Edit: Khánh Linh
Kỷ Túy Ý không cách nào thuyết phục được Vi Úy Úy, ngược lại còn bị sự cứng đầu cứng cổ của cô ấy chọc giận, bèn dứt khoát gọi điện thoại cho Tống Tiếu Tiếu, nói với cô ấy chuyện Vi Úy Úy đến nay vẫn còn không hết hy vọng với Nghiêm Túc.
Tống Tiếu Tiếu và Vi Úy Úy quan hệ tương đối khá, sau khi biết cô ấy tới Nghiêm thị phỏng vấn thì lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng rồi cũng chỉ lấy được một đáp án y như Kỷ Túy Ý. Vi Úy Úy hoàn toàn không thấy được mình sai ở chỗ nào, cô chỉ đơn thuần thích Nghiêm Túc, lại không cầu mong xa vời sẽ được anh hồi báo. Cô chỉ muốn nhìn thấy anh, có thể trở thành nhân viên Nghiêm thị, kéo gần cự ly hơn một chút xíu, vậy thì có lỗi gì?
Thích một người không có gì sai! Nhưng người Úy Úy thích lại là chồng chưa cưới của bạn mình, vấn đề này rất nghiêm trọng. Tống Tiếu Tiếu khuyên mãi mà cô không nghe, không thể làm gì khác hơn là thôi không nói nữa.
Bình An biết Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu cũng đã đi nói chuyện với Vi Úy Úy mà không có kết quả, cũng chỉ có thể mặc kệ. Úy Úy muốn thế nào thì cứ để thế ấy vậy. Cô tin tưởng Nghiêm Túc sẽ không giống với Lê Thiên Thần. Vi Úy Úy cũng không phải là Đỗ Hiểu Mị, hai người... nói chung cũng có sự khác biệt. Giờ cô chỉ có thể đề phòng, chứ muốn làm quá tuyệt tình thì cô thật sự làm không được.
Một người ưu tú như Nghiêm Túc, phụ nữ thích anh đâu chỉ một hai người, cô cũng không thể nào cấm đoán người ta phải ở cách Nghiêm Túc trong phạm vi một trăm mét. Vi Úy Úy có gì khác những người đó đâu, chỉ vô tình là bạn của cô mà thôi. Việc cô có thể làm là tin tưởng vào Nghiêm Túc, vì cho dù có đề phòng đến thế nào, nếu như Nghiêm Túc giữ mình không được thì cũng vô dụng thôi.
Chẳng qua Nghiêm Túc cũng không nói với Bình An, anh vốn muốn ra lệnh cho Bộ phận Nhân sự không được tuyển dụng Vi Úy Úy, nhưng rồi đã quá muộn, Bộ phận Nhân sự đã thông báo cho Vi Úy Úy thứ hai có mặt tại công ty. Dù gì Vi Úy Úy cũng tốt nghiệp trường đại học nổi danh, vả lại thành tích cũng ưu việt, được tuyển dụng là điều đương nhiên.
Nếu như đã tuyển dụng, Nghiêm Túc cũng không nói thêm gì nữa, dù sao cô ta cũng không làm việc ngay Tổng Công Ty, cơ hội gặp mặt gần như là số lẻ.
Chớp mắt đã lại qua nửa tháng, việc Bình An lo lắng nhất chính là liệu Viên lão phu nhân có giống như kiếp trước mà rời bỏ cô vào lúc này hay không.
Xem lịch thì ngày Viên lão phu nhân qua đời đúng vào Chủ nhật, Bình An chẳng đi đâu mà chỉ cùng Nghiêm Túc ở nhà với Viên lão phu nhân suốt một ngày này.
Không biết là vì chưa được nhìn thấy hôn lễ của cháu gái và cháu rể tương lai, hay là vì gần đây cuộc sống rất thoải mái, sức khỏe của Viên lão phu nhân ngược lại càng ngày càng tốt, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn so với trước kia. Giờ bà không còn ngồi xe lăn nữa mà đã có thể tự mình chống gậy ra vườn hoa của nhà để tản bộ.
Ngày này Viên lão phu nhân không xảy ra bất kỳ bất hạnh nào, không ai có thể vui mừng hơn Bình An. Cô quyết định từ nay về sau mỗi ngày sẽ rút ra chút thời gian để ngồi với bà ngoại, để bà thật vui vẻ thì nhất định có thể khỏe mạnh trường thọ.
Dự án trung tâm thương mại lớn tại thôn Đông An đã bắt đầu khởi công. Vì đất được ghi sổ dưới tên Bình An nên kể từ sau khi quyết định đầu tư phải được sang nhượng sang tên Tập đoàn Phương thị. Nhân giờ nghỉ trưa, Bình An đến văn phòng của Quý Thanh để làm vài thủ tục sang tay.
Trong hai năm qua, Quý Thanh vẫn là người giúp Bình An xử lý các loại văn kiện về mặt luật pháp, còn tài sản riêng của Bình An được giao cho một nhân viên môi giới của Công ty Chứng khoán quản lý, giá trị cũng đã tăng gấp mấy lần. Bởi có kinh nghiệm của kiếp trước nên cô đã tránh được rất nhiều mối đầu tư nguy hiểm. Thông qua các loại đầu tư, tài sản nguyên bản hơn 100 triệu của cô giờ đã hơn 300 triệu, đó là chưa tính đến tiền lời từ Duy An.
Nhân viên môi giới này tên là Thái Văn Tiêu, đáng lẽ theo kiếp trước thì phải đến sang năm Bình An mới biết đến tên anh. Hai năm trước, sau khi cô được tự chủ quản lý di sản mà Viên Lệ Hoa để lại cho cô, cô bèn đi tìm Thái Văn Tiêu lúc ấy còn chưa có tiếng tăm gì trong giới môi giới đầu tư.
Thái Văn Tiêu là người ngay thẳng và rất trung hậu, kiếp trước Bình An đã tiếp xúc với anh rất nhiều lần nên hoàn toàn tin tưởng vào nhân cách của anh.
Mà cũng vì có khối lượng lớn tài sản đầu tư an toàn của Bình An mà một Thái Văn Tiêu vốn chỉ là một môi giới cỏn con đã được thăng chức chỉ trong vòng một năm, nên giờ anh luôn ôm tâm lý biết ơn đối với Bình An, muốn mênh mông báo đáp sự tin tưởng của cô.
Từ văn phòng Quý Thanh ra, Bình An liền quay xe về công ty làm. Vì chiều nay không có việc gì gấp nên cô cũng không vội vã chạy trở về, mà lái xe một vòng thành phố để tìm hiểu xem hiện tại thành phố đang tiến hành những công trình nào.
Theo số lượng công việc càng ngày càng nhiều trong công ty, khuyết điểm của bản thân cô cũng dần dần lộ ra. Mặc dù cô có trí nhớ của kiếp trước, nhưng vì đây là lần đầu tiên cô thật sự nghiêm túc tiếp xúc với các nghiệp vụ của Phương thị nên chưa đủ kinh nghiệm và khuyết điểm cũng rất rõ ràng. Cô phải từ từ làm quen và đồng thời cũng phải đề phòng Lê Thiên Thần giở trò quỷ ở sau lưng, nếu không phải là có Tạ Hồng Phương và Hồng Dịch Vũ giúp một tay, cô thật sự cảm thấy lúc nào mình cũng phải căng người hết sức.
Mặc dù cảm thấy đã cố hết sức, cô cũng biết có một số chuyện sẽ dục tốc bất đạt, nên chỉ có thể bước từng bước một thật vững chắc chứ không dám đầu cơ trục lợi làm bừa chỉ vì hư danh.
Trong thành phố, ngoài các dự án nâng cấp các cao ốc cũ là các công trình xây dựng mới các khu cao ốc thương mại, không có cơ hội cho việc xây mới các công trình nhà ở. Cũng bởi vì thế, hiện tại trong thành phố tấc đất là tấc vàng, ít người có thể mua căn hộ trong thành phố, còn không bằng ra những khu giáp ranh như Phượng Hoàng Thành mà mua một căn biệt thự còn ở thoải mái hơn.
Lúc chạy ngang qua đường Hào Tường, Bình An giảm tốc độ. Hai bên đường đều là chung cư, hơn nữa nhìn đã có dấu vết cũ kỹ của năm tháng, tường ngoài đã bong tróc và nứt ngang nứt dọc, cửa sổ và lan can ban công loang lổ...
Chỗ này cũng nên liệt vào danh sách tòa nhà có nguy cơ cao đi, sao còn chưa phá hủy nhỉ?
Bình An cố gắng hồi tưởng lại xem kiếp trước nơi này có được nâng cấp hay không, nhưng đáng giận là thời điểm ấy hình như cô hoàn toàn đặt trọng tâm vào chuyện yêu đương của mình và Lê Thiên Thần, nên bất cứ chuyện gì không liên quan đều không nằm trong phạm vi được cô quan tâm, dĩ nhiên là việc này cũng vậy.
Thôi, mặc kệ kiếp trước nơi đây được biến thành cái dạng gì, cô cứ về thương lượng trước với đồng nghiệp bên Bộ phận Phát triển đã rồi tính tiếp.
Khi cô lái xe ra khỏi đường Hào Tường, ngừng chỗ giao lộ đèn xanh đèn đỏ thì khóe mắt liếc thấy từ trong nhà hàng Tây bên cạnh ngã tư đường trước mặt đi ra hai bóng dáng quen thuộc.
Đó chẳng phải là Lê Thiên Thần và Lỗ Thu Hinh đấy sao? Dường như rất thân mật rồi nha. Bình An vô cùng hứng thú quan sát bọn họ, thấy mặt mày Lê Thiên Thần mang theo nụ cười dịu dàng, vô cùng săn sóc dẫn Lỗ Thu Hinh qua đường. Hai người thỉnh thoảng châu đầu ghé tai, Lê Thiên Thần nói cái gì đó khiến Lỗ Thu Hinh ngượng ngùng lộ ra một nụ cười mừng rỡ, dáng vẻ kia nhìn giống như đúc một cô gái đang quay cuồng trong một tình yêu cuồng nhiệt.
Cô nàng này quá nhập vai rồi đấy! Bình An chậc chậc lưỡi nghĩ vậy.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng kèn xe, Bình An quay đầu lại nhìn mới biết mình nhìn đến mê mẩn mà không biết đèn đỏ đã chuyển thành đèn xanh rồi.
Cô cười cười, nhấn ga, tâm tình khoái trá quay trở về công ty.
Trở lại văn phòng, Bình An liền hỏi Tạ Hồng Phương, “Thư ký Tạ, chiều nay có sắp lịch gì không?”
Tạ Hồng Phương cầm văn kiện cần Bình An ký tên, nói, “Ba giờ có cuộc họp Hội đồng quản trị, còn lại không có lịch gì nữa.”
Bình An gật đầu, “Cháu biết rồi, cô xem Trưởng phòng Lý Phòng Khai thác có ở đó không, kêu anh ấy đến văn phòng cháu một chuyến. Với lại nhìn xem Lê Thiên Thần đã về chưa?”
Tạ Hồng Phương đáp được, trong lòng lại hồ nghi, sao Tổng Giám Đốc biết là Lê Thiên Thần đi ra ngoài?
Chỉ lát sau, Tạ Hồng Phương đã đi vào báo với Bình An, “Tổng Giám Đốc, Trưởng phòng Lý đi ra ngoài công tác, Phó Tổng Lê còn chưa có trở lại, thư ký Lỗ vừa trở về.”
Lỗ Thu Hinh về trước? Bình An nhíu mày, “Cháu hiểu rồi.”
Sau khi Tạ Hồng Phương đi ra, Bình An lấy điện thoại di động nhắn tin ra ngoài, khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên.
Ba giờ chiều, Hội đồng quản trị triển khai ở phòng hội nghị lớn, bao gồm thành viên Hội đồng quản trị và vài cổ đông lớn cũng tới tham gia. Thì ra, hiện tại có hai cổ đông lớn của Tập đoàn Phương thị chuyển nhượng cổ phần cho một người khác, người mới này hôm nay phải tới công ty gặp mặt các cổ đông lớn khác và thành viên HĐQT.
Lúc Bình An nghe được tin này thì trong lòng lấy làm kinh hãi. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, trước đây cô hoàn toàn không có nghe phong thanh tí nào, cho dù là kiếp trước cũng thế...
Đầu óc cô hỗn loạn quay cuồng, nhưng hoàn toàn nhớ không nổi rốt cuộc kiếp trước có một nhân vật như vậy đột nhiên xuất hiện hay không. Bởi vì năm nay là cô tròn hai mươi hai tuổi, giai đoạn này kiếp trước, cô đang toàn tâm toàn ý chuẩn bị hôn lễ của mình với Lê Thiên Thần, thật sự xem thường rất nhiều, rất nhiều những chuyện xảy ra xung quanh mình.
Giác Quan Thứ Sáu mãnh liệt báo động cho cô, cổ đông lớn đột nhiên xuất hiện này không thể dễ dàng xem nhẹ, bất kể là người này có mục đích gì, cô đều phải dốc sức điều tra để tìm hiểu rõ!
Rất nhanh đã đến thời gian dự họp, Bình An đi lên phòng hội nghị lớn trên lầu, trừ Phương Hữu Lợi, những người khác cũng đã có mặt tại đây.
Bình An nhỏ giọng hỏi Lý Thiệu Hỉ, “Bác Lý, cổ đông đột nhiên xuất hiện này là người thế nào? Lúc cổ phiếu phập phồng thì thâu tóm cổ phần công ty chúng ta à?”
“Đoán chừng lần trước lúc giá cả không yên thì anh ta mua vào một chút, cộng thêm số cổ phần trong tay lão Vương và lão Ngô, nên giờ đạt trên 4% tổng cổ phần.” Lý Thiệu Hỉ nhỏ giọng nói cùng Bình An.
Con số này chẳng phải sắp ngang ngửa với số cổ phần cô có rồi đó sao? Đây rốt cuộc là người nào vậy nhỉ, nếu như là ông chủ của một tập đoàn khác, ít nhất cũng phải có lời ong tiếng ve phóng ra ngoài một chút mới đúng chứ.
Cửa phòng họp được mở ra, Hồng Dịch Vũ đi vào trước rồi đứng bên cạnh cửa nghiêng người mời Phương Hữu Lợi tiến vào, phía sau Phương Hữu Lợi là một người đàn ông trẻ cao gầy, tướng mạo tuấn tú, trông chỉ chừng hai bốn hai lăm tuổi, mặc Âu phục thoải mái, trên mặt mang theo một nụ cười mỉm.
Nụ cười này nhìn thì khách sáo, nhưng lại có vẻ kênh kiệu ngạo mạn vô cùng.
“Đây là Liên tiên sinh Liên Kiến Ba, cổ đông mới của công ty chúng ta.” Phương Hữu Lợi trầm giọng giới thiệu người đàn ông kia với mọi người.
Bình An khá sửng sốt. Còn trẻ thế à? Cổ đông mới này hoàn toàn khác với cô tưởng tượng.
“Chào mọi người, rất vui được trở thành cổ đông của Tập đoàn Phương thị. Phương thị là một công ty rất triển vọng, hy vọng tương lai có thể càng ngày càng tốt.” Đôi tay Liên Kiến Ba vẫn cắm trong túi quần, không nhanh không chậm nói câu này.
Chẳng phải là một thanh niên khiêm tốn bình dị gần gũi gì đâu! Lý Thiệu Hỉ và Lục Vân Đình trao đổi ánh mắt, cười cười bày tỏ việc hoan nghênh người mới.
Phương Hữu Lợi vỗ tay đầu tiên, “Hoan nghênh Liên tiên sinh gia nhập công ty chúng tôi.”
“Cám ơn.” Liên Kiến Ba cười cười, ngồi xuống chỗ ghế bên tay trái Phương Hữu Lợi.
Bình An ngồi đối diện anh ta, đôi mày thanh tú chau nhẹ lại, cẩn thận dò xét cái người tên là Liên Kiến Ba này, trong lòng bất chợt có một cảm giác quái dị không biết diễn tả thế nào.
Liên Kiến Ba đảo mắt thấy Bình An đang quan sát anh ta thì hé ra một nụ cười mỉm tự cho là rất mê người, đôi môi mấp máy nói theo kiểu khẩu hình, “Phương tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu.”
Khóe miệng Bình An toát ra một cái mỉm cười thản nhiên.
Từ đó đến lúc hội nghị kết thúc, Bình An cũng không nhìn thêm Liên Kiến Ba một lần nào, nhưng vẫn có thể cảm thấy người đàn ông này cứ chằm chặp nhìn cô, cái ánh mắt kia không làm cho cô thoải mái chút nào.
Sau khi hội nghị chấm dứt, Bình An gật đầu chào Liên Kiến Ba một cái, rồi rời phòng họp.
Kỷ Túy Ý không cách nào thuyết phục được Vi Úy Úy, ngược lại còn bị sự cứng đầu cứng cổ của cô ấy chọc giận, bèn dứt khoát gọi điện thoại cho Tống Tiếu Tiếu, nói với cô ấy chuyện Vi Úy Úy đến nay vẫn còn không hết hy vọng với Nghiêm Túc.
Tống Tiếu Tiếu và Vi Úy Úy quan hệ tương đối khá, sau khi biết cô ấy tới Nghiêm thị phỏng vấn thì lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng rồi cũng chỉ lấy được một đáp án y như Kỷ Túy Ý. Vi Úy Úy hoàn toàn không thấy được mình sai ở chỗ nào, cô chỉ đơn thuần thích Nghiêm Túc, lại không cầu mong xa vời sẽ được anh hồi báo. Cô chỉ muốn nhìn thấy anh, có thể trở thành nhân viên Nghiêm thị, kéo gần cự ly hơn một chút xíu, vậy thì có lỗi gì?
Thích một người không có gì sai! Nhưng người Úy Úy thích lại là chồng chưa cưới của bạn mình, vấn đề này rất nghiêm trọng. Tống Tiếu Tiếu khuyên mãi mà cô không nghe, không thể làm gì khác hơn là thôi không nói nữa.
Bình An biết Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu cũng đã đi nói chuyện với Vi Úy Úy mà không có kết quả, cũng chỉ có thể mặc kệ. Úy Úy muốn thế nào thì cứ để thế ấy vậy. Cô tin tưởng Nghiêm Túc sẽ không giống với Lê Thiên Thần. Vi Úy Úy cũng không phải là Đỗ Hiểu Mị, hai người... nói chung cũng có sự khác biệt. Giờ cô chỉ có thể đề phòng, chứ muốn làm quá tuyệt tình thì cô thật sự làm không được.
Một người ưu tú như Nghiêm Túc, phụ nữ thích anh đâu chỉ một hai người, cô cũng không thể nào cấm đoán người ta phải ở cách Nghiêm Túc trong phạm vi một trăm mét. Vi Úy Úy có gì khác những người đó đâu, chỉ vô tình là bạn của cô mà thôi. Việc cô có thể làm là tin tưởng vào Nghiêm Túc, vì cho dù có đề phòng đến thế nào, nếu như Nghiêm Túc giữ mình không được thì cũng vô dụng thôi.
Chẳng qua Nghiêm Túc cũng không nói với Bình An, anh vốn muốn ra lệnh cho Bộ phận Nhân sự không được tuyển dụng Vi Úy Úy, nhưng rồi đã quá muộn, Bộ phận Nhân sự đã thông báo cho Vi Úy Úy thứ hai có mặt tại công ty. Dù gì Vi Úy Úy cũng tốt nghiệp trường đại học nổi danh, vả lại thành tích cũng ưu việt, được tuyển dụng là điều đương nhiên.
Nếu như đã tuyển dụng, Nghiêm Túc cũng không nói thêm gì nữa, dù sao cô ta cũng không làm việc ngay Tổng Công Ty, cơ hội gặp mặt gần như là số lẻ.
Chớp mắt đã lại qua nửa tháng, việc Bình An lo lắng nhất chính là liệu Viên lão phu nhân có giống như kiếp trước mà rời bỏ cô vào lúc này hay không.
Xem lịch thì ngày Viên lão phu nhân qua đời đúng vào Chủ nhật, Bình An chẳng đi đâu mà chỉ cùng Nghiêm Túc ở nhà với Viên lão phu nhân suốt một ngày này.
Không biết là vì chưa được nhìn thấy hôn lễ của cháu gái và cháu rể tương lai, hay là vì gần đây cuộc sống rất thoải mái, sức khỏe của Viên lão phu nhân ngược lại càng ngày càng tốt, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn so với trước kia. Giờ bà không còn ngồi xe lăn nữa mà đã có thể tự mình chống gậy ra vườn hoa của nhà để tản bộ.
Ngày này Viên lão phu nhân không xảy ra bất kỳ bất hạnh nào, không ai có thể vui mừng hơn Bình An. Cô quyết định từ nay về sau mỗi ngày sẽ rút ra chút thời gian để ngồi với bà ngoại, để bà thật vui vẻ thì nhất định có thể khỏe mạnh trường thọ.
Dự án trung tâm thương mại lớn tại thôn Đông An đã bắt đầu khởi công. Vì đất được ghi sổ dưới tên Bình An nên kể từ sau khi quyết định đầu tư phải được sang nhượng sang tên Tập đoàn Phương thị. Nhân giờ nghỉ trưa, Bình An đến văn phòng của Quý Thanh để làm vài thủ tục sang tay.
Trong hai năm qua, Quý Thanh vẫn là người giúp Bình An xử lý các loại văn kiện về mặt luật pháp, còn tài sản riêng của Bình An được giao cho một nhân viên môi giới của Công ty Chứng khoán quản lý, giá trị cũng đã tăng gấp mấy lần. Bởi có kinh nghiệm của kiếp trước nên cô đã tránh được rất nhiều mối đầu tư nguy hiểm. Thông qua các loại đầu tư, tài sản nguyên bản hơn 100 triệu của cô giờ đã hơn 300 triệu, đó là chưa tính đến tiền lời từ Duy An.
Nhân viên môi giới này tên là Thái Văn Tiêu, đáng lẽ theo kiếp trước thì phải đến sang năm Bình An mới biết đến tên anh. Hai năm trước, sau khi cô được tự chủ quản lý di sản mà Viên Lệ Hoa để lại cho cô, cô bèn đi tìm Thái Văn Tiêu lúc ấy còn chưa có tiếng tăm gì trong giới môi giới đầu tư.
Thái Văn Tiêu là người ngay thẳng và rất trung hậu, kiếp trước Bình An đã tiếp xúc với anh rất nhiều lần nên hoàn toàn tin tưởng vào nhân cách của anh.
Mà cũng vì có khối lượng lớn tài sản đầu tư an toàn của Bình An mà một Thái Văn Tiêu vốn chỉ là một môi giới cỏn con đã được thăng chức chỉ trong vòng một năm, nên giờ anh luôn ôm tâm lý biết ơn đối với Bình An, muốn mênh mông báo đáp sự tin tưởng của cô.
Từ văn phòng Quý Thanh ra, Bình An liền quay xe về công ty làm. Vì chiều nay không có việc gì gấp nên cô cũng không vội vã chạy trở về, mà lái xe một vòng thành phố để tìm hiểu xem hiện tại thành phố đang tiến hành những công trình nào.
Theo số lượng công việc càng ngày càng nhiều trong công ty, khuyết điểm của bản thân cô cũng dần dần lộ ra. Mặc dù cô có trí nhớ của kiếp trước, nhưng vì đây là lần đầu tiên cô thật sự nghiêm túc tiếp xúc với các nghiệp vụ của Phương thị nên chưa đủ kinh nghiệm và khuyết điểm cũng rất rõ ràng. Cô phải từ từ làm quen và đồng thời cũng phải đề phòng Lê Thiên Thần giở trò quỷ ở sau lưng, nếu không phải là có Tạ Hồng Phương và Hồng Dịch Vũ giúp một tay, cô thật sự cảm thấy lúc nào mình cũng phải căng người hết sức.
Mặc dù cảm thấy đã cố hết sức, cô cũng biết có một số chuyện sẽ dục tốc bất đạt, nên chỉ có thể bước từng bước một thật vững chắc chứ không dám đầu cơ trục lợi làm bừa chỉ vì hư danh.
Trong thành phố, ngoài các dự án nâng cấp các cao ốc cũ là các công trình xây dựng mới các khu cao ốc thương mại, không có cơ hội cho việc xây mới các công trình nhà ở. Cũng bởi vì thế, hiện tại trong thành phố tấc đất là tấc vàng, ít người có thể mua căn hộ trong thành phố, còn không bằng ra những khu giáp ranh như Phượng Hoàng Thành mà mua một căn biệt thự còn ở thoải mái hơn.
Lúc chạy ngang qua đường Hào Tường, Bình An giảm tốc độ. Hai bên đường đều là chung cư, hơn nữa nhìn đã có dấu vết cũ kỹ của năm tháng, tường ngoài đã bong tróc và nứt ngang nứt dọc, cửa sổ và lan can ban công loang lổ...
Chỗ này cũng nên liệt vào danh sách tòa nhà có nguy cơ cao đi, sao còn chưa phá hủy nhỉ?
Bình An cố gắng hồi tưởng lại xem kiếp trước nơi này có được nâng cấp hay không, nhưng đáng giận là thời điểm ấy hình như cô hoàn toàn đặt trọng tâm vào chuyện yêu đương của mình và Lê Thiên Thần, nên bất cứ chuyện gì không liên quan đều không nằm trong phạm vi được cô quan tâm, dĩ nhiên là việc này cũng vậy.
Thôi, mặc kệ kiếp trước nơi đây được biến thành cái dạng gì, cô cứ về thương lượng trước với đồng nghiệp bên Bộ phận Phát triển đã rồi tính tiếp.
Khi cô lái xe ra khỏi đường Hào Tường, ngừng chỗ giao lộ đèn xanh đèn đỏ thì khóe mắt liếc thấy từ trong nhà hàng Tây bên cạnh ngã tư đường trước mặt đi ra hai bóng dáng quen thuộc.
Đó chẳng phải là Lê Thiên Thần và Lỗ Thu Hinh đấy sao? Dường như rất thân mật rồi nha. Bình An vô cùng hứng thú quan sát bọn họ, thấy mặt mày Lê Thiên Thần mang theo nụ cười dịu dàng, vô cùng săn sóc dẫn Lỗ Thu Hinh qua đường. Hai người thỉnh thoảng châu đầu ghé tai, Lê Thiên Thần nói cái gì đó khiến Lỗ Thu Hinh ngượng ngùng lộ ra một nụ cười mừng rỡ, dáng vẻ kia nhìn giống như đúc một cô gái đang quay cuồng trong một tình yêu cuồng nhiệt.
Cô nàng này quá nhập vai rồi đấy! Bình An chậc chậc lưỡi nghĩ vậy.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng kèn xe, Bình An quay đầu lại nhìn mới biết mình nhìn đến mê mẩn mà không biết đèn đỏ đã chuyển thành đèn xanh rồi.
Cô cười cười, nhấn ga, tâm tình khoái trá quay trở về công ty.
Trở lại văn phòng, Bình An liền hỏi Tạ Hồng Phương, “Thư ký Tạ, chiều nay có sắp lịch gì không?”
Tạ Hồng Phương cầm văn kiện cần Bình An ký tên, nói, “Ba giờ có cuộc họp Hội đồng quản trị, còn lại không có lịch gì nữa.”
Bình An gật đầu, “Cháu biết rồi, cô xem Trưởng phòng Lý Phòng Khai thác có ở đó không, kêu anh ấy đến văn phòng cháu một chuyến. Với lại nhìn xem Lê Thiên Thần đã về chưa?”
Tạ Hồng Phương đáp được, trong lòng lại hồ nghi, sao Tổng Giám Đốc biết là Lê Thiên Thần đi ra ngoài?
Chỉ lát sau, Tạ Hồng Phương đã đi vào báo với Bình An, “Tổng Giám Đốc, Trưởng phòng Lý đi ra ngoài công tác, Phó Tổng Lê còn chưa có trở lại, thư ký Lỗ vừa trở về.”
Lỗ Thu Hinh về trước? Bình An nhíu mày, “Cháu hiểu rồi.”
Sau khi Tạ Hồng Phương đi ra, Bình An lấy điện thoại di động nhắn tin ra ngoài, khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên.
Ba giờ chiều, Hội đồng quản trị triển khai ở phòng hội nghị lớn, bao gồm thành viên Hội đồng quản trị và vài cổ đông lớn cũng tới tham gia. Thì ra, hiện tại có hai cổ đông lớn của Tập đoàn Phương thị chuyển nhượng cổ phần cho một người khác, người mới này hôm nay phải tới công ty gặp mặt các cổ đông lớn khác và thành viên HĐQT.
Lúc Bình An nghe được tin này thì trong lòng lấy làm kinh hãi. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, trước đây cô hoàn toàn không có nghe phong thanh tí nào, cho dù là kiếp trước cũng thế...
Đầu óc cô hỗn loạn quay cuồng, nhưng hoàn toàn nhớ không nổi rốt cuộc kiếp trước có một nhân vật như vậy đột nhiên xuất hiện hay không. Bởi vì năm nay là cô tròn hai mươi hai tuổi, giai đoạn này kiếp trước, cô đang toàn tâm toàn ý chuẩn bị hôn lễ của mình với Lê Thiên Thần, thật sự xem thường rất nhiều, rất nhiều những chuyện xảy ra xung quanh mình.
Giác Quan Thứ Sáu mãnh liệt báo động cho cô, cổ đông lớn đột nhiên xuất hiện này không thể dễ dàng xem nhẹ, bất kể là người này có mục đích gì, cô đều phải dốc sức điều tra để tìm hiểu rõ!
Rất nhanh đã đến thời gian dự họp, Bình An đi lên phòng hội nghị lớn trên lầu, trừ Phương Hữu Lợi, những người khác cũng đã có mặt tại đây.
Bình An nhỏ giọng hỏi Lý Thiệu Hỉ, “Bác Lý, cổ đông đột nhiên xuất hiện này là người thế nào? Lúc cổ phiếu phập phồng thì thâu tóm cổ phần công ty chúng ta à?”
“Đoán chừng lần trước lúc giá cả không yên thì anh ta mua vào một chút, cộng thêm số cổ phần trong tay lão Vương và lão Ngô, nên giờ đạt trên 4% tổng cổ phần.” Lý Thiệu Hỉ nhỏ giọng nói cùng Bình An.
Con số này chẳng phải sắp ngang ngửa với số cổ phần cô có rồi đó sao? Đây rốt cuộc là người nào vậy nhỉ, nếu như là ông chủ của một tập đoàn khác, ít nhất cũng phải có lời ong tiếng ve phóng ra ngoài một chút mới đúng chứ.
Cửa phòng họp được mở ra, Hồng Dịch Vũ đi vào trước rồi đứng bên cạnh cửa nghiêng người mời Phương Hữu Lợi tiến vào, phía sau Phương Hữu Lợi là một người đàn ông trẻ cao gầy, tướng mạo tuấn tú, trông chỉ chừng hai bốn hai lăm tuổi, mặc Âu phục thoải mái, trên mặt mang theo một nụ cười mỉm.
Nụ cười này nhìn thì khách sáo, nhưng lại có vẻ kênh kiệu ngạo mạn vô cùng.
“Đây là Liên tiên sinh Liên Kiến Ba, cổ đông mới của công ty chúng ta.” Phương Hữu Lợi trầm giọng giới thiệu người đàn ông kia với mọi người.
Bình An khá sửng sốt. Còn trẻ thế à? Cổ đông mới này hoàn toàn khác với cô tưởng tượng.
“Chào mọi người, rất vui được trở thành cổ đông của Tập đoàn Phương thị. Phương thị là một công ty rất triển vọng, hy vọng tương lai có thể càng ngày càng tốt.” Đôi tay Liên Kiến Ba vẫn cắm trong túi quần, không nhanh không chậm nói câu này.
Chẳng phải là một thanh niên khiêm tốn bình dị gần gũi gì đâu! Lý Thiệu Hỉ và Lục Vân Đình trao đổi ánh mắt, cười cười bày tỏ việc hoan nghênh người mới.
Phương Hữu Lợi vỗ tay đầu tiên, “Hoan nghênh Liên tiên sinh gia nhập công ty chúng tôi.”
“Cám ơn.” Liên Kiến Ba cười cười, ngồi xuống chỗ ghế bên tay trái Phương Hữu Lợi.
Bình An ngồi đối diện anh ta, đôi mày thanh tú chau nhẹ lại, cẩn thận dò xét cái người tên là Liên Kiến Ba này, trong lòng bất chợt có một cảm giác quái dị không biết diễn tả thế nào.
Liên Kiến Ba đảo mắt thấy Bình An đang quan sát anh ta thì hé ra một nụ cười mỉm tự cho là rất mê người, đôi môi mấp máy nói theo kiểu khẩu hình, “Phương tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu.”
Khóe miệng Bình An toát ra một cái mỉm cười thản nhiên.
Từ đó đến lúc hội nghị kết thúc, Bình An cũng không nhìn thêm Liên Kiến Ba một lần nào, nhưng vẫn có thể cảm thấy người đàn ông này cứ chằm chặp nhìn cô, cái ánh mắt kia không làm cho cô thoải mái chút nào.
Sau khi hội nghị chấm dứt, Bình An gật đầu chào Liên Kiến Ba một cái, rồi rời phòng họp.
/300
|