Triệu Khuông Dận vui vẻ vì Khiết Đan nội loạn, 16 châu U Vân rất hấp dẫn hắn, quyết định quốc sách trước nam sau bắc, đồng thời nắm bắt được cô hội này phát binh. Tống chinh phạt Đường quốc, trận chiến cuối cùng thống nhất Trung Nguyên, thời gian trong lịch sử đã bắt đầu trước một năm.
Nhưng ai phải gánh vác trọng trách này đây?
Tào Bân ắt không thể thiếu được, hắn giờ không những là khu mật thừa chỉ, mà còn là một đại tướng của Tống quốc, lão luyện, hữu dũng hữu mưu, có tài thống soái. Một người khác cũng thích hợp chính là Phan Mỹ. Phan Mỹ là chiếc đao nhọn sắc bén nhất trong những chiến tướng Tống quốc. Tào Bân giỏi thủ, Phan Mỹ giỏi công, hai người cùng phối hợp ăn ý với nhau, bọn họ liên thủ với nhau tất đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nhưng Phan Mỹ giờ vẫn ở Mân Nam chưa về, nguyên Thục quốc cảnh nội đang có một đạo nhân mã tạo phản, giờ phản tặc đã vượt quá vạn người, hơn nữa thanh thế càng ngày càng lớn mạnh. Thời điểm này Mân Nam vừa mới quy phục không được tái loạn, nếu không hai nơi khói lửa cùng dấy lên, xa cùng hô ứng, còn nói gì tới chuyện thảo phạt Đường quốc. Phan Mỹ giờ chỉ có thể tọa trấn Mân Nam.
Trận chiến cuối cùng thống nhất Trung Nguyên, đây là cơ hội khó có được, càng là một cơ hội quan trọng lưu danh sử sách, ai không biết cơ chứ? Da Luật Hiền, Hô Diên Tán hai viên hổ tướng này đều tranh giành đứng ra, Triệu Khuông Dận không khỏi lắc đầu, bọn họ là cấm quân tướng lĩnh, phụ trách an toàn kinh đô và hoàng thành, trừ khi ngự giá thân chinh, nếu không thì sao có thể dễ dàng mà phái họ điều binh được. Huống hồ hai vị tướng này dũng mãnh, nhưng bọn họ quen lục chiến, mã chiến bộ chiến là anh hùng nhất phương, nhưng thủy chiến thì… hai vị thống lĩnh mã quân bộ quân này không giỏi.
Lúc này, lại một vị quan không kiềm chế được đi ra, khiến người ta ngạc nhiên, hắn chính là một văn thần, quần áo hoa văn thiếp vàng long bào, đội mũ cánh chuồn, dáng người cao to, bước đi thong dong, chính là đương kim Tấn vương kiêm phủ doãn phủ Khai Phong Triệu Quang Nghĩa.
"Bệ hạ, thần đệ thỉnh lĩnh đại quân, xin phụng chỉ, xin thề san bằng Đường quốc."
Triệu Khuông Dận kinh ngạc, ngẩn người ra, dở khóc dở cười nói: "Hoàng đệ, đệ… đệ sao có thể xông vào chiến trận hỗn loạn đó được, đệ với thân phận Khai Phong phủ doãn, dẫn binh nam hạ, chẳng phải là để cho thiên hạ cười triều ta không có người sao?"
Triệu Quang Nghĩa khom người nói: "Bệ hạ, là thần tự nguyên, sau trận chiến này, Trung Nguyên không còn chiến sự nữa, và thần đệ nguyện sẽ từ bỏ chức Khai Phong phủ doãn, thống binh nam hạ, tái lập công cho bệ hạ."
Triệu Khuông Dận nhíu mày nói: "Hoàng đệ, Trung Nguyên các nước bên tỏng, dựa vào thực lực Đường quốc mạnh nhất. Lý Dục tuy ngu ngốc, nhưng Đường quốc không phải không có võ tướng dũng mãnh. Lần này nam chinh mười mấy vạn đại quân xuôi nam, lương thực hao tổn vô số, sự nếu bất thành, hậu quả mang đến vô cùng nghiêm trọng. Hoàng đệ thân là Khai Phong phủ doãn, lo liệu chính vụ đương nhiên là thuận buồm xuôi gió, nhưng…"
Triệu Quang Nghĩa chắp tay vái dài nói: "Bệ hạ, thần ngày xưa cũng đã từng đi theo bệ hạ. Thần đệ thuở nhò theo bệ hạ, bước theo binh nghiệp, thấy bệ hạ rong ruổi nơi sa trường, bắc chiến nam chinh, thần đệ có một ước mơ, muốn được như bệ hạ, thần đệ giải giáp cứ ngồi ở Khai Phong, giờ đã hơn mười năm rồi. Khi Cừ Châu Lý Tiên kéo cờ tạo phản, thần đệ muốn từ chức Khai Phong phủ doãn, thay bệ hạ tiêu diệt chúng, tích bị hàn lâm học sĩ, Bổng Châu tri phủ Chu Ngang đại nhân nhanh chân đến trước. Giờ Chu đại nhân thống ngự Quảng An quân liên tiếp chiến thắng, thần đệ há lại cam lòng. Thần đệ xuất thân võ tướng, nhiều năm nay lại chưa từng lập chiến công gì cho bệ hạ, nghĩ vậy, nay chinh phạt Giang Nam, thần đệ khẩn cầu bệ hạ, mong bệ hạ ân chuẩn." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Lời cầu khẩn của Triệu Quang Nghĩa, Triệu Khuông Dận không khỏi nghẹn lời. Chu Ngang là văn nhân rõ ràng, dựa vào hàn lâm học sĩ, thân phận Bổng Châu tri phủ có thể kiêm ngự Quảng An quân phó tứ xuyên bình định, mà nhị đệ vốn là một võ tướng, sao có thể so với hắn là tri phủ?
Đang lúc băn khoăn, khu mật thừa chỉ Tư Mã Thiên Khuê liền tán thành: "Thần nghĩ rằng nguyên nhân Đường quốc không thể so với Thục Hán, càng cần một người uy vọng đức long, thống ngự chư quân, như thế mới có thể bảo đảm chỉ huy được các lộ đại quân. Lần trước Ngụy vương điện hạ tuần thú Giang Hoài, mượn long uy của bệ hạ, giải nguy cạn lương thực cho Khai Phong. Giở Tấn vương là thân cận của bệ hạ, thay bệ hạ chinh phạt Đường quốc, cũng tất sẽ tạo khí thế cho tam quân. Huống hồ Tấn vương đã theo bệ hạ nhiều năm, sỡ trường quân trung, tinh thông võ lược, lần này nếu là chủ soái thảo phạt Đường quốc, chắc chắn sẽ được tam quân kính phục."
Triệu Khuông Dận chớp chớp mắt, trầm ngâm không nói gì, Da Luật Hiền bước lên phía trước giải vây cho hoàng đế nói: "Bệ hạ, thần tuy không giỏi thủy chiến, nhưng lần nam hạ này, cũng không phải chỉ có thủy quân có thể tham chiến, bệ hạ phái thần đi đi."
"Đảng Tiến tuy là một con vịt cạn, Trường Giang, Tần Hoài, trong mắt lão Đảng chỉ là một cái vũng bùn mà thôi, bước qua nó thực không thành vấn đề."
Triệu Quang Nghĩa liếc mắt sang nhìn Đảng Tiến, mỉm cười nói: "Đảng tướng quân dũng mãnh thiện chiến, trong triều ai mà không biết, nhưng cuộc chiến phạt Đường, nên nhanh chóng không nên hoãn. Không biết Đảng tướng quân nếu cầm binh phạt Đường, bao lâu có thể tóm gọn Kim Lăng, đưa Lý Dục tới trước mặt bệ hạ thỉnh tội?"
Đảng Tiến không khỏi ngẩn người. Việc này ai dám cam đoan, lúc đó nếu như gặp phải một tòa kiên thành, rồi lại gặp tướng lĩnh giỏi thủ thành, chỉ cần trong thành lương thực dồi dào, đánh một năm hai năm cũng là chuyện bình thường. Lần này nam chinh, một đại tướng đem hết khả năng của mình ra là điều đương nhiên, nhưng hắn cần vỗ ngực cam đoan trong bao lâu có thể nắm gọn Đường quốc, thì hắn không thể nói rõ.
Đảng Tiến suy nghĩ một lát, do dự nói : "Mạt tướng… mạt tướng sẽ dốc hết sức mình, anh dũng giết giặc. Còn nắm được thành Kim Lăng trong bao lâu… cái này… chuyện binh gia thay đổi khó lường, giờ không thể nói chuẩn xác được. Nếu mạt tướng dẫn quân phạt Đường quốc, ta nghĩ… ta nghĩ, nếu như chiến sự thuận lợi, năm sau có thể chiếm được Kim Lăng."
Triệu Quang Nghĩa mỉm cười, quay đầu lại phía Triệu Khuông Dận, thản nhiên cao giọng nói: "Bệ hạ, nếu vi thần thống binh nam hạ, thần bảo đảm nội ba tháng sẽ san bằng Đường quốc, để bản đồ của nó thuộc về Đại Tống."
"Ba tháng… Tấn vương nói lời giữ lời đó chứ?"
"Thần đệ xin bảo đảm!"
"Tấn vương thực không hổ thẹn là bào đệ của bệ hạ, long huynh hổ đệ, khí khái bất phàm. Tấn vương điện hạ giỏi văn giỏi võ, dũng mãnh thiện chiến, là cũng được ảnh hưởng từ bệ hạ, đây là cái phúc của triều đình ta, là cái phúc của Đại Tống ta. Tấn vương có ý này, bệ hạ ngại gì mà chần chừ nữa. Thần tán thành Tấn vương thống binh."
Tả gián nghị đại phu Đỗ Tuy vui mừng đứng dậy, chắp tay nói tỏ ý tán thành. Quần thần ai nấy cũng lần lượt tán thành, sau một lúc, văn võ đại thần trung thư xá nhân Trần Bình Chương, hữu phó Xạ Dương Tuần, phán bộ binh sự Tử Nguyên Mậu, thị ngự sử tri tạp sự Lý Huyền Triết, thiết kỵ tả hữu sương đô sứ Lý Hoài Trung lần lượt hưởng ứng.
Sắc mặt Triệu Khuông Dận hơi đổi, mắt hắn nhìn đám văn võ đại thần, mỗi người hắn đều nhìn qua, ánh mắt thâm thúy, nhưng hắn ngồi ở chỗ cao, không ai dám nhìn thẳng mặt hoàng đế, không ai có thể nhìn được ánh mắt của hắn.
Triệu Khuông Dận hít nhẹ một hơi, quay đầu nhìn về phía văn ban chi thủ, ở đó còn có ba vị tể tướng Lô Đa Tốn, Tiết Cư Chính, Hô Diên Tán. Triệu Khuông Dận mỉm cười nói: "Tấn vương chủ động xin đi giết giặc, chuyện phạt Đường quốc, không biết ý ba vị tể tướng ra sao?"
Ba người nhìn nhau, do dự bước lên phía trước nói: "Chúng thần… không có ý kiến gì."
Sắc mặt Triệu Khuông Dận vẫn không đổi, lại quay sang phía La Công Minh vừa mới hồi kinh, quan thăng một cấp, trở thành Đại Tống triều tài thần gia, hỏi: "La khanh nghĩ sao?"
La Công Minh chớp chớp mắt, chắp tay nói: "Thần nghĩ rằng, dù vị đại tướng nào thống binh nam chinh, được bệ hạ bày mưu lập kế, thì lo ngại gì không chiến thắng đây?"
Triệu Khuông Dận trầm mặc một lúc, cười to nói: "Được, Tấn vương đã được mọi người ủng hộ, chức quan Giang Nam hành dinh mã bộ quân chiến trẫm sẽ giao cho ngươi, cho ngươi thống ngự tam quân thảo phạt Đường quốc. Còn về từ chức Khai Phong phủ doãn, tạm thời chưa tìm được người thích hợp, Tấn vương xử lý thuận buồm xuôi gió, trẫm không thể không nghĩ cho kỹ. Thế này đi, trong thời gian Tấn vương rời kinh, Triệu Quang Mỹ có quyền tri Khai Phong phủ doãn, phủ nha phó quan phụ tá, đợi khi Tấn vương công thành trở về, thì lại tính tiếp. Nhưng… Tấn vương chớ quên mình phải lập được nhiều công trạng nhé!"
"Thần đệ tuân chỉ." Triệu Quang Nghĩa vui mừng cầm một góc áo bào quỳ xuống, thi lễ.
Sau khi bãi triều, Triệu Quang Nghĩa trở về phủ Khai Phong, vừa mới ngồi xuống chỗ của mình ở Thanh Tâm lầu, đám người Tống Kỳ, Trình Vũ, Trình Đức Huyền vội vàng chạy đến, vừa gặp Triệu Quang Nghĩa đã vội nói: "Thiên tuế, ngài từ chức Khai Phong phủ doãn rồi sao?"
Triệu Quang Nghĩa uống một hớp trà, cười ảm đạm nói: "Lo lắng chuyện gì, bổn vương ở phủ Khai Phong hơn mười năm rồi, có thể đổi ai đến có thể ngay lập tức khống chế nơi đây?"
Tống Kỳ vội vàng nói: "Nhưng… một khi không thể không thay một đời không thể, thiên tuế tuy có cơ hội, có ý đồ lập chiến công, bệ hạ chưa chắc sẽ không này sinh cảnh giác. Bệ hạ xuân thu chính thịnh, nếu có ý đổi phủ doãn, tân nhiệm Khai Phong doãn sẽ làm hơn mười năm cũng không phải là không thể. Bệ hạ lệnh thiên tuế quyền thống lãnh đại quân, chức Giang Nam hành dinh đô bộ có thể là tạm thời, chiến sự xong đương nhiên sẽ xóa bỏ, các bộ binh mã vẫn về các nơi, đến lúc đó chẳng phải là mất cả hai sao?
/639
|