Huyền Diệp và Chỉ Lan vừa bước vào xưởng đã có rất nhiều người nghênh đón, Huyền Diệp chỉ bảo họ đứng lên rồi gọi chủ quản hỏi riêng.
“Tình hình sản xuất thủy tinh đến đâu rồi?” Huyền Diệp vốn định đi xem thủy tinh thành phẩm ngay lập tức, nhưng nhìn Chỉ Lan nóng bức mệt mỏi, suy nghĩ một chút liền nói, “Thôi, nghỉ ngơi một lát đã, đặt mấy khối băng trong phòng, pha trà, rồi mang mấy sản phẩm thủy tinh vào đây.”
Chủ quản vội vàng cúi đầu, cung kính trả lời, nhưng lòng đang méo xệch, nơi này kiếm đâu ra băng, ông chủ này rõ ràng là không biết khó khăn của nhân gian, xem ra chỉ có tìm cách vay mượn.
“Lan nhi vẫn còn nóng sao?” Huyền Diệp nhấp một ngụm trà, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Không sao ạ.” Khi ở trong cung Chỉ Lan vốn không thấy khổ sở vì nóng, thứ nhất là vì có băng làm mát, thứ hai là có cung nữ quạt, lần này xuất cung thật sự mệt mỏi.
“Quảng Tế Tự là chỗ tránh nóng, một lúc nữa đến đấy sẽ dễ chịu hơn.” Huyền Diệp dỗ dành thuyết phục Chỉ Lan, để tránh việc nàng đòi về cung, hôm nay hắn xuất cung, mục đích chính là tìm cao tăng giải mộng.
“Vâng, biểu ca, thủy tinh là cái gì ạ?” Chỉ Lan giả vờ thắc mắc.
“Một lát nữa em nhìn thấy sẽ biết.” Huyền Diệp thật sự không biết giải thích thế nào, thật ra có là người hiện đại cũng không biết giải thích.
“A.” Chỉ Lan đang suy nghĩ người làm ra thủy tinh là ai, nàng cảm thấy mười người xuyên không mà có một người biết làm thủy tinh thì đã là quá giỏi rồi, hơn nữa nhất định phải là học Hóa chuyên ngành, nếu không cũng là gia đình có xưởng sản xuất thủy tinh, so với những nhân tài xuyên không mang theo tri thức kỹ thuật hiện đại, nàng cảm thấy bản thân thật kém cỏi.
Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan có phần mệt mỏi cũng không lo lắng, hắn rất tự tin là Chỉ Lan nhìn thấy thủy tinh khẳng định sẽ thấy phấn chấn.
“Gia, đây là sản phẩm làm theo phương pháp ngài đưa.” Chủ quản đặt một hộp gỗ lên bàn.
Huyền Diệp mở hộp, bên trong quả nhiên là thủy tinh hắn từng thấy trong mộng, kỹ thuật sản xuất vẫn còn thơ sơ, nhưng không ảnh hưởng tới sức hấp dẫn của khối thủy tinh. Đó là một khối thủy tinh trong, cầm lên có thể mơ hồ thấy được cảnh vật bên trong, thời Thanh sơ mà làm được sản phẩm thủy tinh thế này phải nói là rất khá.
Chỉ Lan nhìn khối thủy tinh, không biết tại sao lại thấy giống đồ nhựa, nhưng nàng vẫn làm ra vẻ rất kinh ngạc.
“Biểu ca, thứ này thật đẹp, gần như trong suốt! Đây là thủy tinh sao?”
Huyền Diệp rất hài lòng với phản ứng của Chỉ Lan, gật đầu nói, “Thật ra đây mới chỉ là bán thành phẩm, khi kỹ thuật chế tạo tốt hơn sẽ làm được những sản phẩm còn tinh xảo hơn.”
Chỉ Lan gật đầu dù không hiểu hết, nàng thật sự không có hứng thú với thủy tinh, nhưng không muốn làm Huyền Diệp mất hứng.
“Biểu ca, ai nghĩ ra thứ này vậy? Thật thông minh!”
“Tôi cũng không biết, là thuộc hạ dâng lên.” Huyền Diệp không thể nói là thứ hắn thấy trong mơ, vậy thì hoang đường quá.
“A.” Chỉ Lan biết không hỏi được gì nữa nên cúi đầu uống trà, nàng dùng hành động tỏ vẻ nàng rất buồn chán, muốn rời khỏi chỗ này.
Huyền Diệp cũng nhìn ra Chỉ Lan không muốn ngồi đây nữa, vì vậy hắn cho báo cáo nhanh rồi lên đường đi Quảng Tế Tự.
“Gia, có băng rồi.” Tổng quản vừa dứt lời liền hối hận, sao chưa gì đã đi, hắn đừng nói thì có phải là có thể mang băng đi trả cho người ta.
“Uh, đặt vào trong xe.” Nhìn Huyền Diệp không thèm quay đầu, tổng quản cảm thấy tổn thương sâu sắc.
Có khối băng trong xe quả nhiên dễ chịu hơn, Chỉ Lan nghĩ nếu có thể vén rèm thì càng tốt. Nhưng nàng không còn tâm trí nghĩ đến chuyện nóng hay không nóng nữa, bởi vì Huyền Diệp lại ngồi bên cạnh nàng.
“Biểu ca.” Chỉ Lan có chút sợ hãi, vì vậy thanh âm cũng nhỏ hơn.
“Có chuyện gì?” Huyền Diệp biết rõ Chỉ Lan đang nghĩ gì, nhưng vì đang muốn đùa nàng nên làm ra vẻ không hay biết gì.
“Không có gì ạ.” Chỉ Lan uể oải cúi đầu, nàng thật sự không có dũng khí bảo Huyền Diệp ngồi xa ra một chút, cũng không nên ôm nàng hay hôn thân mật gì đó.
Huyền Diệp cười khẽ, không làm khó Chỉ Lan nữa, nhắm mắt suy nghĩ, Chỉ Lan cũng không nói gì, bình an vô sự đến Quảng Tế Tự.
Quảng Tế Tự là đạo trường của Luật Tông giai đoạn Thanh sơ, Luật Tông là một tông phái của Phật Giáo, vì nghiên cứu tuân thủ các điều giới luật mà gọi là Luật Tông. Từ năm Thuận Trị thứ 5, Thuận Trị Đế để Ngọc Quang luật sư khai đường truyền thành trong chùa, tính ra đã được 20 năm. Trong thời gian đó Quảng Tế Tự có trải qua nhiều lần tu sửa, nhưng vẫn duy trì được sự thịnh vượng từ thời Minh.
Quảng Tế Tự có ba đường vào, Huyền Diệp và Chỉ Lan đi đường bình thường, đi qua cổng là thấy Thiên Vương Điện nổi tiếng, bên trong có rất nhiều người đang dâng hương, quả nhiên hương khói thịnh vượng.
“Vị thí chủ, mời đi bên này.” Một tiểu sa di nhìn thấy nhóm Huyền Diệp đi vào nhanh chóng tới dẫn đường.
“Uh.” Huyền Diệp đương nhiên sẽ không tới mà không chuẩn bị trước, trước khi tới hắn đã phái người báo với trụ trì, vì vậy trụ trì và vị cao tăng vân du mới về đang chờ hắn
“Lan nhi, em đi Đại Hùng Điện thắp nén hương trước. Biểu ca… biểu ca có mấy chuyện muốn nói riêng với trụ trì.” Huyền Diệp không thể nói hắn muốn nhờ cao tăng giải mộng.
“Dạ, biểu ca đừng nói chuyện lâu nhé.” Chỉ Lan đá đá hòn đá nhỏ bên chân, lần xuất cung này chẳng có gì thú vị.
“Vậy em chờ anh, đừng đi lại lung tung biết không?” Huyền Diệp lại dặn dò bọn thuộc hạ mới đi theo tiểu sa di.
Trong phòng quả nhiên có hai vị hòa thượng đang chờ, một người mặc nhìn đẹp hơn một chút là trụ trì, vậy thì vị hòa thượng mặc mộc mạc kia chính là cao tăng vân du mới về. Trụ trì nhìn Huyền Diệp đi vào, cúi người chào rồi đi ra, ông ấy biết có chuyện không nên nghe, ông ấy chỉ phụ trách làm trung gian liên lạc thôi.
“Không biết phải xưng hô với đại sư thế nào?” Huyền Diệp ngồi xuống hỏi.
“Bần tăng pháp danh Thường Hòa, thí chủ lần này đến đây có chuyện gì muốn hỏi bần tăng sao?” Vị hòa thượng Thường Hòa này không vòng vo tam quốc, hỏi thẳng Huyền Diệp muốn nói gì, dù ông ấy chỉ là hòa thượng, nhưng thời gian của hòa thượng cũng rất quý giá.
“Mấy ngày trước ta có một giấc mộng, giấc mộng đó rất chân thật, khiến ta không phân biệt được là thật hay giả.” Thật ra Huyền Diệp cũng không ôm hy vọng gì lớn, nhưng chuyện này huyền diệu khó giải thích, hắn không giải quyết được chỉ có thể xin ý kiến chuyên gia.
“Không biết lý do gì khiến thí chủ đánh giá giấc mộng chân thật?”
“Bởi vì vật xuất hiện trong mộng thực sự tồn tại.”
Thường Hòa biết thiếu niên trước mắt thân phận cao quý, vì thế không hỏi mơ thấy chuyện gì, hơn nữa tuy ông ấy xưng là cao tăng, nhưng cũng là có chút thành tựu ở lĩnh vực phật pháp thôi, đổi thành hiện đại chính là nhà nghiên cứu thuyết pháp, bảo ông ấy giả làm thần phật thì hơi quá sức. Nhưng dù gì Thường Hòa cũng là nhân vật thân kinh bách chiến, dễ dàng nói được những lời mông lung.
“Bần tăng thấy thí chủ tướng mạo bất phàm, cuộc đời nhất định suôn sẻ, nhưng nhân sinh mười việc có đến tám chín không được như ý, có lẽ giấc mộng là để cảnh tỉnh thí chủ.” Thường Hòa dừng một chút, “Thí chủ chỉ cần thuận theo tâm ý, đừng để ngoại vật cám dỗ là có thể gặp dữ hóa lành.”
Huyền Diệp cũng không biết hòa thượng này nói quá hay nói thật, hắn cũng chỉ có thể gật đầu, quyết định trở về nghiền ngẫm thật tốt mấy câu đó
“Vậy cảm tạ đại sư.” Huyền Diệp chắp tay đứng dậy, tiểu biểu muội vẫn còn ở bên ngoài chờ hắn, hắn cũng không thể trì hoãn quá lâu.
“Thí chủ đi thong thả.” Thoạt nhìn Thường Hòa rất có phong phạm đại sư, nhưng ông ấy tự biết khả năng của mình, làm gì có ai nhìn tướng nhìn chữ mà nói được vận mệnh cả đời, giải mộng càng không phải sở trường của ông ấy, quý nhân có chuyện, đành lôi ông ấy ra chống đỡ thôi.
Huyền Diệp vừa ra khỏi cửa liền thấy Chỉ Lan đang tán gẫu cùng một cô gái khác dưới tàng cây, dù nàng đang cười, nhưng Huyền Diệp dám khẳng định nha đầu này buồn chán không chịu nổi rồi. Huyền Diệp không nhanh không chậm đi đến, mới phát hiện người đang nói chuyện cùng Chỉ Lan là người hắn chán ghét nhất trong giấc mộng kia, Hách Xá Lí Bảo Doanh.
“Nô tỳ tham kiến Tam aka, Tam aka cát tường.” Hách Xá Lí thấy Huyền Diệp đã đi tới, có chút không tình nguyện hành lễ, phải tự xưng là nô tỳ, cô ta cảm thấy rất tổn thương.
Huyền Diệp không thèm liếc đến cô ta nói với Chỉ Lan, “Em có vẻ buồn chán, chúng ta đi dạo phố một lúc.”
Hách Xá Lí phải nhún mình hành lễ vốn đã thấy ấm ức, nghe Huyền Diệp nói xong càng giận hơn, sao lại buồn chán, ý là nói chuyện với cô ta rất đáng chán sao?
Huyền Diệp nói xong mới làm ra vẻ như giờ mới thấy Hách Xá Lí, nói: “Đứng lên đi.” Cũng không hỏi “nàng là ai”, cầm tay Chỉ Lan đi luôn.
“Tam aka xin dừng bước.” Hách Xá Lí vốn luôn cho rằng Huyền Diệp chỉ nhìn thấy cô ta nhất định sẽ sững sờ ngỡ ngàng một phen, ngờ đâu hắn chẳng buồn nhìn đã quay lưng đi. Dù cô ta không thích Huyền Diệp thậm chí có chút khinh thường, nhưng chỉ có thể là cô ta ghét bỏ hắn, mà không phải là hắn ghét bỏ cô ta, thế nên quyết đoán hành động để gây sự chú ý.
“Không biết vị tiểu thư này có chuyện gì?” Huyền Diệp quay đầu quan sát Hách Xá Lí.
“Không có gì, chỉ là nô tỳ và Chỉ Lan muội muội vừa gặp mà như đã quen, muốn tặng muội muội một lễ vật ra mắt.” Hách Xá Lí lấy từ trong túi tiền ra một viên kim cương màu hồng nhạt, viên kim cương kia long lanh trong suốt, Chỉ Lan vừa nhìn liền thích, nhưng nàng biết lễ vật ra mắt chỉ là cái cớ mà Hách Xá Lí lấy bừa, mục tiêu đích thực là Hoàng đế tương lai đứng bên cạnh nàng cơ.
“Ah? Vậy Gia thay mặt biểu muội cảm ơn.” Huyền Diệp cũng biết Hách Xá Lí chỉ đang gây sự chú ý với hắn, nhưng Chỉ Lan có vẻ thích thứ đó, hắn cũng coi như nhận.
“Chỉ Lan cảm ơn tỷ tỷ.” Chỉ Lan cũng cười nói cám ơn, nhìn qua thật không khác nào hai chị em tốt.
“Đi thôi!” Huyền Diệp phớt lờ Hách Xá Lí, nắm tay Chỉ Lan quay lưng đi .
Hách Xá Lí nhìn bóng lưng hai người xa khuất, mới nhếch môi cười mỉa, trèo càng cao ngã càng đau, chưa chắc tiểu Đông thị đã có mệnh để mà hưởng thụ tình yêu của bậc đế vương.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: công nghệ chế tác thủy tinh thời Khang Ung Càn rất phát triển, mọi người có thể đi xem chế phẩm thời kỳ đó, đẹp lắm. ~
Không lẽ đồng chí Hách Xá Lí chuẩn bị xuất chiêu? ~
Linh cảm mách bảo tôi cô ta chỉ là vật hi sinh..
“Tình hình sản xuất thủy tinh đến đâu rồi?” Huyền Diệp vốn định đi xem thủy tinh thành phẩm ngay lập tức, nhưng nhìn Chỉ Lan nóng bức mệt mỏi, suy nghĩ một chút liền nói, “Thôi, nghỉ ngơi một lát đã, đặt mấy khối băng trong phòng, pha trà, rồi mang mấy sản phẩm thủy tinh vào đây.”
Chủ quản vội vàng cúi đầu, cung kính trả lời, nhưng lòng đang méo xệch, nơi này kiếm đâu ra băng, ông chủ này rõ ràng là không biết khó khăn của nhân gian, xem ra chỉ có tìm cách vay mượn.
“Lan nhi vẫn còn nóng sao?” Huyền Diệp nhấp một ngụm trà, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Không sao ạ.” Khi ở trong cung Chỉ Lan vốn không thấy khổ sở vì nóng, thứ nhất là vì có băng làm mát, thứ hai là có cung nữ quạt, lần này xuất cung thật sự mệt mỏi.
“Quảng Tế Tự là chỗ tránh nóng, một lúc nữa đến đấy sẽ dễ chịu hơn.” Huyền Diệp dỗ dành thuyết phục Chỉ Lan, để tránh việc nàng đòi về cung, hôm nay hắn xuất cung, mục đích chính là tìm cao tăng giải mộng.
“Vâng, biểu ca, thủy tinh là cái gì ạ?” Chỉ Lan giả vờ thắc mắc.
“Một lát nữa em nhìn thấy sẽ biết.” Huyền Diệp thật sự không biết giải thích thế nào, thật ra có là người hiện đại cũng không biết giải thích.
“A.” Chỉ Lan đang suy nghĩ người làm ra thủy tinh là ai, nàng cảm thấy mười người xuyên không mà có một người biết làm thủy tinh thì đã là quá giỏi rồi, hơn nữa nhất định phải là học Hóa chuyên ngành, nếu không cũng là gia đình có xưởng sản xuất thủy tinh, so với những nhân tài xuyên không mang theo tri thức kỹ thuật hiện đại, nàng cảm thấy bản thân thật kém cỏi.
Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan có phần mệt mỏi cũng không lo lắng, hắn rất tự tin là Chỉ Lan nhìn thấy thủy tinh khẳng định sẽ thấy phấn chấn.
“Gia, đây là sản phẩm làm theo phương pháp ngài đưa.” Chủ quản đặt một hộp gỗ lên bàn.
Huyền Diệp mở hộp, bên trong quả nhiên là thủy tinh hắn từng thấy trong mộng, kỹ thuật sản xuất vẫn còn thơ sơ, nhưng không ảnh hưởng tới sức hấp dẫn của khối thủy tinh. Đó là một khối thủy tinh trong, cầm lên có thể mơ hồ thấy được cảnh vật bên trong, thời Thanh sơ mà làm được sản phẩm thủy tinh thế này phải nói là rất khá.
Chỉ Lan nhìn khối thủy tinh, không biết tại sao lại thấy giống đồ nhựa, nhưng nàng vẫn làm ra vẻ rất kinh ngạc.
“Biểu ca, thứ này thật đẹp, gần như trong suốt! Đây là thủy tinh sao?”
Huyền Diệp rất hài lòng với phản ứng của Chỉ Lan, gật đầu nói, “Thật ra đây mới chỉ là bán thành phẩm, khi kỹ thuật chế tạo tốt hơn sẽ làm được những sản phẩm còn tinh xảo hơn.”
Chỉ Lan gật đầu dù không hiểu hết, nàng thật sự không có hứng thú với thủy tinh, nhưng không muốn làm Huyền Diệp mất hứng.
“Biểu ca, ai nghĩ ra thứ này vậy? Thật thông minh!”
“Tôi cũng không biết, là thuộc hạ dâng lên.” Huyền Diệp không thể nói là thứ hắn thấy trong mơ, vậy thì hoang đường quá.
“A.” Chỉ Lan biết không hỏi được gì nữa nên cúi đầu uống trà, nàng dùng hành động tỏ vẻ nàng rất buồn chán, muốn rời khỏi chỗ này.
Huyền Diệp cũng nhìn ra Chỉ Lan không muốn ngồi đây nữa, vì vậy hắn cho báo cáo nhanh rồi lên đường đi Quảng Tế Tự.
“Gia, có băng rồi.” Tổng quản vừa dứt lời liền hối hận, sao chưa gì đã đi, hắn đừng nói thì có phải là có thể mang băng đi trả cho người ta.
“Uh, đặt vào trong xe.” Nhìn Huyền Diệp không thèm quay đầu, tổng quản cảm thấy tổn thương sâu sắc.
Có khối băng trong xe quả nhiên dễ chịu hơn, Chỉ Lan nghĩ nếu có thể vén rèm thì càng tốt. Nhưng nàng không còn tâm trí nghĩ đến chuyện nóng hay không nóng nữa, bởi vì Huyền Diệp lại ngồi bên cạnh nàng.
“Biểu ca.” Chỉ Lan có chút sợ hãi, vì vậy thanh âm cũng nhỏ hơn.
“Có chuyện gì?” Huyền Diệp biết rõ Chỉ Lan đang nghĩ gì, nhưng vì đang muốn đùa nàng nên làm ra vẻ không hay biết gì.
“Không có gì ạ.” Chỉ Lan uể oải cúi đầu, nàng thật sự không có dũng khí bảo Huyền Diệp ngồi xa ra một chút, cũng không nên ôm nàng hay hôn thân mật gì đó.
Huyền Diệp cười khẽ, không làm khó Chỉ Lan nữa, nhắm mắt suy nghĩ, Chỉ Lan cũng không nói gì, bình an vô sự đến Quảng Tế Tự.
Quảng Tế Tự là đạo trường của Luật Tông giai đoạn Thanh sơ, Luật Tông là một tông phái của Phật Giáo, vì nghiên cứu tuân thủ các điều giới luật mà gọi là Luật Tông. Từ năm Thuận Trị thứ 5, Thuận Trị Đế để Ngọc Quang luật sư khai đường truyền thành trong chùa, tính ra đã được 20 năm. Trong thời gian đó Quảng Tế Tự có trải qua nhiều lần tu sửa, nhưng vẫn duy trì được sự thịnh vượng từ thời Minh.
Quảng Tế Tự có ba đường vào, Huyền Diệp và Chỉ Lan đi đường bình thường, đi qua cổng là thấy Thiên Vương Điện nổi tiếng, bên trong có rất nhiều người đang dâng hương, quả nhiên hương khói thịnh vượng.
“Vị thí chủ, mời đi bên này.” Một tiểu sa di nhìn thấy nhóm Huyền Diệp đi vào nhanh chóng tới dẫn đường.
“Uh.” Huyền Diệp đương nhiên sẽ không tới mà không chuẩn bị trước, trước khi tới hắn đã phái người báo với trụ trì, vì vậy trụ trì và vị cao tăng vân du mới về đang chờ hắn
“Lan nhi, em đi Đại Hùng Điện thắp nén hương trước. Biểu ca… biểu ca có mấy chuyện muốn nói riêng với trụ trì.” Huyền Diệp không thể nói hắn muốn nhờ cao tăng giải mộng.
“Dạ, biểu ca đừng nói chuyện lâu nhé.” Chỉ Lan đá đá hòn đá nhỏ bên chân, lần xuất cung này chẳng có gì thú vị.
“Vậy em chờ anh, đừng đi lại lung tung biết không?” Huyền Diệp lại dặn dò bọn thuộc hạ mới đi theo tiểu sa di.
Trong phòng quả nhiên có hai vị hòa thượng đang chờ, một người mặc nhìn đẹp hơn một chút là trụ trì, vậy thì vị hòa thượng mặc mộc mạc kia chính là cao tăng vân du mới về. Trụ trì nhìn Huyền Diệp đi vào, cúi người chào rồi đi ra, ông ấy biết có chuyện không nên nghe, ông ấy chỉ phụ trách làm trung gian liên lạc thôi.
“Không biết phải xưng hô với đại sư thế nào?” Huyền Diệp ngồi xuống hỏi.
“Bần tăng pháp danh Thường Hòa, thí chủ lần này đến đây có chuyện gì muốn hỏi bần tăng sao?” Vị hòa thượng Thường Hòa này không vòng vo tam quốc, hỏi thẳng Huyền Diệp muốn nói gì, dù ông ấy chỉ là hòa thượng, nhưng thời gian của hòa thượng cũng rất quý giá.
“Mấy ngày trước ta có một giấc mộng, giấc mộng đó rất chân thật, khiến ta không phân biệt được là thật hay giả.” Thật ra Huyền Diệp cũng không ôm hy vọng gì lớn, nhưng chuyện này huyền diệu khó giải thích, hắn không giải quyết được chỉ có thể xin ý kiến chuyên gia.
“Không biết lý do gì khiến thí chủ đánh giá giấc mộng chân thật?”
“Bởi vì vật xuất hiện trong mộng thực sự tồn tại.”
Thường Hòa biết thiếu niên trước mắt thân phận cao quý, vì thế không hỏi mơ thấy chuyện gì, hơn nữa tuy ông ấy xưng là cao tăng, nhưng cũng là có chút thành tựu ở lĩnh vực phật pháp thôi, đổi thành hiện đại chính là nhà nghiên cứu thuyết pháp, bảo ông ấy giả làm thần phật thì hơi quá sức. Nhưng dù gì Thường Hòa cũng là nhân vật thân kinh bách chiến, dễ dàng nói được những lời mông lung.
“Bần tăng thấy thí chủ tướng mạo bất phàm, cuộc đời nhất định suôn sẻ, nhưng nhân sinh mười việc có đến tám chín không được như ý, có lẽ giấc mộng là để cảnh tỉnh thí chủ.” Thường Hòa dừng một chút, “Thí chủ chỉ cần thuận theo tâm ý, đừng để ngoại vật cám dỗ là có thể gặp dữ hóa lành.”
Huyền Diệp cũng không biết hòa thượng này nói quá hay nói thật, hắn cũng chỉ có thể gật đầu, quyết định trở về nghiền ngẫm thật tốt mấy câu đó
“Vậy cảm tạ đại sư.” Huyền Diệp chắp tay đứng dậy, tiểu biểu muội vẫn còn ở bên ngoài chờ hắn, hắn cũng không thể trì hoãn quá lâu.
“Thí chủ đi thong thả.” Thoạt nhìn Thường Hòa rất có phong phạm đại sư, nhưng ông ấy tự biết khả năng của mình, làm gì có ai nhìn tướng nhìn chữ mà nói được vận mệnh cả đời, giải mộng càng không phải sở trường của ông ấy, quý nhân có chuyện, đành lôi ông ấy ra chống đỡ thôi.
Huyền Diệp vừa ra khỏi cửa liền thấy Chỉ Lan đang tán gẫu cùng một cô gái khác dưới tàng cây, dù nàng đang cười, nhưng Huyền Diệp dám khẳng định nha đầu này buồn chán không chịu nổi rồi. Huyền Diệp không nhanh không chậm đi đến, mới phát hiện người đang nói chuyện cùng Chỉ Lan là người hắn chán ghét nhất trong giấc mộng kia, Hách Xá Lí Bảo Doanh.
“Nô tỳ tham kiến Tam aka, Tam aka cát tường.” Hách Xá Lí thấy Huyền Diệp đã đi tới, có chút không tình nguyện hành lễ, phải tự xưng là nô tỳ, cô ta cảm thấy rất tổn thương.
Huyền Diệp không thèm liếc đến cô ta nói với Chỉ Lan, “Em có vẻ buồn chán, chúng ta đi dạo phố một lúc.”
Hách Xá Lí phải nhún mình hành lễ vốn đã thấy ấm ức, nghe Huyền Diệp nói xong càng giận hơn, sao lại buồn chán, ý là nói chuyện với cô ta rất đáng chán sao?
Huyền Diệp nói xong mới làm ra vẻ như giờ mới thấy Hách Xá Lí, nói: “Đứng lên đi.” Cũng không hỏi “nàng là ai”, cầm tay Chỉ Lan đi luôn.
“Tam aka xin dừng bước.” Hách Xá Lí vốn luôn cho rằng Huyền Diệp chỉ nhìn thấy cô ta nhất định sẽ sững sờ ngỡ ngàng một phen, ngờ đâu hắn chẳng buồn nhìn đã quay lưng đi. Dù cô ta không thích Huyền Diệp thậm chí có chút khinh thường, nhưng chỉ có thể là cô ta ghét bỏ hắn, mà không phải là hắn ghét bỏ cô ta, thế nên quyết đoán hành động để gây sự chú ý.
“Không biết vị tiểu thư này có chuyện gì?” Huyền Diệp quay đầu quan sát Hách Xá Lí.
“Không có gì, chỉ là nô tỳ và Chỉ Lan muội muội vừa gặp mà như đã quen, muốn tặng muội muội một lễ vật ra mắt.” Hách Xá Lí lấy từ trong túi tiền ra một viên kim cương màu hồng nhạt, viên kim cương kia long lanh trong suốt, Chỉ Lan vừa nhìn liền thích, nhưng nàng biết lễ vật ra mắt chỉ là cái cớ mà Hách Xá Lí lấy bừa, mục tiêu đích thực là Hoàng đế tương lai đứng bên cạnh nàng cơ.
“Ah? Vậy Gia thay mặt biểu muội cảm ơn.” Huyền Diệp cũng biết Hách Xá Lí chỉ đang gây sự chú ý với hắn, nhưng Chỉ Lan có vẻ thích thứ đó, hắn cũng coi như nhận.
“Chỉ Lan cảm ơn tỷ tỷ.” Chỉ Lan cũng cười nói cám ơn, nhìn qua thật không khác nào hai chị em tốt.
“Đi thôi!” Huyền Diệp phớt lờ Hách Xá Lí, nắm tay Chỉ Lan quay lưng đi .
Hách Xá Lí nhìn bóng lưng hai người xa khuất, mới nhếch môi cười mỉa, trèo càng cao ngã càng đau, chưa chắc tiểu Đông thị đã có mệnh để mà hưởng thụ tình yêu của bậc đế vương.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: công nghệ chế tác thủy tinh thời Khang Ung Càn rất phát triển, mọi người có thể đi xem chế phẩm thời kỳ đó, đẹp lắm. ~
Không lẽ đồng chí Hách Xá Lí chuẩn bị xuất chiêu? ~
Linh cảm mách bảo tôi cô ta chỉ là vật hi sinh..
/137
|