Vì có chứng cứ rõ ràng về tội bắt cóc phi pháp, Ôn Quốc Hoa bị tuyên án năm năm tù giam.
Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân bị giật giây tham gia, bị kêu án hai năm. Còn hai tên xã hội đen cũng bị xử năm năm tù giam như Ôn Quốc Hoa.
Hình phạt này xử cũng không nặng, trong đó tuy có một phần là do Nghiêm Lôi Hải nói giúp, nhưng kết quả này phần lớn là do người nhà Ôn Quốc Hoa móc nối quan hệ khắp nơi, nhét cả đống tiền mới có được.
Tiền đôi khi thật sự có thể làm được rất nhiều việc. Nhưng vì đây đã là kết quả Tòa tuyên bố nên không có cách nào thay đổi.
Nghiêm Lôi Hải rất hài lòng với kết quả này, về phần những người khác tại Nghiêm gia thì chẳng quan tâm gì lắm.
Chẳng qua vì Nghiêm Hân bây giờ còn bị trọng thương không thể ra viện nên được hoãn thi hành án phạt nửa năm. Xét thấy cô ta không có người chăm sóc, Tòa đã cân nhắc và cho phép Ôn Nguyệt Nga được chăm sóc cô ta nửa năm.
Nghiêm Hân tỉnh lại đã được gần một tuần, về mặt tinh thần thì đã hồi phục, bất quá khi cô ta biết mình phải ngồi tù hai năm thì lập tức rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Ôn Nguyệt Nga luôn luôn kề cận khuyên nhủ cô ta, rằng chỉ hai năm mà thôi, sau khi đi ra thì tất cả còn có thể bắt đầu lại từ đầu.
“Bắt đầu lại từ đầu?” Nghiêm Hân kêu lên, “Hai năm sau con chính là một kẻ nhơ nhuốc rồi, còn bắt đầu từ đầu thế nào được. Con không muốn ngồi tù, không muốn!”
“Tiểu Hân...” Ôn Nguyệt Nga nghẹn ngào, không dám nói cho cô ta biết một tin tức khác còn đáng sợ hơn.
“Mẹ đi cầu xin ông ta, cầu xin Nghiêm Túc đi, bảo họ bỏ qua cho chúng ta. Con không muốn ngồi tù! Mẹ, đi cầu xin họ đi.” Nghiêm Hân bắt lấy tay Ôn Nguyệt Nga, khuôn mặt tái nhợt thoạt nhìn có hơi dữ tợn.
Ôn Nguyệt Nga bất đắc dĩ khổ sở nhìn con gái, “Vô dụng thôi. Cho dù có đi năn nỉ xin xỏ thì việc này đã được Tòa án phát quyết rồi, không có cơ hội nào nữa.”
Nghiêm Hân lớn tiếng, “Chúng ta có thể khiếu nại! Chúng ta phải đi khiếu nại! Chính cậu đã giật giây chúng ta, chúng ta hoàn toàn không biết việc này. Mẹ, cứ nói như vậy đi. Mẹ đi khiếu nại đi.”
“Tiểu Hân, đã không còn kịp nữa rồi...” Ôn Nguyệt Nga kiên nhẫn khuyên, không muốn con gái quá kích động.
“Mẹ không muốn đi, con đi!” Đầu Nghiêm Hân còn băng trắng toát, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ yếu mềm sợ phiền phức của Ôn Nguyệt Nga thì tức giận hất chăn ra, lập tức nhảy xuống giường bệnh muốn chạy ra bên ngoài.
Chân phải bước về phía trước một bước, đột nhiên cả người té lăn trên mặt đất.
“Tiểu Hân!” Ôn Nguyệt Nga hoảng hốt kêu một tiếng, vội vàng đi tới đỡ cô ta.
Sắc mặt Nghiêm Hân càng thêm khó nhìn, cô ta ra sức đập vào chân trái của mình, hoảng sợ nhìn Ôn Nguyệt Nga, “Chân trái của con sao không có cảm giác gì hết vậy? Tại sao không có chút cảm giác nào vậy?”
Ôn Nguyệt Nga đau lòng nhìn con gái, tận lực làm cho giọng dịu dàng, “Bác sỹ nói não của con bị thương nặng, thần kinh não bị ảnh hưởng gây nên chứng liệt nửa người. Nhưng không phải là không thể chữa khỏi, chỉ cần máu bầm trong não tan đi, làm nhiều vật lý trị liệu, thì sau này vẫn có thể đi lại bình thường.”
“Vậy phải bao lâu? Một ngày? Một tháng?” Thanh âm của Nghiêm Hân nghe như trống rỗng.
Ôn Nguyệt Nga mở miệng rồi khép miệng, không biết phải trả lời thế nào. Bác sỹ đã nói, nếu khôi phục tốt thì trong một hai năm là có thể đi đường. Nhưng muốn bước đi như bay giống như trước kia thì không có khả năng. Còn nếu vận may không tốt, có lẽ cả đời đều sẽ liệt nửa người như vậy.
Sự thật này phải nói với con gái thế nào đây. Nói ra thì có khác gì xát thêm muối lên miệng vết thương!
“Con sẽ bị vậy suốt đời, đúng không?” Nghiêm Hân nằm thẳng tắp trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Cô ta đột nhiên cảm thấy cuộc đời của mình không còn ý nghĩa gì nữa.
Ôn Nguyệt Nga ôm lấy cô ta, “Không đâu, không đâu, con nhất định sẽ khá hơn. Hãy tin mẹ, mẹ nhất định sẽ chữa khỏi cho con.”
Nghiêm Hân cười gượng, “Đàng nào con cũng phải ngồi tù, còn có cơ hội để chữa khỏi sao?”
“Có, chắc chắn có. Con yên tâm, dù tốn bao nhiêu tiền, mẹ cũng sẽ chữa khỏi cho con.” Ôn Nguyệt Nga khóc kêu. Bà ta hiểu con mình hơn ai hết, Nghiêm Hân rất kiêu ngạo, những năm gần đây chưa bao giờ gặp phải bất kỳ một trở ngại nào, bây giờ đột nhiên bị tê liệt thế này chắc chắn phải chịu cú sốc rất lớn.
Bà ta lo lắng con gái sẽ nghĩ quẩn.
Nhưng Nghiêm Hân lại không khóc gào quậy phá gì như Ôn Nguyệt Nga tưởng tượng mà ngược lại thật bình tĩnh, bình tĩnh đến quỷ dị.
“Con nhất định sẽ khá hơn, đúng không?” Cô ta hỏi.
Ôn Nguyệt Nga kiên định bảo đảm, “Chắc chắn.”
Nghiêm Hân khẽ mỉm cười, “Mẹ, con đói bụng, mẹ đi mua đồ ăn giùm con đi, được không?”
“Được, được, mẹ đi mua cho con cơm sushi mà con thích nhất. Con chờ mẹ nhé.” Nghe thấy giọng nói của con gái lại lần nữa tràn ngập ý chí chiến đấu, Ôn Nguyệt Nga vui mừng vô cùng, lập tức đi ra ngoài mua đồ ăn cho cô ta.
Nhân lúc Ôn Nguyệt Nga không có ở đây, Nghiêm Hân kêu bác sỹ vào hỏi thăm tình huống cơ thể mình, mới biết được Ôn Nguyệt Nga chỉ chọn cách nói nhẹ đi sự thật để an ủi cô ta.
Nếu như cả đời đều tê liệt, cô ta còn có thể làm cái gì đây?
Nghiêm Hân suy sụp, hận sao mình không thể lập tức chết đi. Nhưng nếu cô ta chết thì mẹ làm sao bây giờ?
“A a a...” Nghiêm Hân úp mặt trên gối khóc lớn. Cô ta thật sự muốn chết.
“Tiểu Hân?”
Đột nhiên nghe thấy giọng Nghiêm Lôi Hải, Nghiêm Hân giận dữ ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy ông ta đứng cạnh cửa, vẻ mặt thương cảm nhìn cô ta.
“Cút, tất cả là tại ông, ông đã hại tôi ra thế này. Cút, tôi không muốn nhìn thấy mặt ông.” Nghiêm Hân vừa thấy được Nghiêm Lôi Hải liền nghĩ tới cô ta và mẹ có kết quả hôm nay đều là do người đàn ông này đưa đến, thù mới hận cũ lập tức dâng lên, chỉ tiếc không thể nhào tới giết Nghiêm Lôi Hải.
“Tiểu Hân, cô đừng nên kích động.” Nghiêm Lôi Hải vội vàng nói, “Hôm nay tôi chỉ tới thăm cô chứ không có gì khác.”
“Thăm tôi?” Nghiêm Hân cười lạnh, “Đừng vờ vịt tỏ ra cảm thông. Nếu không vì ông, tôi sẽ thành tàn phế thế này sao? Nếu không vì ông, tôi và mẹ tôi sẽ ngồi tù sao? Tại sao ông không bị quả báo chút nào hết vậy. Rõ ràng chính ông vứt bỏ vợ con, rõ ràng chính ông tuyệt tình tuyệt nghĩa, tại sao chịu tra tấn đều là người khác?”
Nghiêm Lôi Hải nhíu mày nhìn cô ta, “Nếu các người không hợp mưu với Ôn Quốc Hoa bắt cóc tôi thì làm sao có hậu quả hôm nay? Tiểu Hân, chúng ta đừng nên truy cứu quá khứ, cô bây giờ nên chuyên tâm chữa bệnh cho tốt đi.”
“Không cần ông làm bộ tốt bụng. Ông cút đi, tôi thật sự tiếc sao lúc trước không có giết ông.” Nghiêm Hân gân cổ la lớn, tâm trạng cực kỳ kích động.
“Tiểu Hân...” Nghiêm Lôi Hải than, cứ tưởng ông ta đến thăm thì sẽ khiến cho cô ta vui vẻ.
“Ông cút đi, tôi không muốn nhìn thấy ông. Y tá, bác sỹ, đuổi ông ta ra ngoài!” Nghiêm Hân phát điên la lớn, tóm lấy gối đầu và vài thứ trên đầu tủ cạnh giường ném về phía Nghiêm Lôi Hải.
Có mấy y tá nghe được tiếng la liền vội vàng chạy tới, không khách sáo mời Nghiêm Lôi Hải rời khỏi phòng bệnh.
Đúng lúc này Ôn Nguyệt Nga đi mua thức ăn về, nhìn thấy con gái điên cuồng khóc lóc thì lập tức hướng về Nghiêm Lôi Hải kêu lên, “Xin ông, đừng đến đây nữa. Cứ coi như không biết chúng tôi đi. Giấy thỏa thuận ly hôn tôi cũng đã ký rồi, về sau chúng ta không có bất kỳ liên quan nào. Ông đi đi.”
Nghiêm Lôi Hải chật vật rời khỏi bệnh viện, từ đó về sau không đến thăm mẹ con họ nữa.
Nghiêm Hân vì quá kích động mà lên cơn, đột nhiên trước mắt bỗng tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.
Ôn Nguyệt Nga vội vàng kêu bác sỹ tới. Sau khi cấp cứu tỉnh lại, Nghiêm Hân phát hiện cả hai chân của mình đều không động đậy được.
Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Hân bị giật giây tham gia, bị kêu án hai năm. Còn hai tên xã hội đen cũng bị xử năm năm tù giam như Ôn Quốc Hoa.
Hình phạt này xử cũng không nặng, trong đó tuy có một phần là do Nghiêm Lôi Hải nói giúp, nhưng kết quả này phần lớn là do người nhà Ôn Quốc Hoa móc nối quan hệ khắp nơi, nhét cả đống tiền mới có được.
Tiền đôi khi thật sự có thể làm được rất nhiều việc. Nhưng vì đây đã là kết quả Tòa tuyên bố nên không có cách nào thay đổi.
Nghiêm Lôi Hải rất hài lòng với kết quả này, về phần những người khác tại Nghiêm gia thì chẳng quan tâm gì lắm.
Chẳng qua vì Nghiêm Hân bây giờ còn bị trọng thương không thể ra viện nên được hoãn thi hành án phạt nửa năm. Xét thấy cô ta không có người chăm sóc, Tòa đã cân nhắc và cho phép Ôn Nguyệt Nga được chăm sóc cô ta nửa năm.
Nghiêm Hân tỉnh lại đã được gần một tuần, về mặt tinh thần thì đã hồi phục, bất quá khi cô ta biết mình phải ngồi tù hai năm thì lập tức rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Ôn Nguyệt Nga luôn luôn kề cận khuyên nhủ cô ta, rằng chỉ hai năm mà thôi, sau khi đi ra thì tất cả còn có thể bắt đầu lại từ đầu.
“Bắt đầu lại từ đầu?” Nghiêm Hân kêu lên, “Hai năm sau con chính là một kẻ nhơ nhuốc rồi, còn bắt đầu từ đầu thế nào được. Con không muốn ngồi tù, không muốn!”
“Tiểu Hân...” Ôn Nguyệt Nga nghẹn ngào, không dám nói cho cô ta biết một tin tức khác còn đáng sợ hơn.
“Mẹ đi cầu xin ông ta, cầu xin Nghiêm Túc đi, bảo họ bỏ qua cho chúng ta. Con không muốn ngồi tù! Mẹ, đi cầu xin họ đi.” Nghiêm Hân bắt lấy tay Ôn Nguyệt Nga, khuôn mặt tái nhợt thoạt nhìn có hơi dữ tợn.
Ôn Nguyệt Nga bất đắc dĩ khổ sở nhìn con gái, “Vô dụng thôi. Cho dù có đi năn nỉ xin xỏ thì việc này đã được Tòa án phát quyết rồi, không có cơ hội nào nữa.”
Nghiêm Hân lớn tiếng, “Chúng ta có thể khiếu nại! Chúng ta phải đi khiếu nại! Chính cậu đã giật giây chúng ta, chúng ta hoàn toàn không biết việc này. Mẹ, cứ nói như vậy đi. Mẹ đi khiếu nại đi.”
“Tiểu Hân, đã không còn kịp nữa rồi...” Ôn Nguyệt Nga kiên nhẫn khuyên, không muốn con gái quá kích động.
“Mẹ không muốn đi, con đi!” Đầu Nghiêm Hân còn băng trắng toát, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ yếu mềm sợ phiền phức của Ôn Nguyệt Nga thì tức giận hất chăn ra, lập tức nhảy xuống giường bệnh muốn chạy ra bên ngoài.
Chân phải bước về phía trước một bước, đột nhiên cả người té lăn trên mặt đất.
“Tiểu Hân!” Ôn Nguyệt Nga hoảng hốt kêu một tiếng, vội vàng đi tới đỡ cô ta.
Sắc mặt Nghiêm Hân càng thêm khó nhìn, cô ta ra sức đập vào chân trái của mình, hoảng sợ nhìn Ôn Nguyệt Nga, “Chân trái của con sao không có cảm giác gì hết vậy? Tại sao không có chút cảm giác nào vậy?”
Ôn Nguyệt Nga đau lòng nhìn con gái, tận lực làm cho giọng dịu dàng, “Bác sỹ nói não của con bị thương nặng, thần kinh não bị ảnh hưởng gây nên chứng liệt nửa người. Nhưng không phải là không thể chữa khỏi, chỉ cần máu bầm trong não tan đi, làm nhiều vật lý trị liệu, thì sau này vẫn có thể đi lại bình thường.”
“Vậy phải bao lâu? Một ngày? Một tháng?” Thanh âm của Nghiêm Hân nghe như trống rỗng.
Ôn Nguyệt Nga mở miệng rồi khép miệng, không biết phải trả lời thế nào. Bác sỹ đã nói, nếu khôi phục tốt thì trong một hai năm là có thể đi đường. Nhưng muốn bước đi như bay giống như trước kia thì không có khả năng. Còn nếu vận may không tốt, có lẽ cả đời đều sẽ liệt nửa người như vậy.
Sự thật này phải nói với con gái thế nào đây. Nói ra thì có khác gì xát thêm muối lên miệng vết thương!
“Con sẽ bị vậy suốt đời, đúng không?” Nghiêm Hân nằm thẳng tắp trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Cô ta đột nhiên cảm thấy cuộc đời của mình không còn ý nghĩa gì nữa.
Ôn Nguyệt Nga ôm lấy cô ta, “Không đâu, không đâu, con nhất định sẽ khá hơn. Hãy tin mẹ, mẹ nhất định sẽ chữa khỏi cho con.”
Nghiêm Hân cười gượng, “Đàng nào con cũng phải ngồi tù, còn có cơ hội để chữa khỏi sao?”
“Có, chắc chắn có. Con yên tâm, dù tốn bao nhiêu tiền, mẹ cũng sẽ chữa khỏi cho con.” Ôn Nguyệt Nga khóc kêu. Bà ta hiểu con mình hơn ai hết, Nghiêm Hân rất kiêu ngạo, những năm gần đây chưa bao giờ gặp phải bất kỳ một trở ngại nào, bây giờ đột nhiên bị tê liệt thế này chắc chắn phải chịu cú sốc rất lớn.
Bà ta lo lắng con gái sẽ nghĩ quẩn.
Nhưng Nghiêm Hân lại không khóc gào quậy phá gì như Ôn Nguyệt Nga tưởng tượng mà ngược lại thật bình tĩnh, bình tĩnh đến quỷ dị.
“Con nhất định sẽ khá hơn, đúng không?” Cô ta hỏi.
Ôn Nguyệt Nga kiên định bảo đảm, “Chắc chắn.”
Nghiêm Hân khẽ mỉm cười, “Mẹ, con đói bụng, mẹ đi mua đồ ăn giùm con đi, được không?”
“Được, được, mẹ đi mua cho con cơm sushi mà con thích nhất. Con chờ mẹ nhé.” Nghe thấy giọng nói của con gái lại lần nữa tràn ngập ý chí chiến đấu, Ôn Nguyệt Nga vui mừng vô cùng, lập tức đi ra ngoài mua đồ ăn cho cô ta.
Nhân lúc Ôn Nguyệt Nga không có ở đây, Nghiêm Hân kêu bác sỹ vào hỏi thăm tình huống cơ thể mình, mới biết được Ôn Nguyệt Nga chỉ chọn cách nói nhẹ đi sự thật để an ủi cô ta.
Nếu như cả đời đều tê liệt, cô ta còn có thể làm cái gì đây?
Nghiêm Hân suy sụp, hận sao mình không thể lập tức chết đi. Nhưng nếu cô ta chết thì mẹ làm sao bây giờ?
“A a a...” Nghiêm Hân úp mặt trên gối khóc lớn. Cô ta thật sự muốn chết.
“Tiểu Hân?”
Đột nhiên nghe thấy giọng Nghiêm Lôi Hải, Nghiêm Hân giận dữ ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy ông ta đứng cạnh cửa, vẻ mặt thương cảm nhìn cô ta.
“Cút, tất cả là tại ông, ông đã hại tôi ra thế này. Cút, tôi không muốn nhìn thấy mặt ông.” Nghiêm Hân vừa thấy được Nghiêm Lôi Hải liền nghĩ tới cô ta và mẹ có kết quả hôm nay đều là do người đàn ông này đưa đến, thù mới hận cũ lập tức dâng lên, chỉ tiếc không thể nhào tới giết Nghiêm Lôi Hải.
“Tiểu Hân, cô đừng nên kích động.” Nghiêm Lôi Hải vội vàng nói, “Hôm nay tôi chỉ tới thăm cô chứ không có gì khác.”
“Thăm tôi?” Nghiêm Hân cười lạnh, “Đừng vờ vịt tỏ ra cảm thông. Nếu không vì ông, tôi sẽ thành tàn phế thế này sao? Nếu không vì ông, tôi và mẹ tôi sẽ ngồi tù sao? Tại sao ông không bị quả báo chút nào hết vậy. Rõ ràng chính ông vứt bỏ vợ con, rõ ràng chính ông tuyệt tình tuyệt nghĩa, tại sao chịu tra tấn đều là người khác?”
Nghiêm Lôi Hải nhíu mày nhìn cô ta, “Nếu các người không hợp mưu với Ôn Quốc Hoa bắt cóc tôi thì làm sao có hậu quả hôm nay? Tiểu Hân, chúng ta đừng nên truy cứu quá khứ, cô bây giờ nên chuyên tâm chữa bệnh cho tốt đi.”
“Không cần ông làm bộ tốt bụng. Ông cút đi, tôi thật sự tiếc sao lúc trước không có giết ông.” Nghiêm Hân gân cổ la lớn, tâm trạng cực kỳ kích động.
“Tiểu Hân...” Nghiêm Lôi Hải than, cứ tưởng ông ta đến thăm thì sẽ khiến cho cô ta vui vẻ.
“Ông cút đi, tôi không muốn nhìn thấy ông. Y tá, bác sỹ, đuổi ông ta ra ngoài!” Nghiêm Hân phát điên la lớn, tóm lấy gối đầu và vài thứ trên đầu tủ cạnh giường ném về phía Nghiêm Lôi Hải.
Có mấy y tá nghe được tiếng la liền vội vàng chạy tới, không khách sáo mời Nghiêm Lôi Hải rời khỏi phòng bệnh.
Đúng lúc này Ôn Nguyệt Nga đi mua thức ăn về, nhìn thấy con gái điên cuồng khóc lóc thì lập tức hướng về Nghiêm Lôi Hải kêu lên, “Xin ông, đừng đến đây nữa. Cứ coi như không biết chúng tôi đi. Giấy thỏa thuận ly hôn tôi cũng đã ký rồi, về sau chúng ta không có bất kỳ liên quan nào. Ông đi đi.”
Nghiêm Lôi Hải chật vật rời khỏi bệnh viện, từ đó về sau không đến thăm mẹ con họ nữa.
Nghiêm Hân vì quá kích động mà lên cơn, đột nhiên trước mắt bỗng tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.
Ôn Nguyệt Nga vội vàng kêu bác sỹ tới. Sau khi cấp cứu tỉnh lại, Nghiêm Hân phát hiện cả hai chân của mình đều không động đậy được.
/300
|