Ở chỗ Viên lão phu nhân cơm nước xong Phương Hữu Lợi cùng Bình An liền rời đi về nhà.
Ba, sáng mai ba có rảnh không? Bình An trước khi Phương Hữu Lợi chuẩn bị đến thư phòng, mở miệng gọi ông lại.
Sáng sớm ngày mai phải đến công trường để thị sát, thế nào? Có phải muốn hẹn với ba hay không? Trong tay Phương Hữu Lợi còn cầm một ly cà phê, mặt tươi cười nhìn Bình An.
Bình An chu cái miệng nhỏ nhắn, Cùng ba còn phải hẹn sao!
Như vậy, con muốn hẹn ba ngày nào đây? Phương Hữu Lợi mặc quần áo thuần chất cotton màu xám tro thoải mái, tóc vốn là có chút tùy ý chải về phía sau, ít đi mấy phần nghiêm nghị, xem ra trẻ được vài tuổi.
Bình An cười hì hì cọ đến bên cạnh ông, cầm lấy cà phê trong tay ông, Vậy thì chủ nhật, ba theo con đến một nơi nhé.
Thần bí như vậy? Muốn đi đâu? Phương Hữu Lợi nhíu mày, mỉm cười nhìn con gái.
Đến lúc đó ba sẽ biết. Bình An cười nói, nhấc tay lên khuấy cà phê, Uống nhiều quá không tốt, con cho ba đổi một ly trà.
Phương Hữu Lợi lắc đầu cười khẽ, phát giác con gái thời gian này đặc biệt quan tâm thân thể của ông.
Bình An pha một ly hồng trà, mang vào thư phòng của Phương Hữu Lợi. Phương Hữu Lợi vẫn còn đang xem văn kiện, ánh sáng từ màn ảnh máy vi tính chiếu vào trên mặt ông, nếp nhăn nơi khóe mắt có vẻ đặc biệt khắc sâu.
Ba, đã trễ thế này còn phải làm việc sao? Bình An đi tới, đem ly trà đặt ở trên bàn sách.
Chỉ là xem phương án một chút, ngày mai đi họp phải dùng. Phương Hữu Lợi cười nói, cầm ly trà lên uống một ngụm, Con đi ngủ sớm một chút, cô gái trẻ không thể thức đêm, con cũng mau nghỉ thôi.
Vâng, cuối tuần con thi, thi xong liền nghỉ phép rồi. Bình An gật đầu trả lời.
Nghỉ học có muốn đi nơi nào du lịch không? Phương Hữu Lợi hỏi.
Nghỉ xong hãy tính ạ, nếu như không có việc gì làm, mỗi ngày con sẽ đến công ty của ba để học tập. Bình An nâng lên nụ cười đáng yêu, trong tròng mắt trong suốt lộ ra vẻ nghiêm túc.
Phương Hữu Lợi nghiêm nghị nhìn con gái, Bình An, nếu như con không thích đi làm ở công ty, không cần cưỡng bách mình, công ty tương lai có thể mời người khác quản lý, con chỉ cần lấy huê hồng liền đủ qua cả đời.
Bình An cầm tay Phương Hữu Lợi, khuôn mặt trẻ tuổi mềm mại vô cùng nghiêm túc cùng kiên quyết, Nhưng ba à, con cũng hy vọng có bầu trời riêng của mình, cũng hi vọng tương lai có thể có năng lực trợ giúp ba. Con là con gái của ba, tương lai lâu năm sau, ba còn cần con bảo vệ, cho nên, ba à, hãy để con trưởng thành đi nhé.”
Bình An, con thật sự đã trưởng thành. Không phải là không có nghĩ tới muốn đem Bình An bồi dưỡng thành người nối nghiệp, chỉ là không nỡ để cho cô vì chuyện của công ty mệt nhọc, cũng biết thật ra thì cô cũng không thích ngươi lừa ta gạt trên thương trường, cho nên ông mới đem cô bảo vệ đến giọt nước không lọt.
Không nghĩ tới công chúa mà ông cẩn thận bảo vệ thật ra đã biết cách làm sao bảo vệ mình, cùng ông.
Nói không cao hứng là gạt người, con gái hiếu thảo với ông, để cho những năm tháng qua, khi ông thỉnh thoảng cũng cảm thấy tịch mịch cùng cô đơn nhưng lại cảm thấy cam tâm tình nguyện là đáng làm.
Nói như vậy, ba đồng ý sao? Bình An mắt sáng rực lên.
Phương Hữu Lợi cười gật đầu, nếu Bình An có phần tâm cùng quyết định này, ông đương nhiên sẽ không đả kích cô, Chỉ là bây giờ việc học của con là quan trọng, mặc dù thứ học được trường học không nhất định có thể sử dụng đến trên công việc, chỉ là cũng không thể buông lỏng, ừ, có lẽ đến nước ngoài du học, đối với con còn có trợ giúp.
Bình An cười khanh khách, Ba à, mới đây mà ba nghĩ quá xa rồi, con mới không thèm ra nước ngoài học đâu.
Đến nước ngoài du học, đồng nghĩa với việc cho Đỗ Hiểu Mị cùng Lê Thiên Thần có cơ hội đến gần hãm hại ba, cô tuyệt đối không muốn rời khỏi ba xa thế kia.
Phương Hữu Lợi sửng sốt, cũng cười, ông thật đúng là không nỡ để con gái đi đâu xa, Cũng thế, được rồi, nhanh đi ngủ đi!
Ba cũng ngủ sớm một chút, ngủ ngon! Bình An hôn lên mặt Phương Hữu Lợi. Đêm nay, cả đêm Bình An ngủ rất ngon.
Ngày thứ hai, Bình An ngủ đến tự nhiên tỉnh, mà vẫn còn rất hạnh phúc ngủ nướng một canh giờ, lúc thức dậy, đã sắp mười giờ rưỡi.
Cô vội vàng gọi điện thoại cho Trình Vận, buổi trưa hôm nay cô có hẹn Trình Vận ăn cơm.
Trình Vận hẹn gặp mặt cô ở nhà.
Bình An rửa sạch sau, ăn hai mảnh bánh bao liền đi ra ngoài.
Nhà của Trình Vận ở gần công ty cô ấy, lúc Bình An đến đó, cũng đã sắp mười hai giờ. Bấm cửa thang máy, trong chốc lát thang máy đã đến, Bình An có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông bên trong.
Trong thang máy chỉ có một người, là Lương Phàm đã gặp Bình An hai lần.
Tại sao anh ta lại ở chỗ này? Là tới tìm Trình Vận, hay cũng ở nơi này?
Lương Phàm nhìn thấy Bình An nhưng không hề kinh ngạc, chỉ là lãnh đạm gật đầu một cái, từ thang máy ra ngoài, cùng Bình An gặp thoáng qua.
Người của làng giải trí luôn giả vờ lãnh đạm như vậy sao? Bình An vốn đang tính toán nhiệt tình chào hỏi ai biết biểu hiện của người ta hoàn toàn không muốn làm như quen biết cô.
Đem bàn tay giơ lên một nửa thu trở lại, Bình An hướng về phía bóng lưng của Lương Phàm nhíu mày, đi vào thang máy.
Trình Vận ở phòng 803, Bình An nhấn chuông, Trình Vận mặc quần áo ở nhà mở cửa mở cửa cho cô, Bình An, đến đây, vào ngồi đi em.
Nhà này thiết kế đặc biệt dành cho những người hay đi làm, thiết kế giản lược trong sáng, nền gạch màu trắng, vách tường trắng tinh, hai phòng hai sảnh, không rộng cũng không nhỏ, hai người ở vừa vặn.
Phòng của Trình Vận thiết kế theo phong cách châu Âu, thoạt nhìn rất vui tai vui mắt.
Ở ghế sa lon ngồi xuống, Bình An cười nói, Quấy rầy chị rồi, Chị Vận.
Không sao, muốn uống chút gì không? Nước trái cây hay là trà xanh? Mái tóc dài đến eo của Trình Vận ghim thành đuôi ngựa, ít đi mấy phần thành thục, xem ra trẻ tuổi xinh xắn, gương mặt không trang điểm vừa trắng lại vừa mịn màng, mơ hồ lộ ra mấy phần vui sướng ngọt ngào. Nước trái cây ạ, cám ơn chị Vận. Bình An khách sáo nói, tầm mắt rơi vào tủ giày cạnh cửa, có dép của đàn ông...... Trên bàn còn có cái gạt tàn thuốc, trong không khí cũng nhàn nhạt phiêu tán mùi vị nước hoa hết sức tương tự mùi trên người của Lương Phàm.
Gian tình thật to a!
Buổi trưa chị tự mình xuống bếp, ăn sườn cừu được không? Trình Vận bưng tới hai ly nước, cười hỏi Bình An.
Vậy sao được ạ, ngại lắm. Bình An ngượng ngùng nói.
Trình Vận giận cô một cái, cô đối với Bình An vừa gặp đã thân, đã sớm coi cô như em gái của mình, cho nên mới mời cho bằng được tới nhà chiêu đãi, Có cái gì ngại chứ ở chỗ này chờ một lát, xong nhanh thôi.
Nhìn Trình Vận hai mắt ẩn tình, gò má đỏ thắm, Bình An không thể không cảm thán, một người phụ nữ đang yêu quả nhiên khác biệt nha, nhưng mà sao cô lại cảm thấy Lương Phàm đó một chút cũng không thích hợp với Trình Vận nhỉ?
Trình Vận đối với Lương Phàm yêu rất sâu, nhưng Lương Phàm đối với Trình Vận thì sao?
Rốt cuộc giao tình của cô cùng Trình Vận không sâu đến mức có thể đàm luận tâm sự, Bình An cũng không tiện nói gì.
Sườn cừu thì ra là đã ướp gia vị sẵn, Trình Vận ở phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, Bình An ở một bên phụ, hai người cười cười nói nói, phần nhiều là Bình An kể về những chuyện lý thú ở trường học, rất nhanh bữa trưa liền chuẩn bị xong rồi.
Trình Vận bưng hai dĩa sườn cừu ra, mùi thơm đặc biệt của sườn cừu cùng thìa là tràn ngập trên không trung, Bình An cười nheo mắt, Thơm quá.
Đếu bên kia lấy rượu nho đi, ăn sườn cừu không có rượu nho sao được. Trình Vận cười nói.
Trên chiếc khay trắng noãn như ngọc để sườn cừu được chiên đủ lửa vàng ươm, bên cạnh là mấy miếng cà rốt cùng dưa xanh bày trí chung quanh, so với ăn ở nhà hàng, tuyệt không thua kém.
Thịt bò bít tết trơn mềm nhiều nước, hợp với Marsala Rượu nho...... Cảm giác thật tuyệt.
Trình Vận nhìn Bình An ăn với vẻ rất hài lòng, nhịn không được bật cười, Nếu như không biết, còn tưởng rằng em đang ăn sơn trân hải vị gì đấy.
Sơn trân hải vị còn chưa nhất định ăn ngon như thế nha. Bình An cười híp mắt nói, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Cách ăn của em thật làm cho người ta phát thèm mà. Trình Vận cười nói.
Ba em cũng nói như vậy đó! Bởi vì uống nửa ly rượu nho, gương mặt Bình An dâng lên đỏ ửng.
Em không biết uống rượu sao? Trình Vận kinh ngạc hỏi, nồng độ cồn trong rượu nho đã rất thấp rồi.
Bình An ợ lên no nê, Biết chứ, ai không biết uống rượu.
Đúng vậy, ai cũng biết uống rượu, chỉ là không dễ dàng say như cô vậy..... Trình Vận trầm mặc đem rượu nho của cô cất đi, thay cho cô một ly nước chanh, Em uống cái này đi, trẻ con không thể uống rượu.
Bình An chu cái miệng nhỏ nhắn, buồn bã nhìn rượu nho trong tay Trình Vận, Chị Vận, em đã trưởng thành.
Vậy em có còn muốn bàn về chuyện LENKA nữa không? Trình Vận buồn cười hỏi.
Muốn ạ! Bình An lập tức thu hồi móng vuốt muốn đi lấy rượu nho, ngồi nghiêm chỉnh nhìn Trình Vận. Ăn no đến phòng khách nghỉ ngơi, chị thu dọn một chút sẽ đến gặp em. Trình Vận cười nói.
Dạ, Chị Vận! Bình An ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi tới phòng khách, ở trên ghế sofa ngồi xuống.
Ba, sáng mai ba có rảnh không? Bình An trước khi Phương Hữu Lợi chuẩn bị đến thư phòng, mở miệng gọi ông lại.
Sáng sớm ngày mai phải đến công trường để thị sát, thế nào? Có phải muốn hẹn với ba hay không? Trong tay Phương Hữu Lợi còn cầm một ly cà phê, mặt tươi cười nhìn Bình An.
Bình An chu cái miệng nhỏ nhắn, Cùng ba còn phải hẹn sao!
Như vậy, con muốn hẹn ba ngày nào đây? Phương Hữu Lợi mặc quần áo thuần chất cotton màu xám tro thoải mái, tóc vốn là có chút tùy ý chải về phía sau, ít đi mấy phần nghiêm nghị, xem ra trẻ được vài tuổi.
Bình An cười hì hì cọ đến bên cạnh ông, cầm lấy cà phê trong tay ông, Vậy thì chủ nhật, ba theo con đến một nơi nhé.
Thần bí như vậy? Muốn đi đâu? Phương Hữu Lợi nhíu mày, mỉm cười nhìn con gái.
Đến lúc đó ba sẽ biết. Bình An cười nói, nhấc tay lên khuấy cà phê, Uống nhiều quá không tốt, con cho ba đổi một ly trà.
Phương Hữu Lợi lắc đầu cười khẽ, phát giác con gái thời gian này đặc biệt quan tâm thân thể của ông.
Bình An pha một ly hồng trà, mang vào thư phòng của Phương Hữu Lợi. Phương Hữu Lợi vẫn còn đang xem văn kiện, ánh sáng từ màn ảnh máy vi tính chiếu vào trên mặt ông, nếp nhăn nơi khóe mắt có vẻ đặc biệt khắc sâu.
Ba, đã trễ thế này còn phải làm việc sao? Bình An đi tới, đem ly trà đặt ở trên bàn sách.
Chỉ là xem phương án một chút, ngày mai đi họp phải dùng. Phương Hữu Lợi cười nói, cầm ly trà lên uống một ngụm, Con đi ngủ sớm một chút, cô gái trẻ không thể thức đêm, con cũng mau nghỉ thôi.
Vâng, cuối tuần con thi, thi xong liền nghỉ phép rồi. Bình An gật đầu trả lời.
Nghỉ học có muốn đi nơi nào du lịch không? Phương Hữu Lợi hỏi.
Nghỉ xong hãy tính ạ, nếu như không có việc gì làm, mỗi ngày con sẽ đến công ty của ba để học tập. Bình An nâng lên nụ cười đáng yêu, trong tròng mắt trong suốt lộ ra vẻ nghiêm túc.
Phương Hữu Lợi nghiêm nghị nhìn con gái, Bình An, nếu như con không thích đi làm ở công ty, không cần cưỡng bách mình, công ty tương lai có thể mời người khác quản lý, con chỉ cần lấy huê hồng liền đủ qua cả đời.
Bình An cầm tay Phương Hữu Lợi, khuôn mặt trẻ tuổi mềm mại vô cùng nghiêm túc cùng kiên quyết, Nhưng ba à, con cũng hy vọng có bầu trời riêng của mình, cũng hi vọng tương lai có thể có năng lực trợ giúp ba. Con là con gái của ba, tương lai lâu năm sau, ba còn cần con bảo vệ, cho nên, ba à, hãy để con trưởng thành đi nhé.”
Bình An, con thật sự đã trưởng thành. Không phải là không có nghĩ tới muốn đem Bình An bồi dưỡng thành người nối nghiệp, chỉ là không nỡ để cho cô vì chuyện của công ty mệt nhọc, cũng biết thật ra thì cô cũng không thích ngươi lừa ta gạt trên thương trường, cho nên ông mới đem cô bảo vệ đến giọt nước không lọt.
Không nghĩ tới công chúa mà ông cẩn thận bảo vệ thật ra đã biết cách làm sao bảo vệ mình, cùng ông.
Nói không cao hứng là gạt người, con gái hiếu thảo với ông, để cho những năm tháng qua, khi ông thỉnh thoảng cũng cảm thấy tịch mịch cùng cô đơn nhưng lại cảm thấy cam tâm tình nguyện là đáng làm.
Nói như vậy, ba đồng ý sao? Bình An mắt sáng rực lên.
Phương Hữu Lợi cười gật đầu, nếu Bình An có phần tâm cùng quyết định này, ông đương nhiên sẽ không đả kích cô, Chỉ là bây giờ việc học của con là quan trọng, mặc dù thứ học được trường học không nhất định có thể sử dụng đến trên công việc, chỉ là cũng không thể buông lỏng, ừ, có lẽ đến nước ngoài du học, đối với con còn có trợ giúp.
Bình An cười khanh khách, Ba à, mới đây mà ba nghĩ quá xa rồi, con mới không thèm ra nước ngoài học đâu.
Đến nước ngoài du học, đồng nghĩa với việc cho Đỗ Hiểu Mị cùng Lê Thiên Thần có cơ hội đến gần hãm hại ba, cô tuyệt đối không muốn rời khỏi ba xa thế kia.
Phương Hữu Lợi sửng sốt, cũng cười, ông thật đúng là không nỡ để con gái đi đâu xa, Cũng thế, được rồi, nhanh đi ngủ đi!
Ba cũng ngủ sớm một chút, ngủ ngon! Bình An hôn lên mặt Phương Hữu Lợi. Đêm nay, cả đêm Bình An ngủ rất ngon.
Ngày thứ hai, Bình An ngủ đến tự nhiên tỉnh, mà vẫn còn rất hạnh phúc ngủ nướng một canh giờ, lúc thức dậy, đã sắp mười giờ rưỡi.
Cô vội vàng gọi điện thoại cho Trình Vận, buổi trưa hôm nay cô có hẹn Trình Vận ăn cơm.
Trình Vận hẹn gặp mặt cô ở nhà.
Bình An rửa sạch sau, ăn hai mảnh bánh bao liền đi ra ngoài.
Nhà của Trình Vận ở gần công ty cô ấy, lúc Bình An đến đó, cũng đã sắp mười hai giờ. Bấm cửa thang máy, trong chốc lát thang máy đã đến, Bình An có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông bên trong.
Trong thang máy chỉ có một người, là Lương Phàm đã gặp Bình An hai lần.
Tại sao anh ta lại ở chỗ này? Là tới tìm Trình Vận, hay cũng ở nơi này?
Lương Phàm nhìn thấy Bình An nhưng không hề kinh ngạc, chỉ là lãnh đạm gật đầu một cái, từ thang máy ra ngoài, cùng Bình An gặp thoáng qua.
Người của làng giải trí luôn giả vờ lãnh đạm như vậy sao? Bình An vốn đang tính toán nhiệt tình chào hỏi ai biết biểu hiện của người ta hoàn toàn không muốn làm như quen biết cô.
Đem bàn tay giơ lên một nửa thu trở lại, Bình An hướng về phía bóng lưng của Lương Phàm nhíu mày, đi vào thang máy.
Trình Vận ở phòng 803, Bình An nhấn chuông, Trình Vận mặc quần áo ở nhà mở cửa mở cửa cho cô, Bình An, đến đây, vào ngồi đi em.
Nhà này thiết kế đặc biệt dành cho những người hay đi làm, thiết kế giản lược trong sáng, nền gạch màu trắng, vách tường trắng tinh, hai phòng hai sảnh, không rộng cũng không nhỏ, hai người ở vừa vặn.
Phòng của Trình Vận thiết kế theo phong cách châu Âu, thoạt nhìn rất vui tai vui mắt.
Ở ghế sa lon ngồi xuống, Bình An cười nói, Quấy rầy chị rồi, Chị Vận.
Không sao, muốn uống chút gì không? Nước trái cây hay là trà xanh? Mái tóc dài đến eo của Trình Vận ghim thành đuôi ngựa, ít đi mấy phần thành thục, xem ra trẻ tuổi xinh xắn, gương mặt không trang điểm vừa trắng lại vừa mịn màng, mơ hồ lộ ra mấy phần vui sướng ngọt ngào. Nước trái cây ạ, cám ơn chị Vận. Bình An khách sáo nói, tầm mắt rơi vào tủ giày cạnh cửa, có dép của đàn ông...... Trên bàn còn có cái gạt tàn thuốc, trong không khí cũng nhàn nhạt phiêu tán mùi vị nước hoa hết sức tương tự mùi trên người của Lương Phàm.
Gian tình thật to a!
Buổi trưa chị tự mình xuống bếp, ăn sườn cừu được không? Trình Vận bưng tới hai ly nước, cười hỏi Bình An.
Vậy sao được ạ, ngại lắm. Bình An ngượng ngùng nói.
Trình Vận giận cô một cái, cô đối với Bình An vừa gặp đã thân, đã sớm coi cô như em gái của mình, cho nên mới mời cho bằng được tới nhà chiêu đãi, Có cái gì ngại chứ ở chỗ này chờ một lát, xong nhanh thôi.
Nhìn Trình Vận hai mắt ẩn tình, gò má đỏ thắm, Bình An không thể không cảm thán, một người phụ nữ đang yêu quả nhiên khác biệt nha, nhưng mà sao cô lại cảm thấy Lương Phàm đó một chút cũng không thích hợp với Trình Vận nhỉ?
Trình Vận đối với Lương Phàm yêu rất sâu, nhưng Lương Phàm đối với Trình Vận thì sao?
Rốt cuộc giao tình của cô cùng Trình Vận không sâu đến mức có thể đàm luận tâm sự, Bình An cũng không tiện nói gì.
Sườn cừu thì ra là đã ướp gia vị sẵn, Trình Vận ở phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, Bình An ở một bên phụ, hai người cười cười nói nói, phần nhiều là Bình An kể về những chuyện lý thú ở trường học, rất nhanh bữa trưa liền chuẩn bị xong rồi.
Trình Vận bưng hai dĩa sườn cừu ra, mùi thơm đặc biệt của sườn cừu cùng thìa là tràn ngập trên không trung, Bình An cười nheo mắt, Thơm quá.
Đếu bên kia lấy rượu nho đi, ăn sườn cừu không có rượu nho sao được. Trình Vận cười nói.
Trên chiếc khay trắng noãn như ngọc để sườn cừu được chiên đủ lửa vàng ươm, bên cạnh là mấy miếng cà rốt cùng dưa xanh bày trí chung quanh, so với ăn ở nhà hàng, tuyệt không thua kém.
Thịt bò bít tết trơn mềm nhiều nước, hợp với Marsala Rượu nho...... Cảm giác thật tuyệt.
Trình Vận nhìn Bình An ăn với vẻ rất hài lòng, nhịn không được bật cười, Nếu như không biết, còn tưởng rằng em đang ăn sơn trân hải vị gì đấy.
Sơn trân hải vị còn chưa nhất định ăn ngon như thế nha. Bình An cười híp mắt nói, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Cách ăn của em thật làm cho người ta phát thèm mà. Trình Vận cười nói.
Ba em cũng nói như vậy đó! Bởi vì uống nửa ly rượu nho, gương mặt Bình An dâng lên đỏ ửng.
Em không biết uống rượu sao? Trình Vận kinh ngạc hỏi, nồng độ cồn trong rượu nho đã rất thấp rồi.
Bình An ợ lên no nê, Biết chứ, ai không biết uống rượu.
Đúng vậy, ai cũng biết uống rượu, chỉ là không dễ dàng say như cô vậy..... Trình Vận trầm mặc đem rượu nho của cô cất đi, thay cho cô một ly nước chanh, Em uống cái này đi, trẻ con không thể uống rượu.
Bình An chu cái miệng nhỏ nhắn, buồn bã nhìn rượu nho trong tay Trình Vận, Chị Vận, em đã trưởng thành.
Vậy em có còn muốn bàn về chuyện LENKA nữa không? Trình Vận buồn cười hỏi.
Muốn ạ! Bình An lập tức thu hồi móng vuốt muốn đi lấy rượu nho, ngồi nghiêm chỉnh nhìn Trình Vận. Ăn no đến phòng khách nghỉ ngơi, chị thu dọn một chút sẽ đến gặp em. Trình Vận cười nói.
Dạ, Chị Vận! Bình An ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi tới phòng khách, ở trên ghế sofa ngồi xuống.
/300
|