Dương Hạo đi một mình trên đường, phí trước mặt hắn chợt hiện ra một căn nhà to, phía trên có treo biển "Lý Phủ", còn có vài tên lính canh đứng gác,
Dương Hạo bất giác chậm bước đứng lại xem.
Đây đích thị là nơi ở của Tiểu Chu hoàng hậu và Lý Trọng Trụ rồi, có điều thân phận của bọn họ là điều cơ mật, chỉ có vài trọng thần như Dương Hạo mới được biết, đến ngay cả bọn lính gác cửa cũng không biết thân phận thực sự của họ.
Tại Ngân Châu gia tộc họ Lý rất nhiều, Lý Nhất Đức chính là một gia đình lớn ở Ngân Châu, trên cửa còn treo một tấm bảng lớn, có vài lính canh cửa, điều này không hề khiến người khác chú ý.
Hiện Từ Lũ và Tiêu Nghiễm đã phát huy hết năng lực của bản thân, trở thành hai trợ thủ đắc lực của chủ quản, đối với cương lĩnh của Tây Bắc hai người cũng có cách giải thích rất độc đáo, với chủ trương của hắn cũng tiến hành hoàn thiện, Dương Hạo chỉ là người đưa ra khung, để cho bọn họ chế định lại, sau đó đưa vào thực thi, hiệu quả rõ rệt. Còn về phía Giang Nam, hắn đã phái người lợi dụng tình hình hiện tại mà đi phao tin, hiện tạm thời Lý Trọng Ngụ cũng không thể dấy binh được.
Hắn không ngờ Lý Dục sẽ có thể chết trên đường, hắn biết Lý Dục có thể sẽ chết trong khoảng thời gian là hai năm, nghe đồn là hắn bị trúng tên độc, đau đớn kêu rên, toàn thân co quắp rồi chết. Dáng bộ lúc chết của hắn hết sức thảm hại, nhưng không ngờ mình đã cố hết sức cung chỉ có thể thay đổi được cách hắn phải chết chứ không thể cứu giúp cho cái mạng hắn.
Nhớ tới ngày đó Tiểu Chu hoàng hậu mặc áo tang trắng như tuyết, khóc lóc, Dương Hạo thầm nén một tiếng thở dài. Từ đó đến nay đã ba tháng trôi qua, nghĩ đến dáng điệu bi thảm của nàng, Dương Hạo lại có chút nổi giận, vốn muốn vào phủ để thăm nom cuối cùng lại đành dừng bước. Hắn nắm chặt tay áo, cúi đầu nói nhỏ với Mục Vũ: "Bọn họ đến từ Giang Nam, không quen khí hậu lạnh của phương Bắc, quay về bảo người mang đến ít than củi đặt trước cửa, à, cả thủy sản nữa…"
Mục Vũ "dạ" một tiếng, Dương Hạo liền quay người đi. Vừa đi được vài bước, một chiếc xe chở than củi đột nhiên xuất hiện, phu xe trên xe hô to gọi nhỏ, hốt hoảng thất thố. Con đường này đã có binh sĩ và dân chúng hai bên đường, bọn tiểu nhị đang quét dọn tuyết, trên mặt đất chỉ còn một lớp tuyết mỏng, nhưng rất trơn, xem dáng ngựa đang kinh hãi, giờ muốn giết cũng không giết được rồi.
"Đại nhân mau tránh ra!" Mục Vũ nhảy ra đứng trước mặt Dương Hạo, tức giận nói: "Ngựa nhà ai dám làm hại đại nhân nhà chúng ta, các ngươi…"
Dương Hạo vội né sang một bên để tránh con ngựa đang phi đến. Bọn lính bảo vệ trước sau nhốn nháo cả lên, để lộ ra một khoảng trống, những người đang dọn tuyết bên đường cũng ngẩng đầu lên, mắt lộ ra vẻ dữ tợn, hướng về phía Dương Hạo. Lúc này đây tấm rèm trong xe đột nhiên vén ra, từ bên trong hai thanh đồng được vung ra, có người đang giơ thành sắt lên cao, còn người khác thì rút kiếm, tất cả bọn ọ đều đang liều mạng với mục tiêu trước mắt: Dương Hạo!
Sự việc xảy ra hết sức bất ngờ, thân thủ của thích khách rất cao siêu, cứ cho là đã kịp thời cảnh giác thì bọn thị vệ cũng không kịp nhảy lên phía trước phòng vệ, lại thêm mặt đường trơn ướt, bọn chúng lại đi giày da, tốc độ chậm, trong chốc lát những chiếc chổi đã vung lên trước mặt Dương Hạo, những thanh sắt sáng loáng cũng nhằm hướng cổ hắn mà lao tới, đồng thời một lưỡi kiếm đang tiến thẳng về phía bụng hắn.
Dương Hạo vội vàng né người, nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng lóe lên, thanh sắt bị chém đứt ra làm đôi, thế kiếm không thể dừng được, thuận đà tuột xuống giao với lưỡi kiếm một tiếng, hoa lửa bắn ra. Thanh kiếm trong tay Dương Hạo không hề gì, nhưng thanh kiếm trên tay thích khách đã bị xuyên cho một lỗ hổng to bằng hạt đậu.
Đồng thời, Dương Hạo vội ngửa người, một chiếc chổi quét qua mặt hắn, Dương Hạo phi một cước, đạp thẳng vào giữa bụng của tên thích khách, khiến hắn bay cả người ra, chặn đường tiến của những tên thích khách còn lại.
Thanh Sương kiếm của Dương Hạo sau khi bị vỡ đôi ở bên bờ sông Hoài giờ vẫn cứ sắc bén như thế, nhưng giờ phút này lưỡi kiếm lại chém sắc như chém bùn, nếu như không như thế thì hắn cũng không dám một nhát mà chém đứt thanh sắt, làm mẻ lưỡi gươm sắc của đối thủ, đồng thời hóa giải thế nguy nan.
Thanh kiếm này gọi là Tử Điện, Tử Điện Thanh Sương, thư hùng song kiếm. Hai thanh kiếm này phân định số phận của hai cô gái con nhà họ Chiết, Chiết Tử Du và Chiết Tử Duyệt. Tên hai người có nghĩa phân biệt rõ là sinh, tử rộng rãi, cùng tử tương nguyệt, cùng tử tiểu lão. Còn về cái tên Chiết Trại Hoa đấy là hậu nhân Đỗ Soạn, trên thực tế đó là tên trước khi xuất gia, sau khi xuất gia căn bản không giống như mọi người, trong phủ chỉ còn lưu giữ họ Chiết, không ghi nhớ tên của bọn họ nữa.
Ngay từ đầu khi Chiết Tử Duyệt thành thân, thanh Tử Điện này theo nàng đến nhà chồng, Chiết Tử Du mang Thanh Sương kiếm đến tặng cho Dương Hạo, lòng thành của nàng không nói ai cũng biết, không ngờ thanh kiếm đó lưu lạc đến tận Giang Nam, từ nay về sau trên đời chỉ có Tử Điện mà không có Thanh Sương rồi. Chị cả nhà họ Chiết sau khi lấy Dương Kế Nghiệp, ở nhà giúp chồng dạy con, không còn thường xuyên ra ngoài như hồi con gái nữa, lại đem thanh kiếm Tử Điện sắc bén vô cùng đưa cho chồng, coi như bảo kiếm hộ thân cho hắn.
Dương Hạo cố tình khuyên Dương Kế Nghiệp đầu hàng, nhưng hắn hao tổn tâm cơ, quả nhiên không cách nào khuyên hắn đầu hàng. Dương Hạo bất đắc dĩ đành cố thả cho cha con hắn đi. Dương Kế Nghiệp tuy không chịu khí chủ cầu vinh, nhưng cũng cảm thấy Dương Hạo đối với mình có chút lễ ngộ và tôn trọng, thấy hắn khuyến hàng không được lại khảng khái thả cho mình đi, hắn đối với Dương Hạo cũng cảm thấy có chút khâm phục.
Hai người vốn là anh hùng, trọng anh hùng, tính tình tương thích, trong tình hình đó, Dương Kế Nghiệp liền đem bảo kiếm lúc nào cũng đem theo bên người tặng cho Dương Hạo, coi như bày tỏ lòng cảm ơn của mình với cử chỉ nghĩa hiệp của hắn vì đã thả hai cha con đi. Dương Hạo thực ra cũng không cam tâm, tự nhiên không muốn vì vậy mà cắt đứt liên hệ với hắn, lại được biết lai lịch của thanh bảo kiếm nên nghĩ có một ngày có thể dùng Tử Điện kiếm này để cho Tử Du kiêu hãnh ngoan ngoãn nghe lời, nên không từ chối mà nhận lấy, không nghĩ đến hôm nay lại có thể được việc như thế.
Mấy tên thích khách không ngờ rằng trong tay Dương Hạo lại có được món vũ khí lợi hại đó, vốn nhất loạt tập kích vào chỗ yếu, lập tức liên thủ tấn công, vòng ngoài là một tên võ sĩ cầm thanh sắt và mấy tên thích khách hai tay cầm vũ khí liều mạng ngăn cản vệ sĩ của Dương Hạo, ngoài ra còn có ba tên khác cầm binh đao, không để cho Dương Hạo có một giây phút nào lơ là.
Mục Vũ chém một nhát vào cổ của một tên thích khách đang cầm đao xông tới rồi chạy lại chỗ Dương Hạo vì lo Dương Hạo xảy ra việc gì. Cổ tay Dương Hạo run lên, thanh gươm trong tay lao vun vút về phía mấy tên thích khách, thanh gươm bay nhanh như chớp, đoạt lấy vũ khí trong tay bọn chúng. Hai tay hai gươm tấn công mạnh như vũ bão, trong phút chốc đánh cho bọn chúng tơi bời.
Người đi đường không đông, những người trên đường đều kinh ngạc đứng từ xa nhìn, trong đó có một lão già gù lưng râu bạc trắng đang muốn tiến đến phía trước, nhìn thấy Dương Hạo một tay giơ kiếm, tay kiếm còn lại thì đặt sau lưng, ánh mắt sáng, liền vội vã đứng tại chỗ, dáng người dúi về phía trước, lảo đảo cố đứng vững. Người bên cạnh trông thấy vậy cho rằng lão già bị đám đông xô đẩy nên mới bị trượt ngã chứ không có chút nghi ngờ gì.
Mục Vũ và bọn vệ sĩ như phát điên lên áp sát Dương Hạo, tay gươm như điên như cuồng lao vào tới tấp khiến vài tên thích khách bị chém, hai tên khác bị đứt tay phải, một tên khác thì bị chém đứt cổ. Tên thích khách bị chặt đứt tay ngã xuống đất, thân chưa chạm đất đã bị một tên thị vệ dùng đao đâm xuyên qua tim.
Tất cả chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, đám thích khách có sáu tên thì chết bốn, bọn thị vệ tuy người nhiều nhưng cũng bị gục bảy tám người, tuy tính mạng không nguy hiểm nhưng ai cũng bị thương. Lúc này đây bao quanh Dương Hạo còn có hai tên thích khách, chúng thấy tình hình không ổn nên hai tên vội nhảy lên, người hướng đông kẻ hướng tây, vội vàng tẩu thoát.
Dương Hạo nhấc một chân lên đá, thanh sắt nằm dưới đất bay lên, rít gió bay đến phía tên thích khách vừa nhảy về phía bên trái. Tên thích khách đó nghe sau lưng có tiếng động, không nghĩ ngợi gì vội vung kiếm ra cản, không ngờ vật bay đến đó không phải là một mũi tên sắc nhọn, cũng không phải là mũi lao mà là một mũi sắt, mũi nhọn xoay tròn rít gió lao tới, chỉ nghe thấy một tiếng "phực…", kiếm đứt đôi và một tiếng "á" vang lên, đầu của tên thích khách bay khỏi đầu, cái xác không đầu bay trong không trung rồi rơi xuống đất ở cách đó hai trượng. Trên mặt đất, tuyết tung lên cao đến bảy tám mét. nguồn t r u y ệ n y_y
Mục Vũ đem người đi truy đuổi tên thích khách còn lại, Dương Hạo thu lại kiếm, lạnh lùng bảo: "Công phu của thích khách rất tốt, không cần đuổi nữa, phong tỏa toàn thành, truy bắt hung thủ…"
Nói dứt lời, hắn quay đầu nhìn ra phía đám đông đằng xa, ông già râu bạc đã không còn đứng đấy nữa, Dương Hạo bất giác khẽ cười…
********************************************
"Hạo ca ca, huynh không bị thương chứ?"
Dương Hạo vừa quay về phủ đã thấy Đông Nhi, Diễm Diễm, Oa Oa và Diệu Diệu vội vàng chạy tới đón. Dương Hạo vừa thấy Đông Nhi bụng mang dạ chửa còn chạy đến còn thấy lo cho nàng hơn, bèn vội vàng tiến lên đỡ, lo lắng nói: "Ta làm sao có thể làm sao, chỉ là mấy tên tôm tép to gan thôi, làm sao nàng lại ra đây, sắp tối rồi đường lại trơn, cẩn thận kẻo ảnh hưởng đến thai nhi".
Đông Nhi nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, thấy quả nhiên hắn không bị thương gì mới yên tâm, ngọt ngào nói với hắn: " Thiếp nào có yếu ớt như vậy, hơn nữa đã có Oa Oa và Diệu Diệu hết sức cẩn thận, đã quét dọn sạch sẽ mặt đất rồi".
Dương Hạo nói : " Cẩn thận vẫn hơn, tóm lại, an toàn là trên hết, kể cả có không yếu ớt cũng không cho phép đi lại lung tung. Oa Oa, Diệu Diệu, các nàng trông chừng nàng ấy".
Dương Hạo vừa nói vừa đỡ Đông Nhi quay lại hoa đình, mọi người cùng ngồi xuống, dẫu sao cũng không có người ngoài, Dương Hạo không khách khí mà vuốt ve bụng Đông Nhi.
"Xem này, xem này, ta đã nói mà, nàng không sợ nhưng con thì sợ đây này.
Trời lạnh thế này đừng có làm cóng nó, ôi da, nó đang biểu tình trong này đây này."
Đông Nhi lộ ra cái bụng cao cao, Dương Hạo cẩn thận xoa bụng cho nàng, đứa trẻ trong bụng quả nhiên không an phận, đang đá đấm loạn xạ. Dương Hạo xoa bụng với một vẻ vui sướng, không nén nổi cười: "Tên nhóc này xem ra là một đứa nghịch lắm đây, không giống mẹ nó chút nào".
Diễm Diễm và Oa Oa, Diệu Diệu thấy như vậy đều rất nóng mắt, chỉ mong được thay thế vị trí ngồi của Đông Nhi bây giờ, nhưng vẫn chỉ dám cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lì của mình, không nén nổi tiếng thở dài. Ba mỹ nhân nhìn nhau, không nói mà cùng hiểu ngầm: tranh thủ lúc Đông Nhi đang mang bầu, mùa đông công việc cũng không bận rộn, mấy ngày này nhất định phải dốc sức để Dương Hạo đến phòng mình, cung cúc tận tụy với hắn để cho hắn gieo mầm trong mình mới an tâm.
"Sắp sang năm mới rồi, dặn dò bọn người làm, năm nay trong phủ không đốt pháo"
Dương Hạo vừa nói vừa cúi người xuống, dỏng tai áp sát vào bụng Đông Nhi, nghe thấy tiếng đập rộn ràng trong bụng nàng, không khỏi động lòng: "Đông Nhi và Tiêu hoàng hậu cùng có bầu một lúc, Đông Nhi còn phải hơn nửa tháng nữa mới sinh, vậy Tiêu Xước… giờ cũng phải sinh rồi chứ nhỉ?"
/639
|