Edit: Yên Chi
Beta: Khánh Linh
Tuy đã biết được tin Ôn Triệu Dung sắp đính hôn từ Phúc Vị Chỉ, nhưng vì chưa nghe chính miệng người trong cuộc nói ra nên Bình An cũng không có gọi điện thoại để hỏi thăm Ôn Triệu Dung, nhưng hai ngày sau lại nhận được điện thoại từ Bạch Hàm gọi cho cô.
Để nói cho cô nghe chuyện đính hôn của Ôn Triệu Dung.
Nghe giọng nói của cô ấy tuy có nỗi mất mát thương tâm nhưng cũng không có vẻ quá cố chấp, “Học tỷ, em và Ôn Triệu Dung không có duyên phận, em sẽ không cưỡng cầu nữa.”
“Bạch Hàm, thật ra thì... Ôn học trưởng chưa chắc đã không thích em, nhưng vì Ôn gia rất phức tạp, anh ấy làm vậy là vì muốn tốt cho em thôi.” Bình An nhớ tới những mâu thuẫn của Ôn gia, cảm thấy Bạch Hàm và Ôn Triệu Dung không ở chung một chỗ cũng tốt.
Bạch Hàm cười, “Em biết chứ, anh ấy chỉ coi em như em gái mà thôi.”
Bình An nghe thấy giọng nói mang vẻ tự giễu của cô thì cũng không biết nên nói cái gì bây giờ. Hai người tán gẫu thêm vài câu rồi cúp máy.
Qua hai ngày nữa, Bình An mới nhận được thiệp mời của Ôn Triệu Dung, vốn tưởng là đính hôn, nhưng thiệp nhận được lại là thiệp mời kết hôn, được cử hành vào cuối tháng mười.
Đây lại là một quỹ đạo số mệnh nữa không thể cải biến, cũng không thể làm gì ngoài việc cảm khái mà thôi.
Nhưng rồi rất nhanh chuyện kết hôn của Ôn Triệu Dung cũng bị Bình An để qua một bên, dù sao còn chưa tới ngày, chỉ cần nhớ để trống ngày đó là được. Cô vốn tính đến thành phố S một chuyến để tìm Tần Tố nói chuyện, nhưng bởi vì chuyện Kiến Ba muốn tham gia vào HĐQT nên cô hoàn toàn không có khả năng rời khỏi công ty vì cần phải để ý cho cẩn thận.
Đáng tiếc một mình cô không thể đại diện cho toàn bộ thành viên, nên việc Liên Kiến Ba tham gia HĐQT cho dù Bình An không muốn cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.
Mà cô còn phải gặp mặt Tổng Tài Carlos của Công Ty Khoa học Kỹ thuật IPH của Mỹ vài ngày tới, nên cô định toàn tâm toàn ý vào việc này, không để ý tới chuyện HĐQT mở cuộc họp hoan nghên Liên Kiến Ba gì gì.
Khi thật sự gặp gỡ với Carlos, Bình An kinh ngạc như gặp tuyết giữa mùa hè. Trước đó cô đã có xem qua tư liệu về người đàn ông này, cũng biết anh ta trẻ tuổi đẹp trai, nhưng đến khi thực sự gặp ngoài đời mới biết anh ta điển trai hơn nhiều so với trong hình, gương mặt trẻ con, mắt xanh trong vắt như bầu trời bao la. Ngay từ đầu khi nhìn thấy anh ta, trong đầu cô chỉ xuất hiện hai chữ, thiên sứ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ.
Nhưng mà mặc dù Carlos rất điển trai, tính tình lại không được tốt lắm, mà là một người đàn ông vô cùng nóng tính và thích bắt bẻ, hơn nữa lại rất thích sạch sẽ đến kinh dị. May là đã tìm hiểu trước nên mới không để cho người đàn ông vừa bước xuống máy bay là mặt đã nhăn như bị này có cơ hội để bắt bẻ gì.
Lần gặp gỡ này cũng không phải để ký hợp đồng, mà là Carlos muốn khảo sát thực tế quy mô của Phương thị và tác phong nhân viên ở đây như thế nào. Sau khi Bình An và bộ sậu đã đón và đưa đoàn Carlos đến công ty xong thì Phương Hữu Lợi đích thân dẫn anh đi tham quan công ty.
Sau khi hội đàm, hai bên cũng bày tỏ ý nguyện hợp tác song phương.
Kế tiếp Carlos cũng có lịch sắp xếp khác nhưng không thuộc phạm vi phụ trách của Phương thị, Bình An cùng với Bộ phận PR và Hành chính đều thở phào nhẹ nhõm, mọi người quyết định ra ngoài buông lỏng một chút.
Vì Bình An còn có việc cần xử lý nên không cùng với Đổng Tư Tiệp và mọi người ra ngoài chơi, mà là ở lại công ty làm thêm giờ.
“Bình An, sao còn chưa về?” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Lê Thiên Thần đứng ngay cửa cười đến sáng lạn, ánh mắt nhu hòa nhìn Bình An
“Còn vài văn bản chưa xử lý xong.” Bình An ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu nhìn văn kiện, nhàn nhạt nói.
Lê Thiên Thần mặc áo sơ mi tím, áo vest đen vắt trên cánh tay. Hắn là người biết hưởng thụ, hơn nữa cũng biết cách lợi dụng ưu điểm của mình. Không thể phủ nhận rằng hắn thật sự là một người đàn ông có dáng dấp rất tốt.
“Anh có chuyện gì sao?” Thấy hắn cứ tựa cửa mà không đi, Bình An cau mày hỏi.
“Trễ rồi, em còn chưa ăn cơm tối, hay là cùng đi ăn cơm đi?” Lê Thiên Thần chậm rãi đi vào, ánh nhìn tràn đầy quan tâm.
“Tôi không đói bụng, anh đi về trước đi.” Bình An lạnh nhạt nói.
Lê Thiên Thần đi đến ngồi đối diện với cô, “Công việc thì chả bao giờ làm hết cả, sức khỏe quan trọng hơn. Dạ dày của em vốn không tốt, không thể để đói bụng được.”
Bình An ngẩng đầu hờ hững nhìn hắn, rồi đột nhiên hỏi, “Anh ở thành phố S hai năm... có từng gặp Liên Kiến Ba không?
“Dĩ nhiên có gặp qua, mặc dù không coi là bạn, nhưng mặt mũi phải biết chứ.” Lê Thiên Thần cười nói.
“Vậy sao? Vậy lúc anh ta muốn gia nhập Phương thị, anh cũng đã biết trước hay sao?” Bình An làm như thuận miệng hỏi, khóe miệng còn mang theo nụ cười vô tư.
Lê Thiên Thần cười nói, “Làm gì có, anh ta với anh cũng có là bạn bè gì đâu, khi biết anh ta muốn trở thành cổ đông công ty chúng ta, anh còn cảm thấy không tin đấy.”
Nhìn biểu hiện của hắn thì thật sự không giống như đang nói láo!
Nhưng theo như hiểu biết của cô về Lê Thiên Thần, anh ta nói chuyện chưa bao giờ biết là thật hay là giả, vĩnh viễn cũng không biết tóm lại độ chân thật có bao nhiêu phần trăm, Bình An thật sự chưa bao giờ dám tin tưởng lời nói của anh ta.
“Vậy sao?” Cô cười cười.
“Giờ trễ rồi, cùng đi ăn cơm chứ?” Lê Thiên Thần yêu cầu lần nữa.
“Không, tôi đã hẹn người khác, cũng sắp tới giờ hẹn rồi.” Bình An từ chối, hôm nay cô có hẹn với Trình Vận.
Đáy mắt Lê Thiên Thần thoáng qua một tia thất vọng, “Vậy anh đi về trước, ngày mai gặp.”
“Gặp lại!”Bình An nhàn nhạt nói.
Chờ Lê Thiên Thần rời đi một lúc, Bình An mới thu dọn đồ đạc. Gần đây cô đang chuẩn bị một kế hoạch mới, tạm thời còn chưa nói với ai mà muốn chuẩn bị tài liệu cho kỹ càng rồi mới trình bày trong hội nghị, nên mấy ngày nay bận tối mắt tối mũi, hôm nay khó khăn lắm mới dành được chút thời gian cùng đi ăn cơm với Trình Vận.
Từ sau khi đi Hongkong về, Trình Vận vẫn chưa có cơ hội gặp Bình An, bạn tốt vừa thấy mặt thì như có nhiều chuyện nói hoài không hết nên cứ ríu rít nói không ngừng.
“Đây, đây là chocolate mua cho cậu, chúng tớ mua ở Hongkong lần trước nhưng vẫn chưa có cơ hội tặng cho cậu.”
Kỷ Túy Ý lấy từ trong giỏ ra một hộp chocolate đưa cho Bình An.
Bình An không khách sáo đưa tay nhận lấy, “Cám ơn”
“Cậu đoán thử xem ở Hongkong chúng tớ gặp ai?” Kỷ Túy Ý ôm Bình An nói, “Chúng tớ gặp ba cậu nhé, ba cậu nhìn thấy Lương Phàm lằng nhằng với Chị Vận ở trên đường bèn ra tay cứu giúp, sau đó còn đưa chị Vận về khách sạn.”
Bình An không có nghe ba đề cập đến việc gặp Trình Vận ở Hongkong, kinh ngạc quay sang nhìn Trình Vận.
Trình Vận cười nói, “Sau khi về đây vẫn chưa có cám ơn ba của em đấy.”
“Lương Phàm đó còn muốn làm gì chị nữa chứ?” Bình An cau mày hỏi, hơi lo lắng sợ Trình Vận gặp lại Lương Phàm sẽ mềm lòng, lại tha thứ cho anh ta.
“Anh ta còn có thể làm gì chị chứ?”Trình Vận cười hỏi, ánh mắt thản nhiên.
Bình An nghe vậy mới yên tâm.
Sau khi dùng cơm xong với Trình Vận, Bình An về nhà. Viên lão phu nhân đã đi nghỉ, Phương Hữu Lợi thì đang ở thư phòng đọc sách, ánh đèn phát ra từ khe cửa. Bình An khe khẽ đẩy cánh cửa nặng bằng gỗ, “Ba còn chưa đi nghỉ sao?”
Phương Hữu Lợi buông quyển sách đang cầm trong tay, “Con mới về à?”
“Con có quấy rầy ba không?”Bình An cười đi vào.
“Trễ như thế này mới về sao? Ở công ty làm thêm giờ hả con?” Phương Hữu Lợi đứng lên, ôm lấy bả vai con gái đi về phía ghế sa lon.
“Không phải, con cùng mấy người bên Chị Vận ăn cơm.” Bình An tựa đầu vào vai Phương Hữu Lợi, “Ba, nghe nói lúc ba ở Hongkong có gặp Chị Vận đúng không, còn giúp chị ấy nữa.”
Phương Hữu Lợi cười nói, “Chỉ là thuận tay thôi, cô ấy nói với con hả.”
Bình An cười híp mắt nhìn cha mình, “Ba, ba thấy Chị Vận thế nào?”
“Tốt vô cùng.” Phương Hữu Lợi gật đầu một cái, Trình Vận là một cô gái đẹp từ nội tâm.
“Cha cũng cảm thấy không tệ đúng không, chỉ tiếc trước kia chị ấy không biết nhìn người. Con cảm thấy tương lai chị Vận phải gặp được người đàn ông tốt biết yêu thương chị ấy. Ba, ba quen biết nhiều người như vậy, giới thiệu cho chị ấy một người đàn ông tốt đi!” Bình An hỏi bằng giọng lấy lòng.
Phương Hữu Lợi hơi ngẩn ra, ngay sau đó cười khẽ một tiếng, “Con còn muốn làm mai cho người khác nữa à?”
“Làm gì! Chẳng qua là con hy vọng Chị Vận có được hạnh phúc thôi! Chị ấy bây giờ suốt ngày lấy công việc làm niềm vui, làm gì còn tơ tưởng việc đi tìm hiểu đàn ông tốt đâu. Cho nên nếu ba có biết người nào tốt, nhớ giới thiệu một chút nha.” Bình An nói.
“Được!” Phương Hữu Lợi cười gật đầu, trong đầu hiện lên gương mặt mỹ lệ của Trình Vận, cả cá tính dịu dàng giống vợ trước của ông kia nữa.
Thứ hai, trong đại hội cấp cao của công ty, Lê Thiên Thần trình bày kế hoạch cải tiến chung cư cũ, địa điểm chính là khu chung cư xung quanh đường Hào Tường. Bản dự án kế hoạch được chuẩn bị kỹ càng từ việc phá bỏ và chi phí xây dựng cải tạo lại được phát tới trước mặt mỗi thành viên.
Mặt Bình An hơi tái đi, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bản dự án ở trước mặt cô, đầu óc ong ong, Lê Thiên Thần đang nói cái gì cô cũng không nghe lọt.
Nửa tháng nay, cô bận rộn chính là vì cái ý tưởng cải tiến chung cư cũ như thế này, mà khu vực cô nhìn trúng cũng là các khu chung cư cũ quanh đường Hào Tường kia, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng mà thôi. Chỉ cần người bên Phòng Khai thác thống kê xong chi phí là cô có thể trình bản kế hoạch này lên các vị lãnh đạo.
Tại sao Lê Thiên Thần lại có cùng ý tưởng giống cô?
Không, không đúng, cô nhớ ra rồi, kiếp trước... Lê Thiên Thần quả thật đã từng đầu tư vào hạng mục cải tạo chung cư cũ, chẳng lẽ chính là khu vực đường Hào Tường này?
Trong bụng Bình An nặng nề, cầm bản kế hoạch lên nghiêm túc xem xét.
Càng xem thì trong lòng lại càng ngột ngạt, không thể không thừa nhận, bản kế hoạch này của Lê Thiên Thần so với bản kế hoạch của cô hoàn mỹ hơn nhiều, chắc chắn sẽ làm cho các thành viên Hội đồng quản trị hài lòng.
So với bản kế hoạch của Lê Thiên Thần, Bình An có thể thấy rõ thiếu sót của mình, về mặt kinh nghiệm, cô không thể so bằng Lê Thiên Thần.
Nhưng nếu cứ để cho Lê Thiên Thần thành công, về sau cô sẽ càng khó đối phó với hắn.
“Bình An, con cảm thấy thế nào?” Tất cả mọi người đang đọc bản kế hoạch của Lê Thiên Thần và trao đổi ý kiến với nhau.
“Kế hoạch này... cũng khó mà quyết định ngay được, còn nhiều phương diện cần phải tìm hiểu thêm, dù sao cũng có rất nhiều người không đồng ý việc cải tạo.” Bình An nhỏ giọng nói.
Lê Thiên Thần mỉm cười nhìn cô, “Phần lớn người ở đó đều đồng ý lấy cũ đổi mới, những trường hợp cá biệt, chúng ta sẽ đến tận nhà khuyên, chắc là họ cũng sẽ vui lòng.”
“Địa điểm đường Hào Tường tốt vô cùng, giao thông dễ dàng, lại nằm cạnh khu kinh doanh, nếu như có thể xây dựng những tiểu khu chung cư tại đây thì nhất định sẽ bán được rất nhanh.” Lý Thiệu Hỉ nói.
Liên Kiến Ba cười nói, “Tôi chưa quen thuộc Thành phố G, các vị quyết định là được rồi.”
“Như vậy đi, Phó Tổng Lê và Phương Tổng đi tìm hiểu thêm cho cặn kẽ rồi trình lên tôi báo cáo chi tiết, sau đó sẽ ra quyết định.” Phương Hữu Lợi trầm ngâm một lát mới lên tiếng.
Bình An nhỏ giọng đáp lời, “Được!”
Lê Thiên Thần chân mày khóe mắt đều mang ý cười, “Dạ, Chủ Tịch.”
Beta: Khánh Linh
Tuy đã biết được tin Ôn Triệu Dung sắp đính hôn từ Phúc Vị Chỉ, nhưng vì chưa nghe chính miệng người trong cuộc nói ra nên Bình An cũng không có gọi điện thoại để hỏi thăm Ôn Triệu Dung, nhưng hai ngày sau lại nhận được điện thoại từ Bạch Hàm gọi cho cô.
Để nói cho cô nghe chuyện đính hôn của Ôn Triệu Dung.
Nghe giọng nói của cô ấy tuy có nỗi mất mát thương tâm nhưng cũng không có vẻ quá cố chấp, “Học tỷ, em và Ôn Triệu Dung không có duyên phận, em sẽ không cưỡng cầu nữa.”
“Bạch Hàm, thật ra thì... Ôn học trưởng chưa chắc đã không thích em, nhưng vì Ôn gia rất phức tạp, anh ấy làm vậy là vì muốn tốt cho em thôi.” Bình An nhớ tới những mâu thuẫn của Ôn gia, cảm thấy Bạch Hàm và Ôn Triệu Dung không ở chung một chỗ cũng tốt.
Bạch Hàm cười, “Em biết chứ, anh ấy chỉ coi em như em gái mà thôi.”
Bình An nghe thấy giọng nói mang vẻ tự giễu của cô thì cũng không biết nên nói cái gì bây giờ. Hai người tán gẫu thêm vài câu rồi cúp máy.
Qua hai ngày nữa, Bình An mới nhận được thiệp mời của Ôn Triệu Dung, vốn tưởng là đính hôn, nhưng thiệp nhận được lại là thiệp mời kết hôn, được cử hành vào cuối tháng mười.
Đây lại là một quỹ đạo số mệnh nữa không thể cải biến, cũng không thể làm gì ngoài việc cảm khái mà thôi.
Nhưng rồi rất nhanh chuyện kết hôn của Ôn Triệu Dung cũng bị Bình An để qua một bên, dù sao còn chưa tới ngày, chỉ cần nhớ để trống ngày đó là được. Cô vốn tính đến thành phố S một chuyến để tìm Tần Tố nói chuyện, nhưng bởi vì chuyện Kiến Ba muốn tham gia vào HĐQT nên cô hoàn toàn không có khả năng rời khỏi công ty vì cần phải để ý cho cẩn thận.
Đáng tiếc một mình cô không thể đại diện cho toàn bộ thành viên, nên việc Liên Kiến Ba tham gia HĐQT cho dù Bình An không muốn cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.
Mà cô còn phải gặp mặt Tổng Tài Carlos của Công Ty Khoa học Kỹ thuật IPH của Mỹ vài ngày tới, nên cô định toàn tâm toàn ý vào việc này, không để ý tới chuyện HĐQT mở cuộc họp hoan nghên Liên Kiến Ba gì gì.
Khi thật sự gặp gỡ với Carlos, Bình An kinh ngạc như gặp tuyết giữa mùa hè. Trước đó cô đã có xem qua tư liệu về người đàn ông này, cũng biết anh ta trẻ tuổi đẹp trai, nhưng đến khi thực sự gặp ngoài đời mới biết anh ta điển trai hơn nhiều so với trong hình, gương mặt trẻ con, mắt xanh trong vắt như bầu trời bao la. Ngay từ đầu khi nhìn thấy anh ta, trong đầu cô chỉ xuất hiện hai chữ, thiên sứ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ.
Nhưng mà mặc dù Carlos rất điển trai, tính tình lại không được tốt lắm, mà là một người đàn ông vô cùng nóng tính và thích bắt bẻ, hơn nữa lại rất thích sạch sẽ đến kinh dị. May là đã tìm hiểu trước nên mới không để cho người đàn ông vừa bước xuống máy bay là mặt đã nhăn như bị này có cơ hội để bắt bẻ gì.
Lần gặp gỡ này cũng không phải để ký hợp đồng, mà là Carlos muốn khảo sát thực tế quy mô của Phương thị và tác phong nhân viên ở đây như thế nào. Sau khi Bình An và bộ sậu đã đón và đưa đoàn Carlos đến công ty xong thì Phương Hữu Lợi đích thân dẫn anh đi tham quan công ty.
Sau khi hội đàm, hai bên cũng bày tỏ ý nguyện hợp tác song phương.
Kế tiếp Carlos cũng có lịch sắp xếp khác nhưng không thuộc phạm vi phụ trách của Phương thị, Bình An cùng với Bộ phận PR và Hành chính đều thở phào nhẹ nhõm, mọi người quyết định ra ngoài buông lỏng một chút.
Vì Bình An còn có việc cần xử lý nên không cùng với Đổng Tư Tiệp và mọi người ra ngoài chơi, mà là ở lại công ty làm thêm giờ.
“Bình An, sao còn chưa về?” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Lê Thiên Thần đứng ngay cửa cười đến sáng lạn, ánh mắt nhu hòa nhìn Bình An
“Còn vài văn bản chưa xử lý xong.” Bình An ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu nhìn văn kiện, nhàn nhạt nói.
Lê Thiên Thần mặc áo sơ mi tím, áo vest đen vắt trên cánh tay. Hắn là người biết hưởng thụ, hơn nữa cũng biết cách lợi dụng ưu điểm của mình. Không thể phủ nhận rằng hắn thật sự là một người đàn ông có dáng dấp rất tốt.
“Anh có chuyện gì sao?” Thấy hắn cứ tựa cửa mà không đi, Bình An cau mày hỏi.
“Trễ rồi, em còn chưa ăn cơm tối, hay là cùng đi ăn cơm đi?” Lê Thiên Thần chậm rãi đi vào, ánh nhìn tràn đầy quan tâm.
“Tôi không đói bụng, anh đi về trước đi.” Bình An lạnh nhạt nói.
Lê Thiên Thần đi đến ngồi đối diện với cô, “Công việc thì chả bao giờ làm hết cả, sức khỏe quan trọng hơn. Dạ dày của em vốn không tốt, không thể để đói bụng được.”
Bình An ngẩng đầu hờ hững nhìn hắn, rồi đột nhiên hỏi, “Anh ở thành phố S hai năm... có từng gặp Liên Kiến Ba không?
“Dĩ nhiên có gặp qua, mặc dù không coi là bạn, nhưng mặt mũi phải biết chứ.” Lê Thiên Thần cười nói.
“Vậy sao? Vậy lúc anh ta muốn gia nhập Phương thị, anh cũng đã biết trước hay sao?” Bình An làm như thuận miệng hỏi, khóe miệng còn mang theo nụ cười vô tư.
Lê Thiên Thần cười nói, “Làm gì có, anh ta với anh cũng có là bạn bè gì đâu, khi biết anh ta muốn trở thành cổ đông công ty chúng ta, anh còn cảm thấy không tin đấy.”
Nhìn biểu hiện của hắn thì thật sự không giống như đang nói láo!
Nhưng theo như hiểu biết của cô về Lê Thiên Thần, anh ta nói chuyện chưa bao giờ biết là thật hay là giả, vĩnh viễn cũng không biết tóm lại độ chân thật có bao nhiêu phần trăm, Bình An thật sự chưa bao giờ dám tin tưởng lời nói của anh ta.
“Vậy sao?” Cô cười cười.
“Giờ trễ rồi, cùng đi ăn cơm chứ?” Lê Thiên Thần yêu cầu lần nữa.
“Không, tôi đã hẹn người khác, cũng sắp tới giờ hẹn rồi.” Bình An từ chối, hôm nay cô có hẹn với Trình Vận.
Đáy mắt Lê Thiên Thần thoáng qua một tia thất vọng, “Vậy anh đi về trước, ngày mai gặp.”
“Gặp lại!”Bình An nhàn nhạt nói.
Chờ Lê Thiên Thần rời đi một lúc, Bình An mới thu dọn đồ đạc. Gần đây cô đang chuẩn bị một kế hoạch mới, tạm thời còn chưa nói với ai mà muốn chuẩn bị tài liệu cho kỹ càng rồi mới trình bày trong hội nghị, nên mấy ngày nay bận tối mắt tối mũi, hôm nay khó khăn lắm mới dành được chút thời gian cùng đi ăn cơm với Trình Vận.
Từ sau khi đi Hongkong về, Trình Vận vẫn chưa có cơ hội gặp Bình An, bạn tốt vừa thấy mặt thì như có nhiều chuyện nói hoài không hết nên cứ ríu rít nói không ngừng.
“Đây, đây là chocolate mua cho cậu, chúng tớ mua ở Hongkong lần trước nhưng vẫn chưa có cơ hội tặng cho cậu.”
Kỷ Túy Ý lấy từ trong giỏ ra một hộp chocolate đưa cho Bình An.
Bình An không khách sáo đưa tay nhận lấy, “Cám ơn”
“Cậu đoán thử xem ở Hongkong chúng tớ gặp ai?” Kỷ Túy Ý ôm Bình An nói, “Chúng tớ gặp ba cậu nhé, ba cậu nhìn thấy Lương Phàm lằng nhằng với Chị Vận ở trên đường bèn ra tay cứu giúp, sau đó còn đưa chị Vận về khách sạn.”
Bình An không có nghe ba đề cập đến việc gặp Trình Vận ở Hongkong, kinh ngạc quay sang nhìn Trình Vận.
Trình Vận cười nói, “Sau khi về đây vẫn chưa có cám ơn ba của em đấy.”
“Lương Phàm đó còn muốn làm gì chị nữa chứ?” Bình An cau mày hỏi, hơi lo lắng sợ Trình Vận gặp lại Lương Phàm sẽ mềm lòng, lại tha thứ cho anh ta.
“Anh ta còn có thể làm gì chị chứ?”Trình Vận cười hỏi, ánh mắt thản nhiên.
Bình An nghe vậy mới yên tâm.
Sau khi dùng cơm xong với Trình Vận, Bình An về nhà. Viên lão phu nhân đã đi nghỉ, Phương Hữu Lợi thì đang ở thư phòng đọc sách, ánh đèn phát ra từ khe cửa. Bình An khe khẽ đẩy cánh cửa nặng bằng gỗ, “Ba còn chưa đi nghỉ sao?”
Phương Hữu Lợi buông quyển sách đang cầm trong tay, “Con mới về à?”
“Con có quấy rầy ba không?”Bình An cười đi vào.
“Trễ như thế này mới về sao? Ở công ty làm thêm giờ hả con?” Phương Hữu Lợi đứng lên, ôm lấy bả vai con gái đi về phía ghế sa lon.
“Không phải, con cùng mấy người bên Chị Vận ăn cơm.” Bình An tựa đầu vào vai Phương Hữu Lợi, “Ba, nghe nói lúc ba ở Hongkong có gặp Chị Vận đúng không, còn giúp chị ấy nữa.”
Phương Hữu Lợi cười nói, “Chỉ là thuận tay thôi, cô ấy nói với con hả.”
Bình An cười híp mắt nhìn cha mình, “Ba, ba thấy Chị Vận thế nào?”
“Tốt vô cùng.” Phương Hữu Lợi gật đầu một cái, Trình Vận là một cô gái đẹp từ nội tâm.
“Cha cũng cảm thấy không tệ đúng không, chỉ tiếc trước kia chị ấy không biết nhìn người. Con cảm thấy tương lai chị Vận phải gặp được người đàn ông tốt biết yêu thương chị ấy. Ba, ba quen biết nhiều người như vậy, giới thiệu cho chị ấy một người đàn ông tốt đi!” Bình An hỏi bằng giọng lấy lòng.
Phương Hữu Lợi hơi ngẩn ra, ngay sau đó cười khẽ một tiếng, “Con còn muốn làm mai cho người khác nữa à?”
“Làm gì! Chẳng qua là con hy vọng Chị Vận có được hạnh phúc thôi! Chị ấy bây giờ suốt ngày lấy công việc làm niềm vui, làm gì còn tơ tưởng việc đi tìm hiểu đàn ông tốt đâu. Cho nên nếu ba có biết người nào tốt, nhớ giới thiệu một chút nha.” Bình An nói.
“Được!” Phương Hữu Lợi cười gật đầu, trong đầu hiện lên gương mặt mỹ lệ của Trình Vận, cả cá tính dịu dàng giống vợ trước của ông kia nữa.
Thứ hai, trong đại hội cấp cao của công ty, Lê Thiên Thần trình bày kế hoạch cải tiến chung cư cũ, địa điểm chính là khu chung cư xung quanh đường Hào Tường. Bản dự án kế hoạch được chuẩn bị kỹ càng từ việc phá bỏ và chi phí xây dựng cải tạo lại được phát tới trước mặt mỗi thành viên.
Mặt Bình An hơi tái đi, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bản dự án ở trước mặt cô, đầu óc ong ong, Lê Thiên Thần đang nói cái gì cô cũng không nghe lọt.
Nửa tháng nay, cô bận rộn chính là vì cái ý tưởng cải tiến chung cư cũ như thế này, mà khu vực cô nhìn trúng cũng là các khu chung cư cũ quanh đường Hào Tường kia, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng mà thôi. Chỉ cần người bên Phòng Khai thác thống kê xong chi phí là cô có thể trình bản kế hoạch này lên các vị lãnh đạo.
Tại sao Lê Thiên Thần lại có cùng ý tưởng giống cô?
Không, không đúng, cô nhớ ra rồi, kiếp trước... Lê Thiên Thần quả thật đã từng đầu tư vào hạng mục cải tạo chung cư cũ, chẳng lẽ chính là khu vực đường Hào Tường này?
Trong bụng Bình An nặng nề, cầm bản kế hoạch lên nghiêm túc xem xét.
Càng xem thì trong lòng lại càng ngột ngạt, không thể không thừa nhận, bản kế hoạch này của Lê Thiên Thần so với bản kế hoạch của cô hoàn mỹ hơn nhiều, chắc chắn sẽ làm cho các thành viên Hội đồng quản trị hài lòng.
So với bản kế hoạch của Lê Thiên Thần, Bình An có thể thấy rõ thiếu sót của mình, về mặt kinh nghiệm, cô không thể so bằng Lê Thiên Thần.
Nhưng nếu cứ để cho Lê Thiên Thần thành công, về sau cô sẽ càng khó đối phó với hắn.
“Bình An, con cảm thấy thế nào?” Tất cả mọi người đang đọc bản kế hoạch của Lê Thiên Thần và trao đổi ý kiến với nhau.
“Kế hoạch này... cũng khó mà quyết định ngay được, còn nhiều phương diện cần phải tìm hiểu thêm, dù sao cũng có rất nhiều người không đồng ý việc cải tạo.” Bình An nhỏ giọng nói.
Lê Thiên Thần mỉm cười nhìn cô, “Phần lớn người ở đó đều đồng ý lấy cũ đổi mới, những trường hợp cá biệt, chúng ta sẽ đến tận nhà khuyên, chắc là họ cũng sẽ vui lòng.”
“Địa điểm đường Hào Tường tốt vô cùng, giao thông dễ dàng, lại nằm cạnh khu kinh doanh, nếu như có thể xây dựng những tiểu khu chung cư tại đây thì nhất định sẽ bán được rất nhanh.” Lý Thiệu Hỉ nói.
Liên Kiến Ba cười nói, “Tôi chưa quen thuộc Thành phố G, các vị quyết định là được rồi.”
“Như vậy đi, Phó Tổng Lê và Phương Tổng đi tìm hiểu thêm cho cặn kẽ rồi trình lên tôi báo cáo chi tiết, sau đó sẽ ra quyết định.” Phương Hữu Lợi trầm ngâm một lát mới lên tiếng.
Bình An nhỏ giọng đáp lời, “Được!”
Lê Thiên Thần chân mày khóe mắt đều mang ý cười, “Dạ, Chủ Tịch.”
/300
|