edit. Viên
Vì Long Trân, Đậu Dũng đã nhiều lần xích mích với Kiêu Vương, Phi Yến cũng khôngmuốn bởi vì bạn thân của mình bạn tốt làm quan hệ Kiêu Vương và đại tướng bên dưới xảy ra lên xung đột, vội vàng đi tới: Chuyện này Nhị điện hạ cũng không biết, Long Trân đã không muốn gặp ngươi, tại sao ngươi cứ dây dưa không dứt? Trong nhà ngươiđã có chính thê, hãy đối xử tốt với nàng ta, gương vỡ khó lành, hãy bỏ ý định này đi!
Đậu Dũng nghe vậy đôi mắt trợn muốn lồi ra, gân xanh trên cổ hiện rõ: Nhưng... Nàng ấy biết rõ to lần này trở về kinh là muốn hưu bà lớn trong nhà, đến khi đó đương nhiên sẽ lần nữa cưới hỏi đàng hoàng, cưới nàng ấy về, nàng ấy lại muốn làm cái gì nữa?
Nghe thế, sắc mặt Kiêu Vương trở nên âm trầm: Đồ khốn! Vô cớ hưu vợ cả, ngươikhông sợ bị gián ngự sử tâu với thánh thượng hả?
Đậu Dũng mặt đỏ bừng nói: ... đã... đã đội mũ xanh lên đầu lão tử, còn không cho lão tử hưu ả?
thì ra bà lớn của Đậu Dũng cũng giống Hoàng Hậu xuất thân từ Tân Dã, cũng giống hệt Thẩm Hoàng Hậu, thích xem ca kịch.
Suy cho cùng nhà cao cửa rộng có chút cô đơn, nam nhân không có bên cạnh, ảkhông có gì giết thời gian, học theo mấy thiên kim ngâm thơ đối câu thì không có năng lực, với xuyên kim xỏ chỉ cũng kiên nhẫn.
Thế là học theo mấy phu nhân khác mời con hát về, rồi mời mấy phu nhân đồng liêu của Đậu Dũng cùng đến xem, thế là ca kịch, ê a ê a cũng rất náo nhiệt.
Lúc đầu, bà lớn Ngô thị chỉ không muốn viện trạch sân quạnh quẽ, cũng không để ý đến con hát lắm. Nhưng, dần dần, bà lớn đại bà giống như bị nghiện, một ngày khôngnghe thì cảm thấy cả người khó chịu.
Mà cũng có mấy con hát mắt thiển cận ăn nói tùy tiện, thường ra vào phủ đệ nhà cao, thấy qua cuộc sống an nhàn xa hoa, biết mấy phu nhân trong nhà cao cửa rộng thường cô đơn, vài tên tướng mạo tuấn tú khó tranh khỏi sinh ra đường cong, hy vọng có thể làm khách quý, đỡ phải cực khổ mỗi ngày bôn ba mệt nhọc. Các con hát diễn kịch độc thoại ca hát võ nghệ đều tốt, vừa nhìn dễ khiến người ta có tình cảm, vả lại cơ thể cường tráng gương mặt đẹp, chỉ cần trêu chọc một chút thì mấy phu nhân có phu quân quanh năm canh giữ biên quan sẽ không khống chế xuân tâm nhộn nhạo.
Mấy phu nhân trong hậu trạch rất nhiều chuyện, đặc biệt là mấy bà xuất thân từ Tân Dã, trước kia đều là mấy phụ nhân thô kệch trong thôn, đêm khuya xách gậy gọc đá cửa nhà góa phụ, chuyện loạn luân với cha chồng bàn luận không ít. Tụ lại thường len lén nói về bọn con hát phong tình thế nào. Lần đầu bà lớn của Đậu Dũng nghe còn mặt đỏ tai hồng, những vẫn muốn nghe tiếp, mấy chuyện mập mờ tới miệng đám phụ nhân kia thì không có kiêng kị gì hết, hình ảnh miêu tả sống động, sắc hương vị đều có. Thậm chí nghe nói ngay cả Thẩm Hậu cũng nuôi mấy con hát do công chúa Nhạc Bình tìm cho bà nữa đó!
Suy cho cùng, đều do Đậu Dũng đã quên người xưa, sau khi nạp hai ả thiếp, nay lại mê muội tự giáng cấp đi Giang Nam. một mình nàng ta nhạt nhẽo canh giữ tòa nhà, mỗi ngày ăn ngon uống tốt biến thành mỡ chồng chất bên hông, đêm đến, nhớ oan gia, càng trằn trọc khó vào giấc ngủ.
Mỗi khi nhớ tới những chuyện trăng hoa trong núi giả đình nghỉ lúc ban ngày thì càng nóng bức khó chịu.
Nếu nàng ta học thói không giữ phụ đạo đi nuôi con hát, thì lại không qua được lương tâm đạp đức, dù sao khi những con hát ra khỏi nhà này rồi cũng vào nhà nọ, sao có thể sẽ không lộ tiếng gió chứ!
Những ngẫm nghĩ lại, dựa vào cái gì nàng ta phải ở trong phủ phụng dưỡng bà bà, mà oan gia ở ngàn dặm lại trái ôm phải ấp?
Ngô thị căm hận trong lòng, ban ngay rút giận lên mấy thiếp thất mới vào phủ. Nhưng con hồ ly tinh õng ẹo kia còn mỏng manh hơn ả Long Trân xuất thân Hầu phủ kia nữa, chẳng qua bị Ngô thị xé áo ngoài trước mặt tôi tớ trong phủ, bắt ả chỉ mặc yếm quỳ dưới nắng gắt ba canh giờ mà thôi, ả ta da mỏng chỉ chốc lát đã say sẩm, cũng khôngbiết bị kẻ nào chết thay tìm đến, lại nghĩ tiêu cực, xé vải y phục cột lại thành dây thừng, treo cổ trên xà ngang trong phòng.
Đến khi có tì nữ phát hiện, người đã lạnh ngắt, đâu đâu cũng bị xối phân!
Nếu thiếp thất tiểu trạch chết, khó tránh khỏi bị kiện cáo. Nhưng đấy là chuyện nhà trong phủ Đậu đại tướng quân, ai dám hỏi sâu, ca ca thiếp thất đó buồn rầu, đành tìmmột bà tử trung gian giải hòa, cho nhà đấy hai ngàn lượng bạc, rồi nói với người ngoài rằng tiểu thiếp chết vì bệnh.
Nhưng dù sao trong phủ cũng bị lây xui xẻo, Ngô thị phải mời hòa thượng đến khai đàn tụng kinh, xóa bớt lệ khí trong phủ.
Mời mười mấy hòa thượng đến, trong đó có một hòa thượng mắt to mày rậm, là người xuất gia Tân Dã đi vào đây, dùng tiếng địa phương Tân Dã đọc kinh văn, làm Ngô thị nghe mà êm tai.
Hỏi ra mới biết, hòa thượng này chạy nạn từ Tân Dã vào, phụ mẫu trong nhà đều bệnh chết, vì sống tạm đành cắt tóc làm tăng.
Hòa thượng này lòng trần chưa dứt, mười giới thì phá hơn một nửa. Đôi khi gã ta cũng mượn lúc truyền đạo dạy kinh mà mày đi mắt lại với khách hành hương nữ nên cũng biết nhìn, thấy dáng vẻ bị vắng vẻ đã lâu của Ngô thị, lại nghe nói chủ nhân nam của phủ tướng quân đã hơn một năm chưa về nhà, trong lòng đã có ý định.
Giảng giải kinh văn từ thiền kinh Bát Nhã rồi càng xoáy sâu phần song tu quan trọng của Phật Hoan Hỉ.
Ngô thị có khi nào được nam nhân trêu chọc qua như vậy, nhóm một lửa nhỏ liền lập tức bùng cháy, vả lại trong lòng cảm thấy hòa thượng sẽ kín miệng hơn con hát, nếu vụng trộm đúng cách sẽ ít bị người ngoài phê bình, thế là thông đồng với hòa thương bất lương cùng nhau tu hành.
Hòa thượng này cũng không có ăn chay, ngày thường hay lén giết chó hoang làm thịt ăn, sau khi cởi tăng bào cũng khá lực lưỡng, vả lại bình thường tích lũy tinh hoa nên làm điên đảo tâm hồn Ngô thị, trầm mê địa ngục a tì lúc nào không hay, thường xuyên cho hòa thượng bạc trắng.
Hòa thượng này cũng rất biết lấy lòng, lúc có hứng, thậm chí quỳ dưới đất nâng cái chân còn to hơn cả chân đàn ông lên mà khen tấm tắc là búp măng non, vừa nhỏnhắn lại xinh đẹp.
Ngô thị nào từng được người vuốt ve chân to qua, cả người mềm nhũng không còn sức, thế là thường mượn cớ tụng kinh học Phật, chỉ giữ mỗi mình hòa thượng kia ở trong Phật đường, gõ nát mõđó là gõ chặt đứt mõ nghiên cứu nhuyễn tư thế phật giáo.
Thường xuyên qua lại như vậy, khó tránh khỏi bị tôi tớ thị nữ trong nhà chú ý, khi Đậu Dũng trở về kinh thành liền nghe thấy đồn đãi, buổi tối lẳng lặng về phủ của mình, mò tới phòng ngủ, chọc một lỗ thủng trên cửa sổ nhìn vào trong.
Thấy Ngô thị mặc áo ngủ, nửa nằm ở trên giường. Dưới giường một hòa thượng đangđứng, gã ta mặc bộ đồ luyện võ trong phủ, đội nón sắt, tư thế bước tới mép giường như cầm thương lên ngựa, cúi người, đầu chui vào trong váy bà lớn. Nón sắt lồ lênmột cục to trên váy, bà lớn thì cười to không dứt.
Đậu Dũng không còn tâm trí xem tiếp, hét lớn một tiếng, đá văng cửa phòng đi vào trong một chân đá văng hòa thượng. Sau đó nói với bà lớn: Nữ tử không giữ phụ đạo như ngươi, hôm nay bị ta bắt gian tại giường, xem ngươi còn gì để nói. Ngày mai ta sẽviết hưu thư đuổi ngươi.
Bà lớn Ngô thị thấy Đậu Dũng xông vào, cũng sợ không nhẹ. Nhưng nghe Đậu Dũng muốn viết hưu thư, dù sao cũng xuất thân Tân Dã, nơi yếu đuối chờ bị đuổi ra phủ? Thế là quyết tâm liều mạng, nhảy dựng lên, nói: Ngươi có tư cách gì hưu ta. Lúc ngươi đi chiến trường, ta phải phụng dưỡng mẹ già của ngươi, bao nhiêu năm cực khổ, sao ngươi có thể nói bỏ là bỏ? Chẳng qua ở trong phủ nghiên cứu tu hành kinh Phật mà thôi, một kẻ không rõ phật lý như ngươi, chẳng lẽ không biết, vừa rồi cao tăng là đang độ nhân cứu người à!
Đậu Dũng dùng chân to đá tên hòa thượng chưa mặc xong quần ra khỏi cửa, tức đến mắng to: Nào có hòa thượng nào chui vào trong giảng đạo?
Ngô thị không hề uổng công học phật, lấy những lời tục tĩu khi hòa thượng dụ dỗ nàng ra ba hoa: Quan âm Nam Hải đã từng hóa thân làm kỹ, mỗi ngày đón đưa đưa tiễn, Lấy thân lấy thịt độ nhân cứu người, cao tắng không thể lấy thân cứu người sao? Bây giờ ta là cáo mệnh phu nhân của triều đình, muốn hưu ly, phải có thánh chỉ hoàng đế, ngươi cứ lung tung úp bô ỉa lên đầu ta, biến! cút bôlại là ở ta trên đầu lung tung mà thủ sẵn chậu phân, đi! Ra gặp nương nói lý.
Nhiều năm phu thê với Đậu Dũng, sao Ngô thị có thể không biết điểm yếu hắn ta ở đâu chứ, tìm chỗ hở, mặc kệ hết thảy chạy như bay ra ngoài, xông vào phòng mẹ già của Đậu Dũng mà gào khóc.
Lão phu nhân có chút hồ đồ, còn bị lãng tai, cho rằng hai người họ chỉ cãi nhau bình thường, nên run run túm vạt áo Đậu Dũng chửi ầm lên, nói hắn ta có giỏi, muốn hưu thế, sao không dứt khoát hưu luôn mẫu thân này, đổi cái mới cho sạch sẽ ngăn nắp!
Đậu Dũng cũng bị mẹ già chọc giận không nhẹ, đành dữ tợn nói với Ngô thị một câu: Ngươi chờ đó! Rồi hậm hực ra phủ, vốn dự định ở lại đây thời gian, đi gặp hoàng đế xin thánh chỉ, hưu Ngô thị, lại không ngờ bên Kiêu Vương đang gấp rút thiếu người, hối hắn ta trở về gấp.
Lúc đầu, Đậu Dũng còn định nói tin tức cho Long Trân, không ngờ rằng, nàng ấy đãlén trốn từ lâu.
Nghe những lời Đậu Dũng nói, Phi Yến bỗng cảm thấy nghẹn lòng, nàng xem như đãrõ vì sao Long Trân muốn đi rồi. Gia đình lục đục thế này, cũng chỉ có phủ của vị tân quý Đại Tề này mới ồn ào ra tới?
Vì Long Trân, Đậu Dũng đã nhiều lần xích mích với Kiêu Vương, Phi Yến cũng khôngmuốn bởi vì bạn thân của mình bạn tốt làm quan hệ Kiêu Vương và đại tướng bên dưới xảy ra lên xung đột, vội vàng đi tới: Chuyện này Nhị điện hạ cũng không biết, Long Trân đã không muốn gặp ngươi, tại sao ngươi cứ dây dưa không dứt? Trong nhà ngươiđã có chính thê, hãy đối xử tốt với nàng ta, gương vỡ khó lành, hãy bỏ ý định này đi!
Đậu Dũng nghe vậy đôi mắt trợn muốn lồi ra, gân xanh trên cổ hiện rõ: Nhưng... Nàng ấy biết rõ to lần này trở về kinh là muốn hưu bà lớn trong nhà, đến khi đó đương nhiên sẽ lần nữa cưới hỏi đàng hoàng, cưới nàng ấy về, nàng ấy lại muốn làm cái gì nữa?
Nghe thế, sắc mặt Kiêu Vương trở nên âm trầm: Đồ khốn! Vô cớ hưu vợ cả, ngươikhông sợ bị gián ngự sử tâu với thánh thượng hả?
Đậu Dũng mặt đỏ bừng nói: ... đã... đã đội mũ xanh lên đầu lão tử, còn không cho lão tử hưu ả?
thì ra bà lớn của Đậu Dũng cũng giống Hoàng Hậu xuất thân từ Tân Dã, cũng giống hệt Thẩm Hoàng Hậu, thích xem ca kịch.
Suy cho cùng nhà cao cửa rộng có chút cô đơn, nam nhân không có bên cạnh, ảkhông có gì giết thời gian, học theo mấy thiên kim ngâm thơ đối câu thì không có năng lực, với xuyên kim xỏ chỉ cũng kiên nhẫn.
Thế là học theo mấy phu nhân khác mời con hát về, rồi mời mấy phu nhân đồng liêu của Đậu Dũng cùng đến xem, thế là ca kịch, ê a ê a cũng rất náo nhiệt.
Lúc đầu, bà lớn Ngô thị chỉ không muốn viện trạch sân quạnh quẽ, cũng không để ý đến con hát lắm. Nhưng, dần dần, bà lớn đại bà giống như bị nghiện, một ngày khôngnghe thì cảm thấy cả người khó chịu.
Mà cũng có mấy con hát mắt thiển cận ăn nói tùy tiện, thường ra vào phủ đệ nhà cao, thấy qua cuộc sống an nhàn xa hoa, biết mấy phu nhân trong nhà cao cửa rộng thường cô đơn, vài tên tướng mạo tuấn tú khó tranh khỏi sinh ra đường cong, hy vọng có thể làm khách quý, đỡ phải cực khổ mỗi ngày bôn ba mệt nhọc. Các con hát diễn kịch độc thoại ca hát võ nghệ đều tốt, vừa nhìn dễ khiến người ta có tình cảm, vả lại cơ thể cường tráng gương mặt đẹp, chỉ cần trêu chọc một chút thì mấy phu nhân có phu quân quanh năm canh giữ biên quan sẽ không khống chế xuân tâm nhộn nhạo.
Mấy phu nhân trong hậu trạch rất nhiều chuyện, đặc biệt là mấy bà xuất thân từ Tân Dã, trước kia đều là mấy phụ nhân thô kệch trong thôn, đêm khuya xách gậy gọc đá cửa nhà góa phụ, chuyện loạn luân với cha chồng bàn luận không ít. Tụ lại thường len lén nói về bọn con hát phong tình thế nào. Lần đầu bà lớn của Đậu Dũng nghe còn mặt đỏ tai hồng, những vẫn muốn nghe tiếp, mấy chuyện mập mờ tới miệng đám phụ nhân kia thì không có kiêng kị gì hết, hình ảnh miêu tả sống động, sắc hương vị đều có. Thậm chí nghe nói ngay cả Thẩm Hậu cũng nuôi mấy con hát do công chúa Nhạc Bình tìm cho bà nữa đó!
Suy cho cùng, đều do Đậu Dũng đã quên người xưa, sau khi nạp hai ả thiếp, nay lại mê muội tự giáng cấp đi Giang Nam. một mình nàng ta nhạt nhẽo canh giữ tòa nhà, mỗi ngày ăn ngon uống tốt biến thành mỡ chồng chất bên hông, đêm đến, nhớ oan gia, càng trằn trọc khó vào giấc ngủ.
Mỗi khi nhớ tới những chuyện trăng hoa trong núi giả đình nghỉ lúc ban ngày thì càng nóng bức khó chịu.
Nếu nàng ta học thói không giữ phụ đạo đi nuôi con hát, thì lại không qua được lương tâm đạp đức, dù sao khi những con hát ra khỏi nhà này rồi cũng vào nhà nọ, sao có thể sẽ không lộ tiếng gió chứ!
Những ngẫm nghĩ lại, dựa vào cái gì nàng ta phải ở trong phủ phụng dưỡng bà bà, mà oan gia ở ngàn dặm lại trái ôm phải ấp?
Ngô thị căm hận trong lòng, ban ngay rút giận lên mấy thiếp thất mới vào phủ. Nhưng con hồ ly tinh õng ẹo kia còn mỏng manh hơn ả Long Trân xuất thân Hầu phủ kia nữa, chẳng qua bị Ngô thị xé áo ngoài trước mặt tôi tớ trong phủ, bắt ả chỉ mặc yếm quỳ dưới nắng gắt ba canh giờ mà thôi, ả ta da mỏng chỉ chốc lát đã say sẩm, cũng khôngbiết bị kẻ nào chết thay tìm đến, lại nghĩ tiêu cực, xé vải y phục cột lại thành dây thừng, treo cổ trên xà ngang trong phòng.
Đến khi có tì nữ phát hiện, người đã lạnh ngắt, đâu đâu cũng bị xối phân!
Nếu thiếp thất tiểu trạch chết, khó tránh khỏi bị kiện cáo. Nhưng đấy là chuyện nhà trong phủ Đậu đại tướng quân, ai dám hỏi sâu, ca ca thiếp thất đó buồn rầu, đành tìmmột bà tử trung gian giải hòa, cho nhà đấy hai ngàn lượng bạc, rồi nói với người ngoài rằng tiểu thiếp chết vì bệnh.
Nhưng dù sao trong phủ cũng bị lây xui xẻo, Ngô thị phải mời hòa thượng đến khai đàn tụng kinh, xóa bớt lệ khí trong phủ.
Mời mười mấy hòa thượng đến, trong đó có một hòa thượng mắt to mày rậm, là người xuất gia Tân Dã đi vào đây, dùng tiếng địa phương Tân Dã đọc kinh văn, làm Ngô thị nghe mà êm tai.
Hỏi ra mới biết, hòa thượng này chạy nạn từ Tân Dã vào, phụ mẫu trong nhà đều bệnh chết, vì sống tạm đành cắt tóc làm tăng.
Hòa thượng này lòng trần chưa dứt, mười giới thì phá hơn một nửa. Đôi khi gã ta cũng mượn lúc truyền đạo dạy kinh mà mày đi mắt lại với khách hành hương nữ nên cũng biết nhìn, thấy dáng vẻ bị vắng vẻ đã lâu của Ngô thị, lại nghe nói chủ nhân nam của phủ tướng quân đã hơn một năm chưa về nhà, trong lòng đã có ý định.
Giảng giải kinh văn từ thiền kinh Bát Nhã rồi càng xoáy sâu phần song tu quan trọng của Phật Hoan Hỉ.
Ngô thị có khi nào được nam nhân trêu chọc qua như vậy, nhóm một lửa nhỏ liền lập tức bùng cháy, vả lại trong lòng cảm thấy hòa thượng sẽ kín miệng hơn con hát, nếu vụng trộm đúng cách sẽ ít bị người ngoài phê bình, thế là thông đồng với hòa thương bất lương cùng nhau tu hành.
Hòa thượng này cũng không có ăn chay, ngày thường hay lén giết chó hoang làm thịt ăn, sau khi cởi tăng bào cũng khá lực lưỡng, vả lại bình thường tích lũy tinh hoa nên làm điên đảo tâm hồn Ngô thị, trầm mê địa ngục a tì lúc nào không hay, thường xuyên cho hòa thượng bạc trắng.
Hòa thượng này cũng rất biết lấy lòng, lúc có hứng, thậm chí quỳ dưới đất nâng cái chân còn to hơn cả chân đàn ông lên mà khen tấm tắc là búp măng non, vừa nhỏnhắn lại xinh đẹp.
Ngô thị nào từng được người vuốt ve chân to qua, cả người mềm nhũng không còn sức, thế là thường mượn cớ tụng kinh học Phật, chỉ giữ mỗi mình hòa thượng kia ở trong Phật đường, gõ nát mõđó là gõ chặt đứt mõ nghiên cứu nhuyễn tư thế phật giáo.
Thường xuyên qua lại như vậy, khó tránh khỏi bị tôi tớ thị nữ trong nhà chú ý, khi Đậu Dũng trở về kinh thành liền nghe thấy đồn đãi, buổi tối lẳng lặng về phủ của mình, mò tới phòng ngủ, chọc một lỗ thủng trên cửa sổ nhìn vào trong.
Thấy Ngô thị mặc áo ngủ, nửa nằm ở trên giường. Dưới giường một hòa thượng đangđứng, gã ta mặc bộ đồ luyện võ trong phủ, đội nón sắt, tư thế bước tới mép giường như cầm thương lên ngựa, cúi người, đầu chui vào trong váy bà lớn. Nón sắt lồ lênmột cục to trên váy, bà lớn thì cười to không dứt.
Đậu Dũng không còn tâm trí xem tiếp, hét lớn một tiếng, đá văng cửa phòng đi vào trong một chân đá văng hòa thượng. Sau đó nói với bà lớn: Nữ tử không giữ phụ đạo như ngươi, hôm nay bị ta bắt gian tại giường, xem ngươi còn gì để nói. Ngày mai ta sẽviết hưu thư đuổi ngươi.
Bà lớn Ngô thị thấy Đậu Dũng xông vào, cũng sợ không nhẹ. Nhưng nghe Đậu Dũng muốn viết hưu thư, dù sao cũng xuất thân Tân Dã, nơi yếu đuối chờ bị đuổi ra phủ? Thế là quyết tâm liều mạng, nhảy dựng lên, nói: Ngươi có tư cách gì hưu ta. Lúc ngươi đi chiến trường, ta phải phụng dưỡng mẹ già của ngươi, bao nhiêu năm cực khổ, sao ngươi có thể nói bỏ là bỏ? Chẳng qua ở trong phủ nghiên cứu tu hành kinh Phật mà thôi, một kẻ không rõ phật lý như ngươi, chẳng lẽ không biết, vừa rồi cao tăng là đang độ nhân cứu người à!
Đậu Dũng dùng chân to đá tên hòa thượng chưa mặc xong quần ra khỏi cửa, tức đến mắng to: Nào có hòa thượng nào chui vào trong giảng đạo?
Ngô thị không hề uổng công học phật, lấy những lời tục tĩu khi hòa thượng dụ dỗ nàng ra ba hoa: Quan âm Nam Hải đã từng hóa thân làm kỹ, mỗi ngày đón đưa đưa tiễn, Lấy thân lấy thịt độ nhân cứu người, cao tắng không thể lấy thân cứu người sao? Bây giờ ta là cáo mệnh phu nhân của triều đình, muốn hưu ly, phải có thánh chỉ hoàng đế, ngươi cứ lung tung úp bô ỉa lên đầu ta, biến! cút bôlại là ở ta trên đầu lung tung mà thủ sẵn chậu phân, đi! Ra gặp nương nói lý.
Nhiều năm phu thê với Đậu Dũng, sao Ngô thị có thể không biết điểm yếu hắn ta ở đâu chứ, tìm chỗ hở, mặc kệ hết thảy chạy như bay ra ngoài, xông vào phòng mẹ già của Đậu Dũng mà gào khóc.
Lão phu nhân có chút hồ đồ, còn bị lãng tai, cho rằng hai người họ chỉ cãi nhau bình thường, nên run run túm vạt áo Đậu Dũng chửi ầm lên, nói hắn ta có giỏi, muốn hưu thế, sao không dứt khoát hưu luôn mẫu thân này, đổi cái mới cho sạch sẽ ngăn nắp!
Đậu Dũng cũng bị mẹ già chọc giận không nhẹ, đành dữ tợn nói với Ngô thị một câu: Ngươi chờ đó! Rồi hậm hực ra phủ, vốn dự định ở lại đây thời gian, đi gặp hoàng đế xin thánh chỉ, hưu Ngô thị, lại không ngờ bên Kiêu Vương đang gấp rút thiếu người, hối hắn ta trở về gấp.
Lúc đầu, Đậu Dũng còn định nói tin tức cho Long Trân, không ngờ rằng, nàng ấy đãlén trốn từ lâu.
Nghe những lời Đậu Dũng nói, Phi Yến bỗng cảm thấy nghẹn lòng, nàng xem như đãrõ vì sao Long Trân muốn đi rồi. Gia đình lục đục thế này, cũng chỉ có phủ của vị tân quý Đại Tề này mới ồn ào ra tới?
/184
|