Đả tự: Lăng Độ Vũ
Hạnh Nhi mở cửa bước vào, mặt đỏ ửng, bảo năm sáu nha hoàn đưa thùng gỗ vào, rồi đổ nước ấm vào thùng, xong xuôi vội vàng chạy ra ngoài.
"À, bảo Diệp thám hoa xách nước cho ta, thực có lỗi". Dương Hạo từ sau màn vòng ra, Hạnh Nhi tham gia thuộc thi hoa khôi, là thám hoa của Diệp bảng, nếu giờ ở phủ Khai Phong cũng là một cô gái nổi tiếng.
Oa Oa cười , rồi đứng dậy, hầu hạ hắn tắm.
"Nàng không cần dậy đâu, tự ta làm được".
Dương Hạo đảo mắt: "Nếu không, chúng ta tắm uyên ương?"
Ngô Oa Nhi nhướng nhướng mũi, nói: "Hai người ngồi trong cái thùng này, nước có mà tràn ra hết".
"Thế nàng không cần dậy nữa".
"không, hầu hạ đại nhân, thiếp cũng cần tắm, rồi thay quần áo chứ".
Ngô Oa Nhi kéo chăn mềm ngồi dậy, rồi mặc quần áo vào, chiếc quần lụa đến đầu gối để lộ đường cong của đùi căng mịn. Ống quần có hình họa tiết thêu, vải con bướm che lấy hai đầu nhũ hoa, áo mỏng che lấy bờ vai nhỏ nhắn, thấp thoáng nửa kín nửa hở khiến cảm giác lại dồn dập lên.
Dương Hạo ngồi trong thùng tắm, Ngô Oa Nhi dùng chiếc khăn mềm chà lưng cho hắn, hai người cảm thấy tự nhiên vô cùng. Trên thế gian này, cho dù tình bạn, tình thân, nảy sinh nhanh nhất chính là tình cảm nam nữ. Hai người gặp nhau, hoặc chỉ bắt gặp ánh mắt trong chốc lát, lập tức giống như đã gặp mấy chục năm, trở nên thân thiết vô cùng. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Khi Dương Hạo tắm được một lúc, Hạnh Nhi lại vào thay nước. Hắn muốn thử xem khi chà lưng cho mỹ nhân thế nào, Ngô Oa Nhi lại bất luận nào cũng không cho. Dương Hạo cởi bỏ áo quần của nàng, Ngô Oa Nhi xấu hổ mặt đỏ ửng như thuốc nhuộm anh đào. Oa Nhi lại thở dài, lại cầu xin, nịnh Dương Hạo.
"Thực là lạ khi ân ái trên giường, thân thiết thế nào nàng cũng chịu được, còn khi tắm lại xấu hổ như vậy. Con gái thực là một động vật kỳ lạ".
***
Dương Hạo bước chậm rãi vào trong rừng, nghĩ đến ở đây cánh đồng tuyết cỏ lau tây bắc Lô Châu đột nhiên lại nảy ra suy nghĩ, trong khoảnh khắc dục vọng trào lên, hắn đột nhiên cầm lấy đao, cắm mạnh về phía trước, "Xạt" một tiếng, hoa đào bị hắn chặt đứt, nhẹ rơi xuống cỏ.
Dương Hạo nghĩ vậy, ngực dấy lên một lúc lâu, song trưởng mở ra, liền giở một quyền dưới cây hoa. Bộ quyền này là Lữ Tổ trao cho, Dương Hạo chăm chỉ luyện tập, không biết kỳ danh, không hiểu bộ quyền này chính là "Thái tổ trường quyền". Tống Thái Tổ giờ còn sống, quyền của hắn đương nhiên không gọi Thái Tổ trường quyền, nhưng uy lực bộ quyền này quá lớn, có hiệu quả thực chiến, Lữ Tổ võ nghệ đầy mình, khi dạy cho Dương Hạo võ nghệ, vì hắn học được là nội gia công phu, cần tuần tự tiến hành, bộ quyền ngoại gia này lại có rất nhiều hạn chế, bèn thuận tay sửa đổi chút, dạy cho Dương Hạo.
Dương Hạo giờ đã luyện thành thạo nó, chỉ thấy hắn đi nhanh nhảy lên, trường quyền điệt đánh, chiêu thức mở rộng, dũng cảm, mạnh mẽ có lực. Quyền luyện hai lần, hắn mới mất đi thân ảnh khả ác, khi thu quyền đứng lại, trán hắn lấm tấm mồ hôi.
Đứng lại tại chỗ một lúc lâu, suy tư, hắn nhổ toẹt bãi nước bọt, lúc này hắn cảm thấy có người, quay đầu nhìn, thấy trong bụi cây hoa rực rỡ, màu xanh biếc, thấp thoáng chiếc váy dài vàng của Diệu Diệu đang đứng đó lặng nhìn hắn, cũng không biết đã đứng bao lâu.
"Diệu Diệu!" Dương Hạo gặp ánh mắt của nàng, đột nhiên có cảm giác chột dạ, rồi mặt cười tươi nói: "Cô đến vừa đúng lúc, bảo người đi mời Đại Lang và Trư Nhi đến, ta có chuyện muốn bàn với họ".
"Vâng!" Diệu Diệu hơi nghi ngờ, nhưng không dám hỏi, định nói gì lại thôi, rồi xoay người đi.
"Từ đã".
Diệu Diệu dừng lại, quay người, lông mày hơi nhướn lên.
Dương Hạo nói: "Đợi họ đi rồi cô cùng đi luôn".
"Vâng!" Diệu Diệu trả lời rõ ràng.
***
Trong phòng treo một bức tranh chữ, bản đồ các con đường kinh tây bắc lộ, kinh tây nam lộ, kinh hồ bắc lộ, Hoài Nam đông lộ, kinh đông đông lộ và bản đồ giao thông đường thủy, xem ra giống như một phòng tác chiến. Trong phòng ngoài Dương Hạo, còn có ba người: Diệu Diệu, Thôi Đại Lang, Tao Trư Nhi.
Ban đầu hắn nản lòng thoái chí, chỉ muốn sau khi tìm được Diễm Diễm thì quải ấn trừ quan, bỏ trốn mất dạng. Giờ hắn mặc kệ nàng ham hố danh hiệu Vương phi cũng tốt , không thể kháng cự lại áp lực gia tộc cũng tốt, rốt cuộc là lựa chọn chia tay với mình, nghĩ cho kỹ, hắn cũng nên vì dự định tiền đồ của mình, ban đầu muốn làm qua loa cho xong vụ án cạn lương thực, song giờ hắn thực sự muốn xem xem mình có bản lĩnh chống lại ông trời hay không.
Hắn đã xem qua tài liệu mà Triệu Quang Nghĩa đưa cho hắn, cũng xem qua tất cả các cách giải quyết mà đại thần trong triều đã nghĩ ra, cũng có chủ ý nhát định của mình, nhưng hắn giờ cần càng nhiều người, đặc biệt là ý kiến của người không trong triều. Rất nhiều người trong triều không hiểu, không chính mắt thấy, lại không tiếp xúc, nắm bắt tình hình. Tiểu dân ngược lại hiểu rõ tình hình nhất. Kiến thức có được càng đầy đủ, hắn mới có thể vạch ra kế hoạch hoàn hảo nhất.
Tuy nói Triệu Quang Nghĩa ra lệnh cho hắn không được để lộ tin tức, nhưng bách quan trong triều đều giỏi mà không nghĩ ra cách giải quyết, tìm đến tên như hắn thì có cách gì hay đây? Đây là vấn đề mua lương thực từ ngoài vào, vận chuyển lương thực. Đây là hiệu suất làm việc trong triều đình Đại Tống, phối hợp với Nha môn, một lần tổng hợp năng lực vận chuyển lương thực khảo nghiệm. Hắn còn cần người giúp đỡ, người hắn lựa chọn là: Diệu Diệu, Thôi Đại Lang, Tao Trư Nhi.
Diệu Diệu theo Liễu Đóa Nhi kết giao với người trong chốn quan trường, am hiểu rõ chuyện trong quan trường. Thôi Đại Lang là Tề Châu thế gia, địa chủ giàu có, Tao Trư Nhi ở vùng sông nước, nắm rõ thủy vận nhất. Bọn họ đại diện cho ba phần then chốt nhất của việc vận chuyện lương thực: Quan địa phương, địa chủ buôn bán lương thực, thuyền vận chuyển.
Dương Hạo bưng chén trà lên ngửi mùi thơm của trà, từ từ nói: "Hôm nay mời các người đến, có chuyện muốn bàn, Diệu Diệu, cô làm thư ký".
"Vâng!" Diệu Diệu lấy giấy mực, tay cầm bút, mắt sáng ngời nhìn Dương Hạo.
Dương Hạo nói tình hình một lượt, không để ý tới sắc mặt ngạc nhiên của ba người, bình tĩnh nói:
"Việc của Khai Phong vô cùng cấp bách, một khi không thận trọng, có thể dẫn đến biến cố liên tiếp khó lường. Câu cửa miệng, ba thợ giày mới bằng Gia Cát Lượng, việc này có liên quan đến sự sinh tồn trăm vạn dân phủ Khai Phong có thể nghĩ ra cách thỏa đáng hay không là do chúng ta quyết định".
/639
|