đương nhiên không thể, Lăng Triển Dực liền bắt đầu tìm quán sủi cảo gần đó.
Đột nhiên Tô Tử Dương nhớ tới quán sủi cảo gần nhà cậu, tâm huyết dâng trào nói: "Đến quán gần nhà em đi, em muốn ăn sủi cảo ở đó."
Lăng Triển Dực đảo tròng mắt, tuy rằng rất muốn đồng ý nhưng lại sợ lỡ như Tô Tử Dương lại muốn về nhà nhìn xem sàn nhà đã sửa xong chưa, vậy phải làm sao đây? Tô Tử Dương ở nhà mình gần một tháng rồi, nhất định sàn nhà sớm đã sửa xong.
Nếu tiểu tổ tông này tâm huyết dâng trào muốn dọn về thì chẳng phải những nỗ lực lúc trước uổng phí hết sao?
"Đến đó hơi xa, không phải em đói bụng sao? Anh tìm một nhà hàng ở gần đây trước được không? Lần sau, lần sau em muốn ăn thì nói trước cho anh, anh đi mua cho em."
Tô Tử Dương xách mấy món ăn vặt Lăng Triển Dực mua cho cậu cười cười: "Không sao đâu, cũng không bao xa, không phải anh đã chuẩn bị đồ ăn vặt cho em rồi sao? Em lót dạ trước. Em cực kỳ muốn ăn sủi cảo ở đó, chỗ khác ăn không quen."
Được rồi, nếu Tô Tử Dương đã nói vậy, Lăng Triển Dực đành phải căng da đầu lái tới gần chung cư Tô Tử Dương từng ở.
Có điều lần này, Lăng Triển Dực nghĩ nhiều rồi, lòng anh bất ổn, lo lắng Tô Tử Dương sẽ quay về nơi đó, trái lại căn bản Tô Tử Dương người ta chẳng hơi đâu nghĩ đến về nhà gì đó, chỉ thấy nguyên bàn sủi cảo trước mặt, thế giới của người tham ăn quả nhiên không ai hiểu nổi mà!
Tô Tử Dương đổ giấm ra một cái đĩa, gắp sủi cảo chấm hai cái, hai ngụm hết một cái sủi cảo, ăn rất ngon miệng.
Sau khi ăn xong, Tô Tử Dương cầm khăn giấy lau miệng, vừa nhấc mắt thì thấy Lăng Triển Dực thất thần cầm chiếc đũa, phần sủi cảo bên kia của anh cũng không ăn mấy cái, không khỏi lương tâm trỗi dậy hỏi: "Anh không thích ăn sủi cảo hả?
Hay là vì mình miễn cưỡng nên mới lại đây ăn sủi cảo?
"Hả?" Lăng Triển Dực hốt hoảng hoàn hồn, sau đó nhớ lại chuyện vừa rồi Tô Tử Dương hỏi, vội vàng lắc đầu: "Không có, anh thích ăn, chỉ là vừa rồi đang nghĩ tới chút chuyện."
Nói rồi, ăn ngấu nghiến mấy cái.
"Nếu anh không thích có thể không cần miễn cưỡng mình, em cùng anh đi ăn món khác cũng được." Mi mắt Tô Tử Dương cong cong, bộ dạng thực dễ nói chuyện.
Lăng Triển Dực lắc đầu: "Không cần, anh không có miễn cưỡng."
"Vậy được, cứ từ từ ăn, chúng ta không vội về đâu." Tô Tử Dương vừa nói câu này, Lăng Triển Dực lại ăn không vô, anh do dự một lúc lâu, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Em yêu, em muốn về thăm nhà sao?"
"Hả?" Lúc này đổi lại là Tô Tử Dương không bắt kịp, cậu nhíu mày suy nghĩ, thình lình phục hồi tinh thần lại: "A, anh không nói suýt chút nữa em quên, chỗ này là trước cửa nhà em rồi."
Lăng Triển Dực thiếu chút nữa cắn lưỡi, lòng thầm mắng thà đừng hỏi thì hơn, chủ nhân vô tâm vô phế này căn bản là không nghĩ tới về nhà! Mình thì hay rồi, ngược lại là mình nhắc nhở em ấy.
Tô Tử Dương hơi ngửa ra sau, dựa vào ghế xoa xoa bụng, cười nói: "Tự dưng không em đến làm gì? Không phải nói còn đang trang hoàng sao? Chắc giờ chưa sửa xong đâu? Cho dù sửa xong rồi cũng còn không khí không tốt quanh quẩn trong phòng, mùi hương đó không tốt cho bảo bảo. Chờ lát nữa ăn xong rồi chúng ta trực tiếp về nhà."
Câu cuối cùng nghe đặc biệt thoải mái! Về nhà...... Tô Tử Dương đã coi biệt thự thành nhà, có thể không thoải mái sao?
Lăng Triển Dực mặt mày hớn hở, nhanh tay nhét sủi cảo vào miệng: "Được! Anh sẽ ăn thật nhanh, cơm nước xong xuôi chúng ta trực tiếp về nhà!"
Tầm 6 giờ tối họ về đến nhà, bởi vì là vào mùa hè, cho nên sắc trời còn sớm, cũng không quá nóng, Tô Tử Dương ngồi trên ghế dài trong khoảnh sân mát mẻ một lát, Lăng Triển Dực đậu xe xong, đến kho hàng lấy đồ anh đã đặt, vừa hay bóng tập cho bà bầu cũng tới rồi, nói là quả bóng lớn chứ thực ra đáy hình vuông, thiết kế như vậy để bóng ổn định, tranh lúc thai phụ tập lăn qua lăn lại rồi té, đó chính là một xác hai mạng a!
Lăng Triển Dực đem tất cả đồ vào phòng, hôm nay tâm tình anh đặc biệt tốt, chỉ đơn giản ôm quả bóng rổ chạy ra. Tô Tử Dương dựa trên ghế dài, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia xem anh chụp bóng rổ ở sân xi măng bên kia, sau đó nhảy lấy đà, ném vào rổ, sau đó vì muốn quyến rũ hơn, vị đại tổng tài sắp ba mươi thế mà quay lại trổ tài úp rổ, làm rổ chấn động lắc lư, anh còn đu trên đó không xuống, hướng về phía Tô Tử Dương chu mỏ, phóng ra một nụ hôn ái muội――
Tô Tử Dương nhếch miệng cười, bắt đầu ra nan đề cho anh: "Ném 3 điểm thử xem."
Lăng Triển Dực buông tay đáp đất, cầm bóng rổ lên đập ra ngoài vạch 3 điểm, thử cảm nhận, cảm thấy không tệ lắm liền dừng bóng, nhảy lấy đà, vừa trở cổ tay đã ném bóng đi.
Quả cầu xinh đẹp rỗng ruột rơi xuống từ trung tâm rổ, Tô Tử Dương huýt sáo với anh: "Chơi đẹp lắm!"
Lăng Triển Dực hớn hở chạy tới, đặt mông lên ghế dài, ôm Tô Tử Dương qua, chẳng nói chẳng rằng đã gặm môi người ta mấy cái: "Em yêu, chờ em sinh con xong khỏe lại như cũ, hai ta có thể chơi cùng nhau, sau đó chờ mấy đứa con trai lớn hơn một chút, chúng ta còn có thể dạy chúng nó......Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy ngày tháng tương lai hạnh phúc làm sao!"
"Chẳng lẽ giờ anh không hạnh phúc sao?" Tô Tử Dương ngắm anh liếc mắt một cái, Lăng Triển Dực tóm người lại hôn nửa ngày: "Hạnh phúc, giờ không có con làm bóng đèn giữa hai ta càng hạnh phúc!"
"Xíaaaa ――" Tô Tử Dương làm bộ đẩy anh: "Cả người anh đầy mồ hôi, đừng sáp lại đây."
Lăng Triển Dực ngược lại ôm càng chặt: "Chẳng lẽ vợ không muốn cùng anh ngâm bồn tắm sao?"
"Không muốn."
"Thật sự không muốn sao? Hửm?"
"Còn thật hơn cả vàng...... Ưm......"
Hai người thân mật một trận, thấy sắc trời dần tối liền trở về phòng.
Tô Tử Dương hiếm khi ra ngoài dạo phố, hiện giờ yên tĩnh liền cảm thấy ban ngày đi dạo mệt đến eo lưng đều đau, ngay cả sở thích ngâm bồn tắm cũng bỏ, nằm nghiêng trên giường không chịu nhúc nhích, cứ hừ hừ mãi.
Lăng Triển Dực thấy cậu mỏi mệt khó chịu liền lập tức bỏ tắm, ôn nhu dò hỏi: "Mệt lắm sao? Anh mát xa cho em nha?"
"Ừm......" Tô Tử Dương hữu khí vô lực mà đáp.
Lăng Triển Dực cũng bò lên giường, tìm đệm dựa vào rồi bế Tô Tử Dương lên, để cậu nửa dựa vào ngực mình, sau đó mới duỗi tay ấn nhẹ eo cậu......
"Còn nữa, sắp đến ngày khám thai rồi...... Mới đó đã sắp 6 tháng......" Lăng Triển Dực cẩn thận vòng tay ôm người trong lòng ngực, cảm giác bụng cậu tựa hồ lại to ra một ít, tức khắc đau lòng: "Chắc là mệt lắm?"
"Phí lời, không mệt sao có thể để anh mát xa cho em?" Tô Tử Dương xù lông.
"Nhẫn nại thêm một chút, chỉ còn bốn tháng nữa thôi, chẳng mấy chốc sẽ trở thành quá khứ rồi." Lăng Triển Dực vội an ủi.
"Em cảm thấy thời gian thật dài a......" Tô Tử Dương ủy khuất mà cọ cọ Lăng Triển Dực: "Bốn tháng chính là 120 ngày, hơn nữa trời sắp nóng lên rồi, tháng bảy tháng tám là thời điểm nóng nhất, haizz ―― càng nghĩ càng không chịu nổi!"
"Đừng sợ đừng sợ, hệ thống làm lạnh nhà anh không tồi, anh sẽ không để em bị nóng đâu."
"Chỉ là...... Chẳng phải bác sĩ nói tốt nhất là đừng thổi gió lạnh sao?" Tô Tử Dương lên án: "Còn nói không thể ăn đồ sống đồ lạnh, mùa hè em phải khổ sở đến chết."
"Không phải gió lạnh đâu, anh sẽ điều chỉnh nhiệt độ giống như xuân thu, trong phòng không quá nóng cũng không quá lạnh, bảo đảm độ ấm thích hợp."
"À...... Chỉ là mỗi lần khám thai vẫn phải ra ngoài, về sau cứ mỗi hai tuần là phải kiểm tra một lần...... Phiền phức quá......"
Lăng Triển Dực nghe ra vật nhỏ này muốn làm nũng với mình, không muốn ra ngoài khó sao?
"Không sao, anh có thể mời bác sĩ về nhà, dụng cụ gì đó chúng ta cũng mua một bộ để trong nhà luôn. Chắc cái này không phiền nữa đâu?"
"...... Ừm. Anh đi tắm đi, em đỡ nhiều rồi." Tô Tử Dương cũng không muốn nghĩ đến chuyện này rồi lại tiếp tục phiền não nữa, dù sao đã lên thuyền giặc rồi, bụng cũng lớn như vậy, đã kiên trì được sáu tháng, chỉ còn lại bốn tháng làm thế nào cũng phải ráng chịu, chắc chắn tâm trạng sẽ không tốt, có điều có thể nhịn cứ nhịn, cứ nổi giận hoài cũng không tốt cho các bảo bối trong bụng.
"Được rồi, anh đi tắm đây, em nghỉ ngơi cho tốt đi nha." Lăng Triển Dực dìu cậu nằm xuống, lót đệm đắp mền xong cúi người hôn lên trán cậu, xoay người đi vào phòng tắm.
Tô Tử Dương duỗi tay đặt lên cái bụng tròn vo, cảm nhận được tay chân hai đứa nhóc trong bụng nhẹ nhàng chuyển động, tâm tình chợt an bình xuống. Cậu lẳng lặng nhắm hai mắt lại, hai đứa tựa hồ cũng cảm nhận được ba mình vất vả mỏi mệt nên đợt này đặc biệt ngoan, không làm ầm ĩ trong bụng Tô Tử Dương dữ dội như mấy ngày trước nữa, điểm này làm Tô Tử Dương rất vui.
Các bảo bối, ba ba rất mong các con chào đời đó ――
/88
|