Hạ Quốc! Đang lúc bởi vì xung đột mười trạm canh gác nổi lên khiến cho chiến tranh rơi vào rành hẹp ngoại giao, cục diện song phương động đao động thương tạm thời ngưng lại, mà chiến tranh giữa Tống Hạ vẫn nổi lên, song phương không ngừng tiến hành tiến công mang tính thử dò xét. Ở tuyến đầu song phương, có một trạm gác nhỏ, song phương đều có một tiểu đội chừng trăm người đóng quân ở đó, bởi vì địa hình hiểm trở, nơi này không thích hợp cho lượng lớn quân đội ra vào, vị trí quân sự cũng không phải là rất quan trọng, cho nên song phương trừ việc bắn tên lẫn nhau, chẳng bao giờ xảy ra tiếp xúc trực tiếp.
Ở thời điểm thay quân, trạm canh gác nhỏ có tỷ lệ thương vong số lẻ này đầu tiên là lặng lẽ thay đổi thủ vệ đội trưởng, ngay sau đó binh sĩ nơi này cũng tiến hành thay đổi từng nhóm một. Trạm canh gác vốn là chỉ có trên dưới một trăm người, ở hơn mười ngày sau đã hoàn toàn thay máu, tất cả mọi người đều bị đổi lại. Ngay sau đó, trên sườn núi bị tuyết trắng che phủ ở giữa hai trạm gác kia xuất hiện một chuỗi dấu chân từ Tống doanh đi về phía Hạ doanh, dấu chân rất nhanh đã bị bông tuyết rơi chầm chậm, cùng gió núi xoắn tới bao trùm lên mảnh tuyết, nhưng là rất nhanh, nơi đó lại xuất hiện hai hàng dấu chân ngược trở lại.
Dấu chân càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, trên triền núi tuyết đọng, dần dần lộ ra một con đường nhỏ kiên cố, gió tuyết cũng đã không thể che dấu. Bí mật tiếp xúc giữa Tống Liêu, ở dưới sự che chở của tất cả chiến sự lớn nhỏ song phương, liền từ nơi này bắt đầu.
Đi qua cái trạm gác này, đưa đến trên tay Dương Hạo ở Hạ Châu một phong thư, là thư do Trương Bạc chấp bút, Lô Đa Tốn trau chuốt tự tay viết. Phủ Châu Chiết thị, tâm hướng triều đình, triều ta vừa lập, liền gọi vào triều gặp mặt, Thái Tổ hớn hở, chọn làm tâm phúc, đã ủy thác trách nhiệm nặng nề, báo cho Chiết thị thay thế Vân Trung, phòng ngự quân đội, lấy làm hàng rào của quốc gia. Năm thứ 7 Thái Bình Hưng Quốc, túc hạ cấu kết phản tướng Xích Trung, hưng binh cướp lấy Phủ Châu, Chiết tiết độ sứ bỏ nhà chạy trốn, xin kinh sư cho chi viện.
Thiên tử hưng binh chinh phạt Hà Tây, thật sự là che chở Chiết thị, trừng phạt vô lễ, nào có ý đâm giết.
Đột nhiên túc hạ gian ngoan không phục, không biết nay trên có thiên địa tạo sẵn, ngang nhiên tự lập, lấy thần phạt Vua, cử chỉ này là đại nghịch bất đạo. Hà Tây làm phản, chấn động trong ngoài, người nghe thấy ai cũng oán giận, rối rít xin Thánh thượng chỉ binh, xin giết túc hạ đánh dẹp phản nghịch. Tuy nhiên thiên tử là đức văn võ nhu xa, thường mang lòng từ bi, cố nói với hai bên: triều đình không phải là không có khả năng lấy lực áp một phương bốn biển, chỉ niệm bản ý yêu mến túc hạ của tiên đế, lại niệm công lao túc hạ khai thác phát triển Hà Tây, chiêu an chư Hồ, không muốn vì một triều mà diệt tuyệt, lại càng không vì một người túc hạ, khiến cho hàng vạn hàng nghìn sanh linh Hà Tây đồ thán. Cho nên mặc dù lệnh cho Phan Mỹ hưng binh, vẫn khẩn thiết căn dặn viết: "Có chinh vô chiến, không giết người vô tội, vương giả binh lính cũng vậy. "
Thánh thượng lấy nhân trị thế, hậu đức ngàn năm, có phong thái cổ thánh tiên hiền, giả dụ có chư phiên chống lại túc hạ, túc hạ há có thể có lượng khoan dung như Thánh thượng như thế ư? Chung quy nói tới cùng, thiên tử chưa từng phụ túc hạ, túc hạ làm sao báo đền bệ hạ? Mà nay Hà Tây giằng co, người Liêu nhân cơ hội làm loạn, hưng binh tới Phong Đài, lòng dạ khó lường, người mưu tính toán, tay chân nhúng vào trong lửa.
Lô Đa Tốn, Trương Trị, cùng túc hạ là đồng nghiệp trong triều đình, coi thiên tử như cha mẹ vậy. Coi túc hạ như huynh đệ vậy. Há có hiếu với cha mẹ mà không yêu quý huynh đệ sao? Cho nên vì túc hạ nhất nhất phân trần. Từ xưa có câu nói, danh không chánh tất ngôn không thuận, ngôn bất thuận thì không làm được chuyện . Túc hạ phụng chỉ đóng tại Tây Thổ, cho dù quản hạt vạn dặm, thống ngự trăm vạn quân, cũng nên chắp tay giữ lễ thần tử. An ổn thuận theo thiên tử có phải hơn không? Như thế có phải là danh tất chính ngôn tất thuận hay không? Nếu khăng khăng một mực, không biết hối cải, chỉ có khiến cho dân chúng đau khổ, đả thương người trong thiên địa, vừa làm cho Hồ thừa dịp bắt làm nô lệ, người thân đau đớn mà kẻ thù sung sướng vậy.
Nhưng nếu túc hạ có ý yêu dân, lòng trung với vua, thì hãy bỏ mũ Đế, gạt đi Đế hiệu, cúi tai, dâng biểu xin tội, túc hạ ban đầu tự lập là bởi vì chúng nhân thỉnh cầu, nhất thời hồ đồ mà nhầm đường lạc lối. Thiên tử nhân đức, tất không thêm tội, túc hạ vẫn có thể phục chức Định Nan Tiết Độ Sứ, Hà Tây Lũng Hữu Nguyên Soái, như thế, mất đi một Đế hiệu mà bảo vệ được một phương an tĩnh, bỏ đi một mũ Đế mà bảo vệ được dân chúng, cớ sao lại không làmi, thiên hạ ai không khen ngợi túc hạ hiền đức chứi! Sau thì tiến cống thượng quốc, không cho thiên hạ trách cứ, không làm dân thiên hạ khốn đốn, bên người lại thấy đại khang vậy.
Hy vọng túc hạ nghe theo, thì trên dưới cùng mỹ lợi, lo lắng của dân vùng biên giới được bình ổn vậy. Còn nếu không nghe, ngày khác tuy có xin mời về triều đình, tất có hối hận ngàn trùng cắn. Lô, Trương hôm nay nói như vậy, không riêng lợi cho Đại Vương, mà phụng ý Vua cứu sống dân khỏi hoạn nạn, hợp thiên địa nhân mà thôi, chỉ tùy túc hạ chọn lựa."
Dương Hạo nhìn phong thư đặt chuyện này của Lô Đa Tốn, Trương Bạc, không khỏi thoải mái mà cười to, truyền ra hai bên, nói: "Ánh rạng đông đã hiện, triều đình không muốn hãm sâu ở vũng bùn Hà Tây, đã có lòng nghị hòa. Các ngươi xem một chút, đây là thư của Tể tướng Tống Quốc Lô Đa Tốn cùng Trương Bạc gởi tới, trên thư nói, chỉ cần ta bỏ đi Đế hiệu, cúi đầu xưng thần, triều đình vẫn thừa nhận thân phận Định Nan Tiết Độ Sứ của ta, ta thống lĩnh đất Hà Tây, cai trị dân Hà Tây, suát lĩnh binh sĩ Hà Tây, ha ha, Hà Tây vốn là ở trong tay ta, Triệu quan gia này thật đúng là của người phúc ta đây."
Đinh Thừa Tông cười nói: "Một phen tâm tư của chúng ta cuối cùng cũng không uổng phí, nếu Tống Quốc đã làm ra thái độ như vậy, kế tiếp liền dễ làm. Bất quá có thể bỏ Đế hiệu, nhưng không thể tiếp nhận phục chức xưng Định Nan Tiết Độ Sứ, Thánh thượng cần phải giữ lại một Vương hiệu. Như thế lại vừa giữ vững chính thể Hà Tây hoàn toàn độc lập, về điểm này, sở rằng Tống triều sẽ không dễ dàng đáp ứng, xem ra phải cò kè mặc cả một phen.
Chủng Phóng nói: "Tống triều đã thâu tón hai châu Lân Phủ, nếu như muốn nghị hòa, hai châu Lân Phủ nên lấy về, cũng nên cùng bọn họ nói chuyện cho tốt, Lân Châu đã sớm thuộc về sở hữu của Thánh thượng, hôm nay chúng ta muốn hướng Tống xưng thần, vẫn tín phụng cờ hiệu Tống Quốc, như vậy Lân Châu này, có phải nên trả lại cho chúng ta hay không đây? Còn có bức màn mơ hồ Phủ Châu kia, Xích Trung đã chết, triều đình chỉ để ý đem tiếng thối chụp lên trên đầu của hắn, dù sao cũng là không giải thích rõ, nhưng chúng ta là không thể thừa nhận tội danh này. Cái trận khẩu chiến này, nhất định cũng phải đánh rõ ràng mới được
Dương Hạo cười cười, như có điều suy nghĩ nói: "Bỏ đi Đế hiệu mà xưng vương, trả lại Lân Châu, giải trừ tranh chấp. Những thứ này, sợ rằng mỗi một cái đều cũng không phải là dễ dàng khiến cho hắn làm ra nhượng bộ như vậy. Nhất là lấy về hai châu Lân Phủ, Tống Quốc ở Hắc Xà Lĩnh đã hao binh tổn tướng, đã mất thể diện, nhưng có thể tự an ủi, chính là chiếm cứ được hai châu Lân Phủ, hiện tại bảo bọn họ giao ra đây? Khó khăn! Khó khăn a, thịt béo đến trong miệng Triệu Quang Nghĩa, ngươi muốn làm cho hắn phun ra, đây chính là khó như lên trời. Bất quá, cái điều kiện này cũng không ngại nói ra, rao giá trên trời, trả tiền ngay tại chỗ cũng được chứ sao."
Hắn liếc nhìn Chủng Phóng cùng Đinh Thừa Tông, phân phó nói: "Triệu Quang Nghĩa để cho Lô Đa Tốn, Trương Bạc chủ trì chuyện nghị hòa, chúng ta bên này, liền tùy hai người các ngươi dẫn dắt đi. Ở trước khi chuyện chưa được làm sáng tỏ, phải tuyệt đối giữ bí mật, không được để cho Liêu người nắm giữ một chút tin tức."
Chủng Phóng cùng Đinh Thừa Tông nhất tề đáp: "Thần tuân chỉ."
Từ sau đó, Dương Hạo liền đem chuyện nghị hòa toàn quyền giao phó cho Chủng Phóng cùng Đinh Thừa Tông, hai người cùng Lô Đa Tốn, Trương Bạc qua chim bay truyền thư, bắt đầu bí mật đàm phán, vì che dấu tai mắt người khác, Dương Hạo vẫn thường xuyên ra mặt mở tiệc chiêu đãi sứ giả Liêu Quốc, khi thử tiến hành hòa bình giải quyết xung đột quân sự ở giữa Tống Hạ, hai nước Hạ Liêu ở Hoành Sơn cũng vẫn duy trì trạng thái giằng co.
Mà chủ tướng tiền phong Phan Mỹ cùng Dương Kế Nghiệp của hai nước Tống Hạ mặc dù biết triều đình hai bên đang nghị hòa, nhưng là vì phóng ra màn khói, tiến hành che dấu, xung đột giữa song phương cũng vẫn là không gián đoạn, khi người mang tin tức đi qua lại trên con đường nhỏ bí mật, ở những địa phương khác vẫn là đầu tường thay đổi vương kỳ, ngươi kêu to ta trèo lên, đánh cho thật hăng hái.
Thư trả lời của Hạ Quốc rất nhanh đã đưa về Biện Lương, bây giờ không phải là lúc cùng Tống triều xé rách da mặt, vì ngày này, từ lúc Dương Hạo tự lập quốc ban đầu, cũng chưa có đem tội danh trực tiếp công kích hai châu Lân Phủ tính đến trên đầu Tống Quốc, mà là mượn cớ Vương Kế Ân cùng Xích Trung cấu kết, vì khơi mào chiến tranh, mưu lập chiến công, tạo thành loạn Lân Phủ .
Mặc dù Tống đình vừa ăn cướp vừa la làng, vẫn kiên trì nói là Dương Hạo cấu kết với Xích Trung, mưu đồ Phủ Châu, trước mắt song phương có ý cùng nói, Dương Hạo phản bác, tự nhiên không thể đem tội danh này tính lên trên đầu Tống Quốc, vì vậy liền đẩy hết cho tên tử quỷ Xích Trung kia, vẫn kiên trì nói hắn là bị Vương Kế Ân mê hoặc, có ý định chế tạo rắc rối để che mắt triều đình, bản thân Dương Hạo lúc ấy đang suất lĩnh đại quân Tây Chinh Ngọc Môn, đối với toàn bộ chuyện này đều không biết, cũng là một người bị hại..v.v... Dĩ nhiên, song phương ai đúng ai sai, cái này đã không phải là trọng điểm rồi, song phương chẳng qua là cần hạ xuống một cái bậc thang, không ngoài dự liệu mà nói, chỉ cần song phương có thể đạt thành nghị hòa, vén lên được tội trách cho loạn Lân Phủ, như thế mưu thần trí sĩ song phương cùng chung nhất trí đem toàn bộ tội danh chụp lên người kỵ sĩ không đầu Xích Trung tướng quân, vấn đề quan trọng trước mắt song phương hòa đàm chính là điều kiện nghị hòa.
Triệu Quang Nghĩa nghe nói Dương Hạo yêu cầu triều đình trả lại hai châu Lân Phủ, đồng thời sau khi bỏ đi Đế hiệu muốn xưng Vương, quả nhiên một ngụm từ chối. Mặc dù hắn hiện tại đã xác định chính sách bình Tây Xuyên trước, mưu Tây Bắc sau, nhưng là mặc dù không thể nghị hòa, tạm thời dừng lại tiến công đối với Hà Tây, duy trì hiện trạng vẫn là có thể làm được. Triều đình hao tổn rất nhiều. Tiểu Hạ Quốc chưa chắc đã tốt hơn. Triệu Quang Nghĩa lo lắng mười phần, tự nhiên không chịu dễ dàng làm ra nhượng bộ.
Mục đích chủ yếu triều đình nghị hòa không chỉ là vì có thể ra tay tới bình Tây Xuyên trước, mà nguyên nhân quan trọng hơn là là vì phòng ngừa Hạ Quốc cùng đường đầu nhập vào Liêu Quốc, phân hoá quan hệ Hạ Tống, vì sáng tạo điều kiện Bắc Phạt trong tương lai, kế hoạch triều đình bất ngờ tập kích Lân Phủ, lấy thế tiến công chớp nhoáng cướp lấy Hà Tây đã hoàn toàn phá sản, ở dưới sự nhìn trừng trừng của Liêu Quốc, mưu đồ lấy Hà Tây đã thành bọt nước, vì ràng buộc Hà Tây, trong cuộc chiến Bắc Phạt tương lai để cho Hà Tây phòng bị ít nhất có thể lập tức đàm phán không thành.
Có lẽ nhìn thấy cái này, Lô Đa Tốn cùng Trương Bạc vắt hết óc, muốn tìm ra một điểm thăng bằng song phương đều có thể tiếp nhận, cuối cùng tùy Lô Đa Tốn chấp bút, thư trở lại nói hành động Dương Hạo mưu đồ Lân Phủ, nhìn lại sự việc xảy ra, quả thật đáng hoài nghi nặng nề, triều đình đối với điều này sẽ tiến hành kiểm tra đối chiếu sự thật. Về phần lấy về hai châu Lân Phủ, tình hình liền hết sức phức tạp. Trước tiên nói đến Phủ Châu, Phủ Châu là Vân Trung Chiết thị quản hạt, mà Chiết thị đã chuyển nhà dời khỏi Phủ Châu, hiện tại làm Ngưu Thiên Vệ Thượng tướng quân, làm quan ở kinh, dưới tình hình như thế, Phủ Châu tự nhiên phải tùy triều đình phái quan tới đóng, vạn lần không ó đạo lý giao phó cho Dương Hạo. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Về phần Lân Châu, tình hình ở đó càng thêm phức tạp. Lân Châu vốn là Phủ Châu Chiết thị quản hạt, lúc Hỏa Sơn Vương Dương Tương tự lập Thứ Sử, bởi vì cùng Chiết thị kết thân, cho nên được Chiết thị ủy thác, thủ ngự Lân Châu, Chiết thị chưa bao giờ thừa nhận Lân Châu thuộc sở hữu của Dương thị, cho nên Chiết thị vào triều làm quan, đem Phủ Châu giao cho triều đình thống trị, thì lấy về Lân Châu không nói cũng hiểu, tự nhiên cũng phải do triều đình trực tiếp quản hạt.
Đồng thời, đối với yêu cầu Dương Hạo bỏ Đế hiệu mà xưng Vương, hai người Lô Trương cũng uyển chuyển tiến hành cự tuyệt, nói hôm nay triều đình chỉ có một Vương khác họ, đó chính là Ngô Việt Vương Tiền Thục, mà Tiền Thục được phong Quận Vương, là bởi vì hắn đem Ngô Việt Quốc hiến cho triều đình, công cao cái thế. Nếu như Dương Hạo xin phong tước Vương, như vậy thì phải noi theo Tiền Thục, trước tiên đem toàn bộ đất mười tám châu Hà Tây giao cho triều đình, đi Biện Lương định cư, sẽ phong hắn là Vương.
Dương Hạo dĩ nhiên không chịu đi, danh tiếng của Triệu Quang Nghĩa quá thúi, hắn cũng không muốn giống như những tên vua mất nước chết bất đắc kỳ tử sau ngày sinh nhật kia.Sinh nhật hàng năm, đang cầm ngự tửu Triệu Quang Nghĩa ban cho mà nơm nớp lo sợ đánh đổ nó một phen. Còn nữa, mấy nương tử của mình đều là thiên kiều bá mị, nhân gian tuyệt sắc, ai biết Triệu lão nhị kia có thể nổi lên tà tâm hay không, tương lai truyền ra mấy tiếng, vậy nón xanh kia của mình không phải là phải mang thiên thu đời đời, vĩnh viễn lưu truyền sao? Cho nên cũng là không chút do dự, một ngụm cự tuyệt.
Bởi vì hai đất đường xá xa xôi, thư qua lạii quá hao tổn thời gian, khi Dương Hạo hồi âm đề nghị song phương phái đặc sứ toàn quyền đóng lại, ở tiền tuyến Hoành Sơn trực tiếp tiến hành đàm phán, thương nghị đại sự trọng đại thì mới xin chỉ thị của kinh đô. Cho nên Trương Bạc cáo ốm xin nghỉ, lặng lẽ đi Hoành Sơn, cùng Đinh Thừa Tông trực tiếp tiến vào trạm gác biên phòng hai bên, bắt đầu đàm phán càng thêm tập trung
Khả năng muốn triều đình trả lại Lân Phủ cơ hồ là số lẻ, khúc xương cứng Đinh Thừa Tông quyết định thả độc vào rồi lại gặm sau, đề tài thảo luận đầu tiên của song phương nghị hòa, trọng điểm đặt ở trên vị trí của Dương Hạo sau khi bỏ đi Đế hiệu, Hạ Quốc bên này kiên trì xưng Vương, đồng thời dẫn chứng phong phú. Từ trên tính chất Dương Hạo chiếm cứ lãnh thổ, thống trị con dân, điều khiển quân đội mà tiến hành cãi lại.
Đối mặt với thái độ cứng rắn của Hạ Quốc, quyết không chịu làm ra một cái nhượng bộ này, Trương Bạc nói có sách, mách có chứng. Lại tìm ra một phương pháp xử lý để cho Triệu Quang Nghĩa có thể tiếp nhận, nói cho Đinh Thừa Tông, Hà Tây là đất chư Hồ tạp cư, Đinh Thừa Tông nói là thật. Cai trị đất, cai trị dân, cai trị quân cùng triều đình liên hệ quả thật không lớn. Vì vậy triều đình có thể lập lại chuyện xưa Hán Đường, phong Dương Hạo làm Hà Tây Thiền Vu hoặc Hà Tây Khả Hãn, coi đây là điểm dừng, sau này dùng thân phận thần tử tiến cống thượng quốc, tồn tại thể chế trung ngoại. Bỏ Đế hiệu mà làm Thiền Vu, Khả Hãn, cũng đích xác là giữ vững tính độc lập của chính quyền, Đinh Thừa Tông cảm thấy cái biện pháp này đã được ích lợi thực tế, không cần so đo quá nhiều trên hư danh, cho nên lập tức đem cái tiến triển này hướng Dương Hạo hồi báo, ai ngờ Chủng Phóng cũng là liếc cái đã thấy ra bẫy rập trong đó, hướng Dương Hạo chỉ ra, nếu như thế thì Dương Hạo đã đem mình cũng thương vào các tộc Di Thu, cũng không thể giống sinh ra lực hiệu triệu đối với mấy trăm vạn người Hán Hà Tây giống như trước như vậy nữa, hơn nữa từ đó cùng Trung Nguyên phân biệt rõ ràng, ngày sau nếu như Tống triều xé rách mặt chinh phạt Hà Tây, quả thực ngay cả lấy cớ cũng không cần tìm, lực cản nội bộ trơ thành cực kỳ bé nhỏ.
Lúc Dương Hạo nghe được Đinh Thừa Tông trả lời, cũng không nghĩ tới triều đình lại có dụng tâm hiểm ác như thế, không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh. Vội vàng mật lệnh Đinh Thừa Tông cự tuyệt, đồng thời một lần nữa ném ra một điều hấp dẫn cực lớn: tiến cống chiến mã. Lúc Lý Quang Duệ nhậm chức Định Nan Tiết Độ Sứ , tiến cống chiến mã cực kỳ có hạn, năm đó phụ thân của hắn đi Biện Kinh triều kiến, ngựa tiến cống mang theo cũng bất quá năm trăm thớt, này đã làm cho triều đình cực kỳ vui mừng, thăng quan tiến tước, ban thưởng ngọc đái. Nếu như triều đình có thể cùng Hạ Quốc đạt thành hợp nghị, Hạ Quốc nguyện ý tiến cống một ngàn con ngựa, hơn nữa còn là một ngàn con ngựa hàng năm.
Khi cái điều kiện này truyền tới Biện Lương, quả nhiên làm cho Triệu Quang Nghĩa trông thấy mà thèm không thôi, bất quá văn võ bá quan dưới trướng Triệu Quang Nghĩa cũng không đơn giản, Tào Bân cùng Tiết Cư Chính lập tức hướng hoàng đế chỉ ra. Bởi vì triều đình thiếu ngựa, cho nên quân Tống xây dựng chế độ vẫn lấy bộ binh làm chủ, ngựa cần thiết trong quân bình thường thông qua dân gian có thể mua được một chút. Triều đình cùng Liêu Quốc trở mặt, liền mua từ Hà Tây, cùng Hà Tây trở mặt, liền mua từ Liêu Quốc, Liêu Quốc cùng Hà Tây đều cùng triều đình vây trong trạng thái đối địch, còn có thể từ Đại Lý cùng với người Thổ Phiên Tây Lũng Hữu nhận được bổ sung, cứ như vậy, đầu tiên duy trì được chiến mã cần thiết cung cấp, hơn nữa nơi phát ra kia sẽ không phải chịu người bên ngoài dùng thế lực bắt ép.
Hiện tại, trừ phi quân Tống muốn xây dựng đội ngũ kỵ binh quy mô lớn, nếu không cũng không cần mua lượng lớn ngựa. Song muốn xây dựng lượng lớn kỵ binh, cái cần thiết không chỉ là chiến mã, còn có vấn đề đồng bộ cùng các trang bị khác nữa, nuôi một kỵ binh ít nhất có thể nuôi ba bộ binh, sau khi đầu tư khổng lồ như vậy, một khi thật sự xây dựng thành quân đoàn kỵ binh, chiến mã bị hao tổn, già yếu, như vậy phải bổ sung to lớn. Cũng không phải là dùng thủ đoạn truyền thống trước kia có thể giải quyết, tất phải hoàn toàn lệ thuộc vào Hạ Quốc, cứ như vậy, quân đội Tống Quốc chẳng khác nào phủ ở trong tay Hạ Quốc, một khi Hạ Quốc ngừng đưa vào, quân đoàn kỵ binh phải hao tổn của cải khổng lồ xây dựng thành sẽ là phế vật, đây là đem quân đội của mình đặt vào tay của người khác đi?
Bất kỳ một cái quốc gia nào cũng sẽ không tiến hành chiến lược mạo hiểm như vậy, thay vì như thế, còn không bằng nhập gia tuỳ tục, tập trung trọng điểm phát triển bộ binh. Huống chi, Tống Quốc không có đất nuôi ngựa, nhập vào lượng lớn chiến mã, xây dựng quân đoàn kỵ binh, chăn nuôi cũng thành vấn đề lớn. Không có đất nuôi ngựa mà bồi dưỡng quân đoàn kỵ binh, cùng một quốc gia hoàn toàn nằm bên trong đất liền lại dốc hết sức lực bồi dưỡng hải quân có cái gì khác nhau chứ?
Triệu Quang Nghĩa bừng tỉnh đại ngộ, lập tức phát chỉ cho Trương Bạc, hiểu lấy lợi hại, Trương Bạc mới giật mình suýt nữa trúng bẫy rập Dương Hạo, cho nên khách khí đưa thư trả lời một ngụm cự tuyệt, trong thư nói: "Trung Nguyên cẩm tú, giàu có khắp bốn biển.
Đối với chư phiên bốn phía, triều đình mỗi năm tất có ban thưởng gấm vóc lụa là. Hà Tây nghèo khó cằn cỗi, chớ nên xuất chiến mã ra bên ngoài, nếu túc hạ thần phục với triều đình, mỗi năm tiến cống thớt ngựa, sẽ chỉ đủ dùng hoặc là thiếu, thiên tử rộng rãi, há lại nhận lễ? Cử chỉ trả lễ qua lại lần này, có phải uy hiếp triều đình?"
Dương Hạo vốn tưởng rằng một khi nói ra điều kiện cung cấp chiến mã này, Triệu Quang Nghĩa tất nhiên mắc câu, không nghĩ tới đồ có sức hấp dẫn như chiến mã, cũng bị triều đình cự tuyệt, không khỏi rất là ngoài ý muốn, tới khi nghe được chư tướng Trương Sùng nói rõ nguyên nhân trong đó, Dương Hạo mới hiểu được tới, cảm thấy suy nghĩ trước kia của mình rất đơn giản, cho tới nay chỉ cho là Tống Quốc thiếu hụt chiến mã, nhưng quên mất tại sao Tống Quốc thiếu hụt chiến mã, trừ phi Tống Quốc tự mình có đất nuôi ngựa, nếu không ngươi thật sự là cung ứng chiến mã không hạn chế thì hắn cũng không nuôi nổi.
Kể từ đó, cũng chỉ có thể vận dụng vũ khí bí mật ngọc tỷ truyền quốc này, Triệu Quang Nghĩa có thể cự tuyệt hấp dẫn của chiến mã, nhưng là Dương Hạo không tin hắn có thể cự tuyệt được mị lực cường đại của ngọc tỷ truyền quốc. Địa vị Triệu Quang Nghĩa là thiên tử, cao cao tại thượng, tất cả những thứ thường nhân cả cầu còn không được thì hắn muốn có lại dễ như trở bàn tay. Làm một người đế vương, thứ duy nhất theo đuổi hắn cũng chỉ có công danh, mà người có được ngọc tỷ truyền quốc. Đây chính là một công danh vô cùng huy hoàng.
Cho nên, Dương Hạo gọi Đinh Thừa Tông trở về, sau một phen tính mưu nghĩ kế tường tận, Đinh Thừa Tông mang theo tin tức đại sát khí ngọc tỷ truyền quốc ngọc này, tự mình đi tới Biện Lương.
/639
|