Bình An Trọng Sinh

Chương 296 - Bên Nhau

/300


Việc Phương Hữu Lợi và Trình Vận kết hôn vốn nên thông báo cho bạn bè cùng thân thích hai họ, nhưng Phương Hữu Lợi và anh Hai Phương Hữu Kiệt đã không còn lui tới, người vai trên trong nhà cũng không còn, nên hoàn toàn không cần đa lễ đa tiết. Còn Trình Vận thì đã không còn quan hệ với Trình gia từ lâu, hiện giờ chị một thân một mình nên hiển nhiên càng thêm dễ dàng.

Bọn họ mời hai ông bà cụ Nghiêm gia đến làm nhân chứng buổi hôn lễ. Chỉ đơn giản tuyên thệ, trao đổi nhẫn, ký tên, từ nay hai người chân chính thành vợ chồng, tương thân tương trợ, có họa cùng chia có phúc cùng hưởng.

Vốn tưởng rằng đã từng này tuổi, đã trải qua nhiều tình cảm gập ghềnh thế rồi nên đến một khắc cuối cùng này chị cũng sẽ có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng khi Phương Hữu Lợi đeo chiếc nhẫn lên ngón tay chị, nhẹ giọng nói về sau sẽ chung vai gánh vác tất cả cùng chị, sẽ chăm sóc chị cả đời, Trình Vận vẫn không kềm được mà rơi nước mắt như mưa.

Cả đời này chị có hai đoạn tình cảm không được người nhà chấp nhận, mỗi một lần chị đều cố ý tiến về phía trước, cố chấp theo đuổi hạnh phúc bản thân. Lần đầu tiên, chị thương tích đầy mình, tuyệt vọng mà quay về. Lần thứ hai, hẳn cũng là lần cuối cùng, chị rốt cuộc đã nắm bắt được hạnh phúc trong tầm tay.

Cho dù vẫn không được người nhà chấp nhận như trước, chị cũng đã cập được bến bờ bình yên.

Trình gia chưa bao giờ đem đến cho chị ấm áp và hạnh phúc. Hạnh phúc của chị thì chị phải tự thân cố gắng.

“Chủ Tịch Phương, Phương Phu nhân, chúc mừng hai người. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.” Hàn Á Lệ cầm ly sâm banh đi tới, chân thành chúc mừng Phương Hữu Lợi cùng Trình Vận. Là bạn thân của Trình Vận, chị cũng được mời đến tham gia bữa tiệc nhỏ này, thấy Trình Vận và Phương Hữu Lợi cùng đứng chung một chỗ, chị thật lòng cảm thấy vui mừng.

Chuyện hạnh phúc nhất đời chính là tìm được một người đàn ông thích hợp lại yêu mình.

“Cám ơn!” Trình Vận ôm nhẹ Hàn Á Lệ, bởi vì vừa mới rơi lệ, mắt của chị có hơi đỏ lên.

“Phải hạnh phúc đó.” Hàn Á Lệ hơi hơi nghẹn ngào, mỉm cười nhìn Trình Vận.

Trình Vận mỉm cười gật đầu, “Mình sẽ.”

“Ba, Chị Vận, chúc mừng chúc mừng, về sau con về bên ngoại thì lại có thêm người cưng chiều rồi.” Bình An xung phong giúp chiêu đãi khách, chẳng qua số lượng khách mời không nhiều, hơn nữa đều là người quen, nên có thể thoải mái để cho mọi người tự do hoạt động, dù sao mọi người cũng chẳng khách sáo. Lúc này cô kéo Nghiêm Túc lại đây tìm vợ chồng Phương Hữu Lợi.

Hàn Á Lệ cười, “Vẫn gọi là chị Vận à, phải kêu Dì Vận hoặc mẹ chứ.”

Bình An le lưỡi, “Chưa lập tức đổi được mà.”

Thật sự mà nói, muốn cô gọi Trình Vận là mẹ thì không có khả năng, không phải vấn đề về tuổi tác, mà là mẹ của cô chỉ có một. Mặc dù ký ức về mẹ ruột đã dần dần phai nhạt, nhưng Bình An vĩnh viễn nhớ rõ mẹ đã yêu thương mình sâu đậm dường nào.

Cô cũng yêu mẹ như vậy, cho nên, mẹ của cô chỉ có thể là Viên Lệ Hoa.

Trình Vận nguýt Hàn Á Lệ một cái, cười nói, “Chỉ là một tiếng xưng hô, gọi thế nào chả được.”

Chị cũng không cách nào chấp nhận được Bình An và Nghiêm Túc sẽ gọi chị một tiếng mẹ... Quá là mất tự nhiên.

Phương Hữu Lợi nhìn con gái cưng và người yêu đều ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy một nỗi thỏa mãn đã lâu không có, “Gọi cái gì đều được, dù sao cũng là người một nhà, không cần thiết phải xét nét.”

Trình Vận cùng Bình An nhìn nhau cười, ăn ý bỏ qua đề tài này.

“Chủ Tịch, Bà Phương, chúc mừng hai người. Chúc hai người đầu bạc răng long.” Tới phiên Hồng Dịch Vũ, người khoác tay anh cùng đi tới là Khổng Thu Hinh.

“Cám ơn.” Trình Vận cười, “Đừng khách sáo, hôm nay không phải là bữa tiệc chính thức, mọi người cứ coi như là một cuộc gặp mặt nho nhỏ mà vui hết mình đi.”

Hồng Dịch Vũ vẫn cảm thấy thật có lỗi với Trình Vận. Nếu không vì em gái anh, Trình Vận và Lương Phàm sẽ không chia tay. Nhưng hôm nay thấy Trình Vận hạnh phúc đứng cạnh Phương Hữu Lợi, nỗi áy náy trong lòng anh không hiểu sao liền biến mất. Có lẽ tách ra khỏi Lương Phàm thì Trình Vận mới có hạnh phúc. Hơn nữa, cho dù không có Mẫn Nhi thì cũng sẽ có người khác.

Tất cả đều đã trôi qua, tương lai mới là điều quan trọng nhất.

Đột nhiên cảm thấy dường như có một ánh mắt nóng bỏng dừng ở người mình, Hồng Dịch Vũ quay đầu nhìn sang, thấy ngay Bình An đang nhìn lom lom vào nơi tay anh và Khổng Thu Hinh kết nối với nhau. Mặt anh lập tức nóng lên, lúng túng ho nhẹ một tiếng, “Bình An...”

Khổng Thu Hinh quen biết Bình An đã nhiều năm nên nhìn ánh mắt lấp lánh đầy gian tà của Bình An thì hiểu ngay, lập tức nói ngay trước khi Hồng Dịch Vũ kịp mở miệng, “Bình An, cậu có chuyện cần bàn với mình phải không? Đến đây, tụi mình sang bên kia nói đi.”

Bình An liếc xéo cô một cái, cô bé đang thẹn thùng đây mà!

“Cậu thông đồng với Hồng Dịch Vũ từ bao giờ thế? Lạ nhỉ, sao trước kia tớ không cảm thấy hai người có gian tình nhỉ? Hai người ai chủ động trước? Phát triển đến trình độ nào rồi?” Bình An bị Khổng Thu Hinh lôi vào trong nhà, vừa đi miệng vừa tía lia không ngừng.

Khổng Thu Hinh tức giận trợn mắt nhìn cô, “Cậu mới kết hôn chưa bao lâu mà đã biến thành bà tám rồi, dông dài nhiều chuyện quá.”

Bình An ngắt nhéo Khổng Thu Hinh, “Cậu mới là bà tám, tớ đây chỉ gọi là sự tò mò bình thường của nhân loại thôi.”

Thật ra cô vẫn cảm thấy Tiểu Thu và Hồng Dịch Vũ rất xứng đôi, trước đây từng có ý tưởng tác hợp bọn họ, chẳng qua vừa lúc trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện nên quên mất đấy thôi. Không ngờ hai người đã tự tiến tới với nhau rồi.

Thấy Khổng Thu Hinh sau khi chia tay với bạn trai thanh mai trúc mã giờ có thể một lần nữa rộng mở trái tim để đón nhận một đoạn tình cảm khác, Bình An thật tâm vui mừng thay cô ấy.

“Mình với anh ấy... cũng vừa mới bắt đầu thôi. Cậu đừng cười đó.” Khổng Thu Hinh giơ tay lên muốn vỗ bộp Bình An một cái, nhưng sực nhớ Bình An bây giờ là phụ nữ có thai nên lại thả tay xuống, “Tại nghĩ anh ấy cũng không có ai, nên cứ thế mà bắt đầu.”

Bình An cười đến không thấy tổ quốc, “Ừ, không có ai không có ai, đại ca Hồng vô cùng tốt, phải biết quý trọng đấy.”

Khổng Thu Hinh hừ một tiếng, “Đúng là anh ấy rất tốt, nhưng cái cô em kia của anh ấy lại... quá tầm thường. Không phải tớ ác cảm với Hồng Mẫn Nhi mà nói vậy đâu. Mấy hôm trước Hồng Dịch Vũ dẫn tớ đi gặp cô ta. Vừa mới gặp mặt thì không có gì, Hồng Mẫn Nhi thật tôn trọng anh trai, cũng rất lễ phép với tớ. Thế mà anh cô ta vừa xoay người đi chỗ khác thì cô ta đã lập tức đổi sắc mặt rồi, còn hỏi có phải vì tớ coi trọng nhà cô ta nên mới cố ý mồi chài Hồng Dịch Vũ không. Con mẹ nó, nhà cô ta có cái gì để tớ thèm muốn, nếu không phải vì Hồng Dịch Vũ thật sự không giống cô ta, tớ đã chẳng thèm tiếp túc qua lại với anh ấy.”

Hồng Mẫn Nhi? Bình An nhíu nhíu mày, “Hồng Mẫn Nhi lúc chưa vào giới giải trí không phải như thế, mà là một cô gái rất đơn thuần.”

“Không thể đổ lỗi cho giới giải trí được. Định lực bản thân cô ta không đủ, hơn nữa còn không biết tự chủ. Nói thật, cho dù trước đây cô ta không đi vào giới giải trí thì tính cách chắc cũng không kém hiện tại là bao nhiêu.” Khổng Thu Hinh xì một tiếng, không hề che giấu việc mình ghét Hồng Mẫn Nhi.

Bình An cố xoa dịu, “Dù thế nào, cô ta cũng là em của anh Hồng, cậu bao dung một chút đi. Dù sao tương lai cậu và cô ta cũng đâu có ở chung với nhau.”

Khổng Thu Hinh nói, “Cô ta đừng động đến tớ thì tớ cũng sẽ không gây sự với cô ta làm gì. Tớ sẽ không chia tay với Hồng Dịch Vũ vì cô ta đâu.”

“Đúng á, cậu chì lắm mà!” Bình An buồn cười nói.

Tuy hôn lễ giữa Phương Hữu Lợi cùng Trình Vận được cử hành đơn giản nhưng vẫn không tránh được việc truyền thông đưa tin. Trước đó hai người đã phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió mà chịu đựng không ít áp lực, lần này xem như ván đã đóng thuyền nên lại càng thêm bình thản. Người ta muốn nói gì là chuyện của họ.

Riêng Trình Bính Khôn lại vô cùng giận dữ. Dù ông ta đã cắt đứt quan hệ cha con với Trình Vận, nhưng ông ta vẫn cho rằng Trình Vận sẽ không dám thẳng thừng đối nghịch với mình, cho dù có sống chung với Phương Hữu Lợi thì cũng không dám kết hôn. Ai nào ngờ, Trình Vận hiện tại chẳng những kết hôn, mà ngay cả thiệp báo tin cũng không gửi về nhà một cái. Điều này hoàn toàn không xem ông ta và Trình gia vào đâu!

Vì vậy, vào ngày thứ ba sau khi Phương Hữu Lợi và Trình Vận kết hôn, Trình Bính Khôn tự thân đến cửa.

Lúc này, Trình Vận đang chuẩn bị hành lý, chị và Phương Hữu Lợi quyết định đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật, xế chiều hôm nay sẽ khởi hành. Không ngờ Trình Bính Khôn lại tự mình tới cửa.

“Sao? Không biết là ai à?” Trình Bính Khôn trừng mắt nhìn Trình Vận, nổi giận đùng đùng vì chị thế mà lại không mời ông ta vào nhà.

“Ông có việc gì sao?” Trình Vận thản nhiên nhìn Trình Bính Khôn, phỏng đoán xem lần này ông ta xuất hiện có mục đích gì.

“Không có chuyện gì thì không thể đến đây được sao? Mày bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả kết hôn cũng không cần báo về nhà. Nghĩ là tao không có biện pháp gì với mày phải không?” Trình Bính Khôn cả vú lấp miệng em quát lên.

Trình Vận không nhịn được nở nụ cười mỉa mai, “Nếu tôi với Trình gia không có bất cứ quan hệ gì, thì quyết định của tôi có cần ông hoặc ai đó trong Trình gia đồng ý không?”

“Mày...” Trình Bính Khôn giận dữ, “Bất kể kiểu gì, trong người mày vẫn chảy dòng máu họ Trình.”

“Họ Trình!” Trình Vận lạnh lùng nhìn ông ta, “Cả đời này ông chưa từng làm một người cha tốt với tôi dù chỉ một ngày, bây giờ cũng đừng có tới đây bày đặt tỏ ra ông quan tâm đến tôi. Tôi có phải là con gái ông hay không đối với ông mà nói hoàn toàn chẳng quan trọng mấy. Hiện tại tôi sống rất tốt, nếu như ông muốn tới đây phản đối cuộc hôn nhân của tôi, vậy thì đã quá muộn.”

“Mày...” Trình Bính Khôn bị chọc cho giận điên, giơ tay lên muốn đánh Trình Vận.

“Ai thế em?” Nghe được âm thanh trao đổi, Phương Hữu Lợi từ phòng khách đi ra, khiến Trình Bính Khôn phải dừng động tác, “Thì ra là Ông Trình đến đây. Không vào ngồi chút à?”

Trình Vận bình tĩnh nói, “Ông ấy phải về ngay.”

Trình Bính Khôn nén giận, ánh mắt sắc bén nhìn Phương Hữu Lợi. Đây không phải là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy người đứng đầu Đại Tập Đoàn này, nhưng lại là lần đầu tiên dùng loại ánh mắt bắt bẻ soi mói này nhìn người khác, “Chủ Tịch Phương, không cần phải khách sáo. Hôm nay tôi chỉ đến đây xem đứa con gái bất hiếu này thôi, cũng thuận tiện nói một tiếng, cuộc hôn nhân này của các người tôi không tán thành lắm, lý do phản đối chắc không cần tôi nhiều lời Chủ Tịch Phương cũng có thể hiểu.”

Phương Hữu Lợi vẫn giữ sắc mặt tự nhiên nhìn Trình Bính Khôn, chờ ông ta nói tiếp.

“Chẳng qua...” Trình Bính Khôn thở dài, “Đây là con gái tôi lựa chọn, tôi có phản đối cũng vô dụng. Chủ Tịch Phương, hy vọng ông có thể đối xử tốt với nó, cho dù chúng tôi đã thoát ly quan hệ cha con, nhưng nếu ông làm chuyện thật có lỗi với nó, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông đâu.”

“Xin ông yên tâm, tôi sẽ thật tình quý trọng Vận nhi.” Phương Hữu Lợi cầm lấy tay Trình Vận, cười mà bảo đảm với Trình Bính Khôn.

Trình Bính Khôn hừ một tiếng, “Vậy cứ thế đi!” Nói xong, cũng không thèm nhìn Trình Vận một cái, xoay người liền rời đi.

“Ông ta làm vậy là...” Trình Vận ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Trình Bính Khôn, ông ta làm thế nghĩ là quan tâm đến chị đó sao?

Phương Hữu Lợi ôm chị vào lòng, dịu dàng nói, “Thật ra thì ông ấy rất quan tâm đến cô con gái này.”

“Ừ!” Trình Vận cắn môi cười cười, cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua nơi đáy lòng

/300

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status