Dương Hạo hành lý đơn giản nhẹ bước đi nên thời gian của hành trình cũng như nhanh hơn nhiều. Chưa đến hai ngày đã đến được địa giới của Phủ Châu, Dương Hạo nghĩ tới chuyến đi lần này đến Bá Châu, không biết còn cần lãng phí bao nhiêu thời gian nữa, trên đường cũng không tiện ở lại lâu. Do đó sau khi tiến vào địa giới của Phủ Châu, cũng không dám ngừng nghỉ chốc lát cứ thế tiếp tục lên đường về phía trước. Cho đến khi đến được Mục Kha trại mới dám vào đây nghỉ tạm một ngày. Cũng là để cho Mục Vũ về thăm cha mẹ.
Ngày thứ hai lại tiếp tục lên đường thẳng về hướng đông, khi đi qua cây cầu Lãng Kiều vừa mới được sửa lại, liền tiến vào một vùng đất rộng lớn không người ở. Chuyến đi lần này không phải con đường từ Ngọ Cốc, mà là một con đường tắt đâm xuyên qua thành Quảng Nghiễm. Đi thêm được ba ngày nữa, mới gặp được một trấn nhỏ.Con đường này mọi người đi lại thưa thớt, lại gặp phải tuyết rơi lất phất, mọi người đều vào các tệ xá trong trấn để nghỉ trọ. Đến khi hắn vào trong nhà trọ sắp xếp đồ đạc ổn định, tuyết ngoài trời càng ngày càng rơi lớn hơn, chỉ một lát cả mặt đất đã phủ một lớp tuyết trắng ngần.
Ăn xong bữa cơm tối, dọn sạch sẽ chén đũa, Mỗ Y Khả đã pha sẵn cho hắn một ấm trà nóng, lại đi chuẩn bị một chậu nước nóng, cởi giày cởi tất và rửa chân cho hắn. Mỗ Y Khả trông khá xinh xắn, thân hình thanh tú, không giống như mấy cô thiếu nữ thảo nguyên bình thường khỏe mạnh và rắn chắc.Từ khi được ở bên cạnh Đường Diễm Diễm, lại được mặc Hán phục, học cách trang điểm, càng thêm phần đáng yêu xinh đẹp. Một cô nương xinh đẹp như vậy, lại mới có mười hai mười ba tuổi, để cho nàng hầu hạ mấy việc này, lúc mới đầu Dương Hạo rất ngại ngùng và có chút chưa quen.
Nhưng nếu hắn tỏ ra quá khách khí, Mỗ Y Khả trái lại càng tỏ ra không được tự nhiên và thoải mái, cũng đành tùy nàng. Nói ra thì trên chiếc xe ngựa hào hoa phong nhã hắn ngồi đến cả cái bô cũng có, nói cách khác là nếu chủ nhân buổi tối có nhu cầu thì người hầu gái kia cũng không thể tránh việc ngại ngùng giữa nam nữ mà đến phục vụ, còn phải giúp chủ nhân lau rửa sạch sẽ.Dương Hạo quả thật không thể quen được với kiểu hầu hạ này, nếu khi nào muốn đi đều phải nhảy xuống xe tìm một nơi nào đó yên tĩnh thuận tiện, trời lạnh như vậy, mông sắp đóng băng lại vì rét thế mà vẫn chẳng làm khó được hắn.
Nhưng, khi hắn đang nghỉ ngơi ở trên xe Mỗ Y Khả chỉ có thể giống như một chú mèo con cuộn tròn trên tấm thảm nằm ngủ, phải ủ ấm giường chăn rồi lấy nước rửa chân cho hắn, mấy việc này hắn chẳng thể nào thoái thác từ chối. Nói đi nói lại, đôi bàn tay nhỏ mềm mại nõn nà kia xoa bóp chân cho hắn đem đến một cảm giác thật sự rất thoải mái, mấy ngày hôm nay, những việc nhận sự hầu hạ của người khác hắn cũng đã dần dần thản nhiên tiếp nhận.
Mỗ Y Khả vẫn đang rửa chân cho hắn, Dương Hạo ngồi ở trước bàn đang nghĩ đến một vài tâm sự. Chỉ cần cách Bá Châu một khoảng rất gần, tâm sự của hắn càng ngày càng căng thẳng lo lắng. Ở nơi đó có quá nhiều những hồi ức vui buồn lẫn lộn vẫn đang mắc trong lòng hắn. Dương Thị, Đông Nhi, Tao Trư Nhi, Đinh đại thiếu gia, Định Ngọc Lạc, Đinh Thừa Nghiệp, còn có cả Nhạn Cửu, thậm chí rất nhiều rất nhiều chuyện đã xảy ra trong đời hắn, thỉnh thoảng vẫn quanh quẩn trong tâm trí hắn.
Lúc đầu muốn rời xa chỉ là vì sự trở về của ngày hôm nay, vốn luôn luôn nghĩ lần này trở lại có thể nhanh chóng báo thù trả ân, nói thẳng ra là hai kẻ Đinh Thừa Nghiệp và Nhạn Cửu. Chấm dứt mối ân oán này sẽ đi ngay, nhưng hiện nay, thân nhận được một hộp thuốc do nghĩa phụ gửi tặng, khiến hắn nảy sinh nghi ngờ, không thể lại dùng thủ đoạn thô bạo đơn giản như thế được.
Đinh Thừa Tông từ nhỏ đã được tập võ, thân thể cường tráng, dù rằng hắn bị xe cán đứt hai chân, nhưng vết thương đó dù sao cũng không thể khiến hắn trở thành một người thực vật một cách không rõ ràng như thế. Nghĩa phụ nói mùa xuân năm ngoái đã có một người Hán từ chỗ của Khâm Đại Vu sư mua hai phần thuốc độc, có lẽ nào có liền quan đến Đinh gia? Nếu Định Thừa Tông thật sự là vì loại thuốc độc này mới bị hôn mê không tỉnh lại, thì sự tình này càng trở nên phức tạp, tuyệt đối không chỉ đơn giản như ân oán cá nhân của mình.
Nếu như vậy, bản thân cũng chẳng qua là xui xẻo mà quệt vào sao chổi. Kẻ thật sự bị đối phó trong âm mưu này e rằng không phải hắn, mà là Đinh Đình Huấn, Đinh Thừa Tông. Căn cứ theo suy đoán này, hung thủ chỉ có thể là Đinh Thừa Nghiệp, bởi vì chỉ có hắn có thể đạt được lợi từ trong vụ này. Nhưng mà…………….Đinh Thừa Nghiệp có thể có dã tâm như vậy sao? Nhớ lại thì Đinh Thừa Nghiệp trước nay làm người, Dương Hạo rất khó tưởng tượng một kẻ áo quần lụa là có gan dám giết cha và anh trai mình, làm ra một chuyện đại sự như thế.
Chân đã rửa sạch, Mỗ Y Khả cầm chân hắn lau khô sạch sẽ đặt lên trên đùi của mình, vì sắp đi nghỉ ngơi nhưng lại không đi tất, Dương Hạo nhìn nàng hầu hạ rất cẩn thận tỉ mỉ, không khỏi khẽ thở dài than: "Khuê nữ nhà người ta, ở tuổi của nàng bây giờ, vẫn được cha mẹ chăm sóc yêu thương, nàng cũng còn nhỏ tuổi như vậy trái lại phải đi chăm sóc việc ăn ở của ta, thật là khiến cho người khác khó lòng tưởng tượng."
Mỗ Y Khả vừa nghe mà trong lòng đau xót, nhớ đến cha đã mất của mình, chỉ vội cúi đầu xuống, không để cho những giọt nước mắt đang đong đầy trong mắt rơi xuống, chỉ thấp giọng trả lời: "Lão gia đối với thiếp rất tốt, ở bên cạnh lão gia, có ăn có ở, lại không sợ bị người khác ăn hiếp, Nguyệt Nhi…………..quả là một người con gái có phúc."
Dương Hạo nghe xong mà càng cảm thấy chạnh lòng nói: "Tối nay ngủ ở trong nhà trọ, cũng coi như có thể nghỉ ngơi thoải mái một chút, nàng lui xuống đi ngủ sớm đi nhé, không cần tới hầu hạ ra nữa, ta cũng có chút mệt mỏi rồi, chốc nữa ra sẽ đi ngủ."
Mỗ Y Khả vâng dạ một tiếng, trước tiên là đi sắp lại ngay ngắn, trải chăn ra cẩn thận, rồi lại định cầm cái chăn của mình trải trên mặt đất, Dương Hạo nhìn thấy liền nhíu mày nói: "Bên ngoài cũng có một căn phòng nhỏ mà. Nơi này không thể so với trên xe được, ngủ trên mặt đất làm sao chịu được. Nàng ra gian ngoài nghỉ ngơi trước đi, nếu có chuyện gì ta sẽ gọi nàng."
Mỗ Y Khả không muốn đi. Dương Hạo phải dặn dò khuyên răn mấy lần, lúc này mới tuân lệnh đi ra phòng ngoài nghỉ ngơi.Dương Hạo thoải mái ưỡn người một cái, cởi giày ngồi lên trên giường khoanh chân lại, thu kiếm vào thần thái rồi bắt đầu luyện công pháp song tu âm dương do sư phụ truyền thụ cho.
Trước đây hắn nghĩ quả thật có chút nông cạn, cứ xem loại công phu này như một kỹ xảo ở trong khuê phòng, đến khi hắn thực sự luyện được loại công phu này mới biết rằng, loại công phu này dù là bắt đầu từ chuyện phòng the nam nữ, nhưng tuyệt đối không phải một môn công phu để vui vẻ trong khuê phòng mà luyện ra. Thật ra là vì nhập đạo trong phòng, đã rèn luyện thể chất, cường thân tráng lực. Đã đạt được đến mục đích tu thân dưỡng khí, tu luyện cũng vô cùng khó khăn, trước khi luyện thành đối với một người thanh niên thân thể cường tráng khỏe mạnh càng giống một sự dày vò hơn là một sự hưởng thụ, cần phải có một sức chịu đựng nhất định mới có thể vượt qua được.
Phái đạo này cho rằng, chồng hát vợ xướng, nam nữ hòa hợp, đạo lý con người cũng thế; đại khí lên xuống, nhật nguyệt thay phiên nhau, đạo lý của trời đất cũng vậy; hòa khí cân bằng, tính mạng song tu âm dương, đạo lý cũng thế. Âm dương vốn không ngoại lệ, cùng lúc tu luyện, tan ra rồi lại hợp vào, nhìn không thấy liên quan kì thực lại chung một đạo lý. Bổ tinh dưỡng khí, âm dương hòa hợp, nam nữ phối hợp, một khi công thành nơi khuê phòng tự nhiên cũng đạt đến tự nhiên, tăng niềm vui thú, vừa có thể khiến cho mạch máu thông suốt, khiến nam nữ gần gũi.
Loại công phu này phân chia thành trúc cơ và song tu hai bộ phận. Phần trúc cơ Dương Hạo đã luyện xong dưỡng nguyên cố thể, bổ tăng giảm phục tráng, …là một loại tăng cường cho bên dưới. Triều nhà Đường đại thi nhân Đỗ Phủ trong quyển Trát Ký đã từng ghi chép qua vê một loại công phu tương tự mà ông đã từng luyện tập qua Ổi Lê Công. Thật ra là một loại dưỡng sinh chăm sóc cho thân thể, khiến cho thân thể nở nang khỏe mạnh, khai thông linh khí, kiên cường lâu dài,nhưng thần trí cần phải vững vàng tỉnh táo, phối hợp cách điều hòa nhịp thở, tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng. Nếu không những công phu trước đây đều bị vất bỏ, chỉ một điểm quan trọng này mà không phải nhiều thanh niên trai tráng khỏe mạnh có thể dễ dàng vượt qua.
Dương Hạo dù sao cũng đã biết chuyện nam nữ, lại thêm việc năm nay thay đổi quá nhanh, con đường cũng vấp váp nhiều, với những sự việc này không phải không có sự trải nghiệm, vì thế thuận lợi vượt qua được. Phần tiếp theo chính là cửa cuối cùng của Trúc cơ "ảo ảnh kiếm pháp".
"Ảo ảnh kiếm pháp" là một loại đề pháp có tính ẩn dụ cao. Thật ra chính là dựa vào sự ảo tưởng về việc nam nữ để làm bước đầu khởi phát cho sự tấn công, bước quan trọng nhất lại phải lấy vô thượng định lực để duy trì sự tỉnh táo của tinh thần, điều chỉnh kiếm khí.Việc này không chỉ nói đến công dụng trong việc nam nữ giao hợp, điểm này phần lớn những phàm phu tục tử cũng dễ dàng vượt qua, mà là vừa chỉ uy lực mạnh mẽ của kiếm, vừa cần có sự mềm mại mà cứng rắn của tâm người, thu phát tự nhiên, như vậy mới có thể trong lúc quan trọng vận dụng được định lực "đối cảnh vô tâm" và võ công "lô hỏa chú kiếm", thuận thì sinh người, nghịch thì thành thuốc.
Lúc Dương Hạo đang nghĩ đến đây, cảm thấy cửa cuối cùng này quả là quá dễ dàng, cái gì mà "ảo ảnh kiếm pháp", chẳng phải chỉ là sự phán đoán một người có thể đã hoàn thành được trúc cơ , định lực và năng lực đóng mở cố quan hay chưa? Đã có thể bắt đầu tiến hành việc tu dưỡng trong phòng, là một công đoạn kiểm nghiệm của âm dương song tu mà thôi.
Người đàn ông nào đang trong giai đoạn trưởng thành phát triển, chưa từng có qua sự tưởng tượng, mà Lữ Đồng Tân giảng giải đến đây còn cẩn thận dặn dò thêm rất kĩ, nhắc đi nhắc lại sự nguy hiểm của nó, bắt hắn đi tắm rửa thay quần áo, trai giới ba ngày, đem trạng thái thanh tâm quả dục luyện đến mức tốt nhất mới có thể khắc chế được tâm ma để tu luyện.Dương Hạo đối với việc này luôn luôn cảm thấy có chút đáng cười, vì thế cũng không quá để tâm đến nó.
Lúc này trong phòng tĩnh mịch, hắn cứ theo lời truyền dạy của sư phụ, ngồi xếp bằng khoang chân, hít thở điều hòa, chậm chậm bước vào trạng thái mơ tưởng……..
Trong đầu lúc này hiện ra đầu tiên là một khoảng không, tiếp theo đó không do tự chủ các loại ý niệm cứ thế liên tục xuất hiện.Kiếp này, kiếp trước, nhiều vô số, các loại hoang tưởng đều có tính chân thực, dường như bản thân đang trôi chảy trongd dòng kí ức, thời gian không gian chảy ngược, bắt đầu từ những kí ức đầu tiên. Loại kiểm nghiệm này mới mẻ vốn là kiểm tra định lực với sắc dục, Dương Hạo lúc này vẫn có thể giữ được sự thông suốt tỉnh táo của tinh thần, có ý thức nghĩ đến việc giữa nam và nữ. Trong ý niệm chỉ vừa mới dao động, các ý nghĩ tạp niệm hỗn loạn chớp mắt biến mất, trước mắt cảnh vật thay đổi, hắn đã bước vào đỉnh của kho lúa ở sân sau của Đinh phủ.
Ánh trăng phủ kín sân, trên những tán cây cao cao, Đông Nhi đang xấu hổ cúi xuống ở bên trên, tiếng kêu nhè nhẹ, chiếc áo yếm nhỏ xinh bị hắn nhẹ nhàng kéo ra, đôi mông tròn trịa, trơn nhẵn hiện ra trước mắt hắn, nó cố gắng vểnh ra nên trông càng tròn hơn và lớn hơn, nõn nà và hút hồn.Dưới ánh trăng mờ ảo, thân thể nõn nà bừng sáng như ngọc, tựa như một món bảo khí hoàn mỹ nhất.
"Đông Nhi!" Dương Hạo xúc động kêu lên, nàng trước mắt thật quá sống động, thời gian thật sự đã quay về lúc đó, hắn thật sự đang được quay lại khoảnh khắc đó, mà tất cả nhưng sự việc xảy ra sau đó trong đầu hắn bỗng nhiên biến thành giấc mộng Nam Kha. Lúc đó hắn còn đang ở Đinh gia, Đông Nhi vẫn còn sống sờ sờ trước mắt hắn, mũi hắn dường như đang ngửi thấy mùi hương da thịt thơm mát mới mẻ, cảm nhận như chạm được đến làn da mịn màng nõn nà mềm mại của da thịt nàng, trên cả cơ thể dường như cũng cảm nhận được từng ngọn gió tối mùa hè nhè nhẹ thổi, từ trên nóc kho lúa một dư vị ấm áp lướt qua.
"Hạo ca ca." Đông Nhi quay đầu lại khẽ thấp giọng, đôi mắt mơ màng, thân thể hoàn mĩ hình hồ lô đang cúi xuống như phát ra ánh sáng vàng kim, bởi vì bộ ngực phủ trong những hạt cốc màu vàng, đôi tay che đi nhưng vẫn để lộ ra bộ ngực tròn trịa sáng tinh xảo mềm mại.
Dương Hạo mừng rỡ như phát điên, cảnh tượng trước mắt như mơ như thực, khiến hắn đã không cách nào còn đủ lý trí tinh thần để nghi ngờ gì nữa, hắn chỉ còn nhớ đêm đó vừa mới hẹn Đông Nhi đến, đắc ý kể cho nàng nghe bản thân đã sắp xếp như thế nào để sửa chữa lại "cách giảm từ", Đông Nhi đã xâu cho hắn một sợi dây bảy màu để bảo vệ cho hắn được bình an, hai người còn ăn mai tử mễ tống mà hắn đi dự tiệc của Đinh Đại Thiếu đem theo khi trở về. Lúc đó, chính là thời điểm mà tình cảm của hắn và Đông Nhi được thăng hoa.
"Đông Nhi, nương tử……….." Dương Hạo không cầm được lòng mà nằm lên trên thân thể yêu kiều như ngọc của nàng, nơi kiếm bạt của hắn liền từ phía sau hạ thấp xuống rồi từ từ đi vào con đường ướt át, "á……" một tiếng kêu khe khẽ kéo dài, Đông Nhi giương cao cái cổ trắng ngần của mình, giống như một con thiên nga bị băn trúng, hai tay nắm chặt lấy những hạt lúa vàng óng, đón nhận sự mạnh mẽ của hắn……….
Hương vị linh hồn khác thường khiến Dương Hạo thần hồn điên đảo, đã hoàn toàn quên mất, hắn ôm chặt lấy thân hình kiều diễm của Đông Nhi, đang nhẹ nhàng chiều chuộng, được một phen ấm áp, đột nhiên Đông Nhi ở bên dưới đang thở hổn hển quay đầu lại, khuôn mặt bỗng nhiên biến thành khuôn mặt của Đường Diễm Diễm, Dương Hạo không khỏi thất kinh.
Ngọn lửa hừng hực đang đốt cháy lòng, Đường Diễm Diễm đang nằm nghiêng ở phía trước, mái tóc cài trâm được gỡ ra, mái tóc xanh mềm mại như tơ tằm phủ kín vai, khuôn mặt đỏ hồng ngượng ngùng đến tai như đốt cháy người khác, nàng ngượng ngùng, cúi khuôn mặt, dáng vẻ như đang khẩn cầu.Bộ y phục bị hắn xé nát mơ hồ ẩn hiện làn da trắng nõn nà, một bộ ngực cao cao trắng trẻo.
"Tại sao lại thế này?" Sự nghi hoặc trong lòng Dương Hạo chỉ là chớp nhoáng qua, liền bị tình dục như lửa đốt hoàn toàn che khuất mất thần trí, tấm thân mềm mại như không xương đang nằm trong lòng, nghe thấy nàng đang tỉ tê, Dương Hạo chỉ nghĩ đến việc được gần gũi nàng, giống như đem mũi tên nhọn của ngũ thạch cung chăm chăm bắn vào hồng tâm của bia bắn, mới có thể thỏa mãn được ngọn lửa đang bừng bừng trong lòng hắn.
Đôi vai nàng vừa lắc một cái, liền thành tư thế nằm ngửa, Đường Diễm Diễm nũng nịu một tiếng, bàn tay xấu hổ che lấy khuôn mặt, Dương Hạo lại tràn đầy cảm xúc, chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của nàng, liền cầm tay mà kéo ra, không ngờ khi đôi tay vừa buông xuống, khuôn mặt phút chốc đã biến thành hình dáng của Chiết Tử Du, yêu kiều nhưng lại không mất đi vẻ bao dung.Vẻ mặt hờn trách không tức giận ấy, khí chất cao quý, khiến hắn tự lấy làm xấy hổ mặc cảm. Đôi mắt trong suốt như nước hồ, đầy ắp bi thương và sự thất vọng ngừng lại nhìn hắn, đôi môi khẽ mở, những tiếng nói đau thương cất lên: "Bây giờ chàng còn bị nhiều việc quấn thân, nay Thổ Phiên cùng Ngân Châu đang đánh nhau, chàng nên nắm bắt cơ hội thời gia mà nghỉ ngơi dưỡng sức, nam nhi………..còn lấy sự nghiệp làm trọng.Ta đi đây, chàng bảo trọng."
"Tử Du………" Trong lòng Dương Hạo cũng không thể rõ đột nhiên làm sao có thể có cảnh tượng này, trong đầu hắn đã không cách nào suy nghĩ bình thường được, vừa thấy nàng quay người định rời đi, đột nhiên kinh ngạc đưa tay ra giữ nàng lại,nhưng không kịp, rồi đột nhiên thân thể như bị mũi kiếm đâm xuyên người, đau đến buốt xương, hét lớn một tiếng liền tỉnh giấc, mũi vẫn còn ngửi thấy hương thơm sự mềm mại của thân thể ngọc ngà tất cả đều hóa thành sương, trong phòng chỉ có một ngọn đèn, chẳng có vẻ như đã có người đến đây.
"Lão gia, lão gia, người sao thế?" Mỗ Y Khả lay lay nhẹ tay áo, lo lắng bối rối chạy vào trong, do đã đi ngủ nên áo ngoài của nàng đã cởi ra, mái tóc bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà, khiến người khác rung động: "Lão gia, người gặp ác mộng à?"
"Hay…..Thật là lợi hại quá!" Dương Hạo đau đớn tới mức mồ hôi ướt trán, bây giờ cũng coi như hắn biết được những lời dặn dò cẩn thận của sư phụ. Thì ra trong những giai đoạn trước của trúc cơ,bản thân đã tự rèn luyện cho thân thể và ý chí mình, tới được bước "ảo ảnh thần kiếm" sự ngưng tụ của thần thái, so với người thường không biết đã tăng lên bao nhiêu lần nữa.
Nhưng tập trung của ý niệm đã mạnh hơn người thường đến mười lần, do đó những hoang tưởng trong đầu hắn cũng theo đó mà nhân lên gấp mười lần, không phải người tu đạo làm sao biết được sự huyền ảo của nó.Chính lúc ý chí càng kiên định, loại hoang tưởng thần giao này lại càng mạnh mẽ hơn,thậm chí như thật khiến cho người ta cảm thấy còn hơn cả thật, giống như một người đang bị thôi miên. Nếu bạn ám thị bàn tay của hắn bị bỏng nặng, trên bàn tay hắn sẽ thật sự cảm thất xuất hiện hơi nước của vế bỏng, giống thật đến mức không thể dùng lời để diễn tả. Loại hoang tưởng sản sinh do sức tập trung cao độ hoàn toàn có thể khiến cho người ta bị tẩu hỏa nhập ma, không thể phân biệt thật giả, nội thương nghiêm trọng.
Dương Hạo vẫn đang mặc trên người bộ quần áo ngoài, ngồi xếp bằng ở bên đó, tư thế ngồi khoanh chân nhập định tư thế, nhưng hắn biết bản thân vừa mới bị thân nhập hoang tưởng không thể khống chế, may mắn tỉnh lại sớm, nếu không tiếp tục như vậy tất sẽ bị nội thương lục phủ ngũ tạng trầm trọng.Nhưng mặc dù như thế, hiện nay đan điền khí hải của hắn cũng vì hơi thở hoảng loạn mà bị đi nhầm kinh mạch, vùng bụng đau đớn vô cùng.
Hắn thở hổn hển từng hơi dài, mới chầm chậm nói: "Không có gì, ngươi không cần lo lắng, đến đây, mau giúp ta tách hai chân ra, đỡ lấy hai vai ta, chầm chậm một chút giúp ta nằm thẳng xuống."
"Vâng!" Mỗ Y Khả vội vàng đá rơi cả chiếc giày, *** ton như một con mèo chạy đến bên cạnh hắn, giúp hắn tách hai chân ra và đỡ hắn chầm chậm nằm xuống.
Mỗ Y Khả thân hình nhỏ nhắn yếu ớt, tuổi tác vẫn còn nhỏ, nếu không dùng hết sức, chắc không thể đỡ cả thân hình của một nam tử trưởng thành như hắn nằm thẳng, cánh tay gầy gò kiệt sức đỡ lấy vai của hắn, rồi lại còng cả người kéo đôi chân hắn. Đôi tay nhỏ của nàng trong lúc vô ý liền chạm vào nơi hạ bộ của hắn, Dương Hạo luyện "ảo ảnh kiếm pháp" bị tẩu hỏa nhập ma, chỗ đó cũng như bị đông cứng lại, tuy rằng lúc này quần mặc khá rộng cũng hoàn toàn không che đi được.
Cái chỗ dưới của hắn vốn đã khá "cường tráng", từ khi luyện môn võ công trúc cơ âm dương song tu này đến giai đoạn cuối cùng, "kiếm cân" đã được thông mở, pháp khí đằng đằng, dường như là dựng đứng lên như trụ thạch, hừng hực như lửa đốt, Mỗ Y Khả vẫn còn ngây thơ và trẻ con, lại chưa có kinh nghiệm gì trong việc nam nữ, vừa chạm vào, lập tức hiểu được đó là vật gì, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ bừng, vội vội vàng vàng bỏ tay ra, sau đó cúi xuống đỡ hai chân của hắn lên giường.
Dương Hạo cố gắng nén đau vùng bụng, sau khi để nàng giúp đặt thẳng người nằm xuống giường, lúc này cái chỗ cao cao kia càng bị lộ không cách nào che giấu được, trông cao cao nhô lên, làm cho Mỗ Y Khả thấy mà tâm hồn hoảng loạn, đôi mắt không biết nên nhìn vào chỗ nào mới tiện, Dương Hạo cũng không khỏi xấu hổ, miễn cưỡng nhẹ giọng nói: "Tắt đèn đi, nàng đi ngủ đi.Lão gia không sao cả, nghỉ ngơi một chút là ổn ngay mà."
"Ơ………" Mỗ Y Khả ậm ừ một tiếng nhẹ nhàng từ trong mũi phát ra,rút chân lại trèo xuống giường, đứng ở bên cạnh rèm giường len lén ngắm nhìn hắn một cái, mặt đỏ tim đập nhanh, mân mê vạt áo mà không biết làm gì, lẩm bẩm một hồi lâu, mới đỏ mặt chầm chậm gọi: "Lão gia…..lão gia…."
"Ừ?" Dương Hạo nhắm đôi mắt lại đang trong lúc điều hòa hơi thở, chỉ ậm ừ đáp lại một tiếng.Mỗ Y Khả vẫn len lén liếc nhìn hắn một cái, mạnh dạn hơn một chút nhỏ tiếng nhẹ nhàng nói: "Lão gia………Nếu là…….nếu lão gia muốn………, nô tì…….nô tì có thể hầu hạ giúp lão gia nhẹ nhàng."
Dương Hạo lại giật mình,trợn to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Mỗ Y Khả đang đỏ bừng bừng, lắp ba lắp bắp nói xong câu,nào còn dám nhìn hắn, đứng ở bên cạnh mành rèm không dám ngẩng đầu lên. Chỉ dùng hai mắt nhìn chằm chằm vào ngón chân, thân thể nhỏ nhắn yếu đuối đang không ngừng run lẩy bẩy. Vẻ mặt non nớt trẻ con, thân người hơi gầy, vẻ ngây ngô mang chút quyến rũ xinh xắn quả là có thể kiểm tra được định lực của người khác.
Dương Hạo trong lòng kinh ngạc, vội vàng trách mắng: "Vớ vẩn quá, nói lung tung gì thế?"
"Nô tì….Nô tì không có nói lung tung." Mỗ Y Khả thẳng thắn bày tỏ, ưỡn thẳng ngực nói: "Nô tì là a hoàn bên cạnh lão gia, cái gì….cái gì cũng đều là của lão gia, hầu hạ lão gia, vốn đây là phận sự của nô tì."
Dương Hạo có chút tức giận hỏi lại: "Ai đã dạy nàng mấy cái thứ này, Đường cô nương phải không?"
"Không phải không phải." Mỗ Y Khả cuống quít xua tay, lắp bắp nói: "Là…..là mấy vị tỷ tỷ hầu hạ ở bên cạnh cô nương nói đó, bọn họ nói……bọn họ nói…..chúng thiếp là a hoàn thân thiết bên cạnh cô nương, cả đời này đều phải ở bên cạnh cô nương, cô nương cưới ai, chúng thiếp cũng sẽ ở cùng với người đó, hầu hạ quan nhân, cũng chính là phận sự của chúng thiếp."
Những cô thiếu nữ trên thảo nguyên, địa vị so với những cô gái trung nguyên vẫn thấp hơn một bậc, nàng từ nhỏ đã nghe đã thấy đều là như thế, cũng khó trách nàng quá nhanh chóng bị ảnh hưởng sự truyền thụ bằng lời nói và hành động của những thị nữ thân thiết bên cạnh Đường Diễm Diễm.
Dương Hạo nghe nàng nói, không khỏi chạnh lòng nghĩ đến Dương Thị, nhất thời khuôn mặt trở nên buồn bã, Dương Thị lúc đầu cũng là nghĩ như thế sao? Nếu Đinh phu nhân không quá ghen ghét đố kị như thế, nếu không phải bởi vì nhà mẹ đẻ của ả có ảnh hướng đến lợi ích của Đinh gia quá lớn, nên hành vi của hắn bị gò bó, mẫu thân của hắn hiện nay cũng đã là một người thiếp của Đinh Đình Huấn, hơn nữa còn có thể thoải mái vui vẻ. Trong lòng mẫu thân có một tờ giấy khế ước bán thân không thể đốt cháy.
Tâm trạng bị kích động, vùng bụng của Dương Hạo lại đang bị một trận đau đớn, cắn răng xua tay nói: "Tất cả đều chỉ là ngụy biện thôi không căn cứ thôi, nàng…….nàng đừng có nghe bọn họ ăn nói linh tinh, tuổi còn nhỏ, cấm nghe mấy lời nói phiếm đó, mau đi ngủ đi. Đừng có suy nghĩ bậy bạ."
Mỗ Y Khả liếc hắn một cái, trong đôi mắt thấm đẫm nước mắt: "Nô tì………Nô tì biết thân thể của bản thân mình không còn trong sạch, không xứng để làm vui lòng lão gia, chỉ là…………chỉ là nhìn lão gia đau khổ khó chịu, muốn dùng thân thể thấp hèn này để hầu hạ lão gia vui, nô tì sẽ không dựa vào đó mà đòi sự sủng ái, cũng sẽ không……….sẽ không có bất cứ ý nghĩ muốn có thân phận gì, từ đầu đến cuối chỉ là…….chỉ là muốn làm một a đầu của lão gia thôi."
"Nói bậy bạ gì thế, nô tì hạ nhân thì không phải là người sao? Ai không coi kẻ dưới là người thì mới không phải là người! Nàng làm sao lại có thể tự coi nhẹ bản thân như vậy." Dương Hạo tức giận nói, cũng biết quan niệm của con người thời này bị hoàn cảnh xung quanh thúc đẩy hình thành, tuyệt đối không phải bản thân muốn nói một vài câu là có thể thay đổi.Dù sao thì cũng do khá nhiều cách nghĩ của bản thân không được phù hợp thời đại, liền thở dài một cách ngao ngán, rồi nói chậm lại: "Lão gia đang luyện một môn võ công thượng thừa, không cẩn thận bị tẩu hỏa nhập ma, hơi cử động cũng làm cho vùng bụng bị đau ê ẩm khó chịu, cần phải từ từ điều khí lại, người không cần phải lo lắng nhiều, mau đi nghỉ đi nhé."
"Ơ." Mỗ Y Khả bộ dạng như hiểu lại như không hiểu lắm.Ở cái tuổi của nàng, vẫn chưa biết chuyện tình cảm giữa nam nữ, chỉ là lúc đầu nếu không phải được Dương Hạo đứng lên vì đạo lý giúp nàng, sự trong trắng của bản thân đã bị vấy bẩn, cha nàng đã bị người ta giết mối thù lớn này khó lòng báo thù.Với Dương Hạo nàng chỉ thấy cảm kích vô cùng khắc cốt ghi tâm.Hôm nay lại được tặng lại cho Dương Hạo làm tì thiếp bên cạnh, trong lòng nàng chỉ biết là bản thân một đời một kiếp này phải theo hầu hạ bên cạnh Dương Hạo coi Dương Hạo là chủ nhân của mình.Cho nên khi thấy thân thể hắn dị dạng khác thường, trong sự ngây thơ khờ dại, chỉ biết là thân thể con gái là để khiến cho đàn ông vui vẻ, vì thế mới xấu hổ đề nghị.
Hôm nay biết hắn không phải chê bai gì bản thân, trái tim bỗng nhiên vui mừng khôn xiết, nhưng cũng chẳng có tạp niệm gì khác. Nhưng nghe thấy sự trịnh trọng mà hắn nói lại không khỏi có chút lo lắng, liền lui xuống định thổi tắt ngọn đèn trên bàn, nhưng nàng lại không yên tâm được, liền nhẹ nhàng ngồi xuống ở dưới đất, tay mân mê vạt áo, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào hắn không chớp.
Dương Hạo biết nàng vẫn chưa rời đi, lúc đó cũng không còn đủ sức để quan tâm đến nàng, nếu không kịp thời điều khí, để việc ngừng thở bị dừng lại qua lâu đối với thân thể sẽ tạo thương tổn nghiêm trọng.Hắn vội vàng ngồi yên và điều hòa khí huyết nhịp thở, điều chỉnh thân thể. Lữ Động Tân từng nói qua rằng môn võ công này nguy hiểm không lường trước được, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, hậu quả không chỉ là nội thương nghiêm trọng.Thật ra bất cứ loại nội tức công pháp nào nếu như tu luyện có chỗ sơ sót, ít nhiều cũng có hại đến bản thân mình. Lữ Động Tân chỉ biết vị đồ đệ này của mình rất có định lực, mới đầu bị hắn ngầm trêu chọc, điểm vào trúng huyệt đạo tình dục thú tính, thế mà đối mặt với một thiếu nữ xinh đẹp cũng có thể khống chế không loạn. Cũng vì thế mới vô cùng yên tâm lớn tiếng trấn an hắn nói không có chút nguy hiểm nào cả, làm sao biết được tên đồ đệ này của mình tình sâu thâm căn mà tình và dục đi liền nhau, tâm ma đã thức tỉnh cũng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Cũng may Dương Hạo mấy bước của trúc cơ luyện công khá chăm chỉ, lại sớm học được cái gốc chắc chắn của Trình Thế Hùng truyền cho, lại được kịp thời đánh thức, vì thế tổn thương không coi là nặng lắm. Điều khí mất một lúc lâu sau, thân thể dần dần được cân bằng trở lại. Mỗ Y Khả đang ngồi ở dưới cây đèn, thiếu nữ này đang ở tuổi ăn tuổi ngủ, ngồi lâu quá nên đã có phần mệt mỏi và buồn ngủ.
Dương Hạo hoàn hồn lại, chỉnh lại tư thế người một chút, liền thoải mái, ngồi xuống bên cạnh nói: "Ta không sao rồi, nhìn ngươi xem, còn ở đây chống cự cái gì, mau đi ngủ đi."
"Vâng........à, lão gia không sao chứ?" Mỗ Y Khả đang lơ mơ ngủ gật kinh ngạc tỉnh dậy, vui vẻ nhảy lên, Dương Hạo thấy nàng bộ dạng vui vẻ cũng mỉm cười nhẹ nhàng: "Đã tốt lắm rồi, đêm đã khuya rồi, mau đi ngủ sớm đi."
Mới nói được tới đây, liền nghe thất trong vườn có tiếng ồn ào, giống như có người đang định vào ở trọ, nghe thấy âm thanh không phải của một hai người. Liền đó có tiếng đập cửa ầm ầm gọi vọng lên: "Chủ quán, chủ quán đâu, mau mang nước nóng đến đây, chuẩn bị thêm chút cơm thịt ngon ngon, đến lúc này mới đến được đây à, người ngợm khó chịu quá."
"Ôi chao ôi chao, Trịnh lão gia, trong nhà trọ hôm nay còn có nhiều vị khách đang ở trọ, ngài nhỏ tiếng một chút, đêm khuya đã canh tám rồi, nếu để cho người ta vì ầm ĩ mà tỉnh giấc lão nhi quả là phạm tội lớn rồi."
"Sao, ngươi không nhìn thấy trong phòng đèn hãy còn sáng hay sao?Ờ, phòng hảo hạng đâu, không có phòng tốt sao? Lão gia ta cả ngày đường vất vả bôn ba, đến được chỗ người còn không được nghỉ ngơi cho tốt à?"
Dương Hạo hơi chau mày, nghe thấy tiếng đập cửa lớn ở ngoài cửa dường như có chút quen quen, nhất thời lại chưa nhớ ra là ai, sau đó liền nghe thấy chủ nhà trọ vội vàng giải thích cái gì đó.Qua một lúc nữa tiếng cãi nhau thô bạo ở trước của mới hắng giọng một tiếng, nói một cách miễn cưỡng: "Thôi, thôi, mau mau sắp xếp chỗ nghỉ cho người hầu và ngựa của ta, đem rượu ngon thịt tốt mang vào trong phòng ta, ăn xong bữa cơm này lão gia ta còn phải nghỉ ngơi, ngày mai còn tiếp tục lên đường." Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
"Vâng vâng vâng, Trịnh lão gia cứ yên tâm ạ. Lão gia thường tới nhà trọ của tôi, ngài nói làm sao mà nhà trọ của tôi dám có chỗ nào không hầu hạ cho ngài được vui vẻ chứ? Trịnh lão gia xin mời bên này…….., Ô sao lại không có người đàn bà nào theo bên mình hầu hạ thế này ạ? Đường dài mệt mỏi bôn ba, thật là không tiện chút nào. Còn nhớ lần trước ngài đem theo cô nương, còn nhiệt tình hầu hạ ngài mà, Trịnh lão gia quả là biết thương người, mắt thấy thời tiết lạnh giá, không nỡ để cho người đẹp đi theo ngài cho vất vả.".
"À, Hóa ra lại là hắn." Tên chủ nhà trọ vừa nói như vậy, Dương Hạo đột nhiên nhớ ra, tên Trịnh lão gia này chẳng có lẽ chính là Trịnh Thành Hòa khi hắn đi đến phủ cốc lần trước, đã từng gặp ở trên phố đó sao, bởi vì thiếp của hắn dám đưa mắt nhìn Chiết Tử Du lúc đó đang là nữ đóng giả thành nam nhân, đã bị hắn đánh cho một trận đau đớn. Loại vũ phu ghen tức đến thế đúng là ít gặp.
Chỉ nghe thấy Trịnh viên ngoại hắng giọng nói: "Cái loại nhà người! Lão gia ta thương hại ả ta sao? Cái loại tiện nhân, lão gia ta ghét nhất hận nhất là đàn bà mà không giữ đạo đức đàn bà, ả lại dám không thay đổi, cứ suốt ngày đầu mày cuối mắt với mấy thằng đàn ông, đưa tình lả lơi, Trịnh gia ra làm sao có thể dung thế cho loại đàn bà như thế, sau khi lão gia ta hết giận sẽ đem ả bán vào trong lầu xanh, chỉ cần có tiền loại đàn bà nào mà chẳng mua được, ta thèm vào."
"Vâng vâng vâng! Trịnh lão gia trong nhà quy tắc rất nghiêm, cửa giả phải nghiêm ngặt, tiểu lão nhị hiểu." Chủ quán nọ cười cười ăn theo, tiếng bước chân hai người từ dưới hành lang đi qua.
Dương Hạo đi tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Đi theo một người như thế, vị cô nương kia thật sự là bất hạnh."
Sau lưng có người tức giận nói đỡ cho: "Chính là như thế, không coi phụ nữ là người, thì quả là không phải là người."
"Sao cơ?" Dương Hạo quay đầu lại nhìn, Mỗ Y Khả liền lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói: "Nguyệt nhi….Nguyệt nhi là học lão gia nói chuyện."
Dương Hạo cười lớn tiếng: "Được, được, vậy người nhớ giúp lão gia ta nhé, sau này………..câu nói này coi như là một điều lệ trong gia huấn của nhà chúng ta."
"Vâng, lão gia." Mỗ Y Khả vui vẻ vâng dạ.
Dương Hạo hắt hơi một cái, xua xua tay: "Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi, ngày mai sáng sớm đã phải lên đường rồi."
"Vâng, lão gia."
Nhìn Dương Hạo lên giường, mở chăn ra đắp lên người mình, Mỗ Y Khả mới dám cúi người giở lồng đèn nhẹ nhàng thổi tắt ngọn lửa, rồi lại nhẹ nhàng đặt lồng đèn xuống chiếc đèn, giống như đã nhẹ lòng mà nghỉ ngơi được. Có thể đi theo hầu hạ bên cạnh một chủ nhân như vậy là hạnh phúc của nàng, mỗi ngày hầu hạ chủ nhân ăn uống nghỉ ngơi, nàng đều cảm thấy vô cùng thoải mái, cái nàng mong muốn chỉ đơn giản thế thôi.
Ngẫm ra, Dương Hạo áo gấm lụa là ăn sung mặc sướng, làm đến quan to nhưng hắn có hạnh phúc không.?
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Hạo lên xe dự định khởi hành, liền gặp tên Trịnh Thành Hòa đang cầm một cái roi ngựa, đứng ở trước cửa của nhà trọ hét lớn, Trịnh viên ngoại thân hình thấp nhỏ béo, mùa đông mặc nhiều càng tỏ rõ sự phụng phịu, lại thêm lông mày dày và dài, hai con mắt cá vàng, một cái mồm rộng đến mang tai, nhìn giống như một con cóc thành tinh.
Dương Hạo rất ghét kẻ này, không muốn để cho hắn nhìn thấy bộ dạng của mình, nếu hắn mà vẫn nhớ bộ dạng của mình khó tránh hắn muốn đến làm quen, liền ấn vành mũ xuống, bước nhanh lên xe.Mỗ Y Khả vẫn chạy theo đằng sau, nhẹ nhàng khéo léo nhấc chiếc váy bước lên trên xe, lướt qua trước mắt tên Trịnh viên ngoại.
Xe ngựa tiếp tục đi thẳng về phía trước, không lâu lại phát hiện ra đám người của Trịnh Viên Ngoại đang đuổi theo đến nơi, hai nhóm người cứ song song đi, mình đi người cũng đi ta dừng người cũng dừng, tự nhiên lại đi cùng một đoạn đường. Đi được mấy ngày, Dương Hạo có ý muốn trốn hắn, từ đầu đến cuối vẫn chưa gặp mặt Trịnh Viên Ngoại lần nào, nhưng bọn thuộc hạ hai bên thì đã quá quen nhau, hai bên hỏi nhau mới biết bị Trịnh Viên Ngoại cũng đang đi đến Bá Châu.
Khi đi qua Quảng Nguyên, Dương Hạo chưa từng dừng lại. Tam Phiên ở Tây Bắc trong triều đình cũng có tai mắt, triều đình chẳng lẽ không có gì ở Tây Bắc? Hắn nói trước khi vào thành trước tiên phải đi thăm tế tảo mộ người thân trước, nếu nửa đường còn đi gặp cả Trình Thế Hùng, một khi lọt vào tai mắt của triều đình, khó tránh khiến cho kẻ khác tò mò.Đối với hắn đương nhiên không tốt, đối với Trình Thế Hùng lại càng phiền phức hơn.Trình Thế Hùng với hắn vốn có ơn nghĩa chi ngộ, lúc đó vô cùng khắc nghiệt trái lại không dễ liên lạc với nhau, Dương Hạo chỉ có thể vòng qua Quảng Nguyên thành tiếp tục đi về hướng đông, Trịnh Thành và trái lại tiến vào thành Quảng Nguyên, lần này Dương Hạo cũng coi như đã cắt đuôi được cái vật đáng ghét này.
Dọc đường đi không khí ảm đạm chán nản, bên mình dù có một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa để tâm sự, Dương Hạo trái lại chẳng có nhiều lời muốn nói với nàng.Mỗi ngày chỉ đơn giản là lặp đi lặp lại một chủ đề trở về Bá Châu phải bắt đầu làm thế nào, làm thế nào phá giải được những mối nghi ngờ trong lòng mình. Còn về công phu trúc cơ kia, hiện tại chỉ là luyện tập lặp đi lặp lại củng cố những công pháp trước kia, trước khi yên ổn tuyệt đối không đi luyện "ảo ảnh kiếm pháp" mà chính bản thân mình đã bị tẩu hỏa nhập ma.
Cứ từng hàng từng hàng đi, cảnh vật đầu tiên của Phách Chây thành cũng đã hiện ra, xe của Dương Hạo cuối cùng cũng tiến vào Bá Châu Thành.
"Lão gia, người nói quý nhân ra cửa thì mưa gió nhiều, lãi gia mỗi lần đến đâu thì tuyết trắng đều đón chào, vậy là đại quý nhân rồi. Lần này áo gấm về quê, nhất định có thể hoàn thành tâm nguyện, vạn sự như ý."
Mỗ Y Khả dần dần đã thân quên với tình cảm của Dương Hạo, sự sợ hãi lo lắng cũng đã qua, trở nên nhanh nhẹ hoạt bát hơn hẳn đã dám cong mông lên thò đầu ra ngoài cửa sổ, vừa thò tay ra đón lấy những bông tuyết trắng ngoài cửa sổ, vừa quay lại cười nói.
Dương Hạo mỉm cười, chỉ hướng hai mắt một cách hứng khởi nhìn ra bên ngoài xe qua tấm rèm đã cuộn lên.Trên mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng trái lại dậy song, tim đập nhanh hơn bất cứ lúc nào. Bá Châu Phủ nha, con phố giăng mắc sắc màu, những quán rượu, tửu lầu hoan lạc, rấy nhiều những cảnh vật quen thuộc cứ lần lượt bày ra trước mắt. Hai mắt Dương Hạo bất chợt như long lanh: "Trở về rồi, Dương Hạo ta về rồi! Tiểu Đao, Đại Đầu, Thiết Ngưu các ngươi vẫn khỏe chứ…….."
"Lão gia thương tình, thí xá cho kẻ ăn xin này mấy đồng tiền lẻ, ta trên còn có mẹ già hơn tám mươi tuổi, dưới còn có con nhỏ chưa tròn tháng, lão gia, ngài làm ơn, thương xót giùm………"
Mắt nhìn thất một chiếc xe hào nhoáng lộng lẫy tiến vào thành, trái phải sau xe còn có bốn thị vệ cưỡi ngựa, nhìn lại chiếc xe không dùng la kéo, mà là tuấn mã cao lớn, rõ ràng là một người rất giàu có, lại rất có thế lực, bên đường có một tên ăn mày vội vàng chạy lại, nhân lúc trên đường người qua người lại, xe đi lại chậm chạp, bám chặt lấy càng xe mà khẩn cầu.
"Đi đi đi, mau cút sang một bên, xe của ai ngươi cũng dám chặn đường à? " Phu xe tức giận, cầm roi ngựa thu lại định đánh vào vai hắn một cái. Mỗ Y Khả rụt tay lại, cúi người định ra ngoài, bị Dương Hạo nắm chặt bả vai giữ lại, từ trên đôi vai ấy quá khứ như dội về, chỉ thấy tên ăn mày đáng chết ấy cứ bám chăt lấy càng xe. Kẻ đó chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, tuy nói mặt mũi bẩn thỉu, quần áo rách rưới nhưng không có dáng vẻ bỉ ổi của một tên ăn mày.
Dương hạo không khỏi thở dài, dặn dò: "Tiểu Vũ, cho hắn một xâu tiền lớn, để đuổi hắn đi đí."
"Vâng". Được sự dặn dò của Dương Hạo, Mục Vũ lấy ra mười mấy văn tiền từ trong ngực áo, vứt xuống đất, nói: "Mau cút đi, đừng có đứng cản trở đường đi của đại nhân nhà ta."
Tên ăn xin nọ vui mừng khôn xiết, vội vàng nhìn vào trong xe một cái, chỉ thấy Dương Hạo đang ngồi trong xe, phía trước còn có một nha đầu xinh xắn có che một mảnh vải che rủ xuống đang tò mò thăm dò nhìn về phía mình, che mất một n ửa khuôn mặt của hắn. Nhất thời chỉ cảm thấy quen quen, nhưng chưa nhớ ra được là ai, mắt thấy tiền rơi trên đất, chỉ sợ có kẻ khác cướp mất, vội vàng bỏ xe, té ngã lộn ngào xuống cướp tiền, trong mồm vẫn còn cao giọng cảm ơn.
"Lão gia thật là người có tấm lòng lương thiện." Mỗ Y Khả hạ giọng ngồi xổm dưới chân Dương Hạo, đấm chân cho hắn, Mục Vũ quay đầu lại hỏi: "Đại nhân, chúng ta đi đến nhà trọ hay là tiến thẳng vào dịch quán ở Bá Châu."
Dương Hạo thản nhiên dặn dò thêm: "Đi đến Trư Đầu cảng, nghe ngóng nơi ở của một vị Liễu bà bà."
Xe ngựa dần dần khuất bóng xa xa, tên ăn mày đó nằm bò trên mặt đất. Trong lòng bừng bừng lửa cháy nhặt lấy đồng tiền cuối cùng cất vào trong lòng, yên tâm vỗ vỗ ngực, đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn vuốt những sợi tóc dài dơ bẩn đang lòa xòa trước mắt hắn, ngạc nhiên nhìn theo bóng chiếc xe ngựa đi xa. Đột nhiên cất tiếng gọi thê lương theo bóng chiếc xe đang dần dần khuất xa: "Đinh Hạo, Đinh Hạo, hắn là Đinh Hạo! Cái tên Đinh Hạo đáng chém ngàn dao kia."
Hắn tê liệt ngồi trên mặt đất, vỗ vào đùi mình gào thét khóc lóc nói: "Đinh Hạo trời đánh kia, ta trở nên thê thảm bi thương thế này, hắn thì ung dung hào hoa trở về, ông trời ơi là ông trời, ông trời không có mắt tại sao không cho sét đánh chết hắn đi………"
Bên đường người đi đường thấy một kẻ điên đang khóc sướt mướt trong gió tuyết, ai cũng vội lảng tránh ra chỗ khác, có người vội vàng cắm đầu đi nhanh, vội vã liếc hắn một cái, nói mấy lời ngắn ngủn: "Đây chẳng phải là nhị trưởng quầy Vương Chi Châu của Trư Đầu Giải Khố sao, khóc lóc gì ở trên đường thế, giàu quá nên hóa điên à?"
/639
|