"La tứ ca, chàng… chàng có thể bảo bọn họ đi ra chỗ khác được không, ở đây chỉ cần chàng là đủ rồi". Gia Luật Nhã nhìn Thiết Đầu và Loan Đao Tiểu Lục đang đứng bên cạnh La Khắc Địch như người thân, tỏ vẻ không vui.
La Khắc Địch không để ý đến ánh mắt oán trách của nàng ta, mặt giả lơ nói: "Điện hạ, chúng thần là anh em tốt của nhau, tam huynh đệ này luôn dính nhau như hình với bóng, không thể tách rời".
"Không phải chứ…" Gia Luật Nhã trừng mắt nhìn hai người đứng bên cạnh nói:
"Hai tên tiểu tử này cứ bám dính lấy chàng từng bước thật đáng ghét quá".
Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Đầu cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ. Đêm nay trên đường đâu đâu cũng là ánh đèn sáng, chiếu rọi như ban ngày, nhưng ngọn đèn sáng nhất và to nhất đêm nay không cần phải nghi ngờ chính là hai người bọn hắn.
Bọn hắn cũng không muốn đâu, nhưng La Khắc Địch là anh em tốt của bọn hắn, khi anh em mở lời cầu khẩn thì đến núi đao biển lửa cũng phải lao vào chứ huống hồ là việc đi gặp mặt cô công chúa này?
Hai người dường như không nghe thấy gì, cứ ở bên cạnh không rời La Khắc Địch nửa bước. Công chúa Gia Luật Nhã đứng một hồi lâu nhưng vẫn không làm gì được, cái hăng hái ban đầu cũng bị giảm đi vài phần, nhanh chóng quay lại dưới Ngũ Phong Lâu.
Nàng ta không thể chịu nổi nữa, không thèm chấp hai tên Thiết Đầu và Tiểu Lục, nói với la Khắc Địch: "La tứ ca, hôm nay là Phóng Thâu nhật, chàng… chàng không trộm đồ gì của ta ư?"
"À…" La Khắc Địch nhìn Gia Luật Nhã từ đầu tới chân, công chúa Gia Luật Nhã hôm nay mặc một bộ y phục Hán, dù dân tộc Khiết Đan không thích Hán, nhưng trong ngày lễ như thế này thì cũng không cần quá câu nệ về trang phục truyền thống. Nhưng với công chúa Gia Luật Nhã thì không biết tại sao mà La Khắc Địch cứ mỗi khi nhìn thấy công chúa thì cứ y như rằng nàng ta đang mặc trang phục Hán, và đêm nay quả cũng không phải ngoại lệ.
La Khắc Địch nhìn từ chiếc trâm từ trên tóc Gia Luật Nhã đến chiếc túi giắt trên thắt lưng, ngượng ngùng nói: "Ta… ta trộm cái gì mới được đây?"
Gia Luật Nhã ngượng ngịu nói: "Chỉ cần là đồ trên người ta, thì trộm gì cũng được hết. Lấy vui là chính mà, nếu như không có ai trộm đồ của ta thì rõ ràng là người đó không thích ta, rất mất mặt. Đợi một lúc nữa hồi cung thì các tỷ muội sẽ cười chết ta mất".
La Khắc Địch ngượng ngùng nói: "Làm sao lại có ai không thích điện hạ được? Vừa mới khi nãy còn có ít nhất bảy quý tộc đến trộm đồ của công chúa, nhưng công chúa…"
Ánh mắt hắn nhìn vào cây roi trong tay Gia Luật Nhã, Gia Luật Nhã mặt ửng đỏ, vội vàng giấu cây roi ra sau lưng rồi gắt giọng: "Những tên đó thật là đáng ghét mà. Chàng xem, cái tên Tiêu Triển Chí khi nãy đó, mặt râu quai nón, che hết cả mũi cả mồm, nhìn xa thì tưởng con tinh tinh, thật khiến người ta ghét".
Tinh tinh vốn là ngôn ngữ của Hung Nô, người Hán trực tiếp dịch nghĩa, nên trở thành từ của người Hán. Dân tộc Khiết Đan cũng kế thừa từ này của người Hung Nô, gọi tắt là tinh tinh. Trong triều đình các quan chăm sóc loài động vật này và coi đó như một loài vật quý hiếm. Tiêu Triển Chí có hình dáng như vậy thật cũng không khác loài tinh tinh là mấy, La Khắc Địch nghe thấy vậy cũng không khỏi không thầy buồn cười. Hắn không nói gì cả, chỉ vênh mặt lên cho Gia Luật Nhã nhìn thấy bộ râu vẫn chưa từng được cắt tỉa của hắn.
Gia Luật Nhã cười thản nhiên nói: "Tuy râu La tứ ca cũng dài, nhưng trông rất uy phong lẫm liệt, có thể nói là một bộ râu đẹp, Tiêu Triển Chí còn phải thua xa".
Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Đầu khẽ ho một tiếng, không hẹn mà cùng nhau quay mặt ra chỗ khác, cằm cúi xuống, hai con mắt nhìn chằm chằm xuống đất, mặt đỏ gay lên như hai con tinh tinh.
"Đến đây, cứ tùy chọn cái gì cũng được, chỉ cần chàng thích thì ta sẽ không trách chàng đâu".
Gia Luật Nhã cười ngọt ngào, đôi mắt đa tình như có lửa đốt khẽ liếc La Khắc Địch, đầy chờ đợi, tưởng chừng như nếu La Khắc Địch có khiêng nàng ta về phòng riêng làm vợ bé thì nàng ta cũng không có chút gì do dự.
La Khắc Địch nhìn xuống, thản nhiên nói: "Điện hạ, La mỗ chỉ là một nô bộc nhỏ bé, không dám mạo phạm đến công chúa".
"Ngươi thật là chẳng thú vị chút nào, người ta đã nói sẽ không trách ngươi mà". Gia Luật Nhã mở mồm nói, rồi suy nghĩ một chút, lấy chiếc trâm trên đầu mình ấn vào tay La Khắc Địch, đầy hàm ý mà nói: "Đây, cho chàng".
"La mỗ chỉ là một nô bộc, không dám nhận đồ vật của điện hạ, xin điện hạ nhận lại".
"Ta đã nói rồi, coi như là chàng trộm nó… Được rồi được rồi, coi như là ta tặng cho chàng được chưa?"
"Vậy La mỗ càng không dám nhận, xin công chúa nhận lại".
Hai bên cứ đùn đẩy một hồi, chiếc trâm sau một hồi bị bẻ cong lên, mũi trâm đâm vào lòng bàn tay Gia Luật Nhã chảy máu.
"Ngươi… ngươi…" Gia Luật Nhã bị đâm đau, nhưng trong lòng còn đau hơn. Nước mắt nàng tuôn ra ướt đẫm khuôn mặt, nàng cắn chặt môi, đột nhiên vứt chiếc trâm thật mạnh xuống đất, quay người lại chạy về hướng Ngũ Phong lâu, vừa chạy vừa lấy ống tay áo lau nước mắt.
"Này tứ ca, huynh quả là lòng dạ sắt đá". Thiết Đầu không nhìn theo nữa mà quay người lại nói.
" Nói nhảm! Công chúa Khiết Đan làm sao có thể dễ bị chọc tức như thế?" La Khắc Địch vểnh râu, quá đáng nói.
"Còn nói nữa!" Loan Đao Tiểu Lục nhấc chân đá cho hắn một nhát, nhặt chiếc trâm rơi xuống đất lên rồi nhét vào tay hắn: "Huynh còn không mau đi dỗ cho cô ta vui lên, thêm một người giúp đỡ chúng ta thì chúng ta mới có cơ hội tẩu thoát. Nếu như huynh đắc tội với cô ả thì hoàng đế nhất định sẽ tức giận mà đầy chúng ta đi nô dịch, như vậy thì hỏng bét".
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ? Đi dỗ cô ta đi".
"Dỗ thế nào?"
"Làm sao đệ biết phải dỗ như thế nào? Việc này ắt hẳn Dương Hạo đại ca có cách, La đại tẩu tính tình khó chiều như vậy cũng được huynh ấy dỗ cho tới bến, nếu như có huynh ấy ở đây thì tốt quá. Ôi, huynh còn ngẩn ra đấy làm gì? Mau đuổi theo đi, không phải cứ nhận lấy cây trâm này là xong hay sao?"
"Ơ.." La Khắc Địch ngẩn người đón lấy cây trâm, quay người đuổi theo, Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Đầu nhìn theo bóng hắn đi khuất khỏi tầm mắt mới thở phào nhẹ nhõm.
"Điện hạ, điện hạ, xin chờ chút"
La Khắc Địch đuổi kịp đến nơi, Gia Luật Nhã vội dừng bước, nức nở nói: "Chàng còn đuổi theo ta làm gì?"
La Khắc Địch thở dài, vẻ vô tội nói: "Không phải chỉ là một cây trâm thôi sao, sao điện hạ lại nổi nóng như thế? Thần nhận là được chứ gì?"
Bọn thị vệ đứng gác thành tò mò đứng nhìn về phía bọn họ, Gia Luật Nhã đỏ mặt, giận đến run người, đột nhiên xoay người, vung cây roi trong tay lên quất xuống đất, hung hãn nói: "Nghe cái giọng của ngươi và cái thái độ miễn cưỡng nhận cây trâm của ta, hừ, ngươi cút đi, cút, cái loại nô lệ ti tiện, một gã nô tài, ai dám…"
La Khắc Địch đứng đó không dám nhúc nhích, bị quất mười mấy roi, các tế bào đều như nứt hết ra, trong đó có một roi quất trật, một roi quất trúng mặt, trán thì chảy máu.
Gia Luật Nhã đột nhiên thấy mềm tay, nhưng xấu hổ nên nước mắt lưng tròng đứng nhìn La Khắc Địch, ngọn roi vút trong không trung nhưng không ra quất vào đâu cả, hồi lâu sau nàng mới vứt roi, ôm mặt khóc nức nở: "Ngươi không để ý đến ta tốt với ngươi thế nào, ngươi chỉ biết bắt nạt ta, ta sẽ nói với hoàng huynh trị tội ngươi…"
Trên thành lầu, Gia Luật Cách vừa mới dẫn binh từ Nữ Chân về vào yết kiến hoàng thượng, nương nương trong tiếng hoan hô của bách tính trăm họ, lập tức lặng lẽ đi đến bên nữ quan Đông Nhi.
"Đông Nhi" Gia Luật Cách mỉm cười đứng trước mặt nàng.
"A, Gia Luật đại ca" Đông Nhi mỉm cười thi lễ.
"Không cần đa lễ. Ta mới từ Nữ Chân trở về".
Ánh mắt như bốc lửa của Gia Luật Cách nhìn vào khuôn mặt Đông Nhi, tay lấy ra một chiếc túi, bên trong túi là năm viên Bắc Châu, là những hạt ngọc trai cực đại quý báu, màu vàng, đẹp tuyệt vời, nhìn là đã thấy bắt mắt, dưới ánh đèn còn tỏa ra những ánh sáng rực rỡ nhiều màu, mê hoặc lòng người.
Gia Luật Cách cười nói: "Đây là người Nữ Chân tặng ta để tỏ lòng hiếu kính, ta tặng nàng".
Đông Nhi cuống quít nói: "Đây là món quà quý giá, Đông Nhi không dám nhận đâu".
Gia Luật Cách cười một tiếng: "Có gì đâu mà quan trọng, hạt ngọc này tuy đẹp, nhưng lại không bằng dung nhan của nàng, đem nó làm vật trang sức cho nàng thì sẽ khiến nàng càng thêm xinh đẹp, người Nữ Chân tặng ta món quà này mới không phí của. Haha, người Nữ Chân còn tặng ta hai con Hải Đông Thanh, vốn con chim ưng của ta bị mất tích nên ta lấy một con ra dùng, con còn lại tặng nàng, cầm lấy đi".
Đông Nhi lùi lại mấy bước, nói: "Món quà này quý giá quá Đông Nhi không dám nhận".
Gia Luật Cách bất đắc dĩ, đột nhiên phát hiện ra nàng dùng kim thoa cài tóc, hai mắt chợt sáng lên, cười hihi nói: "Được rồi, vậy…ta sẽ dùng năm viên ngọc này đổi lấy cây trâm trên đầu nàng, như vậy là công bằng nhé, có được không?"
Gia Luật Cách cười nhẹ nhàng rồi định giơ tay lấy tay trâm cài tóc trên đầu Đông Nhi, sắc mặt nàng khẽ thay đổi, lùi lại mấy bước mà rằng: "Tuyệt đối không thể được, Gia Luật đại ca, cây trâm này không được".
Gia Luật Cách chợt ngẩn người ra bởi thấy nàng chưa từng lộ vẻ kiên quyết đến thế, bèn nghi ngờ hỏi: "Cây trâm này có gì mà quý giá đến thế?" hắn chợt thấy lòng đố kị như một nỗi hận trào lên trong lòng.
Đúng lúc đó, một cung nhân đột nhiên chạy tới bên Đông Nhi ghé tai nói nhỏ điều gì đó La Đông Nhi chợt nhíu mày, kinh ngạc hỏi: "Nhã công chúa? Công chúa nổi nóng với tứ ca?"
Đông Nhi vội áy náy cười với Gia Luật Cách, nói: "Gia Luật đại ca, Đông Nhi có chút chuyện phải đi một chút".
"Đứng lại!" Gia Luật Cách tiến đến phía trước một bước, nắm chặt vai nàng, tức giận nói: "Cây trâm này là của ai tặng nàng?"
Năm ngón tay của hắn như những mũi tên muốn lấy đi linh hồn của người chết trong cõi u linh, Gia Luật Cách vừa bước tới vừa nắm chặt vai Đông Nhi, khiến nàng đau đớn kêu lên, tay buông thõng xuống.
Bất chợt nàng hô to lên một tiếng, hai tay bất giác đưa lên che miệng. Lúc
này đây âm thanh kinh ngạc nổi lên bốn phía, hai người đồng thời quay mặt lại thì chỉ thấy Tiêu hoàng hậu đang vội đỡ hoàng thượng, một mũi tên đã găm ngay trên ngực hoàng thượng, sống chết không biết thế nào.
Người ngồi bên cạnh là đại tướng Tiêu Thác Trí cũng bị trúng tên ở ngực, Hán Đức Nhượng thì như đang nói chuyện với ai thì bị một mũi tên đâm xuyên qua cổ họng, hắn tức giận trợn mắt lên như muốn nói gì mà không thể mở mồm, đầu nặng nề chúc xuống đất.
Trên lầu là một cảnh hỗn loạn, Tiêu hoàng hậu và các trọng thần bên cạnh đều vội vàng đưa hoàng thượng về phía sau, thị vệ bốn phía quanh thành vội vàng rút gươm đao ra yểm trợ, rất nhiều người vừa mới đứng đây chỉ trỏ đèn này đèn kia, nói nói cười cười, giờ cũng rút hết đao ra, hướng về phía thị vệ trong cung.
La Đông Nhi hoảng sợ lùi về phía sau, Gia Luật Cách nắm chặt chuôi đao, nhưng bất giác thấy cánh tay bủn rủn, chỗ trúng tên không đau, hắn bất giác rùng mình: "Trong mũi tên có độc".
Dưới thành, chợt nghe ngoài thành có một tiếng động lớn ầm ầm, Gia Luật Nhã mắt đẫm lệ nhìn lên, chỉ thấy mọi người kinh hoàng chạy qua chạy lại, tiếng kêu khóc, rồi tiếng dẫm đạp lên nhau vọng lại không dừng, không khỏi ngạc nhiên thốt lên: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
*******************************
Thuyền rồng đã cập bến Giang Nam thư viện, trên bờ cao đèn sáng trưng, rất nhiều sĩ tử văn nhân đang đứng trên bờ, thi lễ trước thuyền rồng trong tiếng gió rít lên không ngớt.
Tiểu Chu Hoàng hậu sau khi lên bờ quay lại nói: "Quốc vương, các sĩ tử phía trước đang nghênh đón Quốc vương kìa"
Lý Dục vuốt râu cười: "Các phu tử và học sĩ của thư viện Giang Nam đã tự mình viết tặng quả nhân bộ vạn phúc tự địa đồ, hôm nay muốn trình cho quả nhân xem đây mà. Nào, chúng ta cùng lên bờ, tiếp nhận vạn phúc".
Thuyền rồng vừa cập bến, vệ sĩ đã nhanh chóng đứng thành hai hàng, Lý Dục và Tiểu Chu hoàng hậu cùng xuống thuyền, những sĩ tử trong Giang Nam thư viện đã đang tấn kiến, đằng sau là những văn võ bá quan cũng đang lục tục xuống thuyền. Đinh Thừa Nghiệp nhìn chằm chặp vào chữ "Tống" thêu trên cờ của đoàn sứ giả nhà Tống, hạ giọng dặn dò: "Tiếp cận gần vào, khi thuyền vừa cập bến thì lập tức giết ngay, nhớ tìm đúng Dương Hạo, hành động nhanh không để lại dấu vết".
Đoàn người lẩn vào rừng như rắn, từ từ tiến đến chỗ thuyền của các quan, chung quanh đèn màu đẹp rực rỡ, tiếng cười nói râm ran không dứt, người qua kẻ lại, rộn ràng nhốn nháo, từ xa xa còn nghe vọng đến tiếng nhạc xé gió vang lên, vẫn là một cảnh thanh bình như trước.
Đinh Thừa Nghiệp nắm chặt con dao giấu bên hông, tiến đến gần con thuyền chở các quan, mắt nhìn chằm chặp vào đoàn người đang lên bờ, đột nhiên cảm giác được dường như trong đoàn người có ai đó đang nhìn mình chòng chọc. Đinh Thừa Nghiệp chợt cảnh giác, quay đầu lại nhìn thì thấy một ánh mắt đang dõi theo hắn giữa đoàn người nói cười nhộn nhịp, đôi mắt đó như có lửa giận nhìn xoáy sâu vào hắn, đôi mắt đó thật lạnh lùng, có chút lạ lẫm mà lại có chút quen thuộc.
Tiếng động ầm ĩ ở bốn phía trở nên xa xôi mơ hồ, tất cả những ý thức còn lại của Đinh Thừa Nghiệp đều tập trung vào đôi mắt như có lửa này. Đoàn người cứ thế qua lại, nhưng vẫn không sao che nổi đôi mắt đầy hận thù. Đêm nay Đinh Thừa Nghiệp hóa trang thành một con bọ ngựa, ai dè lại gặp ngay một con hoàng tước bên cạnh. Hắn lùi lại một bước, nhưng người đó đã lạnh lùng nói một tiếng: "Giết!"
Ở khoảng cách hơn một trượng, ở giữa hai người là đoàn người đi đi lại lại, lộ ra một khe hở, lưỡi kiếm sắc bén trong tay người kia như một đường sáng ngọt sắc giơ ra, Đinh Thừa Nghiệp cũng nhanh chóng lôi lưỡi đao của hắn ra ứng chiến.
Hoa lửa tung khắp nơi, sáng rực trời như pháo hoa, cũng là lúc nhát kiếm thứ hai của người đó lao tới.
Sau khi thử giao đấu, Đinh Thừa Nghiệp đã chợt nhận ra kiếm pháp của người đó, kiếm pháp cũng chẳng hơn mình được bao nhiêu phần, liền trầm giọng nói: "Lên thuyền, hạ tay" Hắn vừa nói vừa chỉ huy bọn kiếm khách, bách tính bốn phía thấy có tiếng động binh khí va vào nhau liền lập tức kêu cha gọi mẹ, té ngã, cả một bến tàu trở nên hỗn loạn.
Con thuyền của Dương Hạo đi sát vào thuyền của sứ giả nhà Tống. Một mặt hắn nể lời thỉnh cầu của Tiêu Hải Đào, sợ rằng vua Giang Nam cao hứng muốn mời sứ giả nhà Tống lên thuyền mà lại không thấy đâu thì vô cùng thất lễ.
Mặt khác, hắn muốn mình sẽ "chết" ngày trước mắt Tiêu Hải Đào, như vậy thì mới có sức thuyết phục.
Hai chiếc thuyền cùng đồng thời cập bến, Mục Vũ nhanh chân tiến đến sát thuyền Dương Hạo, những thích khách giả mạo sứ giả Khiết Đan cũng nhanh chân đi theo. Trong khi mọi người còn đang hoang mang nhốn nháo bốn bề, thì hai đội ngũ nghênh đón hết sức ngay ngắn trật tự đã lập tức khiến mọi người chú ý. Ánh mắt của các thích khách Khiết Đan nhìn vào đoàn người, chỉ thấy những nắm đấm được giấu kín trong tay áo, bên hông thì căng phồng, ánh mắt như có lửa, hắn cũng không biết mình đang hoang mang điều gì, chỉ nghe thấy một tiếng thét lớn: "Giết!"
Mục Vũ không hiểu mô tê gì: "Đại nhân còn sắp xếp cả người ngựa ư?" Đột nhiên thấy những ánh dao sáng choang giơ lên, sát khí ầm ầm hướng đến phía họ thì hắn đã không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, vội rút dao ra, miệng hét lớn: "Giết!" Hai đội ngũ lập tức như một cơn đại hồng thủy lao vào nhau.
Đứng trên đầu thuyền, Dương Hạo đang đứng nghển cổ ra nhìn chợt thấy hai bên bờ không rõ đã xảy ra chuyện gì mà đoàn người ngựa lại đột nhiên đánh nhau, không nén nổi kinh ngạc. Vừa mới nãy thôi hắn còn đang định vào khoang thuyền thay đổi y phục thành một nam thường dân, đi theo hai võ sĩ nhân cơ hội hỗn loạn lên bờ mà giờ… Oa Oa và Diễm Diễm cũng nhìn thấy cảnh hỗn loạn mà kinh hãi, nói nhỏ với hắn: "Quan nhân, tại sao lại như thế? Chúng ta không cần thay y phục nữa hay sao?"
Dương Hạo hít sâu vào một hơi, không quay đầu lại mà nói: "Không cần. Các nàng hãy nhân cơ hội hỗn loạn này mà chạy trốn đi. Mẹ kiếp, đã xảy ra chuyện gì? Muốn chết cũng khó thế đấy, không vấn đề, ta tự đi chuốc lấy tai họa vậy".
Một trận đại loạn, trên bến tàu các văn sĩ tú tài vừa mới nhốn nháo ở đây thoắt cái đã không còn thấy nữa, Hoàng Phủ Kế Huân phụ trách hộ giá, bên trái là Lý Dục, bên phải là Tiểu Chu hoàng hậu, vừa hô hào gọi thị vệ đến hộ giá, vừa tìm cách trốn vào sân viện Giang Nam, nhanh chóng đóng cửa lại.
Trên thuyền nhà Tống, cấm vệ quân đang khẩn cấp ứng biến, Tiêu Hải Đào ở giữa, bọn vệ binh còn không biết đường mời đại nhân của chúng rời thuyền mà chỉ biết đứng như trời trồng. Tiêu Hải Đào bị bọn cấm vệ quên bao vây xung quanh nên chẳng trông thấy gì, vội vàng nhảy lên hét lớn: "Đại nhân, bảo vệ đại nhân, trái sứ ở trên thuyền kia, mau đi bảo vệ Dương trái sứ".
Dương Hạo rút nhanh thanh kiếm, vọt người đứng trên mạn thuyền hét lớn: "Mau bảo vệ Tiêu tự thừa lui ra giữa sông, chớ có để thích khách lên thuyền, nhanh lên!" Nói rồi phóng qua mặt nước rộng mà lên bờ.
"Dương Hạo!"
Chiết Tử Du kinh ngạc đứng nhìn cảnh tượng hỗn loạn xảy ra trước mắt thì chợt thấy Dương Hạo nhảy lên bờ, không nén được kinh ngạc mà hét lớn, lập tức rút kiếm chạy tới. Tiếng kêu của nàng lập tức làm ngừng lại cơn loạn chiến, tên mặt vàng và Đinh Thừa Nghiệp cùng đồng thời trông lên hướng bờ, đám võ sĩ Khiết Đan dỏm và bọn Khiết Đan thật cũng ngừng chiến trông ra phía Dương Hạo.
Dương Hạo không biết tại sao cục diện lại thay đổi như vậy, sau khi cầm kiếm chạy lên bờ, nhìn đám thích khách đang ngơ ngác không hiểu mô tê gì, không biết nên làm gì thì chợt trông thấy Chiết Tử Du cũng có mặt ở đó, hắn không nén nổi choáng váng, chỉ vào nàng nói: "Tử…Tử…"
Hắn chợt nhớ ra lúc đó không thể gọi tên thật của Tử Du ra được, bèn chuyển cách xưng hô: "Tử…Tử… từ đâu đến?"
Tiêu Hải Đào mặt đầy mồ hôi nghe thấy thế liền không thèm khách khí gì nữa: "Ôi chao, đến ranh giới của Giang Nam thư viện rồi mà đại nhân còn ngần ngừ cái gì? Đây là lúc nào rồi? Đại nhân nói đại nhân là quan văn làm sao tỏ được mặt anh hùng, đi theo lão gia đi công sai không có ngày nào là không lo sợ…"
"Giết!" Đinh Thừa Nghiệp đột nhiên hô lớn, mũi đao hướng thẳng về phía người kia, bình tĩnh chỉ huy những tên võ sĩ ở đằng xa.
Chiết Tử Du vội chạy đến bên Dương Hạo, đằng sau là những võ sĩ Khiết Đan đang giơ mũi kiếm vào nàng, Dương Hạo thấy vậy bèn kinh hãi hét lớn: "Cẩn thận, to gan!"
Hắn chạy nhanh về phía trước vài bước, vọt lên ôm gọn một đứa trẻ đang ngồi khóc dưới đất vào lòng, hóa kiếm vi đao, chiêu "lực bổ hoa sơn" của hắn nhắm thẳng vào tên võ sĩ Khiết Đan đang đứng sau lưng Chiết Tử Du.
"Phực!" chiếc đèn lồng to đang treo trên cao bị Dương Hạo dùng kiếm cắt phựt, chiếc đèn nổ vỡ, giấy đèn bay te tua trong gió, giống như một bông hoa đang rơi. Dương Hạo bay xuống đất, tên kia vừa mới chạy ra phía sau Chiết Tử Du giờ xuất hiện trước mặt hắn như chim bất đầu, một mũi kiếm sắc nhọn bổ vào mặt hắn, máu chảy đầm đìa, hắn ngả ngửa xuống đất chết.
"Ngươi là ai, tại sao lại ám sát ta?" Đinh Thừa Nghiệp liều mạng đâm tới, tức khí hét lên.
Đinh Ngọc Lạc cắn chặt răng nói: "Ngươi đi hỏi phụ thân đã qua đời đi!"
Nhạn Cửu cho đến chết cũng không hề nói ra thân phận của Đinh Thừa Nghiệp, Đinh Ngọc Lạc cứ cho rằng hắn chính là em trai mình nên không nói gì. Câu nói này của Đinh Ngọc Lạc khiến Đinh Thừa Nghiệp như nhận ra thân phận của mình, không khỏi vừa sợ vừa xấu hổ.
Hắn cũng không biết mình có phải là cốt nhục của nhà họ Đinh hay không, chuyện giết cha hại sư huynh là chuyện hắn cảm thấy sợ hãi và áy náy, đặc biệt là mình đường đường là nam tử hán, giờ lại trở thành thiếp hầu hạ Gia Luật Văn, vừa nhìn thấy người thân hắn không tránh khỏi cảm giác tự ti xấu hổ, đột nhiên thấy thối ý.
Hắn cắn chặt răng rồi bổ vài đao, sau đó đột nhiên rút đao bỏ chạy, mấy tên thuộc hạ kinh hãi trốn vào đám người, Đinh Ngọc Lạc quay lại nhìn Dương Hạo, nhưng hắn ta không chú ý tới nàng. Đinh Ngọc Lạc cắn chặt răng, đuổi theo Đinh Thừa Nghiệp.
Dương Hạo chém hết tên Khiết Đan này đến tên khác, những võ sĩ Khiết Đan khác cũng nhanh chóng xông đến, người mà bọn chúng muốn giết chính là Dương Hạo, nay hắn đã tự chui đầu vào lưới, làm sao có thể buông tha. Bọn võ sĩ Khiết Đan thì đông đảo, ngoài Mục Vũ và sáu, bảy tên Khiết Đan khác là theo phe hắn thì những kẻ còn lại đang vây quanh Dương Hạo và Chiết Tử Du, đao rút ra nhanh như gió, bao người phải bỏ mạng.
Dương Hạo một mặt rút gươm ra đánh trả, mặt khác quát: "Nàng đến đây làm gì?"
Chiết Tử Du cũng vừa bổ kiếm vào một tên, đáp trả: "Chàng tới được chẳng lẽ ta không tới được?"
Dương Hạo liếc mắt về phía bên kia bờ, thấy Oa Oa và Diễm Diễm đang đứng đó cùng hai gã thị vệ, đang ngóng nhìn về phía bên này, Dương Hạo lập tức cười ha hả và cao giọng nói: "Các ngươi ỷ thế đông sao, kiếm pháp của bản quan như thần, mười mấy người các ngươi đã làm gì nổi ta?"
"Ngông cuồng!" Chiết Tử Du không biết những lời đó là Dương Hạo dành để trấn an Diễm Diễm và Oa Oa để hai nàng tránh ra khỏi đây. Nàng vừa chặn đứng một đòn công kích của tên võ sĩ Khiết Đan vừa châm chích lời nói của hắn.
Dương Hạo vội ra hiệu cho Diễm Diễm, nàng ta trông thấy giữa vòng vây kẻ địch mà chàng vẫn có thể ra hiệu như đang đùa giỡn như thế thì mới yên tâm kéo Oa Oa cùng hai tên hộ vệ lẩn vào trong bóng đêm.
Dương Hạo trong lòng khoan khoái, cười ha hả nói: "Dương mỗ luôn hành thiện vì người khác, cũng không biết ở đâu ra lắm kẻ thù thế này, không có ta an ủi thì lấy đâu ra chí khí mà chiến đấu. Không nói bản thân được rồi, lẽ nào chúng ta buộc phải chết ở đây, làm một cặp uyên ương mới hợp ý nàng sao?"
Chiết Tử Du và hắn quay lưng lại với nhau, bất chợt cùng đánh, cùng che chở và phối hợp chuẩn vô cùng, nghe hắn nói thế Tử Du không khỏi tức giận mà mắng: "Câm miệng ngươi lại đi, muốn chết thì ngươi đi mà chết, bản cô nương sống vẫn chưa đủ đâu".
Dương Hạo run rẩy đâm trúng tay một kẻ, khiến người đó rơi đao xuống đất, rú lên một tiếng quái dị rồi rút đi rất nhanh. Dương Hạo chợt nghĩ tới cái chết giả hôm nay, mãi mãi cách xa Chiết Tử Du. Như hôm nay hắn gặp nạn, nàng cũng đã lập tức cầm đao xông tới tương trợ, trong lòng ắt hẳn còn có tình cảm, nên trong lòng hắn không khỏi có chút kích động. Thừa dịp hai người đang đứng dựa lưng vào nhau, hắn hạ giọng hỏi: "Nàng rút đao ra vì ta, ta rất vui. Tử Du, ta đã từng không đúng, chỉ là… tình yêu ta dành cho nàng trước nay vẫn không hề thay đổi, thật đó".
Chiết Tử Du thấy trong lòng chua xót, tưởng chừng như có thể rơi lệ ngay được. Nàng đột nhiên hét lớn một tiếng, tiến lên đánh lại tên võ sĩ Khiết Đan đang tiến tới, miệng quát lớn: "Đừng nói những điều nhảm nhí với bản cô nương nữa, lề mà lề mề, không mau đánh bọn chúng lui đi".
Dương Hạo lập tức ra hiệu cho Mục Vũ, hắn hiểu ý, vội vàng lui khỏi chiến trận, chạy ra hướng thuyền.
Dương Hạo cười ha hả, buồn bã nói: "Đúng vậy, ta từng là kẻ lỡ lời, làm sao nàng có thể tin tưởng vào lời thề non hẹn biển này của ta?"
"Ta tin vào lời thề non hẹn biển, chỉ là ta không tin ngươi mà thôi".
Hai người di chuyển dựa lưng vào nhau, chạy theo hình hoàn tẩu tìm kiếm khe hở của bọn võ sĩ. Chiết Tử Du cùng hắn đấu võ mồm không ngớt.
Thuyền phu trên con thuyền của Dương Hạo đang lo sợ, vừa nhận được hiệu lệnh của Dương Hạo liền lập tức cho thuyền chạy về phía giữa hồ, Mục Vũ trên thuyền hô to, chỉ huy thuyền đuổi theo, dọa cho bọn thuyền phu khác sợ hãi nhảy cả xuống nước. Thuyền tiếp tục chạy về phía giữa sông, Mục Vũ tiến vào khoang thuyền hô to như đang đánh nhau, rồi châm mồi lửa.
Dương Hạo vừa nhìn thấy mặt biến sắc, kinh hãi kêu lên: "Diễm Diễm và Oa Oa còn ở lại trên thuyền!" hắn vừa nói vừa liều mạng tiến về phía trước, dùng đao bổ mạnh xuống vài cái kêu "leng keng leng keng". Dù Chiết Tử Du đã từng tặng hắn Thanh Sương kiếm vô cùng tốt, nhưng kiếm vốn là một thứ vũ khí nhẹ nên sau một vài nhát cắt nó kêu leng keng thêm vài tiếng rồi đứt làm đôi.
Nhưng đây là hồi công kích bão táp, hắn mở ra được lỗ hổng, Dương Hạo thả người chạy như điên, Chiết Tử Du cũng thay hắn chém về phía trước vài đao. Dương Hạo nhân cơ hội đó chạy tới bên bờ, nhảy lên trên thuyền.
Thuyền đã cách bờ hai trượng, Dương Hạo dùng hết sức nhảy lên đó, hai tay bám vào mạn thuyền, rồi dùng sức cố gắng trèo lên thuyền. Chiết Tử Du trông thấy thế không khỏi lo lắng, nhưng nàng đang mải đánh nhau với bọn võ sĩ Khiết Đan nên không thể thoát thân được.
Đầu thuyền khói lửa cuồn cuộn, Dương Hạo và đám người của Mục Vũ đã ở cùng với nhau, những võ sĩ Khiết Đan đó trông thấy tình hình như vậy vô cùng nháo nhác. Không biết đoàn người ngựa đó ở đâu ra. Vốn ban đầu định lấy Dương Hạo làm cột mốc, hai bên không phải đối đầu mà trái lại là đồng minh mới đúng, bọn thích khách đó vội hô lớn: "Lùi lại ra sau, lùi ra sau, chúng ta không phải là quân địch!"
Mấy tên võ sĩ Khiết Đan đứng đó cũng cao giọng la hét, nhân cơ hội cũng bứt ra. Bọn thích khách đó nói tiếng Hán, lại còn có thể nói tiếng Khiết Đan, như vậy mấy tên thích khách kia càng thêm tin tưởng đối phương là cùng một hội mà thực chất không rõ đối phương là từ đâu đến và lai lịch thế nào.
Dương Hạo mất đi vũ khí, hắn tức giận lấy dầu đổ lên mạn thuyền phía bên phải. Tình hình hết sức không ổn, bởi thuyền sứ giả nhà Tống đã sớm được lên kế hoạc sẽ cập sát thuyền của hắn, nhưng trận loạn lạc này đã khiến ai nấy chạy tứ tán, trên sông không có con thuyền nào qua lại, thuyền của nhà Tống lại to, muốn áp sát thuyền của hắn e cũng không dễ dàng, tình thế vô cùng gấp gáp.
"Tình hình có biến. Bọn sứ giả đó không biết từ đâu ra, nhưng chín mười phần là do Gia Luật Văn phái đến". Dương Hạo cùng Mục Vũ đang vừa giả vờ động thủ, vừa hạ giọng nói: "Đại nhân giả vờ giết ta rồi lập tức tháo chạy, đợi ta ở địa điểm đã định trước, ta sẽ một mình đến đó sau".
"Được rồi, đại nhân thận trọng nhé!" Mục Vũ nhìn thấy từ đằng xa đang có ánh đuốc sáng bừng lên, đang có đại đội quan binh đi tới. Thuyền của Tiêu Hải Đào cũng đang áp sát, không muốn làm lỡ thời gian nữa, hắn vung tay vờ chém Dương Hạo, rồi giả vờ đâm tới tấp xuống người Dương Hạo, Dương Hạo lập tức lấy tay kẹp lấy.
Chiêu này là chiêu thường hay dùng trong phim ảnh, mượn góc nhìn khác để từ xa nhìn vào sẽ không thấy sơ hở. Lúc này là đêm tối, bọn họ lợi dụng khói lửa đang bốc lên từng đợt đẻ những người đằng xa không nhìn thấy rõ, Tiêu Hải Đào từ đằng xa lập tức kêu lên thất thanh, nếu như không có đám lính hộ vệ ngăn lại thì có lẽ hắn đã nhảy xuống nước rồi.
Chiết Tử Du cũng nhìn thấy, kinh hãi kêu lên một tiếng, bị đâm trúng một đao. Trong mắt nàng khi ấy chỉ nhìn thấy Dương Hạo đang nhảy ra khỏi thuyền hết sức nhanh, tay với lên và nắm vào một cái cây to mọc ven hồ, rồi leo lên bờ bên kia. Ngực Chiết Tử Du như muốn nhảy ra, hai chân mềm nhũn.
Một đội binh sĩ nhà Đường đang nhanh chóng đến bến tàu, hai đội thích khách nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng tháo chạy, lửa bốc ngày càng cao, Chiết Tử Du dường như đang nhìn thấy Dương Hạo nhìn nàng, đột nhiên trong lòng quặn đau. Nàng đem theo hai đoạn kiếm của Dương Hạo, lảo đỏa chạy ra hướng khoang thuyền.
"Không cần!" Chiết Tử Du hét lên một tiếng như xé vỡ lồng ngực, chạy đến bên bờ sông, đầu thuyền lửa cháy bừng bừng, lửa đã thiêu gần hết con thuyền. Chiết Tử Du như người mất hồn cứ đứng đó, mắt nhìn theo đám lửa bốc lên ngày càng lớn, dường như linh hồn nàng đang bay ra khỏi thể xác.
Gia Luật Cách tóm chặt mũi tên rồi kéo, máu tuôn ra xối xả, hắn cũng không thèm để ý. Gia Luật Cách vừa rút mũi tên ra vừa nói với Đông Nhi: " Mau lui ra phía sau!" Nói rồi vội bước tới bên hoàng đế, cánh tay hắn chảy máu không ngừng, lúc đầu còn là màu xanh tím, sau mới dần chuyển sang màu đỏ. Hắn bắt đầu thấy đau đớn, tay dường như không còn chút sức lực.
Lão vương gia nhìn thấy hoàng thượng đã bị trúng tên, trong lòng vui sướng hoan hỉ. Hắn rút đao chém ngã hai tên đại thần đang run sợ không rõ quân ta hay địch ở bên cạnh, cầm lưỡi dao vấy máu tiến về phía Gia Luật Hiền.
Lúc này đây là cảnh hỗn loạn, Gia Luật Cách cũng không rõ người vừa bị giết là địch hay ta, bèn lớn tiếng nói: "Khánh vương chớ lo lắng, đã có ta bảo vệ bệ hạ".
Lão vương gia lớn tiếng cười: "Để bản vương chặt đứt đầu lão ta đã thì mới yên tâm được".
Gia Luật Cách nghe mà thất kinh, mắt nhìn lão vương gia rút đao ra, chạy lại chỗ hoàng thượng. Chỉ một đao của hắn là đủ để chém hoàng thượng đứt làm hai mảnh. Tiêu hoàng hậu vội chạy tới trước mặt hắn, hai mắt mở to, lớn tiếng quát: "Đông Nhi, bảo vệ hoàng thượng hồi cung".
Khánh vương ngẩn ra, cắn chặt răng rồi giơ đao lên, nhưng Gia Luật Cách đã nhanh chóng bước tới, lấy đao đỡ lấy đao của hắn, trên vai Gia Luật Cách bị thương, không đủ lực để chặn lại Lão vương gia. Hai ngọn đao cứ chạm vào nhau tóe ra những tia như hoa lửa, chạm đến gáy Tiêu hoàng hậu thì ngừng lại. Tay Gia Luật Cách trở nên mềm nhũn, ngọn đao trên tay rời khỏi tay rơi xuống đất.
"Khánh Vương, ngươi dám hành tích vua!" Gia Luật Cách nhanh như gió đã chạy tới trước mặt Tiêu hoàng hậu, vội nói: "Nương nương, mời nương nương về cung, ở đây đã có thần".
Tiêu Xước vừa bị một đòn thoát chết, không nói nhiều lời với hắn nữa mà vội vàng cùng Đông Nhi đỡ hoàng thượng Gia Luật Hiền, cùng với vài tên thị vệ dìu hoàng thượng về cung. Gia Luật Cách cầm đao đứng chặn phía trước, lớn tiếng quát: "Bọn chuột nhắt, không sợ bị tru di cửu tộc sao?"
Gia Luật Cách thân hình cao lớn khôi ngô, thân vốn là một dũng sĩ phương Bắc trên thảo nguyên, là một trong số những dũng sĩ Khiết Đan nổi tiếng, đồng thời cũng là người phụ trách đi giải quyết những tranh chấp, cãi cọ theo luật pháp. Đến cả hoàng tộc đối với hắn cũng còn có phần sợ hãi, giờ phút này tuy những tên kia đều đã làm phản nhưng trước tiếng quát thị uy của hắn cũng khiến nhiều gã phải mất tự chủ mà chùn bước.
"Các vị, các vị không phải là đang muốn chiếm phương Bắc đó chứ?"
Lão vương Gia Luật lại không hề sợ hắn, hai hàng lông mày dựng thẳng lên, cây đao trong tay vẽ thành một vòng tròn trong không trung. Những tên mưu phản đứng xung quanh hơi do dự một chút, rồi cũng lần lượt chạy tới, đứng cùng Gia Luật Cách. Đến lúc này mới phân rõ thành hai chiến tuyến, hai bên ở vào thế mặt đối mặt.
Bên ngoài thành vang lên tiếng kêu kinh ngạc, vài tên lính của lão vương gia ở ngoài thành đang uống rượu tán phét cũng phải lập tức đứng dậy, rút dao ra giết lũ lính gác cổng. Xảy ra biến cố, những tên lính gác cổng mới chỉ ít phút trước thôi còn gọi bọn chúng là huynh đệ, nay đã bị hạ sát không thương tiếc, chỉ một nhát đao đã chặt đứt người bọn lính, máu chảy đầy mặt đất.
Những tên mưu phản khác đều rút ra một chiếc khăn tay trắng buộc vào cánh tay, rút đao ra, những ai mà không có ám hiệu trên tay thì đều bị chúng rút đao chém, lính không tạo phản tuy đông nhưng cũng không phải là đối thủ của bọn chúng, một đám ô hợp nhốn nháo nào có ai là đối thủ, chỉ trong chớp mắt tất cả đã bị thảm bại.
Tám tên lính hộ vệ của lão Vương gia lại không hề xuống tay giết người mà cầm những thanh huyết đao tiến thẳng về phía hoàng cung. Lúc này đây Tiêu Xước và Đông Nhi tay đỡ hoàng thượng đang hấp hối, mặt tím tái dưới bậc thềm, Tiêu Xước vội hét lớn: " Bảo vệ hoàng thượng!"
Trong tình cảnh đó, Tiêu Xước không khỏi ngẩn ra, lập tức có vài tên lính tay thắt khăn trắng tiến đến phía nàng. Tiêu Xước cắn chặt răng, bỏ Gia Luật Hiền ra đưa cho Đông Nhi đỡ, miệng hét lớn: " Phải mở một con đường máu, Đông Nhi, mau dìu hoàng thượng hồi cung".
Tiêu Xước đứng tiến lên phía trước nghênh đón, có vài tên mưu phản chém chết ngay vài gã nội thị đang xông tới, một cành đại tùng hướng thẳng ngực đâm tới, Tiêu Xước quay hông né tránh, nhảy sang một bên mà thoát thân. Nhưng rồi một mũi đao khác lại lao đến, đâm xẹt qua cổ nàng, một dòng máu tươi từ từ chảy ra.
Cả thân nàng mềm oặt như người không xương, dường như có thể vì bất cứ cái gì mà uốn éo vẹo vọ đi, ở bất cứ góc độ nào cũng có thể công kích, như một con cá bị kích động, năm sáu tên mưu phản cậy có sức lao đến bị nàng lao vào giết phải lùi bước, mấy tên võ sĩ hầu cận trong cung trông thấy thế cũng tiến lên trợ giúp.
Đông Nhi mặc dù đêm ngày ngóng trông ngày trở về trung thổ, nhưng Tiêu hoàng hậu đối xử với nàng quả không tệ, lại thêm hai người luôn sớm tối có nhau nên tình thân như tỷ muội. Đông Nhi thấy Tiêu hậu bị dồn như một con hổ bị rơi vào bẫy, nàng cũng thục mạng chạy lên cứu cánh, đưa hoàng thượng cho vài tên nội thị đứng đó, còn bản thân nàng cũng cầm đao tiến tới.
Nhã công chúa kinh hãi ngây người, vừa nhìn thấy biến cố, La Khắc Địch vội vàng kéo nàng đến bên góc tường, còn mình với Thiết Đầu và Loan Đao Tiểu Lục đứng hình tam giác, Nhã công chúa đứng giữa, bình tĩnh quan sát những biến động xung quanh. Những tên võ sĩ đó chỉ đi tìm những người có mang vũ khí để tàn sát, nhìn thấy họ đang đứng ngoan ngoãn ở góc tường, phục trang không giống những người có vũ khí nên cũng không ai để ý đến bọn họ.
La Khắc Địch cảnh giác nhìn ra bốn phía xung quanh, mặc kệ bọn chúng muốn giết ai thì chết, còn hắn thì đứng ở cửa rơi lệ, bất động. Nhưng đứng đó trông hoàng thượng hấp hối, Đông Nhi phận nữ cầm đao giết địch mà run lẩy bẩy, dáng vẻ liễu yếu đào tơ mảnh mai của nàng đứng một mình trong vòng vây của bè lũ mưu phản khiến người ta quả thực không yên lòng, La Khắc Địch quát to một tiếng, chạy về phía Đông Nhi.
Hắn vừa đi thì ba người trong vòng vây tam giác càng có cơ hội nhìn rõ tình hình bên ngoài. Gia Luật Nhã thấy hoàng huynh, hoàng tẩu và bọn phản tặc đang vây quanh huynh tẩu của nàng, Gia Luật Nhã hét lên một tiếng rồi chạy vội ra chỗ bọn họ. Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Đầu thấy vậy chỉ biết nhìn nhau cười khổ não, lật đật chạy theo Nhã công chúa.
La Đông Nhi là người thiên tư thông dĩnh, có học thức, dưới sự chỉ giáo của Tiêu hậu, Gia Luật Cách và đại nội thị vệ, nàng đã bắn được những phát súng rất cao. Nhưng khổ nỗi bản lĩnh cũng không cao, đặc biệt là do nàng là nữ nhi, thể lực kém hơn nam giới, lại thêm xạ thủ Tiêu xước cứ như con chạch linh hoạt kỳ lạ, loan đao trong tay nàng cũng không quan trường nên sau khi vào trận chỉ chốc lát, nàng chỉ chống đỡ được mấy chiêu thì ngọn đao trong tay nàng đã bị đoạt mất.
Tên võ sĩ đó cười lớn một tiếng, sau đó đâm một nhát nhằm thẳng ngực Đông Nhi, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc.
"Bọn chuột nhắt các ngươi dám?" La Khắc Địch hét lớn, chân đá một cước như một cây đại tùng mọc lên từ mặt đất, hùng dũng như một con rồng, miệng hét lên một tiếng, tên võ sĩ nọ bị một cú đá ngay ngực.
Tên nọ hung hăng trợn mắt, hầm hừ vài tiếng trong cổ họng, thanh sắt trong tay rơi xuống đất, mặt ngã úp xuống đất.
La Khắc Địch chạy tới trước mặt Đông Nhi, nắm chặt cành tùng đập chí mạng, tên kia nước mắt nước mũi và máu phun trào ra, bắn ướt cả người La Khắc Địch. La Khắc Địch run rẩy hét lớn: "Đông Nhi, mau lùi ra xa!"
Gia Luật Nhã và Loan Đao Tiểu Lục, Thiết Đầu vội vàng mỗi người nhặt một binh khí rồi chạy tới, Đông Nhi thì vẫn ngoan cố không chịu lùi ra sau, vội vàng nhặt một món binh khí rồi nói: "Tứ ca đến đúng lúc lắm, mau cứu hoàng hậu".
Vốn dĩ nếu chỉ có mình Tiêu Xước thì cũng khó bảo đảm an toàn cho hoàng thượng, bên cạnh hoàng thượng lúc bấy giờ chỉ còn có một, hai tên nội thị đang dìu hoàng thượng chạy trốn, nếu để bị bắt gặp ắt sẽ bị giết ngay tại trận. La Khắc Địch võ công không tầm thường, một mình hắn cũng có thể đấu lại với bảy, tám gã khác. Bên cạnh đó còn có Thiết Đầu và Tiểu Lục là những người sở trường đánh nhau, nên mấy người hợp lực lại cũng đủ khiến cân bằng lực lượng đôi bên, bọn phản loạn của lão vương gia nhất thời không làm gì nổi họ.
Lúc này những người trong hoàng tộc do bị thương khá nhiều, tuy chưa chết nhưng thân mang trọng thương, không thể ngăn cản đoàn người ngựa như hổ báo đang lao đến, hai bên chiến đấu với nhau đã đổ máu không ít, Khánh vương giơ mũi đao đầy máu lên trời quát lớn: "Hoàng thượng đã chết, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng!"
Bốn tên thuộc hạ lập tức hô lớn, Gia Luật Hiền lúc này mặt đã biến sắc nhưng vẫn chưa hoàn toàn bị gục ngã, hắn biết rằng Khánh vương cố ý nói vậy để làm loạn lòng quân nên cố hết sức đứng dậy trấn an binh sĩ. Nhưng cơ thể suy nhược, lại thêm vừa mới bị trúng tên nên dù mặc giáp nhưng đầu mũi tên vẫn cắm sâu vào trong lớp giáp, tuy không cắm sâu vào thịt nhưng đầu mũi tên có tẩm độc. Hắn chưa từng nhờ Gia Luật Cách tẩy độc nên đầu hơi choáng váng, đứng cũng không vững, làm thế nào mà mở miệng phản bác cho được.
Những người ở gần nhìn thấy hắn thì biết được hoàng đế vẫn còn sống, nhưng những kẻ ở xa lại không biết điều đó, trong lòng loạn trướng cả lên. Gia Luật Cách toàn thân đầy máu, đập lưỡi đao xuống bậc thềm lớn giọng quát: "Hoàng thượng vẫn sống, đừng có nghe lời bọn phản nghịch. Nghịch thần mưu phản, binh lính hãy cầm vũ khí đến đây, trừng trị bọn phản nghịch, hộ giá hoàng thượng".
Hai bên đánh một trận lớn, thủ hạ cũng không dám lơ là, nhưng Khánh vương thì sốt ruột, hắn đã tính cả nghìn lần vạn lần rồi, đến cả số lượng vệ binh của Ngũ Phong lâu cũng tính toán hết sức chính xác, duy chỉ có La Khắc Địch, Thiết Đầu và Tiểu Lục là ba biến số mà hắn không tính đến, mà đó cũng chính là những biến số khiến thay đổi hết cục diện.
Nếu như hắn không thể nhanh chóng lấy được đầu của hoàng thượng thì không cách nào làm lung lay được bọn cấm vệ quân, như vậy thì chỉ có thể chấp hành phương án hai, nhanh chóng rời khỏi đây, chạy khỏi Thượng Kinh, chờ xem tên Gia Luật Hiền sống chết thế nào rồi quyết định sau.
Do vậy lòng hắn đang rối như lửa đốt, hắn xông pha vào những cuộc ẩu đả. Tiêu Xước nhờ có bọn La Khắc Địch tương trợ mà nhân cơ hội đưa được hoàng thượng hồi cung. La Khắc Địch vốn không định dính dáng gì tới trận chiến này, chỉ là hắn ra tay vì Đông Nhi mà thôi, nên khi thấy Đông Nhi ra về hắn cũng đi theo.
Có vài người bọn hắn bảo hộ, quân của lão vương gia tuy đã kiệt lực tử chiến mà vẫn không làm gì được, mở mắt mà nhìn bọn họ đi đến cửa cung. Trời đã về chiều, Tiêu Xước một tay đỡ Gia Luật Hiền, một tay đập cửa cung, hét lớn: "Mau mở cửa! Mau mở cửa!"
Khánh vương ức phát điên, hét lớn: "Tuyệt đối không được cho bọn chúng vào được bên trong!" Nói rồi liều mạng xông lên.
Nơi cửa cung, hai tên nội thị, Đông Nhi, Gia Luật Nhã đang đứng cách đó không xa, chỉ nghe thấy tiếng Tiêu hoàng hậu đang dặn dò những tên lính gác mau mau khép chặt cửa lại, Đông Nhi và Gia Luật Nhã vội hét lớn: "Tứ ca, mau vào đi !"
La Khắc Địch khi đó đang bị Khánh vương bám theo không rời, chỉ cần tay chân lơ là một chút là sẽ bị ngọn đao của hắn bổ đôi, đến nửa bước cũng không thể lui về sau, Đông Nhi sốt ruột, cắn răng lao ra ngoài cửa cung, nhưng đã bị Nhã công chúa ôm cứng lại, đồng thời Tiêu hoàng hậu cũng nói lớn: "Khép cửa!"
"Ầm ầm" một tiếng, cửa cung nặng nề khép lại. Trong phút cuối khi cánh cửa khép lại, Đông Nhi và Gia Luật Nhã còn kịp nhìn thấy La Khắc Địch tay cầm thanh tùng dài giết quân địch bao vây bốn bề.
Khi hai cánh cửa đã nặng nề khép chặt lại, Tiêu Xước mới vội vàng truyền lệnh: "Mau đỡ hoàng thượng!"
Nàng vội xé áo khoác ngoài của hoàng thượng, chỉ nhìn thấy bên trong lớp áo là đầu mũi tên bị găm vào người. Nàng sợ hãi đến mềm cả người, nàng không cần nghĩ đến lớp sương mù đọng lạnh giá trong thời tiết này, lập tức cởi bỏ hết cả lớp áo ngoài cùng áo giáp của hoàng thượng. Vết thương bên vai phải của Gia Luật Hiền đã sẫm màu lại, ở giữa chỗ bị thương là đầu mũi tên, nhưng không có máu chảy ra.
Tiêu Xước hít một hơi thật sâu, không rõ chất độc đã bắt đầu lan đi hay chưa, nàng lập tức rút con dao giắt ở hông ra rồi rạch một đường nơi miệng vết thương, dùng miệng hút chất độc ra…
Cửa cung đã khép lại, Khánh vương biết cơ hội của hắn cũng đã hết, vội nói: "Rút! Chờ cơ hội phản kháng!"
Bọn chúng nhanh chóng rút đi như nước rút, để lại trên mặt đất những vũng máu và băng đọng trơn trên mặt đất. Khánh vương không thèm để ý nên bị trượt chân, thanh đao trong tay hắn mất đà rơi xuống, La Khắc Địch thừa cơ cầm thanh tùng hướng thẳng vào ngực hắn.
Bọn thân tín của hắn sợ hãi, liều mạng chạy đến bên hắn, đồng thanh hét lớn: "Lão vương gia cẩn thận".
"Vương gia?"
La Khắc Địch chợt giật mình, trong mắt hiện lên một thần sắc rất lạ lùng, tư thế chuẩn bị phóng tới của hắn cũng không còn. Hắn miễn cưỡng đứng vững, chỉ nghe thấy "hự" một tiếng, thanh tùng sắc bén cắm thẳng vào đầu vai của Khánh vương.
Khánh vương hét lớn một tiếng, lùi lại vài bước, vài tên tâm phúc vội chạy lại đỡ, gây nên một cảnh hỗn loạn bên ngoài Ngũ Phong lâu. Những quý tộc và thân tộc hoàng gia đi ngắm đèn chạy tán loạn, mỗi người một nơi, đám quân phòng thủ như rắn mất đầu. Trước cửa Ngũ Phong lâu đầy những người chạy qua kẻ chạy lại, phía trước lại có binh lính chặn đường, đâm đầu vào là bị dính ngay một đao.
Đám người của Khánh vương vội vã chạy tới, lục tục xoay người lên ngựa, bỏ lại sau lưng những binh sĩ đã quyết tử, chúng thúc ngựa, tiếng vó ngựa như sấm, vang động cả trời đất…
*********************************
"Kéo thuyền lại đây, mau lại đây!"
Tiêu Hải Đào đứng trên bờ hét lên, Hoàng Phủ Kế Huân, Gia Luật Văn cũng đứng một bên, mỗi người có một ánh mắt khác nhau. Quân của Lý Dục đang đứng bảo hộ trước cửa Giang Nam thư viện, hắn sốt ruột như ngồi trên đống lửa, đi đi lại lại chờ tin cấp báo, còn Chiết Tử Du thì hồn xiêu phách lạc đứng bên bờ sông, nhưng không ai chú ý đến nàng cả.
Con thuyền của Dương Hạo được kéo vào bờ, vài tên binh sĩ vội lên thuyền kiểm tra. Con thuyền giờ chỉ là những đầu gỗ bị cháy đen, vẫn còn khói và nóng. Trong tình hình này nếu như có người còn sống thì cũng hóa thành quỷ rồi.
Tiêu Hải Đào thì vẫn chưa từ bỏ ý định, dưới sự chỉ đạo thúc giục của hắn, những binh sĩ ra sức tìm kiếm cả ngày trời và phát hiện được 5 cái xác bị cháy đen thui trôi dạt vào gần bờ, những cái xác đó bị đốt đen như cột gỗ, già trẻ gái trai chẳng ai có thể trông rõ và phân biệt ai với ai.
Chiết Tử Du đứng cách đó không xa, nàng biết rõ trong 5 cái xác đó có xác của Dương Hạo, nhưng nàng không thèm tiến lại gần, vẫn cứ đứng đó. Thuở nhỏ sinh ra trong nhà thế gia, lại thêm mấy năm liên tục chứng kiến những cuộc chiến chinh phục liên tục ở Tây Bắc, cái chết với nàng đã trở nên quen thuộc. Trước mắt kể cả là thây phơi ngàn dặm thì đối với nàng cũng không là gì cả. Nhưng hắn thì khác, trên thế gian này chỉ có duy nhất một người là Dương Hạo, Chiết Tử Du không cách nào chấp nhận được một con người hoàn hảo như hắn, mới đây thôi còn nói nói cười cười, một người sống sờ sờ ngay trước mắt, trong chớp mắt đã biến thành một cái xác đen ngòm. Nước mắt nàng rơi xuống tựa những hạt châu, từng hạt từng hạt lăn dài, rơi vào trong dòng nước sông Tần.
"Đây là đại nhân, đây là miệng của đại nhân…"
Trong ánh đèn chiếu rọi, ánh mắt Tiêu Hải Đào lướt qua cái xác, kêu gào thảm thiết, tiếng kêu như lạc điệu, trong cái tĩnh mịch của bến tàu, tiếng kêu đó sao thê lương dị thường.
Hoàng Phủ Kế Huân chùng xuống, nói: "Đây có phải là Dương trái sứ hay không là một việc rất quan trọng, tiêu đại nhân phải xem cho kỹ lưỡng đó nhé!"
Tiêu Hải Đào kích động nói: "Không thể nhầm được, đây là Dương trái sứ, còn cái vòng Phật châu này của Dương đại nhân tận mắt ta đã xem qua, được kết thành từ bảy báu vật: kim, bạc, lưu ly, sa bà trí già, mỹ ngọc, xích châu, hổ phách, thượng tuyên phật giới tam bảo Phật. Ngài xem, trên mảnh bạc này còn chưa bị thiêu, vẫn còn có hình Phật…"
Hoàng Phủ Kế Huân chăm chú nhìn lại, thấy chiếc vòng vẫn chưa bị thiêu hết, sáng ngời, bên trên còn khắc hình tượng Phật rõ rệt.
Hoàng Phủ Kế Huân khẽ chau mày, từ từ đứng thẳng người lên, hít một hơi thật sâu rồi quay người đi về phía sân Giang Nam thư viện.
Khóe môi Gia Luật Văn khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười đắc ý.
"Phong tỏa toàn thành, phong tỏa toàn thành… Không, không phải… Mọi ngõ ngách của 19 châu ở Giang Nam đều phải phong tỏa, nhất định phải bắt hung thủ về quy án, huy động hết toàn bộ binh lính trong cung, nhất định phải bắt được hung thủ!"
Lý Dục tức khí gào thét: " Sứ giả nước Tống chết ngay trước mắt thì làm sao mà qua lại được với Triệu Khuông được nữa? Ngu xuẩn, còn đứng ở đó làm gì, còn không mau đi!"
"Vâng vâng vâng!" Hoàng Phủ Kế Huân vội vã vâng lời, vội lùi ra, cùng với đó là tiếng còi hiệu xé gió vang lên, một đội quân bắt đầu tản đi ra tứ phía.
Lý Dục trấn tĩnh lại, bất lực nói: "Người đâu, màu tìm vài cỗ quan tài tốt nhất đến cho Dương trái sứ và thân tín, bó xác lại, đem về cung, tốc chiếu cho Từ Huyễn, Trần Kiều mau vào cung".
Xác chết được gói lại đem đi, trên bến tàu đèn hai bên bờ vẫn sáng rực như thế, nhưng đã không còn du khách nữa. Dần dần, những ánh nến cũng dần tàn, cảnh vật trở lại điêu tàn. Chiết Tử Du đứng bên thềm đá ven sông, mặt đối diện với bờ sông Tần, cả người nàng và màn đêm như hòa với nhau làm một.
Nàng nhẹ nhàng cầm lấy đôi khuyên đen trong tay, đôi khuyên vẫn không hề bị sứt sẹo tí gì, chỉ có viên đá là sáng lên một màu thần bí mê hoặc, nàng âm thầm khóc: "Chàng đúng là một oan gia, không một lần nào làm ta vui vẻ. Tự dưng xuất hiện trước mặt ta, rồi lại mơ hồ rời xa ta, chàng chỉ đem lại cho ta nỗi thương lòng, Chiết Tử Du ta không biết kiếp trước đã nợ nần gì chàng…"
"Nàng không phải tính toán làm gì, mọi việc đều do trời tính, đến cả bậc đế vương tướng quân cũng không nắm bắt được vận mệnh của mình, thì làm sao nàng có thể tính toán được vận mệnh bản thân? Nàng cho rằng tính sẽ ra thiên cơ, chứ không phải tất cả đều là do vận mệnh".
Chiết Tử Du cười buồn nói: "Ta không tính toán, ta chỉ muốn làm, chàng không tính được, ta làm được, chàng để mọi sự tuân theo thiên mệnh, kết quả lại chôn vùi chính tính mạng của bản thân mình, ta chỉ làm mà không nói, vậy có thể sửa đổi được thiên mệnh hay không? Chàng trả lời cho ta, được hay không? Chàng nói nhiều như thế, tại sao giờ đây đến một câu cũng không nói?"
Nước mắt cùng những tiếc nức nở như nghẹn lại, nước mắt rơi xuống sông, hòa vào dòng nước chảy. Nàng bất giác nhảy lên, hướng về phía dòng sông mà khản giọng kêu lớn: "Ta phải đi giết người, ta muốn tìm ra hung thủ, thiêu đốt hết cả nhà hắn, bây giờ chàng sẽ không cản ta được đâu, làm sao chàng cản ta được nữa?"
Đêm, khung cảnh yên ắng. Không một ai trả lời nàng, chỉ có tiếng nước chảy xé tiếng gió, âm âm u u như tiếng khóc than…
Sáng sớm hôm sau, bầu trời âm u, mưa phùn rơi liên tục không dứt.
Những ngày này ở Giang Nam rất sợ mưa, do sau tết Nguyên tiêu mà mưa thì sẽ mang theo cảm giác âm u ướt át, từng giọt mưa như khiến lòng người thêm ảo não, cho đến đêm mưa mới dứt, dưới mặt đất là lớp băng trơn tuột.
Mới sáng sớm mọi người đều cắm cúi bước đi, cẩn thận vì sợ trượt, hơn nữa cái lạnh khiến người ta cũng phiền muộn bất an.
Nhưng cái lạnh này lại không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Gia Luật Văn.
Hắn rất vui vẻ, cảm thấy thời tiết dạo này quả không tồi, tên sứ thần Đại Tống Dương Hạo đã chết, Đinh thừa Nghiệp cũng an toàn chạy trốn về dịch quán, tuy chân bị thương nhưng cũng còn tốt, không bị thương ở phần mông, không ả
/639
|