Khi màn đêm buông xuống, bữa tiệc theo sự sáng tạo mới mới được coi là kết thúc, mọi người ăn uống, hơi ngà ngà men say, có vài thư sinh nghêu ngao ca hát, những người còn lại vỗ tay cổ vũ.
Họ rất hài lòng về buổi đi chơi tiết thanh minh hôm nay, điều họ cảm thấy vui nhất chính là họ ở đây không bị coi là khách, họ cũng không bình phẩm vị mỹ nữ trên đài, cô ấy trực tiếp tham gia, đây là điểm khiến họ si mê nhất.
Nguyệt Nhi lặng lẽ nhìn xuống đài, có vài cái mặt không nhìn rõ nữa, họ biết là lúc trở về thành, lòng luyến tiếc không rời. Đúng vào lúc này, trong đám bọn họ có người hét lớn: "Mời Liễu hành thủ ca múa cho mọi người một bài, mời Liễu hành thủ".
Đám thư sinh cao hứng hò hét hoan hô, nhưng mau chóng nhận ra trời đã tối, họ yêu cầu Liễu hành thủ ca múa, hiến nghệ, nhưng trời tối mọi người sao có thể nhìn thấy được đây?
Lúc này có người lại hét lớn: "Mau nhìn kìa, Liễu hành thủ ở trên lầu, cô ấy sắp ca múa cho mọi người xem rồi".
Trò lừa này chỉ lừa được đám thư sinh đang lờ đờ say, nhưng không qua được ánh mắt của ba người Ngô Oa, họ biết những người này đều được Liễu Đóa Nhi sắp xếp, ca múa cũng không khó, đốt đèn lồng hoặc đốt lửa trại thì có thể ca hát, nhưng…trên đài lại không thấy có vật liệu gỗ, thì sao có thể đốt được?
Vào lúc này, những thiếu nữ cười khanh khách kéo những đám thư sinh đến gần Cổ Xuy Đài, trong lờ mờ tối đột nhiên có người hô to một tiếng, sau đó nghe thấy "Bùm" một tiếng, một ngọn lửa được đốt lên, lửa nhanh chóng được đốt một vòng, hai vòng, ba vòng, cuối cùng bốn góc của Cổ Xuy Đài đều dấy lên ngọn lửa.
Hóa ra, sớm đã có người đào rãnh ở đó, đợi đến thời điểm thích hợp, cho dầu hỏa vào, rồi châm cho cháy, tạo hiệu quả lạ, rất nhiều người ngạc nhiên, ánh lửa cháy hừng hực khiến bọn họ càng thêm hưng phấn, nó hấp dẫn bọn họ vô cùng.
Sau đó bọn họ phát hiện ra một thiếu nữa thân người cao gầy đứng ở giữa ngọn lửa cháy bừng bừng. Đứng quay lưng lại với mọi người, điệu múa đẹp giữa ngọn lửa, mái tóc dài được xõa xuống hai bên vai như thác nước, hai tay cô giơ cao, vòng eo uốn lượn, dáng múa lạ mà mê hồn.
"Tùng tùng tùng tùng!" Tiếng trống vừa vang lên, cô gái mặc bộ quần áo đỏ, dừng theo tiếng trống, tiếng chân theo nhịp trống.
Thắt lưng và váy đỏ lộ ra eo thon thả, mông hấp dẫn, chỉ động trong khoảnh khắc, trong chốc lát khiến mọi người đều si mê, họ hò reo, hô hoán, mở to mắt nhìn như chưa bao giờ nhìn thấy, tuyệt đối bị hớp hồn theo điệu múa.
Tiếng nhạc đột nhiên mãnh liệt lên, mỹ nữ hồng y trên đài cũng theo đó mà động tác nhanh hơn, điệu nhảy của cô không giống như điệu nhảy quen thuộc của mọi người, điệu nhảy truyền thống là dùng tay chân, nhưng điệu nhảy chủ yếu của cô chủ yếu dùng phần eo, mông. Điệu múa đẹp đẽ ăn nhịp với nhạc, trong chốc lát làm mọi người đều sững sờ, điệu nhảy hợp với điệu nhạc, hơi thở của các sĩ tử trở nên dồn dập, mặt họ đỏ bừng, nhảy lên theo tiết tấu điệu múa, dần xúm lại phía trước.
Dương Hạo dạy cho Liễu Đóa Nhi điệu múa này, vừa mang đặc điểm của điệu múa Ấn Độ, lại mang theo động tác của điệu múa bụng, vừa múa lên, phát huy gợi cảm nhuần nhuyễn. Dương Hạo không biết nhảy điệu múa này, nhưng hắn có kiến thức về phương diện này, đối phương lại là một cao thủ ca múa, hắn chỉ cần khoa tay múa chân, Liễu Đóa Nhi tự lĩnh hội và sáng tạo theo ý mình, rồi hắn lại giúp cô sửa lỗi sai, cô múa một điệu múa vừa lạ mắt vừa gợi cảm.
Lúc eo thon Liễu Đóa Nhi cong ra đằng sau, yêu kiều đong đưa, hai chân hơi trùng xuống, cơ thể mềm mại ngửa lên đài, sau đó lại giống như con rắn vẹo người cong lên, nhún chân bật như múa ba lê, tay giơ ra, bật nhảy cả cơ thể lên, chân thon dài của cô giơ lên, váy đỏ như ngọn lửa bùng cháy, dưới đài cùng phát ra tiếng vỗ tay hoan hô ầm ầm.
Ba người Ngô Oa Nhi, Văn Tích Quân và Thẩm Nhiêu há hốc mồm, họ đã từng xem điệu múa Ba tư, thậm chí còn chăm chỉ học theo, nhưng họ không ngờ điệu múa có thể dâng trào như vậy, cuồng nhiệt như vậy, thu hút hấp dẫn người khác đến vậy. Người bị mê hồn theo điệu múa, âm nhạc chưa từng nghe thấy, Diệu Diệu và thiếu nữ đứng bên đài rên rỉ theo tiếng nhạc lạ, nhất thời phát ra tiếng hoan hỉ ngắn ngủi, âm nhạc kỳ dị khiến họ điên cuồng.
Không ai có thể nhảy như cô ấy, khi cô ấy như mệt, thì ngồi trên Cổ Xuy Đài, khoanh chân, nhún vai theo điệu nhạc, sự mê hoặc khôn kể truyền đến mỗi người.
Cô ngồi như vậy ở đó, nhìn xuống dưới đài, mặt nở nụ cười, tóc dài buông xuống, váy đỏ như lửa, lửa cháy bập bùng xung quanh Cổ Xuy Đài, lúc thì cháy bốc lên, mọi người có thể nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm của cô, khi thì ngọn lửa cháy xèo xèo, lại làm cho động tác đẹp mắt của cô thêm phần gợi cảm.
Khi Liễu Đóa Nhi vung váy đỏ lên, các sĩ tử dưới đài hò reo không ngừng, họ chưa bao giờ thấy điệu múa hấp dẫn người đến thế, vô số người cùng chờ đợi cô nhảy tiếp một điệu nữa, nhưng Liễu Đóa Nhi lại quay về kiệu của mình.
Dương Hạo ngồi ở trong cười, Liễu Đóa Nhi hổn hển, nhưng mắt vẫn sáng, hai má ửng đỏ, động tác múa khiến cô cũng như bị si mê, cô nói: "Dương đại nhân, thành công rồi, thành công rồi, thiếp ban đầu rất lo lắng, không ngờ họ lại ủng hộ thích thú như vậy".
"Ha ha, đương nhiên là vậy rồi, có vài thứ không phân biệt thời đại, không phân biệt thời gian".
Dương Hạo cười nói: "Múa xong rồi, tiếp theo là ca hát, ta nói rồi, hôm nay phải để cô làm người ta ngạc nhiên, ngày mai vô số các sĩ tử sẽ truyền tai nhau về buổi du xuân ngày hôm nay, viết một bài từ hay nhất ra, truyền khắp ngõ lớn hẻm nhỏ thành Biện Lương, cô nghỉ chút đi, sau đó lại dùng tiếng hát khiến họ điên cuồng thêm một lần nữa".
"Vâng, đại nhân". Liễu Đóa Nhi mở to mắt, mắt sáng như sao, cô nhìn Dương Hạo, không kiềm chế nổi niềm vui cực độ, đột nhiên hôn một cái vào má của hắn.
Trùng hợp thay, Mỗ Y Khả vào để trang điểm lại bỗng nhìn thấy, mặt Liễu Đóa Nhi đỏ như gấc, mặt Mỗ Y Khả cũng đỏ lên, Dương Hạo thì ngây người ra, biết cô ấy thấy biểu diễn thành công lớn mới vui mừng như vậy, mỉm cười rồi đi ra.
Lúc Diệu Diệu lớn giọng tuyên bố Liễu hành thủ sẽ hát một bài cho mọi người nghe, tiếng hò reo xung quanh Cổ Xuy Đài như long trời lở đất. Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, chỉ có ánh lửa xung quanh Cổ Xuy Đài vẫn cháy hừng hực, các sĩ tử bị hớp hồn bởi điệu múa vừa nãy của cô, họ xôn xao trông ngóng, xôn xao bàn bạc, đến khi ánh lửa cháy yếu dần rồi tắt…
Mọi người đang xôn xao bàn luật, tiếng sáo véo von cất lên khiến khoảng không im lìm trở lại, Mỗ Y Khả thổi sáo, tiếng sáo véo von lên tận cung trăng, tiếp nối Mục Vũ mặc bộ Khương phục, dắt một con lạc đà đến đài. Dưới ánh trăng, bóng hình họ như ẩn như hiện, truyền tới tiếng lạc đà khiến họ có cảm giác như đang ở sa mạc, các sĩ tử bị rung động bởi điệu múa lạ bị thay đổi khung cảnh, tiếng sáo trong vắt.
"Tỷ tỷ, có thể nghĩ ra cách như vậy, tên Dương Hạo diệu thần quỷ thần khó lường?" Thẩm Nhiêu không kìm được hưng phấn và ngạc nhiên, nói thầm với Ngô Oa Nhi.
"Chớ có lên tiếng, xem tiếp đi". Ngô Oa Nhi cũng ngạc nhiên, nếu không phải vì mình và Liễu Đóa Nhi là đối thủ, cô giờ cũng vỗ tay ủng hộ, cùng là ca kỹ với nhau, nhưng có vẻ điệu bộ như vậy, người còn chưa ra sàn diễn, đã hấp dẫn sự chú ý của người khác, cô cũng là người trong nghề, đơn giản như vậy, lại có hiệu quả, đương nhiên cảm xúc càng sâu.
"Ta hỏi Phật, vì sao không cho tất cả đàn bà dung nhan nghiêng nước nghiêng thành?
Phật rằng: Đó chỉ là một hiện tượng thôi, dùng để lừa gạt ánh mắt thế gian, chẳng đẹp đẽ gì so với lòng nhân ái tinh khiết, ta ban cho nó một người đàn bà, nhưng có người bảo nó bịt kín tro bụi…"
Tiếng ống sáo thổi, mang theo từ tính, biến ảo khôn lường tràn ngập toàn bộ, đoạn hát này, Liễu Đóa Nhi mang theo đuốc hừng hực từ sau kiệu đi ra.
Vừa nãy cô vận bộ váy màu đỏ như lửa, giờ cô thay sang bộ váy trắng, đầu đội một mũ trùm đầu trắng, giống như một vị sư tu hành. Gió mát trăng thanh, cô cầm theo ngọn đuốc, một tay thì cầm tràng hạt, giọng hát lúc có lúc không, đi vào cõi mây.
Đạo diễn biết nửa vời Dương Hạo vốn có thể hát từ đầu đến cuối bài hát, nhưng lâu như vậy rồi, ca từ hắn đã quên gần hết, đoạn giữa hắn không thuộc đành để hát theo phong cách hai đoạn trước sau, cuối cùng lại quay lại bài từ ban đầu.
"Ta hỏi Phật: Nếu gặp người có thể yêu, lại sợ không được cấp nhận thì làm thế nào?"
Phật rằng: Nhân gian có biết bao tình yêu, thì có thể đón tình yêu khác, có tình nhân, làm việc vui vẻ, đừng hỏi và cũng đừng ép buộc duyên phận".
Bài từ mà Liễu Đóa Nhi ngâm là bạch thoại, nhưng không ai hoài nghi cô không làm ra từ, đặc biệt là cô còn có bài "Minh nguyệt kỷ thì hữu", bài từ hay có một không hai được mọi người ủng hộ, đặc biệt là dùng điệu hát như vậy, từ từ thưởng thức, sẽ khiến cho người ta càng si mê.
"Có tình nhân, làm việc vui vẻ, đừng hỏi và đừng ép buộc duyên phận". Rất nhiều người cùng ngâm theo, cảm xúc tuôn trào.
Liễu Đóa Nhi mặc bộ trắng, trong sự ngắn gọn trang trọng lộ ra vẻ mờ ảo xuất thần, chân như tuyết, đi giầy mũi nhọn, mang phong thái tự nhiên nhanh nhẹn của một hành thủ, khuôn mặt thanh tú xuất thần, so với người lúc nãy tưởng như hai người. Nó linh hoạt tương phản nhau, khiến tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ.
"Ta hỏi Phật: Như thế nào mới có thể nhìn xa trông rộng được như ngài?"
Phật rằng: Phật là người có kinh nghiệm, người là Phật tương lai, ta cũng đã từng khờ khạo như ngươi…"
Các sĩ tử ngẩng cổ nhìn, như mê như say, Liễu Đóa Nhi thướt tha lại một lần nữa làm náo động toàn bộ khung cảnh. Văn Tích Quân nhìn thấy đám sĩ tử mê mẩn bị hút hồn, lo lắng nói: "Oa Oa tỷ, nếu không thể đoạt Dương Hạo về tay chúng ta, Đông Kinh Biện Lương sẽ không có chỗ đứng cho tỷ muội chúng ta nữa".
Múa cũng có rồi, ca cũng có rồi, tiếp theo là gì nhỉ? Dương Hạo đã ăn cắp bản quyền thơ từ của bậc tiền nhân, hắn tuy có mấy bài từ hay nhưng không dám dùng nữa. Hắn có thể nhớ rõ những bài từ hay được lưu truyền qua hàng nghìn năm đến đời sau, lại ngâm thêm mấy bài từ nữa nhất định sẽ khiến cho toàn thành Biện Lương mê say, cho rằng như vậy, nhưng hắn cũng không đưa ra thêm bất cứ bài từ mới hay nào nữa.
Bài từ của Tô học sĩ chỉ là nước cờ đầu, hắn muốn thử sự tiếp nhận của nhân vật thời đại này, nếu có thể, thì sẽ thể hiện một vài bài từ Tống Nguyên đến hiện đại, đó mới là kiến thức mà hắn thực sự nắm được, giờ xem ra, nhân vật Đường Tống rất ủng hộ sự vật mới lạ, như vậy hắn yên tâm rồi.
Việc mà Hắn tối nay làm chính là chào hàng bản thân, cần để sĩ tử Khai Phong nhớ đến mình, có tiếng tăm hơn, để có một phép màu bảo vệ mình. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Kiếm pháp của Lữ Tổ lại một lần nữa gặt hái, Dương viện trưởng phủ Khai Phong và Liễu hành thủ của Như Tuyết Phường là một cặp, dưới ánh trăng múa kiếm. Liễu Đóa Nhi vốn có võ công vũ đạo cao siêu, kiếm pháp phóng khoáng học được rất xuất sắc, chẳng qua cô lại một lần nữa sử đổi, kiếm pháp mà hai người tối nay múa vô cùng đẹp mắt, không nhận được một sự chê bai nào.
Nhưng lực công kích hy sinh đổi lại được hiệu quả thị giác mạnh, người không phải trong nghề xem náo nhiệt, kiếm pháp của hai người khiến các sĩ tử trước đài đều si mê, trong mắt họ hai người trên đài thực giống với thần tiên trên trời.
/639
|