Đại sảnh Bạch Hổ trở thành xơ xác tiêu điều, toàn bộ Trình phủ đã bị binh lính vây chật như nêm cối, Trình Thế Hùng đeo bội kiếm, ngồi ngay ngắn ở án thư Tướng quân, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng hỏi: "Hạo ca nhi, ngươi đem tình hình lúc ấy kể lại cho ta xem."
Một bên Trương Thắng Chi Trương thông phán ngưng thần nghe xong, đột nhiên hỏi: " Người chết ở trong phòng có một người là nữ, một người là nam, chỉ có " Nhất Oản Ngọc " kia, chắc là bởi vì tên thích khách cần phải lấy xiêm y trên người nàng, sợ xiêm y bị nhiễm máu tươi nên đã không lấy đi tánh mạng của nàng. Nhưng tại sao thích khách lại buông tha ngươi?"
Đinh Hạo lông mi giương lên, hỏi: "Chẳng lẽ Trương đại nhân hoài nghi tiểu dân cùng thích khách chính là một người, đang dùng khổ nhục kế sao?"
Trương Thắng Chi cười lạnh không nói, Đinh Hạo hơi trầm ngâm chốc lát, nói: "Bọn họ không giết ta, xác thực có nguyên nhân, chẳng qua... Nguyên nhân trong đó, quả thực không thể nói cho người ngoài biết được."
Trương Thắng Chi không có ý buông tha, truy vấn: "Ngươi không nói, làm thế nào để cho người ta không nghi ngờ ngươi?"
Đinh Hạo hơi trầm ngâm, đứng dậy chắp tay nói: "Nguyên nhân này, ta muốn nói cho Trình tướng quân biết, nhưng mà... Không thể để cho người thứ ba biết được ."
Trương thông phán không để ý nói: "Như thế nào, chẳng lẽ Bản quan cũng không thể nghe đưuợc sao?"
Đinh Hạo lộ vẻ khó xử, Trình Thế Hùng thấy vậy, lập tức nói: "Trương đại nhân, Bản quan thầm nghĩ điều quan trọng bây giờ là phải biết được lai lịch của thích khách kia, Đinh Tiểu ca nhi không chịu nói, tất có nguyên do, đành phải thỉnh Trương đại nhân dời đi một chút ."
Trương Thắng Chi bất đắc dĩ, chỉ phải chắp tay lui ra, Đinh Hạo nhìn lướt qua bính lính hai bên trái phải, Trình Thế Hùng nở nụ cười: "Bản tướng quân không phải là sợ bị ngươi ám sát, nhưng những Tướng tá này đều là các hảo huynh đệ đồng sinh cộng tử cùng bản tướng quân, không có gì cần giấu giếm bọn họ , ngươi có bí mật gì cứ nói thẳng ra, bọn họ... Cùng bản tướng quân giống như một người."
Đinh Hạo nghe xong thầm nghĩ: "Ai nói hắn là kẻ thô lỗ? Xem ra chỉ một câu nói này, liền có thể làm cho tất cả các binh sĩ này có thể thề sống chết mà theo hắn." Ánh mắt của Hắn hơi đảo qua, nhìn thấy những binh sỹ này đứng nghiêm trang một chỗ, một đám giống như thiết chú bình thường, trên mặt, trong mắt không một chút biến hóa, không biểu hiện chút cảm động trong mắt, dường như lời nói của Trình tướng quân bọn họ hoàn toàn chưa từng nghe thấy trong tai, vẫn âm thầm nghiêm nghị.
Đinh Hạo thu nhiếp tâm thần, nói: "Trình tướng quân, tiểu dân bị tên giả dạng "Nhất Oản Ngọc " kia đánh ngã xuống đất, đại hán cầm đao kia liền hướng ta bức tới, lúc này ta nằm trên mặt đất, vừa khéo nhìn thấy cổ tay hắn, người nọ trên cổ tay có xăm một đầu sói, màu xanh , trông rất sống động. Tiểu dân từng nghe người ta nói, người Khiết Đan ở phương bắc sùng bái thảo nguyên lang, nhiều nam nhi trên người xăm hình đầu sói, mà tướng quân trấn thủ Quảng Nguyên, đúng là khắc tinh của bắc nhân, việc này..."
Trình Thế Hùng hai mắt hơi nheo lại, hỏi: "Chuyện sau đó như thế nào?"
Đinh Hạo có chút xấu hổ nói: "lúc này... lúc này tiểu dân nhanh trí, gào to một câu: " Các ngươi là người mà Đại Tống quan gia phái tới ám sát Tướng quân nhà ta sao? " đại hán kia nghe xong ngẩn ra, ngay lập tức cái trán của ta liền trúng một cước ngất đi, ta cũng không biết biện pháp này hiệu quả hay không, khi đó, ta cũng chỉ có thể thử xem thế nào, tranh thủ một cơ hội cứu lấy mạng sống thôi."
Trình Thế Hùng ngạc nhiên nói: "Ngươi biết bọn họ là người Khiết Đan, nhưng sao còn nói bọn họ là.. Ngô..." gương mặt Hắn hơi hơi run rẩy một chút, không tiếp tục hỏi nữa.
Triều đình cùng với quân tây bắc quan hệ rất rắc rối phức tạp, đã là quân thần, nhưng trong đó lại có cả tranh đấu ngầm với nhau nữa, chuyện này cũng không phải là chuyện bí mật gì, người sáng suốt đều nhìn ra được. Đinh Hạo nhận ra bọn họ là người Khiết Đan, nên cố ý nói một câu như vậy, nếu người Khiết Đan kia đủ thông minh, sẽ đâm lao phải theo lao, mặc dù ám sát không thành, cũng có thể lợi dụng cơ hội này để châm ngòi cho mâu thuẫn giữa triều đình cùng Chiết thị càng ngày càng tăng lên.
Những nguyên nhân này chỉ có thể là những suy nghĩ trong lòng, không thể nói ra bên ngoài được , do đó khi Trình Thế Hùng bừng tỉnh liền lảng tránh đi, mày rậm nhíu lại nói: "Người Khiết Đan sao? Người Khiết Đan muốn ám sát ta cũng không ngạc nhiên, nhưng mà hiện giờ bọn họ đang nội chiến không ngớt, cho dù giết được ta, khiến cho Quảng Nguyên đại loạn, bọn họ còn có dư lực xuất binh nam hạ sao, chẳng lẽ bọn chúng phá được Quảng Nguyên thành sao?"
Trình Thế Hùng ở đại sảnh bước đi thong thả đến bước đi thong thả đi, thì thào tự nói, qua một lúc lâu mới thấy Đinh Hạo vẫn còn đang đứng ở chỗ cũ, liền nói: "Hôm nay chuyện tên Lục đại danh sĩ đáng ghét kia, ta lại không tiện ra tay, nhưng thật ra ngươi đã thay ta ra tay giáo huấn hắn, ha hả, ta bây giờ không tiện đi ra ngoài, ngươi cứ về đi, sau này có rảnh thì cứ đến quý phủ chơi."
"Đúng, Trình tướng quân ngài đang bận, tiểu dân xin cáo từ ." Đinh Hạo thi lễ, xoay người muốn đi, chợt cái trán lại đau nhức một trận, hắn đột nhiên nhớ tới một việc, vừa rồi suýt nữa thì quên, không khỏi lại dừng bước, nói: "Trình tướng quân."
"Đinh Tiểu ca nhi còn có chuyện gì?"
"Trình tướng quân, ta đột nhiên nhớ tới một việc, vừa rồi khi ta đi lên bằng ốc, lúc đó một tên đại hán thấy ta từng kinh hô một tiếng: "Diễm Diễm, phía sau", nữ thích khách kia... Chắc danh khuê là Diễm Diễm."
Trình Thế Hùng ngẩn ra: "Diễm Diễm? Cùng tên với chất nữ (cháu) ta, ân, bản tướng quân sẽ nhớ kỹ, nếu có thể bắt được hung thủ, bản tướng quân sẽ nhớ tới công lao của ngươi."
Đinh Hạo ha hả cười: "Tiểu dân cáo từ."
Đinh Hạo vừa đi, phía sau bình phong liền đi ra hai người, đi trước là một lão giả dung mạo cao gầy, đôi sáng ngời có thần, giơ tay nhấc chân, đều có khí độ ung dung tôn quý, bên cạnh là một cô gái mặc đồ đen, nụ cười thản nhiên, không vui không buồn, đúng là Chiết cô nương đã cùng Đinh Hạo nói chuyện phiếm ở trong viện lúc trước.
Trình Thế Hùng vội nàng ra đón, chắp tay chào: "Cửu tướng quân, Ngũ công tử."
Lão giả gật gật đầu, quay đầu hỏi: "Tiểu Ngũ a, ngươi thấy thế nào?" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Chiết cô nương thản nhiên nói: "Ta cảm thấy được hắn thực tỉnh táo a, sống chết trước mắt, trong khoảnh khắc đó mà lại có thể nghĩ ra phương pháp như vậy để tìm đường sống sống. Cẩn thận ngẫm lại, nếu là ta cũng không thể làm vậy được, quả thực rất giỏi đó."
Lão giả hừ một tiếng nói: " Ta hỏi là Tiểu Trình gặp chuyện này ngươi thấy thế nào, ai quản chuyện tên tiểu tử kia chết sống thế nào."
Chiết cô nương gắt giọng: "Người hỏi không rõ ràng, ta làm sao biết người muốn hỏi cái gì? Thật là, rõ ràng người chính là lão hồ đồ thôi, là tên quái nhân gia."
Lão giả kia tay cầm trọng binh, quyền cao chức trọng, nhưng khi hắn là bị đứa cháu gái mà mình vô cùng yêu quý nói vài câu mà một chút nổi nóng cũng không có, hắn hừ một tiếng chuyển hướng Trình Thế Hùng, lông mi nhíu lại nói: "Tiểu Trình a, ngươi thắc mắc quả không sai, lão phu cũng tự hỏi, Bắc đế sau khi bị giết chết, Bắc viện xu mật sử kiêm Bắc phủ tể tướng Tiêu Tư Ôn lập Da Luật Hiền làm tân đế, lúc này mới được vài ngày, hắn đã bị các thế lực đối đầu ám sát, Da Luật Hiền đột nhiên mất ô dù, nóng lòng củng cố đế vị, mà Khiết Đan các bộ cũng dã tâm bừng bừng, không ngừng chém giết lẫn nhau, bọn họ như thế nào còn có tâm tư nam hạ làm chuyện ám sát?"
Ánh mắt hắn chợt lóe, đột nhiên nói: "Ân... Có thể hay không... thật sự giống như tên Đinh Hạo kia chỉ hươu bảo ngựa, bọn họ cũng là giả mạo người Khiết Đan mà đến? các bộ ở bên ngoài, các tộc tây bắc, bộ tộc lấy hình xăm là con sói cũng không ít."
Chiết cô nương đi đến án thư của Trình Thế Hùng, thả người nhảy vào chiếc ghế da hổ của hắn, sau đó hai tay giơ lên giống con mèo nhỏ vừa ngủ dậy, thoải mái nheo mắt lại nói: "Cửu thúc a, ngài cũng đừng đoán mò, hai người các ngươi, một người là Phủ Châu Tiết độ sứ(1), một người là Quảng Nguyên phòng ngự sử, đều là đại tướng cầm binh, nhưng không phải nhất cử nhất động đều biết hết. Đinh Hạo đã nói cho ngươi biết thích khách là ai , các ngươi lại ở chỗ này đoán già đoán non làm gì, không chừng lại đoán ra cả người Thiên Trúc, thực là..."
*****
Chú Thích:
(1) Tiết độ sứ (節度使) là chức quan đứng đầu đạo, có nguồn gốc từ thời nhà Đường, Trung Quốc, bắt đầu từ khoảng năm 710-711, nhằm mục đích ngăn chặn các mối đe dọa từ bên ngoài Trung Quốc.
thời này, Trung Quốc được chia thành 10 đạo, mỗi đạo đặt chức Thái phong phùng ngự sứ (ở những đạo biên viễn cũng đặt chức quan này), trao cho cờ tiết, gọi là tiết độ sứ lớn thống lĩnh khoảng hơn 10 châu, tiết độ sứ nhỏ thống lĩnh khoảng vài châu; được quyền định đoạt mọi việc trong đạo, từ việc có quân đội riêng, chế độ quan thuế riêng.
/639
|