Lúc Dương Hạo nói tiếng "Nghĩa phụ", khiến Lý Quang Sầm có cảm giác làm cha, khiến cho lão già này rơi lệ, điện nghi thức Hoàng gia trong phủ Khai Phong Đại Tống, Triệu Khuông Dận còn đang soi nến xử lý công việc bộn bề.
Tây bắc Đảng Hạng Khương lại lần nữa kéo cờ tạo phản, Hạ Châu Lý Quang Duệ ốm, sau khi tin Chiết Châu Chiết Ngự Huân xuất binh truyền đến, hắn hiểu đây là cử chỉ tước phiên liên thủ của ba thế lực tây bắc đối kháng với hắn. Lúc này cần tấn công tây bắc, thời cơ còn chưa chín muồi, đại quân của hắn lại không thể lưu lại lâu, đành chịu chỉ huy đông phản.
Lúc này hắn về Khai Phong chưa được mấy ngày, vì có lượng tấu biểu lớn cần xử lý, làm việc và nghỉ ngơi mỗi ngày đều được sắp xếp vô cùng trình tự. Vào thời gian mỗi sớm bình minh, hắn ở điện nghe báo cáo và giải quyết sự việc. Cùng bách quan thương lượng việc đại sự quân quốc, kinh tế dân sinh ở các nơi.
Sau khi bãi triều trở về cung dùng bữa, thay quần áo sau đó lại lên triều, tiếp kiến "Đài Gián Quan" bàn việc triều chính. Và là một "người hầu quan" cố vấn hoàng đế, còn tương đương với trong sạch hóa bộ máy chính trị "phi ngựa tiếp nhận", còn phải xem tấu chương và lập tức xử lý.
Trưa cần mở "Kinh diên", nghe các học sĩ dạy học. "Kinh diên" này không phải quân quốc đại sự, nếu ngưng vài ngày cũng không vấn đề, nhưng Triệu Khuông Dận biết rõ có thể lên ngựa giành chính quyền, vị tất có thể xuống ngựa an thiên hạ, thống trị thiên hạ, chắc chắn phải dựa vào học vấn. Nếu chỉ có vũ lực, thì chỉ có thể là những võ sĩ nghèo. Không có cách nào đối nội kinh tế, khiến dân chúng lầm than. Cho nên khi vừa về kinh thành, "Kinh diên" lập tức được mở, không nghỉ một ngày nào.
Do tấu biểu cần phải xử lý quá nhiều, chiếm phần lớn thời gian, "Kinh diên" mở muộn một chút. Cho nên "Lự tù" xê dịch từ trưa đến tối.
Cái gọi là "Lự tù" chính là án tử hình tiến hành quyết định cuối cùng sau khi được phán quyết. Từ triều Đường đến nay, chế độ phục tấu tử hình đã không có hiệu lực. Giết người đối với cầm quyền mà nói là trò đùa, dẫn đến kỷ cương bại hoại, việc mạng người la liệt khắp nơi. Hiện giờ chế độ này lại một lần nữa được sử dụng, tích bút đỏ một cái, là một mạng người, Triệu Khuông Dận làm sao có thể dám lơ là, cho nên hắn đối với tất cả hồ sơ vụ án, cung lục đều xem vô cùng tỉ mỉ.
Thấy trời đã tối. Nội thị đều biết Trương Đức Quân rón rén đi ra khỏi Diên Hòa điện, đứng ở trên bậc thềm vẫy tay gọi một tên tiểu hoàng môn, dặn dò:
"Quan Gia đang phê duyệt án tù, sắp đi nghỉ rồi. Nhanh chóng đi dặn dò phòng bếp chuẩn bị bữa ăn".
"Vâng, tiểu nhân sẽ đi ngay".
Tiểu hoàng môn đáp một tiếng rồi chuồn đi, Trương Đức Quân xoay người muốn tiến vào điện thì thấy một tiểu hoàng môn đang cầm đèn cung đình tiến đến. Một tên phía sau bước nhẹ nhàng đi tới, đúng là Khai Phong Phủ Doãn Triệu Quang Nghĩa. nguồn t r u y ệ n y_y
Khai Phong Đại Tống là một tòa thành không có đêm, cửa bốn mặt thành không đóng, dân chúng kinh doanh ngày đêm, quy củ cấm trung cũng lỏng lẻo, thời gian khóa cửa cực ít, có lúc thậm chí không khóa cửa, trọng thần cận thần buổi tối cũng có thể ra vào cấm trung.
Triệu Quang Nghĩa bước đi thực sự là bình thản, từng bước từng bước, như đang vừa đi vừa học. Thậm chí hắn cũng không muốn đi như thế, nhưng mũ quan của những người này do đại ca hắn tự mình phát minh, hai bên mũ quan, có vành mũ, quan càng to thì vành mũ càng lớn. Vừa đi thì cánh mũ cũng nghiêng ngả mãi không ngớt, nếu như vậy đi gặp Quan Gia hơi có phần thất lễ.
Trương Đức Quân thấy hắn đi tới, liền vội niềm nở nghênh đón nói: "Phủ Doãn đại nhân". Triệu Quang Nghĩa đối với cận thị bên cạnh Hoàng Đế cứ gặp là cung kính, đâu chịu đợi hắn quỳ gối, sớm đã bước lên trước làm lễ, cười nói: "Trương Đô Tri không cần đa lễ, Quan Gia đang làm gì vậy?"
"Quan Gia đang phê duyệt án tử tù…Phủ Doãn đại nhân đã tới, ta vào bẩm một tiếng.
Triệu Quang Nghĩa vội vàng ngăn lại, cười nói: "Không vội, không vội, chờ Quan Gia xem xong hồ sơ vụ án hẵng hay, đến lúc đó lại làm phiền Trương Đô Tri báo với Quan Gia".
Trương Đức Quân vội nói: "Thế…thì làm phiền Phủ Doãn đại nhân chờ chút. Ta còn phải đến Bát điện hầu Quan Gia".
"Đô Tri đi đi". Triệu Quang Nghĩa cung kính chắp tay, rồi đứng lại ở đó. Tuy là huynh đệ với Hoàng Đế, lại tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận vua tôi, tiểu hoàng môn nhìn thấy không thể không kính nể, tác phong này chính là em ruột của Quan Gia. Đương Kim tể tướng Triệu Phổ Triệu tướng công đến không phải trực tiếp vào điện không cần báo trước, nhưng Khai Phong Doãn là Hoàng đệ lại vẫn tuân thủ quy tắc này.
Kỳ thực, quan Đại Tống ban đầu rất ít người hiểu quy tắc. Thời điểm Triệu Khuông Dận vừa mới xưng đế, mỗi lần lên triều, triều thần đều có chỗ ngồi ngay ở đại điện. Đại thần và Triệu Khuông Dận lúc đầu là đồng sự. Rất thân thiết, nào có nói đến chuyện kính nể bao giờ. Đặc biệt là phần lớn trong đó đều là những tên vũ phu thô lỗ, không quy củ phép tắc. Mỗi khi lên triều, các đại thần đều có vị trí chỗ ngồi, còn có tên vắt chéo chân, có lúc thì châu đầu ghé tai, đại điện mà không giống đại điện, mà nó giống một đại sảnh thổ phỉ so tài chính nghĩa.
Không có quy củ, không thành quy tắc, Triệu Khuông Dận thấy không thể để như vậy, liền bỏ chỗ ngồi của bách quan. Nhưng bách quan đứng mà vẫn không thể quản nổi cái mồm, vẫn nghiêng đầu ghé tai như cũ. Triệu Khuông Dận lại nghĩ ra một cách, sửa mũ quan cỏ, thêm vành mũ dài vào hai bên mũ quan đại thần. Như vậy vành mũ giữa hai tên đại thần cách xa nhau, chí ít cũng xa hai ba thước, không cần nói châu đầu ghé tai không tiện, mà còn đứng cũng không vững, đội mũ đó nghiêng nghiêng vẹo vẹo thì vô cùng khó coi.
Đến nước này, đại thần không nói cũng hiểu được ý của Quan Gia, dần dần cũng thành nếp.
Triệu Khuông Dận đối với đồng sự rất ít dùng lệnh Đế Vương bảo họ làm gì đó, mà thường dùng cách ám thị ôn hòa để bảo họ thay đổi bản thân. Là huynh đệ thân thiết, Triệu Quang Nghĩa rất hiểu lòng đại ca, thế là dẫn đầu làm gương, chỉ cần có trường hợp làm gương, lời nói cử chỉ đặc biệt quy củ, không khoe khoang thân phận Hoàng đệ thì các quan mới học theo.
Triệu Khuông Dận đứng ở đây hơn nửa canh giờ. Ở đại điện, Triệu Khuông Dận phê duyệt xong hồ sơ hình tù cuối cùng, gác bút, vươn vai một cái nói:
"A…, cuối cùng cũng đã phê xong, bữa tối chuẩn bị đầy đủ hết chưa?"
Trương Đức Quân vội vàng bẩm:
"Quan Gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Ồ, còn có, Khai Phong Doãn ở ngoài điện chờ đã lâu".
"Ô?" Triệu Khuông Dận nhướn mày vui vẻ nói: "Quang Nghĩa đến đây? Sao không sớm bẩm báo, mau mau truyền hắn vào".
Triệu Quang Nghĩa được truyền vào, bước vào điện, khi chưa thi lễ, Triệu Khuông Dận đã tươi cười nói: "Nhị đệ đến rồi, đúng lúc cùng ta đi ăn cơm. Lại đây, lại đây, ngồi xuống đi. Đức Quân à, nhị đệ thích thịt dê non hấp, ngươi…bảo phòng bếp chuẩn bị đi, nhanh lên nhé". Triệu Khuông Dận do dự một lát mới dặn dò.
Triệu Khuông Nghĩa vội ngăn lại nói: "Thôi, đêm nay phòng bếp giết dê non, ngày mai lại phải thịt dê mới để dùng. Tích tiểu thành đại, khi nào đáng phí thì mới phí. Lệ này không thể vì thần đệ mà làm. Triệu Khuông Dận xưa nay tiết kiệm, mỗi ngày đều có một quy tắc đã định, không thể làm nhiều việc lãng phí.
Hôm nay thấy nhị đệ đến, mới muốn dặn dò nhà bếp thêm một món ăn, sau khi nghe Triệu Quang Nghĩa trả lời như vậy, Triệu Khuông Dận vô cùng vui mừng, khen: "Nhị đệ hiểu lòng ta quá, ngồi chung đi".
Triệu Quang Nghĩa lớn lên có bảy phần giống anh, đều là tai to, mày rậm, da ngăm đen, dáng người cao lớn. Nhưng ngôi vị Hoàng Đế mà Triệu Khuông Dận gần mười năm đảm nhiệm, mỗi cử chỉ đều mang khí khái, không phải ai cũng có được.
Hai người ngồi, có người nâng trà. Phòng ăn có rượu thịt ngon được đưa đến. Rượu và thức ăn này đương nhiên ngon hơn những người bình thường ăn rồi. Đối với cung đình mà nói thì cũng chỉ bình thường mà thôi. Triệu Khuông Dận khoanh chân ngồi trên sạp, mời huynh đệ một chén rượu, hỏi:
"Nhị đệ…tối nay sao lại vào cung?"
Triệu Quang Nghĩa vội lấy một phong mật thư Trình Đức Huyền ra cho Triệu Khuông Dận, tự thuật đơn giản sự tình chân tướng, ánh mắt Triệu Khuông Dận chớp chớp, trầm ngâm một lúc lâu không mở thư ra đọc, chỉ nói:
"Huynh không biết họ tây phản lại khó khăn như vậy. Chiết Ngự Huân vừa bố trí cho mấy vạn dân chúng ở chỗ giao ba phương, rõ ràng là đề phòng Triều thiên, nhị đệ, đệ thấy nên giải quyết Triều thiên thế nào mới được đây? Triệu Khuông Dận thấy hắn không nhắc đến Dương Hạo, nhưng vẫn nói sự thể theo dòng suy nghĩ của hắn, vẫn là cần tu đại lộng làm chủ. Huynh đệ chỉ là đưa ra đề xuất, theo huynh đệ mà xem, đại ca có thể làm ra , chỉ lưu quan của triều đình một lòng một dạ quản lý vạn dân .
Chiết Ngự Huân có điều kiêng kị với Triều đình không dám ra tay với bọn họ. Thì sẽ tự loạn đầu trận địa. Nếu hắn tiếp tục hy sinh mấy vạn quân dân, như vậy thì…"
Người hắn hơi nghiêng về phía trước, trầm giọng nói: "Đến từ triều đình phát binh thảo phạt Phủ cốc, chúng ta càng thêm có một tội danh để xuất binh đánh dẹp hắn.
Triệu Khuông Dận chỉ lắng nghe, bỏ vào miệng một miếng thịt xào, nhấm nháp nói: "Như vậy không thỏa đáng, nếu như vậy, mấy vạn dân đó đều vô tội mà bị hại rồi, bọn chúng nay cũng là con dân Đại Tống ta, ngươi bảo ta nhẫn tâm sao được. Được lòng dân khó, mất lòng dân dễ. Cử một hàng này, mất nhiều hơn được".
Triệu Quang Nghĩa nghe xong lời hắn nói, không đồng ý, liền nói: "Đại ca mưu cầu thiên hạ, không thể có chữ nhân của đàn bà được, nếu ngươi buông tay, mấy vạn dân kia tất sẽ trong lòng bàn tay của Chiết Ngự Huân, tương lai một xung đột vũ trang, bọn họ sẽ trở thành nguồn xe binh của Chiết Ngự Huân. Tổn thất của chúng ta không biết sẽ tăng lên mấy lần đây?"
Triệu Khuông Dận nhíu mày, khẽ thở dài: "Việc này, sau này hẵng bàn thêm. Lại đây, uống rượu, mời". Triệu Khuông Dận nâng chén lên môi, rượu chưa uống thì nghe thấy một âm thanh vui mừng hoan hỉ của một cô nương nói:
"Phụ thân, ngươi xem bộ quần áo của ta có đẹp không?"
Theo âm thanh đi vào một cô nương, nhưng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mắt đen láy, mặt tròn, nụ cười tươi, rất đáng yêu. Mặc một bộ váy xanh biếc, áo khoác lông công, được buộc lại ở trước ngực bằng một cái nơ con bướm. Áo lót thêu hình rồng phượng. Đuôi công được thêu lên mặt trên, như lúc con công đang múa. Màu sắc của lông chim không ngừng thay đổi, óng ánh.
Triệu Quang Nghĩa ngồi khoanh chân ở trên sập, mỉm cười nói: "Vĩnh Khánh đến rồi đấy à".
Tiểu cô nương vừa thấy hắn, liền lè lưỡi, nhanh nhẹn thi lễ:
"Vĩnh Khánh bái kiến thúc thúc, thúc phụ, bộ quần áo này của Vĩnh Khánh có đẹp không?"
Triệu Quang Nghĩa cười ha ha nói: "Đẹp, đẹp lắm, mặc lên người Vĩnh Khánh, người đẹp, quần áo mặc lên cũng đẹp".
Công chúa Vĩnh Khánh cười hì hì, đôi mắt to tròn long lanh nhìn về phía cha của mình: "Phụ thân, người xem".
Triệu Khuông Dận nhìn, sắc mặt trầm xuống quát: "Ai bảo ngươi mặc quần áo như vậy? Cởi ra, từ nay về sau không bao giờ được mặc bộ xiêm y quý giá như vậy nữa".
Công chúa Vĩnh Khánh ngẩn người ra, cong cái miệng nhỏ nhắn lên nói:
"Phụ thân, nhưng là một bộ quần áo, có gì là không được mặc cơ chứ? Ta là công chúa Đại Tống. Chẳng lẽ ngay cả bộ xiêm y công phượng cũng không được mặc sao?"
Triệu Khuông Dận nghiêm mặt nói:
"Con gái, ngươi nói những lời này là sai rồi, chính bởi vì ngươi là công chúa. Không được mặc bộ quần áo như vậy, ngươi mặc bộ này đi ra ngoài, dân chúng tất sẽ bắt chước ngươi, cùng xa hoa lãng phí, ngươi sinh ra trong một gia đình phú quý, nên tích ít phúc, chẳng lẽ lại đi tạo ác nghiệp?"
Công chúa Vĩnh Khánh mắt đỏ ngầu, tức giận nước mắt rơi lã chã. Phụ thân luôn đối tốt với hạ thần. Triệu Phổ lâm bệnh, hắn liền ban thưởng năm nghìn lượng bạc, quyên năm nghìn ngựa; Phạm Chất lâm bệnh, ban thưởng hai trăm vạn, ngân khí nghìn lượng, tiểu kim khí hai trăm lượng; Hơn nữa còn vổ vũ quần thần mua nhà đẹp, tận hưởng vinh hoa phú quý. Con gái chỉ mặc mỗi bộ áo thì nói này nói nọ.
Mắt nàng rưng rưng lệ, oán hận cởi bỏ áo trước mặt Triệu Khuông Dận, rồi chạy ra ngoài. Triệu Khuông Dận đứng lên đuổi theo hai bước, rồi đứng lại nói:
"Cái đứa trẻ này…thật là…đều trách ta ngày trước quá nuông chiều nó".
Triệu Khuông Dận nhìn thấy không đành lòng nói:
"Đại ca, hiếm khi Vĩnh Khánh vui như vậy, đại ca cũng không nên phê bình gắt gao như thế. Xem ra, Vĩnh Khánh tuy là công chúa, nhưng kỳ thực không thấy giàu hơn so với những người con gái ở nhũng gia đình phổ thông là mấy. Vĩnh Khánh sắp đến tuổi thành thân rồi, người bình thường còn thích quần áo đẹp, huống gì là công chúa của một nước, hay là đại ca không muốn bảo nội khố đặt mua xiêm y quý như vậy. Thế bộ quần áo đó coi như ta tặng cho Vĩnh Khánh là được".
Triệu Khuông Dận lắc đầu, xoay người ngồi xuống và nói:
"Nhị đệ, không phải ta không muốn con gái ta mặc quần áo cao quý, mà thực tế là Hoàng thất phải là tấm gương cho thiên hạ noi theo, bộ quần áo mà Vĩnh Khánh mặc, người dân tất sẽ bắt chước mặc theo. Lông công đó không phải là thứ ở đất này, buôn bán ở nơi khác mới có được, dân chúng đổ dồn của cải ra mua những thứ vô dụng đó về làm gì?
Ôi, ta có tài sản bốn biển, dùng vàng bạc trang trí cung điện cũng có thể làm được. Nhưng ta nào có thể tùy tiện tiêu xài cơ chứ? Cổ nhân nói: lấy một người trị thiên hạ, không lấy thiên hạ phụng một người. Nếu ta chỉ biết phụng dưỡng mình, thì dân chúng trong thiên hạ còn có cái gì, huống hồ thiên hạ giờ chưa định rõ ràng, chúng ta lại càng không nên xa hoa lãng phí".
Triệu Quang Nghĩa thấy hắn giận, cũng không biết làm thế nào, chỉ có cười đau khổ mà chống đỡ. Trong lòng thầm nghĩ: "Đại ca làm hoàng đế, nhưng vẫn không phóng khoáng…"
Triệu Khuông Dận lại nhìn về phía con gái vừa chạy ra, lắc đầu, vừa quay đầu lại thấy huynh đệ như đang suy nghĩ điều gì, liền nói: "Nhị đệ đang nghĩ gì vậy?"
"Ồ, ta đang nghĩ…đúng rồi. Hôm qua tấu triều trên Hoạt Châu, nói là mùa xuân thủy triều Hoàng Hà tràn về, đê vỡ, dân chúng bị lũ, cần điều động quân dân đi tu sửa đê điều, đây là việc gấp, không biết đại ca đã sắp xếp nhân lực thế nào?"
Triệu Khuông Dận ngồi xuống, gắp một chiếc màn thầu nhỏ hình hoa mai cho vào miệng, cắn một miếng nói:
"Ta đã hạ chiếu, miễn thuế cho dân chúng Hoạt châu gặp thiên tai để yên lòng dân. Đồng thời điều động ba vạn quân binh đi tu sửa lại đê đập. Còn về người chủ sự chọn ai đây. Triệu Phổ đang tấu chương tiến cử Đào Thành Cốc, nhị đệ thấy sao?
Triệu Quang Nghĩa cười nói: "Có gì là không được cơ chứ? Văn võ triều đình sao dám bàn luận, Triệu Phổ tiến cử, quan này làm việc tận tâm, còn có mối tình thâm hậu với Đào Thành Cốc, đã từng được Triệu Phổ nhiều lần tiến cử, công trạng không rõ, đại ca vẫn chưa cho phép. Cứu trợ thiên tai lần này, nếu có thể lập được công trạng nào đó, lại được dân mong. Triệu Phổ lại tiến cử với đại ca, đó là chuyện hợp lẽ, Triệu Phổ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt cử người có tài nhậm chức.
Triệu Quang Nghĩa ung dung nói như đang tán thưởng Triệu Phổ dùng người thích đáng, Triệu Khuông Dận nghe xong sắc mặt hơi đổi, ánh mắt lộ ra sự suy nghĩ sâu xa…
Đêm đã khuya, Triệu Quang Nghĩa cáo từ khỏi cung, Triệu Khuông Dận tiễn hắn đến bậc thềm, rồi quay trở lại điện, nhìn thấy một phong mật thư của Trình Đức Huyền trên ngự án thư. Hắn tiến lại, mở phong mật thư ra chăm chú xem, khi xem đến mấy vạn dân chúng gọi Dương Hạo là vạn tuế, Triệu Khuông Dận nhướn mày, như suy nghĩ điều gì, bỏ bức mật thư xuống.
Hắn chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong điện. Một lúc lâu sau mới ngồi xuống, lại một lần nữa cầm lấy lá thư, chăm chú đọc hết. Chỉ nhẹ nhẹ vào phong thư, ánh mắt lại chuyển sang chồng tấu chương cao nhất, bên trong có kẹp một giấy viết thư làm kí hiệu, hắn lấy bản tấu chương đó ra, để song song cùng với mật thư của Trình Đức Huyền trên bàn. Tấu chương kia viết siêu siêu vẹo vẹo, rất khó coi, không thể sánh nổi với chữ rồng bay phượng múa của Trình Đức Huyền. Nhìn hai phong thư này. Khóe miệng Triệu Khuông Dận hơi mỉm cười: Nhân phẩm.
Hắn lắc đầu, ý nghĩ lại trở về với mấy vạn dân chúng, khiến hắn quyết tâm đưa dân chúng khỏi con đường chết, dùng chứng cứ phạm tội thảo phạt Chiết phủ, cái này chắc chắn là một cách tốt để xuất quân có tiếng, hơn nữa sẽ không làm tổn hại đến thanh danh của hắn, vì Chiết Phủ giờ trên danh nghĩa là thần của Đại Tống, chăm sóc con dân Đại Tống, vốn là trách nhiệm của Chiết Phủ. Nhưng mà hy sinh mấy vạn tính mạng, chỉ vì lí do xuất binh này. Hắn có tàn nhẫn quá không? Nhưng vứt bỏ mấy vạn quân dân, thực lực Chiết phủ thì sao? Sợ rằng Chiết phủ dã tâm, không giao binh quyền.
Triệu Khuông Dận trầm ngâm lâu sau. Ánh mắt lại dừng ở chỗ bản tấu của Dương Hạo. Con người Dương Hạo này là do Trình Thế Hùng tiến cử, theo mật thư mà Trình Đức Huyền nói, hắn nương nhờ Trình Thế Hùng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không được coi là thân tín của Trình Thị, chỉ là ma xui quỷ khiến có công với Trình Thế Hùng, Trình Thế Hùng chỉ là có đi có lại mà thôi. Nói như vậy, con người này có thể làm được việc không?
Triệu Khuông Dận cầm lấy ngọc phủ. Nhẹ nhàng đặt lên bàn, tiếng trống như thúc giục "Đốc đốc", trong đầu bay đến một suy nghĩ: Dương Hạo là người mà Trình Thế Hùng giới thiệu, nếu trọng dụng hắn. Chiết phủ sẽ coi hắn như người của mình, sẽ không làm khó dễ hắn, hoặc có thể bảo toàn mẫy vạn dân kia; Mà hắn có quan hệ không sâu sắc với Chiết gia, liên kết hồng ân với hắn, hắn sẽ dẫm lên cái gọi là trung thành hay không?
Triệu Khuông Dận cân nhắc nhiều lần, thầm nghĩ tới tây bắc Lý, Dương, Tiểu Chiết, ba nhà liên thủ kháng triều đình, giờ không tiện bức xé mặt ngoài, tự thụ cường địch. Tình hình này bất kể từ góc độ nào cũng phải suy nghĩ, Dương Hạo này có thể nâng đỡ một chút. Các thế lực tây bắc rắc rối, phức tạp, Tạp Hồ, Thổ Phiên, Hồi Hất, những thế lực này chưa từng sát nhập Đại Tống không tính. Lân Châu Dương gia, Phủ Châu Chiết gia, Hạ Châu Lý gia đều lục đục với nhau, trong ba thế lực này lại thêm một thế lực nữa. Nằm ở tây bắc tái thụ nhất phiên…càng hỗn độn thêm.
Nếu Dương Hạo dùng ân đức có thể cảm hóa, tâm hướng Đại Tống, thì chắc chắn sẽ rất tốt. Nếu không thì, chăm sóc hắn thành một thế lực độc lập. Hắn không cam lòng làm cho lòng người khuất phục, cũng sẽ có tác dụng kiềm chế sự phát sinh ba thế lực tây bắc. Nơi lớn như vậy, người nhiều như thế, từ ba thế lực phân thành bốn thế lực, trên tổng thể tất nhiên sẽ suy yếu thế lực của chúng. Đây cũng là một cách tốt nhất trong khi không có cách nào khác.
Tay Triệu Khuông Dận gõ gõ vào ngọc phủ, mắt lại chuyển đến phía năm cuốn ngự án thư, năm cuốn dựng thẳng song song nhau, để ở chỗ mà hắn chỉ thò tay là với tới. Bên trong đã đặt trước vài thánh chỉ bỏ không. Thánh chỉ là hàng dệt lăng cẩm từ tơ tằm tạo thành. Hình vẽ là hạc và mây, rất tráng lệ.
Cuốn thánh chỉ ngọc trục dựng thứ nhất chính là phát cho nhất phẩm quan. Cuốn thứ hai là hắc tê ngưu giác trục dành để phát cho nhị phẩm quan. Tam phẩm là thiếp kim trục, tứ phẩm và ngũ phẩm là hắc ngưu giáp trục. năm cuốn thánh chỉ là bạch lăng long phượng chìm. Hai đầu không có trục, để phát cho quan thấp hơn ngũ phẩm.
Tay Triệu Khuông Dận chỉ chỉ vào ống quyển hắc ngưu giáp trục và ống bạch lăng long phượng chìm, di qua di lại vài lần. Cuối cùng dừng ở trên ống bạch lăng, rút ra một quyển, mở thánh chỉ ra, trầm tư chốc lát, cầm bút viết: "Chế viết: Môn hạ, Tây tường đô giam Dương Hạo, trăn trở dẫn dân chúng Bắc Hán tây hành, thoát khỏi hiểm nguy, trung quân ái quốc. Công trạng lớn lao, thăng chức Bằng Vệ Lang. Nay là Lô Hà Lĩnh thiết lập Lô Lĩnh Châu. Bằng Vệ Lang Dương Hạo Lô Linh đoàn luyện sứ quyền tri Lô Lĩnh tri phủ. Tổng lý quận chính, Phú bố vụ giáo, hướng dẫn dân lấy thiện mà cải tà, chăm lo nông trang.
Thuế má và tạp dịch, gạo và tiền, việc ngục sán, chính trị binh dân. Phàm lệnh trà chế, toàn ý thi hành. Lấy thuận sở thuộc. Đặc xá giáo dục mà lo liệu biên giới. Theo chiếu này".
Đó là phần mở đầu của thánh chỉ chính là người bên cạnh Hoàng đế viết, dựa vào đó mà mở đầu chiếu, đó chính là do Hoàng đế đích thân viết. Cầm bút viết "Môn…". Có nghĩa là thánh chỉ Hoàng đế phải qua trung thư Môn hạ xét duyệt, đóng ấn mới có hiệu lực. "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết" Đó là vào triều Minh mới bắt đầu có đoạn mở đầu thánh chỉ.
Hoàng Đế Đại Tống tận tay viết đề bạt một bát phẩm quan, đại khái vẫn là lần thứ nhất lập quốc trở lại đây. Chức quan của Dương Hạo tăng không cao, nhưng là từ bát phẩm đô giam lên đến Bằng Vệ Lang của thất phẩm. Nhưng mà quyền lực lại rất lớn. Lô lĩnh Châu đoàn luyện sử quyền tri Lô Lĩnh tri phủ sự, đó chính là cầm quân chính.
Đại Tống muốn xem phẩm cấp quan viên cần xem quan gì, sau là xem chức, mà không phải xem sai phái, tri phủ, tham chính, khu mật, đây đều là sai phái, vốn chẳng có phẩm cấp gì. Nhưng mà thực quyền lớn nhỏ lại phải xem sai phái mà hắn nhận là sai phái gì. Sai phái của Tri Châu có thể là quan tam phẩm, cũng có thể là quan thất phẩm, không có quy tắc nào quy định cặn kẽ, quyền lực độc nhất vô nhị, chỉ là đãi ngộ bổng lộc không giống nhau. Nếu Nhạc Phi sau này nhận Thông Thái trấn phủ sử kiêm Thái Châu tri phủ chính là quan thất phẩm, vì quan của hắn là võ công chính thất phẩm.
Nhưng người chưởng quản lại là đại quyền quân chính một châu, cùng với rất nhiều quan lớn xấp xỉ tứ ngũ phẩm.
Chức quan của Dương Hạo chỉ là thất phẩm. Không thể đánh đồng với ba vị tiết độ sứ Lân Châu, Tiểu Trù Châu, Tiểu Hạ Châu. Như vậy có thể giảm bớt sự hiềm nghi của bọn chúng. Mà hắn quyền lực lại lớn, lại để hắn có quyền lộng quyền với mấy vạn dân chúng Lô Lĩnh Châu. Dương Hạo nếu có lòng tin, làm cho họ cảm kích. Triệu Khuông Dận lần này coi như được nhẹ lòng.
Hắn ngừng viết thư, cẩn thận nghiêm giọng rồi nói: "Trương Đức Quân, đem chỉ thị này giao cho Nhị Phủ".
Sáng mai đóng dấu, chiếu thư của Đại Tống Hoàng Đế. Phải qua hai phủ kinh trung thư Môn hạ và Khu Mật Viện đóng dấu thì mới có hiệu lực, cho nên cần phải gioa cho quan lại. Hắn trầm ngâm một lát, lại nói:
"Lệnh trung thư Môn hạ lại đặt ra một chỉ thị, Trình Đức Huyền tự cho là đúng, mạo hiểm đem mấy vạn dân chúng đến chỗ chết. Phụ ân, theo lý là nên trách phạt. Ngẫm lại với lòng yêu nước, mong sẽ có lòng hối cải, lập công chuộc tội, vẫn giữ lại làm Lô Lĩnh Châu quan sát phán quan, Quan Gia Đại Tống ở tây bắc không quản lý được mảnh đất này, bản đồ của Đại Tống giờ thêm một châu mới: Lô Lĩnh Châu, Bằng Vệ Lang tân tiên xuất lô, Lô Lĩnh đoàn luyện sứ kiêm quyền tri Lô Lĩnh tri phủ sự, trưởng tống lý nhất châu quân chính dân sự Dương Hạo.
Giờ này Dương Hạo còn chưa biết hắn đã thành chư hầu một phương.
Hắn lúc này nghe nghĩa phụ Lý Quang Sầm giảng thuật Đảng Hạng Thất Bộ thờ cúng Cộng Chúa, chuyện thảo phạt Hạ Châu của Lý Quang Duệ, Dương Hạo càng nghe càng cảm thấy gánh nặng lớn. Sợ rằng một người quan như hắn sẽ không làm nên trò trống gì, cái tồi tệ thứ nhất là dẫn mấy vạn dân chúng di dời Tống cảnh, một đường sống chín đường chết. Việc này còn chưa xong. Hạ Châu, Phủ Châu, Lân Châu: các chư hầu ký kết ngầm làm hỗn loạn cho Quan Gia, mà căn nguyên của sự hỗn loạn này giờ đang nằm trong tay hắn.
Đây không phải chuyện nhỏ, tình trạng hỗn loạn có liên quan đến ba quân trấn lớn vùng tây bắc, lại liên lụy tới động thái triều đình Đại Tống Tước Phiên. Hắn là một viên quan nhỏ không tiền đồ, không có quyền tham dự vào chuyện triều chính, đứng ở trên Lô Hà Lĩnh hiểm nguy này, làm sao có thể giải quyết chu toàn? Nhưng vì sự sinh nhai của mấy vạn dân chúng.
Hắn không thể không nhẫn nhịn, một tiếng "Nghĩa phụ" được nói ra khỏi miệng, thì phải thay Lý Quang Sầm đi lo Hạ Châu Lý Thị, mối quan hệ của Đảng Hạng Thất Bộ tác chiến cần tường thuật một cách tỉ mỉ, với một giọng nói rất thân thiết:
"Hạo Nhi…nay gánh trọng trách này, nghĩa phụ đều đã giao cho ngươi, ngươi có cách nghĩ thế nào, nghĩa phụ đều ủng hộ ngươi!"
Dương Hạo nhướn mắt, không khách khí nói:
"Ngươi vô tâm giành bằng được Hạ Châu, việc chúng ta đánh loạn Đảng Hạng Thất Bộ dứt khoát bàng quan, ngươi xem sao? Mấy nghìn tộc dân của ngươi có thể là tay thiện xạ, đợi họ đến đây, chúng ta cậy vào địa lợi, chúng ta có thể làm được, bản thân ngươi cũng sẽ được rời khỏi, như vậy được không?
Lý Quang Sầm rút ra một bình rượu cho vào mồm uống một ngụm, vẻ mặt đau khổ nói: "Muộn rồi, Tiểu Dã Khả Nhi của Dã Li Thị đã được người của ta thả ra, làm thế nào có thể che lấp tai mắt người đời đây?"
"Cầm lấy".
Lý Quang Sầm ngạc nhiên nói: "Cái gì?"
Dương Hạo chộp lấy túi rượu của hắn, uống một ngụm, thở dài nói: "Khổ quá".
Lý Quang Sầm nghe giọng của hắn, liền nở nụ cười, nói trêu: "Ngươi muốn uống rượu ngọt thì dễ thôi. Mộc Ân có một người con gái, tên là Điềm Tửu, ngươi sẽ được gặp nàng nhanh thôi. Ngươi là con ta, những đứa đẹp trong tộc ta, ngươi có thể dùng thoải mái".
Nhìn vào diện mạo, con gái thì thường giống cha, Dương Hạo tưởng tượng ra diện mạo của con gái Mộc Ân. Liền rùng mình một cái, cười đau khổ nói:
"Ta…vẫn muốn uống rượu khổ này mà thôi…"
/639
|