Edit: Khánh Linh
Bình An mang sắc mặt hơi cau có trở lại văn phòng. Chỉ trong chốc lát, Tạ Hồng Phương ôm công văn tiến vào.
“Tổng Giám Đốc, cô sao vậy?” Tạ Hồng Phương lo âu nhìn Bình An. Bà rất ít khi nhìn thấy Bình An để lộ cảm xúc ra ngoài, không che giấu chút nào là mình đang tức giận như vậy.
Bình An vô cùng tin tưởng Tạ Hồng Phương nên không hề giấu diếm bà việc cô hoài nghi Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba, “Liên Kiến Ba đột nhiên đề nghị hợp tác với một tập đoàn Hongkong. Tuy nhìn bề ngoài thì không có gì, nhưng cháu cứ cảm thấy không thích hợp thế nào ấy. Cháu nghi bọn họ đang cố ý muốn đẩy cháu rời khỏi công ty vài ngày.”
“Nói vậy, sắp tới cô sẽ phải tự mình bay đi Hongkong à?” Tạ Hồng Phương hỏi.
“Dạ, chắc nội trong một hai ngày thôi. Trước hết ta phải bắt tay vào giải quyết đống văn bản chất đống này đã.” Bình An dần dần ổn định lửa giận trong lòng, bởi dù cho có tức giận đến thế nào thì cô cũng phải làm việc.
“Tại Công ty còn có Chủ Tịch, cô cũng đừng quá lo lắng.” Tạ Hồng Phương an ủi.
“Có một số việc Chủ Tịch còn chưa biết...” Hiện tại, ba tuy không còn tín nhiệm Lê Thiên Thần trăm phần trăm như trước kia, nhưng cũng không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì. Bởi vậy cô vẫn nên cẩn thận thì hơn.
“Hay là lần này cô kêu trợ lý Diệp đi Hongkong với cô đi, còn tôi ở lại công ty. Nếu đám người Lê Thiên Thần có cái gì đó không thích hợp thì tôi còn có thể kịp thời thông báo với cô.” Tạ Hồng Phương nói.
Trợ lý Diệp là cánh tay mặt của Tạ Hồng Phương.
Bình An suy tính một chút rồi gật đầu, “Cũng tốt, Dì đi kêu trợ lý Diệp chuẩn bị chút đi.”
Sau khi hết giờ làm, Bình An xuống tầng trệt công ty chờ Nghiêm Túc tới đón. Tối nay hai người hẹn nhau ăn tối.
“Phương tiểu thư, đang chờ người à? Không biết tôi có vinh hạnh được mời cô ăn cơm không đây?” Liên Kiến Ba và trợ lý của hắn không biết từ lúc nào đã đi đến sau lưng Bình An.
Nghe thấy thanh âm của Liên Kiến Ba, tâm trạng đang vui vẻ của Bình An hạ xuống, giọng cực kỳ lãnh đạm, “Xin lỗi, tôi đã có hẹn.”
“Cô thật lạnh lùng quá, xin đừng từ chối tôi hết lần này đến lần khác thế, như vậy sẽ khiến tôi thương tâm lắm.” Liên Kiến Ba khoa trương thể hiện một động tác như mình đang thương tâm muốn chết.
Bình An nhẹ nhàng nhíu mày, “Liên tiên sinh, hình như anh cũng có công ty riêng thì phải, sao không đến đó tự mình quản lý đi mà cứ hứng thú đeo bám mãi tại Phương Thị vậy?”
“Tôi đối với cô còn thấy hứng thú hơn.” Liên Kiến Ba cười nói, còn cố ý tiến sát đến cạnh Bình An, kề mặt lại gần mặt cô, “Sao thế, chẳng lẽ Phương tiểu thư cũng thấy hứng thú với tôi?”
Bình An thật sự rất muốn lấy túi xách da trong tay nện thẳng lên mặt Liên Kiến Ba.
“Bình An...” Xe của Nghiêm Túc xe dừng lại trước mặt bọn họ. Anh mở cửa xe, bước xuống, thân thể cao lớn anh tuấn lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.
Cánh môi khêu gợi của Nghiêm Túc thấp thoáng nét cười, khóe mắt hơi xếch lên, thế nhưng trong mắt không hề chứa một chút ý cười nào mà lạnh lẽo nhìn tên đàn ông đang trêu cợt vị hôn thê của mình.
So với khí thế cường đại của Nghiêm Túc, Liên Kiến Ba tỏ ra chỉ là một kẻ nhà giàu mới nổi học đòi làm sang, không hề có dáng vẻ vương giả mà là một kẻ lưu manh rõ ràng.
“Nghiêm Túc, anh đến rồi.” Nhìn thấy người yêu, lửa giận thiếu chút nữa thì bộc phát ra ngoài của Bình An dịu đi một chút, đi tới khoác tay Nghiêm Túc.
Liên Kiến Ba cười lạnh vài tiếng, “Thì ra là Nghiêm tổng tài, thật sự ngưỡng mộ đã lâu.”
Nghiêm Túc nhíu mày, “Không biết anh là ai nhỉ?”
Khóe miệng Bình An cong lên. Nghiêm Túc làm gì mà không biết người này chính là Liên Kiến Ba chứ. Lúc Liên Kiến Ba mới vừa tiến vào HĐQT của Phương Thị thì thái độ vô cùng huênh hoang, không chỉ mỗi ngày đăng báo bố cáo mà còn tiếp nhận phỏng vấn từ đủ các loại đài truyền hình, ngoài ra còn tích cực tham gia các tiệc rượu lớn nhỏ. Có một đoạn thời gian, gần như người nào trong ngành cũng tò mò thảo luận về đại gia đột nhiên xuất hiện ngang xương này. Liên Kiến Ba rất hưởng thụ cảm giác được mọi người chú mục như vậy nên cho là Nghiêm Túc nhất định sẽ biết hắn là ai.
Vốn đang chờ Nghiêm Túc cũng sẽ nói một câu khách sáo “ngưỡng mộ đã lâu” với mình, Liên Kiến Ba nghe Nghiêm Túc hỏi một câu như vậy thì sắc mặt hơi biến đổi, khóe miệng giật giật, “Anh không biết tôi là ai?”
“Nhân viên mới trong Công ty em à?” Nghiêm Túc cúi đầu hỏi Bình An.
Bình An thản nhiên, “A, thành viên HĐQT mới của công ty em, Liên Kiến Ba.”
Nghiêm Túc chỉ lãnh đạm gật đầu một cái, “Ngại quá, Liên tiên sinh, chúng tôi đi trước.”
Ánh mắt Liên Kiến Ba tối sầm xuống, có cảm giác như vừa bị khinh thường nhục nhã. Cái tên Nghiêm Túc này...
Dắt Bình An lên xe xong, Nghiêm Túc cũng không thèm liếc mắt nhìn Liên Kiến Ba một cái mà liền khởi động xe rời đi. Bình An nhào qua hôn chụt một cái trên mặt anh, “Cưng à, anh ghê gớm thật nha, Liên Kiến Ba kia tức đến tái mét cả mặt luôn.”
Đối phó kiểu người nào thì cần dùng phương pháp riêng cho kiểu người đó, cô là Tổng Giám Đốc công ty nên không thể xé rách mặt với Liên Kiến Ba được. Nhưng Nghiêm Túc thì khác. Trong công việc, Nghiêm Túc quả thực là nhân vật số một. Liên Kiến Ba tự cho mình là người giỏi không ai bằng, cho dù Nghiêm Túc nhìn thấy hắn thì cũng phải tôn trọng hắn. Ai ngờ, Nghiêm Túc người ta ngay cả việc nhận biết hắn là ai cũng cảm thấy không cần thiết. Đây chẳng phải là ngầm tát cho Liên Kiến Ba một bạt tai đó sao? Xem hắn rốt cuộc còn kiêu ngạo phách lối nữa không.
“Liên Kiến Ba này xem ra không phải dễ đối phó đâu. Sao hắn lại dây dưa em vậy?” Nghiêm Túc cau mày hỏi. Mới vừa rồi ở trên xe, anh đã thấy có người đàn ông tiếp cận Bình An. Mới đầu, anh còn tưởng rằng đó chỉ là một nhân viên trong công ty, không ngờ đó lại là Liên Kiến Ba. Chỉ qua mấy phút tiếp xúc, anh đã xác định được ngay rằng ánh mắt của tên này rất ác độc.
Bình An bĩu môi, “Em đang nghi hắn và Lê Thiên Thần cùng một hội. Lý lịch của Liên Kiến Ba đến bây giờ em vẫn chưa tra ra được, Tiểu Phúc lại về Mỹ mất rồi.”
“Cứ giao cho anh, về sau em đừng thường xuyên tiếp xúc với hắn.” Anh lo Liên Kiến Ba sẽ làm chuyện gì đó tổn thương đến Bình An.
“Hai ngày nữa em phải sang Hongkong một chuyến. Hôm nay Liên Kiến Ba đưa ra đề nghị muốn cùng hợp tác với một tập đoàn Hongkong mở công ty tại Đại lục. Trước giờ chẳng nghe hắn nói gì, đột nhiên hôm nay lại đề suất việc này, không biết muốn giở trò quỷ gì đây!” Trước mặt Nghiêm Túc, Bình An đã quen thể hiện đúng bản tính là một cô gái bé nhỏ, có đôi khi sẽ nhịn không được mà than vãn kể lể về những phiền não của mình.
Mặc dù cô không còn giống như kiếp trước, đem cuộc sống của chính mình bám vào hoặc xoay quanh người khác, nhưng cô luôn tin rằng chẳng người đàn ông nào lại hy vọng vợ mình là một phụ nữ cường ngạnh. Bởi thế, lúc nào nên mềm yếu thì cô sẽ mềm yếu, lúc nào cần mạnh mẽ thì sẽ kiên cường, nên lệ thuộc thì sẽ ỷ lại, nên độc lập thì sẽ độc lập. Đây mới là cách xử sự của một phụ nữ thông minh.
“Trước tiên cứ thu thập thông tin về đối tác Hongkong kia. Tên Liên Kiến Ba này nhìn thì giống như làm việc không dùng đến não, nhưng thực tế chưa chắc đã vậy.” Nghiêm Túc đột nhiên có chút lo lắng về công việc của Bình An ở Phương Thị.
Nhất định phải điều tra rõ về nhân thân của tên Liên Kiến Ba này!
“Dạ!” Bình An gật gật đầu, không muốn nói chủ đề mất hứng này khi hai người đang hẹn hò nữa, “Đi đâu ăn cơm đây?”
“Tối nay vi phu tự mình xuống bếp làm cơm cho nương tử!” Nghiêm Túc cười nói.
“Vậy bây giờ...” Bình An ấm áp trong lòng. So với ra ngoài ăn cơm, cô thích ở nhà cùng Nghiêm Túc xuống bếp nấu cơm hơn.
“Đi siêu thị.” Nghiêm Túc nói.
Hai người đến siêu thị mua thức ăn xong liền về thẳng căn hộ. Lúc Nghiêm Túc đang ướp gia vị cho thịt bò bít tết thì Bình An ở ngay bên cạnh cắt rau dưa làm salad, vừa nhét vào miệng Nghiêm Túc một quả cà chua bi.
“Đúng rồi, mẹ anh cũng đã ly hôn nhiều năm, bà có nghĩ tới việc tái giá không?” Bình An chợt nhớ Vu Tố Hà hiện tại độc thân, cảm thấy như vậy hẳn bà có hơi cô đơn. Không biết lúc bà ở nước ngoài thì có quen biết bạn nam giới ưu tú nào không, liệu có phát triển lên dạng kia không.
Nghiêm Túc nhún vai, “Mấy năm trước anh cũng có hỏi mẹ, nhưng hình như mẹ không thấy thích mấy.”
Một phụ nữ như Vu Tố Hà hẳn yêu cầu đối với tình yêu rất đơn giản, nhưng thường thường thứ đơn giản mới là thứ khó đạt được nhất.
“Mẹ còn trẻ như vậy... Nếu thật sự chỉ ở một mình, liệu có quá cô đơn không?” Bình An băn khoăn.
“Nếu em lo mẹ một mình cô đơn thì sau khi kết hôn nhanh chóng sinh cháu nội cho mẹ ẵm bồng là được ngay ấy mà.” Nghiêm Túc cúi đầu hôn cô một cái, cười nói.
Bình An nguýt anh một cái, nũng nịu mắng, “Em đang nói chuyện nghiêm túc, không phải đang đùa đâu nhe.”
“Anh cũng nghiêm túc mà.” Nghiêm Túc cười nói, “Thật ra thì cũng có người đối với mẹ rất tốt, chẳng qua mẹ nói mẹ đã quen được tự do tự tại, không muốn lại chịu trói buộc nữa.”
“Mẹ anh thật là một phụ nữ kỳ lạ, Ôn Nguyệt Nga hoàn toàn không thể nào so sánh với mẹ được.” Bình An thở dài.
Nghiêm Túc rửa tay, kéo Bình An ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, khàn khàn nỉ non, “Bà xã à, sự chú ý của em hình như quá dàn trải thì phải, em phải chú ý đến chúng ta nhiều hơn chứ...”
Tay Bình An còn cầm sốt salad, vừa đáp lại nụ hôn của anh vừa phải cẩn thận để sốt salad đừng đổ ra ngoài, “Ưm... Anh buông em ra đã.”
Nghiêm Túc chưa thỏa mãn rời đi môi cô, lấy chai sốt salad trong tay cô bỏ vào ngăn kéo, ôm cô đi ra khỏi phòng bếp, “Chúng ta vận động trước khi ăn đi!”
“A! Cái gì mà vận động trước khi ăn. Em không cần đâu.” Bình An ngắt nhéo mặt của Nghiêm Túc, “Ghét!”
Bình An bị Nghiêm Túc ôm bỏ lên giường lớn, còn chưa kịp kháng nghị thì gương mặt tuấn tú phóng đại đã ập xuống, trên môi truyền đến cảm giác ẩm ướt ấm áp mềm mại.
Mấy ngày nay hai người dù có gặp mặt nhưng đã thật lâu rồi không có ân ái. Nghiêm Túc đang ở thời điểm máu nóng dâng trào, thấy người yêu lại không thể thân thiết như vậy thì đã phải nghẹn rất lâu. Hôm nay khó khăn lắm hai người mới ở chung một chỗ, nhất định không thể bỏ qua cơ hội này.
“Chờ một chút, áo mưa...” Quần áo trên người Bình An chỉ cần hai ba cái đã bị Nghiêm Túc cởi sạch sẽ, lúc này thân thể nóng rực mềm nhũn, liên tục thở gấp, nhưng vẫn không quên một cửa ải trọng yếu nhất.
“Dùng hết rồi!” Nghiêm Túc gắng nén lại dục vọng đang muốn bứt cương, ảo não hối hận sao không chuẩn bị nhiều nhiều mấy hộp bao ngừa thai dự bị đặt ở trong nhà.
Bình An thấy Nghiêm Túc tình nguyện chịu đựng cương đau chứ không chịu tiến thêm một bước thì trong lòng mềm nhũn, vươn tay lên ôm lấy vai anh, thanh âm mềm dịu thì thầm vào tai anh, “Vậy anh cẩn thận chút...”
Nghiêm Túc vui mừng, hôn sâu cô một lúc lâu, rồi đẩy hai chân thon mịn của cô ra, đẩy phân thân cương cứng vào hành lang ướt át khít khao của cô, sung sướng buông thả chính mình.
Đến lúc hai người cảm giác được bụng đói thì đã gần mười giờ.
“Đêm nay ở lại chỗ này đi.” Nghiêm Túc cười, cảm thấy vô cùng mỹ mãn, ánh mắt nhìn Bình An sáng ngời nóng rực.
Bình An cảm thấy toàn thân lúc này đều vô cùng lười nhác, liếc xéo anh một cái rồi mới ừ một tiếng. Nghiêm Túc hài lòng đi vào phòng bếp chuẩn bị lại bữa ăn tối đã bị bỏ quên thật lâu.
Qua hai ngày, Bình An mang theo trợ lý Diệp đi Hongkong. Trước khi đi, cô cố ý gọi điện thoại dặn dò Đàm Tuyền nếu như Lê Thiên Thần động thái gì bất thường thì phải lập tức báo ngay cho cô.
Tạ Hồng Phương ở lại công ty.
Bình An mang sắc mặt hơi cau có trở lại văn phòng. Chỉ trong chốc lát, Tạ Hồng Phương ôm công văn tiến vào.
“Tổng Giám Đốc, cô sao vậy?” Tạ Hồng Phương lo âu nhìn Bình An. Bà rất ít khi nhìn thấy Bình An để lộ cảm xúc ra ngoài, không che giấu chút nào là mình đang tức giận như vậy.
Bình An vô cùng tin tưởng Tạ Hồng Phương nên không hề giấu diếm bà việc cô hoài nghi Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba, “Liên Kiến Ba đột nhiên đề nghị hợp tác với một tập đoàn Hongkong. Tuy nhìn bề ngoài thì không có gì, nhưng cháu cứ cảm thấy không thích hợp thế nào ấy. Cháu nghi bọn họ đang cố ý muốn đẩy cháu rời khỏi công ty vài ngày.”
“Nói vậy, sắp tới cô sẽ phải tự mình bay đi Hongkong à?” Tạ Hồng Phương hỏi.
“Dạ, chắc nội trong một hai ngày thôi. Trước hết ta phải bắt tay vào giải quyết đống văn bản chất đống này đã.” Bình An dần dần ổn định lửa giận trong lòng, bởi dù cho có tức giận đến thế nào thì cô cũng phải làm việc.
“Tại Công ty còn có Chủ Tịch, cô cũng đừng quá lo lắng.” Tạ Hồng Phương an ủi.
“Có một số việc Chủ Tịch còn chưa biết...” Hiện tại, ba tuy không còn tín nhiệm Lê Thiên Thần trăm phần trăm như trước kia, nhưng cũng không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì. Bởi vậy cô vẫn nên cẩn thận thì hơn.
“Hay là lần này cô kêu trợ lý Diệp đi Hongkong với cô đi, còn tôi ở lại công ty. Nếu đám người Lê Thiên Thần có cái gì đó không thích hợp thì tôi còn có thể kịp thời thông báo với cô.” Tạ Hồng Phương nói.
Trợ lý Diệp là cánh tay mặt của Tạ Hồng Phương.
Bình An suy tính một chút rồi gật đầu, “Cũng tốt, Dì đi kêu trợ lý Diệp chuẩn bị chút đi.”
Sau khi hết giờ làm, Bình An xuống tầng trệt công ty chờ Nghiêm Túc tới đón. Tối nay hai người hẹn nhau ăn tối.
“Phương tiểu thư, đang chờ người à? Không biết tôi có vinh hạnh được mời cô ăn cơm không đây?” Liên Kiến Ba và trợ lý của hắn không biết từ lúc nào đã đi đến sau lưng Bình An.
Nghe thấy thanh âm của Liên Kiến Ba, tâm trạng đang vui vẻ của Bình An hạ xuống, giọng cực kỳ lãnh đạm, “Xin lỗi, tôi đã có hẹn.”
“Cô thật lạnh lùng quá, xin đừng từ chối tôi hết lần này đến lần khác thế, như vậy sẽ khiến tôi thương tâm lắm.” Liên Kiến Ba khoa trương thể hiện một động tác như mình đang thương tâm muốn chết.
Bình An nhẹ nhàng nhíu mày, “Liên tiên sinh, hình như anh cũng có công ty riêng thì phải, sao không đến đó tự mình quản lý đi mà cứ hứng thú đeo bám mãi tại Phương Thị vậy?”
“Tôi đối với cô còn thấy hứng thú hơn.” Liên Kiến Ba cười nói, còn cố ý tiến sát đến cạnh Bình An, kề mặt lại gần mặt cô, “Sao thế, chẳng lẽ Phương tiểu thư cũng thấy hứng thú với tôi?”
Bình An thật sự rất muốn lấy túi xách da trong tay nện thẳng lên mặt Liên Kiến Ba.
“Bình An...” Xe của Nghiêm Túc xe dừng lại trước mặt bọn họ. Anh mở cửa xe, bước xuống, thân thể cao lớn anh tuấn lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.
Cánh môi khêu gợi của Nghiêm Túc thấp thoáng nét cười, khóe mắt hơi xếch lên, thế nhưng trong mắt không hề chứa một chút ý cười nào mà lạnh lẽo nhìn tên đàn ông đang trêu cợt vị hôn thê của mình.
So với khí thế cường đại của Nghiêm Túc, Liên Kiến Ba tỏ ra chỉ là một kẻ nhà giàu mới nổi học đòi làm sang, không hề có dáng vẻ vương giả mà là một kẻ lưu manh rõ ràng.
“Nghiêm Túc, anh đến rồi.” Nhìn thấy người yêu, lửa giận thiếu chút nữa thì bộc phát ra ngoài của Bình An dịu đi một chút, đi tới khoác tay Nghiêm Túc.
Liên Kiến Ba cười lạnh vài tiếng, “Thì ra là Nghiêm tổng tài, thật sự ngưỡng mộ đã lâu.”
Nghiêm Túc nhíu mày, “Không biết anh là ai nhỉ?”
Khóe miệng Bình An cong lên. Nghiêm Túc làm gì mà không biết người này chính là Liên Kiến Ba chứ. Lúc Liên Kiến Ba mới vừa tiến vào HĐQT của Phương Thị thì thái độ vô cùng huênh hoang, không chỉ mỗi ngày đăng báo bố cáo mà còn tiếp nhận phỏng vấn từ đủ các loại đài truyền hình, ngoài ra còn tích cực tham gia các tiệc rượu lớn nhỏ. Có một đoạn thời gian, gần như người nào trong ngành cũng tò mò thảo luận về đại gia đột nhiên xuất hiện ngang xương này. Liên Kiến Ba rất hưởng thụ cảm giác được mọi người chú mục như vậy nên cho là Nghiêm Túc nhất định sẽ biết hắn là ai.
Vốn đang chờ Nghiêm Túc cũng sẽ nói một câu khách sáo “ngưỡng mộ đã lâu” với mình, Liên Kiến Ba nghe Nghiêm Túc hỏi một câu như vậy thì sắc mặt hơi biến đổi, khóe miệng giật giật, “Anh không biết tôi là ai?”
“Nhân viên mới trong Công ty em à?” Nghiêm Túc cúi đầu hỏi Bình An.
Bình An thản nhiên, “A, thành viên HĐQT mới của công ty em, Liên Kiến Ba.”
Nghiêm Túc chỉ lãnh đạm gật đầu một cái, “Ngại quá, Liên tiên sinh, chúng tôi đi trước.”
Ánh mắt Liên Kiến Ba tối sầm xuống, có cảm giác như vừa bị khinh thường nhục nhã. Cái tên Nghiêm Túc này...
Dắt Bình An lên xe xong, Nghiêm Túc cũng không thèm liếc mắt nhìn Liên Kiến Ba một cái mà liền khởi động xe rời đi. Bình An nhào qua hôn chụt một cái trên mặt anh, “Cưng à, anh ghê gớm thật nha, Liên Kiến Ba kia tức đến tái mét cả mặt luôn.”
Đối phó kiểu người nào thì cần dùng phương pháp riêng cho kiểu người đó, cô là Tổng Giám Đốc công ty nên không thể xé rách mặt với Liên Kiến Ba được. Nhưng Nghiêm Túc thì khác. Trong công việc, Nghiêm Túc quả thực là nhân vật số một. Liên Kiến Ba tự cho mình là người giỏi không ai bằng, cho dù Nghiêm Túc nhìn thấy hắn thì cũng phải tôn trọng hắn. Ai ngờ, Nghiêm Túc người ta ngay cả việc nhận biết hắn là ai cũng cảm thấy không cần thiết. Đây chẳng phải là ngầm tát cho Liên Kiến Ba một bạt tai đó sao? Xem hắn rốt cuộc còn kiêu ngạo phách lối nữa không.
“Liên Kiến Ba này xem ra không phải dễ đối phó đâu. Sao hắn lại dây dưa em vậy?” Nghiêm Túc cau mày hỏi. Mới vừa rồi ở trên xe, anh đã thấy có người đàn ông tiếp cận Bình An. Mới đầu, anh còn tưởng rằng đó chỉ là một nhân viên trong công ty, không ngờ đó lại là Liên Kiến Ba. Chỉ qua mấy phút tiếp xúc, anh đã xác định được ngay rằng ánh mắt của tên này rất ác độc.
Bình An bĩu môi, “Em đang nghi hắn và Lê Thiên Thần cùng một hội. Lý lịch của Liên Kiến Ba đến bây giờ em vẫn chưa tra ra được, Tiểu Phúc lại về Mỹ mất rồi.”
“Cứ giao cho anh, về sau em đừng thường xuyên tiếp xúc với hắn.” Anh lo Liên Kiến Ba sẽ làm chuyện gì đó tổn thương đến Bình An.
“Hai ngày nữa em phải sang Hongkong một chuyến. Hôm nay Liên Kiến Ba đưa ra đề nghị muốn cùng hợp tác với một tập đoàn Hongkong mở công ty tại Đại lục. Trước giờ chẳng nghe hắn nói gì, đột nhiên hôm nay lại đề suất việc này, không biết muốn giở trò quỷ gì đây!” Trước mặt Nghiêm Túc, Bình An đã quen thể hiện đúng bản tính là một cô gái bé nhỏ, có đôi khi sẽ nhịn không được mà than vãn kể lể về những phiền não của mình.
Mặc dù cô không còn giống như kiếp trước, đem cuộc sống của chính mình bám vào hoặc xoay quanh người khác, nhưng cô luôn tin rằng chẳng người đàn ông nào lại hy vọng vợ mình là một phụ nữ cường ngạnh. Bởi thế, lúc nào nên mềm yếu thì cô sẽ mềm yếu, lúc nào cần mạnh mẽ thì sẽ kiên cường, nên lệ thuộc thì sẽ ỷ lại, nên độc lập thì sẽ độc lập. Đây mới là cách xử sự của một phụ nữ thông minh.
“Trước tiên cứ thu thập thông tin về đối tác Hongkong kia. Tên Liên Kiến Ba này nhìn thì giống như làm việc không dùng đến não, nhưng thực tế chưa chắc đã vậy.” Nghiêm Túc đột nhiên có chút lo lắng về công việc của Bình An ở Phương Thị.
Nhất định phải điều tra rõ về nhân thân của tên Liên Kiến Ba này!
“Dạ!” Bình An gật gật đầu, không muốn nói chủ đề mất hứng này khi hai người đang hẹn hò nữa, “Đi đâu ăn cơm đây?”
“Tối nay vi phu tự mình xuống bếp làm cơm cho nương tử!” Nghiêm Túc cười nói.
“Vậy bây giờ...” Bình An ấm áp trong lòng. So với ra ngoài ăn cơm, cô thích ở nhà cùng Nghiêm Túc xuống bếp nấu cơm hơn.
“Đi siêu thị.” Nghiêm Túc nói.
Hai người đến siêu thị mua thức ăn xong liền về thẳng căn hộ. Lúc Nghiêm Túc đang ướp gia vị cho thịt bò bít tết thì Bình An ở ngay bên cạnh cắt rau dưa làm salad, vừa nhét vào miệng Nghiêm Túc một quả cà chua bi.
“Đúng rồi, mẹ anh cũng đã ly hôn nhiều năm, bà có nghĩ tới việc tái giá không?” Bình An chợt nhớ Vu Tố Hà hiện tại độc thân, cảm thấy như vậy hẳn bà có hơi cô đơn. Không biết lúc bà ở nước ngoài thì có quen biết bạn nam giới ưu tú nào không, liệu có phát triển lên dạng kia không.
Nghiêm Túc nhún vai, “Mấy năm trước anh cũng có hỏi mẹ, nhưng hình như mẹ không thấy thích mấy.”
Một phụ nữ như Vu Tố Hà hẳn yêu cầu đối với tình yêu rất đơn giản, nhưng thường thường thứ đơn giản mới là thứ khó đạt được nhất.
“Mẹ còn trẻ như vậy... Nếu thật sự chỉ ở một mình, liệu có quá cô đơn không?” Bình An băn khoăn.
“Nếu em lo mẹ một mình cô đơn thì sau khi kết hôn nhanh chóng sinh cháu nội cho mẹ ẵm bồng là được ngay ấy mà.” Nghiêm Túc cúi đầu hôn cô một cái, cười nói.
Bình An nguýt anh một cái, nũng nịu mắng, “Em đang nói chuyện nghiêm túc, không phải đang đùa đâu nhe.”
“Anh cũng nghiêm túc mà.” Nghiêm Túc cười nói, “Thật ra thì cũng có người đối với mẹ rất tốt, chẳng qua mẹ nói mẹ đã quen được tự do tự tại, không muốn lại chịu trói buộc nữa.”
“Mẹ anh thật là một phụ nữ kỳ lạ, Ôn Nguyệt Nga hoàn toàn không thể nào so sánh với mẹ được.” Bình An thở dài.
Nghiêm Túc rửa tay, kéo Bình An ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, khàn khàn nỉ non, “Bà xã à, sự chú ý của em hình như quá dàn trải thì phải, em phải chú ý đến chúng ta nhiều hơn chứ...”
Tay Bình An còn cầm sốt salad, vừa đáp lại nụ hôn của anh vừa phải cẩn thận để sốt salad đừng đổ ra ngoài, “Ưm... Anh buông em ra đã.”
Nghiêm Túc chưa thỏa mãn rời đi môi cô, lấy chai sốt salad trong tay cô bỏ vào ngăn kéo, ôm cô đi ra khỏi phòng bếp, “Chúng ta vận động trước khi ăn đi!”
“A! Cái gì mà vận động trước khi ăn. Em không cần đâu.” Bình An ngắt nhéo mặt của Nghiêm Túc, “Ghét!”
Bình An bị Nghiêm Túc ôm bỏ lên giường lớn, còn chưa kịp kháng nghị thì gương mặt tuấn tú phóng đại đã ập xuống, trên môi truyền đến cảm giác ẩm ướt ấm áp mềm mại.
Mấy ngày nay hai người dù có gặp mặt nhưng đã thật lâu rồi không có ân ái. Nghiêm Túc đang ở thời điểm máu nóng dâng trào, thấy người yêu lại không thể thân thiết như vậy thì đã phải nghẹn rất lâu. Hôm nay khó khăn lắm hai người mới ở chung một chỗ, nhất định không thể bỏ qua cơ hội này.
“Chờ một chút, áo mưa...” Quần áo trên người Bình An chỉ cần hai ba cái đã bị Nghiêm Túc cởi sạch sẽ, lúc này thân thể nóng rực mềm nhũn, liên tục thở gấp, nhưng vẫn không quên một cửa ải trọng yếu nhất.
“Dùng hết rồi!” Nghiêm Túc gắng nén lại dục vọng đang muốn bứt cương, ảo não hối hận sao không chuẩn bị nhiều nhiều mấy hộp bao ngừa thai dự bị đặt ở trong nhà.
Bình An thấy Nghiêm Túc tình nguyện chịu đựng cương đau chứ không chịu tiến thêm một bước thì trong lòng mềm nhũn, vươn tay lên ôm lấy vai anh, thanh âm mềm dịu thì thầm vào tai anh, “Vậy anh cẩn thận chút...”
Nghiêm Túc vui mừng, hôn sâu cô một lúc lâu, rồi đẩy hai chân thon mịn của cô ra, đẩy phân thân cương cứng vào hành lang ướt át khít khao của cô, sung sướng buông thả chính mình.
Đến lúc hai người cảm giác được bụng đói thì đã gần mười giờ.
“Đêm nay ở lại chỗ này đi.” Nghiêm Túc cười, cảm thấy vô cùng mỹ mãn, ánh mắt nhìn Bình An sáng ngời nóng rực.
Bình An cảm thấy toàn thân lúc này đều vô cùng lười nhác, liếc xéo anh một cái rồi mới ừ một tiếng. Nghiêm Túc hài lòng đi vào phòng bếp chuẩn bị lại bữa ăn tối đã bị bỏ quên thật lâu.
Qua hai ngày, Bình An mang theo trợ lý Diệp đi Hongkong. Trước khi đi, cô cố ý gọi điện thoại dặn dò Đàm Tuyền nếu như Lê Thiên Thần động thái gì bất thường thì phải lập tức báo ngay cho cô.
Tạ Hồng Phương ở lại công ty.
/300
|