Đi!” Tôi khoác vai hắn, cùng nhau tới căng-tin, trên đường, tôi nghĩ không biết biểu tình giờ của hắn thì giống ai, coi ra như đang lo lắng hồi hộp, còn không ngừng cắn cắn môi, không biết có phải đói quá mà làm thế không. Mà tóm lại, tôi nhớ rất rõ, hôm ấy Biên Nhược Thủy cười vô cùng hạnh phúc, cho tới tận giờ tôi vẫn chưa từng thấy nụ cười nào như thế của hắn, lúc ăn cơm tôi cấm hắn không được nói gì, hắn từ đầu tới cuối đều rất vui. Cũng từ ngày đó, tôi bắt đầu thực sự lưu tâm tới hắn, thừa nhận hắn là bạn của tôi.
Sau này chuyện mất đồ cũng điều tra ra được, thủ phạm là một nam sinh ở ký túc xá đối diện, sau vụ đó hắn chuyển trường. Nghe nói trước khi đi hắn còn bị đánh một trận rất thê thảm, nhưng hắn cũng không kêu la gì. Điều kiện gia đình hắn không tồi, lấy trộm đồ của người khác chỉ là thói quen của hắn, bất tri bất giác trở thành thói quen khó bỏ, không lấy thứ gì thì sẽ cảm thấy vô cùng bứt rứt.
Đám cán bộ lớp cũng lờ phắt đi chuyện xin lỗi Biên Nhược Thủy, cũng may Biên Nhược Thủy hiền lành, không tính toán, chứ phải tôi, kiểu gì cũng phải tìm lũ con gái các nàng tính sổ một trận.
Từ sau vụ tôi đập bàn, mấy ngày sau Trương Kỳ Kỳ không thèm để ý tới tôi nữa, ở ký túc xá tôi khóc lóc, rên rỉ chuyện ‘vợ tôi’, nhưng kỳ thực trong lòng lại đang tính xem làm cách nào để bỏ cô ta. Tôi thực sự đã mệt quá rồi, không muốn đứng trước mặt con gái mà suốt ngày nói chuyện khép nép nhận sai này sai nọ nữa.
Tôi có bạn gái để làm gì thì tới bản thân tôi cũng không biết, chỉ nhớ là lúc nào cũng có bạn gái, ngay cả việc tại sao tôi phải dính tới chuyện yêu đương nữa, nó cũng giống như việc ăn rồi thì phải đi nặng đi nhẹ, là một phần tất yếu. Bây giờ, cơ bản là chuyện yêu đương với tôi mà nói không hề giống thứ tình cảm ngọt ngào khắc ghi trong tim như người ta vẫn hay nói, cùng lắm chỉ là để vui vẻ một chút, sau này đem bạn gái ra nói khoác với người khác một hồi, nói nàng biết nghe lời, nàng đẹp, nàng khả ái này nọ, nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, những lời nói đó chỉ là để phô trương mà thôi, cũng chẳng rõ là để giải quyết vấn đề danh dự hay sĩ diện hão nữa.
Lúc tôi còn rất nhỏ, mà cũng không nhỏ cho lắm, là cái hồi mới dậy thì đó! Tôi hay thấy anh hai mình cãi nhau với bạn gái, bạn gái anh tôi rất đẹp, lúc đó tôi cứ thắc mắc, hỏi anh tôi sao hai người lại cãi nhau. Anh tôi nói bởi nữ cô kia rất thích xài tiền, còn ích kỷ, sau đó bọn họ chia tay. Khi đó tôi đã quyết, sau này mình nhất định sẽ không giống anh hai, nếu tôi yêu ai đó, thì nhất định sẽ toàn tâm toàn ý cả đời chỉ yêu mình nàng, mặc kệ nàng là người như thế nào, nàng ích kỷ cũng được, thích tiêu tiền cũng tốt, tôi vẫn chỉ yêu mình nàng.
Không lâu sau, tôi cũng giống như anh hai.
Tôi còn nhớ người bạn gái đầu tiên của mình, mặc dù lúc đó chúng tôi không gặp nhau. Ấn tượng của hai người với nhau tất cả đều nhạt nhòa, giống như trong trò chơi tiếp sức vậy, chạy càng xa thì thấy càng mệt, rồi sẽ tới chỗ người khác. Nói chung ngồi ngẫm lại thấy rất chán.
Trương Kỳ Kỳ chắc thấy lần này tôi không xuống nước xin lỗi nên đã chủ động tới tìm, hỏi tôi ngày nghỉ có cùng đi Hoan Nhạc cốc với cô ta không. Tôi từ chối ngay, tôi nghĩ kỹ rồi, sau này nếu không yêu thật lòng, thì sẽ không tự tiện vung tiền ra nữa. Yêu bạn gái sao bằng được yêu chính cha mẹ của mình, tiền mồ hôi nước mắt cha mẹ làm ra sao lại phải dâng cho người yêu được chứ!
Tôi nằm lăn qua lăn lại trên giường mà mãi không ngủ được, chẳng biết tại sao nữa, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Tôi liếc nhìn màn hình di động, đã 12 giờ hơn rồi, Tiểu Tuấn tử đã kéo gỗ từ lâu. Hầy! Tôi thở dài một cái, nhìn xuống giường dưới, không ngờ vừa cúi xuống đã thấy một tên ăn trộm, Đạt Hề Duệ đang lén lút ở giường Biên Nhược Thủy làm cái trò gì đó. Lấy trộm đồ thì chắc không đâu, Đạt Hề Duệ là đứa có tiền, không tới mức phải đi ăn trộm của Biên Nhược Thủy a!
“Ê, mày làm gì đó?” Tôi kêu Đạt Hề Duệ.
Đạt Hề Duệ hoảng hồn giật mình, thiếu chút nữa là ngã lăn xuống đất, chắc chắn là đang tính làm chuyện xấu, không thì sao phải hoảng hốt thế chứ.
“Mày muốn hù chết tao hả? Mày không thấy tao phải lén lút hả, Tống Thiên Lộ?” Đạt Hề Duệ ngẩng đầu mắng nhỏ.
“Mày làm gì thế?” Tôi không muốn ngủ, cúi đầu nhìn xuống.
“Hừ!” Đạt Hề Duệ ngoắc ngoắc ngón tay, nhỏ giọng thì thầm vào tai tôi: “Đừng có nói to, tao đang cắt tóc Biên Nhược Thủy a!”
Tôi giật mình, “Mày cắt tóc nó làm gì? Mai nó đến trường làm sao được?”
“Mày nói cái gì chứ?” tay cầm kéo của Đạt Hề Duệ run lên một chút, “Nó thức dậy bây giờ.”
Vừa nói xong thì Tiểu Tuấn tử giường bên kia nói mơ lầm bầm mấy câu rồi trở mình ngủ tiếp. Tôi trèo từ giường trên xuống, giật lấy cây kéo từ tay Đạt Hề Duệ, “Tao nói cho mày nghe, Đạt Hề Duệ, mày đừng có giở trò này nọ nữa. Biên Nhược Thủy tuy rằng là đứa hiền lành, thật thà, nhưng mày cũng không nên khi dễ nó chứ! Là người cùng một phòng, sau này còn phải nhìn mặt nhau hai năm nữa đó!”
Tôi cố hạ giọng hết mức, Đạt Hề Duệ cũng không giật lại cây kéo. Nhìn tôi nói: “Tống Thiên Lộ, mày đừng có nói tao, mày không phải cũng hay bắt nạt người khác sao, tao chỉ định trêu Biên Nhược Thủy có một chút, so với chuyện mày đánh người thì có là gì? Sao giờ tự dưng mày giở thói nhân từ thế.”
Tôi đá nhẹ vào chân hắn, “Cái gì mà nhân từ chứ, tao trước nay vẫn tốt bụng thế, nhanh đi ngủ đi, tối khuya rồi còn lụi hụi giở trò.”
Đạt Hề Duệ gãi đầu, rồi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Một lát nữa tao ngủ, kỳ thực đầu Biên Nhược Thủy vốn đã chả ra cái hình gì rồi, thế này không phải là làm cho nó dễ coi hơn một chút sao! Lúc đầu tao cũng không nghĩ tới đâu, nhưng đây không phải là tiêu chuẩn đầu tiên khi chọn chồng sao!” Đạt Hề Duệ nói xong vỗ tôi một cái khiến tôi ngã chúi về phía cái giường.
Tôi liếc mắt nhìn Biên Nhược Thủy, hắn ngủ rất say, không có dấu hiệu nào như sắp tỉnh lại cả. Tôi ngồi ở đầu giường hắn, nhìn tóc hắn trong bóng tối, hình như nhìn cũng chẳng ra cái hình dạng gì cả. Đúng như lời nói của Đạt Hề Duệ, đầu Biên Nhược Thủy chả theo cái quy tắc nào hết. Bất quá tôi nghĩ hắn vẫn là đẹp trai, người hai miền nam bắc không giống nhau, so với chúng tôi vẫn là thanh tú hơn.
Hắn nằm ngủ một mình trên giường rất ngoan, không ngủ hỗn, tôi lại ngẫm tới lời Đạt Hề Duệ vừa nói. Nói chung thì người như Biên Nhược Thủy là của hiếm trong cái xã hội này, trừ việc toàn nói những thứ chả đâu vào đâu ra thì chả có gì đặc sắc nữa. Nhưng tại sao tôi vẫn nhất quyết nghĩ tốt cho hắn chứ? Tôi cũng chả hiểu ra sao nữa, lẽ nào do hắn chịu được tính khí nóng nảy của tôi chăng? Mua cơm cho tôi cũng không phải chỉ mình hắn, tôi cũng chưa từng nói cảm ơn với bất cứ ai, hơn nữa, Tiểu Tuấn tử cũng từng giặt quần áo cho tôi, thế sao tôi vừa thấy nó làm là lại muốn cho hai cú đấm vậy? Thực sự là không hiểu ra sao nữa mà.
“Này Tống Thiên Lộ, mày không phải là đang ngủ ngồi đấy chứ? Sao ngồi lâu thế?” Đạt Hề Duệ đánh khẽ vào vai khiến tôi khẽ giật mình, nói thì lại muốn lên giường ngủ ngay rồi.
Sáng hôm sau, Biên Nhược Thủy dậy thật sớm, đi tới lớp trước. Chắc chắn là không biết có người cắt tóc hắn rồi! Cũng không biết là ra cái dạng gì nữa, tôi đánh răng rửa mặt qua loa rồi cũng lên lớp. Tính ra thì tôi đến lớp cũng sớm, lớp mới chỉ có hai mươi mấy người, tôi đi cửa sau vào, vừa mới thấy cái đầu của Biên Nhược Thủy thì đứng lặng người ra nhìn.
Không thể không nói Đạt Hề Duệ chơi quá đáng được, cắt tóc hơi quá tay. Cả cái đầu tóc cắt thành từng lớp, lọn dài lọn ngắn như ruộng bậc thang. Đằng sau còn có người chỉ trỏ này nọ, ra chừng thấy chuyện này thú vị lắm!
Tôi đi tới bên Biên Nhược Thủy, nói: “Đi, nghỉ học đi, đi sửa lại tóc trước đã.”
Biên Nhược Thủy dĩ nhiên còn chưa biết tình trạng của mình ra sao, lại còn nhìn tôi cười cười, giống như chuyện tôi tới nói chuyện với hắn là chuyện vui lắm không bằng. Tôi kéo tay hắn ra ngoài lớp.
“Sao thế? Tống Thiên Lộ, tóc tớ bị làm sao?”
“Cậu cứ sờ thử coi, tớ đi kiếm cái gương cho cậu nhìn kĩ hơn.” Nói rồi tôi để Biên Nhược Thủy đứng ngoài hành lang, quay trở lại lớp tìm gương, tôi biết chắc trong ngăn bàn của Trương Kỳ Kỳ sẽ có nên lấy mang ra.
Lúc tôi vừa định quay ra thì Đạt Hề Duệ cũng đi vào lớp, thấy tôi, hắn vui vẻ cười không ngớt. “Mày có nhìn thấy không? Tóc của Biên Nhược Thủy ấy, mẹ nó, tao cười tới chết mất.”
“Đạt Hề Duệ, mày cắt tóc nó thế sao nó dám đi học đây?” Tôi cố gắng kìm lại cơn bực tức.
“Thế sao mày không ngăn tao lại đi? Mày không ngăn nên tao mới cắt thành ra như thế…”
“Con mẹ mày, không phải là tại mày cầm kéo tới trước à? Còn dám đổ tội cho tao nữa, tao nói cho mày biết, giờ tao chưa tính sổ với mày, đợi lát nữa rồi xem!” Nói rồi tôi nghiến răng đi ra ngoài.
Ra cửa, Biên Nhược Thủy hỏi tôi: “Sao thế Tống Thiên Lộ?”
Tôi nói không có chuyện gì, gõ đầu hắn hỏi: “Xem cái đầu đẹp chưa? Khiếp thế mà cũng dám đi học, lần sau đừng có nói tớ với cậu ở cùng phòng nghe chưa! Mất mặt quá đi mất…”
“Ừm!” Biên Nhược Thủy tựa như không hề giận, nghe nói thế cũng không có biểu tình gì, chỉ cười buồn đi theo, vừa đi vừa nhìn trộm tôi.
“Cậu có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, nhìn tớ thế là có ý gì?” Tôi cùng Biên Nhược Thủy đi trên hành lang khiến bao nhiêu người nhìn theo.
“Tống Thiên Lộ, tớ nghĩ tóc tớ không cần phải…cắt lại đâu, như thế này thì lãng phí mất mấy tiết học. Hơn nữa đối với tớ mà nói, chuyện này không ảnh hưởng gì…tóc tuy rằng có ảnh hưởng tới khuôn mặt, nhưng dù sao đó cũng là tóc, muốn thay đổi thì thay đổi, tính chất của nó là…”
“Im ngay!” Tôi gắt lên cho Biên Nhược Thủy khỏi phải nói, hắn cũng biết điều, im lặng đi theo sau tôi
“Này, Tống Thiên Lộ, mày đưa vợ ra ngoài chơi đấy hả?” thằng khốn Tiếu Vĩ nghêng ngang đi về phía chúng tôi, nhìn sao cũng thấy giống một thằng vô lại, theo sau hắn còn có hai thằng đàn em. “Ai dou~ ha ha ha…nhìn ngu quá! Cái này…” Tiếu Vĩ phá lên cười, hai thằng đàn em cũng cười theo, nhìn thấy khuôn mặt Biên Nhược Thủy thì càng cười dữ hơn.
Tôi ngó lơ hắn, đối với người như hắn thì không thèm để ý là biện pháp tốt nhất, tôi mà càng tính toán với hắn thì hắn càng đắc ý. Cho nên tôi cứ thế đi qua, ai ngờ Tiếu Vĩ chặn Biên Nhược Thủy lại.
“Đừng, Biên đại thi nhân, ngài định đi đâu đấy? Cứ đứng ở đây một lát, tiểu nhân lấy điện thoại ra chụp ngài mấy kiểu đã..” Tiếu Vĩ móc trong túi ra điện thoại di động rồi chọn góc chụp, chụp liền mấy cái, Biên Nhược Thủy chỉ còn nước tránh né.
Tôi nổi giận, giật lấy điện thoại của Tiếu Vĩ, vứt xuống đất rồi dùng chân đạp vỡ nát. Tiếu Vĩ cũng nổi khùng, như là đã chờ cơ hội này từ lâu. Thoáng cái đã đá tôi mấy cái, tôi ôm lấy chân hắn muốn đè hắn xuống đất nhưng không thành công, được lắm! Công phu chịu đòn của hắn cũng có tiến bộ. Hai đứa chúng tôi cứ thế xông lên đánh nhau, nắm đấm, chân cẳng cứ thế mà thăm hỏi qua lại. Sau đó tôi phát hiện hai thằng đàn em kia cũng xông vào đánh hôi. Tiếu Vĩ quát cho chúng nó dẹp ra, không biết là muốn thế thật hay chỉ làm trò. Hai thằng ôn kia vẫn một mực trung thành, vẫn xông vào tôi đánh đấm liên hồi, chỉ một lát sau, mặt tôi đã có cảm giác sưng lên.
Lúc có người can ra thì cả tôi và Tiếu Vĩ đều bị thương. Nhưng tôi còn phát hiện ra Biên Nhược Thủy đang ngồi thụp xuống cạnh đó, tôi chạy vội lại, quả nhiên đầu hắn bị thương chảy máu, tới kẻ ngu cũng biết thấy đánh nhau thì phải tránh đi để khỏi mang vạ mà, hắn muốn bị đánh sao? May là vết thương không nghiêm trọng lắm, nhưng cả tóc đã bết lại vì máu, tôi đỡ hắn dậy, thấy trên bụng toàn là vết chân, chắc lúc nãy bị chúng nó đạp cho mấy cái.
Quay lại thì đám Tiếu Vĩ đã bị một đám người lôi đi mất, Lưu Duy chạy vội tới, giúp tôi phủi đất trên người.
“Không sao chứ? Cái thằng khốn Tiếu Vĩ này.” Lưu Duy ra sức mắng chửi.
“Không sao, tao phải đưa Biên Nhược Thủy đi khám, hắn chưa từng bị thương, không chịu được.”
“Cần tao giúp không?”
“Không cần!”
Tôi nói xong vội dìu Biên Nhược Thủy đi ra khỏi trường, Biên Nhược Thủy dường như rất lo cho mấy vết thương của tôi, trên đường đi không ngừng hỏi xem tôi có sao không.
“Tớ làm sao có chuyện được chứ, cậu không lo mình sẽ bị kỷ luật à? Cậu dù sao cũng là học sinh gương mẫu mà.” Tôi hỏi Biên Nhược Thủy.
“Không sao, tớ không sao đâu..” Biên Nhược Thủy nhìn tôi cười ngốc, ánh mắt của hắn luôn luôn trong suốt, khiến người đối diện cảm thấy thoải mái vô cùng.
Tôi sờ đầu hắn, hỏi: “Đau không?”
Biên Nhược Thủy có chút bất ngờ như mới lần đầu tiên được người quan tâm, nói cũng không ra câu, vội vàng xua tay,” Không…không có chuyện gì..”
“Cậu sao lại để người ta đánh thế hả? Đúng là đồ ngốc!”
“Tớ nhìn bọn họ cùng xông vào đánh cậu thì thấy lo lắm, tớ cũng không biết chuyện gì nữa, tớ cũng biết lao vào cũng chẳng giúp được gì…nhưng lúc đó đầu óc tớ trống rỗng…nên…”
“Được rồi, đừng có nói nữa đi, tớ bắt một chiếc xe, chúng ta tới bệnh viện trước đã!”
Nói thật, lúc nhìn hắn nói những câu xúc động đó, tôi cảm thấy có một loại cảm giác khó gọi tên, dù sao nghe xong tôi cũng cảm thấy bối rối. Tôi biết những lời hắn nói là thật lòng, nên mới phải ngắt lời hắn ngay. Tôi sợ nhất chính là cảm động, nếu người nói là Lưu Duy, tôi chắc chắn sẽ không có loại cảm xúc này. Đối với người như Biên Nhược Thủy, tôi chưa hề nghĩ tới chuyện sẽ xông vào giúp tôi, bởi nói sao đi nữa hắn cũng không thể làm thế, chỉ có thể đứng ngoài khuyên can, hoặc đi tìm thầy giáo, nhưng trước tiên hắn lại xông vào giúp tôi, cho nên, tôi cảm thấy thực sự xúc động.
Hai chúng tôi đi từ bệnh viện ra, trên đầu Biên Nhược Thủy quấn băng trắng lốp, lần này chắc chắn là đã cắt bớt tóc rồi, tất cả đều bị quấn lên, chỉ để lộ ra gương mặt, tóc mai ép xuống bao quanh khuôn mặt. Trong phút chốc tôi nhận ra Biên Nhược Thủy bây giờ có giống người hói đi nữa thì so với Dương Thông Đầu còn đẹp trai hơn, sau này nhất định phải bảo hắn để ý tới chuyện đầu tóc hơn mới được, sao mà lại có người cùng tuổi với tôi mà suốt ngày chỉ lãng phí thời giờ vào những chuyện chả đâu vào đâu, còn giả bộ làm những động tác thanh cao tao nhã. Mỗi lần nhớ tới những chuyện ấy, tôi lại không nhịn được cười, Biên Nhược Thủy đúng là người rất thú vị.
Về trường, tôi đi giải quyết tên Tiếu Vĩ trước tiên, ở gần sân thể thao trường tôi có một nhà vệ sinh công cộng rất rộng rãi, Tiếu Vĩ chơi bóng rổ xong thường vào đó, cho nên tôi tìm thấy hắn rất dễ dàng
“Ha ha..” Tiếu Vĩ vừa nhìn thấy tôi thì đã cười, “Tống Thiên Lộ đã đổi phong cách rồi sao, cả ngày bám lấy bọn học sinh gương mẫu, thật đúng là biết cách đánh bóng mình mà. Nhưng tao nghi lắm, không lẽ mày đến trường chỉ để luyện cơ bắp thôi sao?”
Giờ tôi mới hiểu, tại sao hồi đó Tiếu Vĩ một ngày lại bị đánh tới bảy lần, chắc chắn là hắn cứ mở mồm ra nói một câu là một trận đánh. Người như hắn, đụng vào ai người ta cũng muốn cho hắn ăn đấm, còn có hay không chỉ là vấn đề khả năng mà thôi.
Tôi xông vào đánh, dập Tiếu Vĩ vào tường bên này tới tường bên kia. Hắn như bị rút hết xương, không biết là vì sợ hay đã quen chịu đòn rồi, hắn không nhúc nhích lấy một ngón tay, vẫn thập phần bình tĩnh, trừ khi đau quá, hắn nhăn mày lại theo bản năng, còn lại thì như không hề có cảm giác đau đớn là gì.
Đúng lúc đang tẩn cho Tiếu Vĩ một trận thì có người đi vào, tôi nhìn qua một lát, thấy là người lạ nên tách hắn ra. Tiếu Vĩ ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, rút di động đang đổ chuông liên hồi ra nghe, hắn đã thay điện thoại mới, nhưng không bắt tôi đền cái bị hư, loại người như hắn lúc nào cũng muốn giả vờ làm thiếu gia thừa tiên, cho nên tôi cũng chẳng lo tới chuyện hắn tìm tôi bắt đền.
“Hả, bố có chuyện gì?”
… …
“Trung, Trung…”
Tôi chưa bao giờ thấy tên tiểu tử Tiếu Vĩ này sốt ruột đến thế, hắn vội vã đứng dậy rồi lao ra ngoài, tôi vươn tay túm hắn lại. “Mày định tính sao? Muốn đi là đi à?”
“Tao xin mày, bố tao bị bệnh, tao phải về nhà ngay, hôm sau mày muốn đánh tao sao thì đánh…”
Nhìn Tiếu Vĩ cầu xin, trong lòng tôi cũng thấy xuôi xuôi. Thế nên cho hắn đi, nhìn theo dáng hắn càng lúc càng xa dần. Tự nhiên tôi thấy có chút trống rỗng, đánh cả nửa ngày trời mà trong lòng cũng không thấy vui. Ngay cả chuyện đánh đấm cũng không thể làm cho tôi vui lên được, lẽ nào tôi thực sự bắt đầu trở thành học sinh gương mẫu rồi? Ha ha…tôi vừa đi vừa nghĩ, cứ thế quay trở về lớp học.
Nghĩ tới loại học sinh xuất sắc, không khỏi nhớ lại chuyện chán đời ngày xưa của mình.
Từ bé tôi chưa bao giờ được thầy cô giáo khen ngợi, tôi còn nhớ hồi còn học tiểu học, cô hỏi ai muốn làm lớp trưởng, tôi cố giơ tay thật cao, nhưng rồi cô lại nói: “Mã Nhất Lộ, em làm nhé.” Lúc đó tôi tức lắm! Cho nên vẫn thường hay nghĩ, tại sao đối với chuyện học hành lại không hứng thú như vậy, là vì do hồi nhỏ đã bị tổn thương nặng nề rồi!
Sau đó Mã Nhất Lộ lên làm lớp trưởng thì chả khác gì làm nô lệ chung cho cả lớp, mỗi ngày đến lớp đều phải nhớ rõ danh sách những người vi phạm nội quy. Tôi ngày nào cũng vi phạm nội quy, sau này cô nói hẳn với Mã Nhất Lộ: “Em không cần nhớ Tống Thiên Lộ đâu, hôm nào bạn ấy không nói chuyện thì em nhắc cho cô nhớ là được.”
Khi đó ngày nào tôi cũng đứng đầu danh sách những học sinh trong lớp bị phạt, cho nên hầu như ngày nào cũng bị phạt đứng ngoài lớp. Trường chúng tôi quay về hướng siêu thị, mẹ tôi mỗi ngày đều tới đó mua đồ. Tới một ngày, mẹ tay xách nách mang những thứ mua được đi vào trường.
“Cô giáo, xin làm phiền một chút, tôi muốn hỏi sao Thiên Lộ nhà tôi lại đứng ở ngoài lớp ạ?”
… …
Cuối cùng cũng xảy ra chuyện lớn, con nha đầu ngốc Mã Nhất Lộ đem tất cả mọi người vào danh sách, thế này không phải cố ý khiến cho cô giáo tức giận sao! Lúc ấy cô giáo đứng chống nạnh trên bục giảng, trông như một bà già, nhìn chúng tôi hét: “Nói, có phải tất cả đều nói chuyện không? Không vâng theo nội quy hả?”
Không ai lên tiếng…
“Không phải Mã Nhất Lộ đều nhắc rồi sao?”
“Nhắc rồi!” Tôi nói to.
Rồi cô giáo phạt cả lớp phải đứng trong lớp hết, ai cũng không được nhúc nhích. Tôi đứng chân đã tê dại đi, hơn nữa còn rất mắc tiểu, bèn bạo gan hỏi cô giáo: “Thưa cô, em có thể đi vệ sinh được không ạ?”
Cô giáo nhìn tôi quát tướng lên: “Vệ sinh cái gì mà vệ sinh, đi trong quần đi! Ai muốn đi ra khỏi lớp thì tức là bỏ học, sau này đừng có tới lớp nữa.”
Trong đầu tôi chỉ xoay quanh một câu “sau này đừng có tới lớp nữa”, bèn thu dọn hết sách vở, ném vào cặp, chạy vội ra ngoài, tôi đi trước, một lát sau Lưu Duy cũng ra theo.
Ra khỏi lớp, tôi đứng ngay trên bãi cỏ mà giải quyết. Rồi đi chơi đã đời một trận mới chịu về nhà. Vào nhà, mẹ hỏi sao về sớm như thế.
“Vì con bị đuổi học rồi a!” Tôi nhai kẹo cao su, nói.
Mẹ đang giặt quần áo, nghe thấy tôi nói như thế bèn vứt quần áo lại trong chậu nước, vội vã tới trước mặt tôi, hỏi: “Ai đuổi học con? Sao lại đuổi?”
“Vì con muốn đi tiểu, cô giáo lại không cho con đi.”
“Chỉ vì thế sao? Cô ta dựa vào cái gì mà dám đuổi con chứ, ngay cả hiệu trưởng cũng làm gì cũng có cái quyền này?”
“Đúng! Cô giáo còn bảo con đi…”
Sau đó tôi không thèm để ý tới mẹ nữa, chạy vào bếp lục đồ ăn.
Lúc mẹ tôi ra ngoài trở về, tôi phải hứng một trận mưa chổi lông gà. Tôi không hiểu, một người khỏe mạnh như mẹ sao lại bắt nạt tôi chứ. Mẹ nghiêm khắc nói: “Mày có biết cô giáo nói gì với mẹ không hả? Đúng là có gặp mặt nói chuyện mới hiểu lý lẽ. Cô giáo người ta vừa nghe mẹ bảo là phụ huynh của Tống Thiên Lộ thì chảy nước mắt, người ta bảo ‘hóa ra là Tống Thiên Lộ nhà bác a! Ngày nào đi học cũng nói chuyện, ngồi lên bàn, đập ghế, không thì cũng nghịch ngợm này nọ…”
Đến giờ, tôi vẫn cho rằng đó là lỗi của cô giáo ấy, từ đó về sau, tôi cạch mặt tới già với giáo viên. Tôi còn nhớ năm học lớp bốn, thầy giáo có khen tôi một câu, hai ngày sau, thầy ấy mới hiểu ra mà than: “Tống Thiên Lộ, thầy đúng là nhìn lầm rồi, thế nào mà hai ngày trước còn khen em cơ chứ.”
Tôi vẫn hay tự bảo mình, tất cả những chuyện đó chỉ là cơn ác mộng quấn chặt đến tận giờ, cũng là nguyên nhân căn bản khiến tôi không thích trở thành học sinh gương mẫu.
“Giảng cho tớ đề này đi.” Tôi lôi ra một quyển vở mới tinh, đưa ra trước mặt Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy tựa hồ như chưa tỉnh ngủ hẳn, mở to đôi mắt mông lung nhìn tôi.
“Tớ giảng bài cho cậu á?” Biên Nhược Thủy chỉ vào mình.
“Nói ngớ ngẩn, còn người nào nữa à?” Tôi đập nhẹ vào đầu hắn, hắn theo phản xạ kêu á lên một tiếng, khiến tôi hài lòng hết sức.
“Không có.” Biên Nhược Thủy nhìn tôi cười nhẹ, để lộ ra hàm trăng trắng đều, rồi hắn nhìn tôi chằm chặp:”Tớ chỉ là không tin được thôi, vốn hay nghĩ cậu là người không hề để ý tới những chuyện này, không ngờ….a..xin..xin lỗi, tớ không nói nữa, cậu cho tớ coi đề đi.”
Biên Nhược Thủy nhanh tay cầm lấy quyển vở, mở ra coi, không lâu sau, lông mày hắn nhanh chóng dãn ra, viết vào vở cái gì đó, có lẽ là giải luôn cho tôi rồi! Tôi nhìn theo bàn tay đang viết nhanh trên giấy, bỗng nhiên tính hiếu kỳ nổi lên, tay Biên Nhược Thủy vừa mảnh vừa dài, khớp xương rất nhỏ, trông giống tay con gái. Tôi nghĩ một lát, bèn quyết định đứng lên, đi tới cạnh hắn, nắm lấy bàn tay ấy, xem có mềm mại giống con gái không.
“Nghe có hiểu không? A…cậu làm gì a?” Biên Nhược Thủy thấy tôi cầm chặt lấy tay hắ, sợ quá hét tướng lên như tiểu thư khuê các bị người khác chiếm tiện nghi vậy.
“Tớ chỉ muốn xem xem có mềm hay không thôi, tay cậu sao giống tay con gái thế a?” Tôi cười rộ lên nhìn hắn.
Biên Nhược Thủy lúng ta lúng túng, những lúc như thế này, vẻ mặt hắn vô cùng buồn cười, tôi tự nhiên cảm thấy rất thoải mái. “Bỏ đi bỏ đi, tớ không nói nữa, giảng bài nhanh lên đi…”
Tôi ngồi lại, chăm chú nghe thêm một lần nữa là hiểu được hết. Biên Nhược Thủy tựa hồ rất cao hứng với tôi, ra sức cổ vũ. Tôi nghĩ Biên Nhược Thủy giảng bài, so với thầy giáo còn dễ hiểu hơn nhiều, phần lớn thầy cô giáo của tôi nói đều không biết ngừng nghỉ, tôi mỗi lần đi học nghe giảng thấy chả khác gì ăn bị nghẹn cả.
Trong chốc lát nhiệt tình lại được nhen lên, tôi hưng phấn cầm lại quyển vở. Hôm sau đi học, tôi bỏ một giờ không nghe giảng, ngồi tưởng tượng lung tung, giả như lần này tôi học hành tiến bộ, tăng bậc thứ hạng, mẹ tôi có thể nào cười tới rụng răng ra không. Tôi còn ngồi nghĩ thêm, mấy lần thi trước tôi đều không làm được bài, lần này học hành chăm chỉ, nhất định khác trước.
“Biên Nhược Thủy, tớ nhờ cậu chuyện này.” Tôi về phòng ký túc xá nói to vui vẻ.
“Chuyện gì?” Biên Nhược Thủy nghiêng cái đầu vẫn còn quấn băng nhìn tôi.
Tôi móc túi tiền trong túi ra nhét vào tay hắn.”Sau này tiền này tớ giao cho cậu, tớ bảo nhé, ngoại trừ ăn bên ngoài, nếu tớ mà đòi cậu đưa thêm tiền thì nhất định không được đưa, tớ có đánh chết cậu cũng không được đưa. Tớ muốn học tử tế, không tiêu tiền lung tung nữa. Tớ muốn học thật chăm chỉ, sau này chiều nào tan học cậu cũng giảng bài cho tớ nhé, cứ chuẩn bị trước đi.”
Biên Nhược Thủy tựa hồ như rất vui, cười ngốc gật gật đầu, tôi liếc hắn, rồi nói thêm một câu nữa: “Nhưng mà, cậu cũng đừng cho tiền của tớ vào quần đùi a!”
Mặt Biên Nhược Thủy thoáng đỏ bừng, tôi nhìn mà đắc ý chạy đi rót nước uống
Buổi chiều tan học, tôi cầm một chồng sách đặt xuống trước mặt Biên Nhược Thủy, vỗ vai hắn: “Học thôi!”
Biên Nhược Thủy rút ra một quyển vở, tôi vội giật lấy ngay, hỏi hắn là cái gì.
“Mấy ngày nay trên lớp tớ có chỉnh lại một vài đề kiểm tra, tớ có nhìn qua bài kiểm tra của cậu mấy lần trước, rút ra những điểm còn kém, rồi làm ra mấy mục ôn tập, cậu cứ dựa vào đó mà học dần dần..”
Tôi vừa nghe tới đó đã gật đầu lia lịa. “Được rồi, được rồi, cậu giảng đi!”
Hai đứa đang học thì Trương Kỳ Kỳ đi qua, tôi xem sắc mặt nàng như không tốt lắm, nàng nhìn thấy tôi thì trầm mặt xuống, rồi nói: “Tống Thiên Lộ, chúng ta qua sân thể thao chút đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Anh phải nghe cậu ấy giảng một bài xong rồi mới đi được.”
“Nghe xong thì em không còn thời gian đâu, Tống Thiên Lộ, em không ngờ anh là người lạnh lùng thế đó! Anh rốt cuộc là có đi không?”
Sau này chuyện mất đồ cũng điều tra ra được, thủ phạm là một nam sinh ở ký túc xá đối diện, sau vụ đó hắn chuyển trường. Nghe nói trước khi đi hắn còn bị đánh một trận rất thê thảm, nhưng hắn cũng không kêu la gì. Điều kiện gia đình hắn không tồi, lấy trộm đồ của người khác chỉ là thói quen của hắn, bất tri bất giác trở thành thói quen khó bỏ, không lấy thứ gì thì sẽ cảm thấy vô cùng bứt rứt.
Đám cán bộ lớp cũng lờ phắt đi chuyện xin lỗi Biên Nhược Thủy, cũng may Biên Nhược Thủy hiền lành, không tính toán, chứ phải tôi, kiểu gì cũng phải tìm lũ con gái các nàng tính sổ một trận.
Từ sau vụ tôi đập bàn, mấy ngày sau Trương Kỳ Kỳ không thèm để ý tới tôi nữa, ở ký túc xá tôi khóc lóc, rên rỉ chuyện ‘vợ tôi’, nhưng kỳ thực trong lòng lại đang tính xem làm cách nào để bỏ cô ta. Tôi thực sự đã mệt quá rồi, không muốn đứng trước mặt con gái mà suốt ngày nói chuyện khép nép nhận sai này sai nọ nữa.
Tôi có bạn gái để làm gì thì tới bản thân tôi cũng không biết, chỉ nhớ là lúc nào cũng có bạn gái, ngay cả việc tại sao tôi phải dính tới chuyện yêu đương nữa, nó cũng giống như việc ăn rồi thì phải đi nặng đi nhẹ, là một phần tất yếu. Bây giờ, cơ bản là chuyện yêu đương với tôi mà nói không hề giống thứ tình cảm ngọt ngào khắc ghi trong tim như người ta vẫn hay nói, cùng lắm chỉ là để vui vẻ một chút, sau này đem bạn gái ra nói khoác với người khác một hồi, nói nàng biết nghe lời, nàng đẹp, nàng khả ái này nọ, nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, những lời nói đó chỉ là để phô trương mà thôi, cũng chẳng rõ là để giải quyết vấn đề danh dự hay sĩ diện hão nữa.
Lúc tôi còn rất nhỏ, mà cũng không nhỏ cho lắm, là cái hồi mới dậy thì đó! Tôi hay thấy anh hai mình cãi nhau với bạn gái, bạn gái anh tôi rất đẹp, lúc đó tôi cứ thắc mắc, hỏi anh tôi sao hai người lại cãi nhau. Anh tôi nói bởi nữ cô kia rất thích xài tiền, còn ích kỷ, sau đó bọn họ chia tay. Khi đó tôi đã quyết, sau này mình nhất định sẽ không giống anh hai, nếu tôi yêu ai đó, thì nhất định sẽ toàn tâm toàn ý cả đời chỉ yêu mình nàng, mặc kệ nàng là người như thế nào, nàng ích kỷ cũng được, thích tiêu tiền cũng tốt, tôi vẫn chỉ yêu mình nàng.
Không lâu sau, tôi cũng giống như anh hai.
Tôi còn nhớ người bạn gái đầu tiên của mình, mặc dù lúc đó chúng tôi không gặp nhau. Ấn tượng của hai người với nhau tất cả đều nhạt nhòa, giống như trong trò chơi tiếp sức vậy, chạy càng xa thì thấy càng mệt, rồi sẽ tới chỗ người khác. Nói chung ngồi ngẫm lại thấy rất chán.
Trương Kỳ Kỳ chắc thấy lần này tôi không xuống nước xin lỗi nên đã chủ động tới tìm, hỏi tôi ngày nghỉ có cùng đi Hoan Nhạc cốc với cô ta không. Tôi từ chối ngay, tôi nghĩ kỹ rồi, sau này nếu không yêu thật lòng, thì sẽ không tự tiện vung tiền ra nữa. Yêu bạn gái sao bằng được yêu chính cha mẹ của mình, tiền mồ hôi nước mắt cha mẹ làm ra sao lại phải dâng cho người yêu được chứ!
Tôi nằm lăn qua lăn lại trên giường mà mãi không ngủ được, chẳng biết tại sao nữa, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Tôi liếc nhìn màn hình di động, đã 12 giờ hơn rồi, Tiểu Tuấn tử đã kéo gỗ từ lâu. Hầy! Tôi thở dài một cái, nhìn xuống giường dưới, không ngờ vừa cúi xuống đã thấy một tên ăn trộm, Đạt Hề Duệ đang lén lút ở giường Biên Nhược Thủy làm cái trò gì đó. Lấy trộm đồ thì chắc không đâu, Đạt Hề Duệ là đứa có tiền, không tới mức phải đi ăn trộm của Biên Nhược Thủy a!
“Ê, mày làm gì đó?” Tôi kêu Đạt Hề Duệ.
Đạt Hề Duệ hoảng hồn giật mình, thiếu chút nữa là ngã lăn xuống đất, chắc chắn là đang tính làm chuyện xấu, không thì sao phải hoảng hốt thế chứ.
“Mày muốn hù chết tao hả? Mày không thấy tao phải lén lút hả, Tống Thiên Lộ?” Đạt Hề Duệ ngẩng đầu mắng nhỏ.
“Mày làm gì thế?” Tôi không muốn ngủ, cúi đầu nhìn xuống.
“Hừ!” Đạt Hề Duệ ngoắc ngoắc ngón tay, nhỏ giọng thì thầm vào tai tôi: “Đừng có nói to, tao đang cắt tóc Biên Nhược Thủy a!”
Tôi giật mình, “Mày cắt tóc nó làm gì? Mai nó đến trường làm sao được?”
“Mày nói cái gì chứ?” tay cầm kéo của Đạt Hề Duệ run lên một chút, “Nó thức dậy bây giờ.”
Vừa nói xong thì Tiểu Tuấn tử giường bên kia nói mơ lầm bầm mấy câu rồi trở mình ngủ tiếp. Tôi trèo từ giường trên xuống, giật lấy cây kéo từ tay Đạt Hề Duệ, “Tao nói cho mày nghe, Đạt Hề Duệ, mày đừng có giở trò này nọ nữa. Biên Nhược Thủy tuy rằng là đứa hiền lành, thật thà, nhưng mày cũng không nên khi dễ nó chứ! Là người cùng một phòng, sau này còn phải nhìn mặt nhau hai năm nữa đó!”
Tôi cố hạ giọng hết mức, Đạt Hề Duệ cũng không giật lại cây kéo. Nhìn tôi nói: “Tống Thiên Lộ, mày đừng có nói tao, mày không phải cũng hay bắt nạt người khác sao, tao chỉ định trêu Biên Nhược Thủy có một chút, so với chuyện mày đánh người thì có là gì? Sao giờ tự dưng mày giở thói nhân từ thế.”
Tôi đá nhẹ vào chân hắn, “Cái gì mà nhân từ chứ, tao trước nay vẫn tốt bụng thế, nhanh đi ngủ đi, tối khuya rồi còn lụi hụi giở trò.”
Đạt Hề Duệ gãi đầu, rồi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Một lát nữa tao ngủ, kỳ thực đầu Biên Nhược Thủy vốn đã chả ra cái hình gì rồi, thế này không phải là làm cho nó dễ coi hơn một chút sao! Lúc đầu tao cũng không nghĩ tới đâu, nhưng đây không phải là tiêu chuẩn đầu tiên khi chọn chồng sao!” Đạt Hề Duệ nói xong vỗ tôi một cái khiến tôi ngã chúi về phía cái giường.
Tôi liếc mắt nhìn Biên Nhược Thủy, hắn ngủ rất say, không có dấu hiệu nào như sắp tỉnh lại cả. Tôi ngồi ở đầu giường hắn, nhìn tóc hắn trong bóng tối, hình như nhìn cũng chẳng ra cái hình dạng gì cả. Đúng như lời nói của Đạt Hề Duệ, đầu Biên Nhược Thủy chả theo cái quy tắc nào hết. Bất quá tôi nghĩ hắn vẫn là đẹp trai, người hai miền nam bắc không giống nhau, so với chúng tôi vẫn là thanh tú hơn.
Hắn nằm ngủ một mình trên giường rất ngoan, không ngủ hỗn, tôi lại ngẫm tới lời Đạt Hề Duệ vừa nói. Nói chung thì người như Biên Nhược Thủy là của hiếm trong cái xã hội này, trừ việc toàn nói những thứ chả đâu vào đâu ra thì chả có gì đặc sắc nữa. Nhưng tại sao tôi vẫn nhất quyết nghĩ tốt cho hắn chứ? Tôi cũng chả hiểu ra sao nữa, lẽ nào do hắn chịu được tính khí nóng nảy của tôi chăng? Mua cơm cho tôi cũng không phải chỉ mình hắn, tôi cũng chưa từng nói cảm ơn với bất cứ ai, hơn nữa, Tiểu Tuấn tử cũng từng giặt quần áo cho tôi, thế sao tôi vừa thấy nó làm là lại muốn cho hai cú đấm vậy? Thực sự là không hiểu ra sao nữa mà.
“Này Tống Thiên Lộ, mày không phải là đang ngủ ngồi đấy chứ? Sao ngồi lâu thế?” Đạt Hề Duệ đánh khẽ vào vai khiến tôi khẽ giật mình, nói thì lại muốn lên giường ngủ ngay rồi.
Sáng hôm sau, Biên Nhược Thủy dậy thật sớm, đi tới lớp trước. Chắc chắn là không biết có người cắt tóc hắn rồi! Cũng không biết là ra cái dạng gì nữa, tôi đánh răng rửa mặt qua loa rồi cũng lên lớp. Tính ra thì tôi đến lớp cũng sớm, lớp mới chỉ có hai mươi mấy người, tôi đi cửa sau vào, vừa mới thấy cái đầu của Biên Nhược Thủy thì đứng lặng người ra nhìn.
Không thể không nói Đạt Hề Duệ chơi quá đáng được, cắt tóc hơi quá tay. Cả cái đầu tóc cắt thành từng lớp, lọn dài lọn ngắn như ruộng bậc thang. Đằng sau còn có người chỉ trỏ này nọ, ra chừng thấy chuyện này thú vị lắm!
Tôi đi tới bên Biên Nhược Thủy, nói: “Đi, nghỉ học đi, đi sửa lại tóc trước đã.”
Biên Nhược Thủy dĩ nhiên còn chưa biết tình trạng của mình ra sao, lại còn nhìn tôi cười cười, giống như chuyện tôi tới nói chuyện với hắn là chuyện vui lắm không bằng. Tôi kéo tay hắn ra ngoài lớp.
“Sao thế? Tống Thiên Lộ, tóc tớ bị làm sao?”
“Cậu cứ sờ thử coi, tớ đi kiếm cái gương cho cậu nhìn kĩ hơn.” Nói rồi tôi để Biên Nhược Thủy đứng ngoài hành lang, quay trở lại lớp tìm gương, tôi biết chắc trong ngăn bàn của Trương Kỳ Kỳ sẽ có nên lấy mang ra.
Lúc tôi vừa định quay ra thì Đạt Hề Duệ cũng đi vào lớp, thấy tôi, hắn vui vẻ cười không ngớt. “Mày có nhìn thấy không? Tóc của Biên Nhược Thủy ấy, mẹ nó, tao cười tới chết mất.”
“Đạt Hề Duệ, mày cắt tóc nó thế sao nó dám đi học đây?” Tôi cố gắng kìm lại cơn bực tức.
“Thế sao mày không ngăn tao lại đi? Mày không ngăn nên tao mới cắt thành ra như thế…”
“Con mẹ mày, không phải là tại mày cầm kéo tới trước à? Còn dám đổ tội cho tao nữa, tao nói cho mày biết, giờ tao chưa tính sổ với mày, đợi lát nữa rồi xem!” Nói rồi tôi nghiến răng đi ra ngoài.
Ra cửa, Biên Nhược Thủy hỏi tôi: “Sao thế Tống Thiên Lộ?”
Tôi nói không có chuyện gì, gõ đầu hắn hỏi: “Xem cái đầu đẹp chưa? Khiếp thế mà cũng dám đi học, lần sau đừng có nói tớ với cậu ở cùng phòng nghe chưa! Mất mặt quá đi mất…”
“Ừm!” Biên Nhược Thủy tựa như không hề giận, nghe nói thế cũng không có biểu tình gì, chỉ cười buồn đi theo, vừa đi vừa nhìn trộm tôi.
“Cậu có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, nhìn tớ thế là có ý gì?” Tôi cùng Biên Nhược Thủy đi trên hành lang khiến bao nhiêu người nhìn theo.
“Tống Thiên Lộ, tớ nghĩ tóc tớ không cần phải…cắt lại đâu, như thế này thì lãng phí mất mấy tiết học. Hơn nữa đối với tớ mà nói, chuyện này không ảnh hưởng gì…tóc tuy rằng có ảnh hưởng tới khuôn mặt, nhưng dù sao đó cũng là tóc, muốn thay đổi thì thay đổi, tính chất của nó là…”
“Im ngay!” Tôi gắt lên cho Biên Nhược Thủy khỏi phải nói, hắn cũng biết điều, im lặng đi theo sau tôi
“Này, Tống Thiên Lộ, mày đưa vợ ra ngoài chơi đấy hả?” thằng khốn Tiếu Vĩ nghêng ngang đi về phía chúng tôi, nhìn sao cũng thấy giống một thằng vô lại, theo sau hắn còn có hai thằng đàn em. “Ai dou~ ha ha ha…nhìn ngu quá! Cái này…” Tiếu Vĩ phá lên cười, hai thằng đàn em cũng cười theo, nhìn thấy khuôn mặt Biên Nhược Thủy thì càng cười dữ hơn.
Tôi ngó lơ hắn, đối với người như hắn thì không thèm để ý là biện pháp tốt nhất, tôi mà càng tính toán với hắn thì hắn càng đắc ý. Cho nên tôi cứ thế đi qua, ai ngờ Tiếu Vĩ chặn Biên Nhược Thủy lại.
“Đừng, Biên đại thi nhân, ngài định đi đâu đấy? Cứ đứng ở đây một lát, tiểu nhân lấy điện thoại ra chụp ngài mấy kiểu đã..” Tiếu Vĩ móc trong túi ra điện thoại di động rồi chọn góc chụp, chụp liền mấy cái, Biên Nhược Thủy chỉ còn nước tránh né.
Tôi nổi giận, giật lấy điện thoại của Tiếu Vĩ, vứt xuống đất rồi dùng chân đạp vỡ nát. Tiếu Vĩ cũng nổi khùng, như là đã chờ cơ hội này từ lâu. Thoáng cái đã đá tôi mấy cái, tôi ôm lấy chân hắn muốn đè hắn xuống đất nhưng không thành công, được lắm! Công phu chịu đòn của hắn cũng có tiến bộ. Hai đứa chúng tôi cứ thế xông lên đánh nhau, nắm đấm, chân cẳng cứ thế mà thăm hỏi qua lại. Sau đó tôi phát hiện hai thằng đàn em kia cũng xông vào đánh hôi. Tiếu Vĩ quát cho chúng nó dẹp ra, không biết là muốn thế thật hay chỉ làm trò. Hai thằng ôn kia vẫn một mực trung thành, vẫn xông vào tôi đánh đấm liên hồi, chỉ một lát sau, mặt tôi đã có cảm giác sưng lên.
Lúc có người can ra thì cả tôi và Tiếu Vĩ đều bị thương. Nhưng tôi còn phát hiện ra Biên Nhược Thủy đang ngồi thụp xuống cạnh đó, tôi chạy vội lại, quả nhiên đầu hắn bị thương chảy máu, tới kẻ ngu cũng biết thấy đánh nhau thì phải tránh đi để khỏi mang vạ mà, hắn muốn bị đánh sao? May là vết thương không nghiêm trọng lắm, nhưng cả tóc đã bết lại vì máu, tôi đỡ hắn dậy, thấy trên bụng toàn là vết chân, chắc lúc nãy bị chúng nó đạp cho mấy cái.
Quay lại thì đám Tiếu Vĩ đã bị một đám người lôi đi mất, Lưu Duy chạy vội tới, giúp tôi phủi đất trên người.
“Không sao chứ? Cái thằng khốn Tiếu Vĩ này.” Lưu Duy ra sức mắng chửi.
“Không sao, tao phải đưa Biên Nhược Thủy đi khám, hắn chưa từng bị thương, không chịu được.”
“Cần tao giúp không?”
“Không cần!”
Tôi nói xong vội dìu Biên Nhược Thủy đi ra khỏi trường, Biên Nhược Thủy dường như rất lo cho mấy vết thương của tôi, trên đường đi không ngừng hỏi xem tôi có sao không.
“Tớ làm sao có chuyện được chứ, cậu không lo mình sẽ bị kỷ luật à? Cậu dù sao cũng là học sinh gương mẫu mà.” Tôi hỏi Biên Nhược Thủy.
“Không sao, tớ không sao đâu..” Biên Nhược Thủy nhìn tôi cười ngốc, ánh mắt của hắn luôn luôn trong suốt, khiến người đối diện cảm thấy thoải mái vô cùng.
Tôi sờ đầu hắn, hỏi: “Đau không?”
Biên Nhược Thủy có chút bất ngờ như mới lần đầu tiên được người quan tâm, nói cũng không ra câu, vội vàng xua tay,” Không…không có chuyện gì..”
“Cậu sao lại để người ta đánh thế hả? Đúng là đồ ngốc!”
“Tớ nhìn bọn họ cùng xông vào đánh cậu thì thấy lo lắm, tớ cũng không biết chuyện gì nữa, tớ cũng biết lao vào cũng chẳng giúp được gì…nhưng lúc đó đầu óc tớ trống rỗng…nên…”
“Được rồi, đừng có nói nữa đi, tớ bắt một chiếc xe, chúng ta tới bệnh viện trước đã!”
Nói thật, lúc nhìn hắn nói những câu xúc động đó, tôi cảm thấy có một loại cảm giác khó gọi tên, dù sao nghe xong tôi cũng cảm thấy bối rối. Tôi biết những lời hắn nói là thật lòng, nên mới phải ngắt lời hắn ngay. Tôi sợ nhất chính là cảm động, nếu người nói là Lưu Duy, tôi chắc chắn sẽ không có loại cảm xúc này. Đối với người như Biên Nhược Thủy, tôi chưa hề nghĩ tới chuyện sẽ xông vào giúp tôi, bởi nói sao đi nữa hắn cũng không thể làm thế, chỉ có thể đứng ngoài khuyên can, hoặc đi tìm thầy giáo, nhưng trước tiên hắn lại xông vào giúp tôi, cho nên, tôi cảm thấy thực sự xúc động.
Hai chúng tôi đi từ bệnh viện ra, trên đầu Biên Nhược Thủy quấn băng trắng lốp, lần này chắc chắn là đã cắt bớt tóc rồi, tất cả đều bị quấn lên, chỉ để lộ ra gương mặt, tóc mai ép xuống bao quanh khuôn mặt. Trong phút chốc tôi nhận ra Biên Nhược Thủy bây giờ có giống người hói đi nữa thì so với Dương Thông Đầu còn đẹp trai hơn, sau này nhất định phải bảo hắn để ý tới chuyện đầu tóc hơn mới được, sao mà lại có người cùng tuổi với tôi mà suốt ngày chỉ lãng phí thời giờ vào những chuyện chả đâu vào đâu, còn giả bộ làm những động tác thanh cao tao nhã. Mỗi lần nhớ tới những chuyện ấy, tôi lại không nhịn được cười, Biên Nhược Thủy đúng là người rất thú vị.
Về trường, tôi đi giải quyết tên Tiếu Vĩ trước tiên, ở gần sân thể thao trường tôi có một nhà vệ sinh công cộng rất rộng rãi, Tiếu Vĩ chơi bóng rổ xong thường vào đó, cho nên tôi tìm thấy hắn rất dễ dàng
“Ha ha..” Tiếu Vĩ vừa nhìn thấy tôi thì đã cười, “Tống Thiên Lộ đã đổi phong cách rồi sao, cả ngày bám lấy bọn học sinh gương mẫu, thật đúng là biết cách đánh bóng mình mà. Nhưng tao nghi lắm, không lẽ mày đến trường chỉ để luyện cơ bắp thôi sao?”
Giờ tôi mới hiểu, tại sao hồi đó Tiếu Vĩ một ngày lại bị đánh tới bảy lần, chắc chắn là hắn cứ mở mồm ra nói một câu là một trận đánh. Người như hắn, đụng vào ai người ta cũng muốn cho hắn ăn đấm, còn có hay không chỉ là vấn đề khả năng mà thôi.
Tôi xông vào đánh, dập Tiếu Vĩ vào tường bên này tới tường bên kia. Hắn như bị rút hết xương, không biết là vì sợ hay đã quen chịu đòn rồi, hắn không nhúc nhích lấy một ngón tay, vẫn thập phần bình tĩnh, trừ khi đau quá, hắn nhăn mày lại theo bản năng, còn lại thì như không hề có cảm giác đau đớn là gì.
Đúng lúc đang tẩn cho Tiếu Vĩ một trận thì có người đi vào, tôi nhìn qua một lát, thấy là người lạ nên tách hắn ra. Tiếu Vĩ ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, rút di động đang đổ chuông liên hồi ra nghe, hắn đã thay điện thoại mới, nhưng không bắt tôi đền cái bị hư, loại người như hắn lúc nào cũng muốn giả vờ làm thiếu gia thừa tiên, cho nên tôi cũng chẳng lo tới chuyện hắn tìm tôi bắt đền.
“Hả, bố có chuyện gì?”
… …
“Trung, Trung…”
Tôi chưa bao giờ thấy tên tiểu tử Tiếu Vĩ này sốt ruột đến thế, hắn vội vã đứng dậy rồi lao ra ngoài, tôi vươn tay túm hắn lại. “Mày định tính sao? Muốn đi là đi à?”
“Tao xin mày, bố tao bị bệnh, tao phải về nhà ngay, hôm sau mày muốn đánh tao sao thì đánh…”
Nhìn Tiếu Vĩ cầu xin, trong lòng tôi cũng thấy xuôi xuôi. Thế nên cho hắn đi, nhìn theo dáng hắn càng lúc càng xa dần. Tự nhiên tôi thấy có chút trống rỗng, đánh cả nửa ngày trời mà trong lòng cũng không thấy vui. Ngay cả chuyện đánh đấm cũng không thể làm cho tôi vui lên được, lẽ nào tôi thực sự bắt đầu trở thành học sinh gương mẫu rồi? Ha ha…tôi vừa đi vừa nghĩ, cứ thế quay trở về lớp học.
Nghĩ tới loại học sinh xuất sắc, không khỏi nhớ lại chuyện chán đời ngày xưa của mình.
Từ bé tôi chưa bao giờ được thầy cô giáo khen ngợi, tôi còn nhớ hồi còn học tiểu học, cô hỏi ai muốn làm lớp trưởng, tôi cố giơ tay thật cao, nhưng rồi cô lại nói: “Mã Nhất Lộ, em làm nhé.” Lúc đó tôi tức lắm! Cho nên vẫn thường hay nghĩ, tại sao đối với chuyện học hành lại không hứng thú như vậy, là vì do hồi nhỏ đã bị tổn thương nặng nề rồi!
Sau đó Mã Nhất Lộ lên làm lớp trưởng thì chả khác gì làm nô lệ chung cho cả lớp, mỗi ngày đến lớp đều phải nhớ rõ danh sách những người vi phạm nội quy. Tôi ngày nào cũng vi phạm nội quy, sau này cô nói hẳn với Mã Nhất Lộ: “Em không cần nhớ Tống Thiên Lộ đâu, hôm nào bạn ấy không nói chuyện thì em nhắc cho cô nhớ là được.”
Khi đó ngày nào tôi cũng đứng đầu danh sách những học sinh trong lớp bị phạt, cho nên hầu như ngày nào cũng bị phạt đứng ngoài lớp. Trường chúng tôi quay về hướng siêu thị, mẹ tôi mỗi ngày đều tới đó mua đồ. Tới một ngày, mẹ tay xách nách mang những thứ mua được đi vào trường.
“Cô giáo, xin làm phiền một chút, tôi muốn hỏi sao Thiên Lộ nhà tôi lại đứng ở ngoài lớp ạ?”
… …
Cuối cùng cũng xảy ra chuyện lớn, con nha đầu ngốc Mã Nhất Lộ đem tất cả mọi người vào danh sách, thế này không phải cố ý khiến cho cô giáo tức giận sao! Lúc ấy cô giáo đứng chống nạnh trên bục giảng, trông như một bà già, nhìn chúng tôi hét: “Nói, có phải tất cả đều nói chuyện không? Không vâng theo nội quy hả?”
Không ai lên tiếng…
“Không phải Mã Nhất Lộ đều nhắc rồi sao?”
“Nhắc rồi!” Tôi nói to.
Rồi cô giáo phạt cả lớp phải đứng trong lớp hết, ai cũng không được nhúc nhích. Tôi đứng chân đã tê dại đi, hơn nữa còn rất mắc tiểu, bèn bạo gan hỏi cô giáo: “Thưa cô, em có thể đi vệ sinh được không ạ?”
Cô giáo nhìn tôi quát tướng lên: “Vệ sinh cái gì mà vệ sinh, đi trong quần đi! Ai muốn đi ra khỏi lớp thì tức là bỏ học, sau này đừng có tới lớp nữa.”
Trong đầu tôi chỉ xoay quanh một câu “sau này đừng có tới lớp nữa”, bèn thu dọn hết sách vở, ném vào cặp, chạy vội ra ngoài, tôi đi trước, một lát sau Lưu Duy cũng ra theo.
Ra khỏi lớp, tôi đứng ngay trên bãi cỏ mà giải quyết. Rồi đi chơi đã đời một trận mới chịu về nhà. Vào nhà, mẹ hỏi sao về sớm như thế.
“Vì con bị đuổi học rồi a!” Tôi nhai kẹo cao su, nói.
Mẹ đang giặt quần áo, nghe thấy tôi nói như thế bèn vứt quần áo lại trong chậu nước, vội vã tới trước mặt tôi, hỏi: “Ai đuổi học con? Sao lại đuổi?”
“Vì con muốn đi tiểu, cô giáo lại không cho con đi.”
“Chỉ vì thế sao? Cô ta dựa vào cái gì mà dám đuổi con chứ, ngay cả hiệu trưởng cũng làm gì cũng có cái quyền này?”
“Đúng! Cô giáo còn bảo con đi…”
Sau đó tôi không thèm để ý tới mẹ nữa, chạy vào bếp lục đồ ăn.
Lúc mẹ tôi ra ngoài trở về, tôi phải hứng một trận mưa chổi lông gà. Tôi không hiểu, một người khỏe mạnh như mẹ sao lại bắt nạt tôi chứ. Mẹ nghiêm khắc nói: “Mày có biết cô giáo nói gì với mẹ không hả? Đúng là có gặp mặt nói chuyện mới hiểu lý lẽ. Cô giáo người ta vừa nghe mẹ bảo là phụ huynh của Tống Thiên Lộ thì chảy nước mắt, người ta bảo ‘hóa ra là Tống Thiên Lộ nhà bác a! Ngày nào đi học cũng nói chuyện, ngồi lên bàn, đập ghế, không thì cũng nghịch ngợm này nọ…”
Đến giờ, tôi vẫn cho rằng đó là lỗi của cô giáo ấy, từ đó về sau, tôi cạch mặt tới già với giáo viên. Tôi còn nhớ năm học lớp bốn, thầy giáo có khen tôi một câu, hai ngày sau, thầy ấy mới hiểu ra mà than: “Tống Thiên Lộ, thầy đúng là nhìn lầm rồi, thế nào mà hai ngày trước còn khen em cơ chứ.”
Tôi vẫn hay tự bảo mình, tất cả những chuyện đó chỉ là cơn ác mộng quấn chặt đến tận giờ, cũng là nguyên nhân căn bản khiến tôi không thích trở thành học sinh gương mẫu.
“Giảng cho tớ đề này đi.” Tôi lôi ra một quyển vở mới tinh, đưa ra trước mặt Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy tựa hồ như chưa tỉnh ngủ hẳn, mở to đôi mắt mông lung nhìn tôi.
“Tớ giảng bài cho cậu á?” Biên Nhược Thủy chỉ vào mình.
“Nói ngớ ngẩn, còn người nào nữa à?” Tôi đập nhẹ vào đầu hắn, hắn theo phản xạ kêu á lên một tiếng, khiến tôi hài lòng hết sức.
“Không có.” Biên Nhược Thủy nhìn tôi cười nhẹ, để lộ ra hàm trăng trắng đều, rồi hắn nhìn tôi chằm chặp:”Tớ chỉ là không tin được thôi, vốn hay nghĩ cậu là người không hề để ý tới những chuyện này, không ngờ….a..xin..xin lỗi, tớ không nói nữa, cậu cho tớ coi đề đi.”
Biên Nhược Thủy nhanh tay cầm lấy quyển vở, mở ra coi, không lâu sau, lông mày hắn nhanh chóng dãn ra, viết vào vở cái gì đó, có lẽ là giải luôn cho tôi rồi! Tôi nhìn theo bàn tay đang viết nhanh trên giấy, bỗng nhiên tính hiếu kỳ nổi lên, tay Biên Nhược Thủy vừa mảnh vừa dài, khớp xương rất nhỏ, trông giống tay con gái. Tôi nghĩ một lát, bèn quyết định đứng lên, đi tới cạnh hắn, nắm lấy bàn tay ấy, xem có mềm mại giống con gái không.
“Nghe có hiểu không? A…cậu làm gì a?” Biên Nhược Thủy thấy tôi cầm chặt lấy tay hắ, sợ quá hét tướng lên như tiểu thư khuê các bị người khác chiếm tiện nghi vậy.
“Tớ chỉ muốn xem xem có mềm hay không thôi, tay cậu sao giống tay con gái thế a?” Tôi cười rộ lên nhìn hắn.
Biên Nhược Thủy lúng ta lúng túng, những lúc như thế này, vẻ mặt hắn vô cùng buồn cười, tôi tự nhiên cảm thấy rất thoải mái. “Bỏ đi bỏ đi, tớ không nói nữa, giảng bài nhanh lên đi…”
Tôi ngồi lại, chăm chú nghe thêm một lần nữa là hiểu được hết. Biên Nhược Thủy tựa hồ rất cao hứng với tôi, ra sức cổ vũ. Tôi nghĩ Biên Nhược Thủy giảng bài, so với thầy giáo còn dễ hiểu hơn nhiều, phần lớn thầy cô giáo của tôi nói đều không biết ngừng nghỉ, tôi mỗi lần đi học nghe giảng thấy chả khác gì ăn bị nghẹn cả.
Trong chốc lát nhiệt tình lại được nhen lên, tôi hưng phấn cầm lại quyển vở. Hôm sau đi học, tôi bỏ một giờ không nghe giảng, ngồi tưởng tượng lung tung, giả như lần này tôi học hành tiến bộ, tăng bậc thứ hạng, mẹ tôi có thể nào cười tới rụng răng ra không. Tôi còn ngồi nghĩ thêm, mấy lần thi trước tôi đều không làm được bài, lần này học hành chăm chỉ, nhất định khác trước.
“Biên Nhược Thủy, tớ nhờ cậu chuyện này.” Tôi về phòng ký túc xá nói to vui vẻ.
“Chuyện gì?” Biên Nhược Thủy nghiêng cái đầu vẫn còn quấn băng nhìn tôi.
Tôi móc túi tiền trong túi ra nhét vào tay hắn.”Sau này tiền này tớ giao cho cậu, tớ bảo nhé, ngoại trừ ăn bên ngoài, nếu tớ mà đòi cậu đưa thêm tiền thì nhất định không được đưa, tớ có đánh chết cậu cũng không được đưa. Tớ muốn học tử tế, không tiêu tiền lung tung nữa. Tớ muốn học thật chăm chỉ, sau này chiều nào tan học cậu cũng giảng bài cho tớ nhé, cứ chuẩn bị trước đi.”
Biên Nhược Thủy tựa hồ như rất vui, cười ngốc gật gật đầu, tôi liếc hắn, rồi nói thêm một câu nữa: “Nhưng mà, cậu cũng đừng cho tiền của tớ vào quần đùi a!”
Mặt Biên Nhược Thủy thoáng đỏ bừng, tôi nhìn mà đắc ý chạy đi rót nước uống
Buổi chiều tan học, tôi cầm một chồng sách đặt xuống trước mặt Biên Nhược Thủy, vỗ vai hắn: “Học thôi!”
Biên Nhược Thủy rút ra một quyển vở, tôi vội giật lấy ngay, hỏi hắn là cái gì.
“Mấy ngày nay trên lớp tớ có chỉnh lại một vài đề kiểm tra, tớ có nhìn qua bài kiểm tra của cậu mấy lần trước, rút ra những điểm còn kém, rồi làm ra mấy mục ôn tập, cậu cứ dựa vào đó mà học dần dần..”
Tôi vừa nghe tới đó đã gật đầu lia lịa. “Được rồi, được rồi, cậu giảng đi!”
Hai đứa đang học thì Trương Kỳ Kỳ đi qua, tôi xem sắc mặt nàng như không tốt lắm, nàng nhìn thấy tôi thì trầm mặt xuống, rồi nói: “Tống Thiên Lộ, chúng ta qua sân thể thao chút đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Anh phải nghe cậu ấy giảng một bài xong rồi mới đi được.”
“Nghe xong thì em không còn thời gian đâu, Tống Thiên Lộ, em không ngờ anh là người lạnh lùng thế đó! Anh rốt cuộc là có đi không?”
/105
|