Dương Hạo và Diệp Chi Tuyền người đầy hơi men leo lên Bách Vị Cư, bám vào lan can nhìn về nơi xa, tiếng đàn sáo từ dưới lầu lờ mờ truyền lên, lượn lờ như tiên nhạc luân âm.
Tòa lâu này là công trình kiến trúc cao nhất trong Thiên Kim Nhất Tiếu lâu, so với Phàn lâu còn cao hơn một trượng, hình dáng như tháp, bát diện linh lung, từng tầng từng tầng mái lâu đều treo chuông đồng, gió thổi qua một cái là kêu leng keng. Tầng cao nhất chỉ là một đài trời có chu vi mấy trượng, lan can xung quanh chỉ cao tới eo, đưa mắt nhìn là cảnh vật của cả Khai Phong được thu hết vào tầm mắt.
Chỉ thấy trên Biện Hà bóng tuyền như rừng, theo kênh đào liên miên bất tuyệt ra vào Khai Phong phủ. Trong chùa Đại Tướng Quốc đầu người lố nhô, nhốn nháo rộn ràng, cách xa như vậy mà tựa hồ như cũng cảm thấy được sự náo nhiệt và phồn hoa của nó. Nha môn phủ Khai Phong nghiêm túc trang trọng, lặng lẽ đứng ở đó; đại nội hoàng cung tường vàng huy hoàng, tuy quy mô không lớn, nhưng cũng lộ ra hết khí phái của hoàng gia. Xa gần mỹ cạnh vô hạn, từ trên cao nhìn xuống, gió thu thổi qua, tay áo phất phơ, khiến người như đang phiêu diêu trong mây trắng.
"Đại nhân, ta đã tới Khai Phong mấy ngày rồi, được đại nhân khoản đãi, mỗi ngày đều rượu ngon và cao lương mỹ vị, xem ca múa. Có điều... lời của bọn Mộc lão, Lâm lão không biết đại nhân rốt cuộc là có suy nghĩ gì. Đại gia hỏa đều đang đợi, ngài phải chăng cũng nên có một lời nhắn."
Dương Hạo không đáp, nhìn cảnh vật Khai Phong, thở ra một hơi trọc khí, nghênh đón lá thu, cảm thấy lòng dạ rộng mở, bám vào lan can, nói: "Diệp thiếu, từ trên cao nhìn xuống, phong cảnh này thế nào?"
Diệp Chi Tuyền bước tới cạnh hắn, Dương Hạo chỉ tay, nói: "Ngươi xem, Biện Hà giống như một giải thắt lưng ngọc, quanh co khúa khuỷu, chùa Đại Tướng quốc thì như phi xuân đấu giác, hùng tráng biết bao. Ngươi nhìn phía đó kìa, một mảng hoa cỏ rực rỡ, chính là trạch viện của ta đó. Ha ha, đẹp không?"
"Đẹp, rất đẹp, vẻ đẹp của nó cứ như là tranh vẽ vậy. Ặc, đại nhân, Mộc lão, Lâm lão bọn họ đang đợi..."
"Đúng vậy, rất đẹp!"
Dương Hạo ngắt lời hắn, đột nhiên thở dài một tiếng: "Diệp thiếu à, ta không hiểu, chúng ta rõ ràng là đang đứng trong cảnh đẹp, vì sao lại phải bò tới đầm đìa mồ hôi, bò lên đài trời của lâu này, chỉ vì muốn đi hân thưởng nơi mà mình vừa ở đẹp như thế nào ư?"
Diệp Chi Tuyền trợn mắt lên, bất lực nói: "Đại nhân không phải là say rồi chứ? Không phải đại nhân ngài khăng khăng kéo tại hạ lên lầu ngắm cảnh ư? Tại hạ vốn là không muốn đi mà..."
Dương Hạo cười nói: "Diệp thiếu à, chỗ cao có cái hay của chỗ cao... Ngươi nhìn xem, cây cỏ ở dưới lầu này của ta là án theo phương vị cửu cung mà trồng, so với trạch viên ở phía bên kia của ta thì còn đẹp hơn cả chục lần. Ngươi nếu đặt mình ở bên trong, chắc chắn không nhìn ra sự mỹ diệu của nó đâu. Ngươi tới xem cho kỹ đi."
Dương Hạo hưng phấn nắm lấy cánh tay của Diệp Chi Tuyền, thò cả nửa người ra ngoài lâu. Từ trên đỉnh lan cao vút nhìn xuống dưới, khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Diệp Chi Tuyền sợ đến nỗi hồn phi phách tán, hai tay bám chặt vào lan can đá, gào lên: "Mau trở lại đi, mau trở lại đi, tại hạ sợ độ cao lắm. Đại nhân, ngài... ngài mau buông tay, chúng ta vừa uống rượu xong, thế này nếu đứng không vững là ngã đấy... vậy sẽ thịt nát xương tan, phong cảnh cho dù có đẹp hơn nữa thì ngã thành đống thịt nát rồi có hân thưởng được nữa không?"
Dương Hạo cười ha ha, kéo Diệp Chi Tuyền mặt mày trắng bệch lại, nói: "Cái này gọi là phong quang vô hạn thì phải ở nơi cao nhất, nguy hiểm nhất mới thấy được. Không đứng trên đó thì làm sao mà hiểu rõ được cái tuyệt vời bên trong. Đáng tiếc, gan của ngươi quá nhỏ..."
Diệp Chi Tuyền đứng vững lại, hai tay vẫn ôm chặt lấy lan can đá, chỉ sợ Dương Hạo lại hứng trí, bắt hằn chơi trò nguy hiểm, nói: "Đại nhân à, cái này thì có liên quan gì tới gan lớn gan nhỏ đâu, chỉ là thực sự không đáng. Tại hạ còn chưa cưới vợ sinh con, không muốn gặp Diêm Vương một cách hồ đồ như vậy..."
Dương Hạo cười hắc hắc, nói: "Ngươi tới Khai Phong đã mấy ngày rồi, giờ chuẩn bị thu xếp hành trong rồi về Tây Bắc đi. Ta đã chuẩn bị lễ vật cho nghĩa phụ và bọn Lâm lão rồi, ngươi thay ta mang về, nói với nghĩa phụ một tiếng, bảo ông ấy bảo trọng thân thể. Ta rất nhớ bọn họ, nhưng thân bất do kỷ, không có cách nào thoát thân để đi gặp bọn họ được..."
Diệp Chi Tuyền mừng rỡ, nói: "Hôm nay về ư? Được, được... Nhưng, ngài rốt cuộc là có ý tứ gì, trước tiên nói rõ cho ta nghe đã."
Dương Hạo mỉm cười: "Ngươi về đem những chuyện mà chúng ta trải qua mấy ngày nay ra nói cho nghĩa phụ và bọn Lâm lão nghe. Bọn họ tự sẽ minh bạch."
Diệp Chi Tuyền nghi hoặc không hiểu: "Hả? Ngài nói gì cơ? Bọn họ có thể minh bạch ư?"
Dương Hạo khép chặt quần áo, than: "Khi vừa lên thì chỉ cảm thấy tâm thần sảng khoái, giờ mới được một lát đã cảm thấy gió lạnh lẫm liệt rồi. Ài, ở nơi cao thì lạnh lẽo. Gió lớn rồi, chúng ta xuống thôi."
Diệp Chi Tuyền nghi hoặc nhìn bóng lưng của Dương Hạo, quay đầu lại nhìn cảnh tượng mà từ trên lâu nhìn xuống khiến người ta chóng mặt, chỉ cảm thấy gió thú đúng là càng lúc càng buốt, sau khi uống rượu cước bộ hư phù, có một loại cảm giác như đứng không vững, vội vàng theo sau hắn xuống lầu.
...
Trương Đức Quân vừa hồi cung, Triệu Khuông Dận lập tức hỏi: "Lương thực ở quan thương (kho quan) được dữ trữ thế nào rồi?"
"Bồi bẩm quan gia, nô tài vừa xem qua, lương thực Biện Hà cuồn cuộn không dứt, vẫn không ngừng được chuyển tới. Hiện giờ lương trữ trong quan thương đã đủ đến năm sau rồi. Theo sự phân phó của quan gia, từ rày về sau thành Biện Lương ít nhất cũng phải có lương tồn đủ cho từ ba đến năm năm, cho nên hiện giờ vẫn không ngừng vận lương thảo tới.
Còn ở phường thị, quả nhiên đúng như những gì Dương thiếu khanh đã nói. Bắt đầu từ mùng một, triều đình mở rộng thu mua lương thực, bách tính điên cuồng muốn mua. Về phương diện quan thương thực sự là có chút không chịu nổi. Nhưng sau ba ngày, lương thực ở quan thương cạn sạch, bách tính cũng đã yên tâm nên không mua nhiều nữa. Những lương thân vận lương tới kinh thành không chịu được, lúc này mới đem lương thực bán cho bách tính.
Nhưng cũng kỳ lạ, bọn họ càng như vậy, bách tính ngược lại càng không muốn mua lương. Kết quả giá lương đã thấp lại càng thấp, còn không bán ra được. Sau cùng chỉ đành bán cho quan thương với giá thấp hơn giá chợ bốn thành. Hắc hắc, lương trong tay bọn họ vẫn còn không ít, quan thương không những thoáng chốc lại đầy tràn, hơn nữa chỗ thiếu hụt của phủ khổ vì trước đây phải mua lương với giá cao cũng được bù đắp lại.
Triệu Khuông Dận cười ha ha: "Hảo, đám gian thương này cũng nên dùng thủ đoạn này để trị chúng. À... Đường sông là là mạch máu của kinh sư, trải qua chuyện này càng lộ ra tầm quan trọng. Trẫm muốn bảo công bộ chuẩn bị tốt, bắt đầu năm sau, phân đoạn tu sửa đập nước với tính vĩnh cửu, để đảm bảo thủy vận được ổn định, nhanh chóng."
Triệu Khuông Dận nói rất hứng khởi, không khỏi khen ngợi: "Tên Dương Hạo này đúng là thực sự có chút bản sự. Hắn ở Hồng lư tự, tựa hồ như có chút lãng phí nhân tài. À, sứ tiết của Đường quốc đi tới đâu rồi? Đợi bọn họ vào Biện Lương, để Dương Hạo đi chủ trì tiếp đãi đi, đợi chuyện này xong rồi, ta muốn đổi một chức khác cho hắn."
"Theo sự phân phó của quan gia, hiện tại trên thủy vận duy có thuyền lương là có thể đi thẳng một mạch không bị ngăn trở, những thuyền khác đều phải nhường đường. Cho dù là sứ tiết của Đường quốc cũng không ngoại lệ. Hành trình của bọn họ không tính là nhanh, tính toán cước trình thì sứ tiết của Đường quốc hiện tại chắc vừa qua Tứ châu, muốn tới kinh sư thì phải mất vài ngày nữa, chuyện này cũng không gấp."
Triệu Khuông Dận gật đầu nói: "Không sai, sứ tiết Đường quốc tới thì có thể là chuyện lớn gì chứ? Bảo bọn họ cứ chậm rãi mà bò theo sau thuyền lương đi."
Trương Đức Quân cười bồi nói: "Quan gia nói rất đúng."
Mắt hắn sáng lên, lại dùng giọng điệu lơ đễnh nói: "Hiện tại quan phủ các nơi đều biết quan gia rất là coi trọng lương vận, rất ít khi có ngươi dám làm khó thuyền lương, cướp đường mà đi. Hôm nay khi nô tài phụng chỉ đi kiểm tra thủy vận và lương trữ, ở trên bến tàu nhìn thấy mấy thương nhân từ Ngô Việt tới, đang oán trách thuyền lương cản đường, khiến hành trình của họ quá chậm. Bọn họ mang tới mấy bồn hải sản để tặng cho đương triều Triệu tướng công. Nhưng dọc đường các quan viên ở đường sông cũng không chịu chiếu cố để bọn họ đi trước."
"Lòng dân có cái ăn cái mặc là quan trọng nhất, nước lấy dân làm gốc, trong tay có lương thì mới có thể khiến lòng người không hoảng. Quan viên ở đường sông nhìn ra nặng nhẹ, thong thả và cấp bách, không niệm tình riêng như vậy là tốt. Ô... hả?"
Triệu Khuông Dận đột nhiên tắt cười, trầm ngâm một lát rồi nói: "Ngươi nói là có thương nhân tới từ Ngô Việt, mang mấy bồn hải sản cho Triệu Phổ ư?"
Trương Đức Quân cung kính nói: "Đúng vậy, mấy thương nhân đó đúng là nói vậy. Nô tài cũng không biết lời của bọn họ là thật hay giả."
"Ặc..." Triệu Khuông Dận đứng dậy, đi đi lại lại trong điện rồi đột nhiên dừng bước, nói: "Hiện giờ là cuối thu, không khí trong lành, chính hợp để ra ngoài đi dạo. Đi, lấy thường phục, bảo các thị vệ cũng đổi thường phục, theo trẫm xuất đi đi dạo."
Trương Đức Quân cúi người nói: "Vâng, không biết quan gia hôm nay là muốn tới Cấm quân mã quân tây đại doanh hay là bộ quân đông đại doanh?"
"Hôm nay không xuất thành, trẫm... tới phủ của Triệu Phổ.
...
Tòa nhà mà hiện tại Triệu Phổ đang sống kỳ thực rất khá, chỉ là so với tòa nhà mới xây thì kết cấu nhỏ hơn một chút. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Triệu Phổ tại Đông kinh Khai Phong và Tây kinh Lạc Dương đều có nhà riêng của mình, nhà mà hắn xây, bề ngoài trông rất bình thường, nhìn thì chẳng khác nào gia đình bình thường trong thành Khai Phong. Tể tướng một nước mà lại sống trong căn nhà bình thường như vậy, tựa hồ như quá giản dị rồi. Nhưng nhà Triệu Phổ thực sự mộc mạc như vậy ư?
Tường viện là một cái tối thiểu của một căn nhà. Nhà của Triệu Phổ gia trông thình rất bình thường, nhưng khi xây tường, đã dùng đay trộn với bùn mà xây, chỉ mua đay thôi đã dùng một ngàn hai trăm quan tiền, lại thêm gạch nền, ngói, những thứ trông thì rất bình thường đó cũng đều được chút trọng. Triệu gia chỉ xây tường viện, đã tốn hết năm ngàn lạng bạc trắng, nhà nào xây nhà có thể vung tay rộng như vậy?
Viện lạc nhà hắn càng đi về sau thì càng phồn hoa. Viện lạc đầu tiên chẳng khác gì so với gia đình bình thường, đợi khi vào tới viện lạc cuối cùng, sự hào hoa khí phái quả thực là chẳng kém gì vương hầu, cứ như là lạc vào tiên cảnh. Dinh thự của tể tướng, khách nhân có tư cách bước vào viện lạc thứ ba không nhiều, cho nên người tới Triệu gia, đều khen ngợi Triệu tướng công thanh liêm thanh bạch, cầm kiệm trị gia.
Mà Triệu Khuông Dận thường xuyên ra khỏi cung, Triệu Phổ gia ông ta cũng thường tới, với thân phận của ông ta, Triệu gia chỉ có mở toang cửa giữa, nghênh đón vào hậu trạch để khoản đãi. Cho nên Triệu gia rốt cuộc là như thế nào thì Triệu Khuông Dận là biết rõ nhất.
Ông ta lần đầu tiên tới Triệu gia, khi thấy bộ dạng bên ngoài của căn nhà, cũng vô cùng kinh ngạc, khi vào tới viện lạc thứ ba mới cảm thấy giống nhà Tể tướng. Đợi khi ông ta vào tới viện lạc thứ năm, biểu tình trên mặt trở nên cổ quái, đợi khi tiến vào viện lạc cuối cùng, Triệu Khuông Dận lười cười ha hả, chỉ vào Triệu Phổ mặt đã đỏ bừng, nói: "Lão già ngươi, thì ra cũng chẳng thanh liêm tí nào."
Triệu Phổ hối hận đầy bụng, chỉ sợ Triệu Khuông Dận sẽ vì việc này mà bất mãn với hắn, đối với chuyện này một mực canh cánh trong lòng. Về sau có một lần cùng với Triệu Khuông Dận nói về một số thần tử của tiền triều, nhắc tới tể tướng Tang Duy Hàn thời Hậu Tấn. Tang Duy Hàn tài học năng lực đều có, chỉ là cực kỳ tham tài. Triệu Phổ thừa cơ nói: "Tang Duy Hàn người này tài học thì có, nhưng lại quá tham tài. Lúc hắn làm tể tướng đã nhận hối lộ vô số, đối với dạng người này, cho dù hắn còn sống, tin rằng quan gia cũng quyết không dùng hắn."
Triệu Khuông Dận không đồng ý, nói: "Thân là đế vương, trước mũ quan có chuỗi ngọc, dùng để che mặt, tái phải có lụa đỏ để nút tai. Nước trong quá thì không có cá, người xét nét quá thì không có tiền đồ. Đã muốn dùng sở trường của hắn thì phải dung nhẫn sở đoản của hắn. Tang Duy Hàn chẳng qua là một tên nho nghèo, có thể có được vị khẩu bao lớn chứ, trẫm nếu muốn dùng hắn, còn sợ hắn tham tài ư? Dù ban cho hắn mười vạn quan tiền thì sao nào, thế cũng đủ làm nứt nhà hắn rồi."
Triệu Phổ nghe thấy câu này liền hiểu được tâm ý của quan gia, lúc này mới an tâm. Từ đó về sau hắn cũng không giả vờ ở trước mặt Triệu Khuông Dận nữa, ngược lại còn hối hận vì lúc trước cố kỵ quá nhiều, chọn móng nhà quá nhỏ. Lúc đó đã muốn xây một căn nhà lớn hơn, nhưng cho tới gần đây mới bắt đầu làm.
Triệu Khuông Dận khinh xa giản tòng tới phủ của Triệu Phổ, gia đinh canh cửa thấy quan gia tới, vội vàng vào trong thông báo. Triệu Khuông Dận mỉm cười nói: "Không cần đâu, cứ đi trước dẫn đường, trẫm tự vào gặp Triệu khanh."
Trong trung đường, Triệu Phổ đang ngồi trên ghế, vuốt ve mật tín trong tay áo, nhìn mười bồn hải sàn ở phía dưới, trầm ngâm không nói gì. Người của Ngô Việt Vương Tiền Thục tới tặng lễ đã đi rồi. Hắn còn mang theo một phong thư của Ngô Việt Vương Tiền Thục và mười bồn hải sản. Chỗ hán sản đó là từ Ngô Việt xa xôi ngàn dặm vận tới, lại xuất phát từ tay Ngô Việt Vương Tiền Thục, tất nhiên không thể thật sự là hải sản gì đó. Triệu Phổ đoán rằng trong phong thư này sẽ nói gì đó.
Ngô Việt Vương Tiền Thục không phải là lần đầu tiên tặng lễ cho hắn, mỗi lần tặng lễ cũng đều viết thư tới hỏi thăm sức khỏe, chứ không hề có yêu cầu rõ ràng. Người đã tới trình độ như Ngô Việt Vương Tiền Thục và Triệu Phổ, giao tiếp qua lại, không cần phải vì một mục đích rõ ràng, càng không thể chỉ vì mục đích rõ ràng mà lâm thời ôm chân Phật. Ngô Việt Vương Tiền Thục mỗi lần tặng hậu lễ, Triệu Phổ đều nhận. Trên chính sách của Ngô Việt đối với Tống quốc, Triệu Phổ ở trước mặt quan gia, trên triều đình, thái độ chỉ cần hơi có khuynh hướng là luôn sản sinh ra tác dụng cực lớn để hồi báo.
Nhưng lần này, Triệu Phổ không thể không thận trọng. Hiện giờ phía Nâm Nam tin chiến thắng liên tiếp báo về, Hán quốc sắp bị tiêu diệt. Hán quốc mà mất, thế lực của đại Tống ắt sẽ vây quanh Đường quốc và Ngô Việt, ngoại trừ một mặt là biển lớn ra, ba mặt còn lại đều bị Tống quốc nhìn với ánh mắt thèm thuồng. Sự chấn động của Đường quốc và Ngô Việt không cần nghĩ cũng biết, đối diện với tình thế hiểm ác như thế này, bọn họ nhất định sẽ ăn ngủ không yên.
Sứ tiết của Đường quốc hiện tại đã lên đường. Đường quốc sai sứ tới là muốn bái kiến quan gia, còn Ngô Việt... Bọn họ lại một lần nữa sai sứ tới gặp riêng mình. Vào thời khắc vi diệu như thế này mà tặng lễ, e rằng không phải như ngày xưa chỉ nhờ hắn quan chiếu đơn giản thôi đâu. Bọn họ có thể đề ra yêu cầu gì? Tặng lễ nhiều lần như vậy, lần này nếu muốn đòi lại lợi ích thì sao?
Triệu Phổ có chút khổ não thở ra một hơi, thái độ của quan gia đối với Đường quốc là rất rõ ràng, nhưng đối với Ngô Việt không hề có chút uy hiếp nào về võ lực, hơn nữa Ngô Việt quốc tước giờ luôn kính cẩn nghe theo Tống quốc rốt cuộc là có suy nghĩ gì, ông ta cũng một mực không biểu lộ thái độ quá rõ ràng. Cho nên tể tướng như hắn cũng không thể nắm bắt chuẩn xác được.
Hán quốc một khi tới tay, triều đình không nghi ngờ gì nữa sẽ tiếp tục chấp hành quốc sách nam trước bắc sau, quét sạch thiên hạ. Khi đó sẽ xử trí thế nào đối với Ngô Việt? Triệu Phổ không rõ tâm ý của quan gia, đối với hậu lễ lần này của Ngô Việt vương khó tránh khỏi có chút do dự.
Ngập ngừng một hồi lâu, hắn mới chậm rãi rút thư từ trong tay áo ra, vừa muốn mở ra xem thì nghe thấy lão quản gia Phó Thu ở trong thính viện cao giọng hô: "Ái chà, quan gia tới rồi, Triệu gia lão phó Phó Thu bái kiến quan gia."
"Quan gia tới rồi ư?" Triệu Phổ biến sắc, hắn vội vàng cất thư vào trong tay áo, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Triệu Khuông Dận mặt mày tươi cười bước vào...
/639
|