Sau khi nói chuyện với hai ông bà cụ, giờ lại nghe Bình An nói lời này, trong lòng Nghiêm Lôi Hải không phải là không hoài nghi rốt cuộc Ôn Nguyệt Nga là người thế nào? Thật ra trong thâm tâm ông ta rất rõ ràng, chẳng qua vì nghĩ năm xưa bà ta đã vì mình mà từ bỏ mọi thứ nên ông ta không cách nào lòng dạ sắt đá với bà ta được thôi.
Khi đó, ông ta vẫn còn là Tổng tài Tập đoàn Nghiêm Thị, Vu Tố Hà là Phó Tổng tài. Ông ta vừa có vợ hiền lại có con trai thông minh lanh lợi, tất cả nhìn bề ngoài thì đều rất tốt đẹp thỏa mãn. Nhưng trái tim ông ta lại cảm thấy cô đơn.
Vu Tố Hà rất tốt, tốt đến nỗi làm cho ông ta cảm thấy mình theo không kịp, trong lòng bắt đầu nảy sinh sự tự ti. Dù ông ta là Tổng tài, nhưng chuyện lớn nhỏ gì trong công ty đều do Vu Tố Hà xử lý, bất kể là nhân viên kỳ cựu của Vu thị trước kia hay là nhân viên của Nghiêm Thị dường như đều cảm thấy lời nói của Vu Tố Hà tốt hơn, chuẩn xác hơn lời của ông ta.
Về đến nhà, ngay cả con trai cũng chỉ thích quấn quanh Vu Tố Hà...
Dần dần, ông ta không thích về nhà nữa, ngày nào cũng ở trong công ty đến gần nửa đêm mới về. Khi nào thì quen biết Ôn Nguyệt Nga? Hình như là tình cờ trong một tiệc rượu, khi Ôn Nguyệt Nga bất cẩn đụng phải ông ta. Dáng vẻ mềm mại dịu dàng của bà ta đã lập tức khiến ông ta rung động.
Không khôn khéo có khả năng như Vu Tố Hà, Ôn Nguyệt Nga giống như một phụ nữ không có chủ kiến, mọi việc chỉ biết nghe theo ông ta. Ông ta nói cái gì thì là cái đó, giống như ông ta là ông trời của bà. Bà ta rõ ràng là tiểu thư Ôn gia, dễ dàng lấy được một người chồng có gia thế tốt, nhưng bà ta tình nguyện đứng sau lưng ông ta, làm một tình nhân không danh không phận.
Ở trước mặt Ôn Nguyệt Nga, ông ta mới cảm giác mình là một người đàn ông.
Nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ly hôn với Vu Tố Hà. Vu Tố Hà là một phụ nữ tốt khó mà tìm được, cưới được bà là chuyện may mắn nhất đời này của ông ta. Nhưng ông ta lại không thể rời được Ôn Nguyệt Nga. Trong thâm tâm, ông ta hy vọng có thể cứ như vậy cả đời, không cần ly hôn, Ôn Nguyệt Nga cũng không rời khỏi ông ta.
Nhưng sự đời có bao giờ vĩnh viễn như mình mong muốn?
Ông ta không biết lần đó Ôn Nguyệt Nga mang theo con gái xuất hiện là vô tình hay cố ý, nhưng Vu Tố Hà rốt cuộc chia tay ông ta. Ông ta không hề cảm giác được mình thở phào nhẹ nhõm, mà ngược lại cảm thấy dường như đã đánh mất một thứ gì đó quan trọng nhất trong cuộc đời, vĩnh viễn không thể vãn hồi.
Sau khi kết hôn với Ôn Nguyệt Nga, ông ta mới thấy có một số việc không như ông ta tưởng. Ôn Nguyệt Nga mặc dù không làm cho người ta cảm thấy cao quý tao nhã như Vu Tố Hà, nhưng bà ta cũng có dã tâm, hoàn toàn không dịu dàng hiền lành như trong tưởng tượng của ông ta.
Cho dù có chút hối hận, nhưng vì con gái, ông ta cũng chỉ có thể giữ y như vậy.
“Ba, sao ba lại tới công ty?” Trong lúc Nghiêm Lôi Hải đang đắm chìm trong hồi ức, ông ta bất tri bất giác đã đi xuống dưới lầu, vừa vặn gặp được Nghiêm Hân đang chuẩn bị về văn phòng.
“A, Tiểu Hân, ba đến ngó qua một lúc, giờ đi về đây.” Nghiêm Lôi Hải lấy lại tinh thần, cười nói với Nghiêm Hân.
Nghiêm Hân tiến lên thân thiết khoác tay ông ta, “Hiếm khi nào ba đến công ty, hay là đi uống một ly trà với con nhé?”
Cưỡng không lại con gái làm nũng, Nghiêm Lôi Hải cười đồng ý.
Hai cha con đi tới nhà ăn công ty, gọi mỗi người một ly nước trái cây. Mấy năm qua các chỉ tiêu sức khỏe của Nghiêm Lôi Hải đều không đạt tiêu chuẩn, nên đã kiêng cà phê kiêng rượu.
Vì không phải đang trong thời gian nghỉ nên trong phòng ăn không nhiều người. Nghiêm Lôi Hải cùng Nghiêm Hân hàn huyên một ít chuyện linh tinh, “Tiểu Hân, làm trong công ty được không?”
“Dạ rất tốt ba à. Đồng nghiệp đều quan hệ tốt, công việc không phải khó giải quyết lắm.” Nghiêm Hân cười tủm tỉm, giọng đầy tự tin.
Nghiêm Lôi Hải gật đầu, “Vậy thì tốt, về sau con nhất định sẽ thành cánh tay mặt của anh con.”
Sắc mặt Nghiêm Hân hơi biến đổi, chán nản cúi đầu.
“Sao vậy?” Nghiêm Lôi Hải hỏi.
“Chị dâu không thích con, anh cũng sẽ không cho con làm việc cạnh anh đâu.” Nghiêm Hân uất ức nói.
Nghiêm Lôi Hải hừ một tiếng, “Chuyện của công ty khi nào thì đến phiên cô ta ra oai. Anh con muốn ai hỗ trợ mình thì mắc mớ gì tới Phương Bình An.”
“Ba, ba đâu phải không biết là bây giờ bất cứ chuyện gì anh cũng nghe lời chị dâu.” Nghiêm Hân oán than.
“Con yên tâm, chỉ cần con có thể giúp được anh con thì ba nhất định sẽ không để cho nó bạc đãi con.” Nghiêm Lôi Hải là hình ảnh điển hình của một người cha lúc nào cũng sợ con gái bị bắt nạt.
Nghiêm Hân cười đến ngọt, “Cám ơn ba.”
Hai cha con lại nói thêm một lát nữa, khoảng chừng nửa tiếng sau, Nghiêm Lôi Hải nói phải về trước. Nghiêm Hân tự mình đưa ông ta đến sảnh dưới lầu.
Hai người không hề phát giác Vi Úy Úy ngồi cách bọn họ không xa, luôn chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Vi Úy Úy nhìn theo bóng hai cha con, khóe miệng lướt qua một nụ cười lạnh lùng trào phúng, rồi quay đầu lại nhìn nhìn hai cái ly bọn họ mới vừa sử dụng. Nhân lúc người phục vụ không chú ý, cô dùng khăn giấy bọc hai ống hút lại, bỏ vào trong túi xách tay.
Nghiêm Lôi Hải rời khỏi văn phòng của Nghiêm Túc không bao lâu, Nghiêm Túc đã trở lại. Nhìn thấy Bình An đang ngồi trên ghế sa lon đọc sách, ánh mắt anh trở nên nhu hòa, “Đến đây lúc nào?”
Bình An nghe được thanh âm của Nghiêm Túc thì ngẩng đầu lên khỏi tờ tạp chí cười nhìn anh, “Vừa mới tới không lâu, lát nữa cùng qua nhà bà nội ăn cơm. Anh cứ lo việc của anh đi, em ngồi đây đọc sách được rồi.”
Nghiêm Túc đi tới ngồi xuống cạnh cô, ôm lấy cô rồi cúi đầu hôn đôi môi như cánh hoa của cô một lúc lâu mới thả cô ra, trầm giọng nói, “Anh còn một cuộc họp nữa, em ở đây chờ anh nhé.”
“Đi đi!” Gương mặt Bình An ửng đỏ, thấp giọng trả lời.
Lòng Nghiêm Túc xúc động, cúi đầu hôn lên má cô một cái, “Ngoan lắm!”
Bình An lại tiếp tục ngồi tại văn phòng đọc sách một mình, lúc đang đọc đến nhập thần thì di động vang lên. Cô nhìn màn hình, là Vi Úy Úy gọi tới.
“Úy Úy?” Bình An khẽ chớp mắt, ấn nhận điện thoại.
“Cậu đang ở đâu? Tớ có thứ này muốn giao cho cậu.” Giọng nói cố ý lãnh đạm của Vi Úy Úy truyền tới.
“Mình đang trong công ty cậu nè, hay là mình đến nhà ăn công ty chờ cậu nhé?” Bình An hỏi.
Vi Úy Úy nói, “Đừng đến nhà ăn công ty, đến Starbucks đối diện công ty đi.”
Bình An đáp một tiếng ‘được’ rồi cầm túi xách lên đi ra ngoài. Hôm qua cô có gọi điện thoại cho Vi Úy Úy, quan tâm hỏi thăm cuộc sống trong công ty của cô ấy thế nào. Vi Úy Úy hỏi có phải cô nghe được tiếng gió gì không, biết chuyện Nghiêm Hân toàn gây khó dễ trong công ty cho cô ấy à?
Trước câu hỏi thẳng tuột của Vi Úy Úy, Bình An chỉ có cười khổ, bởi vì cô mà làm liên lụy tới cô ấy.
Vi Úy Úy lại nói, mặc dù một phần nguyên nhân mà Nghiêm Hân nhằm vào cô ấy là bởi vì quan hệ bạn học của các cô, nhưng hành vi của cô ta lại không giống như một cô em gái bình thường. Cô ấy nhìn ra tình cảm quái dị của Nghiêm Hân đối với Nghiêm Túc.
Chuyện này liên quan đến thể diện Nghiêm gia nên Bình An khó mà nói quá nhiều.
“Tớ biết cậu và Tiểu Ý nghĩ gì. Các cậu cho là tớ vẫn còn chưa hết hy vọng đối với Nghiêm Túc. Các cậu yên tâm, tớ cũng không thật sự ngu xuẩn như vậy. Hiện tại tớ chỉ muốn phát triển sự nghiệp của mình. Nghiêm Hân liên tục gây khó khăn cho tớ như vậy cũng ảnh hưởng rất lớn tới công việc của tớ. Nếu cậu muốn... Tớ có thể giúp cậu.” Đây là câu cuối cùng của Vi Úy Úy.
Bình An ừ đại một tiếng, cứ như vậy mà cúp máy.
Không biết hôm nay Vi Úy Úy muốn lấy cái gì cho cô.
Bình An đi vào Starbucks, vừa liếc mắt là đã thấy Vi Úy Úy ngồi trong góc. Cô cười đi tới, “Úy Úy.”
Vi Úy Úy liếc nhìn cô rồi đem hai cái ống hút đã được đựng trong túi nilon trong suốt đưa cho Bình An, “Đây là của Nghiêm Hân và Nghiêm Lôi Hải, có thể chứng minh đến tột cùng Nghiêm Hân có đúng là em gái của Nghiêm Túc hay không.”
Bình An ngạc nhiên nhìn cô ấy, “Sao cậu lấy được thế?”
“Tớ chỉ vô tình lấy được thôi.” Vi Úy Úy thấp giọng, “Tớ không phải là đang giúp cậu, mà tớ chỉ đang tự giúp chính mình. Nếu để cho Nghiêm Hân thật sự trở thành Đại Cổ Đông của công ty, tớ cũng không ở lâu tại Nghiêm Thị được.”
“Nhưng mà sao cậu lại chắc chắn như vậy...” Bình An nghĩ, chẳng lẽ biểu hiện của Nghiêm Hân đã đến mức ngay cả người ngoài đều có thể nhìn ra được tình cảm của cô ta đối với Nghiêm Túc sao?
Vi Úy Úy thản nhiên, “Đừng quên, tớ cũng đã từng thích Nghiêm Túc. Ánh mắt của Nghiêm Hân như vậy gạt được người khác chứ không lừa được tớ.”
Bình An không nói gì.
“Tớ về trước đây, muốn xét nghiệm hay không tự cậu quyết định!” Vi Úy Úy đứng lên, rời khỏi Starbucks.
Bình An nhìn nhìn ống hút trong tay, nghiệm thì nhất định phải nghiệm rồi...
Chẳng qua không ngờ lại dễ dàng lấy được như vậy.
Cô nhíu mày cười khẽ, quyết định trước tiên đưa ống hút lấy được đến bệnh viện thôi. Dĩ nhiên không phải chọn đại một cái bệnh viện là được, cô đi tìm Hà Tư Lâm, vừa tin tưởng được lại vừa đảm bảo an toàn.
Hà Tư Lâm không hỏi Bình An xem đây là muốn xét nghiệm DNA của ai, chỉ bảo cô hai ngày nữa tới lấy kết quả.
Khi Bình An một lần nữa quay lại văn phòng của Nghiêm Túc thì anh đã họp xong, không tìm được cô nên đang muốn gọi điện thoại cho cô.
“Đi đâu thế?” Nghiêm Túc thấy cô trở lại, cười buông điện thoại xuống.
“Em hơi buồn nên ra ngoài đi dạo một chút.” Bình An cười nói, “Đi được chưa? Đã đến giờ tan sở rồi.”
Nghiêm Túc dắt tay cô, nhéo nhéo vào lòng bàn tay, “Được rồi, giờ đi thôi.”
Sau khi lên xe, Nghiêm Túc mới nói, “Tối mai có một bữa tiệc, anh hai của Ôn Triệu Dung đã trở lại, Ôn gia đặc biệt mở một bữa tiệc cho anh ta. Em muốn cùng đến tham gia không?”
Ôn Triệu Mẫn đã trở lại? Bình An khá kinh ngạc, “Anh ta giờ mới quay về là có ý gì đây?”
“Nghe nói anh ta muốn một lần nữa làm Tổng Giám Đốc của Xây dựng Kỳ Phong.” Nghiêm Túc nói.
“Vậy Ôn Triệu Dung làm sao đây?” Bình An cau mày, trong lòng cảm thấy không công bằng dùm Ôn Triệu Dung. Tại thời điểm công ty nhà họ gian nan nhất, Ôn Triệu Mẫn biến mất không thấy đâu, thế là tất cả trách nhiệm đều rơi trên vai Ôn Triệu Dung. Giờ anh ta trở lại, muốn không nói tiếng nào mà cướp đi tất cả thành tựu của Ôn Triệu Dung sao?
“Đây chỉ là suy đoán của người ngoài cuộc, chưa được chứng thực. Tối mai mới biết được.” Nghiêm Túc nói.
“Em và anh cùng tham gia bữa tiệc đi!” Cô muốn nhìn một chút xem Ôn Triệu Mẫn kia rốt cuộc là loại người nào!
Nghiêm Túc cười nói được.
“Đúng rồi, Ôn Triệu Mẫn quay về, những người khác trong Ôn gia có phản ứng thế nào?” Bình An lại hỏi.
“Anh chỉ biết hai ngày trước Ôn Nguyệt Nga cố ý đến gặp Ôn Triệu Mẫn. Nếu anh không đoán sai, tin tức Ôn Triệu Mẫn muốn trở lại Xây dựng Kỳ Phong cũng là do bà ta truyền ra. Bà ta đang cố gắng gây xích mích tình cảm anh em bọn họ.” Nhắc tới Ôn Nguyệt Nga, giọng Nghiêm Túc tràn đầy chán ghét.
Bình An bừng hiểu ra, “Ôn Nguyệt Nga đang muốn tranh thủ ngư ông đắc lợi thay anh Hai của bà ta.” (Ôn Quốc Hoa)
“Tài sản của ba anh về sau sẽ để lại cho bà ta nên hiện tại địa vị của bà ta tại Ôn gia đã khác trước. Nhưng bà ta muốn lợi dụng thế lực của Nghiêm Thị để giúp anh Hai bà ta ư, không dễ vậy đâu.”
Ôn Nguyệt Nga rất nóng vội!
“Ôn Triệu Dung hẳn phải có biện pháp.” Bình An lẩm bẩm. Cô tin Ôn Triệu Dung, anh đã không còn là thiếu niên trẻ con non nớt như xưa nữa.
Khi đó, ông ta vẫn còn là Tổng tài Tập đoàn Nghiêm Thị, Vu Tố Hà là Phó Tổng tài. Ông ta vừa có vợ hiền lại có con trai thông minh lanh lợi, tất cả nhìn bề ngoài thì đều rất tốt đẹp thỏa mãn. Nhưng trái tim ông ta lại cảm thấy cô đơn.
Vu Tố Hà rất tốt, tốt đến nỗi làm cho ông ta cảm thấy mình theo không kịp, trong lòng bắt đầu nảy sinh sự tự ti. Dù ông ta là Tổng tài, nhưng chuyện lớn nhỏ gì trong công ty đều do Vu Tố Hà xử lý, bất kể là nhân viên kỳ cựu của Vu thị trước kia hay là nhân viên của Nghiêm Thị dường như đều cảm thấy lời nói của Vu Tố Hà tốt hơn, chuẩn xác hơn lời của ông ta.
Về đến nhà, ngay cả con trai cũng chỉ thích quấn quanh Vu Tố Hà...
Dần dần, ông ta không thích về nhà nữa, ngày nào cũng ở trong công ty đến gần nửa đêm mới về. Khi nào thì quen biết Ôn Nguyệt Nga? Hình như là tình cờ trong một tiệc rượu, khi Ôn Nguyệt Nga bất cẩn đụng phải ông ta. Dáng vẻ mềm mại dịu dàng của bà ta đã lập tức khiến ông ta rung động.
Không khôn khéo có khả năng như Vu Tố Hà, Ôn Nguyệt Nga giống như một phụ nữ không có chủ kiến, mọi việc chỉ biết nghe theo ông ta. Ông ta nói cái gì thì là cái đó, giống như ông ta là ông trời của bà. Bà ta rõ ràng là tiểu thư Ôn gia, dễ dàng lấy được một người chồng có gia thế tốt, nhưng bà ta tình nguyện đứng sau lưng ông ta, làm một tình nhân không danh không phận.
Ở trước mặt Ôn Nguyệt Nga, ông ta mới cảm giác mình là một người đàn ông.
Nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ly hôn với Vu Tố Hà. Vu Tố Hà là một phụ nữ tốt khó mà tìm được, cưới được bà là chuyện may mắn nhất đời này của ông ta. Nhưng ông ta lại không thể rời được Ôn Nguyệt Nga. Trong thâm tâm, ông ta hy vọng có thể cứ như vậy cả đời, không cần ly hôn, Ôn Nguyệt Nga cũng không rời khỏi ông ta.
Nhưng sự đời có bao giờ vĩnh viễn như mình mong muốn?
Ông ta không biết lần đó Ôn Nguyệt Nga mang theo con gái xuất hiện là vô tình hay cố ý, nhưng Vu Tố Hà rốt cuộc chia tay ông ta. Ông ta không hề cảm giác được mình thở phào nhẹ nhõm, mà ngược lại cảm thấy dường như đã đánh mất một thứ gì đó quan trọng nhất trong cuộc đời, vĩnh viễn không thể vãn hồi.
Sau khi kết hôn với Ôn Nguyệt Nga, ông ta mới thấy có một số việc không như ông ta tưởng. Ôn Nguyệt Nga mặc dù không làm cho người ta cảm thấy cao quý tao nhã như Vu Tố Hà, nhưng bà ta cũng có dã tâm, hoàn toàn không dịu dàng hiền lành như trong tưởng tượng của ông ta.
Cho dù có chút hối hận, nhưng vì con gái, ông ta cũng chỉ có thể giữ y như vậy.
“Ba, sao ba lại tới công ty?” Trong lúc Nghiêm Lôi Hải đang đắm chìm trong hồi ức, ông ta bất tri bất giác đã đi xuống dưới lầu, vừa vặn gặp được Nghiêm Hân đang chuẩn bị về văn phòng.
“A, Tiểu Hân, ba đến ngó qua một lúc, giờ đi về đây.” Nghiêm Lôi Hải lấy lại tinh thần, cười nói với Nghiêm Hân.
Nghiêm Hân tiến lên thân thiết khoác tay ông ta, “Hiếm khi nào ba đến công ty, hay là đi uống một ly trà với con nhé?”
Cưỡng không lại con gái làm nũng, Nghiêm Lôi Hải cười đồng ý.
Hai cha con đi tới nhà ăn công ty, gọi mỗi người một ly nước trái cây. Mấy năm qua các chỉ tiêu sức khỏe của Nghiêm Lôi Hải đều không đạt tiêu chuẩn, nên đã kiêng cà phê kiêng rượu.
Vì không phải đang trong thời gian nghỉ nên trong phòng ăn không nhiều người. Nghiêm Lôi Hải cùng Nghiêm Hân hàn huyên một ít chuyện linh tinh, “Tiểu Hân, làm trong công ty được không?”
“Dạ rất tốt ba à. Đồng nghiệp đều quan hệ tốt, công việc không phải khó giải quyết lắm.” Nghiêm Hân cười tủm tỉm, giọng đầy tự tin.
Nghiêm Lôi Hải gật đầu, “Vậy thì tốt, về sau con nhất định sẽ thành cánh tay mặt của anh con.”
Sắc mặt Nghiêm Hân hơi biến đổi, chán nản cúi đầu.
“Sao vậy?” Nghiêm Lôi Hải hỏi.
“Chị dâu không thích con, anh cũng sẽ không cho con làm việc cạnh anh đâu.” Nghiêm Hân uất ức nói.
Nghiêm Lôi Hải hừ một tiếng, “Chuyện của công ty khi nào thì đến phiên cô ta ra oai. Anh con muốn ai hỗ trợ mình thì mắc mớ gì tới Phương Bình An.”
“Ba, ba đâu phải không biết là bây giờ bất cứ chuyện gì anh cũng nghe lời chị dâu.” Nghiêm Hân oán than.
“Con yên tâm, chỉ cần con có thể giúp được anh con thì ba nhất định sẽ không để cho nó bạc đãi con.” Nghiêm Lôi Hải là hình ảnh điển hình của một người cha lúc nào cũng sợ con gái bị bắt nạt.
Nghiêm Hân cười đến ngọt, “Cám ơn ba.”
Hai cha con lại nói thêm một lát nữa, khoảng chừng nửa tiếng sau, Nghiêm Lôi Hải nói phải về trước. Nghiêm Hân tự mình đưa ông ta đến sảnh dưới lầu.
Hai người không hề phát giác Vi Úy Úy ngồi cách bọn họ không xa, luôn chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Vi Úy Úy nhìn theo bóng hai cha con, khóe miệng lướt qua một nụ cười lạnh lùng trào phúng, rồi quay đầu lại nhìn nhìn hai cái ly bọn họ mới vừa sử dụng. Nhân lúc người phục vụ không chú ý, cô dùng khăn giấy bọc hai ống hút lại, bỏ vào trong túi xách tay.
Nghiêm Lôi Hải rời khỏi văn phòng của Nghiêm Túc không bao lâu, Nghiêm Túc đã trở lại. Nhìn thấy Bình An đang ngồi trên ghế sa lon đọc sách, ánh mắt anh trở nên nhu hòa, “Đến đây lúc nào?”
Bình An nghe được thanh âm của Nghiêm Túc thì ngẩng đầu lên khỏi tờ tạp chí cười nhìn anh, “Vừa mới tới không lâu, lát nữa cùng qua nhà bà nội ăn cơm. Anh cứ lo việc của anh đi, em ngồi đây đọc sách được rồi.”
Nghiêm Túc đi tới ngồi xuống cạnh cô, ôm lấy cô rồi cúi đầu hôn đôi môi như cánh hoa của cô một lúc lâu mới thả cô ra, trầm giọng nói, “Anh còn một cuộc họp nữa, em ở đây chờ anh nhé.”
“Đi đi!” Gương mặt Bình An ửng đỏ, thấp giọng trả lời.
Lòng Nghiêm Túc xúc động, cúi đầu hôn lên má cô một cái, “Ngoan lắm!”
Bình An lại tiếp tục ngồi tại văn phòng đọc sách một mình, lúc đang đọc đến nhập thần thì di động vang lên. Cô nhìn màn hình, là Vi Úy Úy gọi tới.
“Úy Úy?” Bình An khẽ chớp mắt, ấn nhận điện thoại.
“Cậu đang ở đâu? Tớ có thứ này muốn giao cho cậu.” Giọng nói cố ý lãnh đạm của Vi Úy Úy truyền tới.
“Mình đang trong công ty cậu nè, hay là mình đến nhà ăn công ty chờ cậu nhé?” Bình An hỏi.
Vi Úy Úy nói, “Đừng đến nhà ăn công ty, đến Starbucks đối diện công ty đi.”
Bình An đáp một tiếng ‘được’ rồi cầm túi xách lên đi ra ngoài. Hôm qua cô có gọi điện thoại cho Vi Úy Úy, quan tâm hỏi thăm cuộc sống trong công ty của cô ấy thế nào. Vi Úy Úy hỏi có phải cô nghe được tiếng gió gì không, biết chuyện Nghiêm Hân toàn gây khó dễ trong công ty cho cô ấy à?
Trước câu hỏi thẳng tuột của Vi Úy Úy, Bình An chỉ có cười khổ, bởi vì cô mà làm liên lụy tới cô ấy.
Vi Úy Úy lại nói, mặc dù một phần nguyên nhân mà Nghiêm Hân nhằm vào cô ấy là bởi vì quan hệ bạn học của các cô, nhưng hành vi của cô ta lại không giống như một cô em gái bình thường. Cô ấy nhìn ra tình cảm quái dị của Nghiêm Hân đối với Nghiêm Túc.
Chuyện này liên quan đến thể diện Nghiêm gia nên Bình An khó mà nói quá nhiều.
“Tớ biết cậu và Tiểu Ý nghĩ gì. Các cậu cho là tớ vẫn còn chưa hết hy vọng đối với Nghiêm Túc. Các cậu yên tâm, tớ cũng không thật sự ngu xuẩn như vậy. Hiện tại tớ chỉ muốn phát triển sự nghiệp của mình. Nghiêm Hân liên tục gây khó khăn cho tớ như vậy cũng ảnh hưởng rất lớn tới công việc của tớ. Nếu cậu muốn... Tớ có thể giúp cậu.” Đây là câu cuối cùng của Vi Úy Úy.
Bình An ừ đại một tiếng, cứ như vậy mà cúp máy.
Không biết hôm nay Vi Úy Úy muốn lấy cái gì cho cô.
Bình An đi vào Starbucks, vừa liếc mắt là đã thấy Vi Úy Úy ngồi trong góc. Cô cười đi tới, “Úy Úy.”
Vi Úy Úy liếc nhìn cô rồi đem hai cái ống hút đã được đựng trong túi nilon trong suốt đưa cho Bình An, “Đây là của Nghiêm Hân và Nghiêm Lôi Hải, có thể chứng minh đến tột cùng Nghiêm Hân có đúng là em gái của Nghiêm Túc hay không.”
Bình An ngạc nhiên nhìn cô ấy, “Sao cậu lấy được thế?”
“Tớ chỉ vô tình lấy được thôi.” Vi Úy Úy thấp giọng, “Tớ không phải là đang giúp cậu, mà tớ chỉ đang tự giúp chính mình. Nếu để cho Nghiêm Hân thật sự trở thành Đại Cổ Đông của công ty, tớ cũng không ở lâu tại Nghiêm Thị được.”
“Nhưng mà sao cậu lại chắc chắn như vậy...” Bình An nghĩ, chẳng lẽ biểu hiện của Nghiêm Hân đã đến mức ngay cả người ngoài đều có thể nhìn ra được tình cảm của cô ta đối với Nghiêm Túc sao?
Vi Úy Úy thản nhiên, “Đừng quên, tớ cũng đã từng thích Nghiêm Túc. Ánh mắt của Nghiêm Hân như vậy gạt được người khác chứ không lừa được tớ.”
Bình An không nói gì.
“Tớ về trước đây, muốn xét nghiệm hay không tự cậu quyết định!” Vi Úy Úy đứng lên, rời khỏi Starbucks.
Bình An nhìn nhìn ống hút trong tay, nghiệm thì nhất định phải nghiệm rồi...
Chẳng qua không ngờ lại dễ dàng lấy được như vậy.
Cô nhíu mày cười khẽ, quyết định trước tiên đưa ống hút lấy được đến bệnh viện thôi. Dĩ nhiên không phải chọn đại một cái bệnh viện là được, cô đi tìm Hà Tư Lâm, vừa tin tưởng được lại vừa đảm bảo an toàn.
Hà Tư Lâm không hỏi Bình An xem đây là muốn xét nghiệm DNA của ai, chỉ bảo cô hai ngày nữa tới lấy kết quả.
Khi Bình An một lần nữa quay lại văn phòng của Nghiêm Túc thì anh đã họp xong, không tìm được cô nên đang muốn gọi điện thoại cho cô.
“Đi đâu thế?” Nghiêm Túc thấy cô trở lại, cười buông điện thoại xuống.
“Em hơi buồn nên ra ngoài đi dạo một chút.” Bình An cười nói, “Đi được chưa? Đã đến giờ tan sở rồi.”
Nghiêm Túc dắt tay cô, nhéo nhéo vào lòng bàn tay, “Được rồi, giờ đi thôi.”
Sau khi lên xe, Nghiêm Túc mới nói, “Tối mai có một bữa tiệc, anh hai của Ôn Triệu Dung đã trở lại, Ôn gia đặc biệt mở một bữa tiệc cho anh ta. Em muốn cùng đến tham gia không?”
Ôn Triệu Mẫn đã trở lại? Bình An khá kinh ngạc, “Anh ta giờ mới quay về là có ý gì đây?”
“Nghe nói anh ta muốn một lần nữa làm Tổng Giám Đốc của Xây dựng Kỳ Phong.” Nghiêm Túc nói.
“Vậy Ôn Triệu Dung làm sao đây?” Bình An cau mày, trong lòng cảm thấy không công bằng dùm Ôn Triệu Dung. Tại thời điểm công ty nhà họ gian nan nhất, Ôn Triệu Mẫn biến mất không thấy đâu, thế là tất cả trách nhiệm đều rơi trên vai Ôn Triệu Dung. Giờ anh ta trở lại, muốn không nói tiếng nào mà cướp đi tất cả thành tựu của Ôn Triệu Dung sao?
“Đây chỉ là suy đoán của người ngoài cuộc, chưa được chứng thực. Tối mai mới biết được.” Nghiêm Túc nói.
“Em và anh cùng tham gia bữa tiệc đi!” Cô muốn nhìn một chút xem Ôn Triệu Mẫn kia rốt cuộc là loại người nào!
Nghiêm Túc cười nói được.
“Đúng rồi, Ôn Triệu Mẫn quay về, những người khác trong Ôn gia có phản ứng thế nào?” Bình An lại hỏi.
“Anh chỉ biết hai ngày trước Ôn Nguyệt Nga cố ý đến gặp Ôn Triệu Mẫn. Nếu anh không đoán sai, tin tức Ôn Triệu Mẫn muốn trở lại Xây dựng Kỳ Phong cũng là do bà ta truyền ra. Bà ta đang cố gắng gây xích mích tình cảm anh em bọn họ.” Nhắc tới Ôn Nguyệt Nga, giọng Nghiêm Túc tràn đầy chán ghét.
Bình An bừng hiểu ra, “Ôn Nguyệt Nga đang muốn tranh thủ ngư ông đắc lợi thay anh Hai của bà ta.” (Ôn Quốc Hoa)
“Tài sản của ba anh về sau sẽ để lại cho bà ta nên hiện tại địa vị của bà ta tại Ôn gia đã khác trước. Nhưng bà ta muốn lợi dụng thế lực của Nghiêm Thị để giúp anh Hai bà ta ư, không dễ vậy đâu.”
Ôn Nguyệt Nga rất nóng vội!
“Ôn Triệu Dung hẳn phải có biện pháp.” Bình An lẩm bẩm. Cô tin Ôn Triệu Dung, anh đã không còn là thiếu niên trẻ con non nớt như xưa nữa.
/300
|