Taoo sẽe giếtt chếtt màyy conn khốnn!!!
Taoo sẽe giết chếtt màyy conn khốnn!!
Taoo sẽe giếtt chếtt màyy conn khốnn!!
Taoo sẽe giếtt chếtt màyy conn khốnn!!
Hớp!! Hộc hộc!!
Loan thức dậy mà người đầy mồ hôi nhễ nhại. Giọng nói này nghe rất quen... là của Vy cơ mà!? Tại sao... chẳng nhẽ... Vy muốn giết cô thật sự sao??
Ôm đầu mình luồn tay qua những kẻ tóc, cô không muốn tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Dù gì chỉ mới có 3h sáng, hay rãnh rỗi xem một chút tài liệu của lớp cũng được. Không biết đã gần đến sinh nhật của ai rồi?
Vy...
Là sinh nhật của kẻ muốn giết mình
'Một con người một khi đã lên quyết tâm làm gì đó thì bất cứ việc gì xảy ra sẽ không khiến tâm can họ bị lung lay'
Không!! Cái này không nên tổ chức, hay để một mình cô ta tự luyến sẽ hay hơn
Đổi chủ đề Loan xem qua xấp tranh từ nhạt đến rõ ràng mà cô đã tự tay phát họa trong bệnh viện thông qua những giấc mơ. Một hốc cây, bầy khỉ và một em bé 3 tuổi
Tại sao? Tại sao cô lại mơ thấy những điều này. Người đó liệu muốn truyền đạt lại cho cô cái gì hay muốn cô tìm thằng bé trong hình?
Đúng rồi!! Năm nay nếu tính đúng thì con của chị Tuyết Nhi đã được ba tuổi. Có khi nào... nhưng không!! Con chị ấy mất tích rồi. Nói trắng ra là khả năng đã chết rất cao. Từ độ cao đó thì khó mà sống được
*Tuyết Nhi: tên người đã chết*
- Giúpp chịi... nóo cònn sốngg
Loan giật nảy người nhìn về đằng sau. Là chị ấy bằng xương bằng thịt, chỉ thiếu thốn khuôn mặt hồng hào thời nào vẫn còn đó
- Chị Tuyết Nhi!!- Loan hét lớn, cô quá đỗi nhớ người này rồi
Loan nhìn cô cô nhìn Loan, hai người cứ thế bốn mắt chạm nhau. Cô gái ấy thật đẹp dù đã là một xác chết. Sống mũi cô cao mang đậm chất người phương Tây, mắt hai mí to tròn sâu thẳm khiến ai khi nhìn cũng bị cuốn vào trong đó, môi mỏng mấp máy thật đáng yêu. Đúng!! Cô ấy đang muốn nói gì đó nhưng Loan hoàn toàn không nghe rõ. Muốn nghe rõ hơn, Loan bước lại gần Tuyết Nhi... nhưng càng tiến một bước sắc thái của Nhi càng biến đổi trong rất ghê rợn và rồi cả cơ thể cô gái mềm nhũng tan thành bọt khí
- Chị chưa nói chuyện với em xong mà...
Lúc này Loan mới bừng tỉnh trên chiếc bàn học của mình. Thì ra chỉ là một giấc mơ nhưng có phần rất thật. Con chị ấy còn sống, liệu có thật như vậy không!? Vy cũng đang tìm kiếm nó, có lẽ cô nên tin một lần thì hơn
...
Taoo sẽe giếtt chếtt màyy conn khốnn!!
Vy giật nảy người khi nghe xong câu nói vang vọng trong màn đêm. Đây là lời mà cô đã rủa thầm khi Loan rời khỏi. Nhưng đây không phải giọng của cô!!
Ai?? Là ai??
...
Tối đó quả thật chẳng thể ngủ được. Câu nói đó... nó cứ ám ảnh trong đầu Vy. Chẳng nhẽ... cô sẽ chết??
- Xì!! Đừng hòng giả ma giả quỷ
Kì lạ... hôm nay nổi hứng nào lại đóng cửa lớp?? Giờ này đâu phải là sớm. Vy mở cửa bên trong liền có tiếng hò reo
- Chúc mừng sinh nhật... Vy~~~~
Ả giật mình nhìn những mảnh pháo giấy đang rơi từ trên không xuống dưới đất. Sao họ lại có thể biết được ngày sinh của cô nhỉ??
- Thêm tuổi mới đẹp hơn nha~~~
Vy cươg như một lời cảm ơn
- Loan đã báo cho tụi này biết về sinh hật của cậu đó
Vy nhăn mày nhìn phía bàn của Loan. Cô đang cắm cúi làm gì đó, nhừng tờ giấy cứ được lật đi lật lại khiến Loan như trở thành một người công nhân viên chức trong văn phòng
Cô bạn ấy đề nghị Vy có thể bước lại và nói một lời cảm ơn. Vy liền đồng ý bước đến trước bàn mà Loan đang ngồi một mình. Cô nhanh chóng cầm xấp giấy lên để trước mặt mình. Vy hiểu và Vy biết hành động này là như thế nào- Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay
Loan chỉ gật đầu nhẹ mắt không hề có ý nhìn thẳng vào con ngươi sâu hoắc của ai kia. Mà chắc gì người ta đã nhìn mình? Đang chăm chăm vào cái xấp giấy mà Loan đang cầm trên tay này
- Cậu có thể về chỗ ngồi
Loan nố lạnh lùng. Nén cảm xúc Lại Vy cố gắng rặng thêm một nụ cười
Thật đáng ghét, dám làm vẻ mặt đó với mình. Hay lắm.Mày sẽ bại trong tay tao
Giờ ra chơi bao giờ cũng nhộn nhịp ồn ào cả. Tất cả mọi người trong lớp đều rủ nhanh xuống cănteen để tổ chức một buổi sinh nhật thật linh đình cho Vy. Về phần Loan liền rút lui nói dối là có việc tại sở cảnh sát. Bảo thì tránh né nói rằng mình cần đưa lời khai về vụ việc hôm trước. Minh vắng học, Ngọc đi xem mắt. Chắc hẳn Minh rất đau lòng
Bảo đang đi dạo bên bờ kênh, thật bất ngờ vì Loan vẫn ở đó, mắt vẫn chăm chú vào những tờ giấy trên tay
- Loan!!
Anh cất tiếng gọi phá tan bầu không khí căng thẳng đang bao trùm lấy. Loan miểm cười
- Cậu đang xem gì vậy??
Loan lại trở về khuôn mặt rối ren đó, cô đưa cho Bảo xem tấm ảnh rõ ràng nhất trong xấp giấy tờ. Anh liền đứng người. Mặt thằng nhóc này... rất giống thằng nhóc ba năm trước
...
Vy được tặng khá nhiều quà.Toàn bộ đều là của cả lớp. Mang một đống như thế này về nhà là cả một quá trình
- Thật là phiền phức... nhưng... cũng vui
À!! Vẫn còn cái bánh sinh nhật bên ngoài. Nó được trong một chiếc hộp khá kĩ càng. Lớp này chu đáo thật
Loan đã báo cho tụi này biết
Con nhỏ này... mày sợ tao giết mày à
Bây giờ là đến lúc mở quà. Hết ngày rồi. Khoan!! Đầu tiên phải là bánh sinh nhật trước đã. Đây là quà của lớp phó học tập
Đây là hộp quà được giấy hồng, màu mà cố thích. Màu hường mộng mơ:')
Hộp quà được bao bộc khá kĩ càng, dường như không phải là một lớp và cũng chẳng phải là một hộp quà. Chắc đang muốn làm cô bất ngờ đây mà
1 lớp...
2 lớp...
3 lớp...
Cuối cùng là một chiếc hộp nhỏ có nắp. Vy nhắm mắt bắt đầu mở nó ra...
Mi mắt bắt đầu di chuyển, con ngươi hiện rõ trong không khí và hơn nữa nó còn to hơn bình thường...
- Cái... cái gì...
Đó không phải là một chiếc bánh sinh nhật như cô đã nghĩ, một cái đầu lâu. Nói đúng hơn chính là một cái đầu người đầy máu, miệng thig bị toét đến tận man tai, mắt thì như bị cắt mất mí không thể nhắm lại. Tóc tai bù xù như vừa tắm xong, không phải nước mà chính là những giọt máu rơi lả chả xuống. Cái đầu như vừa được cắt tiết khỏi thân người, máu cứ thế chảy rồi theo sóng bàn chảy xuống dưới nền đất lặng im. Một mùi tanh tươi bốc lên làm Vy muốn ói. Cái cơ quan nội tạng bị đảo lộn không đúng vị trí. Nếu tiếp tục chứng kiến những thứ như thế này chắc chắn ngày mai cô phải cầm cây chổi lau nhà mà chà qua chà lại. Vy nhanh chóng cầm hết tất cả những hộp quà còn lại đi vào bếp ngồi xuống. Cô thở nhẹ nhìn ra bàn ăn ở phòng cách chíu ánh mắt đến cái đầu, nó chuyển động?? Xoay 90 độ dù không có có thể? Bốn mắt chạm nhau...
Quả tim của Vy như muốn nhảy ra ngoài vội chạy đến đóng cửa sổ lại
- Bọn họ tặng mình cái quái gì vậy?? Không vui chút nào- Cô thầm rủa
Nhìn những hộp quà còn lại, lòng cô mang một nỗi bất an khó nói. Nó sẽ chứa những gì đây??
Taoo sẽe giết chếtt màyy conn khốnn!!
Taoo sẽe giếtt chếtt màyy conn khốnn!!
Taoo sẽe giếtt chếtt màyy conn khốnn!!
Hớp!! Hộc hộc!!
Loan thức dậy mà người đầy mồ hôi nhễ nhại. Giọng nói này nghe rất quen... là của Vy cơ mà!? Tại sao... chẳng nhẽ... Vy muốn giết cô thật sự sao??
Ôm đầu mình luồn tay qua những kẻ tóc, cô không muốn tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Dù gì chỉ mới có 3h sáng, hay rãnh rỗi xem một chút tài liệu của lớp cũng được. Không biết đã gần đến sinh nhật của ai rồi?
Vy...
Là sinh nhật của kẻ muốn giết mình
'Một con người một khi đã lên quyết tâm làm gì đó thì bất cứ việc gì xảy ra sẽ không khiến tâm can họ bị lung lay'
Không!! Cái này không nên tổ chức, hay để một mình cô ta tự luyến sẽ hay hơn
Đổi chủ đề Loan xem qua xấp tranh từ nhạt đến rõ ràng mà cô đã tự tay phát họa trong bệnh viện thông qua những giấc mơ. Một hốc cây, bầy khỉ và một em bé 3 tuổi
Tại sao? Tại sao cô lại mơ thấy những điều này. Người đó liệu muốn truyền đạt lại cho cô cái gì hay muốn cô tìm thằng bé trong hình?
Đúng rồi!! Năm nay nếu tính đúng thì con của chị Tuyết Nhi đã được ba tuổi. Có khi nào... nhưng không!! Con chị ấy mất tích rồi. Nói trắng ra là khả năng đã chết rất cao. Từ độ cao đó thì khó mà sống được
*Tuyết Nhi: tên người đã chết*
- Giúpp chịi... nóo cònn sốngg
Loan giật nảy người nhìn về đằng sau. Là chị ấy bằng xương bằng thịt, chỉ thiếu thốn khuôn mặt hồng hào thời nào vẫn còn đó
- Chị Tuyết Nhi!!- Loan hét lớn, cô quá đỗi nhớ người này rồi
Loan nhìn cô cô nhìn Loan, hai người cứ thế bốn mắt chạm nhau. Cô gái ấy thật đẹp dù đã là một xác chết. Sống mũi cô cao mang đậm chất người phương Tây, mắt hai mí to tròn sâu thẳm khiến ai khi nhìn cũng bị cuốn vào trong đó, môi mỏng mấp máy thật đáng yêu. Đúng!! Cô ấy đang muốn nói gì đó nhưng Loan hoàn toàn không nghe rõ. Muốn nghe rõ hơn, Loan bước lại gần Tuyết Nhi... nhưng càng tiến một bước sắc thái của Nhi càng biến đổi trong rất ghê rợn và rồi cả cơ thể cô gái mềm nhũng tan thành bọt khí
- Chị chưa nói chuyện với em xong mà...
Lúc này Loan mới bừng tỉnh trên chiếc bàn học của mình. Thì ra chỉ là một giấc mơ nhưng có phần rất thật. Con chị ấy còn sống, liệu có thật như vậy không!? Vy cũng đang tìm kiếm nó, có lẽ cô nên tin một lần thì hơn
...
Taoo sẽe giếtt chếtt màyy conn khốnn!!
Vy giật nảy người khi nghe xong câu nói vang vọng trong màn đêm. Đây là lời mà cô đã rủa thầm khi Loan rời khỏi. Nhưng đây không phải giọng của cô!!
Ai?? Là ai??
...
Tối đó quả thật chẳng thể ngủ được. Câu nói đó... nó cứ ám ảnh trong đầu Vy. Chẳng nhẽ... cô sẽ chết??
- Xì!! Đừng hòng giả ma giả quỷ
Kì lạ... hôm nay nổi hứng nào lại đóng cửa lớp?? Giờ này đâu phải là sớm. Vy mở cửa bên trong liền có tiếng hò reo
- Chúc mừng sinh nhật... Vy~~~~
Ả giật mình nhìn những mảnh pháo giấy đang rơi từ trên không xuống dưới đất. Sao họ lại có thể biết được ngày sinh của cô nhỉ??
- Thêm tuổi mới đẹp hơn nha~~~
Vy cươg như một lời cảm ơn
- Loan đã báo cho tụi này biết về sinh hật của cậu đó
Vy nhăn mày nhìn phía bàn của Loan. Cô đang cắm cúi làm gì đó, nhừng tờ giấy cứ được lật đi lật lại khiến Loan như trở thành một người công nhân viên chức trong văn phòng
Cô bạn ấy đề nghị Vy có thể bước lại và nói một lời cảm ơn. Vy liền đồng ý bước đến trước bàn mà Loan đang ngồi một mình. Cô nhanh chóng cầm xấp giấy lên để trước mặt mình. Vy hiểu và Vy biết hành động này là như thế nào- Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay
Loan chỉ gật đầu nhẹ mắt không hề có ý nhìn thẳng vào con ngươi sâu hoắc của ai kia. Mà chắc gì người ta đã nhìn mình? Đang chăm chăm vào cái xấp giấy mà Loan đang cầm trên tay này
- Cậu có thể về chỗ ngồi
Loan nố lạnh lùng. Nén cảm xúc Lại Vy cố gắng rặng thêm một nụ cười
Thật đáng ghét, dám làm vẻ mặt đó với mình. Hay lắm.Mày sẽ bại trong tay tao
Giờ ra chơi bao giờ cũng nhộn nhịp ồn ào cả. Tất cả mọi người trong lớp đều rủ nhanh xuống cănteen để tổ chức một buổi sinh nhật thật linh đình cho Vy. Về phần Loan liền rút lui nói dối là có việc tại sở cảnh sát. Bảo thì tránh né nói rằng mình cần đưa lời khai về vụ việc hôm trước. Minh vắng học, Ngọc đi xem mắt. Chắc hẳn Minh rất đau lòng
Bảo đang đi dạo bên bờ kênh, thật bất ngờ vì Loan vẫn ở đó, mắt vẫn chăm chú vào những tờ giấy trên tay
- Loan!!
Anh cất tiếng gọi phá tan bầu không khí căng thẳng đang bao trùm lấy. Loan miểm cười
- Cậu đang xem gì vậy??
Loan lại trở về khuôn mặt rối ren đó, cô đưa cho Bảo xem tấm ảnh rõ ràng nhất trong xấp giấy tờ. Anh liền đứng người. Mặt thằng nhóc này... rất giống thằng nhóc ba năm trước
...
Vy được tặng khá nhiều quà.Toàn bộ đều là của cả lớp. Mang một đống như thế này về nhà là cả một quá trình
- Thật là phiền phức... nhưng... cũng vui
À!! Vẫn còn cái bánh sinh nhật bên ngoài. Nó được trong một chiếc hộp khá kĩ càng. Lớp này chu đáo thật
Loan đã báo cho tụi này biết
Con nhỏ này... mày sợ tao giết mày à
Bây giờ là đến lúc mở quà. Hết ngày rồi. Khoan!! Đầu tiên phải là bánh sinh nhật trước đã. Đây là quà của lớp phó học tập
Đây là hộp quà được giấy hồng, màu mà cố thích. Màu hường mộng mơ:')
Hộp quà được bao bộc khá kĩ càng, dường như không phải là một lớp và cũng chẳng phải là một hộp quà. Chắc đang muốn làm cô bất ngờ đây mà
1 lớp...
2 lớp...
3 lớp...
Cuối cùng là một chiếc hộp nhỏ có nắp. Vy nhắm mắt bắt đầu mở nó ra...
Mi mắt bắt đầu di chuyển, con ngươi hiện rõ trong không khí và hơn nữa nó còn to hơn bình thường...
- Cái... cái gì...
Đó không phải là một chiếc bánh sinh nhật như cô đã nghĩ, một cái đầu lâu. Nói đúng hơn chính là một cái đầu người đầy máu, miệng thig bị toét đến tận man tai, mắt thì như bị cắt mất mí không thể nhắm lại. Tóc tai bù xù như vừa tắm xong, không phải nước mà chính là những giọt máu rơi lả chả xuống. Cái đầu như vừa được cắt tiết khỏi thân người, máu cứ thế chảy rồi theo sóng bàn chảy xuống dưới nền đất lặng im. Một mùi tanh tươi bốc lên làm Vy muốn ói. Cái cơ quan nội tạng bị đảo lộn không đúng vị trí. Nếu tiếp tục chứng kiến những thứ như thế này chắc chắn ngày mai cô phải cầm cây chổi lau nhà mà chà qua chà lại. Vy nhanh chóng cầm hết tất cả những hộp quà còn lại đi vào bếp ngồi xuống. Cô thở nhẹ nhìn ra bàn ăn ở phòng cách chíu ánh mắt đến cái đầu, nó chuyển động?? Xoay 90 độ dù không có có thể? Bốn mắt chạm nhau...
Quả tim của Vy như muốn nhảy ra ngoài vội chạy đến đóng cửa sổ lại
- Bọn họ tặng mình cái quái gì vậy?? Không vui chút nào- Cô thầm rủa
Nhìn những hộp quà còn lại, lòng cô mang một nỗi bất an khó nói. Nó sẽ chứa những gì đây??
/34
|