Edit: Quảng Hằng
Bốn giờ rưỡi sau khi tan lớp, họ đến phố nữ sinh đi dạo một vòng, sau đó xách theo chiến lợi phẩm của mỗi người đến quán cơm thường ăn, một nồi súp cá nấu cải chua, mấy cô nương ăn cực kỳ cao hứng.
Bình An, cậu cũng quá kém cỏi, đến bây giờ còn không ăn cay được. Vi Úy Úy gắp khoai tây chua cay lên thả vào trong chén, thấy Bình An bị cay đến lỗ mũi đều đỏ, nhịn không được bật cười.
Không phải tớ không ăn cay, là ăn khi không có các cậu thôi. Bình An bị cay đến mức le lưỡi, Oa, thật sự sảng khoái.
Kỷ Túy Ý gắp rau cải cho cô, Đây đã là cay ít rồi, cay ít lắm!
Tống Tiếu Tiếu đưa khăn giấy cho cô, Vô dụng!
Bình An vắt sạch nước mũi, uất ức trừng mắt nhìn họ một cái, vừa muốn phản bác, điện thoại di động trong túi liền rung lên, cô cầm điện thoại di động lên nghe, Alo?
Thanh âm vui vẻ của Ôn Triệu Dung mỉm cười ở đầu điện thoại bên kia truyền đến, Ở đâu vậy?
Ở quán thức ăn bên ngoài trường học, đang ăn canh cá nấu cải chua. Bình An cười nói, Anh trở về trường rồi sao?
Vừa tới, anh đi tìm em. Ôn Triệu Dung nói xong, đã ngắt điện thoại.
Vi Úy Úy liền hỏi, Là ai vậy?
Ôn Triệu Dung, nói muốn tới đây. Bình An trả lời, họ cũng biết Ôn Triệu Dung là ai.
Tống Tiếu Tiếu đưa tay nâng cằm Bình An lên, nheo lại mắt nhìn kỹ , Mặt hiện hoa đào, cặp mắt đầy tình ý. . . . . . Chậc chậc, có phải Ôn Triệu Dung này là nguyên nhân cậu muốn vung đao chặt đứt lưu luyến si mê đối với Lê Thiên Thần hay không đây?
Bình An cười đẩy tay của cô ra, Làm sao có thể! Đây là quá cay nên biểu hiện thế đó, cay đến mức bắn ra hoa đào!
Kỷ Túy Ý ôm vai Bình An , cười hắc hắc nói, Tớ thấy Ôn học trưởng không tồi, dáng dấp anh tuấn tiêu sái, sáng sủa như ánh mặt trời, so với anh Thần gì đó của cậu tốt hơn rất nhiều, các cậu lại cùng ở chung một tổ, có khi nào lâu ngày sinh tình hay không đây? Cho dù không phải lâu ngày sinh tình, có chút gian tình cũng được mà, giải trí một chút cho dân chúng bình thường chúng mình đi chứ.”
Cậu nằm mơ đi, nói nhảm không à. Bình An véo má Kỷ Túy Ý, giơ lên ba ngón tay, Tớ và học trưởng là trong sạch, một chút tư tình cũng không có, các cậu ít YY đi.
Bốn người nhốn nháo nói một chút, thậm đã chí quên chuyện Ôn Triệu Dung sắp đến, cười đùa những câu chuyện tiếu lâm của con gái, cho đến khi một tiếng ho nhẹ cắt đứt tiếng cười của các cô , họ mới chú ý tới Ôn Triệu Dung không biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh.
囧! Bình An lập tức đứng lên, Học trưởng, có muốn cùng nhau ăn cơm hay không?
Ôn Triệu Dung mỉm cười liếc bàn ăn họ một cái, cái khay trên mặt bàn đã trống không, chiếc đũa cũng ném loạn, có vẻ một mảnh hỗn độn,
Tống Tiếu Tiếu cùng Kỷ Túy Ý ba người kêu một tiếng học trưởng, sau đó liền đem tầm mắt dời về hướng bên cạnh, làm bộ không nghe thấy lời nói mất mặt này của Bình An.
Bình An cười gượng mấy tiếng, Hay là, gọi thêm vài món thức ăn nữa nhé?
Không cần, anh ăn no rồi, anh mang cái này đến cho em nè. Ôn Triệu Dung tuấn tú vô cùng, từ túi áo lấy ra một tờ chi phiếu, Chiều nay, anh vừa đúng lúc có mặt ở gần công ty Đại Phán, muốn đi tìm Lý tổng, ông ấy đã đưa phần tài trợ trước cho anh.
Bình An trên mặt vui mừng, nhận lấy chi phiếu, Oa, so dự trù nhiều 5000 đấy. Vốn là dự tính là hai vạn, hôm nay lại có đến hai vạn rưỡi.
1,5 vạn tài trợ hội học sinh cử hành lễ tất niên, còn dư lại tự chúng ta chi phối, không phải em còn phải tìm người ở trường học giúp Đại Phán làm quảng cáo tuyên truyền thực phẩm sao? Nếu là có thù lao, số tiền này đương nhiên phải trừ từ bên này, chẳng lẽ em lấy tiền mình trả cho bọn họ hay sao? Ôn Triệu Dung nói, nếu cô muốn mình làm tốt công việc lần này, anh đương nhiên sẽ giúp cô suy tính mọi việc, không thể lần đầu tiên liền mất mặt.
Ừ, cám ơn học trưởng. Bình An nở nụ cười, mắt cong thành hình vòng nguyệt, ánh mắt sáng long lánh.
Ôn Triệu Dung đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, anh biết cô lần này không hề giống người khác là muốn vui đùa một chút, làm qua loa cho xong chuyện. Nhớ tới tối ngày hôm qua ánh mắt của cô nhìn Đỗ Hiểu Mị. . . . . . Lần này, cô là nghiêm túc, muốn vượt qua Đỗ Hiểu Mị đó.
Chỉ là không hiểu, rốt cuộc cái gì đã kích thích cô, như thế này mà muốn cùng Đỗ Hiểu Mị nhất quyết cao thấp, chẳng lẽ cũng bởi vì gã Lê Thiên Thần đó?
Anh bất đắc dĩ thở dài trong lòng, nhỏ giọng nói, Ngày mai bên phía Đại Phán sẽ đưa biển quảng cáo cùng truyền đơn tới đây, vừa đúng lúc phối hợp làm quảng cáo cuối tuần.
Bình An đem chi phiếu thu vào trong xắc tay, cười híp mắt gật đầu, Được, ngày mai em sẽ bảo bọn Lâm Tĩnh cùng đi kiểm tra và nhận.
Ôn Triệu Dung cười gật đầu, Em đem hoạt động in ra giấy, sau đó sửa sang một chút, còn ph ải đưa cho Lý tổng một phần.
Em về sửa sang lại ngay đây. Bình An hưng phấn nói, sau đó quay đầu nói với bọn Tống Tiếu Tiếu, Các cậu muốn đi về chưa?
Đi về đi, dù sao cũng mệt rồi. Tống Tiếu Tiếu trả lời, sau đó gọi phục vụ đến thanh toán
Ôn Triệu Dung trước khi phục vụ đến đã đưa hai tờ tiền mặt, Bình An muốn cự tuyệt cũng không kịp rồi.
Thật ngại quá, học trưởng, chúng tôi ăn uống no đủ lại để cho ngài đến trả tiền, thức ăn này này nuốt vào sẽ cắn rứt lương tâm. Kỷ Túy Ý nói với Ôn Triệu Dung, nụ cười trên mặt rực rỡ như ánh nắng mặt trời.
Lương tâm chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ tiêu hóa không tốt. Vi Úy Úy vuốt bụng cảm thán.
Tống Tiếu Tiếu che miệng của cô ấy, Bị cậu vừa nói như thế, tớ thật sự cảm thấy bụng không thoải mái, tốt thì không linh!
Ôn Triệu Dung bị họ chọc cho cười to, Chút lòng thành, mời mấy vị mỹ nhân đáng yêu ăn cơm, là vinh hạnh của tôi.
Ngao, Bình An, học trưởng nhà cậu thực chân thành. Ôn Triệu Dung rộng rãi cởi mở, khiến cảm giác sợ hãi của bọn Kỷ Túy Ý đối với học trưởng trở thành hư không.
Tống Tiếu Tiếu gật đầu đồng ý, Mỹ nữ cho biết, hiện tại tiêu hóa bình thường.
Bình An cười đỏ cả mặt, đuôi mắt liếc Ôn Triệu Dung, thấy anh vẫn giữ nụ cười quyến rũ, mới cười nói, Ưu điểm lớn nhất của Ôn học trưởng chính là thành thực, mặc dù em vốn chính là mỹ nữ.
Tống Tiếu Tiếu cùng Kỷ Túy Ý đồng thời hứ cô một tiếng, Vi Úy Úy lớn tiếng bật cười.
Bất tri bất giác, họ đã đi ra khỏi phố thực phẩm, xe của Ôn Triệu Dung đang đậu ở bên ngoài, ở chỗ này đi trở về kí túc xá nữ sinh tối thiểu phải hơn bốn mươi phút, bốn người vui sướng hài lòng đi nhờ xe.
Sau khi trở về, Bình An lập tức sửa sang lại văn kiện, tốn toàn bộ hai giờ mới rốt cuộc giải quyết, đã mười một giờ, biết Ôn Triệu Dung còn chưa có nghỉ ngơi, liền cho anh phát một phần.
Nửa giờ sau, Ôn Triệu Dung gửi cho cô một tin, GOOD!
Bình An nở nụ cười ha ha , trong lòng tràn đầy thõa mãn, cảm thấy rất có
cảm giác thành tựu. Lập tức gởi bản sao cho giáo viên Tiếu cùng Đàm Tuyền một phần.
Thầy Tiếu mặc dù phụ trách quản lý học sinh, nhưng trên thực tế công việc của hội học sinh vẫn luôn do cán bộ học sinh tự chủ quyết định, cô làm như vậy, cũng chỉ là bày tỏ tôn trọng đối với thầy.
Rất nhanh, Bình An đã nhận được tin nhắn đáp trả của ThầyTiếu, là khen cô lập bản văn kiện này làm được rất tốt, cũng dặn dò cô hoạt động lần này phải làm thật cẩn thận, chú ý hình tượng hội học sinh cùng công ty.
Lên QQ, avar của Đàm Tuyền đang sáng, nhưng không có đáp lại cho Bình An bất kỳ tin tức gì, cũng không biết là đồng ý hay là không đồng ý phần văn kiện này, chỉ là dù anh không đồng ý, Bình An cũng sẽ không bởi vì anh mà
thay đổi gì.
Cô tâm tình tuyệt vời tắt máy vi tính, rửa mặt sau đó liền lên giường ngủ.
Kỷ Túy Ý nhìn giường của Bình An mà lắc đầu thở dài , Cô cô này điên rồi.
Vẫn còn đang gõ chữ Tống Tiếu Tiếu lắc đầu, Một người bình thường đột nhiên thay đổi tính tình chỉ có hai lý do?
Hai lý do gì? Kỷ Túy Ý đang chơi trò chơi, không nhịn được quay đầu lại hỏi Tống Tiếu Tiếu.
Vi Úy Úy nằm lỳ ở trên giường, đưa đáp án đầu tiên cho Tiếu Tiếu.
Hoặc là bị đã xuyên không rồi, hoặc là trọng sinh, các cậu nhìn cậu ấy có giống như bị xuyên qua sao? Không giống đúng không, cho nên, là cậu ấy trọng sinh Tống Tiếu Tiếu nghiêm túc nói.
Vi Úy Úy xì một tiếng nằm xuống lại tiếp tục ngủ, Kỷ Túy Ý lấy gối ôm ném tới, Cậu cũng điên rồi.
Nghe tiếng cười của bạn cùng phòng, khóe miệng Bình An khẽ cong lên, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Trọng sinh. . . . . . Mặc dù có thể làm người ta sinh ra cơ hội gian lận một lần, nhưng không phải thật sự làm người ta cảm thấy may mắn như thế.
Bốn giờ rưỡi sau khi tan lớp, họ đến phố nữ sinh đi dạo một vòng, sau đó xách theo chiến lợi phẩm của mỗi người đến quán cơm thường ăn, một nồi súp cá nấu cải chua, mấy cô nương ăn cực kỳ cao hứng.
Bình An, cậu cũng quá kém cỏi, đến bây giờ còn không ăn cay được. Vi Úy Úy gắp khoai tây chua cay lên thả vào trong chén, thấy Bình An bị cay đến lỗ mũi đều đỏ, nhịn không được bật cười.
Không phải tớ không ăn cay, là ăn khi không có các cậu thôi. Bình An bị cay đến mức le lưỡi, Oa, thật sự sảng khoái.
Kỷ Túy Ý gắp rau cải cho cô, Đây đã là cay ít rồi, cay ít lắm!
Tống Tiếu Tiếu đưa khăn giấy cho cô, Vô dụng!
Bình An vắt sạch nước mũi, uất ức trừng mắt nhìn họ một cái, vừa muốn phản bác, điện thoại di động trong túi liền rung lên, cô cầm điện thoại di động lên nghe, Alo?
Thanh âm vui vẻ của Ôn Triệu Dung mỉm cười ở đầu điện thoại bên kia truyền đến, Ở đâu vậy?
Ở quán thức ăn bên ngoài trường học, đang ăn canh cá nấu cải chua. Bình An cười nói, Anh trở về trường rồi sao?
Vừa tới, anh đi tìm em. Ôn Triệu Dung nói xong, đã ngắt điện thoại.
Vi Úy Úy liền hỏi, Là ai vậy?
Ôn Triệu Dung, nói muốn tới đây. Bình An trả lời, họ cũng biết Ôn Triệu Dung là ai.
Tống Tiếu Tiếu đưa tay nâng cằm Bình An lên, nheo lại mắt nhìn kỹ , Mặt hiện hoa đào, cặp mắt đầy tình ý. . . . . . Chậc chậc, có phải Ôn Triệu Dung này là nguyên nhân cậu muốn vung đao chặt đứt lưu luyến si mê đối với Lê Thiên Thần hay không đây?
Bình An cười đẩy tay của cô ra, Làm sao có thể! Đây là quá cay nên biểu hiện thế đó, cay đến mức bắn ra hoa đào!
Kỷ Túy Ý ôm vai Bình An , cười hắc hắc nói, Tớ thấy Ôn học trưởng không tồi, dáng dấp anh tuấn tiêu sái, sáng sủa như ánh mặt trời, so với anh Thần gì đó của cậu tốt hơn rất nhiều, các cậu lại cùng ở chung một tổ, có khi nào lâu ngày sinh tình hay không đây? Cho dù không phải lâu ngày sinh tình, có chút gian tình cũng được mà, giải trí một chút cho dân chúng bình thường chúng mình đi chứ.”
Cậu nằm mơ đi, nói nhảm không à. Bình An véo má Kỷ Túy Ý, giơ lên ba ngón tay, Tớ và học trưởng là trong sạch, một chút tư tình cũng không có, các cậu ít YY đi.
Bốn người nhốn nháo nói một chút, thậm đã chí quên chuyện Ôn Triệu Dung sắp đến, cười đùa những câu chuyện tiếu lâm của con gái, cho đến khi một tiếng ho nhẹ cắt đứt tiếng cười của các cô , họ mới chú ý tới Ôn Triệu Dung không biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh.
囧! Bình An lập tức đứng lên, Học trưởng, có muốn cùng nhau ăn cơm hay không?
Ôn Triệu Dung mỉm cười liếc bàn ăn họ một cái, cái khay trên mặt bàn đã trống không, chiếc đũa cũng ném loạn, có vẻ một mảnh hỗn độn,
Tống Tiếu Tiếu cùng Kỷ Túy Ý ba người kêu một tiếng học trưởng, sau đó liền đem tầm mắt dời về hướng bên cạnh, làm bộ không nghe thấy lời nói mất mặt này của Bình An.
Bình An cười gượng mấy tiếng, Hay là, gọi thêm vài món thức ăn nữa nhé?
Không cần, anh ăn no rồi, anh mang cái này đến cho em nè. Ôn Triệu Dung tuấn tú vô cùng, từ túi áo lấy ra một tờ chi phiếu, Chiều nay, anh vừa đúng lúc có mặt ở gần công ty Đại Phán, muốn đi tìm Lý tổng, ông ấy đã đưa phần tài trợ trước cho anh.
Bình An trên mặt vui mừng, nhận lấy chi phiếu, Oa, so dự trù nhiều 5000 đấy. Vốn là dự tính là hai vạn, hôm nay lại có đến hai vạn rưỡi.
1,5 vạn tài trợ hội học sinh cử hành lễ tất niên, còn dư lại tự chúng ta chi phối, không phải em còn phải tìm người ở trường học giúp Đại Phán làm quảng cáo tuyên truyền thực phẩm sao? Nếu là có thù lao, số tiền này đương nhiên phải trừ từ bên này, chẳng lẽ em lấy tiền mình trả cho bọn họ hay sao? Ôn Triệu Dung nói, nếu cô muốn mình làm tốt công việc lần này, anh đương nhiên sẽ giúp cô suy tính mọi việc, không thể lần đầu tiên liền mất mặt.
Ừ, cám ơn học trưởng. Bình An nở nụ cười, mắt cong thành hình vòng nguyệt, ánh mắt sáng long lánh.
Ôn Triệu Dung đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, anh biết cô lần này không hề giống người khác là muốn vui đùa một chút, làm qua loa cho xong chuyện. Nhớ tới tối ngày hôm qua ánh mắt của cô nhìn Đỗ Hiểu Mị. . . . . . Lần này, cô là nghiêm túc, muốn vượt qua Đỗ Hiểu Mị đó.
Chỉ là không hiểu, rốt cuộc cái gì đã kích thích cô, như thế này mà muốn cùng Đỗ Hiểu Mị nhất quyết cao thấp, chẳng lẽ cũng bởi vì gã Lê Thiên Thần đó?
Anh bất đắc dĩ thở dài trong lòng, nhỏ giọng nói, Ngày mai bên phía Đại Phán sẽ đưa biển quảng cáo cùng truyền đơn tới đây, vừa đúng lúc phối hợp làm quảng cáo cuối tuần.
Bình An đem chi phiếu thu vào trong xắc tay, cười híp mắt gật đầu, Được, ngày mai em sẽ bảo bọn Lâm Tĩnh cùng đi kiểm tra và nhận.
Ôn Triệu Dung cười gật đầu, Em đem hoạt động in ra giấy, sau đó sửa sang một chút, còn ph ải đưa cho Lý tổng một phần.
Em về sửa sang lại ngay đây. Bình An hưng phấn nói, sau đó quay đầu nói với bọn Tống Tiếu Tiếu, Các cậu muốn đi về chưa?
Đi về đi, dù sao cũng mệt rồi. Tống Tiếu Tiếu trả lời, sau đó gọi phục vụ đến thanh toán
Ôn Triệu Dung trước khi phục vụ đến đã đưa hai tờ tiền mặt, Bình An muốn cự tuyệt cũng không kịp rồi.
Thật ngại quá, học trưởng, chúng tôi ăn uống no đủ lại để cho ngài đến trả tiền, thức ăn này này nuốt vào sẽ cắn rứt lương tâm. Kỷ Túy Ý nói với Ôn Triệu Dung, nụ cười trên mặt rực rỡ như ánh nắng mặt trời.
Lương tâm chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ tiêu hóa không tốt. Vi Úy Úy vuốt bụng cảm thán.
Tống Tiếu Tiếu che miệng của cô ấy, Bị cậu vừa nói như thế, tớ thật sự cảm thấy bụng không thoải mái, tốt thì không linh!
Ôn Triệu Dung bị họ chọc cho cười to, Chút lòng thành, mời mấy vị mỹ nhân đáng yêu ăn cơm, là vinh hạnh của tôi.
Ngao, Bình An, học trưởng nhà cậu thực chân thành. Ôn Triệu Dung rộng rãi cởi mở, khiến cảm giác sợ hãi của bọn Kỷ Túy Ý đối với học trưởng trở thành hư không.
Tống Tiếu Tiếu gật đầu đồng ý, Mỹ nữ cho biết, hiện tại tiêu hóa bình thường.
Bình An cười đỏ cả mặt, đuôi mắt liếc Ôn Triệu Dung, thấy anh vẫn giữ nụ cười quyến rũ, mới cười nói, Ưu điểm lớn nhất của Ôn học trưởng chính là thành thực, mặc dù em vốn chính là mỹ nữ.
Tống Tiếu Tiếu cùng Kỷ Túy Ý đồng thời hứ cô một tiếng, Vi Úy Úy lớn tiếng bật cười.
Bất tri bất giác, họ đã đi ra khỏi phố thực phẩm, xe của Ôn Triệu Dung đang đậu ở bên ngoài, ở chỗ này đi trở về kí túc xá nữ sinh tối thiểu phải hơn bốn mươi phút, bốn người vui sướng hài lòng đi nhờ xe.
Sau khi trở về, Bình An lập tức sửa sang lại văn kiện, tốn toàn bộ hai giờ mới rốt cuộc giải quyết, đã mười một giờ, biết Ôn Triệu Dung còn chưa có nghỉ ngơi, liền cho anh phát một phần.
Nửa giờ sau, Ôn Triệu Dung gửi cho cô một tin, GOOD!
Bình An nở nụ cười ha ha , trong lòng tràn đầy thõa mãn, cảm thấy rất có
cảm giác thành tựu. Lập tức gởi bản sao cho giáo viên Tiếu cùng Đàm Tuyền một phần.
Thầy Tiếu mặc dù phụ trách quản lý học sinh, nhưng trên thực tế công việc của hội học sinh vẫn luôn do cán bộ học sinh tự chủ quyết định, cô làm như vậy, cũng chỉ là bày tỏ tôn trọng đối với thầy.
Rất nhanh, Bình An đã nhận được tin nhắn đáp trả của ThầyTiếu, là khen cô lập bản văn kiện này làm được rất tốt, cũng dặn dò cô hoạt động lần này phải làm thật cẩn thận, chú ý hình tượng hội học sinh cùng công ty.
Lên QQ, avar của Đàm Tuyền đang sáng, nhưng không có đáp lại cho Bình An bất kỳ tin tức gì, cũng không biết là đồng ý hay là không đồng ý phần văn kiện này, chỉ là dù anh không đồng ý, Bình An cũng sẽ không bởi vì anh mà
thay đổi gì.
Cô tâm tình tuyệt vời tắt máy vi tính, rửa mặt sau đó liền lên giường ngủ.
Kỷ Túy Ý nhìn giường của Bình An mà lắc đầu thở dài , Cô cô này điên rồi.
Vẫn còn đang gõ chữ Tống Tiếu Tiếu lắc đầu, Một người bình thường đột nhiên thay đổi tính tình chỉ có hai lý do?
Hai lý do gì? Kỷ Túy Ý đang chơi trò chơi, không nhịn được quay đầu lại hỏi Tống Tiếu Tiếu.
Vi Úy Úy nằm lỳ ở trên giường, đưa đáp án đầu tiên cho Tiếu Tiếu.
Hoặc là bị đã xuyên không rồi, hoặc là trọng sinh, các cậu nhìn cậu ấy có giống như bị xuyên qua sao? Không giống đúng không, cho nên, là cậu ấy trọng sinh Tống Tiếu Tiếu nghiêm túc nói.
Vi Úy Úy xì một tiếng nằm xuống lại tiếp tục ngủ, Kỷ Túy Ý lấy gối ôm ném tới, Cậu cũng điên rồi.
Nghe tiếng cười của bạn cùng phòng, khóe miệng Bình An khẽ cong lên, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Trọng sinh. . . . . . Mặc dù có thể làm người ta sinh ra cơ hội gian lận một lần, nhưng không phải thật sự làm người ta cảm thấy may mắn như thế.
/300
|