"Làm sao ông biết ta không phải cháu của hoàng thúc?"
Lưu Cảnh không sợ hãi chút nào, nhìn chằm chằm vào Lưu Ích nói.
Lưu Ích từ năm Trung Bình tham gia quân Khăn Vàng khởi nghĩa tới nay, liên tục chiến đấu ở các chiến trường nam bắc đã có vài chục năm, quen biết bao người nên kinh nghiệm sống rất phong phú. Mặc dù hắn không biết Lưu Bị có cháu hay không, nhưng thấy trong mắt đối phương có một sự tự tin và bình tĩnh, người giả mạo chắc chắn không thể có được.
"Mày có gì chứng minh mình là cháu của hoàng thúc?"
"Hoàng thúc bái Lô Thực làm thầy, có bạn là Công Tôn Toản, đầu năm Trung Bình, Hoàng thúc cùng hai em là Quan, Trương khởi binh ở quận Trác chống lại giặc Hoàng Cân, lập nhiều chiến công nhưng do bị quan lại chèn ép nên không được thưởng, trái lại còn phiêu bạt vô định. Sau đó người xuất binh cứu Từ châu, chống lại Tào tặc, được hoàng đế Đại Hán phong làm Hoàng thúc, Tả tướng quân, cùng Đổng thừa tướng thực hiện Y đái chiếu (chiếu thư viết bằng vạt áo) diệt trừ quốc tặc, những điều này có thể làm bằng chứng không?"
Lưu Ích đưa mắt nhìn Lưu Cảnh hồi lâu, chậm rãi rút đại đao về, lạnh lùng nói:
"Nếu mày dám giả mạo, tao sẽ dùng ngàn đao lột da mày!"
Lưu Cảnh cười nhạt:
"Hoàng thúc bị quân Tào vây khốn, bốn bề thọ địch, lúc này ta giả mạo cháu người có lợi ích gì?"
"Đưng nhiên là có lợi!"
Lưu Ích thấy hai người đối phương khá chật chật và mệt mỏi, vung tay nói:
"Chuẩn bị cho bọn họ một cái lều nhỏ, cho thêm một phần cơm thịt!"
... . . .
"Công tử, cũng là người có cách có thể lừa dối bọn họ, nếu như bị họ nghi chúng ta là thám tử quân Tào thì kiểu gì cũng phải nếm mùi đau khổ, đâu có cơm, thịt để ăn?"
Ngũ Tu đói quá nên vừa ăn cơm vừa nhồm nhoàm khích lệ Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh lại tỏ ra lo lắng, hắn tạm thời giả mạo cháu của Lưu Bị, một phần là do muốn có cơm ăn, phần còn lại chính là không muốn bị coi là thám tử quân Tào. Nhưng chuyện này không thể giữ được lâu, kiểu gì cũng phải chuẩn bị chạy trốn.
Hắn thấp giọng nói:
"Ăn no, chúng ta thừa dịp đêm tối trốn đi!"
"Tại sao?"
Ngũ Tu ngạc nhiên.
"Ta đoán là họ đang ở trong khu vực có thể giao chiến bất cứ lúc nào, hơn nữa họ là bại binh, rất có thể quân Tào sẽ đuổi theo, ở cùng với họ cực kỳ nguy hiểm, phải nhanh trốn đi mới được."
Ngũ Tu bừng tỉnh, gật đầu liên tục:
"Công tử cao kiến!"
"Dù thế nào trước tiên cứ ăn no bụng đã!"
Lưu Cảnh quả thực cũng rất đói, bưng bát cơm lên và nhồm nhoàm, đây bữa cơm có thịt đầu tiên thì khi hắn tới thời Tam Quốc, hơn nữa thịt còn là thịt ngựa.
... .
Vào lúc canh ba, Lưu Cảnh dắt túi da bên người, đá tỉnh Ngũ Tu, nói:
"Đi!"
Ngũ Tu còn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng đứng dậy cùng Lưu Cảnh bước ra ngoài, Lưu Cảnh thò đầu nhìn xung quanh một chút, thấy tên giám thị mình đang ngủ thiếp đi bên cạnh một gốc cây.
"Đi mau!"
Lưu Cảnh ngoắc tay, cùng với Ngũ Tu nhanh chóng bước đi, lúc vào đây hắn thấy phía tây bắc có một lỗ hổng, có thể ra ngoài, dường như binh lực phòng thủ của những người này cũng không nhiều.
Hai người chạy thật nhanh tới chỗ hổng, quả nhiên là số người phòng ngự rất ít, mười mấy tên lính đang trốn ở một góc ngủ vùi, hai người vui mừng nhanh chóng chạy ra ngoài, bỗng nhiên, Lưu Cảnh kéo Ngũ Tu ngồi xuống.
"Có chuyện gì vậy?"
Lưu Cảnh dụi dụi mắt nhìn ra ngoài doanh trại, dưới ánh trăng mờ mờ, chỉ thấy lố nhố bóng người đi tới gần lỗ hổng, càng tới càng gần. Lưu Cảnh cả kinh, tim đập như bay ra khỏi lồng ngực, quân Tào muốn đánh lén doanh trại.
Hắn kéo Ngũ Tu chạy vào trong, vừa chạy vừa hô to:
"Quân Tào đánh lén! Quân Tào đánh lén!"
Tiếng gào khiến đám lính tuần tiễn bừng tỉnh, bọn họ cũng phát hiện bên ngoài có động tĩnh, lập tức gõ chiêng trống.
'Keng! Keng! Keng!'
Ba tiếng chiêng trói tai vang lên trong doanh trại, quân Hoàng Cân trong trại đại loạn, quân Tào bên ngoài hô to liều chết xung phong tới, đám quân phòng thủ cũng liều mạng phản kích, tên bắn như mưa, gỗ lăn như đá.
Lưu Ích cầm đao lao ra khỏi trướng, nghiêm nghị hô to:
"Tất cả huynh đệ đứng lên nghênh chiến, nếu bị quân Tào công phá doanh trại thì chẳng ai sống nổi đâu!"
Hơn bốn ngàn giặc Khăn Vàng lao lên phòng thủ, doanh trại tựa vào núi mà xây, địa thế hiểm yếu, chỉ cần phòng ngự ổn thỏa là quân Tào sẽ không công vào bên trong được.
Đám giặc Khăn Vàng này đã không còn đường lui, chỉ còn cách tử chiến đến cùng, bọn họ liều chết giết địch, quân Tào đánh lén chết thảm trọng, bỏ lại hơn hai trăm thi thể, chật vật lui xuống núi.
Lúc này dưới núi có tiếng nổ lớn, bốn bề ánh lửa ngất trời, phía bắc có mấy ngàn quân Tào vọt tới, đây là quân của đại tướng Cao Lãm, mà phía nam lúc này cũng có quân Tào đánh tới, cầm đầu chính là đại tướng Vu Cấm, hắn là chủ soái của hơn vạn quân Tào.
Vu Cấm nghe nói đánh lén bất lợi, không khỏi giận dữ:
"Đám giặc Khăn Vàng này dám chống cự ư, tấn công cả ba mặt cho ta!"
Quân Tào đua nhau hò hét, mười ngàn quân Tào từ ba mặt nam, bắc, chính diện tấn công doanh trại, binh lính như nước thủy triều lao tới, tên lửa ùn ùn bắn về phía doanh trại...
"Công tử, chúng ta chạy ra phía sau núi đi!"
Ngũ Tu chưa bao giờ trải qua cảnh đại chiến này nên bị dọa sợ rụt cổ, nắm chặt tay Lưu Cảnh, rất sợ hắn bỏ mình chạy mất.
Lưu Cảnh lúc này không có ý định trốn ra sau núi. Hai ngày trước hắn mới trải qua một lần chạy thục mạng, không ngờ hôm nay lại ở trong hỗn chiến. Mặc dù hắn không có kinh nghiệm đánh giặc, nhưng từ phương diện đầu óc mà suy nghĩ, hắn biết quân Tào nhất định đã phong kín sau núi, chạy vào nơi đó chỉ có chết.
"Ngoại trừ trông cậy vào đám giặc Khăn Vàng này có thể kiên trì, chúng ta không còn đường sống nào khác."
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng, hắn phát hiện tình thế còn nghiêm trọng hơn so với hắn nghĩ, ở trong hỗn chiến, chớ nói là cháu Lưu Bị, dù có giả mạo cha Tào Tháo cũng vô ích.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ, phải chết ở chỗ này sao?"
Ngũ Tu sợ tới mức gần như khóc.
Lưu Cảnh khinh bỉ nhìn hắn một cái, vốn cảm thấy tên Thư tá này không tệ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cũng có gan để mình giả mạo cháu của Lưu Biểu, nhưng không ngờ đứng trước cái chết, sự nhát gan của người này liền lộ ra. Hắn cũng hiểu rõ, sở dĩ đối phương để mình giả mạo cháu của Lưu Biểu chẳng qua vì không biết ăn nói với Lưu Biểu thế nào, sợ Lưu Biểu trách phạt, chứ thực ra người này không có một chút can đảm, bản chất chỉ là một tiểu nhân hèn yếu mà thôi.
Lưu Cảnh gỡ tay của Ngũ Tu ra, lạnh lùng nói:
"Làm gì có ai muốn chết, nhưng dù có chết cũng là ý trời, có ý phải sợ!"
Hắn không để ý tới Ngũ Tu nửa mà sải bước ra ngoài doanh trại, trước mặt đang chiến đấu vô cùng kịch liệt, quân Khăn Vàng chiếm cứ địa lợi, dùng gỗ đá nện xuống, đánh cho quân Tào bại lui mấy lượt, ngoài ra còn có mấy trăm tên lính là cầm vải ngâm nước, thấy quân Tào bắn tên lửa là xông lên dập tắt.
Mặc dù quân Khăn Vàng tác chiến anh dũng, tinh thần liều chết, nhưng Lưu Ích lại rất lo lắng, hắn đứng dưới gốc cây nhìn ra phía xa xa.
"Tướng quân đang lo lắng điều gì?"
Lưu Cảnh đi lên trước cười hỏi.
Lưu Ích thở dài:
"Ta chỉ sợ quân Tào vây khốn, lương thực trong quân đã hết, chỉ còn cách giết ngựa lót dạ, nếu như quân Tào vây khốn năm ngày nữa, chúng ta chắc chắn sẽ xong."
"Tướng quân đã nghĩ tới chuyện đầu hàng chưa?"
Lưu Ích lắc đầu một cái:
"Nghe nói Tào Tháo lần này đã hạ quyết tâm giết sạch quân Khăn Vàng ở Nhữ Nam, đầu hàng cũng chết."
Nói đến đây, Lưu Ích nặng nề vỗ Lưu Cảnh bả vai một cái, cười nói:
"Mặc kệ cậu có phải cháu của hoàng thúc hay không, tối nay ta phải cám ơn cậu, nếu không phải cậu kịp thời phá hiện quân Tào thì chúng ta đã chết sạch cả rồi."
Lưu Cảnh đỏ mặt, hắn biết Lưu Ích đã nhìn thấu mình, nếu thực sự là cháu của Lưu Bị thì sẽ không bao giờ bỏ trốn lúc nửa đêm.
"Vậy tướng quân có tính toán gì?"
"Ta muốn phá vòng vây, trước tiên trở về huyện An Thành, không thể tiếp tục xuôi nam được nữa."
Lưu Cảnh lắc đầu một cái:
"Huyện An Thành đã bị thiết kỵ của Hạ Hầu Uyên công phá, toàn quân của Cung tướng quân bị diệt, tướng quân đã không thể xuôi nam, vậy ta khuyên tướng quân tử thủ doanh trại chờ Lưu hoàng thúc tới cứu viện."
Lưu Ích nghe nói huyện An Thành đã bị phá, toàn quân Cung Đô bị diệt, sắc mặt trở nên ảm đạm, hi vọng cuối cùng của hắn đã hoàn toàn tan vỡ.
"Lưu hoàng thúc tự lo cho mình còn không xong, nào có thể chiếu cố cho ta được?"
Lưu Ích vạn niệm thành tro, xoay người mệt mỏi đi vào trong trướng, Lưu Cảnh đi theo phía sau hắn nói:
"Tướng quân, Lưu hoàng thúc nhất định sẽ tới cứu chúng ta!"
Lưu Ích cười giễu cợt:
"Là bởi vì cháu hắn ở chỗ này sao?"
"Không phải!"
Lưu Cảnh vội la lên:
"Nếu như hắn không tới cứu chúng ta thì hắn không phải là Lưu hoàng thúc, tướng quân, tử thủ doanh trại là đường sống duy nhất của chúng ta."
Lưu Ích dừng bước, suy tư chốc lát nói:
"Hoặc giả cậu nói đúng, danh tiếng nhân nghĩa của Lưu hoàng thúc rộng khắp thiên hạ, nếu hắn không tới cứu ta, vậy cũng đồng nghĩa tới chuyện hắn thất tín tới toàn thể thiên hạ."
Lưu Ích một lần nữa phấn chấn, cảm kích chắp tay với Lưu Cảnh nói:
"Đa tạ công tử giải thích, Lưu Ích suýt nữa làm lỡ đại sự."
Hắn hét lớn một tiếng:
"Phòng thủ doanh trại, doanh trại bị phá, tất cả mọi người đều chết!"
... . . .
Quân Tào năm lần tấn công đều bị quân Hoàng Cân lợi dụng thiên thời địa lợi đánh lui, chết hơn một ngàn người, Vu Cấm mặc dù hận đến mức mắt bốc lửa nhưng cũng không thể làm gì, chỉ đành hạ lệnh triệt hạ tấn công, tấn công doanh trại ban đêm quả thật bất lợi với họ.
Lúc này Cao Lãm mang hai gã tù binh quân Khăn Vàng tới nói:
"Tướng quân, đây là lính tuần tiễu của quân địch bị chúng tôi bắt được, có tin tức tốt!"
"Tin tức tốt gì?"
Vu Cấm căm tức nhìn hai gã tù binh hỏi.
Cao Lãm đá vào bắp chân bắt hai tên tù binh quỳ xuống đất, quát:
"Nói mau!"
Một gã tù binh nơm nớp lo sợ nói:
"Lương thực bên trong doanh trại đã hết, chỉ còn cách giết ngựa qua ngày, nhiều nhất chỉ còn cách kiên trì năm ngày nữa."
Tin tức này làm mắt Vu Cấm híp lại, trầm tư một lúc, Cao Lãm tiến lên phía trước nói:
"Nếu lương thực quân địch đã hết, không bằng chúng ta vây khốn bọn họ!"
Vu Cấm lắc đầu một cái, nói:
"Lưu Bị đã chạy về hướng tây, chủ công chỉ cho chúng ta hai ngày, ta không muốn chờ đợi thêm nữa."
Hắn dứt khoát ra lệnh:
"Truyền lệnh của ta, đại quân lập tức rút lui!"
... . . . .
Lúc trời sáng, quân Hoàng Cân phát hiện quân Tào rút lui ngoài ý muốn, bên trong doanh trại hoan hô ầm ĩ, Lưu Ích cũng rất vui mừng, lập tức hạ lệnh:
"Đại quân xuống núi, rút theo hướng đông!"
Lưu Cảnh nghe thấy lệnh xuống núi, trong lòng khẩn trương, chạy nhanh tới bên cạnh Lưu Ích hô to:
"Tướng quân, đây là kế dụ binh của quân Tào, nếu xuống núi toàn quân sẽ bị diệt, không thể rút lui, chúng ta nên phái người đưa tin cho Lưu hoàng thúc!"
Lưu Ích thấy lương thực đã hết, lại không muốn giết ngựa nên không muốn nghe Lưu Cảnh khuyên, mặt trầm xuống cả giận nói:
"Mày là ai mà dám làm loạn quân tâm, còn dám nói thêm một câu, lão tử làm thịt mày."
Lưu Cảnh không nghĩ tới hắn trở mặt nhanh như vậy, đành phải thở dài nói:
"Được rồi! Chúc tướng quân lên đường thuận lợi."
Lưu Ích cười lạnh một tiếng:
"Mày giả mạo cháu của hoàng thúc, bây giờ còn muốn chạy sao? Nằm mơ!"
Hắn ra lệnh:
"Trói hai người này lại để Lưu hoàng thúc tự mình định đoạt!"
Lưu Cảnh không sợ hãi chút nào, nhìn chằm chằm vào Lưu Ích nói.
Lưu Ích từ năm Trung Bình tham gia quân Khăn Vàng khởi nghĩa tới nay, liên tục chiến đấu ở các chiến trường nam bắc đã có vài chục năm, quen biết bao người nên kinh nghiệm sống rất phong phú. Mặc dù hắn không biết Lưu Bị có cháu hay không, nhưng thấy trong mắt đối phương có một sự tự tin và bình tĩnh, người giả mạo chắc chắn không thể có được.
"Mày có gì chứng minh mình là cháu của hoàng thúc?"
"Hoàng thúc bái Lô Thực làm thầy, có bạn là Công Tôn Toản, đầu năm Trung Bình, Hoàng thúc cùng hai em là Quan, Trương khởi binh ở quận Trác chống lại giặc Hoàng Cân, lập nhiều chiến công nhưng do bị quan lại chèn ép nên không được thưởng, trái lại còn phiêu bạt vô định. Sau đó người xuất binh cứu Từ châu, chống lại Tào tặc, được hoàng đế Đại Hán phong làm Hoàng thúc, Tả tướng quân, cùng Đổng thừa tướng thực hiện Y đái chiếu (chiếu thư viết bằng vạt áo) diệt trừ quốc tặc, những điều này có thể làm bằng chứng không?"
Lưu Ích đưa mắt nhìn Lưu Cảnh hồi lâu, chậm rãi rút đại đao về, lạnh lùng nói:
"Nếu mày dám giả mạo, tao sẽ dùng ngàn đao lột da mày!"
Lưu Cảnh cười nhạt:
"Hoàng thúc bị quân Tào vây khốn, bốn bề thọ địch, lúc này ta giả mạo cháu người có lợi ích gì?"
"Đưng nhiên là có lợi!"
Lưu Ích thấy hai người đối phương khá chật chật và mệt mỏi, vung tay nói:
"Chuẩn bị cho bọn họ một cái lều nhỏ, cho thêm một phần cơm thịt!"
... . . .
"Công tử, cũng là người có cách có thể lừa dối bọn họ, nếu như bị họ nghi chúng ta là thám tử quân Tào thì kiểu gì cũng phải nếm mùi đau khổ, đâu có cơm, thịt để ăn?"
Ngũ Tu đói quá nên vừa ăn cơm vừa nhồm nhoàm khích lệ Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh lại tỏ ra lo lắng, hắn tạm thời giả mạo cháu của Lưu Bị, một phần là do muốn có cơm ăn, phần còn lại chính là không muốn bị coi là thám tử quân Tào. Nhưng chuyện này không thể giữ được lâu, kiểu gì cũng phải chuẩn bị chạy trốn.
Hắn thấp giọng nói:
"Ăn no, chúng ta thừa dịp đêm tối trốn đi!"
"Tại sao?"
Ngũ Tu ngạc nhiên.
"Ta đoán là họ đang ở trong khu vực có thể giao chiến bất cứ lúc nào, hơn nữa họ là bại binh, rất có thể quân Tào sẽ đuổi theo, ở cùng với họ cực kỳ nguy hiểm, phải nhanh trốn đi mới được."
Ngũ Tu bừng tỉnh, gật đầu liên tục:
"Công tử cao kiến!"
"Dù thế nào trước tiên cứ ăn no bụng đã!"
Lưu Cảnh quả thực cũng rất đói, bưng bát cơm lên và nhồm nhoàm, đây bữa cơm có thịt đầu tiên thì khi hắn tới thời Tam Quốc, hơn nữa thịt còn là thịt ngựa.
... .
Vào lúc canh ba, Lưu Cảnh dắt túi da bên người, đá tỉnh Ngũ Tu, nói:
"Đi!"
Ngũ Tu còn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng đứng dậy cùng Lưu Cảnh bước ra ngoài, Lưu Cảnh thò đầu nhìn xung quanh một chút, thấy tên giám thị mình đang ngủ thiếp đi bên cạnh một gốc cây.
"Đi mau!"
Lưu Cảnh ngoắc tay, cùng với Ngũ Tu nhanh chóng bước đi, lúc vào đây hắn thấy phía tây bắc có một lỗ hổng, có thể ra ngoài, dường như binh lực phòng thủ của những người này cũng không nhiều.
Hai người chạy thật nhanh tới chỗ hổng, quả nhiên là số người phòng ngự rất ít, mười mấy tên lính đang trốn ở một góc ngủ vùi, hai người vui mừng nhanh chóng chạy ra ngoài, bỗng nhiên, Lưu Cảnh kéo Ngũ Tu ngồi xuống.
"Có chuyện gì vậy?"
Lưu Cảnh dụi dụi mắt nhìn ra ngoài doanh trại, dưới ánh trăng mờ mờ, chỉ thấy lố nhố bóng người đi tới gần lỗ hổng, càng tới càng gần. Lưu Cảnh cả kinh, tim đập như bay ra khỏi lồng ngực, quân Tào muốn đánh lén doanh trại.
Hắn kéo Ngũ Tu chạy vào trong, vừa chạy vừa hô to:
"Quân Tào đánh lén! Quân Tào đánh lén!"
Tiếng gào khiến đám lính tuần tiễn bừng tỉnh, bọn họ cũng phát hiện bên ngoài có động tĩnh, lập tức gõ chiêng trống.
'Keng! Keng! Keng!'
Ba tiếng chiêng trói tai vang lên trong doanh trại, quân Hoàng Cân trong trại đại loạn, quân Tào bên ngoài hô to liều chết xung phong tới, đám quân phòng thủ cũng liều mạng phản kích, tên bắn như mưa, gỗ lăn như đá.
Lưu Ích cầm đao lao ra khỏi trướng, nghiêm nghị hô to:
"Tất cả huynh đệ đứng lên nghênh chiến, nếu bị quân Tào công phá doanh trại thì chẳng ai sống nổi đâu!"
Hơn bốn ngàn giặc Khăn Vàng lao lên phòng thủ, doanh trại tựa vào núi mà xây, địa thế hiểm yếu, chỉ cần phòng ngự ổn thỏa là quân Tào sẽ không công vào bên trong được.
Đám giặc Khăn Vàng này đã không còn đường lui, chỉ còn cách tử chiến đến cùng, bọn họ liều chết giết địch, quân Tào đánh lén chết thảm trọng, bỏ lại hơn hai trăm thi thể, chật vật lui xuống núi.
Lúc này dưới núi có tiếng nổ lớn, bốn bề ánh lửa ngất trời, phía bắc có mấy ngàn quân Tào vọt tới, đây là quân của đại tướng Cao Lãm, mà phía nam lúc này cũng có quân Tào đánh tới, cầm đầu chính là đại tướng Vu Cấm, hắn là chủ soái của hơn vạn quân Tào.
Vu Cấm nghe nói đánh lén bất lợi, không khỏi giận dữ:
"Đám giặc Khăn Vàng này dám chống cự ư, tấn công cả ba mặt cho ta!"
Quân Tào đua nhau hò hét, mười ngàn quân Tào từ ba mặt nam, bắc, chính diện tấn công doanh trại, binh lính như nước thủy triều lao tới, tên lửa ùn ùn bắn về phía doanh trại...
"Công tử, chúng ta chạy ra phía sau núi đi!"
Ngũ Tu chưa bao giờ trải qua cảnh đại chiến này nên bị dọa sợ rụt cổ, nắm chặt tay Lưu Cảnh, rất sợ hắn bỏ mình chạy mất.
Lưu Cảnh lúc này không có ý định trốn ra sau núi. Hai ngày trước hắn mới trải qua một lần chạy thục mạng, không ngờ hôm nay lại ở trong hỗn chiến. Mặc dù hắn không có kinh nghiệm đánh giặc, nhưng từ phương diện đầu óc mà suy nghĩ, hắn biết quân Tào nhất định đã phong kín sau núi, chạy vào nơi đó chỉ có chết.
"Ngoại trừ trông cậy vào đám giặc Khăn Vàng này có thể kiên trì, chúng ta không còn đường sống nào khác."
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng, hắn phát hiện tình thế còn nghiêm trọng hơn so với hắn nghĩ, ở trong hỗn chiến, chớ nói là cháu Lưu Bị, dù có giả mạo cha Tào Tháo cũng vô ích.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ, phải chết ở chỗ này sao?"
Ngũ Tu sợ tới mức gần như khóc.
Lưu Cảnh khinh bỉ nhìn hắn một cái, vốn cảm thấy tên Thư tá này không tệ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cũng có gan để mình giả mạo cháu của Lưu Biểu, nhưng không ngờ đứng trước cái chết, sự nhát gan của người này liền lộ ra. Hắn cũng hiểu rõ, sở dĩ đối phương để mình giả mạo cháu của Lưu Biểu chẳng qua vì không biết ăn nói với Lưu Biểu thế nào, sợ Lưu Biểu trách phạt, chứ thực ra người này không có một chút can đảm, bản chất chỉ là một tiểu nhân hèn yếu mà thôi.
Lưu Cảnh gỡ tay của Ngũ Tu ra, lạnh lùng nói:
"Làm gì có ai muốn chết, nhưng dù có chết cũng là ý trời, có ý phải sợ!"
Hắn không để ý tới Ngũ Tu nửa mà sải bước ra ngoài doanh trại, trước mặt đang chiến đấu vô cùng kịch liệt, quân Khăn Vàng chiếm cứ địa lợi, dùng gỗ đá nện xuống, đánh cho quân Tào bại lui mấy lượt, ngoài ra còn có mấy trăm tên lính là cầm vải ngâm nước, thấy quân Tào bắn tên lửa là xông lên dập tắt.
Mặc dù quân Khăn Vàng tác chiến anh dũng, tinh thần liều chết, nhưng Lưu Ích lại rất lo lắng, hắn đứng dưới gốc cây nhìn ra phía xa xa.
"Tướng quân đang lo lắng điều gì?"
Lưu Cảnh đi lên trước cười hỏi.
Lưu Ích thở dài:
"Ta chỉ sợ quân Tào vây khốn, lương thực trong quân đã hết, chỉ còn cách giết ngựa lót dạ, nếu như quân Tào vây khốn năm ngày nữa, chúng ta chắc chắn sẽ xong."
"Tướng quân đã nghĩ tới chuyện đầu hàng chưa?"
Lưu Ích lắc đầu một cái:
"Nghe nói Tào Tháo lần này đã hạ quyết tâm giết sạch quân Khăn Vàng ở Nhữ Nam, đầu hàng cũng chết."
Nói đến đây, Lưu Ích nặng nề vỗ Lưu Cảnh bả vai một cái, cười nói:
"Mặc kệ cậu có phải cháu của hoàng thúc hay không, tối nay ta phải cám ơn cậu, nếu không phải cậu kịp thời phá hiện quân Tào thì chúng ta đã chết sạch cả rồi."
Lưu Cảnh đỏ mặt, hắn biết Lưu Ích đã nhìn thấu mình, nếu thực sự là cháu của Lưu Bị thì sẽ không bao giờ bỏ trốn lúc nửa đêm.
"Vậy tướng quân có tính toán gì?"
"Ta muốn phá vòng vây, trước tiên trở về huyện An Thành, không thể tiếp tục xuôi nam được nữa."
Lưu Cảnh lắc đầu một cái:
"Huyện An Thành đã bị thiết kỵ của Hạ Hầu Uyên công phá, toàn quân của Cung tướng quân bị diệt, tướng quân đã không thể xuôi nam, vậy ta khuyên tướng quân tử thủ doanh trại chờ Lưu hoàng thúc tới cứu viện."
Lưu Ích nghe nói huyện An Thành đã bị phá, toàn quân Cung Đô bị diệt, sắc mặt trở nên ảm đạm, hi vọng cuối cùng của hắn đã hoàn toàn tan vỡ.
"Lưu hoàng thúc tự lo cho mình còn không xong, nào có thể chiếu cố cho ta được?"
Lưu Ích vạn niệm thành tro, xoay người mệt mỏi đi vào trong trướng, Lưu Cảnh đi theo phía sau hắn nói:
"Tướng quân, Lưu hoàng thúc nhất định sẽ tới cứu chúng ta!"
Lưu Ích cười giễu cợt:
"Là bởi vì cháu hắn ở chỗ này sao?"
"Không phải!"
Lưu Cảnh vội la lên:
"Nếu như hắn không tới cứu chúng ta thì hắn không phải là Lưu hoàng thúc, tướng quân, tử thủ doanh trại là đường sống duy nhất của chúng ta."
Lưu Ích dừng bước, suy tư chốc lát nói:
"Hoặc giả cậu nói đúng, danh tiếng nhân nghĩa của Lưu hoàng thúc rộng khắp thiên hạ, nếu hắn không tới cứu ta, vậy cũng đồng nghĩa tới chuyện hắn thất tín tới toàn thể thiên hạ."
Lưu Ích một lần nữa phấn chấn, cảm kích chắp tay với Lưu Cảnh nói:
"Đa tạ công tử giải thích, Lưu Ích suýt nữa làm lỡ đại sự."
Hắn hét lớn một tiếng:
"Phòng thủ doanh trại, doanh trại bị phá, tất cả mọi người đều chết!"
... . . .
Quân Tào năm lần tấn công đều bị quân Hoàng Cân lợi dụng thiên thời địa lợi đánh lui, chết hơn một ngàn người, Vu Cấm mặc dù hận đến mức mắt bốc lửa nhưng cũng không thể làm gì, chỉ đành hạ lệnh triệt hạ tấn công, tấn công doanh trại ban đêm quả thật bất lợi với họ.
Lúc này Cao Lãm mang hai gã tù binh quân Khăn Vàng tới nói:
"Tướng quân, đây là lính tuần tiễu của quân địch bị chúng tôi bắt được, có tin tức tốt!"
"Tin tức tốt gì?"
Vu Cấm căm tức nhìn hai gã tù binh hỏi.
Cao Lãm đá vào bắp chân bắt hai tên tù binh quỳ xuống đất, quát:
"Nói mau!"
Một gã tù binh nơm nớp lo sợ nói:
"Lương thực bên trong doanh trại đã hết, chỉ còn cách giết ngựa qua ngày, nhiều nhất chỉ còn cách kiên trì năm ngày nữa."
Tin tức này làm mắt Vu Cấm híp lại, trầm tư một lúc, Cao Lãm tiến lên phía trước nói:
"Nếu lương thực quân địch đã hết, không bằng chúng ta vây khốn bọn họ!"
Vu Cấm lắc đầu một cái, nói:
"Lưu Bị đã chạy về hướng tây, chủ công chỉ cho chúng ta hai ngày, ta không muốn chờ đợi thêm nữa."
Hắn dứt khoát ra lệnh:
"Truyền lệnh của ta, đại quân lập tức rút lui!"
... . . . .
Lúc trời sáng, quân Hoàng Cân phát hiện quân Tào rút lui ngoài ý muốn, bên trong doanh trại hoan hô ầm ĩ, Lưu Ích cũng rất vui mừng, lập tức hạ lệnh:
"Đại quân xuống núi, rút theo hướng đông!"
Lưu Cảnh nghe thấy lệnh xuống núi, trong lòng khẩn trương, chạy nhanh tới bên cạnh Lưu Ích hô to:
"Tướng quân, đây là kế dụ binh của quân Tào, nếu xuống núi toàn quân sẽ bị diệt, không thể rút lui, chúng ta nên phái người đưa tin cho Lưu hoàng thúc!"
Lưu Ích thấy lương thực đã hết, lại không muốn giết ngựa nên không muốn nghe Lưu Cảnh khuyên, mặt trầm xuống cả giận nói:
"Mày là ai mà dám làm loạn quân tâm, còn dám nói thêm một câu, lão tử làm thịt mày."
Lưu Cảnh không nghĩ tới hắn trở mặt nhanh như vậy, đành phải thở dài nói:
"Được rồi! Chúc tướng quân lên đường thuận lợi."
Lưu Ích cười lạnh một tiếng:
"Mày giả mạo cháu của hoàng thúc, bây giờ còn muốn chạy sao? Nằm mơ!"
Hắn ra lệnh:
"Trói hai người này lại để Lưu hoàng thúc tự mình định đoạt!"
/708
|