Bình An chẳng khác gì nữ vương, ngồi yên mà tiếp nhận Nghiêm Túc dịu dàng chu đáo hầu hạ. Hai người ngồi trong bồn tắm to, có dòng nước mát xa hiệu quả đánh thẳng vào thân thể. Cô miễn cưỡng tựa vào ngực Nghiêm Túc, mặc cho anh bôi sữa tắm trên người cô, giúp cô mát xa tay chân.
Tay của anh xoa nắn từ bắp chân của cô lên trên, cuối cùng dừng trên bắp đùi đầy co dãn của cô, tay kia vòng qua hông cô, sau đó phủ lên bầu ngực sữa mềm mại của cô, “Bình An, em thơm quá...”
Bình An cười khanh khách, “Đó không phải là mùi sữa tắm của anh sao?”
Nghiêm Túc cắn vành tai cô, thổi hơi nóng vào tai cô, “Bảo bối, anh còn muốn.” Nói xong, dùng nhất trụ kình thiên của mình phía dưới nhấn nhấn vào mông của Bình An.
“Xấu xa!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình An lập tức đỏ lên, quay đầu lại hung hăng liếc xéo anh một cái, “ Em không muốn, mệt lắm rồi!”
“Em cứ nằm yên, để anh dùng sức được rồi.” Nghiêm Túc véo nhẹ đỉnh hồng đỏ ửng trước ngực của cô, thanh âm càng lúc càng khàn khàn.
Nào có ai ngụy biện như vậy! Bình An mặt kệ anh, nhắm mắt lại hưởng thụ nước nóng xoa bóp.
Nghiêm Túc rửa sạch sữa tắm trên cơ thể của hai người, ôm Bình An xoay lại úp sấp trên người anh, bàn tay anh dịu dàng vuốt ve từng chút từng chút bờ lưng trơn bóng trắng như tuyết của cô.
Bình An thoải mái đến buồn ngủ, chỉ là nơi nào đó của anh vẫn đang nóng bỏng đến kinh người, không ngừng đâm nhè nhẹ vào mông cô, thật sự có chút không thoải mái nha.
“Buổi tối tham dự đại hội vui vẻ không?” Nghiêm Túc khàn giọng hỏi.
“Dạ vui, đây là thời điểm vui vẻ nhất của em đó.” Nhìn thấy gương mặt ghen ghét của Đỗ Hiểu Mị, trong lòng cô thoải mái không nói thành lời.
Chờ xem, kế tiếp Đỗ Hiểu Mị sẽ còn “dễ chịu” hơn nhiều!
“Sau này sẽ là Tổng Giám Đốc Phương rồi.” Nghiêm Túc cười khẽ, “Phương Thị và Nghiêm Thị còn có công trình hợp tác, chúng ta phải thường xuyên gặp mặt đó.”
“Chẳng lẽ không có hợp tác thì chúng ta không thể gặp nhau sao?” Bình An cúi đầu cắn đầu vú trước ngực anh, ra sức mút lấy.
Cả người Nghiêm Túc run lên, một trận khoái cảm lan tỏa khắp toàn thân, anh ngẩng đầu, vỗ một cái trên cái mông mềm mại trắng nõn của cô, “Không được náo loạn.”
Bình An cười hì hì, máu nghịch ngợm nổi lên, vừa liếm mút đầu vú của anh, vừa vặn vẹo vòng eo, lấy hoa cốc mềm mại của mình không ngừng cọ xát vào nam căn càng ngày càng sưng to đến cứng ngắc của anh.
“Bình An, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, tự gánh lấy hậu quả đó.” Nghiêm Túc thở hào hển dồn dập, hai tay nắm ở hông của cô, rõ ràng là muốn đẩy cô ra, nhưng lại không nhịn được tăng thêm chút sức, để cho cô càng dán sát thêm vào mình.
Bình An cười ha ha thành tiếng, ngồi thẳng người lại, “Nước lạnh rồi, em phải về đây.”
Nghiêm Túc giữ chặt hông cô, “Trễ rồi, tối nay ở lại đây đi.”
Nói xong, kéo hai chân của cô ra, dùng sức một cái, đưa vật cứng rắn của mình vào trong hoa huyệt mềm mại của cô.
“Ưm...” Bình An rên một tiếng, cảm giác vừa đau vừa tê lan tràn đến tận xương cốt.
Anh đặt cô ngồi trên người mình, một tay đè lại hông cô, một tay giữ chặt chân của cô, mạnh mẽ rút ra, rồi lại đâm thẳng vào, tiếng va chạm của thân thể vang lên không ngừng, nước trong bồn tắm bị những động tác kịch liệt của họ mà bắn tung tóe ra ngoài.
Bình An kêu lên, ưỡn dâng bầu ngực sữa của mình đến tận môi anh.
Nghiêm Túc ngậm điểm đỏ nhạy cảm của cô, đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc.
Khoái cảm càng lúc càng trở nên mãnh liệt, Bình An gần như không chịu nổi, cả người giống như nước mà dính chặt vào trên người Nghiêm Túc.
Anh đem cô đã bị từng trận khoái cảm làm tê cả người bế đứng lên áp vào vách tường, nâng cặp chân lên kẹp lại hông của mình.
Động tác càng ngày càng kịch liệt.
Hai bầu ngực sữa mềm mại trước ngực cô theo động tác của bọn họ mà lúc lên lúc xuống, đong đưa không ngừng.
“A... Chậm một chút, Nghiêm Túc, chậm một chút!” Thanh âm cô ríu rít cầu xin tha thứ, thật là quá đáng, rõ ràng là cô đang đùa giỡn anh, tại sao cuối cùng quân lính tan rã không còn manh giáp lại là cô.
Nghiêm Túc quả thật thả chậm tốc độ lại, chậm chạp rút ra, cọ xát bên ngoài mấy cái, mới chậm rãi đưa vào.
Bình An lại cảm thấy nơi bụng bỗng nhiên trở nên hư không, không chiếm được thỏa mãn, gần như muốn khóc lên, “Mau hơn một chút nữa...”
“Bảo bối của anh!” Nghiêm Túc khàn giọng cười khẽ, không hề trêu đùa cô nữa, dùng sức nhấn mạnh đâm thật sâu.
Chỗ kết hợp truyền đến thanh âm làm cho người ta đỏ mặt, nhưng lại khiến hai người càng cảm thấy hưng phấn.
Tiếng rên rỉ nỉ non yêu kiều của cô càng lúc càng đứt quãng, cúi đầu cắn mạnh bờ vai của anh, “Nhanh một chút...”
Nghiêm Túc đè ép cô vào vách tường, nâng cặp mông xinh đẹp của cô lên, động tác nhanh hơn.
Toàn thân Bình An lập tức run rẩy như đã bay đến đỉnh cao của thiên đường, cảm giác hơi lâng lâng phiêu bồng, mềm nhũn nằm ở trên vai anh.
Cô cao triều rồi!
Nghiêm Túc hôn nhẹ lên má cô, thả cô vào trong bồn tắm lần nữa, nâng một chân của cô lên đặt trên bả vai, phóng túng chính mình đâm sâu không ngừng.
Bình An đã không còn một chút hơi sức nào, chỉ có thể ư a đáp lại động tác của anh, gương mặt đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch thở hổn hển.
“A!” Trong cổ họng anh phát ra tiếng gầm thật thấp, rốt cuộc tận tình phóng ra chính mình.
Anh thở hổn hển nằm trên người cô, cảm giác nước đã trở lạnh liền mở vòi hoa sen ra, nhanh chóng tắm rửa hai người một lần nữa, dùng khăn lông lau không còn giọt nước xong mới ôm Bình An từ phòng tắm ra ngoài, êm ái đặt cô lên giường.
Cô nhóc đã ngủ mất rồi.
Nghiêm Túc mỉm cười nhìn cô một lát mới nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô cùng nhau ngủ.
......
Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời vàng ruộm từ ngoài cửa sổ chiếu vào rơi trên chiếc giường lớn màu trắng thì Bình An mới thoải mái lật người, chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.
Đột nhiên, bên hông bị một bàn tay to nắm lại, kéo cả người cô vào ôm trong một bờ ngực vững chãi rắn chắc.
“Buổi sáng tốt lành, bà xã.” Gương mặt đẹp trai anh tuấn của Nghiêm Túc phóng đại ngay trước mắt cô, bên trên mang nụ cười sáng lạn, cho dù cằm xanh xanh bởi hàng râu mới nhú ra lún phún nhưng nhìn anh vẫn rất đẹp như một vị thần, cao quý phóng khoáng như xưa nay.
“Ai là bà xã của anh!” Mặt Bình An đỏ lên, quay đầu hừ một tiếng.
Nghiêm Túc bật cười khẽ, bàn tay ở trong chăn khẽ xoa nhẹ bầu ngực sữa mềm mại của cô, “Em đã là người của anh rồi, còn không phải là bà xã anh sao?”
Bình An cười hắc hắc, thò một ngón tay nâng cằm của anh lên, “Anh là người của em, em sẽ chịu trách nhiệm.”
“Toàn thân cao thấp của anh đều là của em, em muốn như thế nào thì sẽ như thế ấy.” Nghiêm Túc cúi đầu ngậm ngón tay của cô, mập mờ nói.
Quả nhiên vẫn không phải là đối thủ của anh! Bình An xấu hổ quẫn bách rút ngón tay mình ra, “Buông em ra, em muốn ngồi dậy.”
“Chúng ta tập thể dục buổi sáng nhé?” Nghiêm Túc cười híp mắt nói, hai tay đã giở trò rồi.
Bình An thét chói tai ra tiếng, “Anh không sợ cạn kiệt tinh lực mà chết sao?”
“Chỉ vì em, anh sẽ bồi dưỡng thân thể thật tốt.” Nghiêm Túc lớn tiếng bật cười.
Vì vậy, lại một trận vận động buổi sáng. Em trên, anh dưới.
Đợi đến lúc hai người bọn họ ăn mặc chỉnh tề thì trời đã vào giữa trưa.
Cũng may, bình thường Bình An có để một vài bộ quần áo tắm rửa hằng ngày ở chỗ này, chứ nếu không hôm nay cô sẽ phải mặc lại lễ phục nhăn nhúm đến không dám nhìn mặt ai, hoặc là phải mặc y phục của Nghiêm Túc mà đi ra ngoài rồi.
Vừa ăn thịt bò bít tết Nghiêm Túc làm, Bình An vừa thở phì phì oán giận Nghiêm Túc đã làm cô lỡ hẹn, bởi sáng nay cô vốn phải đến chỗ Trình Vận.
Nghiêm Túc đã đạt được ước muốn, từ khi tỉnh lại đến bây giờ, nụ cười nơi khóe miệng không từng suy giảm.
“Không sao đâu, chị Vận sẽ hiểu.” Anh cười an ủi Bình An.
Bình An trợn tròn cặp mắt, “Chẳng lẽ anh bảo em nói với chị Vận nguyên nhân làm em lỡ hẹn là vì lăn lộn trên giường với anh à? Quá mất mặt đi.”
“Lên giường với anh mất mặt lắm à?” Nghiêm Túc không vui hỏi.
“Không nói với anh nữa!” Da mặt của anh, phàm phu tục tử như cô không thể so sánh nổi.
Nghiêm Túc thấy đã đạt được rồi thì phải biết nhúng nhường, nên không dám chọc cho cô vợ bé nhỏ da mặt mỏng tức giận nữa, “Hôm trước không phải em đã nói là chị Vận đã đồng ý đến giúp em quản lý Duy An sao? Đã chắc chắn chứ?”
“Dạ, đang bắt đầu bàn giao công tác với Chị Vận, nhưng mà kinh nghiệm của chị ấy phong phú vậy, không cần nói nhiều chị ấy cũng đã nắm hết rồi.” Rất nhanh, lực chú ý của Bình An đã bị dời đi.
“Chị Vận trở lại rất đúng lúc.” Nghiêm Túc cười nói, có Trình Vận thay Bình An quản lý Duy An, vậy cô vợ nhỏ của anh cũng không cần phải phiền não như vậy nữa.
Bọn họ càng có nhiều thời gian ở bên nhau!
“Sắp bước sang năm mới rồi, sau đó phải đến Phương Thị trình diện, quả thật có hơi hồi hộp một chút.” Đáy mắt Bình An hiện lên một tia lo lắng, thật ra cô cũng chưa hiểu rõ lắm phải làm cái gì ở cương vị Tổng Giám Đốc, chỉ là không muốn để cho Lê Thiên Thần ngồi vào vị trí này mà thôi.
“Đừng lo, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết phải làm sao ngay.” Nghiêm Túc cưng chiều nhìn cô, dịu dàng an ủi, đột nhiên lại sực nhớ chuyện gì, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, “Đúng rồi, trợ lý của Lê Thiên Thần, tên Đỗ Hiểu Mị, em biết người này không?”
Mắt Bình An lóe lên, “Đã gặp mặt vài lần, sao ạ?”
“Chuyện lần này chính là do cô ta mua chuộc người khác làm ra.” Nghiêm Túc lạnh giọng nói, “Anh đã cho người đi điều tra, thì ra ban đầu sở dĩ Lê Thiên Thần thành công ở Thành phố S như vậy cũng là do cô ta ở sau lưng mua chuộc những quan viên kia.”
“Cô ta lấy cái gì để mua chuộc?” Về điều này Bình An cũng có hoài nghi, nhưng vì cô còn chưa phải là Tổng Giám Đốc, không thể đi tra tài khoản của chi nhánh Thành phố S được, không biết Đỗ Hiểu Mị có táy máy tay chân trên tài khoản hay không.
“Uy hiếp bằng tình dục. Cô ta lợi dụng phụ nữ lôi kéo những quan viên kia lên giường, âm thầm chụp ảnh, sau đó lợi dụng những tấm hình này để uy hiếp bọn họ.” Trước kia anh đã cho điều tra qua một lần nhưng không phát hiện có gì khác thường, lần này anh đã cho người âm thầm quan sát thật lâu, lưu ý kỹ Đỗ Hiểu Mị này, mới đào ra được những tin tức ẩn này.
Đây là lần đầu tiên Bình An nghe nói về chuyện này, cô khiếp sợ nhìn Nghiêm Túc, “Đỗ Hiểu Mị... dám dùng loại thủ đoạn này à, những người bị uy hiếp kia không ai dám làm gì sao?”
“Người phụ nữ này quá thông minh, vì để cho Lê Thiên Thần ngồi vào vị trí cao nhất, cái gì cô ta cũng làm được.” Nghiêm Túc trầm giọng nói, nghĩ đến về sau Bình An phải đối mặt với loại phụ nữ lòng dạ độc ác nham hiểm như vậy, anh vẫn có chút lo lắng không yên.
Nếu Đỗ Hiểu Mị có thể lợi dụng phụ nữ mồi chài những người đó để đạt được mục đích, vậy thì nhất định là ả đã có biện pháp bảo vệ tính mạng của mình.
Cuối cùng Bình An cũng đã hiểu vì sao Lê Thiên Thần có thể thành công!
Một tia sáng xẹt qua trong đầu, Bình An chợt nhớ tới người phụ nữ tên Tần Tố kia, cô gấp gáp hỏi, “Đỗ Hiểu Mị lợi dụng cô gái nào làm việc giúp cô ta vậy?”
“Có một người tên Tần Tố, còn có một phụ nữ khác làm việc bên chỗ bán dâm, nhưng Tần Tố này là thường xuất hiện nhất. Hơn nữa, cô ta cũng không phải đặc biệt làm nghề đó, mà là một thư ký hành chính. Anh còn đang điều tra thân phận của cô ta, có đầu mối sẽ nói cho em biết.” Nghiêm Túc nói.
“Em cũng đang cho người thăm dò, người tên Tần Tố này... em thấy bóng lưng của cô ta nhìn rất quen mắt. Anh điều tra thử xem, có phải cô ta đã phẫu thuật sửa đổi nét mặt hay không.” Bình An thủy chung vẫn không thể bỏ qua hoài nghi trong lòng.
“Em đừng tiếp tục điều tra chuyện này, cứ giao cho anh, tránh bứt dây động rừng!” Nghiêm Túc nghe vậy, lập tức cau mày nói.
“Biết biết, em sẽ không bứt dây động rừng.” Bình An nói.
Nghiêm Túc hài lòng gật gật đầu, đáy mắt lại thoáng qua một tia sáng sắc bén.
Tay của anh xoa nắn từ bắp chân của cô lên trên, cuối cùng dừng trên bắp đùi đầy co dãn của cô, tay kia vòng qua hông cô, sau đó phủ lên bầu ngực sữa mềm mại của cô, “Bình An, em thơm quá...”
Bình An cười khanh khách, “Đó không phải là mùi sữa tắm của anh sao?”
Nghiêm Túc cắn vành tai cô, thổi hơi nóng vào tai cô, “Bảo bối, anh còn muốn.” Nói xong, dùng nhất trụ kình thiên của mình phía dưới nhấn nhấn vào mông của Bình An.
“Xấu xa!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình An lập tức đỏ lên, quay đầu lại hung hăng liếc xéo anh một cái, “ Em không muốn, mệt lắm rồi!”
“Em cứ nằm yên, để anh dùng sức được rồi.” Nghiêm Túc véo nhẹ đỉnh hồng đỏ ửng trước ngực của cô, thanh âm càng lúc càng khàn khàn.
Nào có ai ngụy biện như vậy! Bình An mặt kệ anh, nhắm mắt lại hưởng thụ nước nóng xoa bóp.
Nghiêm Túc rửa sạch sữa tắm trên cơ thể của hai người, ôm Bình An xoay lại úp sấp trên người anh, bàn tay anh dịu dàng vuốt ve từng chút từng chút bờ lưng trơn bóng trắng như tuyết của cô.
Bình An thoải mái đến buồn ngủ, chỉ là nơi nào đó của anh vẫn đang nóng bỏng đến kinh người, không ngừng đâm nhè nhẹ vào mông cô, thật sự có chút không thoải mái nha.
“Buổi tối tham dự đại hội vui vẻ không?” Nghiêm Túc khàn giọng hỏi.
“Dạ vui, đây là thời điểm vui vẻ nhất của em đó.” Nhìn thấy gương mặt ghen ghét của Đỗ Hiểu Mị, trong lòng cô thoải mái không nói thành lời.
Chờ xem, kế tiếp Đỗ Hiểu Mị sẽ còn “dễ chịu” hơn nhiều!
“Sau này sẽ là Tổng Giám Đốc Phương rồi.” Nghiêm Túc cười khẽ, “Phương Thị và Nghiêm Thị còn có công trình hợp tác, chúng ta phải thường xuyên gặp mặt đó.”
“Chẳng lẽ không có hợp tác thì chúng ta không thể gặp nhau sao?” Bình An cúi đầu cắn đầu vú trước ngực anh, ra sức mút lấy.
Cả người Nghiêm Túc run lên, một trận khoái cảm lan tỏa khắp toàn thân, anh ngẩng đầu, vỗ một cái trên cái mông mềm mại trắng nõn của cô, “Không được náo loạn.”
Bình An cười hì hì, máu nghịch ngợm nổi lên, vừa liếm mút đầu vú của anh, vừa vặn vẹo vòng eo, lấy hoa cốc mềm mại của mình không ngừng cọ xát vào nam căn càng ngày càng sưng to đến cứng ngắc của anh.
“Bình An, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, tự gánh lấy hậu quả đó.” Nghiêm Túc thở hào hển dồn dập, hai tay nắm ở hông của cô, rõ ràng là muốn đẩy cô ra, nhưng lại không nhịn được tăng thêm chút sức, để cho cô càng dán sát thêm vào mình.
Bình An cười ha ha thành tiếng, ngồi thẳng người lại, “Nước lạnh rồi, em phải về đây.”
Nghiêm Túc giữ chặt hông cô, “Trễ rồi, tối nay ở lại đây đi.”
Nói xong, kéo hai chân của cô ra, dùng sức một cái, đưa vật cứng rắn của mình vào trong hoa huyệt mềm mại của cô.
“Ưm...” Bình An rên một tiếng, cảm giác vừa đau vừa tê lan tràn đến tận xương cốt.
Anh đặt cô ngồi trên người mình, một tay đè lại hông cô, một tay giữ chặt chân của cô, mạnh mẽ rút ra, rồi lại đâm thẳng vào, tiếng va chạm của thân thể vang lên không ngừng, nước trong bồn tắm bị những động tác kịch liệt của họ mà bắn tung tóe ra ngoài.
Bình An kêu lên, ưỡn dâng bầu ngực sữa của mình đến tận môi anh.
Nghiêm Túc ngậm điểm đỏ nhạy cảm của cô, đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc.
Khoái cảm càng lúc càng trở nên mãnh liệt, Bình An gần như không chịu nổi, cả người giống như nước mà dính chặt vào trên người Nghiêm Túc.
Anh đem cô đã bị từng trận khoái cảm làm tê cả người bế đứng lên áp vào vách tường, nâng cặp chân lên kẹp lại hông của mình.
Động tác càng ngày càng kịch liệt.
Hai bầu ngực sữa mềm mại trước ngực cô theo động tác của bọn họ mà lúc lên lúc xuống, đong đưa không ngừng.
“A... Chậm một chút, Nghiêm Túc, chậm một chút!” Thanh âm cô ríu rít cầu xin tha thứ, thật là quá đáng, rõ ràng là cô đang đùa giỡn anh, tại sao cuối cùng quân lính tan rã không còn manh giáp lại là cô.
Nghiêm Túc quả thật thả chậm tốc độ lại, chậm chạp rút ra, cọ xát bên ngoài mấy cái, mới chậm rãi đưa vào.
Bình An lại cảm thấy nơi bụng bỗng nhiên trở nên hư không, không chiếm được thỏa mãn, gần như muốn khóc lên, “Mau hơn một chút nữa...”
“Bảo bối của anh!” Nghiêm Túc khàn giọng cười khẽ, không hề trêu đùa cô nữa, dùng sức nhấn mạnh đâm thật sâu.
Chỗ kết hợp truyền đến thanh âm làm cho người ta đỏ mặt, nhưng lại khiến hai người càng cảm thấy hưng phấn.
Tiếng rên rỉ nỉ non yêu kiều của cô càng lúc càng đứt quãng, cúi đầu cắn mạnh bờ vai của anh, “Nhanh một chút...”
Nghiêm Túc đè ép cô vào vách tường, nâng cặp mông xinh đẹp của cô lên, động tác nhanh hơn.
Toàn thân Bình An lập tức run rẩy như đã bay đến đỉnh cao của thiên đường, cảm giác hơi lâng lâng phiêu bồng, mềm nhũn nằm ở trên vai anh.
Cô cao triều rồi!
Nghiêm Túc hôn nhẹ lên má cô, thả cô vào trong bồn tắm lần nữa, nâng một chân của cô lên đặt trên bả vai, phóng túng chính mình đâm sâu không ngừng.
Bình An đã không còn một chút hơi sức nào, chỉ có thể ư a đáp lại động tác của anh, gương mặt đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch thở hổn hển.
“A!” Trong cổ họng anh phát ra tiếng gầm thật thấp, rốt cuộc tận tình phóng ra chính mình.
Anh thở hổn hển nằm trên người cô, cảm giác nước đã trở lạnh liền mở vòi hoa sen ra, nhanh chóng tắm rửa hai người một lần nữa, dùng khăn lông lau không còn giọt nước xong mới ôm Bình An từ phòng tắm ra ngoài, êm ái đặt cô lên giường.
Cô nhóc đã ngủ mất rồi.
Nghiêm Túc mỉm cười nhìn cô một lát mới nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô cùng nhau ngủ.
......
Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời vàng ruộm từ ngoài cửa sổ chiếu vào rơi trên chiếc giường lớn màu trắng thì Bình An mới thoải mái lật người, chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.
Đột nhiên, bên hông bị một bàn tay to nắm lại, kéo cả người cô vào ôm trong một bờ ngực vững chãi rắn chắc.
“Buổi sáng tốt lành, bà xã.” Gương mặt đẹp trai anh tuấn của Nghiêm Túc phóng đại ngay trước mắt cô, bên trên mang nụ cười sáng lạn, cho dù cằm xanh xanh bởi hàng râu mới nhú ra lún phún nhưng nhìn anh vẫn rất đẹp như một vị thần, cao quý phóng khoáng như xưa nay.
“Ai là bà xã của anh!” Mặt Bình An đỏ lên, quay đầu hừ một tiếng.
Nghiêm Túc bật cười khẽ, bàn tay ở trong chăn khẽ xoa nhẹ bầu ngực sữa mềm mại của cô, “Em đã là người của anh rồi, còn không phải là bà xã anh sao?”
Bình An cười hắc hắc, thò một ngón tay nâng cằm của anh lên, “Anh là người của em, em sẽ chịu trách nhiệm.”
“Toàn thân cao thấp của anh đều là của em, em muốn như thế nào thì sẽ như thế ấy.” Nghiêm Túc cúi đầu ngậm ngón tay của cô, mập mờ nói.
Quả nhiên vẫn không phải là đối thủ của anh! Bình An xấu hổ quẫn bách rút ngón tay mình ra, “Buông em ra, em muốn ngồi dậy.”
“Chúng ta tập thể dục buổi sáng nhé?” Nghiêm Túc cười híp mắt nói, hai tay đã giở trò rồi.
Bình An thét chói tai ra tiếng, “Anh không sợ cạn kiệt tinh lực mà chết sao?”
“Chỉ vì em, anh sẽ bồi dưỡng thân thể thật tốt.” Nghiêm Túc lớn tiếng bật cười.
Vì vậy, lại một trận vận động buổi sáng. Em trên, anh dưới.
Đợi đến lúc hai người bọn họ ăn mặc chỉnh tề thì trời đã vào giữa trưa.
Cũng may, bình thường Bình An có để một vài bộ quần áo tắm rửa hằng ngày ở chỗ này, chứ nếu không hôm nay cô sẽ phải mặc lại lễ phục nhăn nhúm đến không dám nhìn mặt ai, hoặc là phải mặc y phục của Nghiêm Túc mà đi ra ngoài rồi.
Vừa ăn thịt bò bít tết Nghiêm Túc làm, Bình An vừa thở phì phì oán giận Nghiêm Túc đã làm cô lỡ hẹn, bởi sáng nay cô vốn phải đến chỗ Trình Vận.
Nghiêm Túc đã đạt được ước muốn, từ khi tỉnh lại đến bây giờ, nụ cười nơi khóe miệng không từng suy giảm.
“Không sao đâu, chị Vận sẽ hiểu.” Anh cười an ủi Bình An.
Bình An trợn tròn cặp mắt, “Chẳng lẽ anh bảo em nói với chị Vận nguyên nhân làm em lỡ hẹn là vì lăn lộn trên giường với anh à? Quá mất mặt đi.”
“Lên giường với anh mất mặt lắm à?” Nghiêm Túc không vui hỏi.
“Không nói với anh nữa!” Da mặt của anh, phàm phu tục tử như cô không thể so sánh nổi.
Nghiêm Túc thấy đã đạt được rồi thì phải biết nhúng nhường, nên không dám chọc cho cô vợ bé nhỏ da mặt mỏng tức giận nữa, “Hôm trước không phải em đã nói là chị Vận đã đồng ý đến giúp em quản lý Duy An sao? Đã chắc chắn chứ?”
“Dạ, đang bắt đầu bàn giao công tác với Chị Vận, nhưng mà kinh nghiệm của chị ấy phong phú vậy, không cần nói nhiều chị ấy cũng đã nắm hết rồi.” Rất nhanh, lực chú ý của Bình An đã bị dời đi.
“Chị Vận trở lại rất đúng lúc.” Nghiêm Túc cười nói, có Trình Vận thay Bình An quản lý Duy An, vậy cô vợ nhỏ của anh cũng không cần phải phiền não như vậy nữa.
Bọn họ càng có nhiều thời gian ở bên nhau!
“Sắp bước sang năm mới rồi, sau đó phải đến Phương Thị trình diện, quả thật có hơi hồi hộp một chút.” Đáy mắt Bình An hiện lên một tia lo lắng, thật ra cô cũng chưa hiểu rõ lắm phải làm cái gì ở cương vị Tổng Giám Đốc, chỉ là không muốn để cho Lê Thiên Thần ngồi vào vị trí này mà thôi.
“Đừng lo, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết phải làm sao ngay.” Nghiêm Túc cưng chiều nhìn cô, dịu dàng an ủi, đột nhiên lại sực nhớ chuyện gì, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, “Đúng rồi, trợ lý của Lê Thiên Thần, tên Đỗ Hiểu Mị, em biết người này không?”
Mắt Bình An lóe lên, “Đã gặp mặt vài lần, sao ạ?”
“Chuyện lần này chính là do cô ta mua chuộc người khác làm ra.” Nghiêm Túc lạnh giọng nói, “Anh đã cho người đi điều tra, thì ra ban đầu sở dĩ Lê Thiên Thần thành công ở Thành phố S như vậy cũng là do cô ta ở sau lưng mua chuộc những quan viên kia.”
“Cô ta lấy cái gì để mua chuộc?” Về điều này Bình An cũng có hoài nghi, nhưng vì cô còn chưa phải là Tổng Giám Đốc, không thể đi tra tài khoản của chi nhánh Thành phố S được, không biết Đỗ Hiểu Mị có táy máy tay chân trên tài khoản hay không.
“Uy hiếp bằng tình dục. Cô ta lợi dụng phụ nữ lôi kéo những quan viên kia lên giường, âm thầm chụp ảnh, sau đó lợi dụng những tấm hình này để uy hiếp bọn họ.” Trước kia anh đã cho điều tra qua một lần nhưng không phát hiện có gì khác thường, lần này anh đã cho người âm thầm quan sát thật lâu, lưu ý kỹ Đỗ Hiểu Mị này, mới đào ra được những tin tức ẩn này.
Đây là lần đầu tiên Bình An nghe nói về chuyện này, cô khiếp sợ nhìn Nghiêm Túc, “Đỗ Hiểu Mị... dám dùng loại thủ đoạn này à, những người bị uy hiếp kia không ai dám làm gì sao?”
“Người phụ nữ này quá thông minh, vì để cho Lê Thiên Thần ngồi vào vị trí cao nhất, cái gì cô ta cũng làm được.” Nghiêm Túc trầm giọng nói, nghĩ đến về sau Bình An phải đối mặt với loại phụ nữ lòng dạ độc ác nham hiểm như vậy, anh vẫn có chút lo lắng không yên.
Nếu Đỗ Hiểu Mị có thể lợi dụng phụ nữ mồi chài những người đó để đạt được mục đích, vậy thì nhất định là ả đã có biện pháp bảo vệ tính mạng của mình.
Cuối cùng Bình An cũng đã hiểu vì sao Lê Thiên Thần có thể thành công!
Một tia sáng xẹt qua trong đầu, Bình An chợt nhớ tới người phụ nữ tên Tần Tố kia, cô gấp gáp hỏi, “Đỗ Hiểu Mị lợi dụng cô gái nào làm việc giúp cô ta vậy?”
“Có một người tên Tần Tố, còn có một phụ nữ khác làm việc bên chỗ bán dâm, nhưng Tần Tố này là thường xuất hiện nhất. Hơn nữa, cô ta cũng không phải đặc biệt làm nghề đó, mà là một thư ký hành chính. Anh còn đang điều tra thân phận của cô ta, có đầu mối sẽ nói cho em biết.” Nghiêm Túc nói.
“Em cũng đang cho người thăm dò, người tên Tần Tố này... em thấy bóng lưng của cô ta nhìn rất quen mắt. Anh điều tra thử xem, có phải cô ta đã phẫu thuật sửa đổi nét mặt hay không.” Bình An thủy chung vẫn không thể bỏ qua hoài nghi trong lòng.
“Em đừng tiếp tục điều tra chuyện này, cứ giao cho anh, tránh bứt dây động rừng!” Nghiêm Túc nghe vậy, lập tức cau mày nói.
“Biết biết, em sẽ không bứt dây động rừng.” Bình An nói.
Nghiêm Túc hài lòng gật gật đầu, đáy mắt lại thoáng qua một tia sáng sắc bén.
/300
|