Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm
Chương 80 - (DL) Hạnh phúc mà anh hai không thể cho anh, em sẽ cho!
/88
|
Từ ba tháng trước đến tận một phút trước của ngày hôm nay, Lạc Dương vẫn luôn cố gắng vì tương lai của hai người họ, nhưng mà những gì y vừa nghe được gần như đã rút cạn sức lực và kiên trì của y.
Dường như ngực bị khoét một lỗ, máu tươi ồ ạt đổ ra, đau đến mức ngay cả hô hấp y cũng không dám dùng sức.
Vốn dĩ y nghĩ chỉ cần kiên trì thêm một tháng, buông bỏ mọi tự tôn thể diện mà khẩn cầu hắn ta cho mình thời gian một tháng thì mọi vấn đề đều có thể giải quyết. Nhưng không ngờ...
Không ngờ rằng ba tháng trước Diệp Lãng đã bỏ cuộc!!!
Thậm chí còn sớm hơn!!!
Hắn cũng cần thời gian để móc nối với cái cô gái đã mang thai kia chứ?
Tưởng tượng cảnh Diệp Lãng vừa quan hệ với người phụ nữ kia, sau đó lại lập tức đối xử dịu dàng với y. Lạc Dương khó chịu đến mức dạ dày thắt lại, y cố gắng làm mình dừng khóc thút thít, lại cảm thấy càng thêm khó chịu.
Mọi trả giá đều trở thành một trò hề.
Nhìn Lạc Dương run rẩy như cả linh hồn đều bị rút ra, Diệp Lãng buông lỏng bàn tay đang áp chế y ra.
Lạc Dương lập tức trượt dọc theo thân cây mà quỳ rạp xuống đất, một bàn tay gắt gao ấn chặt chỗ dạ dày, hô hấp đột nhiên đột nhiên trở nên gấp gáp gian nan.
Diệp Lãng cho rằng y đang khóc, thấp giọng nói: "Anh xin lỗi, là Diệp Lãng anh có lỗi với em. Lạc Dương, em hận anh đi! Hoặc là hãy quên anh đi cũng được."
"Được thôi!" Âm thanh lạc Dương nghẹn ngào xen lẫn hỗn loạn run rẩy "Chia tay thì chia tay, huống hồ, tôi cũng mệt mỏi rồi. Tôi đồng ý, chia tay đi... Sau này tôi sẽ không quấn lấy anh nữa... Anh đi đi."
".... Em đồng ý?" Diệp Lãng không xác định mà truy hỏi.
"Đúng, tôi đồng ý?"
"Lạc Dương, chuyện này anh thật sự là thân bất do kỷ..."
"Anh không cần giải thích, chúng ta đã chia tay, tôi sẽ không hỏi anh bất cứ chuyện gì hết." Lạc Dương giãy giụa đứng lên, dạ dày vẫn đâu như kim đâm. Y thử buông tay ra nhưng hơi thở vẫn dồn dập "Hôm nay tôi không nên tới tìm anh..."
Nói xong, Lạc Dương gian nan cất bước, dần dần khuất khỏi tầm mắt Diệp Lãng.
Diệp Lãng chỉ lẳng lạng nhìn chăm chú một lát rồi xoay người rời đi nhanh chóng.
Mãi đến khi Diệp Lãng, thiếu niên ngây thơ trốn sau đại thụ mới ló đầu ra, ngó tới ngó lui, nhìn thoáng qua hướng anh hai rời đi, sau đó đột nhiên xoay người, chạy đuổi theo hướng Lạc Dương mới rời đi.
Một màn lúc nãy, Diệp Thước đã nhìn thấy rõ ràng, cũng nghe thấy rõ ràng. Mặc dù bây giờ hắn còn chưa biết cái gì gọi là tình yêu, nhưng hắn lại nhớ rõ gương mặc tinh xảo kia của Lạc Dương, cùng với biểu cảm đau đớn gần như tuyệt vọng kia trên mặt y.
Hơn nữa Diệp Lãng nói những lời đó, Diệp Thước khẳng định, chính là anh hai của hắn có lỗi với anh trai tên Lạc Dương kia.
Lúc nãy Lạc Dương ôm bụng quỳ rạp xuống đất, Diệp Lãng có lẽ không thấy được, nhưng Diệp Thước đứng đối diện bọn họ phía bên kia, hắn thấy rõ ràng! Vốn dĩ còn cho rằng anh trai này sẽ đau rồi nói ra sau đó anh hai nhà mình có thể sẽ lập tức mềm lòng, nhưng anh trai kia vậy mà không rên một tiếng, trong nháy mắt ấy, biểu cảm của Lạc Dương trong mắt Diệp Thước lạnh lùng đến mức tuyệt tình.
Chẳng qua là ngược đãi bản thân đến mức tuyệt tình.
Diệp Thước cũng không biết mình bị làm sao hết, cứ như bị một cái gai đâm vào tim, không chút suy nghĩ lập tức từ sau thân cây chạy ra đuổi theo Lạc Dương sau khi anh hai cũng rời đi.
Quả nhiên Lạc Dương không đi được bao xa. Thực ra y cũng duy trì kiên cường được một lát, sau khi đi qua một ngã rẽ, xác nhận Diệp Lãng không thể nhìn thấy y, một mình Lạc Dương ôm bụng dựa vào ven tường, thân thể không tự chủ phát run.
Diệp Thước mang cặp sách, chần chừ đứng cách đó khoảng 2 mét có hơn, khuôn mặt nhỏ thở hồng hộc nhìn lạc Dương, lại không biết làm thế nào để bước tới.
Cuối cùng Lạc Dương không chống đỡ được nữa, dựa tượng trượt ngã trên mặt đất, sắp bất tỉnh.
Diệp Thước thấy Lạc Dương đột nhiên ngã xuống đất thì hoảng sợ la lên một tiếng, vội vàng chạy tới, ngồi xổm bên người Lạc Dương, vươn tay nhỏ đẩy đẩy khuông mặt Lạc Dương: "Ê! Anh gì ơi! Anh sao vậy?"
"A Lãng... A Lãng..." Đôi môi Lạc Dương run rẩy niệm hai chữ này.
Diệp Thước kinh ngạc rút tay lại, tầm mắt dừng ở bàn tay đang ấn trên bụng của Lạc Dương, vội vàng móc điện thoại ra gọi xe cứu thương.
"Anh gì ơi!" Diệp Thước ngồi quỳ ở một bên, vươn tay ấn lên bụng trái của LẠc Dương, định xoa xoa giúp y bớt đau, lại thấy Lạc Dượng cuộn tròn cơ thể nôn khan một trận.
"Anh chịu đựng một lát! Xe cứu thương sắp tới rồi!" Ánh mắt Diệp Thước tràn đầy lo lắng, hắn cũng không biết Lạc Dương bị gì, chỉ thấy bộ dạng y như này thôi cũng khiến trái tim hắn vô cùng đau đớn.
Tầm mắt Lạc Dương mơ hồ, y cho rằng Diệp Lãng cũng đi theo, nước mắt lại rơi xuống.
Lạc Dương vươn tay bắt lấy ống tay áo Diệp Thước, khóc nức nở nói: "A Lãng... Tại sao anh lại bỏ cuộc sớm như vậy... A Lãng... Mẹ em sắp qua đời rồi... Bác sĩ nói, bà ấy sống không nổi một tháng..."
Lạc Dương thất thanh khóc rống: "Em vốn dĩ cho rằng... Một tháng sau, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau... Em biết em có ý nghĩ này thật thiếu đánh, thật bất hiếu... Chỉ khi nghĩ đến chuyện chúng ta có thể ở bên nhau, em mới có thể tự an ủi bản thân, mẹ em rời đi là vì thành toàn cho chúng ta..."
"Nhưng mà bây giờ... Mẹ không cần em... Anh cũng không cần em..."
"Anh đi đi! Tôi không muốn gặp lại anh nữa!" Lạc Dương đột nhiên đẩy Diệp Thước ra, mà y đang choáng váng, dạ dày đau đớn, đầu óc lại tiếp tục mơ hồ.
Lúc này âm thanh xe cứu thương vang lên.
Diệp Thước bàng hoàng nhìn Lạc Dương ngã trên mặt đất cuộn tròn thành một cục, đau khổ cùng cực. Hắn nhớ tới lúc nãy y với anh hai nói chuyện, vẻ mặt cực kỳ bi thương mà gian nan cầu xin rằng 'cho em thêm một tháng'. Điều này làm hắn mơ hồ nghĩ, có lẽ, người này, đã chịu đựng rất nhiều áp lực nhưng lại giả vờ tỏ vẻ không có gì trước mặt anh hai.
Chuyện mẹ y bệnh nặng y không nói với anh hắn, lời khẩn cầu 'một tháng' kia đối với bản thân Lạc Dương mà nói có lẽ là nỗi đau nặng nề đến không thể chịu đựng.
Mẹ ruột còn một tháng nữa qua đời, con trai lại lấy một tháng này coi như lợi thế vãn hồi tình cảm, kết quả lại biết được người yêu mình có người mới, hơn nữa đã đính hôn, sắp phụng tử thành hôn...
Gông xiềng nặng nề trong lòng, Lạc Dương bị tự trách sâu sắc và thất tình hai chuyện đồng thời đả kích, làm cả người y tiều tuỵ hơn rất nhiều.
Nhân viên cứu hộ nâng thanh niên này lên xe cứu thương mới phát hiện mặc dù là y là đàn ông như cân nặng lại quá nhẹ.
Có điều dưỡng trong bệnh viện đã từng gặp qua cậu bé này, mẹ y mắc bệnh hiểm nghèo. Y thường xuyên ngồi một mình ngoài phòng bệnh thất thần. Mấy ngày trước thấy cậu trai này nhận được một tin nhắn thì hoảng hốt nhảy dựng lên, hoảng loạn thất thố muốn rời bệnh viện, lại bởi vì mẹ đang ở trong phẫu thuật cấp cứu mà không dám rời đi. Y gọi điện thoại liên tục nhưng không có ai bắt máy, gấp đến độ hai mắt đỏ bừng, suốt 2 ngày cũng chưa ăn cơm, cả người nhanh chóng gầy đi, hốc mắt trũng sâu, tiều tuỵ hốc hác.
Lúc này y được bế lên xe chỗ y té xỉu ven đường, kiểm tra dạ dày của y thì thấy bởi vì thời gian dài không ăn cơm cộng thêm tâm tình không tốt đẫn đến từ co thắt dạ dày diễn tiến thành viêm dạ dày cấp tính.
Diệp Thước nắm chặt tay đuổi kịp xe cấp cứu, nghe thấy mấy điều dưỡng nhỏ giọng nói chuyện với bác sĩ nguyên nhân bệnh với triệu chứng, hảo cảm và đau lòng của hắn dành cho Lạc Dương lại tăng thêm. Đồng thời, Diệp Thước lại siết bàn tay nhỏ nhắn của mình chặt hơn ―― anh hai đúng là đồ khốn nạn!
Lạc Dương cũng không hôn mê quá lâu, có lẽ là trong đầu nghĩ quá nhiều chuyện, cũng có lẽ là quá đau, ngoài cơ thể đau, trong lòng cũng rất đau, đau tới mức y không ngủ được, cũng không thể nghỉ ngơi.
Diệp Lãng lại xuất hiện trước mặt Lạc Dương. Lạc Dương cư xử rất bình tĩnh, coi như không nhìn thấy, vòng qua gã tiếp tục đi về phòng bệnh của mẹ.
Diệp Lãng lại ngăn trước mặt y, đưa tay ôm y: "Dương Dương... Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao em không nói cho anh?"
Khuôn mặt Lạc Dương không có chút cảm xúc: "Lúc đó anh đang bận móc nối với vị hôn thê của anh, tôi nói thì có tác dụng gì không?"
Cơ thể Diệp Lãng cứng dờ, Lạc Dương đưa tay đẩy gã ra: "Đủ rồi, Diệp Lãng. Anh làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi không cần anh thương hại. Chuyện này đều mẹ nó là tại tôi đáng đời, đáng đời tôi mắt bị mù, không nhìn ra anh sớm đã không còn cảm tình với tôi, còn mặt dày ngoan cố quấy rầy anh hơn ba tháng..."
"Bây giờ anh được tự do rồi. Anh có thể cút ra nước ngoài kết hôn với vị hôn thê của anh, sau đó mấy tháng sau anh có thể ôm con trai của anh hưởng thụ gia đình hạnh phúc."
Diệp Lãng nghe thấy Lạc Dương nói chuyện với giọng điệu bình tĩnh không dao động như vậy, trong lòng gã đau đớn tràn lan: "Dương Dương, anh biết sai rồi..."
"... Muộn rồi." Lạc Dương đẩy gã ra, nhưng ngặt nỗi y còn đang bệnh, cả người ốm yếu vô lực, không hề đẩy Diệp Lãng nhúc nhích nổi.
Y cười tự giễu: "Như anh nói, quá trễ rồi, mọi thứ đều đã quá muộn. Tôi là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, điều này anh đã biết từ lâu. Buông tôi ra, chỉ cần tôi tưởng tưởng trong lòng anh đã từng ôm người phụ nữ khác đã làm tôi ghê tởm muốn buồn nôn! Diệp Lãng, đừng ép tôi hận anh."
"Dương Dương..."
"Thả tôi ra!" Lạc Dương lớn giọng, nhìn Diệp Lãng với vẻ thù địch.
Diệp Lãng chưa bao giờ nhìn thấy Lạc Dương như thế này, gã từng thấy dáng vẻ tao nhã lịch sự, cho dù thỉnh thoảng có nghịch ngợm cũng là do gã cưng chiều mà có. Một thanh niên như ánh mặt trời thế nhưng cũng có ánh mắt lạnh lẽo thấu xương như thế, làm trái tim gã run rẩy, như mất tự chủ mà buông Lạc Dương ra.
Diệp Thước đứng chỗ ngã rẽ trong bệnh viện, tay siết chặt điên thoại, trong lòng đau đớn triền miên.
Hắn gọi điện thoại cho anh hai, nói trên đường tan học về nhìn thấy một anh trai té xỉu trên mặt đất, đã hôn mê nhưng vẫn liên tục gọi tên anh hai, anh hai còn chưa nghe hết thì lập tức đến bệnh viện mà không nói một lời.
Nhưng... nhưng... hai người bọn họ, vẫn không có cách nào vãn hồi sao?
Nhìn vẻ mặt Lạc Dương trở nên lạnh lẽo vô tình trong nháy mắt, Diệp Thước càng thêm đau lòng cho anh trai giả vờ mạnh mẽ này, sau đó trong lòng dâng lên khát vọng muốn bảo vệ mãnh liệt.
Hắn muốn nhìn thấy nụ cười của y, hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng của y như cái xác không hồn, hờ hững và lạnh lẽo.
Giờ khắc này, thiếu niên âm thầm siết chặt nắm tay, nguyện vọng trong lòng càng mạnh mẽ ―― Lạc Dương, chờ em, nhanh thôi em sẽ trưởng thành. Anh hai không thể cho anh hạnh phúc, em sẽ cho anh!
Dường như ngực bị khoét một lỗ, máu tươi ồ ạt đổ ra, đau đến mức ngay cả hô hấp y cũng không dám dùng sức.
Vốn dĩ y nghĩ chỉ cần kiên trì thêm một tháng, buông bỏ mọi tự tôn thể diện mà khẩn cầu hắn ta cho mình thời gian một tháng thì mọi vấn đề đều có thể giải quyết. Nhưng không ngờ...
Không ngờ rằng ba tháng trước Diệp Lãng đã bỏ cuộc!!!
Thậm chí còn sớm hơn!!!
Hắn cũng cần thời gian để móc nối với cái cô gái đã mang thai kia chứ?
Tưởng tượng cảnh Diệp Lãng vừa quan hệ với người phụ nữ kia, sau đó lại lập tức đối xử dịu dàng với y. Lạc Dương khó chịu đến mức dạ dày thắt lại, y cố gắng làm mình dừng khóc thút thít, lại cảm thấy càng thêm khó chịu.
Mọi trả giá đều trở thành một trò hề.
Nhìn Lạc Dương run rẩy như cả linh hồn đều bị rút ra, Diệp Lãng buông lỏng bàn tay đang áp chế y ra.
Lạc Dương lập tức trượt dọc theo thân cây mà quỳ rạp xuống đất, một bàn tay gắt gao ấn chặt chỗ dạ dày, hô hấp đột nhiên đột nhiên trở nên gấp gáp gian nan.
Diệp Lãng cho rằng y đang khóc, thấp giọng nói: "Anh xin lỗi, là Diệp Lãng anh có lỗi với em. Lạc Dương, em hận anh đi! Hoặc là hãy quên anh đi cũng được."
"Được thôi!" Âm thanh lạc Dương nghẹn ngào xen lẫn hỗn loạn run rẩy "Chia tay thì chia tay, huống hồ, tôi cũng mệt mỏi rồi. Tôi đồng ý, chia tay đi... Sau này tôi sẽ không quấn lấy anh nữa... Anh đi đi."
".... Em đồng ý?" Diệp Lãng không xác định mà truy hỏi.
"Đúng, tôi đồng ý?"
"Lạc Dương, chuyện này anh thật sự là thân bất do kỷ..."
"Anh không cần giải thích, chúng ta đã chia tay, tôi sẽ không hỏi anh bất cứ chuyện gì hết." Lạc Dương giãy giụa đứng lên, dạ dày vẫn đâu như kim đâm. Y thử buông tay ra nhưng hơi thở vẫn dồn dập "Hôm nay tôi không nên tới tìm anh..."
Nói xong, Lạc Dương gian nan cất bước, dần dần khuất khỏi tầm mắt Diệp Lãng.
Diệp Lãng chỉ lẳng lạng nhìn chăm chú một lát rồi xoay người rời đi nhanh chóng.
Mãi đến khi Diệp Lãng, thiếu niên ngây thơ trốn sau đại thụ mới ló đầu ra, ngó tới ngó lui, nhìn thoáng qua hướng anh hai rời đi, sau đó đột nhiên xoay người, chạy đuổi theo hướng Lạc Dương mới rời đi.
Một màn lúc nãy, Diệp Thước đã nhìn thấy rõ ràng, cũng nghe thấy rõ ràng. Mặc dù bây giờ hắn còn chưa biết cái gì gọi là tình yêu, nhưng hắn lại nhớ rõ gương mặc tinh xảo kia của Lạc Dương, cùng với biểu cảm đau đớn gần như tuyệt vọng kia trên mặt y.
Hơn nữa Diệp Lãng nói những lời đó, Diệp Thước khẳng định, chính là anh hai của hắn có lỗi với anh trai tên Lạc Dương kia.
Lúc nãy Lạc Dương ôm bụng quỳ rạp xuống đất, Diệp Lãng có lẽ không thấy được, nhưng Diệp Thước đứng đối diện bọn họ phía bên kia, hắn thấy rõ ràng! Vốn dĩ còn cho rằng anh trai này sẽ đau rồi nói ra sau đó anh hai nhà mình có thể sẽ lập tức mềm lòng, nhưng anh trai kia vậy mà không rên một tiếng, trong nháy mắt ấy, biểu cảm của Lạc Dương trong mắt Diệp Thước lạnh lùng đến mức tuyệt tình.
Chẳng qua là ngược đãi bản thân đến mức tuyệt tình.
Diệp Thước cũng không biết mình bị làm sao hết, cứ như bị một cái gai đâm vào tim, không chút suy nghĩ lập tức từ sau thân cây chạy ra đuổi theo Lạc Dương sau khi anh hai cũng rời đi.
Quả nhiên Lạc Dương không đi được bao xa. Thực ra y cũng duy trì kiên cường được một lát, sau khi đi qua một ngã rẽ, xác nhận Diệp Lãng không thể nhìn thấy y, một mình Lạc Dương ôm bụng dựa vào ven tường, thân thể không tự chủ phát run.
Diệp Thước mang cặp sách, chần chừ đứng cách đó khoảng 2 mét có hơn, khuôn mặt nhỏ thở hồng hộc nhìn lạc Dương, lại không biết làm thế nào để bước tới.
Cuối cùng Lạc Dương không chống đỡ được nữa, dựa tượng trượt ngã trên mặt đất, sắp bất tỉnh.
Diệp Thước thấy Lạc Dương đột nhiên ngã xuống đất thì hoảng sợ la lên một tiếng, vội vàng chạy tới, ngồi xổm bên người Lạc Dương, vươn tay nhỏ đẩy đẩy khuông mặt Lạc Dương: "Ê! Anh gì ơi! Anh sao vậy?"
"A Lãng... A Lãng..." Đôi môi Lạc Dương run rẩy niệm hai chữ này.
Diệp Thước kinh ngạc rút tay lại, tầm mắt dừng ở bàn tay đang ấn trên bụng của Lạc Dương, vội vàng móc điện thoại ra gọi xe cứu thương.
"Anh gì ơi!" Diệp Thước ngồi quỳ ở một bên, vươn tay ấn lên bụng trái của LẠc Dương, định xoa xoa giúp y bớt đau, lại thấy Lạc Dượng cuộn tròn cơ thể nôn khan một trận.
"Anh chịu đựng một lát! Xe cứu thương sắp tới rồi!" Ánh mắt Diệp Thước tràn đầy lo lắng, hắn cũng không biết Lạc Dương bị gì, chỉ thấy bộ dạng y như này thôi cũng khiến trái tim hắn vô cùng đau đớn.
Tầm mắt Lạc Dương mơ hồ, y cho rằng Diệp Lãng cũng đi theo, nước mắt lại rơi xuống.
Lạc Dương vươn tay bắt lấy ống tay áo Diệp Thước, khóc nức nở nói: "A Lãng... Tại sao anh lại bỏ cuộc sớm như vậy... A Lãng... Mẹ em sắp qua đời rồi... Bác sĩ nói, bà ấy sống không nổi một tháng..."
Lạc Dương thất thanh khóc rống: "Em vốn dĩ cho rằng... Một tháng sau, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau... Em biết em có ý nghĩ này thật thiếu đánh, thật bất hiếu... Chỉ khi nghĩ đến chuyện chúng ta có thể ở bên nhau, em mới có thể tự an ủi bản thân, mẹ em rời đi là vì thành toàn cho chúng ta..."
"Nhưng mà bây giờ... Mẹ không cần em... Anh cũng không cần em..."
"Anh đi đi! Tôi không muốn gặp lại anh nữa!" Lạc Dương đột nhiên đẩy Diệp Thước ra, mà y đang choáng váng, dạ dày đau đớn, đầu óc lại tiếp tục mơ hồ.
Lúc này âm thanh xe cứu thương vang lên.
Diệp Thước bàng hoàng nhìn Lạc Dương ngã trên mặt đất cuộn tròn thành một cục, đau khổ cùng cực. Hắn nhớ tới lúc nãy y với anh hai nói chuyện, vẻ mặt cực kỳ bi thương mà gian nan cầu xin rằng 'cho em thêm một tháng'. Điều này làm hắn mơ hồ nghĩ, có lẽ, người này, đã chịu đựng rất nhiều áp lực nhưng lại giả vờ tỏ vẻ không có gì trước mặt anh hai.
Chuyện mẹ y bệnh nặng y không nói với anh hắn, lời khẩn cầu 'một tháng' kia đối với bản thân Lạc Dương mà nói có lẽ là nỗi đau nặng nề đến không thể chịu đựng.
Mẹ ruột còn một tháng nữa qua đời, con trai lại lấy một tháng này coi như lợi thế vãn hồi tình cảm, kết quả lại biết được người yêu mình có người mới, hơn nữa đã đính hôn, sắp phụng tử thành hôn...
Gông xiềng nặng nề trong lòng, Lạc Dương bị tự trách sâu sắc và thất tình hai chuyện đồng thời đả kích, làm cả người y tiều tuỵ hơn rất nhiều.
Nhân viên cứu hộ nâng thanh niên này lên xe cứu thương mới phát hiện mặc dù là y là đàn ông như cân nặng lại quá nhẹ.
Có điều dưỡng trong bệnh viện đã từng gặp qua cậu bé này, mẹ y mắc bệnh hiểm nghèo. Y thường xuyên ngồi một mình ngoài phòng bệnh thất thần. Mấy ngày trước thấy cậu trai này nhận được một tin nhắn thì hoảng hốt nhảy dựng lên, hoảng loạn thất thố muốn rời bệnh viện, lại bởi vì mẹ đang ở trong phẫu thuật cấp cứu mà không dám rời đi. Y gọi điện thoại liên tục nhưng không có ai bắt máy, gấp đến độ hai mắt đỏ bừng, suốt 2 ngày cũng chưa ăn cơm, cả người nhanh chóng gầy đi, hốc mắt trũng sâu, tiều tuỵ hốc hác.
Lúc này y được bế lên xe chỗ y té xỉu ven đường, kiểm tra dạ dày của y thì thấy bởi vì thời gian dài không ăn cơm cộng thêm tâm tình không tốt đẫn đến từ co thắt dạ dày diễn tiến thành viêm dạ dày cấp tính.
Diệp Thước nắm chặt tay đuổi kịp xe cấp cứu, nghe thấy mấy điều dưỡng nhỏ giọng nói chuyện với bác sĩ nguyên nhân bệnh với triệu chứng, hảo cảm và đau lòng của hắn dành cho Lạc Dương lại tăng thêm. Đồng thời, Diệp Thước lại siết bàn tay nhỏ nhắn của mình chặt hơn ―― anh hai đúng là đồ khốn nạn!
Lạc Dương cũng không hôn mê quá lâu, có lẽ là trong đầu nghĩ quá nhiều chuyện, cũng có lẽ là quá đau, ngoài cơ thể đau, trong lòng cũng rất đau, đau tới mức y không ngủ được, cũng không thể nghỉ ngơi.
Diệp Lãng lại xuất hiện trước mặt Lạc Dương. Lạc Dương cư xử rất bình tĩnh, coi như không nhìn thấy, vòng qua gã tiếp tục đi về phòng bệnh của mẹ.
Diệp Lãng lại ngăn trước mặt y, đưa tay ôm y: "Dương Dương... Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao em không nói cho anh?"
Khuôn mặt Lạc Dương không có chút cảm xúc: "Lúc đó anh đang bận móc nối với vị hôn thê của anh, tôi nói thì có tác dụng gì không?"
Cơ thể Diệp Lãng cứng dờ, Lạc Dương đưa tay đẩy gã ra: "Đủ rồi, Diệp Lãng. Anh làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi không cần anh thương hại. Chuyện này đều mẹ nó là tại tôi đáng đời, đáng đời tôi mắt bị mù, không nhìn ra anh sớm đã không còn cảm tình với tôi, còn mặt dày ngoan cố quấy rầy anh hơn ba tháng..."
"Bây giờ anh được tự do rồi. Anh có thể cút ra nước ngoài kết hôn với vị hôn thê của anh, sau đó mấy tháng sau anh có thể ôm con trai của anh hưởng thụ gia đình hạnh phúc."
Diệp Lãng nghe thấy Lạc Dương nói chuyện với giọng điệu bình tĩnh không dao động như vậy, trong lòng gã đau đớn tràn lan: "Dương Dương, anh biết sai rồi..."
"... Muộn rồi." Lạc Dương đẩy gã ra, nhưng ngặt nỗi y còn đang bệnh, cả người ốm yếu vô lực, không hề đẩy Diệp Lãng nhúc nhích nổi.
Y cười tự giễu: "Như anh nói, quá trễ rồi, mọi thứ đều đã quá muộn. Tôi là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, điều này anh đã biết từ lâu. Buông tôi ra, chỉ cần tôi tưởng tưởng trong lòng anh đã từng ôm người phụ nữ khác đã làm tôi ghê tởm muốn buồn nôn! Diệp Lãng, đừng ép tôi hận anh."
"Dương Dương..."
"Thả tôi ra!" Lạc Dương lớn giọng, nhìn Diệp Lãng với vẻ thù địch.
Diệp Lãng chưa bao giờ nhìn thấy Lạc Dương như thế này, gã từng thấy dáng vẻ tao nhã lịch sự, cho dù thỉnh thoảng có nghịch ngợm cũng là do gã cưng chiều mà có. Một thanh niên như ánh mặt trời thế nhưng cũng có ánh mắt lạnh lẽo thấu xương như thế, làm trái tim gã run rẩy, như mất tự chủ mà buông Lạc Dương ra.
Diệp Thước đứng chỗ ngã rẽ trong bệnh viện, tay siết chặt điên thoại, trong lòng đau đớn triền miên.
Hắn gọi điện thoại cho anh hai, nói trên đường tan học về nhìn thấy một anh trai té xỉu trên mặt đất, đã hôn mê nhưng vẫn liên tục gọi tên anh hai, anh hai còn chưa nghe hết thì lập tức đến bệnh viện mà không nói một lời.
Nhưng... nhưng... hai người bọn họ, vẫn không có cách nào vãn hồi sao?
Nhìn vẻ mặt Lạc Dương trở nên lạnh lẽo vô tình trong nháy mắt, Diệp Thước càng thêm đau lòng cho anh trai giả vờ mạnh mẽ này, sau đó trong lòng dâng lên khát vọng muốn bảo vệ mãnh liệt.
Hắn muốn nhìn thấy nụ cười của y, hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng của y như cái xác không hồn, hờ hững và lạnh lẽo.
Giờ khắc này, thiếu niên âm thầm siết chặt nắm tay, nguyện vọng trong lòng càng mạnh mẽ ―― Lạc Dương, chờ em, nhanh thôi em sẽ trưởng thành. Anh hai không thể cho anh hạnh phúc, em sẽ cho anh!
/88
|