Bỏ lại những lời này, Tần Sâm bỏ hai tay vào túi quần chậm rãi đi.
Trợ lý nhìn thấy anh đi ra, vội vàng đuổi theo: “Tần tổng, không làm việc nữa sao?”
Tần Sâm cười: “Xem tâm tình.”
Trợ lý: “….”
đang chờ thang máy, thư ký của Tần cha vội vã chạy đến, gọi anh lại: “Tiểu thiếu gia, chủ tịch bảo anh về làm việc.”
Tần Sâm nhướng mày: “Còn gì nữa không?”
Thư ký nói: “Chủ tịch nói ông ấy mặc kệ chuyện của anh, anh thích làm thế nào thì cứ làm.”
Khoé miệng Tần Sâm thản nhiên cong lên: “Cứ như vậy?”
Thư ký lau trán một cái, hai cha con nhà này có thể đừng nhiều chuyện như vậy được không? Đều là công ty nhà mình cả, ai lại đi so đo với tiền chứ. anh ta nói: “Chủ tịch còn nói, có cơ hội ông ấy sẽ đến Phó thị uống trà.”
Thang máy đến nơi, thư ký cùng trợ lý đồng loạt nhìn về phía Tần Sâm.
Tần Sâm cau mày, “đi, quay về làm việc.”
Tối nay Cảnh Tâm về nhà họ Phó, tránh không được sẽ bị nói một chút, bất quá tối nay Phó Cảnh Sâm cũng về, Cảnh Lam Chi cùng Phó Khải Minh cũng không nói được nhiều lắm, Cảnh Tâm đối với việc nghe hai người nói là vào tai này ra tai kia, ba mẹ thích nói thì nói, cô nghe một chút là được rồi.
Phó Cảnh Sâm nhìn cô một cái, nói với Phó Khải Minh: “ Tần Sâm bất kể là ngoại hình gia thế hay sự nghiệp, đều không thể chê vào đâu được, Cảnh Tâm cùng cậu ta ở một chỗ rất tốt.”
Cảnh Tâm cười cảm kích với anh trai: “Chính là, hai người không phải coi trọng nhất là gia thế sao?”
Phó Khải Minh: “Hừ, ai nói chúng ta coi trọng gia thế, chúng ta nhìn nhân phẩm.”
Phó Cảnh Sâm cười cười, ánh mắt liếc về phía Cảnh Lam Chi, thản nhiên mở miệng: “thật không?”
Đột nhiên liền im lặng.
Cảnh Tâm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, Phó Cảnh Sâm đứng lên, vỗ vỗ cái ót của cô: “đi thôi, tiện đường đưa em về.”
Hôm nay lái xe đến đón cô, ý của Cảnh Lam Chi và Phó Khải Minh là muốn cô ở lại, cô cũng không muốn ở lại đây, trước khi ba mẹ thay đổi chủ ý, cô sẽ cố gắng về nhà ít nhất có thể.
Vội vàng đứng lên: “Vâng, ba mẹ, con và anh đi đây.”
Cảnh Lam Chi nhíu mày: “Con đã rất lâu không ở nhà rồi.”
Cảnh Tâm cười mắt cong lên: “Con không muốn bị hai người tẩy não.” cô làm một cái mặt quỷ, liền chạy theo sau Phó Cảnh Sâm.
Phó Khải Minh cùng Cảnh Lam Chi nhìn bóng dáng bọn họ, liếc nhau, có chút bất đắc dĩ.
Cảnh Lam Chi nói: “Tâm Tâm hiện tại nhận kịch bản phim cổ trang kia, rất nhiều cảnh diễn, ông thương lượng với bên Hoa Thần thế nào rồi?”
Phó Khải Minh vừa nhắc đến Tần Sâm liền tức giận: “Tên tiểu tử Tần Sâm này chống chế với tôi, kiêu căng ngạo mạn! nói cái gì mà Tâm tâm đang ở cùng một chỗ với cậu ta, về sau chuyện của con bé là do nó quản, còn bảo tôi đừng quá cứng nhắc, cuối cùng là Tâm bảo bối muốn lập gia đình.”
Cảnh Lam Chi nhíu mày, khó có người nào làm cho Phó Khải Minh tức giận thành như vậy.
Cảnh Tâm ngồi trên xe Phó Khải Sâm, lấy di động ra lên weibo, bị số lần tag và tin nhắn doạ cho sợ.
Đây là… Lại xảy ra chuyện gì vậy?
cô vội vàng mở ra xem, trên từ khoá tìm kiếm hot nhất có tiêu đề rất kỳ lạ “Trong nhà thiếu một bình hoa.”
Chợt cảm thấy cái tiêu đề này rất giống cái gì đó! Rất nhanh cô đã nghĩ đến mình, fandom của cô tên là bình hoa đó.
/93
|