Bình An cùng Lâm Miên Băng đi xuống lầu, xe của cô đậu ngay lề đường ngoài cửa bệnh viện, bởi Nghiêm Túc lo lắng cho cô, vì muốn theo sát cô nên không kịp lái xe đến bãi đậu xe.
Lâm Miên Băng nhìn thấy chiếc MI-NI Cooper màu trắng của Bình An thì trong mắt lóe lên một tia khinh bỉ, bĩu môi nói, “Cô mà lại đi loại này xe à?”
“Loại xe nào?” Bình An lên xe, ra vẻ không thấy ánh mắt khinh thường của Lâm Miên Băng.
“Chả phù hợp với thân phận cô chút nào, dù gì cô cũng là con gái Bác Ba, với thân phận địa vị của Bác Ba, cô không đi Bentley hay Rolls-Royce thì cũng phải lái BMW mà chạy băng băng trên đường chứ.” Lâm Miên Băng ngồi vào ghế lái phụ, hết sờ cái này lại bóc cái kia, nhìn kiểu gì cũng không hài lòng.
“Nếu cô cảm thấy xe tôi không xứng với cô, cô có thể tự xuống ngồi taxi.” Bình An lành lạnh nói.
Lâm Miên Băng liếc Bình An một cái, “Cô cho là tôi hiếm lạ xe cô đấy à, nếu không phải là tôi hôm nay không tự lái xe tới đây, tôi cũng chả thèm ngồi xe này, mau lái xe đi.”
Cái quái gì thế, dám coi cô là tài xế mà lên giọng sai bảo đấy à.
Bình An tức giận nhìn cô ta, “Nếu cô không hiếm lạ, vậy xuống xe, đừng cho là tôi muốn đi chung với cô.”
“Tôi mới chỉ nói có một hai câu mà làm gì dữ vậy. Thật nhỏ mọn.” Lâm Miên Băng hầm hừ, “Chính Bác Ba kêu cô đưa tôi đi dạo phố, nếu cô không mang tôi đi, tôi sẽ nói với Bác Ba là cô ghét bỏ tôi.”
Hiện giờ nhất định là ba đang có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng cô cô, tuyệt đối không thể để Lâm Miên Băng quấy rầy bọn họ, nhưng thật sự thì cô chẳng muốn chung đụng với “cực phẩm” này một chút xíu nào.
“Đi mau đi, chúng ta đi dạo phố, tôi có rất nhiều thứ muốn mua đó. À đúng rồi, cô có mang thẻ vàng gì đó không.” Lâm Miên Băng căn bản không nhận thấy được Bình An chán ghét cô ta, còn không khách sáo đưa ra yêu cầu trên.
“Tôi không mua đồ, mang thẻ vàng làm gì.” Bình An tâm không cam tình không nguyện nổ máy xe, hỏi giọng thản nhiên.
“Thì tôi mua, chẳng lẽ cô không trả tiền cho tôi sao?” Lâm Miên Băng kinh ngạc nhìn cô, giống như Bình An vừa hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn.
Giọng điệu này quá làm cha người ta rồi, cứ như là chuyện đương nhiên vậy, Bình An buồn cười hỏi, “Tại sao cô mua đồ mà tôi phải trả tiền? Tôi nợ cô hả?”
“Cô là chị họ tôi, lại là chủ nhân nơi này, chẳng lẽ cô không tận lực tiếp đón như chủ nhà sao? Bác Ba bảo cô đi dạo phố với tôi cũng ý là bảo cô mua đồ cho tôi đó chứ gì? Nhà các người cũng có thiếu tiền đâu, làm gì mà tính toán chi ly vậy.” Lâm Miên Băng nói nghe vô cùng đúng lý hợp tình, cứ y như là lời cô là chân lý vậy.
Đúng là Tư Tưởng người Sao Hỏa không thể tưởng tượng nổi.
Nếu để cho Lâm Miên Băng thật sự ở lại làm ăn tại Thành phố G, nói không chừng ngày nào cũng lê lết ở nhà cô, đến lúc đó ăn của bọn họ, sử dụng của bọn họ, ở nhà bọn họ cũng đều cho rằng đó là chuyện đương nhiên. Không phải vì Bình An tiếc tiền, nhưng Lâm Miên Băng này căn bản là cái động tham không đáy, hôm nay cho là như vậy, ngày mai sẽ phải như thế kia, không bao giờ dứt...
Không được, không thể để cho cái động tham không đáy này ở lại Thành phố G được, phải nghĩ biện pháp để cô ta tự quyết định quay về mới được.
Nhưng mà phải dùng biện pháp gì đây?
“Đúng rồi, trợ lý trước kia của Bác Ba đâu rồi?” Ánh mắt Lâm Miên Băng nhìn những ngôi nhà cao tầng loang loáng ngoài cửa xe, trong lòng cảm thán: đúng là Thành phố J không thể sánh bằng nơi này nha.
“Người nào?” Bình An đang nhấp nhổm không yên, chỉ muốn nghĩ xem làm cách nào để khiến cho cô em họ này đừng ở lại Thành phố G nữa.
“Lê Thiên Thần chứ ai, sao lần này không thấy anh ấy vậy, anh ấy nhìn tốt hơn Hồng Dịch Vũ nhiều, sao Bác Ba lại đổi trợ lý?” Lâm Miên Băng nói.
Bình An quay đầu nhìn cô một cái, thật khó mà thấy được vẻ thẹn thùng trên mặt cô ta như lúc này.
Một ý nghĩ chợt lóe ra trong đầu, Bình An nhớ tới chuyện kiếp trước Lâm Miên Băng cũng thầm mến Lê Thiên Thần, cô cũng không biết, cô ta bởi vì không chiếm được Lê Thiên Thần cho nên mới có thái độ muốn lấy cho bằng được, hay là vì cô ta thật sự có tình cảm sâu sắc, nhưng cho dù thế nào, chuyện Lâm Miên Băng thích Lê Thiên Thần chắc sẽ không thay đổi trong kiếp này.
Nếu để cho Lâm Miên Băng đi Thành phố S... Cô ta nhất định sẽ ghen tỵ với chuyện Đỗ Hiểu Mị ngày ngày được đi theo cạnh Lê Thiên Thần, đến lúc đó cũng không biết là cô ta sẽ gây ra những xì căng đan gì gì nữa, hơn nữa Thành phố S cũng không phát triển bằng Thành phố G, chưa chắc cô ta sẽ đi đến đó.
Vừa nhanh chóng tự hỏi trong đầu, ngoài miệng Bình An vẫn trả lời, “Lê Thiên Thần đi làm Tổng Giám Đốc chi nhánh công ty ở Thành phố S, cô có chuyện gì cần tìm anh ấy à?”
“Thành phố S?” Lâm Miên Băng kinh ngạc kêu lên, “Anh ấy làm sai chuyện gì sao mà bị đày đến chỗ xa như vậy?”
“Đi Thành phố S đâu có nghĩa là anh ấy đã làm gì sai, mà đó là cơ hội phát triển rất tốt.” Bình An nhàn nhạt nói.
“Vậy lúc nào anh ấy mới trở lại?” Lâm Miên Băng hỏi.
Bình An cười cười, “Sao quan tâm đến anh ấy thế? Đừng nói là đã yêu Lê Thiên Thần rồi đó nha.”
Trên mặt Lâm Miên Băng lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn còn là một con vịt mỏ rộng, mạnh miệng không thừa nhận, “Nói bậy, tôi làm gì có, chỉ là sực nhớ nên quan tâm hỏi một câu mà thôi.”
“Tuy là hiện giờ thoạt nhìn Lê Thiên Thần rất có tiền đồ, nhưng dù gì vẫn là đi làm công cho người khác...” Bình An nhẹ nhàng nhả ra một câu như vậy.
“Ý gì đó?” Lâm Miên Băng hơi sững sờ, quay đầu hỏi Bình An.
“A, không có gì.” Bình An cười nói.
Lâm Miên Băng lườm cô một cái, tức giận nói, “Tôi biết, anh Lê Thiên Thần thích cô, từ lúc còn ở Thành phố J tôi đã nhìn ra, trong mắt anh ấy chỉ thấy có cô, hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ.”
Bình An cảm thấy buồn cười, lúc ấy đại tỷ này trang điểm giống y như quốc bảo*, quanh mắt một vòng đen ngòm, mặt lại trát phấn trắng dầy cộp, ai nhìn cô ta mà còn dám nhìn thêm vài lần nữa chứ.
(*) quốc bảo = bảo vật quốc gia: Chỗ này ý chỉ gấu panda – gấu trúc.
“Tôi đúng là không có gì đặc biệt hơn người thật. Nhưng tôi là ai? Tôi là Phương Bình An nha, cô cho là tôi sẽ gả cho Lê Thiên Thần à?” Bình An cười cười nói.
Lâm Miên Băng lòng đầy căm phẫn, “Cô quá ghê tởm, sao có thể chê nghèo yêu giàu đến thế?”
Bình An càng cười càng vui vẻ, “Tôi vốn đã có rất nhiều tiền rồi, ai không yêu thích giàu sang cơ chứ, nếu không thì cô gả cho anh ấy đi.”
“Anh... Anh ấy sẽ lấy tôi chứ?” Trong lòng Lâm Miên Băng rung động, gả cho Lê Thiên Thần đó...
Nhìn biểu hiện động lòng này của Lâm Miên Băng, đuôi lông mày của Bình An nhướn nhẹ. Cả kiếp này cô đương nhiên là không thể nào gả cho Lê Thiên Thần rồi, nhưng cô cũng không muốn Lâm Miên Băng cùng với hắn ta. Không phải vì làm thế thì trong lòng cô không cảm thấy thoải mái, mà cô muốn giảm bớt những phiền toái không cần thiết. Lâm Miên Băng dù gì cũng là em họ của cô, cô cô lại đang làm ở chi nhánh công ty, nếu như sau này Lê Thiên Thần thật sự thành vợ thành chồng với Lâm Miên Băng, vậy cũng sẽ biến thành thân thích... Đồng nghĩa với việc hắn ta vẫn có thể ở lại làm việc trong công ty, nếu cô muốn đá hắn ta ra khỏi công ty sẽ khó hơn rất nhiều.
Tính Lâm Miên Băng tham lam lại thích hư vinh, nếu làm cho cô ta hiểu được là còn có nhiều người đàn ông tốt hơn Lê Thiên Thần nhiều, nhất định sẽ lập tức thấy trăng quên đèn, nhưng ai có thể tốt hơn Lê Thiên Thần đây?
Ôn Triệu Dung? Không được, không thể hại người ta. Nghiêm Túc? Càng không được...
Rất nhanh, họ đã đến bãi đậu xe của Trung Hoa Thịnh Thế. Trung Hoa Thịnh Thế là trung tâm thương mại quốc tế, thiết kế và trang hoàng theo kiểu Trung-Tây kết hợp, bên ngoài hoa lệ đàng hoàng, bên trong thanh lịch sáng sủa, ánh mặt trời chiếu xuyên qua mái che có khung bằng hợp kim nhôm hình thoi lộng kính, chiếu rọi vào khắp các tầng lầu, tạo vẻ thông suốt sáng ngời, tầm nhìn thoáng, cảnh đẹp ý vui.
Trung Hoa Thịnh thế là nơi tập hợp tất cả các nhãn hiệu quốc tế cao cấp, những người tới nơi này đi dạo không giàu thì cũng có địa vị sang quý, bởi người bình thường không trả nổi giá tiền ở đây.
Mang Lâm Miên Băng tới nơi này đương nhiên là có mục đích.
“Nơi này... chính là Trung Hoa Thịnh Thế nổi danh toàn thế giới đấy à?” Lâm Miên Băng nhìn đại sảnh tráng lệ, lại một lần nữa cảm nhận được thế nào là sự phồn hoa của thành phố lớn, cô càng ngày càng thích nơi này.
“Đi thôi.” Bình An kéo thẳng áo, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi mà tao nhã đi trước mặt Lâm Miên Băng.
Mặc dù hoàn cảnh gia đình của Lâm Miên Băng cũng không tệ, cha mẹ cô mỗi tháng cũng cho cô không ít tiền tiêu vặt, nhưng so với dạng tiểu thư nhà giàu có thể tùy tiện tiêu xài muốn gì mua nấy ở mấy chỗ như Trung Hoa Thịnh thế này thì ít tiền tiêu vặt kia của cô cũng không đáng cho bọn họ liếc mắt, sợ rằng còn chưa đủ để mua được một chiếc giày chứ đừng nói là mua cả một đôi.
Người đến người đi trong trung tâm thương mại này đa số mặc những bộ quần áo mang nhãn hiệu quốc tế kia, tư thế thái độ tao nhã, mắt cũng sẽ không nhìn ngang liếc dọc xem có thiên kim nhà giàu hoặc là người mẫu minh tinh nào xung quanh không. Trái tim vô cùng tự cao của Lâm Miên Băng vào chỗ đầy hào quang lấp lánh muôn sắc muôn màu này rốt cuộc lại nảy sinh ra sự tự ti.
Khí chất thế này thế nọ không phải bạn muốn có thì sẽ có, có vài người trời sinh đã có loại khí chất ung dung tự tin tao nhã, bất kể đi nơi nào cũng có thể biểu hiện thái độ cao quý một cách lưu loát tự nhiên sinh động; cũng có người sau nhiều năm cố gắng bồi dưỡng cũng trở nên cao quý tao nhã hơn, ít nhiều gì cũng sẽ tạo ra vẻ tự nhiên hào phóng cho người đó.
Khí chất của Bình An và Lâm Miên Băng hiển nhiên là không nằm cùng một cấp rồi, khí chất tao nhã quý phải của Bình An hoàn toàn bất đồng với kiểu nhà giàu mới nổi của người khác, cô làm cho người ta cảm thấy thoải mái, thân thiết, tự nhiên hiền hòa, không cần trưng ra tư thế “tôi chính là Phương Bình An” người khác cũng sẽ cảm thấy nhất định xuất thân của cô không thấp, sẽ không dám tùy tiện mà mạo phạm.
Lâm Miên Băng đứng ở sau lưng Bình An, cho dù cố gắng trưng ra dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực giống như Bình An nhưng vẫn cảm thấy khiếm khuyết chỗ nào đó, chỉ có thể dựa vào y phục hoa lệ và tư thái cao ngạo để biểu hiện mình không giống với thường dân, nhưng đó chỉ là biểu hiện của người ít học.
Các cô cùng nhau đi vào cửa hàng độc quyền Chanel, Bình An cười quay đầu nói với Lâm Miên Băng, “Lúc trước cô nói thích khăn lụa Chanel đúng không, vậy đi chọn đi.”
Nhân viên cửa hàng độc quyền khách sáo tiến lên chào đón, “Cô Phương, hoan nghênh tới cửa hàng chúng tôi.”
Mặc dù Bình An không thường xuyên đến mua quần áo hàng hiệu, nhưng nhân viên sắc mắt đương nhiên vẫn nhận ra được cô.
Lâm Miên Băng cảm thấy thái độ nhân viên cửa hàng đối dãi với hai chị em họ rất khác biệt nên trong lòng chẳng thoải mái gì cho lắm, đi sang bên cạnh chọn khăn lụa, mà chẳng có nhân viên cửa hàng nào đi theo bên cạnh.
“Sao hôm nay cô Phương rảnh rỗi ra ngoài đi dạo thế ạ? Lý tiểu thư vừa mới rời khỏi đây, cô ấy dẫn theo tới hai nữ giúp việc đến đây đế giúp một tay cầm đồ, ngài chỉ dẫn theo một thôi à.” Nhân viên cửa hàng đang muốn kéo gần quan hệ với Bình An, xem Lâm Miên Băng thành nữ giúp việc của Bình An.
Thiên kim nhà giàu nào lại không có tới mấy nữ giúp việc đi theo bên cạnh.
Bình An cười nhẹ, “Cô ấy là em họ tôi, không phải là nữ giúp việc đâu.”
Nhân viên cửa hàng có chút xấu hổ, nghĩ thầm sao khác nhau một trời một vực vậy nhỉ, “Xin lỗi, cô Phương.”
Lâm Miên Băng hung hăng quăng khăn lụa trong tay về chỗ cũ, con mẹ nó, nếu muốn nói xin lỗi thì phải xin lỗi bà đây nè, xin lỗi Phương Bình An làm quái gì, dám nói bà đây là nữ giúp việc, mắt chó của mày mù à.
Cô ta có chỗ nào giống kẻ giúp việc chứ.
Bình An nhìn bóng lưng giận dữ đến thở không nổi của Lâm Miên Băng, khóe miệng nhếch lên, gật đầu chào nhân viên cửa hàng một cái rồi mới chậm rãi bước ra ngoài.
Sau khi dạo hết trọn các tầng lầu, Bình An cùng cô em họ ngồi trong quán cà phê tại tầng trệt trung tâm thương mại để nghỉ chân, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất sang bên cửa hàng độc quyền nhãn hiệu NINEWEST đối diện. Trong cửa hàng có một cô gái trẻ vóc người cao gầy, cử chỉ ngạo mạn, đang tùy tiện thử túi xách thử giày, sau lưng còn có hai nữ giúp việc đi theo cầm bao lớn bao nhỏ.
Lâm Miên Băng nhìn đến đôi mắt đỏ lên vì ghen tỵ.
Bình An thản nhiên cười nhẹ, “Muốn cuộc sống sau này giống vậy không?”...
Lâm Miên Băng nhìn thấy chiếc MI-NI Cooper màu trắng của Bình An thì trong mắt lóe lên một tia khinh bỉ, bĩu môi nói, “Cô mà lại đi loại này xe à?”
“Loại xe nào?” Bình An lên xe, ra vẻ không thấy ánh mắt khinh thường của Lâm Miên Băng.
“Chả phù hợp với thân phận cô chút nào, dù gì cô cũng là con gái Bác Ba, với thân phận địa vị của Bác Ba, cô không đi Bentley hay Rolls-Royce thì cũng phải lái BMW mà chạy băng băng trên đường chứ.” Lâm Miên Băng ngồi vào ghế lái phụ, hết sờ cái này lại bóc cái kia, nhìn kiểu gì cũng không hài lòng.
“Nếu cô cảm thấy xe tôi không xứng với cô, cô có thể tự xuống ngồi taxi.” Bình An lành lạnh nói.
Lâm Miên Băng liếc Bình An một cái, “Cô cho là tôi hiếm lạ xe cô đấy à, nếu không phải là tôi hôm nay không tự lái xe tới đây, tôi cũng chả thèm ngồi xe này, mau lái xe đi.”
Cái quái gì thế, dám coi cô là tài xế mà lên giọng sai bảo đấy à.
Bình An tức giận nhìn cô ta, “Nếu cô không hiếm lạ, vậy xuống xe, đừng cho là tôi muốn đi chung với cô.”
“Tôi mới chỉ nói có một hai câu mà làm gì dữ vậy. Thật nhỏ mọn.” Lâm Miên Băng hầm hừ, “Chính Bác Ba kêu cô đưa tôi đi dạo phố, nếu cô không mang tôi đi, tôi sẽ nói với Bác Ba là cô ghét bỏ tôi.”
Hiện giờ nhất định là ba đang có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng cô cô, tuyệt đối không thể để Lâm Miên Băng quấy rầy bọn họ, nhưng thật sự thì cô chẳng muốn chung đụng với “cực phẩm” này một chút xíu nào.
“Đi mau đi, chúng ta đi dạo phố, tôi có rất nhiều thứ muốn mua đó. À đúng rồi, cô có mang thẻ vàng gì đó không.” Lâm Miên Băng căn bản không nhận thấy được Bình An chán ghét cô ta, còn không khách sáo đưa ra yêu cầu trên.
“Tôi không mua đồ, mang thẻ vàng làm gì.” Bình An tâm không cam tình không nguyện nổ máy xe, hỏi giọng thản nhiên.
“Thì tôi mua, chẳng lẽ cô không trả tiền cho tôi sao?” Lâm Miên Băng kinh ngạc nhìn cô, giống như Bình An vừa hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn.
Giọng điệu này quá làm cha người ta rồi, cứ như là chuyện đương nhiên vậy, Bình An buồn cười hỏi, “Tại sao cô mua đồ mà tôi phải trả tiền? Tôi nợ cô hả?”
“Cô là chị họ tôi, lại là chủ nhân nơi này, chẳng lẽ cô không tận lực tiếp đón như chủ nhà sao? Bác Ba bảo cô đi dạo phố với tôi cũng ý là bảo cô mua đồ cho tôi đó chứ gì? Nhà các người cũng có thiếu tiền đâu, làm gì mà tính toán chi ly vậy.” Lâm Miên Băng nói nghe vô cùng đúng lý hợp tình, cứ y như là lời cô là chân lý vậy.
Đúng là Tư Tưởng người Sao Hỏa không thể tưởng tượng nổi.
Nếu để cho Lâm Miên Băng thật sự ở lại làm ăn tại Thành phố G, nói không chừng ngày nào cũng lê lết ở nhà cô, đến lúc đó ăn của bọn họ, sử dụng của bọn họ, ở nhà bọn họ cũng đều cho rằng đó là chuyện đương nhiên. Không phải vì Bình An tiếc tiền, nhưng Lâm Miên Băng này căn bản là cái động tham không đáy, hôm nay cho là như vậy, ngày mai sẽ phải như thế kia, không bao giờ dứt...
Không được, không thể để cho cái động tham không đáy này ở lại Thành phố G được, phải nghĩ biện pháp để cô ta tự quyết định quay về mới được.
Nhưng mà phải dùng biện pháp gì đây?
“Đúng rồi, trợ lý trước kia của Bác Ba đâu rồi?” Ánh mắt Lâm Miên Băng nhìn những ngôi nhà cao tầng loang loáng ngoài cửa xe, trong lòng cảm thán: đúng là Thành phố J không thể sánh bằng nơi này nha.
“Người nào?” Bình An đang nhấp nhổm không yên, chỉ muốn nghĩ xem làm cách nào để khiến cho cô em họ này đừng ở lại Thành phố G nữa.
“Lê Thiên Thần chứ ai, sao lần này không thấy anh ấy vậy, anh ấy nhìn tốt hơn Hồng Dịch Vũ nhiều, sao Bác Ba lại đổi trợ lý?” Lâm Miên Băng nói.
Bình An quay đầu nhìn cô một cái, thật khó mà thấy được vẻ thẹn thùng trên mặt cô ta như lúc này.
Một ý nghĩ chợt lóe ra trong đầu, Bình An nhớ tới chuyện kiếp trước Lâm Miên Băng cũng thầm mến Lê Thiên Thần, cô cũng không biết, cô ta bởi vì không chiếm được Lê Thiên Thần cho nên mới có thái độ muốn lấy cho bằng được, hay là vì cô ta thật sự có tình cảm sâu sắc, nhưng cho dù thế nào, chuyện Lâm Miên Băng thích Lê Thiên Thần chắc sẽ không thay đổi trong kiếp này.
Nếu để cho Lâm Miên Băng đi Thành phố S... Cô ta nhất định sẽ ghen tỵ với chuyện Đỗ Hiểu Mị ngày ngày được đi theo cạnh Lê Thiên Thần, đến lúc đó cũng không biết là cô ta sẽ gây ra những xì căng đan gì gì nữa, hơn nữa Thành phố S cũng không phát triển bằng Thành phố G, chưa chắc cô ta sẽ đi đến đó.
Vừa nhanh chóng tự hỏi trong đầu, ngoài miệng Bình An vẫn trả lời, “Lê Thiên Thần đi làm Tổng Giám Đốc chi nhánh công ty ở Thành phố S, cô có chuyện gì cần tìm anh ấy à?”
“Thành phố S?” Lâm Miên Băng kinh ngạc kêu lên, “Anh ấy làm sai chuyện gì sao mà bị đày đến chỗ xa như vậy?”
“Đi Thành phố S đâu có nghĩa là anh ấy đã làm gì sai, mà đó là cơ hội phát triển rất tốt.” Bình An nhàn nhạt nói.
“Vậy lúc nào anh ấy mới trở lại?” Lâm Miên Băng hỏi.
Bình An cười cười, “Sao quan tâm đến anh ấy thế? Đừng nói là đã yêu Lê Thiên Thần rồi đó nha.”
Trên mặt Lâm Miên Băng lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn còn là một con vịt mỏ rộng, mạnh miệng không thừa nhận, “Nói bậy, tôi làm gì có, chỉ là sực nhớ nên quan tâm hỏi một câu mà thôi.”
“Tuy là hiện giờ thoạt nhìn Lê Thiên Thần rất có tiền đồ, nhưng dù gì vẫn là đi làm công cho người khác...” Bình An nhẹ nhàng nhả ra một câu như vậy.
“Ý gì đó?” Lâm Miên Băng hơi sững sờ, quay đầu hỏi Bình An.
“A, không có gì.” Bình An cười nói.
Lâm Miên Băng lườm cô một cái, tức giận nói, “Tôi biết, anh Lê Thiên Thần thích cô, từ lúc còn ở Thành phố J tôi đã nhìn ra, trong mắt anh ấy chỉ thấy có cô, hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ.”
Bình An cảm thấy buồn cười, lúc ấy đại tỷ này trang điểm giống y như quốc bảo*, quanh mắt một vòng đen ngòm, mặt lại trát phấn trắng dầy cộp, ai nhìn cô ta mà còn dám nhìn thêm vài lần nữa chứ.
(*) quốc bảo = bảo vật quốc gia: Chỗ này ý chỉ gấu panda – gấu trúc.
“Tôi đúng là không có gì đặc biệt hơn người thật. Nhưng tôi là ai? Tôi là Phương Bình An nha, cô cho là tôi sẽ gả cho Lê Thiên Thần à?” Bình An cười cười nói.
Lâm Miên Băng lòng đầy căm phẫn, “Cô quá ghê tởm, sao có thể chê nghèo yêu giàu đến thế?”
Bình An càng cười càng vui vẻ, “Tôi vốn đã có rất nhiều tiền rồi, ai không yêu thích giàu sang cơ chứ, nếu không thì cô gả cho anh ấy đi.”
“Anh... Anh ấy sẽ lấy tôi chứ?” Trong lòng Lâm Miên Băng rung động, gả cho Lê Thiên Thần đó...
Nhìn biểu hiện động lòng này của Lâm Miên Băng, đuôi lông mày của Bình An nhướn nhẹ. Cả kiếp này cô đương nhiên là không thể nào gả cho Lê Thiên Thần rồi, nhưng cô cũng không muốn Lâm Miên Băng cùng với hắn ta. Không phải vì làm thế thì trong lòng cô không cảm thấy thoải mái, mà cô muốn giảm bớt những phiền toái không cần thiết. Lâm Miên Băng dù gì cũng là em họ của cô, cô cô lại đang làm ở chi nhánh công ty, nếu như sau này Lê Thiên Thần thật sự thành vợ thành chồng với Lâm Miên Băng, vậy cũng sẽ biến thành thân thích... Đồng nghĩa với việc hắn ta vẫn có thể ở lại làm việc trong công ty, nếu cô muốn đá hắn ta ra khỏi công ty sẽ khó hơn rất nhiều.
Tính Lâm Miên Băng tham lam lại thích hư vinh, nếu làm cho cô ta hiểu được là còn có nhiều người đàn ông tốt hơn Lê Thiên Thần nhiều, nhất định sẽ lập tức thấy trăng quên đèn, nhưng ai có thể tốt hơn Lê Thiên Thần đây?
Ôn Triệu Dung? Không được, không thể hại người ta. Nghiêm Túc? Càng không được...
Rất nhanh, họ đã đến bãi đậu xe của Trung Hoa Thịnh Thế. Trung Hoa Thịnh Thế là trung tâm thương mại quốc tế, thiết kế và trang hoàng theo kiểu Trung-Tây kết hợp, bên ngoài hoa lệ đàng hoàng, bên trong thanh lịch sáng sủa, ánh mặt trời chiếu xuyên qua mái che có khung bằng hợp kim nhôm hình thoi lộng kính, chiếu rọi vào khắp các tầng lầu, tạo vẻ thông suốt sáng ngời, tầm nhìn thoáng, cảnh đẹp ý vui.
Trung Hoa Thịnh thế là nơi tập hợp tất cả các nhãn hiệu quốc tế cao cấp, những người tới nơi này đi dạo không giàu thì cũng có địa vị sang quý, bởi người bình thường không trả nổi giá tiền ở đây.
Mang Lâm Miên Băng tới nơi này đương nhiên là có mục đích.
“Nơi này... chính là Trung Hoa Thịnh Thế nổi danh toàn thế giới đấy à?” Lâm Miên Băng nhìn đại sảnh tráng lệ, lại một lần nữa cảm nhận được thế nào là sự phồn hoa của thành phố lớn, cô càng ngày càng thích nơi này.
“Đi thôi.” Bình An kéo thẳng áo, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi mà tao nhã đi trước mặt Lâm Miên Băng.
Mặc dù hoàn cảnh gia đình của Lâm Miên Băng cũng không tệ, cha mẹ cô mỗi tháng cũng cho cô không ít tiền tiêu vặt, nhưng so với dạng tiểu thư nhà giàu có thể tùy tiện tiêu xài muốn gì mua nấy ở mấy chỗ như Trung Hoa Thịnh thế này thì ít tiền tiêu vặt kia của cô cũng không đáng cho bọn họ liếc mắt, sợ rằng còn chưa đủ để mua được một chiếc giày chứ đừng nói là mua cả một đôi.
Người đến người đi trong trung tâm thương mại này đa số mặc những bộ quần áo mang nhãn hiệu quốc tế kia, tư thế thái độ tao nhã, mắt cũng sẽ không nhìn ngang liếc dọc xem có thiên kim nhà giàu hoặc là người mẫu minh tinh nào xung quanh không. Trái tim vô cùng tự cao của Lâm Miên Băng vào chỗ đầy hào quang lấp lánh muôn sắc muôn màu này rốt cuộc lại nảy sinh ra sự tự ti.
Khí chất thế này thế nọ không phải bạn muốn có thì sẽ có, có vài người trời sinh đã có loại khí chất ung dung tự tin tao nhã, bất kể đi nơi nào cũng có thể biểu hiện thái độ cao quý một cách lưu loát tự nhiên sinh động; cũng có người sau nhiều năm cố gắng bồi dưỡng cũng trở nên cao quý tao nhã hơn, ít nhiều gì cũng sẽ tạo ra vẻ tự nhiên hào phóng cho người đó.
Khí chất của Bình An và Lâm Miên Băng hiển nhiên là không nằm cùng một cấp rồi, khí chất tao nhã quý phải của Bình An hoàn toàn bất đồng với kiểu nhà giàu mới nổi của người khác, cô làm cho người ta cảm thấy thoải mái, thân thiết, tự nhiên hiền hòa, không cần trưng ra tư thế “tôi chính là Phương Bình An” người khác cũng sẽ cảm thấy nhất định xuất thân của cô không thấp, sẽ không dám tùy tiện mà mạo phạm.
Lâm Miên Băng đứng ở sau lưng Bình An, cho dù cố gắng trưng ra dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực giống như Bình An nhưng vẫn cảm thấy khiếm khuyết chỗ nào đó, chỉ có thể dựa vào y phục hoa lệ và tư thái cao ngạo để biểu hiện mình không giống với thường dân, nhưng đó chỉ là biểu hiện của người ít học.
Các cô cùng nhau đi vào cửa hàng độc quyền Chanel, Bình An cười quay đầu nói với Lâm Miên Băng, “Lúc trước cô nói thích khăn lụa Chanel đúng không, vậy đi chọn đi.”
Nhân viên cửa hàng độc quyền khách sáo tiến lên chào đón, “Cô Phương, hoan nghênh tới cửa hàng chúng tôi.”
Mặc dù Bình An không thường xuyên đến mua quần áo hàng hiệu, nhưng nhân viên sắc mắt đương nhiên vẫn nhận ra được cô.
Lâm Miên Băng cảm thấy thái độ nhân viên cửa hàng đối dãi với hai chị em họ rất khác biệt nên trong lòng chẳng thoải mái gì cho lắm, đi sang bên cạnh chọn khăn lụa, mà chẳng có nhân viên cửa hàng nào đi theo bên cạnh.
“Sao hôm nay cô Phương rảnh rỗi ra ngoài đi dạo thế ạ? Lý tiểu thư vừa mới rời khỏi đây, cô ấy dẫn theo tới hai nữ giúp việc đến đây đế giúp một tay cầm đồ, ngài chỉ dẫn theo một thôi à.” Nhân viên cửa hàng đang muốn kéo gần quan hệ với Bình An, xem Lâm Miên Băng thành nữ giúp việc của Bình An.
Thiên kim nhà giàu nào lại không có tới mấy nữ giúp việc đi theo bên cạnh.
Bình An cười nhẹ, “Cô ấy là em họ tôi, không phải là nữ giúp việc đâu.”
Nhân viên cửa hàng có chút xấu hổ, nghĩ thầm sao khác nhau một trời một vực vậy nhỉ, “Xin lỗi, cô Phương.”
Lâm Miên Băng hung hăng quăng khăn lụa trong tay về chỗ cũ, con mẹ nó, nếu muốn nói xin lỗi thì phải xin lỗi bà đây nè, xin lỗi Phương Bình An làm quái gì, dám nói bà đây là nữ giúp việc, mắt chó của mày mù à.
Cô ta có chỗ nào giống kẻ giúp việc chứ.
Bình An nhìn bóng lưng giận dữ đến thở không nổi của Lâm Miên Băng, khóe miệng nhếch lên, gật đầu chào nhân viên cửa hàng một cái rồi mới chậm rãi bước ra ngoài.
Sau khi dạo hết trọn các tầng lầu, Bình An cùng cô em họ ngồi trong quán cà phê tại tầng trệt trung tâm thương mại để nghỉ chân, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất sang bên cửa hàng độc quyền nhãn hiệu NINEWEST đối diện. Trong cửa hàng có một cô gái trẻ vóc người cao gầy, cử chỉ ngạo mạn, đang tùy tiện thử túi xách thử giày, sau lưng còn có hai nữ giúp việc đi theo cầm bao lớn bao nhỏ.
Lâm Miên Băng nhìn đến đôi mắt đỏ lên vì ghen tỵ.
Bình An thản nhiên cười nhẹ, “Muốn cuộc sống sau này giống vậy không?”...
/300
|