Ánh đèn sáng tỏ chiếu xung quanh bãi đậu xe, khảm lên mảng màu xanh ngắt của cây ngô đồng bên cạnh khiến cảnh sắc trở nên mờ ảo lạ thường. Nhưng Bình An làm gì còn tâm trí đâu để mà thưởng thức, cô ngạc nhiên nhìn Phương Hữu Lợi đang bước xuống từ chiếc Mercedes, ai xuống cạnh ông cô cũng không để ý, vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Nghiêm Túc.
Mặt Phương Hữu Lợi sầm xuống, đưa ánh mắt sắc bén nhìn Nghiêm Túc.
“Ba.” Bình An cười tươi như hoa chạy đến bên Phương Hữu Lợi, thân thiết khoác tay vào cánh tay ông, “Sao ba lại ở chỗ này?”
“Sao các người lại ở chỗ này?” Giọng Phương Hữu Lợi lạnh lẽo cứng rắn, cau mày nhìn Bình An, tuy ánh mắt hơi dịu đi một chút nhưng vẫn có thể nhìn ra ông rất không vui.
Bình An cẩn thận quan sát sắc mặt căng thẳng của Phương Hữu Lợi, “Tới dùng cơm ạ.”
Phương Hữu Lợi cúi đầu trừng cô.
“Chủ Tịch Phương.” Nghiêm Túc chậm rãi tiến tới, gương mặt tuấn tú vẫn mang theo nụ cười nhẹ ung dung tự tin, ánh mắt trầm tĩnh, “Thật là trùng hợp, ngài cũng tới dùng cơm sao?”
“Hừ.” Phương Hữu Lợi khẽ hừ một tiếng, nói với Bình An, “Con lên xe trước đi, ba có lời muốn nói với Nghiêm tiên sinh.”
“Ba?” Bình An căng thẳng trong lòng, lo lắng nhìn về phía Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc nhìn cô dịu dàng cười cười, dùng khẩu hình nói với cô, “Không sao đâu, lên xe trước đi.”
Bình An không còn cách nào đành phải lên xe ngồi đợi, trong lòng lo lắng không biết ba sẽ nói gì với Nghiêm Túc, ghé mặt vào cửa sổ nhìn bọn họ đi tới dưới tàng cây nói chuyện.
Lúc này, cô mới phát hiện đi cùng với Phương Hữu Lợi ngoại trừ một cô gái ăn mặc tao nhã còn có Hồng Dịch Vũ. Cô gái kia đứng ở ngoài xe, quay đầu lại nhìn Bình An gật đầu mỉm cười, sau đó nhỏ giọng nói mấy câu với Hồng Dịch Vũ rồi đi vào nhà hàng trước.
Hồng Dịch Vũ lúc này mới mở cửa xe ngồi vào chỗ kế tài xế, quay đầu lại nhìn Bình An cười nói, “Thế nào? Lo lắng lắm à?”
Bình An liếc xéo anh một cái, “Sao mọi người lại tới đây?”
“Nữ doanh nhân vừa rồi là Tổng Giám Đốc Công ty Shiodomi Hàn Quốc, Kim Thục Lan.” Hồng Dịch Vũ nói đơn giản.
“Shiodomi?” Công ty mỹ phẩm dưỡng da nổi tiếng quốc tế Shiodomi? Bình An kinh ngạc nhìn Hồng Dịch Vũ, “Ý anh là... Ba em hôm nay muốn giúp em?”
Hồng Dịch Vũ cười cười không nhiều lời, có một số việc chỉ cần nói một câu là được rồi, “Anh vào chiêu đãi Kim tiểu thư trước.”
Cảm giác trong lòng Bình An lúc này thật phức tạp, nhìn Phương Hữu Lợi đang đứng nói chuyện cùng Nghiêm Túc, mắt đã hơi hơi ươn ướt.
...
Phương Hữu Lợi đi đến cạnh cây ngô đồng thì dừng lại, chỗ này không có người khác, ông xoay người lại lạnh lùng nhìn Nghiêm Túc, “Nghiêm tiên sinh, tôi tin cậu hẳn rất rõ ràng, tôi không đồng ý chuyện cậu lui tới với con gái tôi.”
“Chủ Tịch Phương, tôi không phải đang đùa giỡn với Bình An như ngài nghĩ.” Mặt Nghiêm Túc lạnh lùng nhưng cũng rất chân thành nhìn lại Phương Hữu Lợi.
“Tôi không cần biết cậu tiếp cận Bình An với mục đích gì, tôi chỉ mong từ nay về sau cậu đừng tìm nó nữa.” Phương Hữu Lợi vốn có thành kiến với Nghiêm Túc từ trước, trước kia ông không ít lần thấy Nghiêm Túc mang bạn gái đến tham dự tiệc rượu, ai biết lúc đó cậu ta dùng cách nào để dụ dỗ mấy cô gái đó, nói không chừng cậu ta đối với người phụ nữ nào cũng thật lòng, chỉ là không lâu dài mà thôi.
Nghiêm Túc khẽ nhíu mày, tự nhiên có cảm giác thuyết phục Phương Hữu Lợi đồng ý cho anh lui tới với Bình An có khi còn khó giải quyết hơn cả việc thương lượng đàm phám với ông trên thương trường, “Tôi hiểu Chủ Tịch Phương muốn bảo vệ Bình An, nhưng cô ấy cũng có suy nghĩ riêng của cô ấy.”
“Con gái của tôi tuổi còn nhỏ, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp phải sóng gió gì, nên chuyện dễ dàng bị người ta hấp dẫn lừa gạt là bình thường.” Phương Hữu Lợi nói.
“Chẳng lẽ ngài vẫn nghĩ Bình An là đóa hoa trong nhà kính, cần ngài chăm sóc từng bước để trưởng thành?” Nghiêm Túc cười nhẹ hỏi, lúc mới quen cô, anh nghĩ cô thật sự là một cô công chúa yếu ớt ngây thơ, sau này mới biết được, cô không phải là một đóa hoa cần người khác che chở, mà là một hạt giống mạnh mẽ, có thể sinh tồn ở bất kỳ nơi nào.
Phương Hữu Lợi lạnh lùng nói, “Đó là chuyện của nhà tôi, không cần cậu phí tâm lo lắng. Tóm lại, về sau đừng quấy rầy con gái của tôi nữa.”
“Chủ Tịch Phương, tương lai còn dài, ngài cần gì phải chia uyên rẽ thúy vào lúc này. Ngài thương yêu Bình An, sao lại nỡ ép buộc cô ấy nghĩ theo ngài. Nếu tự Bình An muốn chia tay với tôi, tôi không còn lời nào để nói. Nhưng tôi sẽ không buông tay một cách vô lý, huống chi hiện tại là ngài cưỡng ép cô ấy rời khỏi tôi. Ngài có yêu cầu gì đối với tôi, ngài chỉ cần nói ra, bất kể có bao nhiêu khó khăn, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để đạt tới yêu cầu của ngài.” Nghiêm Túc chân thành mở miệng, anh thật không muốn để cho Bình An cứ như thế này mà rời khỏi anh.
Nếu như Phương Hữu Lợi nguyện ý tiếp nhận anh, như vậy đương nhiên là tốt nhất. Nhưng anh có thể khẳng định, anh sẽ không buông tay với Bình An chỉ vì Phương Hữu Lợi không đồng ý, hiện tại anh đang tìm một phương pháp không để cho Bình An thương tâm khó xử.
“Cậu dám nói cậu tiếp cận Bình An thật sự không vì chút ý tưởng gì sao?” Trong mắt Phương Hữu Lợi, Nghiêm Túc là một thương nhân quá khôn khéo quá mạnh mẽ, mà thương nhân thì luôn có những mưu định riêng. Ông cũng chẳng còn trẻ nữa, sớm muộn gì cũng không thể bảo vệ Bình An mãi được, mà Nghiêm Túc lại là một người nguy hiểm, ông thật sự không muốn người này trở thành con rể của ông.
Ông sẽ không thể đề phòng được.
“Chủ Tịch Phương cho là tôi sẽ có ý tưởng gì đây?” Nghiêm Túc cười hỏi ngược lại, ý tưởng duy nhất của anh chính là ăn cô sớm một chút, hoàn toàn biến cô thành người của anh.
Phương Hữu Lợi khẽ híp mắt nhìn anh, “Cái này cần phải hỏi Nghiêm tiên sinh mới rõ được.”
Nghiêm Túc khẽ cười nói, “Chủ Tịch Phương, giống như ông nói, Bình An bây giờ vẫn còn rất trẻ, tôi và cô ấy cũng chỉ mới bắt đầu. Ai mà biết chúng tôi sau này sẽ thế nào, có lẽ sẽ chia tay, có lẽ sẽ kết hôn, chuyện tình cảm chẳng ai nói chính xác được. Tôi chỉ bảo đảm với ngài, nếu tương lai chúng tôi chia tay, chúng tôi cũng sẽ chia tay trong hòa bình. Còn nếu như chúng tôi kết hôn, đương nhiên đây là điều mà tôi hy vọng nhất, thì Phương Thị của ngài vĩnh viễn sẽ chỉ thuộc về Phương gia, không có quan hệ gì với Nghiêm Thị.”
Lúc này Bình An mới hơn hai mươi, bàn chuyện kết hôn cũng quá sớm, nhưng anh thật sự không hề nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ chia tay với Bình An trong hòa bình. Hiện tại, anh không thể nào tưởng tượng được tình huống Bình An sẽ gả cho người khác, anh có thể thật sự khẳng định tình cảm của mình với cô, nhưng lại không dám khẳng định cảm tình của cô đối với anh có giống như của anh đối với cô hay không.
Phương Hữu Lợi cau mày nhìn chằm chằm Nghiêm Túc, người đàn ông này dường như đã yêu Bình An đến si dại rồi.
Nghiêm Túc nhìn Phương Hữu Lợi, nhỏ giọng hỏi, “Ngài cảm thấy tôi không xứng với Bình An, hay là trong lòng ngài đã có thí sinh khác xứng đáng bảo vệ Bình An hơn tôi?”
“Cậu quá ưu tú, ưu tú đến sắc sảo, Bình An ở chung với cậu sẽ rất mệt mỏi.” Phương Hữu Lợi nhàn nhạt nói, “Tôi tin cậu cũng đã nghe nói, lúc trước Bình An có thích Lê Thiên Thần, mà tôi cũng đã nhắm chọn cậu ấy làm con rể để bồi dưỡng.”
Lê Thiên Thần? Hàng mày đang khẽ cau của Nghiêm Túc nhẹ nhàng giãn ra, miệng mỉm cười, “Chủ Tịch Phương nghĩ rằng người mà ngài tự tay bồi dưỡng là có thể hoàn toàn tín nhiệm ư? Nếu như Bình An còn thích anh ta, sao lại chọn ở bên cạnh tôi chứ?”
Ngoại trừ phòng bị, Bình An còn có sự oán hận đối với Lê Thiên Thần, hoàn toàn không có ý nào thích hắn cả, chẳng lẽ Phương Hữu Lợi không nhìn ra được sao?
Phương Hữu Lợi biết Bình An đã không còn thích Lê Thiên Thần, nhưng như Nghiêm Túc vừa mới nói, chuyện tình cảm chẳng ai nói chính xác được, bây giờ Bình An còn chưa xác định được rõ ràng tính cách, biết đâu tương lai sẽ thích người khác, dù sao người kia không phải Nghiêm Túc là được rồi.
“Đối với mỗi bạn gái Nghiêm tiên sinh đều dây dưa quyết liệt như thế này sao?” Ông mở miệng châm chọc Nghiêm Túc.
“Chủ Tịch Phương, những chuyện đó đã là chuyện lúc trước.” Nghiêm Túc cau mày, nếu để ý đến quá khứ rồi từ đó không đồng ý cho anh và Bình An quan hệ, như vậy rất không công bằng với bọn họ rồi.
“Cậu không cần phải nói nữa, cứ như vậy đi.” Phương Hữu Lợi giơ tay lên, những gì muốn nói ông đã nói xong rồi, không có khả năng thay đổi quyết định.
Chẳng lẽ phải chọn phương châm đi đường vòng để cứu quốc sao? Nghiêm Túc nhíu mày, thở dài bất đắc dĩ trong lòng.
Phương Hữu Lợi đi về xe, mở cửa ra ngồi vào bên cạnh Bình An, cũng không nói gì mà chỉ gọi điện thoại kêu Hồng Dịch Vũ ra ngoài.
Bình An bất an nhìn gò má căng thẳng của ông, nhỏ giọng kêu một tiếng, “Ba...”
“Về nhà trước đi, ba còn phải chiêu đãi bạn bè.” Phương Hữu Lợi sờ sờ đầu cô, nhỏ giọng nói.
“Dạ.” Bình An nhẹ nhàng thở ra, quả thật giờ không phải là lúc để nói chuyện.
Hồng Dịch Vũ ra rất nhanh, Phương Hữu Lợi nhỏ giọng giao phó mấy câu với anh rồi sải chân đi vào nhà hàng, Hồng Dịch Vũ ngồi vào ghế tài xế, “Anh đưa em về trước.”
Bình An quay kính xe xuống, phất phất tay với Nghiêm Túc đứng cách đó không xa.
Nghiêm Túc cười dịu dàng với cô, lấy di động ra nhanh chóng bấm mấy cái.
Chỉ trong chốc lát, Bình An đã nhận được tin nhắn: Đừng lo lắng, tất cả sẽ tốt.
Hồng Dịch Vũ nhìn Bình An qua kính chiếu hậu, thấy khóe miệng của cô không tự chủ hiện ra một cười ngọt ngào thì ánh mắt khẽ tối xuống.
Sau khi về nhà, Bình An lập tức vào phòng gọi điện thoại cho Nghiêm Túc, hai người hàn huyên cả tiếng đồng hồ chuyện trên trời dưới đất, cô vốn muốn hỏi Nghiêm Túc tối nay ba nói với anh cái gì, nào biết chưa kịp hỏi gì đã bị Nghiêm Túc lôi những đề tài khác ra lấp liếm mất.
Thật ra anh không nói thì cô cũng biết, ba nhất định sẽ bảo Nghiêm Túc không được đến tìm cô.
Có lẽ cô thật sự nên nói chuyện nghiêm chỉnh với ba một lần.
Nhưng đợi mãi đến lúc đi ngủ, cô cũng không thấy Phương Hữu Lợi về nhà. Ngày hôm sau thức dậy thì Phương Hữu Lợi đã ra cửa, đành phải đợi đến buổi tối trở lại rồi hẵng nói vậy.
Cô ăn xong bữa ăn sáng rồi tới công ty, hôm nay đã mời công nhân vệ sinh đến rửa dọn văn phòng đã được trang hoàng xong, hai ngày nữa sẽ chuyển đồ dùng làm việc vào nên phải làm xong khâu vệ sinh trước.
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đã có mặt trong công ty để hỗ trợ.
Bình An hẹn gặp Tiền Hải Quang ở tiệm cà phê dưới lầu, cô nói vài lời với bọn Kỷ Túy Ý, sau đó thấy đã gần tới giờ liền đi xuống tiệm cà phê.
Tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, không bao lâu, Tiền Hải Quang đã tới, Bình An nhìn thấy dáng người phía sau lưng anh thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hàn Á Lệ? Sao lại là chị ấy? Chị ấy hình như đang công tác ở Australia Secret mà.
“Cô Phương, thật ngại quá, tôi tới trễ.” Tiền Hải Quang cười cười nhìn Bình An, kéo ghế ra cho Hàn Á Lệ.
“Không sao, tôi cũng vừa tới.” Bình An cười nói, nhìn về phía Hàn Á Lệ, “Đã lâu không gặp, Hàn tiểu thư.”
Tiền Hải Quang sửng sốt một chút, “Thì ra các cô quen nhau?”
Hàn Á Lệ vẫn ăn mặc đơn giản nhưng sắc sảo, khóe mắt mang nụ cười nhàn nhạt, “Trước đây có gặp qua vài lần, cô Phương, chào cô.”
“Vậy tôi cũng không cần giới thiệu nhiều. Cô Phương, Hàn tiểu thư là bạn học của tôi, đã công tác rất nhiều năm trong ngành mỹ phẩm.” Tiền Hải Quang cười nói.
Bình An nghi hoặc nhìn Tiền Hải Quang, “Ý của Tiền quản lý là?”
Không chờ Tiền Hải Quang mở miệng, Hàn Á Lệ đã tự nói, “Tôi đã rời khỏi Công ty Australia Secret, muốn gia nhập Duy An, không biết cô Phương có hoan nghênh hay không.”
Mặt Phương Hữu Lợi sầm xuống, đưa ánh mắt sắc bén nhìn Nghiêm Túc.
“Ba.” Bình An cười tươi như hoa chạy đến bên Phương Hữu Lợi, thân thiết khoác tay vào cánh tay ông, “Sao ba lại ở chỗ này?”
“Sao các người lại ở chỗ này?” Giọng Phương Hữu Lợi lạnh lẽo cứng rắn, cau mày nhìn Bình An, tuy ánh mắt hơi dịu đi một chút nhưng vẫn có thể nhìn ra ông rất không vui.
Bình An cẩn thận quan sát sắc mặt căng thẳng của Phương Hữu Lợi, “Tới dùng cơm ạ.”
Phương Hữu Lợi cúi đầu trừng cô.
“Chủ Tịch Phương.” Nghiêm Túc chậm rãi tiến tới, gương mặt tuấn tú vẫn mang theo nụ cười nhẹ ung dung tự tin, ánh mắt trầm tĩnh, “Thật là trùng hợp, ngài cũng tới dùng cơm sao?”
“Hừ.” Phương Hữu Lợi khẽ hừ một tiếng, nói với Bình An, “Con lên xe trước đi, ba có lời muốn nói với Nghiêm tiên sinh.”
“Ba?” Bình An căng thẳng trong lòng, lo lắng nhìn về phía Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc nhìn cô dịu dàng cười cười, dùng khẩu hình nói với cô, “Không sao đâu, lên xe trước đi.”
Bình An không còn cách nào đành phải lên xe ngồi đợi, trong lòng lo lắng không biết ba sẽ nói gì với Nghiêm Túc, ghé mặt vào cửa sổ nhìn bọn họ đi tới dưới tàng cây nói chuyện.
Lúc này, cô mới phát hiện đi cùng với Phương Hữu Lợi ngoại trừ một cô gái ăn mặc tao nhã còn có Hồng Dịch Vũ. Cô gái kia đứng ở ngoài xe, quay đầu lại nhìn Bình An gật đầu mỉm cười, sau đó nhỏ giọng nói mấy câu với Hồng Dịch Vũ rồi đi vào nhà hàng trước.
Hồng Dịch Vũ lúc này mới mở cửa xe ngồi vào chỗ kế tài xế, quay đầu lại nhìn Bình An cười nói, “Thế nào? Lo lắng lắm à?”
Bình An liếc xéo anh một cái, “Sao mọi người lại tới đây?”
“Nữ doanh nhân vừa rồi là Tổng Giám Đốc Công ty Shiodomi Hàn Quốc, Kim Thục Lan.” Hồng Dịch Vũ nói đơn giản.
“Shiodomi?” Công ty mỹ phẩm dưỡng da nổi tiếng quốc tế Shiodomi? Bình An kinh ngạc nhìn Hồng Dịch Vũ, “Ý anh là... Ba em hôm nay muốn giúp em?”
Hồng Dịch Vũ cười cười không nhiều lời, có một số việc chỉ cần nói một câu là được rồi, “Anh vào chiêu đãi Kim tiểu thư trước.”
Cảm giác trong lòng Bình An lúc này thật phức tạp, nhìn Phương Hữu Lợi đang đứng nói chuyện cùng Nghiêm Túc, mắt đã hơi hơi ươn ướt.
...
Phương Hữu Lợi đi đến cạnh cây ngô đồng thì dừng lại, chỗ này không có người khác, ông xoay người lại lạnh lùng nhìn Nghiêm Túc, “Nghiêm tiên sinh, tôi tin cậu hẳn rất rõ ràng, tôi không đồng ý chuyện cậu lui tới với con gái tôi.”
“Chủ Tịch Phương, tôi không phải đang đùa giỡn với Bình An như ngài nghĩ.” Mặt Nghiêm Túc lạnh lùng nhưng cũng rất chân thành nhìn lại Phương Hữu Lợi.
“Tôi không cần biết cậu tiếp cận Bình An với mục đích gì, tôi chỉ mong từ nay về sau cậu đừng tìm nó nữa.” Phương Hữu Lợi vốn có thành kiến với Nghiêm Túc từ trước, trước kia ông không ít lần thấy Nghiêm Túc mang bạn gái đến tham dự tiệc rượu, ai biết lúc đó cậu ta dùng cách nào để dụ dỗ mấy cô gái đó, nói không chừng cậu ta đối với người phụ nữ nào cũng thật lòng, chỉ là không lâu dài mà thôi.
Nghiêm Túc khẽ nhíu mày, tự nhiên có cảm giác thuyết phục Phương Hữu Lợi đồng ý cho anh lui tới với Bình An có khi còn khó giải quyết hơn cả việc thương lượng đàm phám với ông trên thương trường, “Tôi hiểu Chủ Tịch Phương muốn bảo vệ Bình An, nhưng cô ấy cũng có suy nghĩ riêng của cô ấy.”
“Con gái của tôi tuổi còn nhỏ, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp phải sóng gió gì, nên chuyện dễ dàng bị người ta hấp dẫn lừa gạt là bình thường.” Phương Hữu Lợi nói.
“Chẳng lẽ ngài vẫn nghĩ Bình An là đóa hoa trong nhà kính, cần ngài chăm sóc từng bước để trưởng thành?” Nghiêm Túc cười nhẹ hỏi, lúc mới quen cô, anh nghĩ cô thật sự là một cô công chúa yếu ớt ngây thơ, sau này mới biết được, cô không phải là một đóa hoa cần người khác che chở, mà là một hạt giống mạnh mẽ, có thể sinh tồn ở bất kỳ nơi nào.
Phương Hữu Lợi lạnh lùng nói, “Đó là chuyện của nhà tôi, không cần cậu phí tâm lo lắng. Tóm lại, về sau đừng quấy rầy con gái của tôi nữa.”
“Chủ Tịch Phương, tương lai còn dài, ngài cần gì phải chia uyên rẽ thúy vào lúc này. Ngài thương yêu Bình An, sao lại nỡ ép buộc cô ấy nghĩ theo ngài. Nếu tự Bình An muốn chia tay với tôi, tôi không còn lời nào để nói. Nhưng tôi sẽ không buông tay một cách vô lý, huống chi hiện tại là ngài cưỡng ép cô ấy rời khỏi tôi. Ngài có yêu cầu gì đối với tôi, ngài chỉ cần nói ra, bất kể có bao nhiêu khó khăn, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để đạt tới yêu cầu của ngài.” Nghiêm Túc chân thành mở miệng, anh thật không muốn để cho Bình An cứ như thế này mà rời khỏi anh.
Nếu như Phương Hữu Lợi nguyện ý tiếp nhận anh, như vậy đương nhiên là tốt nhất. Nhưng anh có thể khẳng định, anh sẽ không buông tay với Bình An chỉ vì Phương Hữu Lợi không đồng ý, hiện tại anh đang tìm một phương pháp không để cho Bình An thương tâm khó xử.
“Cậu dám nói cậu tiếp cận Bình An thật sự không vì chút ý tưởng gì sao?” Trong mắt Phương Hữu Lợi, Nghiêm Túc là một thương nhân quá khôn khéo quá mạnh mẽ, mà thương nhân thì luôn có những mưu định riêng. Ông cũng chẳng còn trẻ nữa, sớm muộn gì cũng không thể bảo vệ Bình An mãi được, mà Nghiêm Túc lại là một người nguy hiểm, ông thật sự không muốn người này trở thành con rể của ông.
Ông sẽ không thể đề phòng được.
“Chủ Tịch Phương cho là tôi sẽ có ý tưởng gì đây?” Nghiêm Túc cười hỏi ngược lại, ý tưởng duy nhất của anh chính là ăn cô sớm một chút, hoàn toàn biến cô thành người của anh.
Phương Hữu Lợi khẽ híp mắt nhìn anh, “Cái này cần phải hỏi Nghiêm tiên sinh mới rõ được.”
Nghiêm Túc khẽ cười nói, “Chủ Tịch Phương, giống như ông nói, Bình An bây giờ vẫn còn rất trẻ, tôi và cô ấy cũng chỉ mới bắt đầu. Ai mà biết chúng tôi sau này sẽ thế nào, có lẽ sẽ chia tay, có lẽ sẽ kết hôn, chuyện tình cảm chẳng ai nói chính xác được. Tôi chỉ bảo đảm với ngài, nếu tương lai chúng tôi chia tay, chúng tôi cũng sẽ chia tay trong hòa bình. Còn nếu như chúng tôi kết hôn, đương nhiên đây là điều mà tôi hy vọng nhất, thì Phương Thị của ngài vĩnh viễn sẽ chỉ thuộc về Phương gia, không có quan hệ gì với Nghiêm Thị.”
Lúc này Bình An mới hơn hai mươi, bàn chuyện kết hôn cũng quá sớm, nhưng anh thật sự không hề nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ chia tay với Bình An trong hòa bình. Hiện tại, anh không thể nào tưởng tượng được tình huống Bình An sẽ gả cho người khác, anh có thể thật sự khẳng định tình cảm của mình với cô, nhưng lại không dám khẳng định cảm tình của cô đối với anh có giống như của anh đối với cô hay không.
Phương Hữu Lợi cau mày nhìn chằm chằm Nghiêm Túc, người đàn ông này dường như đã yêu Bình An đến si dại rồi.
Nghiêm Túc nhìn Phương Hữu Lợi, nhỏ giọng hỏi, “Ngài cảm thấy tôi không xứng với Bình An, hay là trong lòng ngài đã có thí sinh khác xứng đáng bảo vệ Bình An hơn tôi?”
“Cậu quá ưu tú, ưu tú đến sắc sảo, Bình An ở chung với cậu sẽ rất mệt mỏi.” Phương Hữu Lợi nhàn nhạt nói, “Tôi tin cậu cũng đã nghe nói, lúc trước Bình An có thích Lê Thiên Thần, mà tôi cũng đã nhắm chọn cậu ấy làm con rể để bồi dưỡng.”
Lê Thiên Thần? Hàng mày đang khẽ cau của Nghiêm Túc nhẹ nhàng giãn ra, miệng mỉm cười, “Chủ Tịch Phương nghĩ rằng người mà ngài tự tay bồi dưỡng là có thể hoàn toàn tín nhiệm ư? Nếu như Bình An còn thích anh ta, sao lại chọn ở bên cạnh tôi chứ?”
Ngoại trừ phòng bị, Bình An còn có sự oán hận đối với Lê Thiên Thần, hoàn toàn không có ý nào thích hắn cả, chẳng lẽ Phương Hữu Lợi không nhìn ra được sao?
Phương Hữu Lợi biết Bình An đã không còn thích Lê Thiên Thần, nhưng như Nghiêm Túc vừa mới nói, chuyện tình cảm chẳng ai nói chính xác được, bây giờ Bình An còn chưa xác định được rõ ràng tính cách, biết đâu tương lai sẽ thích người khác, dù sao người kia không phải Nghiêm Túc là được rồi.
“Đối với mỗi bạn gái Nghiêm tiên sinh đều dây dưa quyết liệt như thế này sao?” Ông mở miệng châm chọc Nghiêm Túc.
“Chủ Tịch Phương, những chuyện đó đã là chuyện lúc trước.” Nghiêm Túc cau mày, nếu để ý đến quá khứ rồi từ đó không đồng ý cho anh và Bình An quan hệ, như vậy rất không công bằng với bọn họ rồi.
“Cậu không cần phải nói nữa, cứ như vậy đi.” Phương Hữu Lợi giơ tay lên, những gì muốn nói ông đã nói xong rồi, không có khả năng thay đổi quyết định.
Chẳng lẽ phải chọn phương châm đi đường vòng để cứu quốc sao? Nghiêm Túc nhíu mày, thở dài bất đắc dĩ trong lòng.
Phương Hữu Lợi đi về xe, mở cửa ra ngồi vào bên cạnh Bình An, cũng không nói gì mà chỉ gọi điện thoại kêu Hồng Dịch Vũ ra ngoài.
Bình An bất an nhìn gò má căng thẳng của ông, nhỏ giọng kêu một tiếng, “Ba...”
“Về nhà trước đi, ba còn phải chiêu đãi bạn bè.” Phương Hữu Lợi sờ sờ đầu cô, nhỏ giọng nói.
“Dạ.” Bình An nhẹ nhàng thở ra, quả thật giờ không phải là lúc để nói chuyện.
Hồng Dịch Vũ ra rất nhanh, Phương Hữu Lợi nhỏ giọng giao phó mấy câu với anh rồi sải chân đi vào nhà hàng, Hồng Dịch Vũ ngồi vào ghế tài xế, “Anh đưa em về trước.”
Bình An quay kính xe xuống, phất phất tay với Nghiêm Túc đứng cách đó không xa.
Nghiêm Túc cười dịu dàng với cô, lấy di động ra nhanh chóng bấm mấy cái.
Chỉ trong chốc lát, Bình An đã nhận được tin nhắn: Đừng lo lắng, tất cả sẽ tốt.
Hồng Dịch Vũ nhìn Bình An qua kính chiếu hậu, thấy khóe miệng của cô không tự chủ hiện ra một cười ngọt ngào thì ánh mắt khẽ tối xuống.
Sau khi về nhà, Bình An lập tức vào phòng gọi điện thoại cho Nghiêm Túc, hai người hàn huyên cả tiếng đồng hồ chuyện trên trời dưới đất, cô vốn muốn hỏi Nghiêm Túc tối nay ba nói với anh cái gì, nào biết chưa kịp hỏi gì đã bị Nghiêm Túc lôi những đề tài khác ra lấp liếm mất.
Thật ra anh không nói thì cô cũng biết, ba nhất định sẽ bảo Nghiêm Túc không được đến tìm cô.
Có lẽ cô thật sự nên nói chuyện nghiêm chỉnh với ba một lần.
Nhưng đợi mãi đến lúc đi ngủ, cô cũng không thấy Phương Hữu Lợi về nhà. Ngày hôm sau thức dậy thì Phương Hữu Lợi đã ra cửa, đành phải đợi đến buổi tối trở lại rồi hẵng nói vậy.
Cô ăn xong bữa ăn sáng rồi tới công ty, hôm nay đã mời công nhân vệ sinh đến rửa dọn văn phòng đã được trang hoàng xong, hai ngày nữa sẽ chuyển đồ dùng làm việc vào nên phải làm xong khâu vệ sinh trước.
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đã có mặt trong công ty để hỗ trợ.
Bình An hẹn gặp Tiền Hải Quang ở tiệm cà phê dưới lầu, cô nói vài lời với bọn Kỷ Túy Ý, sau đó thấy đã gần tới giờ liền đi xuống tiệm cà phê.
Tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, không bao lâu, Tiền Hải Quang đã tới, Bình An nhìn thấy dáng người phía sau lưng anh thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hàn Á Lệ? Sao lại là chị ấy? Chị ấy hình như đang công tác ở Australia Secret mà.
“Cô Phương, thật ngại quá, tôi tới trễ.” Tiền Hải Quang cười cười nhìn Bình An, kéo ghế ra cho Hàn Á Lệ.
“Không sao, tôi cũng vừa tới.” Bình An cười nói, nhìn về phía Hàn Á Lệ, “Đã lâu không gặp, Hàn tiểu thư.”
Tiền Hải Quang sửng sốt một chút, “Thì ra các cô quen nhau?”
Hàn Á Lệ vẫn ăn mặc đơn giản nhưng sắc sảo, khóe mắt mang nụ cười nhàn nhạt, “Trước đây có gặp qua vài lần, cô Phương, chào cô.”
“Vậy tôi cũng không cần giới thiệu nhiều. Cô Phương, Hàn tiểu thư là bạn học của tôi, đã công tác rất nhiều năm trong ngành mỹ phẩm.” Tiền Hải Quang cười nói.
Bình An nghi hoặc nhìn Tiền Hải Quang, “Ý của Tiền quản lý là?”
Không chờ Tiền Hải Quang mở miệng, Hàn Á Lệ đã tự nói, “Tôi đã rời khỏi Công ty Australia Secret, muốn gia nhập Duy An, không biết cô Phương có hoan nghênh hay không.”
/300
|