Lưu Cảnh suy nghĩ một lúc rồi quả quyết lắc đầu:
"Cháu không muốn cưới nữ nhân Thái gia."
Mặc dù Lưu Biểu đã đoán được thái độ của Lưu Cảnh từ việc hắn đem Huyền Lân kiếm tặng cho Tông nhi, nhưng vẫn không ngờ thái độ của Lưu Cảnh lại cương quyết như vậy, không để lại đường lùi chút nào.
Lưu Biểu ngầm thở dài, vừa cười vừa an ủi Lưu Cảnh:
"Ta cũng biết con gái Thái Mạo tương đối tự do phóng khoáng, thiếu một ít hiền huệ của đại gia khuê tú, chẳng qua cô bé đấy còn trẻ, khi trưởng thành tâm tính sẽ tốt hơn. Dù sao cũng là con gái của gia chủ Thái gia, chắc sẽ không đến nỗi nào. Cháu nên về rồi suy nghĩ cũng được."
Lưu Biểu cho rằng nguyên nhân mà Lưu Cảnh cự tuyệt mối hôn sự này là vì Thái gia, người trẻ tuổi thường chú ý tới tướng mạo, tính cách của con gái, mà không chú ý chút nào tới bối cảnh của gia đình nàng, chờ khi lớn thêm chút tuổi, họ mới thấy được tầm quan trọng của gia cảnh nhà vợ.
Không ngờ Lưu Cảnh vẫn lắc đầu:
"Không phải là do cô gái kia thế nào, cháu không biết cô ta nên cũng không quan tâm, điểm mấu chốt là cháu không muốn cưới con gái nhà Thái gia."
"Ha hả! Ngay cả nữ nhân Thái gia cháu cũng không muốn lấy, không biết cháu muốn lấy con gái nhà ai, nên nhớ rằng gia tộc họ Thái là thế gia đệ nhất Kinh châu, người muốn bước vào cửa nhà này đông như thuyền trên sông. Chẳng nhẽ cháu muốn cưới con gái nhà Khoái gia, Bàng gia hay sao. Nếu nghĩ vậy thì cháu sai rồi."
Lưu Biểu thấy Lưu Cảnh tới Kinh châu chưa được bao nhiêu thời gian, có lẽ vẫn chưa hiểu tình hình, hắn mới tiếp xúc với đám người kém cỏi như Thái Trung, Thái Tiến liền có thành kiến với Thái gia.
Hắn lại kiên nhẫn giải thích:
"Dù danh vọng quan trường hay mạng lưới giao thiệp, Bàng thị và Khoái thị đều kém Thái thị, trong quan trường Kinh châu không biết có bao nhiêu người đánh tiếng, nếu cháu coi thường cả con gái Thái gia thì đúng là sai lầm. Tin này truyền đi chỉ sợ sẽ khiến cho không biết bao nhiêu người chê cười."
"Cảm tạ ý tốt của bá phụ, nhưng chuyện lấy vợ là đại sự cuộc đời của cháu, sao có thể không cân nhắc cẩn thận. Thái gia mặc dù không tệ nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thế gia Kinh châu mà thôi, chưa tính là to lớn gì lắm, ít nhất ở trong mắt cháu Thái gia không quá lớn, bá phụ không nên quá thổi phồng thực lực của họ."
Lưu Cảnh nói câu này khiến Lưu Biểu cảm thấy hứng thú, hóa ra cháu mình coi thường Thái gia, vậy nó muốn cưới con gái nhà ai?
"Vậy cháu nói xem, vợ cháu phải như thế nào."
Lưu Cảnh cười:
"Có lẽ bá phụ đang nghĩ cháu với cao, nhưng đúng là cháu có kỳ vọng như vậy, cháu hi vọng vợ tương lai của cháu phải là con gái của chư hầu một phương, hoặc là con gái của Tào Tháo, hoặc là em gái của Tôn Quyền, cái gì mà con gái Thái gia, cháu nhìn không thuận mắt cho lắm."
Lưu Biểu nghe mà trợn mắt há mồm, ngay cả hắn cũng không dám nghĩ tới con gái Tào Tháo, em gái Tôn Quyền, không ngờ cháu mình. . . . Lưu Biểu thật không biết nên nói cái gì cho phải, xem ra tối nay không cần nói thêm gì nữa, nói thêm cũng không có kết quả.
Lưu Biểu cười khổ:
"Được rồi! Cháu cứ về đi, chuyện này không gấp, cháu suy nghĩ cho thật kỹ, nếu cháu có bạn bè thì không ngại hỏi ý kiến của họ, xem họ có ủng hộ cháu cưới con gái của Tào Tháo, em gái của Tôn Quyền hay không, đi đi!"
"Cháu quấy rầy bá phụ rồi!"
Lưu Cảnh thi lễ rồi đứng dậy rời đi, Lưu Biểu nhìn hắn đi xa, lắc đầu một cái, đứa nhỏ này đúng là với quá cao.
... . .
Lưu Cảnh trở về nhà mình, Mông thúc ra ngoài đón, hắn thấy Lưu Cảnh bình an vô sự, nhất thời dài thở phào một cái, cười nói:
"Ta còn tưởng rằng công tử sẽ bị chủ nhân trách phạt, không sao là tốt rồi."
"Tại sao cháu lại bị bá phụ trách phạt?"
Lưu Cảnh không hiểu hỏi.
"Trong phủ đều nói, công tử có được một con ngựa tốt mà lại không tặng cho chủ nhân, chọc giận chủ nhân, chủ nhân sẽ động thủ với công tử cho nên lão nô mới lo lắng."
"Mông thúc không cần lo lắng, bá phụ không nói chuyện chiến mã với cháu."
Nói đến chiến mã, Lưu Cảnh lập tức nhớ tới con ngựa của hắn nên xoay người đi tới chuồng ngựa, Mông thúc cười nói:
"Ta mới vừa đi xem qua rồi, phu xe của cháu rất tinh tế, tinh thần con ngựa rất tốt, buổi tối ta lại đi xem nó thế nào, công tử yên tâm đi!"
"Khổ cực cho Mông thúc rồi."
Lưu Cảnh mặc dù ở với Mông thúc thời gian không dài lắm, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự kính trọng, thương yêu của ổng dành cho mình.
Lưu Cảnh hắn cũng rất cảm kích ông lão, chẳng qua Lưu Cảnh không thích thổ lộ tình cảm, giấu kín phần kính ý này ở trong lòng.
Đi mấy bước, hắn lại quay đầu cười hỏi:
"Mông thúc, thúc cảm thấy cháu cưới con gái Thái Mạo có hợp không?"
"Việc này... ta nói không tiện lắm."
"Không sao đâu, chú cứ thoải mái đi."
Mông thúc cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Nếu như có có thể, ta cảm thấy công tử nên cưới người con gái mình thích."
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, đây mới thực sự là người quan tâm mình, vì hạnh phúc của mình mà lo nghĩ, rất chất phác và chân thành. Trong khi đó, Lưu Biểu mặc dù là bá phụ hắn, nhưng ổng chỉ coi hắn như một quân cờ lung lạc thế gia Kinh châu, dùng thủ đoạn hôn nhân để quyết định chính trị, không quan tâm tới nguyện vọng của hắn. Trong lòng hắn, sự quan tâm của Lưu Biểu còn xa mới bằng được Mông thúc.
Thật ra thì Lưu Cảnh nói với Lưu Biểu rằng mình muốn kết hôn với con của Tào Tháo, em của Tôn Quyền chẳng qua chỉ là một cái cớ, hắn không phải muốn kết hôn với con của Tào Tháo, em của Tôn Quyền mà muốn bày tỏ thái độ khinh miệt của mình với Thái gia, một tiểu gia tộc nho nhỏ mà đã tưởng mình cao bằng trời.
Hắn lấy vợ cũng phải lấy người mình thực sự yêu thương, chứ không quá lo nghĩ tới thân phận, địa vị của gia đình đối phương, Đinh phu nhân của Tào Tháo hình như cũng đâu có bối cảnh gì.
Hắn đã quyết định, trong chuyện hôn nhân, bất kể Lưu Biểu khuyên như thế nào, hắn cũng tuyệt đối không đồng ý cưới nữ nhân nhà họ Thái.
... . .
Đêm đã khuya, Lưu Biểu nằm ở trên giường nhìn nóc trướng tới mức xuất thần, trong lòng hắn có tâm sự nên không thể nào ngủ được.
"Tướng quân có tâm sự gì sao?"
Cô vợ trẻ nằm ở một bên nhỏ giọng hỏi.
"Ài! Phiền lòng vì chuyện hôn sự của Cảnh nhi."
Lưu Biểu thở dài:
"Thằng nhỏ lại từ chối, đây là điều ta không ngờ tới."
Trong lòng Thái phu nhân thầm vui mừng, những ngày qua nàng cũng phiền não vì chuyện này, ông chồng từ kiên quyết không chịu nhượng bộ khiến kế hoạch của nàng có nguy cơ tan vỡ. Lưu Cảnh từ chối là tốt nhất.
Thái phu nhân kềm chế vui sướng trong lòng, ôn nhu khuyên nhủ:
"Hoặc giả giữa bọn họ đúng là vô duyên, thiếp cảm thấy hôn nhân phải tùy duyên, không thể miễn cưỡng, nếu như nghịch duyên mà ép, kết quả cuối cùng sẽ không tốt, tướng quân nghĩ sao?"
"Hừ!"
Lưu Biểu hừ lạnh một tiếng nói:
"Một thằng nhỏ 15, 16 tuổi thì biết cái gì gọi là duyên, ta còn tưởng rằng nó trưởng thành hiểu chuyện, ai ngờ mấy câu nói hôm nay của nó lại làm ta bất ngờ, có thể nói là vô cùng thất vọng!"
Thẳng thắn mà nói, là sự quật cường của Lưu Cảnh làm hắn thất vọng, nó là người đầu tiên dám chống đối mình.
"Nó nói cái gì?"
Thái phu nhân tò mò hỏi.
"Nó nói vợ của nó phải là con của Tào Tháo, em của Tôn Quyền, nàng xem nó có hoang đường không?"
'Hì hì!'
Thái phu nhân che miệng cười, thiên hạ hóa ra lại có người không biết trời cao đất rộng tới mức này, dù là Tào Tháo hoặc Tôn Quyền muốn liên hôn với Kinh châu thì cũng không tới phiên đứa nhỏ này!
Thái phu nhân bỗng nhiên xoay tròn mắt, âm thầm ngạc nhiên, đây chẳng phải là cơ hội đối phó Lưu Cảnh tốt hay sao?
"Tướng quân, ngược lại thiếp cảm thấy nó nghĩ như vậy là có thâm ý."
"Thâm ý gì?"
Lưu Biểu nghiêng đầu, không hiểu nhìn vợ.
"Tướng quân cảm thấy bình thường Cảnh nhi là người như thế nào?"
"Ta cảm thấy nó trầm ổn lão luyện, mặc dù là thiếu niên nhưng cách nói chuyện, làm việc còn bình tĩnh hơn người lớn mấy phần, là một người rất có tầm nhìn."
"Đúng! Thiếp cũng cho rằng như thế, mặc dù thiếp tiếp xúc với nó không nhiều nhưng ấn tượng của nó lưu lại với thiếp rất sâu, cũng tương tự như tướng quân. Nếu vậy thì tướng quân không cảm thấy câu nói này của nó có chút kỳ quái hay sao?"
Lưu Biểu suy nghĩ một chút nhưng vẫn không hiểu vợ ám chỉ cái gì:
"Nàng nói câu này là có ý gì?"
"Tướng quân, thật ra ý của thiếp rất đơn giản."
Thái phu nhân hạ thấp giọng, thì thầm vào tai chồng:
"Thiếp hoài nghi không biết nó có đang mưu tính chuyện thừa kế cơ nghiệp Kinh châu hay không, nếu không vì sao nó phải nghĩ tới chuyện cưới con gái Tào Tháo, em gái Tôn Quyền, tướng quân nghĩ thử xem?"
Lưu Biểu hít một hơi lạnh:
"Nhưng mà. . . . nó mới mười sáu tuổi, làm gì có dã tâm như vậy? Không thể nào!"
"Không thể nào!"
Lưu Biểu suy nghĩ một chút rồi kiên quyết lắc đầu, hắn cảm thấy cháu mình không phải hạng người nhưu vậy. Thêm nữa là nó còn quá trẻ, sẽ không có ý nghĩ không an phận kiểu này, thời điểm mình 16 tuổi mình cũng đâu có biết cái gì.
Thái phu nhân cười lạnh:
"Tướng quân quên rồi sao? Khổng Bắc Hải (1) bốn tuổi đã biết nhường người khác quả lê, người có chí chẳng liên quan gì tới tuổi tác cả!"
(1) Khổng Dung (153–208) là quan nhà Đông Hán và quân phiệt đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Khổng Dung có tên tự là Văn Cử , là cháu 20 đời của Khổng Tử. Ông sinh ra tại nước Lỗ[1], nổi tiếng học giỏi, được nhiều người biết đến. Cha ông là Khổng Tuyệt Minh làm thợ dệt, chết lúc ông năm tuổi; mẹ ông là Khổng Tuyệt An làm một nữ thợ làm bánh. Khổng Tuyệt An do có khói bốc lên từ bánh mì lên người mà có thai. Lớn lên, Khổng Dung làm quan cho nhà Đông Hán. Đến năm 190, ông được bổ nhiệm làm tướng quốc nước Bắc Hải thuộc Thanh châu, khu vực là địa bàn hoạt động của quân khởi nghĩa Khăn Vàng. Khi đến Bắc Hải, ông ra sức chỉnh đốn lại tình hình nội trị và tái thiết, mở nhiều trường học, thu dụng nhiều người phải chạy loạn do chiến tranh. Nhờ đó mà có tên là Khổng Bắc Hải.
Lưu Biểu trầm mặc, hắn thở dài một tiếng, từ từ nhắm mắt lại, hồi lâu sau nói thầm, không biết đang nói với mình hay nói với vợ:
"Vậy thì đành để nó giống Khánh nhi, dọn ra ngoài là tốt nhất, tốt nhất là không nên để lại một số tiếng đồn không hay!"
Thái phu nhân âm thầm đắc ý, biết chồng không ai bằng vợ, nàng hiểu rất rõ tính đa nghi của chồng mình, có một số việc chỉ cần mình nói, bất kể chồng có tin hay không nhưng cũng lưu lại một ấn tượng trong lòng chồng, Lưu Cảnh kia có tinh minh cỡ nào như làm sao được tiếng thì thầm bên gối như mình?
... . .
Sáng sớm hôm sau, khi trời mới còn tờ mờ sáng, Lưu Cảnh đã dắt ngựa dời phủ, hắn phải nhân dịp lúc đường chính không người rời khỏi thành luyện ngựa. Hắn phải cho chiến mã di chuyển, nếu không sẽ giảm nhuệ khí của nó.
Lưu Cảnh phóng người lên ngựa, vừa định giục ngựa đi thì có người gọi: "Công tử Cảnh!"
Lưu Cảnh quay đầu lại thấy ở gốc cây cách cửa phủ không xa có một bóng người, vóc người cao gầy, chính là Thái Tiến lần trước bại trong trận đấu kiếm với hắn.
Lưu Cảnh tung người xuống ngựa, dắt ngựa đi lên trước cười nói:
"Thái huynh thương thế đã đỡ hơn chưa?"
Thái Tiến gật đầu cười nói:
"Đa tạ công tử Cảnh hạ thủ lưu tình, bây giờ đã tốt hơn nhiều, qua một tháng nữa là có thể hoàn toàn khang phục."
"A, vậy thì tốt!"
Lưu Cảnh lại cười hỏi:
"Sớm như vậy, Thái huynh tới tìm tôi sao?"
Thái Tiến lấy ra một tấm vải gấm, hai tay trình cho Lưu Cảnh:
"Đây là thư khiêu chiến của tôi, tôi muốn khiêu chiến với công tử Cảnh lần nữa."
Đây là quy củ đấu kiếm, nếu nhu thua lần đầu tiên, người thua có quyền khiêu chiến thêm lần nữa.
Lưu Cảnh cũng biết quy củ này, hắn không cự tuyệt mà nhận chiến thư cười nói:
"So kiếm lần nữa thì không sao, nhưng đợi thương thế của Thái huynh khỏi hắn rồi tiến hành, bây giờ không có lợi cho huynh!"
Thái Tiến lắc đầu:
"Thời gian hẹn đấu kiếm của tôi không phải bây giờ, mà là hai năm sau, trong hai năm này tôi sẽ cố gắng luyện võ, hai năm sau, chúng ta lại so đấu một lần để phân cao thấp, công tử Cảnh có đồng ý không?"
Ấn tượng của Lưu Cảnh với Thái Tiến không tệ, thấy đối phương là một người quang minh lỗi lạc, lần trước hắn không dùng âm mưu quỷ kế mà đường đường chính chính so kiếm với mình. Trận chiến hai năm sau Lưu Cảnh cũng khá mong đợi.
Hắn vui vẻ đáp ứng:
"Vậy thì được, chúng ta quyết định như vậy!"
Hai người xòe tay vỗ một cái, đây gọi là vỗ tay thề.
Thái Tiến chắp tay cười nói:
"Vậy thì đợi hai năm sau tỷ võ, sau này gặp lại."
"Sau này gặp lại!"
Thái Tiến xoay người rời đi, nhưng đi hai bước thì chần chờ, rốt cục vẫn quay đầu lại nói:
"Những ngày tới công tử Cảnh nên lưu ý nhiều hơn, chú ý xem bên cạnh mình có người khả nghi hay không, nhất thiết đừng có chủ quan nhé."
Lưu Cảnh ngẩn ra, đây là ý gì, muốn mình chú ý cái gì?
Hắn suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi gật đầu:
"Đa tạ ý tốt của Thái huynh, tôi nhất định sẽ cẩn thận."
Thái Tiến rời đi, Lưu Cảnh đứng nhìn theo, âm thầm nghĩ ngợi:
“Xem ra không phải ai trong Thái gia cũng là người hèn hạ!”
"Cháu không muốn cưới nữ nhân Thái gia."
Mặc dù Lưu Biểu đã đoán được thái độ của Lưu Cảnh từ việc hắn đem Huyền Lân kiếm tặng cho Tông nhi, nhưng vẫn không ngờ thái độ của Lưu Cảnh lại cương quyết như vậy, không để lại đường lùi chút nào.
Lưu Biểu ngầm thở dài, vừa cười vừa an ủi Lưu Cảnh:
"Ta cũng biết con gái Thái Mạo tương đối tự do phóng khoáng, thiếu một ít hiền huệ của đại gia khuê tú, chẳng qua cô bé đấy còn trẻ, khi trưởng thành tâm tính sẽ tốt hơn. Dù sao cũng là con gái của gia chủ Thái gia, chắc sẽ không đến nỗi nào. Cháu nên về rồi suy nghĩ cũng được."
Lưu Biểu cho rằng nguyên nhân mà Lưu Cảnh cự tuyệt mối hôn sự này là vì Thái gia, người trẻ tuổi thường chú ý tới tướng mạo, tính cách của con gái, mà không chú ý chút nào tới bối cảnh của gia đình nàng, chờ khi lớn thêm chút tuổi, họ mới thấy được tầm quan trọng của gia cảnh nhà vợ.
Không ngờ Lưu Cảnh vẫn lắc đầu:
"Không phải là do cô gái kia thế nào, cháu không biết cô ta nên cũng không quan tâm, điểm mấu chốt là cháu không muốn cưới con gái nhà Thái gia."
"Ha hả! Ngay cả nữ nhân Thái gia cháu cũng không muốn lấy, không biết cháu muốn lấy con gái nhà ai, nên nhớ rằng gia tộc họ Thái là thế gia đệ nhất Kinh châu, người muốn bước vào cửa nhà này đông như thuyền trên sông. Chẳng nhẽ cháu muốn cưới con gái nhà Khoái gia, Bàng gia hay sao. Nếu nghĩ vậy thì cháu sai rồi."
Lưu Biểu thấy Lưu Cảnh tới Kinh châu chưa được bao nhiêu thời gian, có lẽ vẫn chưa hiểu tình hình, hắn mới tiếp xúc với đám người kém cỏi như Thái Trung, Thái Tiến liền có thành kiến với Thái gia.
Hắn lại kiên nhẫn giải thích:
"Dù danh vọng quan trường hay mạng lưới giao thiệp, Bàng thị và Khoái thị đều kém Thái thị, trong quan trường Kinh châu không biết có bao nhiêu người đánh tiếng, nếu cháu coi thường cả con gái Thái gia thì đúng là sai lầm. Tin này truyền đi chỉ sợ sẽ khiến cho không biết bao nhiêu người chê cười."
"Cảm tạ ý tốt của bá phụ, nhưng chuyện lấy vợ là đại sự cuộc đời của cháu, sao có thể không cân nhắc cẩn thận. Thái gia mặc dù không tệ nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thế gia Kinh châu mà thôi, chưa tính là to lớn gì lắm, ít nhất ở trong mắt cháu Thái gia không quá lớn, bá phụ không nên quá thổi phồng thực lực của họ."
Lưu Cảnh nói câu này khiến Lưu Biểu cảm thấy hứng thú, hóa ra cháu mình coi thường Thái gia, vậy nó muốn cưới con gái nhà ai?
"Vậy cháu nói xem, vợ cháu phải như thế nào."
Lưu Cảnh cười:
"Có lẽ bá phụ đang nghĩ cháu với cao, nhưng đúng là cháu có kỳ vọng như vậy, cháu hi vọng vợ tương lai của cháu phải là con gái của chư hầu một phương, hoặc là con gái của Tào Tháo, hoặc là em gái của Tôn Quyền, cái gì mà con gái Thái gia, cháu nhìn không thuận mắt cho lắm."
Lưu Biểu nghe mà trợn mắt há mồm, ngay cả hắn cũng không dám nghĩ tới con gái Tào Tháo, em gái Tôn Quyền, không ngờ cháu mình. . . . Lưu Biểu thật không biết nên nói cái gì cho phải, xem ra tối nay không cần nói thêm gì nữa, nói thêm cũng không có kết quả.
Lưu Biểu cười khổ:
"Được rồi! Cháu cứ về đi, chuyện này không gấp, cháu suy nghĩ cho thật kỹ, nếu cháu có bạn bè thì không ngại hỏi ý kiến của họ, xem họ có ủng hộ cháu cưới con gái của Tào Tháo, em gái của Tôn Quyền hay không, đi đi!"
"Cháu quấy rầy bá phụ rồi!"
Lưu Cảnh thi lễ rồi đứng dậy rời đi, Lưu Biểu nhìn hắn đi xa, lắc đầu một cái, đứa nhỏ này đúng là với quá cao.
... . .
Lưu Cảnh trở về nhà mình, Mông thúc ra ngoài đón, hắn thấy Lưu Cảnh bình an vô sự, nhất thời dài thở phào một cái, cười nói:
"Ta còn tưởng rằng công tử sẽ bị chủ nhân trách phạt, không sao là tốt rồi."
"Tại sao cháu lại bị bá phụ trách phạt?"
Lưu Cảnh không hiểu hỏi.
"Trong phủ đều nói, công tử có được một con ngựa tốt mà lại không tặng cho chủ nhân, chọc giận chủ nhân, chủ nhân sẽ động thủ với công tử cho nên lão nô mới lo lắng."
"Mông thúc không cần lo lắng, bá phụ không nói chuyện chiến mã với cháu."
Nói đến chiến mã, Lưu Cảnh lập tức nhớ tới con ngựa của hắn nên xoay người đi tới chuồng ngựa, Mông thúc cười nói:
"Ta mới vừa đi xem qua rồi, phu xe của cháu rất tinh tế, tinh thần con ngựa rất tốt, buổi tối ta lại đi xem nó thế nào, công tử yên tâm đi!"
"Khổ cực cho Mông thúc rồi."
Lưu Cảnh mặc dù ở với Mông thúc thời gian không dài lắm, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự kính trọng, thương yêu của ổng dành cho mình.
Lưu Cảnh hắn cũng rất cảm kích ông lão, chẳng qua Lưu Cảnh không thích thổ lộ tình cảm, giấu kín phần kính ý này ở trong lòng.
Đi mấy bước, hắn lại quay đầu cười hỏi:
"Mông thúc, thúc cảm thấy cháu cưới con gái Thái Mạo có hợp không?"
"Việc này... ta nói không tiện lắm."
"Không sao đâu, chú cứ thoải mái đi."
Mông thúc cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Nếu như có có thể, ta cảm thấy công tử nên cưới người con gái mình thích."
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, đây mới thực sự là người quan tâm mình, vì hạnh phúc của mình mà lo nghĩ, rất chất phác và chân thành. Trong khi đó, Lưu Biểu mặc dù là bá phụ hắn, nhưng ổng chỉ coi hắn như một quân cờ lung lạc thế gia Kinh châu, dùng thủ đoạn hôn nhân để quyết định chính trị, không quan tâm tới nguyện vọng của hắn. Trong lòng hắn, sự quan tâm của Lưu Biểu còn xa mới bằng được Mông thúc.
Thật ra thì Lưu Cảnh nói với Lưu Biểu rằng mình muốn kết hôn với con của Tào Tháo, em của Tôn Quyền chẳng qua chỉ là một cái cớ, hắn không phải muốn kết hôn với con của Tào Tháo, em của Tôn Quyền mà muốn bày tỏ thái độ khinh miệt của mình với Thái gia, một tiểu gia tộc nho nhỏ mà đã tưởng mình cao bằng trời.
Hắn lấy vợ cũng phải lấy người mình thực sự yêu thương, chứ không quá lo nghĩ tới thân phận, địa vị của gia đình đối phương, Đinh phu nhân của Tào Tháo hình như cũng đâu có bối cảnh gì.
Hắn đã quyết định, trong chuyện hôn nhân, bất kể Lưu Biểu khuyên như thế nào, hắn cũng tuyệt đối không đồng ý cưới nữ nhân nhà họ Thái.
... . .
Đêm đã khuya, Lưu Biểu nằm ở trên giường nhìn nóc trướng tới mức xuất thần, trong lòng hắn có tâm sự nên không thể nào ngủ được.
"Tướng quân có tâm sự gì sao?"
Cô vợ trẻ nằm ở một bên nhỏ giọng hỏi.
"Ài! Phiền lòng vì chuyện hôn sự của Cảnh nhi."
Lưu Biểu thở dài:
"Thằng nhỏ lại từ chối, đây là điều ta không ngờ tới."
Trong lòng Thái phu nhân thầm vui mừng, những ngày qua nàng cũng phiền não vì chuyện này, ông chồng từ kiên quyết không chịu nhượng bộ khiến kế hoạch của nàng có nguy cơ tan vỡ. Lưu Cảnh từ chối là tốt nhất.
Thái phu nhân kềm chế vui sướng trong lòng, ôn nhu khuyên nhủ:
"Hoặc giả giữa bọn họ đúng là vô duyên, thiếp cảm thấy hôn nhân phải tùy duyên, không thể miễn cưỡng, nếu như nghịch duyên mà ép, kết quả cuối cùng sẽ không tốt, tướng quân nghĩ sao?"
"Hừ!"
Lưu Biểu hừ lạnh một tiếng nói:
"Một thằng nhỏ 15, 16 tuổi thì biết cái gì gọi là duyên, ta còn tưởng rằng nó trưởng thành hiểu chuyện, ai ngờ mấy câu nói hôm nay của nó lại làm ta bất ngờ, có thể nói là vô cùng thất vọng!"
Thẳng thắn mà nói, là sự quật cường của Lưu Cảnh làm hắn thất vọng, nó là người đầu tiên dám chống đối mình.
"Nó nói cái gì?"
Thái phu nhân tò mò hỏi.
"Nó nói vợ của nó phải là con của Tào Tháo, em của Tôn Quyền, nàng xem nó có hoang đường không?"
'Hì hì!'
Thái phu nhân che miệng cười, thiên hạ hóa ra lại có người không biết trời cao đất rộng tới mức này, dù là Tào Tháo hoặc Tôn Quyền muốn liên hôn với Kinh châu thì cũng không tới phiên đứa nhỏ này!
Thái phu nhân bỗng nhiên xoay tròn mắt, âm thầm ngạc nhiên, đây chẳng phải là cơ hội đối phó Lưu Cảnh tốt hay sao?
"Tướng quân, ngược lại thiếp cảm thấy nó nghĩ như vậy là có thâm ý."
"Thâm ý gì?"
Lưu Biểu nghiêng đầu, không hiểu nhìn vợ.
"Tướng quân cảm thấy bình thường Cảnh nhi là người như thế nào?"
"Ta cảm thấy nó trầm ổn lão luyện, mặc dù là thiếu niên nhưng cách nói chuyện, làm việc còn bình tĩnh hơn người lớn mấy phần, là một người rất có tầm nhìn."
"Đúng! Thiếp cũng cho rằng như thế, mặc dù thiếp tiếp xúc với nó không nhiều nhưng ấn tượng của nó lưu lại với thiếp rất sâu, cũng tương tự như tướng quân. Nếu vậy thì tướng quân không cảm thấy câu nói này của nó có chút kỳ quái hay sao?"
Lưu Biểu suy nghĩ một chút nhưng vẫn không hiểu vợ ám chỉ cái gì:
"Nàng nói câu này là có ý gì?"
"Tướng quân, thật ra ý của thiếp rất đơn giản."
Thái phu nhân hạ thấp giọng, thì thầm vào tai chồng:
"Thiếp hoài nghi không biết nó có đang mưu tính chuyện thừa kế cơ nghiệp Kinh châu hay không, nếu không vì sao nó phải nghĩ tới chuyện cưới con gái Tào Tháo, em gái Tôn Quyền, tướng quân nghĩ thử xem?"
Lưu Biểu hít một hơi lạnh:
"Nhưng mà. . . . nó mới mười sáu tuổi, làm gì có dã tâm như vậy? Không thể nào!"
"Không thể nào!"
Lưu Biểu suy nghĩ một chút rồi kiên quyết lắc đầu, hắn cảm thấy cháu mình không phải hạng người nhưu vậy. Thêm nữa là nó còn quá trẻ, sẽ không có ý nghĩ không an phận kiểu này, thời điểm mình 16 tuổi mình cũng đâu có biết cái gì.
Thái phu nhân cười lạnh:
"Tướng quân quên rồi sao? Khổng Bắc Hải (1) bốn tuổi đã biết nhường người khác quả lê, người có chí chẳng liên quan gì tới tuổi tác cả!"
(1) Khổng Dung (153–208) là quan nhà Đông Hán và quân phiệt đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Khổng Dung có tên tự là Văn Cử , là cháu 20 đời của Khổng Tử. Ông sinh ra tại nước Lỗ[1], nổi tiếng học giỏi, được nhiều người biết đến. Cha ông là Khổng Tuyệt Minh làm thợ dệt, chết lúc ông năm tuổi; mẹ ông là Khổng Tuyệt An làm một nữ thợ làm bánh. Khổng Tuyệt An do có khói bốc lên từ bánh mì lên người mà có thai. Lớn lên, Khổng Dung làm quan cho nhà Đông Hán. Đến năm 190, ông được bổ nhiệm làm tướng quốc nước Bắc Hải thuộc Thanh châu, khu vực là địa bàn hoạt động của quân khởi nghĩa Khăn Vàng. Khi đến Bắc Hải, ông ra sức chỉnh đốn lại tình hình nội trị và tái thiết, mở nhiều trường học, thu dụng nhiều người phải chạy loạn do chiến tranh. Nhờ đó mà có tên là Khổng Bắc Hải.
Lưu Biểu trầm mặc, hắn thở dài một tiếng, từ từ nhắm mắt lại, hồi lâu sau nói thầm, không biết đang nói với mình hay nói với vợ:
"Vậy thì đành để nó giống Khánh nhi, dọn ra ngoài là tốt nhất, tốt nhất là không nên để lại một số tiếng đồn không hay!"
Thái phu nhân âm thầm đắc ý, biết chồng không ai bằng vợ, nàng hiểu rất rõ tính đa nghi của chồng mình, có một số việc chỉ cần mình nói, bất kể chồng có tin hay không nhưng cũng lưu lại một ấn tượng trong lòng chồng, Lưu Cảnh kia có tinh minh cỡ nào như làm sao được tiếng thì thầm bên gối như mình?
... . .
Sáng sớm hôm sau, khi trời mới còn tờ mờ sáng, Lưu Cảnh đã dắt ngựa dời phủ, hắn phải nhân dịp lúc đường chính không người rời khỏi thành luyện ngựa. Hắn phải cho chiến mã di chuyển, nếu không sẽ giảm nhuệ khí của nó.
Lưu Cảnh phóng người lên ngựa, vừa định giục ngựa đi thì có người gọi: "Công tử Cảnh!"
Lưu Cảnh quay đầu lại thấy ở gốc cây cách cửa phủ không xa có một bóng người, vóc người cao gầy, chính là Thái Tiến lần trước bại trong trận đấu kiếm với hắn.
Lưu Cảnh tung người xuống ngựa, dắt ngựa đi lên trước cười nói:
"Thái huynh thương thế đã đỡ hơn chưa?"
Thái Tiến gật đầu cười nói:
"Đa tạ công tử Cảnh hạ thủ lưu tình, bây giờ đã tốt hơn nhiều, qua một tháng nữa là có thể hoàn toàn khang phục."
"A, vậy thì tốt!"
Lưu Cảnh lại cười hỏi:
"Sớm như vậy, Thái huynh tới tìm tôi sao?"
Thái Tiến lấy ra một tấm vải gấm, hai tay trình cho Lưu Cảnh:
"Đây là thư khiêu chiến của tôi, tôi muốn khiêu chiến với công tử Cảnh lần nữa."
Đây là quy củ đấu kiếm, nếu nhu thua lần đầu tiên, người thua có quyền khiêu chiến thêm lần nữa.
Lưu Cảnh cũng biết quy củ này, hắn không cự tuyệt mà nhận chiến thư cười nói:
"So kiếm lần nữa thì không sao, nhưng đợi thương thế của Thái huynh khỏi hắn rồi tiến hành, bây giờ không có lợi cho huynh!"
Thái Tiến lắc đầu:
"Thời gian hẹn đấu kiếm của tôi không phải bây giờ, mà là hai năm sau, trong hai năm này tôi sẽ cố gắng luyện võ, hai năm sau, chúng ta lại so đấu một lần để phân cao thấp, công tử Cảnh có đồng ý không?"
Ấn tượng của Lưu Cảnh với Thái Tiến không tệ, thấy đối phương là một người quang minh lỗi lạc, lần trước hắn không dùng âm mưu quỷ kế mà đường đường chính chính so kiếm với mình. Trận chiến hai năm sau Lưu Cảnh cũng khá mong đợi.
Hắn vui vẻ đáp ứng:
"Vậy thì được, chúng ta quyết định như vậy!"
Hai người xòe tay vỗ một cái, đây gọi là vỗ tay thề.
Thái Tiến chắp tay cười nói:
"Vậy thì đợi hai năm sau tỷ võ, sau này gặp lại."
"Sau này gặp lại!"
Thái Tiến xoay người rời đi, nhưng đi hai bước thì chần chờ, rốt cục vẫn quay đầu lại nói:
"Những ngày tới công tử Cảnh nên lưu ý nhiều hơn, chú ý xem bên cạnh mình có người khả nghi hay không, nhất thiết đừng có chủ quan nhé."
Lưu Cảnh ngẩn ra, đây là ý gì, muốn mình chú ý cái gì?
Hắn suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi gật đầu:
"Đa tạ ý tốt của Thái huynh, tôi nhất định sẽ cẩn thận."
Thái Tiến rời đi, Lưu Cảnh đứng nhìn theo, âm thầm nghĩ ngợi:
“Xem ra không phải ai trong Thái gia cũng là người hèn hạ!”
/708
|