Căn phòng tràn ngập khí tức tình dục nồng đậm, chỉ cần là người bình thường cũng đều có thể cảm nhận được, nói chi là cái tên Sở Văn Hạnh nhạy bén kia…
Hà Nghiên Luật tâm loạn thành một đoàn, nếu như Sở Văn Hạnh tiến vào, sự tình tối hôm qua phát sinh trên người mình sẽ giống như một bộ phim điện ảnh toàn bộ tái hiện lại trước mặt đối phương, loại sợ hãi này chiếm cứ toàn bộ đầu óc anh, anh cầm lấy ngón tay Diệp Dịch Hành, nhíu mi kiên trì nói: “Không được, không thể cho cậu ta biết…”
Diệp Dịch Hành biết Hà Nghiên Luật lại dùng giọng điệu cầu xin, cho dù biểu tình nghiêm túc như thế nào, trong giọng nói lộ vẻ cầu xin vẫn là đang bán đứng cái bản mặt giả vờ bình tĩnh của anh.
Mình hình như cả đêm hôm qua đều “khi dễ” Hà Nghiên Luật, nhìn bộ dáng giả đứng đắn của đối phương, lại muốn làm trái ý của anh, vì thế xấu miệng hỏi: “Vì cái gì không được? Cậu ta là bạn tốt của em, anh nghĩ nên cho cậu ta biết em là của anh a…”
Vừa nói, cậu vừa tinh tế vuốt ve vành tai đối phương. Ân… Vành tai cũng có chút nóng lên rồi.
“Cậu…” Gia hỏa này không phải Tiểu Hắc! Tuyệt đối không phải Tiểu Hắc ngoan của anh a (T_T)!
Hà Nghiên Luật bẹt bẹt miệng mếu máo, chữ như nghẹn tại yết hầu, ủy khuất nói: “Cậu đừng như vậy, cậu mà còn như vậy, tôi sẽ không nhận cậu…”
“Cái gì?” Diệp Dịch Hành lập tức di dời sự chú ý.
Hà Nghiên Luật hai mặt ngập nước đẫm lệ nói: “Cậu không nghe lời tôi, tôi sẽ không muốn cậu nữa.”
Kỳ thật tối hôm qua Hà Nghiên Luật ở dưới thân Diệp Dịch Hành khóc ngâm cầu xin tha thứ, thân là “ba ba” mặt mũi cùng tôn nghiêm đã sớm hôi phi yên diệt (aka tan thành mây khói), chính là trong nháy mắt không thể thừa nhận “Diệp Dịch Hành là mèo tinh” được.
Bị buộc đến không còn đường lui, bất đắc dĩ phải ra chiêu bài cuối cùng… Không nghĩ tới, Diệp Dịch Hành lại bị trúng quả này.
“Anh biến thành mèo được không?” Diệp Dịch Hành ôn nhu cười hỏi, nếu không nhượng bộ, Hà Nghiên Luật sẽ thật sự thương tâm sinh khí, sách, tình yêu a tình yêu…
Bởi vì thích, cho nên muốn trêu chọc anh, làm cho anh sinh khí, lại hống anh, sủng anh, nhìn các loại vẻ mặt phản ứng đáng yêu của anh…
Bởi vì để ý, cho nên dù là một câu nói đơn giản cũng sẽ liên quan đến toàn bộ dây thần tinh, mấy đứa ngốc hỉ nộ ái ố đều giống nhau, hoàn toàn đắm chìm trong cái cạm bẫy ôn nhu không thể tự kềm chế…
“Biến thành mèo…” Hà Nghiên Luật trừng to mắt, anh thiếu chút nữa đã quên, Diệp Dịch Hành có thể biến thành mèo!
“Ân.” Diệp Dịch Hành cười tủm tỉm, tính toán tự mình biến cho Hà Nghiên Luật xem thủ tuyệt hoạt nhân của cậu.
“Hiện, hiện tại?” Hà Nghiên Luật nhìn Diệp Dịch Hành không chuyển mắt, sợ cái cảnh thần kỳ bởi vì một cái nháy mắt mà bỏ lỡ.
Diệp Dịch Hành không trả lời, mà là cầm lấy điện thoại di động bấm số Dương Khúc ——
“Uy, anh em, nhanh tới cứu giá!”
Diệp Dịch Hành cùng Dương Khúc câu thông làm cho Hà Nghiên Luật trợn mắt há hốc mồm, người trước mắt này, cùng Dương Khúc quan hệ như vậy, rõ ràng là Diệp Dịch Hành hàng thật giá thật!
Dương Khúc hỏi: “Tình huống gì đây?”
Diệp Dịch Hành: “Bà xã anh đang ở đây nhặng xị cả lên, anh nhanh nhanh đem cậu ta tróc nã đi!”
Dương Khúc tại đầu dây kia cười nhẹ: “Thần tiếp chỉ.”
Cúp điện thoại, Diệp Dịch Hành đưa mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, nhà Dương Khúc ở gần trường học, tuy rằng không cùng hướng, bất quá chạy xe lại cũng chỉ cần mười phút là có thể tới rồi.
Hiện tại cậu chỉ cần biến thành mèo, trước đem Sở Văn Hạnh lừa gạt qua sẽ không có việc gì nữa.
Vừa mới chuẩn bị tập trung lực chú ý, cậu chợt nghe dưới lầu có tiếng chìa khóa mở cửa…
Hà Nghiên Luật hoảng hốt, vội vàng giục: “Mau biến!”
Diệp Dịch Hành chọn mi, khóa ngồi trên người Hà Nghiên Luật…
Để anh tự mình chứng kiến thời khắc cậu dùng ma pháp biến người thành mèo.
(=口=)
Ghé vào ngực của mình là con mèo đen Tiểu Hắc, đôi mắt xanh biếc, khí thế suất đáo điệu tra (ta dịch thoáng thôi nhé: đẹp trai đến hết nói nổi =.=), cùng với tiếng nói mê người: “A… Xem đến choáng váng sao?”
Hà Nghiên Luật vươn tay sờ Diệp Dịch Hành, xúc cảm quen thuộc, thân thể mao nhung mềm mại…
Sở Văn Hạnh phá cửa mà vào ——
“Hà Nghiên Luật, cậu sẽ không chết ở trên giường đi?”
Lời này cũng có thể nói được sao… Hà Nghiên Luật mị hí mắt, liếc nhanh người đứng trước cửa: “Tớ còn sống.” Tiếng nói có điểm khàn khàn.
Sở Văn Hạnh không biết chính là, Hà Nghiên Luật tối hôm qua sớm là đã ở trên giường nhiều lần chết đi sống lại rồi.
“Có mùi lạ…” Trong phòng tràn ngập một cỗ khí tức ái muội, Sở Văn Hạnh cau mày đến gần Hà Nghiên Luật, ánh mắt cao thấp đặt trên người đối phương quét một lần.
Mặt cùng cái mũi Hà Nghiên Luật hồng hồng, ánh mắt ướt nước, cái chăn được đắp cẩn thận, Sở Văn Hạnh hỏi: “Cậu sinh bệnh?”
“Ân.” Hà Nghiên Luật nghĩ, cổ họng ách lại không thể rời giường, lúc này “sinh bệnh” là cớ tốt nhất đi…
Sở Văn Hạnh nghĩ đưa tay đặt lên trán Hà Nghiên Luật, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy con mèo đen nằm trong chăn với Hà Nghiên Luật nhảy lên, tiểu gia hỏa này cũng không có kêu lên, chỉ đưa ánh mắt hung ác trừng cậu, tựa hồ cảnh cáo cậu không cần tới gần.
Sở Văn Hạnh tuyệt không sợ nó, ngược lại còn bị biểu tình nghiêm trang của Diệp Dịch Hành chọc cười, cậu cười nói: “Tiểu Hắc ngồi chồm hổm giống như thần giữ cửa a, không nhớ tao sao?”
Mèo đen vẫn là không kêu lên một tiếng, Sở Văn Hạnh hồ nghi nhìn biểu tình quỷ dị của Hà Nghiên Luật, lại nhìn đến cái mặt đen của mèo đen, hỏi: “Sao nó không kêu lên?”
Hà Nghiên Luật nói: “Ăn đến hư cổ họng rồi…”
Sở Văn Hạnh nói: “Một cái cổ họng ách (nghĩa là câm, cơ mà ta thấy dịch là bị khàn thì đúng hơn), một cái cổ họng ăn đến hư, hai người đây là làm sao vậy?”
Hà Nghiên Luật thần tình hắc tuyến, làm sao vậy? Nói cho Sở Văn Hạnh biết mèo nói tiếng người, kỳ thật nó chính là Diệp Dịch Hành? Hay là nói cho cậu biết con mèo này là yêu quái, tối hôm qua biến thành Diệp Dịch Hành đem anh ăn luôn đi!
“Không như thế nào hết…” Hà Nghiên Luật nhìn lên trần nhà, khổ đến không thể nói nên lời.
Diệp Dịch Hành vội vàng trảo trảo móng vuốt, trước khi Sở Văn Hạnh tiến vào phòng đã thay Hà Nghiên Luật đắp chăn thật kỹ rồi, dĩ nhiên là không thể để cho cậu ta biết bộ dáng hỗn loạn ở phía dưới là như thế nào, chờ cậu ta đi rồi, chăn mền toàn bộ phỏng chừng còn có luôn cả cái nệm phải ném vào máy giặt giặt một phen…
Sở Văn Hạnh thở dài: “Sinh bệnh thì cũng đừng cậy mạnh, uống thuốc chưa?”
Hà Nghiên Luật lung tung gật gật đầu: “Rồi.”
Sở Văn Hạnh lại nói: “Hôm qua Dương Khúc gọi điện cho tớ, nói tìm không thấy cậu,” cậu ta nói xong, xoay người ngồi xuống mép giường: “Tớ gọi cho cậu, cậu lại tắt máy!”
Hà Nghiên Luật nói: “Ngày hôm qua đi khám bệnh… Buổi tối đầu choáng váng, não trướng lên, nghe thấy điện thoại reo cũng không có khí lực đi nghe, liền tắt máy ngủ, không biết là cậu gọi…”
Diệp Dịch Hành thầm nghĩ, Hà Nghiên Luật nói dối cực chuẩn, không hề có bộ dáng ngốc ngốc như trong tưởng tượng, hơi có chút yên lòng, cậu chợt thoáng nhìn thấy bên gối đầu còn có mấy cái “mũ”, phi thường lộ rõ trong không khí!!
Cậu há mồm định nhắc nhở, lại sinh sinh nghẹn trở về, cậu hiện tại là con mèo a!
…
Dương Khúc lái xe, mười phút sau đã đứng ở dưới lầu số 16 Tinh Nguyệt Uyển.
Nhà của Hà Nghiên Luật anh chưa bao giờ tới, nhưng có lần nghe điện thoại Diệp Dịch Hành có nhắc tới, anh lền nhớ kỹ.
Tới lầu hai, cửa khép hờ, anh liền trực tiếp đi vào, trong phòng khách vẫn có thể nghe được thanh âm của Sở Văn Hạnh, Dương Khúc phi thường vui vẻ, từ khi đem được người nào đó về nhà cường hôn một chút, Sở Văn Hạnh liền bốc hơi không chút dấu vết.
“Đó là… ?”
Hà Nghiên Luật theo tầm mắt Sở Văn Hạnh nhìn xuống, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: “… Là hộp thuốc!” Dời cái gối đầu đem cái hộp màu sắc rực rỡ chèn xuống dưới, Hà Nghiên Luật khẩn trương nhìn biểu tình của đối phương.
Hai tròng mắt linh hoạt Sở Văn Hạnh chuyển chuyển, liếc mắt nhìn cái chai trên tủ đầu giường một cái, hỏi: “Còn cái này đang ở trong người cậu đi?”
Diệp Dịch Hành kinh tủng đến toàn bộ lông trên người đều dựng thẳng, gia hỏa Sở Văn Hạnh chết tiệt này tuyệt đối là con cẩu (ta không dịch ra vì nó nghe hơi kỳ =.=) chuyển thế đầu thai mà!
Hà Nghiên Luật vội la lên: “Không có.”
Sở Văn Hạnh cười lạnh nói: “Cổ của cậu có dấu hôn rõ ràng như vậy, cậu đừng nói với tớ là do Tiểu Hắc cắn đấy!”
Hà Nghiên Luật mị hí mắt, nói: “Tiểu Hắc cắn thật mà…” (= =)
“…” Sở Văn Hạnh chọn mi: “Kia đây là cái gì?”
Dương Khúc vừa lên lầu nhìn thấy Sở Văn Hạnh cầm một chai dầu bôi trơn vui sướng tra vấn người gặp họa Hà Nghiên Luật.
Loại dầu bôi trơn này Dương Khúc biết, lúc nhàm chán đi dạo khu vực tình thú trong siêu thị cùng các cửa hàng có thấy cho nên có lưu ý đến, còn đang lên kế hoạch chuẩn bị dùng trên người Tiểu Tân…
Anh hưng trí dạt dạt đứng ở xa xa nhìn, Diệp Dịch Hành thực nhanh a, xem bộ dáng của Hà Nghiên Luật, mặt mày cùng ngữ khí đều lộ ra vẻ thỏa mãn cùng lười nhác cẩu thả, hiển nhiên là “nguyên khí đại thương” rồi…
Đột nhiên nhận được tầm mắt mèo đen muốn giết người, Dương Khúc bất đắc dĩ.
Được rồi, là cho mình không quản tốt người của mình, hiện tại chạy đến làm phiền, khó trách anh em nhà mình nhanh tạc mao đến như vậy.
“Đó là thuốc trị ho…” Anh bình tĩnh nói.
Sở Văn Hạnh mặt sắt vừa nghe thấy thanh âm trầm thấp của người nào đó ở phía sau, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Sao anh lại tới đây!”
Dương Khúc cười nói: “Có người kêu tôi tới cứu giá…” Anh còn thâm ý nhìn thoáng qua con mèo đen ngồi trên giường.
“Cứu giá? Ai?”
Dương Khúc không trả lời, trên tay cầm một gói to đặt trên bàn làm việc, đối mèo đen nói: “Đồ của cậu đều ở trong này.” Nói xong, anh bước lên hai bước, túm lấy cánh tay của Sở Văn Hạnh liền đi ra ngoài: “Quấy rầy người khác nói yêu thương là không có đạo đức…”
Sở Văn Hạnh khó hiểu giãy dụa: “Cái gì cùng cái gì! ?”
“Cám ơn! …”
Hoảng hốt hình như nghe thấy thanh âm một người con trai khác trong phòng truyền ra, cậu cả kinh, vừa định quay đầu lại xem, đã bị Dương Khúc kéo đi ra ngoài.
“Có đàn ông có đàn ông!” Sở Văn Hạnh giơ chân nói, “Có thanh âm của đàn ông!”
Dương Khúc đóng cửa nhà Hà Nghiên Luật: “Ân, chúng ta đều là nam, Hà Nghiên Luật cũng là nam…”
“Ta nói là thanh âm của đàn ông lạ!” Lúc này tính cách của sinh viên khoa luật của Sở Văn Hạnh phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
“Nói thương yêu, đương nhiên là do hai người nói rồi.” Dương Khúc đem người nào đó túm xuống lầu.
Dọc đường đi, đầu óc Sở Văn Hạnh đều bị nam tử thần bí xa lạ trong phòng ngủ Hà Nghiên Luật chiếm cứ: cái thiếu niên bản chất ngốc nghếch Hà Nghiên Luật kia, nếu cùng người khác nói yêu thương, tuyệt đối sẽ bị chịu thiệt, đã làm bạn với anh…
“Anh buông! Tôi phải quay lại xem sao! Hà Nghiên Luật cậu ta…”
Dương Khúc bị người nào đó giãy dụa lung tung đến mất kiên nhẫn, ngay tại bồn hoa bên cạnh Tinh Nguyệt Uyển cường hành ôm lấy người nào đó cắn một hơi, cái này, Sở Văn Hạnh hoàn toàn im lặng.
Dương Khúc nhìn cậu thật sâu, nói: “Lo lắng cho chính mình trước đi…”
***
Còn chưa qua hết mười hai giờ, vậy mà đã trải qua say rượu, khóc, bị người bắt buộc làm tình, tận mắt gặp người biến mèo, bị bạn tốt gần như phát giác ra sự thật cùng với tâm lý căng thẳng phập phồng, Hà Nghiên Luật, cuối cùng cũng đã hoa lệ phát sốt…
Lúc này là lộng giả thành chân, hiển nhiên cái tình trạng ứng đối thông minh với Sở Văn Hạnh vừa rồi chỉ là “hồi quang phản chiếu”, Hà Nghiên Luật mắt thấy Sở Văn Hạnh bị Dương Khúc kéo đi, nháy mắt hai chân duỗi ra, mơ hồ liền mất đi ý thức.
Diệp Dịch Hành nghĩ Hà Nghiên Luật chỉ là “giả chết”, lấy cái thân mèo cọ cọ vào cổ người nào đó nhưng vẫn không có phản ứng, quyết đoán biến trở lại thành người, lúc này mới phát giác, Hà Nghiên Luật thật sự bị hôn mê.
Tay dán lên cái trán người nào đó, cái đầu kia nóng đến đồ có thể chiên trứng.
Diệp Dịch Hành chậc lưỡi, Hà Nghiên Luật sinh bệnh choáng váng, nhắm mắt lại, khóe mắt vẫn là ẩm ướt, khóe miệng tự nhiên trễ xuống run run, vẻ mặt ủy khuất cùng bộ dáng suy yếu làm cho cậu đau lòng, rồi lại cảm thấy mỹ nhân bị bệnh gầy yếu vô lực như vậy lại cảm thấy đáng yêu.
Có người nói, một người đàn ông tiêu chuẩn hoàn mỹ tập làm cha, con, tình nhân cùng một lúc, thì phải tùy thời cường thể trở thành lãng tử hung hãn, thời điểm nên làm nũng thì phải bướng bỉnh như xuân phong phất liễu, thời điểm nên ôn nhu thì phải bao dung như thanh san hoàn thủy…
Diệp Dịch Hành ôm nhẹ Hà Nghiên Luật như cành liễu xuống lầu, tinh tế thay anh tắm rửa nước ấm.
“Rất gầy, nên dưỡng mập một chút…” Một bên hưởng thụ thay anh lau khô tóc, bọc vào trong khăn tắm, Diệp Dịch Hành một bên lẩm bẩm.
Hôm qua chỉ mua có một hộp “áo mưa” cũng còn không nhiều lắm, dầu bôi trơn thì còn hơn phân nửa bình, kỳ thật chính là vừa mới bắt đầu có chút khó khăn, càng về sau, bởi vì trong cơ thể vẫn lưu lại chất lỏng, nên Hà Nghiên Luật vẫn có thể dễ dàng tiếp nhận cậu…
Cậu cười đến thỏa mãn, lúc tắm rửa có nhìn chỗ đó của đối phương không có vết thương rõ ràng, chỉ là làm hơi quá nên có chút sưng đỏ, xem ra tài liệu trên mạng cũng rất hữu dụng a!
Sau, cậu lên lầu thu thập tàn cục trên giường, sau đó trải lại giường, đem Hà Nghiên Luật cẩn thận đặt lên, đắp chăn, cuối cùng lưu lại một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán người nào đó.
Ba ba, hiện tại, để con chăm sóc cho “người” đi.
Mạc đại thiếu gia kia hôm qua nói như thế nào nhỉ? Cho một tuần suy xét?
Bảy ngày, cậu đã đủ thời gian chuẩn bị mọi thứ rồi…
Đem từng cái từng thứ đồ bẩn bỏ vào trong máy giặt, Diệp Dịch Hành lấy điện thoại di động, ví cùng chìa khóa trong cái gói to Dương Khúc mang tới.
“Đô —— đô —— ”
“Dì Liễu?” Dì Liễu là bảo mẫu của nhà Diệp Dịch Hành.
“Ai nha, lá con a, Diệp thái thái mấy ngày hôm trước còn nhắc con đã lâu rồi chưa có về nhà rồi đó…”
Diệp Dịch Hành nói: “Con bận đi học a, ba mẹ khỏe không?”
“Rất tốt! Ai, Diệp thái thái đến a, để bà nói chuyện với con nha…”
Tay Diệp Dịch Hành run lên. Diệp gia là nữ quyền chủ nghĩa, Diệp mẫu đương gia, tuy nói sản nghiệp bất động sản rất lớn, Diệp phụ tại S thị cũng là một nhân vật hết sức quan trọng, nhưng người ở màn sau thao túng mọi thứ, chính là Diệp mẫu.
Diệp Dịch Hành rất sợ lại rất tôn kính người mẹ này, từ nhỏ người cha kia vẫn là không nói gì, mà mẹ cậu đối với phương diện hành xử của cậu yêu cầu có chút nghiêm khắc, biểu hiện chỉ cần hơi chút kiêu căng, mẹ nó một cái bàn tay liền xấn tới.
Trường của Diệp Dịch Hành toàn là trường có chất lượng giáo dục tốt nhất S thị, nhớ rõ có một năm học tiểu học, có một thằng nhóc cùng lớp là con của một quan viên chính phủ cùng mình đọ độ giàu có, nói đúng hơn là đem khoe sản phẩm điện tử mới mà cha nó mới vừa mua cho. Diệp Dịch Hành là nam sinh, tự nhiên cũng có tâm lý muốn so đo, thầm nghĩ cái thứ đồ ấy nhà chúng ta cũng có, liền quay đầu hướng cha vòi vĩnh.
Về đến nhà làm nũng cha thì bị Diệp mẫu vừa vặn bắt gặp, Diệp mẫu liền cầm chổi lông gà đem Diệp Dịch Hành đánh cho chạy loạn khắp nhà. Cậu chỉ nhớ mẹ mình nháy mắt đã biến thành Mụ Dạ Xoa, hung thần ác sát mắng “Thằng nhóc chết tiệt học cái gì không học lại học đo độ giàu, xem lão nương đây đánh chết con…”
Cuối cùng, ở trong trí nhớ thơ ấu của Diệp Dịch Hành lưu lại một chìa khóa tối có ý nghĩa nhất với cậu, chính là sau khi đánh cậu xong lại nói: “Con phải nhớ kỹ, toàn bộ đồ vật ở đây, đều thuộc sở hữu của mẹ và cha con, không phải của con, cha mẹ nguyện ý cho con cái gì, con liền nhận, cha mẹ không cho con, con không thể vòi vĩnh. Con là một con người độc lập, muốn cái gì, thì chính mình phải đi tranh thủ… Chính mình thực tâm muốn cái gì đó, thì sẽ sinh lòng yêu thương nó càng nhiều…”
Lúc Diệp mẫu nói ra những lời này, biểu tình rất nghiêm túc, ánh mắt lại ôn hòa. Diệp Dịch Hành bị chổi lông gà đánh cho mình đầy thương tích, đối với cái phương pháp điều giáo “cấp một roi lại cho cục kẹo” gặp sát thủ cũng bị bầm dập của Diệp mẫu, cậu hoàn toàn thần phục sát đất mà chảy nước mắt.
Có thể nói, Diệp mẫu đối với chuyện giáo dục được Diệp Dịch Hành là một thành công, thế nên cậu không bị dưỡng thành cái loại con nhà giàu kiêu căng ngạo mạn.
Bà là người cực đau con, loại yêu thương này không phải là cưng chiều, mà là ở tại thể xác và tinh thần khỏe mạnh của Diệp Dịch Hành làm điều kiện tiêu quyết, không bức bách cậu nối nghiệp, cho cậu thích làm gì thì cứ làm, cả đời khoái khoái lạc lạc.
Làm mẹ, cứ như thế, liền viên mãn rồi.
Diệp Dịch Hành nắm di động, khẩn trương gọi một tiếng: “Mẹ…”
Thanh âm người mẹ nói chuyện vẫn ôn nhu như trước lại không mất uy nghiêm, Diệp Dịch Hành chỉ nghe bà khinh miêu đạm tả hỏi một câu: “Lâu như vậy không trở về nhà, yêu rồi đi?”
Hà Nghiên Luật tâm loạn thành một đoàn, nếu như Sở Văn Hạnh tiến vào, sự tình tối hôm qua phát sinh trên người mình sẽ giống như một bộ phim điện ảnh toàn bộ tái hiện lại trước mặt đối phương, loại sợ hãi này chiếm cứ toàn bộ đầu óc anh, anh cầm lấy ngón tay Diệp Dịch Hành, nhíu mi kiên trì nói: “Không được, không thể cho cậu ta biết…”
Diệp Dịch Hành biết Hà Nghiên Luật lại dùng giọng điệu cầu xin, cho dù biểu tình nghiêm túc như thế nào, trong giọng nói lộ vẻ cầu xin vẫn là đang bán đứng cái bản mặt giả vờ bình tĩnh của anh.
Mình hình như cả đêm hôm qua đều “khi dễ” Hà Nghiên Luật, nhìn bộ dáng giả đứng đắn của đối phương, lại muốn làm trái ý của anh, vì thế xấu miệng hỏi: “Vì cái gì không được? Cậu ta là bạn tốt của em, anh nghĩ nên cho cậu ta biết em là của anh a…”
Vừa nói, cậu vừa tinh tế vuốt ve vành tai đối phương. Ân… Vành tai cũng có chút nóng lên rồi.
“Cậu…” Gia hỏa này không phải Tiểu Hắc! Tuyệt đối không phải Tiểu Hắc ngoan của anh a (T_T)!
Hà Nghiên Luật bẹt bẹt miệng mếu máo, chữ như nghẹn tại yết hầu, ủy khuất nói: “Cậu đừng như vậy, cậu mà còn như vậy, tôi sẽ không nhận cậu…”
“Cái gì?” Diệp Dịch Hành lập tức di dời sự chú ý.
Hà Nghiên Luật hai mặt ngập nước đẫm lệ nói: “Cậu không nghe lời tôi, tôi sẽ không muốn cậu nữa.”
Kỳ thật tối hôm qua Hà Nghiên Luật ở dưới thân Diệp Dịch Hành khóc ngâm cầu xin tha thứ, thân là “ba ba” mặt mũi cùng tôn nghiêm đã sớm hôi phi yên diệt (aka tan thành mây khói), chính là trong nháy mắt không thể thừa nhận “Diệp Dịch Hành là mèo tinh” được.
Bị buộc đến không còn đường lui, bất đắc dĩ phải ra chiêu bài cuối cùng… Không nghĩ tới, Diệp Dịch Hành lại bị trúng quả này.
“Anh biến thành mèo được không?” Diệp Dịch Hành ôn nhu cười hỏi, nếu không nhượng bộ, Hà Nghiên Luật sẽ thật sự thương tâm sinh khí, sách, tình yêu a tình yêu…
Bởi vì thích, cho nên muốn trêu chọc anh, làm cho anh sinh khí, lại hống anh, sủng anh, nhìn các loại vẻ mặt phản ứng đáng yêu của anh…
Bởi vì để ý, cho nên dù là một câu nói đơn giản cũng sẽ liên quan đến toàn bộ dây thần tinh, mấy đứa ngốc hỉ nộ ái ố đều giống nhau, hoàn toàn đắm chìm trong cái cạm bẫy ôn nhu không thể tự kềm chế…
“Biến thành mèo…” Hà Nghiên Luật trừng to mắt, anh thiếu chút nữa đã quên, Diệp Dịch Hành có thể biến thành mèo!
“Ân.” Diệp Dịch Hành cười tủm tỉm, tính toán tự mình biến cho Hà Nghiên Luật xem thủ tuyệt hoạt nhân của cậu.
“Hiện, hiện tại?” Hà Nghiên Luật nhìn Diệp Dịch Hành không chuyển mắt, sợ cái cảnh thần kỳ bởi vì một cái nháy mắt mà bỏ lỡ.
Diệp Dịch Hành không trả lời, mà là cầm lấy điện thoại di động bấm số Dương Khúc ——
“Uy, anh em, nhanh tới cứu giá!”
Diệp Dịch Hành cùng Dương Khúc câu thông làm cho Hà Nghiên Luật trợn mắt há hốc mồm, người trước mắt này, cùng Dương Khúc quan hệ như vậy, rõ ràng là Diệp Dịch Hành hàng thật giá thật!
Dương Khúc hỏi: “Tình huống gì đây?”
Diệp Dịch Hành: “Bà xã anh đang ở đây nhặng xị cả lên, anh nhanh nhanh đem cậu ta tróc nã đi!”
Dương Khúc tại đầu dây kia cười nhẹ: “Thần tiếp chỉ.”
Cúp điện thoại, Diệp Dịch Hành đưa mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, nhà Dương Khúc ở gần trường học, tuy rằng không cùng hướng, bất quá chạy xe lại cũng chỉ cần mười phút là có thể tới rồi.
Hiện tại cậu chỉ cần biến thành mèo, trước đem Sở Văn Hạnh lừa gạt qua sẽ không có việc gì nữa.
Vừa mới chuẩn bị tập trung lực chú ý, cậu chợt nghe dưới lầu có tiếng chìa khóa mở cửa…
Hà Nghiên Luật hoảng hốt, vội vàng giục: “Mau biến!”
Diệp Dịch Hành chọn mi, khóa ngồi trên người Hà Nghiên Luật…
Để anh tự mình chứng kiến thời khắc cậu dùng ma pháp biến người thành mèo.
(=口=)
Ghé vào ngực của mình là con mèo đen Tiểu Hắc, đôi mắt xanh biếc, khí thế suất đáo điệu tra (ta dịch thoáng thôi nhé: đẹp trai đến hết nói nổi =.=), cùng với tiếng nói mê người: “A… Xem đến choáng váng sao?”
Hà Nghiên Luật vươn tay sờ Diệp Dịch Hành, xúc cảm quen thuộc, thân thể mao nhung mềm mại…
Sở Văn Hạnh phá cửa mà vào ——
“Hà Nghiên Luật, cậu sẽ không chết ở trên giường đi?”
Lời này cũng có thể nói được sao… Hà Nghiên Luật mị hí mắt, liếc nhanh người đứng trước cửa: “Tớ còn sống.” Tiếng nói có điểm khàn khàn.
Sở Văn Hạnh không biết chính là, Hà Nghiên Luật tối hôm qua sớm là đã ở trên giường nhiều lần chết đi sống lại rồi.
“Có mùi lạ…” Trong phòng tràn ngập một cỗ khí tức ái muội, Sở Văn Hạnh cau mày đến gần Hà Nghiên Luật, ánh mắt cao thấp đặt trên người đối phương quét một lần.
Mặt cùng cái mũi Hà Nghiên Luật hồng hồng, ánh mắt ướt nước, cái chăn được đắp cẩn thận, Sở Văn Hạnh hỏi: “Cậu sinh bệnh?”
“Ân.” Hà Nghiên Luật nghĩ, cổ họng ách lại không thể rời giường, lúc này “sinh bệnh” là cớ tốt nhất đi…
Sở Văn Hạnh nghĩ đưa tay đặt lên trán Hà Nghiên Luật, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy con mèo đen nằm trong chăn với Hà Nghiên Luật nhảy lên, tiểu gia hỏa này cũng không có kêu lên, chỉ đưa ánh mắt hung ác trừng cậu, tựa hồ cảnh cáo cậu không cần tới gần.
Sở Văn Hạnh tuyệt không sợ nó, ngược lại còn bị biểu tình nghiêm trang của Diệp Dịch Hành chọc cười, cậu cười nói: “Tiểu Hắc ngồi chồm hổm giống như thần giữ cửa a, không nhớ tao sao?”
Mèo đen vẫn là không kêu lên một tiếng, Sở Văn Hạnh hồ nghi nhìn biểu tình quỷ dị của Hà Nghiên Luật, lại nhìn đến cái mặt đen của mèo đen, hỏi: “Sao nó không kêu lên?”
Hà Nghiên Luật nói: “Ăn đến hư cổ họng rồi…”
Sở Văn Hạnh nói: “Một cái cổ họng ách (nghĩa là câm, cơ mà ta thấy dịch là bị khàn thì đúng hơn), một cái cổ họng ăn đến hư, hai người đây là làm sao vậy?”
Hà Nghiên Luật thần tình hắc tuyến, làm sao vậy? Nói cho Sở Văn Hạnh biết mèo nói tiếng người, kỳ thật nó chính là Diệp Dịch Hành? Hay là nói cho cậu biết con mèo này là yêu quái, tối hôm qua biến thành Diệp Dịch Hành đem anh ăn luôn đi!
“Không như thế nào hết…” Hà Nghiên Luật nhìn lên trần nhà, khổ đến không thể nói nên lời.
Diệp Dịch Hành vội vàng trảo trảo móng vuốt, trước khi Sở Văn Hạnh tiến vào phòng đã thay Hà Nghiên Luật đắp chăn thật kỹ rồi, dĩ nhiên là không thể để cho cậu ta biết bộ dáng hỗn loạn ở phía dưới là như thế nào, chờ cậu ta đi rồi, chăn mền toàn bộ phỏng chừng còn có luôn cả cái nệm phải ném vào máy giặt giặt một phen…
Sở Văn Hạnh thở dài: “Sinh bệnh thì cũng đừng cậy mạnh, uống thuốc chưa?”
Hà Nghiên Luật lung tung gật gật đầu: “Rồi.”
Sở Văn Hạnh lại nói: “Hôm qua Dương Khúc gọi điện cho tớ, nói tìm không thấy cậu,” cậu ta nói xong, xoay người ngồi xuống mép giường: “Tớ gọi cho cậu, cậu lại tắt máy!”
Hà Nghiên Luật nói: “Ngày hôm qua đi khám bệnh… Buổi tối đầu choáng váng, não trướng lên, nghe thấy điện thoại reo cũng không có khí lực đi nghe, liền tắt máy ngủ, không biết là cậu gọi…”
Diệp Dịch Hành thầm nghĩ, Hà Nghiên Luật nói dối cực chuẩn, không hề có bộ dáng ngốc ngốc như trong tưởng tượng, hơi có chút yên lòng, cậu chợt thoáng nhìn thấy bên gối đầu còn có mấy cái “mũ”, phi thường lộ rõ trong không khí!!
Cậu há mồm định nhắc nhở, lại sinh sinh nghẹn trở về, cậu hiện tại là con mèo a!
…
Dương Khúc lái xe, mười phút sau đã đứng ở dưới lầu số 16 Tinh Nguyệt Uyển.
Nhà của Hà Nghiên Luật anh chưa bao giờ tới, nhưng có lần nghe điện thoại Diệp Dịch Hành có nhắc tới, anh lền nhớ kỹ.
Tới lầu hai, cửa khép hờ, anh liền trực tiếp đi vào, trong phòng khách vẫn có thể nghe được thanh âm của Sở Văn Hạnh, Dương Khúc phi thường vui vẻ, từ khi đem được người nào đó về nhà cường hôn một chút, Sở Văn Hạnh liền bốc hơi không chút dấu vết.
“Đó là… ?”
Hà Nghiên Luật theo tầm mắt Sở Văn Hạnh nhìn xuống, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: “… Là hộp thuốc!” Dời cái gối đầu đem cái hộp màu sắc rực rỡ chèn xuống dưới, Hà Nghiên Luật khẩn trương nhìn biểu tình của đối phương.
Hai tròng mắt linh hoạt Sở Văn Hạnh chuyển chuyển, liếc mắt nhìn cái chai trên tủ đầu giường một cái, hỏi: “Còn cái này đang ở trong người cậu đi?”
Diệp Dịch Hành kinh tủng đến toàn bộ lông trên người đều dựng thẳng, gia hỏa Sở Văn Hạnh chết tiệt này tuyệt đối là con cẩu (ta không dịch ra vì nó nghe hơi kỳ =.=) chuyển thế đầu thai mà!
Hà Nghiên Luật vội la lên: “Không có.”
Sở Văn Hạnh cười lạnh nói: “Cổ của cậu có dấu hôn rõ ràng như vậy, cậu đừng nói với tớ là do Tiểu Hắc cắn đấy!”
Hà Nghiên Luật mị hí mắt, nói: “Tiểu Hắc cắn thật mà…” (= =)
“…” Sở Văn Hạnh chọn mi: “Kia đây là cái gì?”
Dương Khúc vừa lên lầu nhìn thấy Sở Văn Hạnh cầm một chai dầu bôi trơn vui sướng tra vấn người gặp họa Hà Nghiên Luật.
Loại dầu bôi trơn này Dương Khúc biết, lúc nhàm chán đi dạo khu vực tình thú trong siêu thị cùng các cửa hàng có thấy cho nên có lưu ý đến, còn đang lên kế hoạch chuẩn bị dùng trên người Tiểu Tân…
Anh hưng trí dạt dạt đứng ở xa xa nhìn, Diệp Dịch Hành thực nhanh a, xem bộ dáng của Hà Nghiên Luật, mặt mày cùng ngữ khí đều lộ ra vẻ thỏa mãn cùng lười nhác cẩu thả, hiển nhiên là “nguyên khí đại thương” rồi…
Đột nhiên nhận được tầm mắt mèo đen muốn giết người, Dương Khúc bất đắc dĩ.
Được rồi, là cho mình không quản tốt người của mình, hiện tại chạy đến làm phiền, khó trách anh em nhà mình nhanh tạc mao đến như vậy.
“Đó là thuốc trị ho…” Anh bình tĩnh nói.
Sở Văn Hạnh mặt sắt vừa nghe thấy thanh âm trầm thấp của người nào đó ở phía sau, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Sao anh lại tới đây!”
Dương Khúc cười nói: “Có người kêu tôi tới cứu giá…” Anh còn thâm ý nhìn thoáng qua con mèo đen ngồi trên giường.
“Cứu giá? Ai?”
Dương Khúc không trả lời, trên tay cầm một gói to đặt trên bàn làm việc, đối mèo đen nói: “Đồ của cậu đều ở trong này.” Nói xong, anh bước lên hai bước, túm lấy cánh tay của Sở Văn Hạnh liền đi ra ngoài: “Quấy rầy người khác nói yêu thương là không có đạo đức…”
Sở Văn Hạnh khó hiểu giãy dụa: “Cái gì cùng cái gì! ?”
“Cám ơn! …”
Hoảng hốt hình như nghe thấy thanh âm một người con trai khác trong phòng truyền ra, cậu cả kinh, vừa định quay đầu lại xem, đã bị Dương Khúc kéo đi ra ngoài.
“Có đàn ông có đàn ông!” Sở Văn Hạnh giơ chân nói, “Có thanh âm của đàn ông!”
Dương Khúc đóng cửa nhà Hà Nghiên Luật: “Ân, chúng ta đều là nam, Hà Nghiên Luật cũng là nam…”
“Ta nói là thanh âm của đàn ông lạ!” Lúc này tính cách của sinh viên khoa luật của Sở Văn Hạnh phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
“Nói thương yêu, đương nhiên là do hai người nói rồi.” Dương Khúc đem người nào đó túm xuống lầu.
Dọc đường đi, đầu óc Sở Văn Hạnh đều bị nam tử thần bí xa lạ trong phòng ngủ Hà Nghiên Luật chiếm cứ: cái thiếu niên bản chất ngốc nghếch Hà Nghiên Luật kia, nếu cùng người khác nói yêu thương, tuyệt đối sẽ bị chịu thiệt, đã làm bạn với anh…
“Anh buông! Tôi phải quay lại xem sao! Hà Nghiên Luật cậu ta…”
Dương Khúc bị người nào đó giãy dụa lung tung đến mất kiên nhẫn, ngay tại bồn hoa bên cạnh Tinh Nguyệt Uyển cường hành ôm lấy người nào đó cắn một hơi, cái này, Sở Văn Hạnh hoàn toàn im lặng.
Dương Khúc nhìn cậu thật sâu, nói: “Lo lắng cho chính mình trước đi…”
***
Còn chưa qua hết mười hai giờ, vậy mà đã trải qua say rượu, khóc, bị người bắt buộc làm tình, tận mắt gặp người biến mèo, bị bạn tốt gần như phát giác ra sự thật cùng với tâm lý căng thẳng phập phồng, Hà Nghiên Luật, cuối cùng cũng đã hoa lệ phát sốt…
Lúc này là lộng giả thành chân, hiển nhiên cái tình trạng ứng đối thông minh với Sở Văn Hạnh vừa rồi chỉ là “hồi quang phản chiếu”, Hà Nghiên Luật mắt thấy Sở Văn Hạnh bị Dương Khúc kéo đi, nháy mắt hai chân duỗi ra, mơ hồ liền mất đi ý thức.
Diệp Dịch Hành nghĩ Hà Nghiên Luật chỉ là “giả chết”, lấy cái thân mèo cọ cọ vào cổ người nào đó nhưng vẫn không có phản ứng, quyết đoán biến trở lại thành người, lúc này mới phát giác, Hà Nghiên Luật thật sự bị hôn mê.
Tay dán lên cái trán người nào đó, cái đầu kia nóng đến đồ có thể chiên trứng.
Diệp Dịch Hành chậc lưỡi, Hà Nghiên Luật sinh bệnh choáng váng, nhắm mắt lại, khóe mắt vẫn là ẩm ướt, khóe miệng tự nhiên trễ xuống run run, vẻ mặt ủy khuất cùng bộ dáng suy yếu làm cho cậu đau lòng, rồi lại cảm thấy mỹ nhân bị bệnh gầy yếu vô lực như vậy lại cảm thấy đáng yêu.
Có người nói, một người đàn ông tiêu chuẩn hoàn mỹ tập làm cha, con, tình nhân cùng một lúc, thì phải tùy thời cường thể trở thành lãng tử hung hãn, thời điểm nên làm nũng thì phải bướng bỉnh như xuân phong phất liễu, thời điểm nên ôn nhu thì phải bao dung như thanh san hoàn thủy…
Diệp Dịch Hành ôm nhẹ Hà Nghiên Luật như cành liễu xuống lầu, tinh tế thay anh tắm rửa nước ấm.
“Rất gầy, nên dưỡng mập một chút…” Một bên hưởng thụ thay anh lau khô tóc, bọc vào trong khăn tắm, Diệp Dịch Hành một bên lẩm bẩm.
Hôm qua chỉ mua có một hộp “áo mưa” cũng còn không nhiều lắm, dầu bôi trơn thì còn hơn phân nửa bình, kỳ thật chính là vừa mới bắt đầu có chút khó khăn, càng về sau, bởi vì trong cơ thể vẫn lưu lại chất lỏng, nên Hà Nghiên Luật vẫn có thể dễ dàng tiếp nhận cậu…
Cậu cười đến thỏa mãn, lúc tắm rửa có nhìn chỗ đó của đối phương không có vết thương rõ ràng, chỉ là làm hơi quá nên có chút sưng đỏ, xem ra tài liệu trên mạng cũng rất hữu dụng a!
Sau, cậu lên lầu thu thập tàn cục trên giường, sau đó trải lại giường, đem Hà Nghiên Luật cẩn thận đặt lên, đắp chăn, cuối cùng lưu lại một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán người nào đó.
Ba ba, hiện tại, để con chăm sóc cho “người” đi.
Mạc đại thiếu gia kia hôm qua nói như thế nào nhỉ? Cho một tuần suy xét?
Bảy ngày, cậu đã đủ thời gian chuẩn bị mọi thứ rồi…
Đem từng cái từng thứ đồ bẩn bỏ vào trong máy giặt, Diệp Dịch Hành lấy điện thoại di động, ví cùng chìa khóa trong cái gói to Dương Khúc mang tới.
“Đô —— đô —— ”
“Dì Liễu?” Dì Liễu là bảo mẫu của nhà Diệp Dịch Hành.
“Ai nha, lá con a, Diệp thái thái mấy ngày hôm trước còn nhắc con đã lâu rồi chưa có về nhà rồi đó…”
Diệp Dịch Hành nói: “Con bận đi học a, ba mẹ khỏe không?”
“Rất tốt! Ai, Diệp thái thái đến a, để bà nói chuyện với con nha…”
Tay Diệp Dịch Hành run lên. Diệp gia là nữ quyền chủ nghĩa, Diệp mẫu đương gia, tuy nói sản nghiệp bất động sản rất lớn, Diệp phụ tại S thị cũng là một nhân vật hết sức quan trọng, nhưng người ở màn sau thao túng mọi thứ, chính là Diệp mẫu.
Diệp Dịch Hành rất sợ lại rất tôn kính người mẹ này, từ nhỏ người cha kia vẫn là không nói gì, mà mẹ cậu đối với phương diện hành xử của cậu yêu cầu có chút nghiêm khắc, biểu hiện chỉ cần hơi chút kiêu căng, mẹ nó một cái bàn tay liền xấn tới.
Trường của Diệp Dịch Hành toàn là trường có chất lượng giáo dục tốt nhất S thị, nhớ rõ có một năm học tiểu học, có một thằng nhóc cùng lớp là con của một quan viên chính phủ cùng mình đọ độ giàu có, nói đúng hơn là đem khoe sản phẩm điện tử mới mà cha nó mới vừa mua cho. Diệp Dịch Hành là nam sinh, tự nhiên cũng có tâm lý muốn so đo, thầm nghĩ cái thứ đồ ấy nhà chúng ta cũng có, liền quay đầu hướng cha vòi vĩnh.
Về đến nhà làm nũng cha thì bị Diệp mẫu vừa vặn bắt gặp, Diệp mẫu liền cầm chổi lông gà đem Diệp Dịch Hành đánh cho chạy loạn khắp nhà. Cậu chỉ nhớ mẹ mình nháy mắt đã biến thành Mụ Dạ Xoa, hung thần ác sát mắng “Thằng nhóc chết tiệt học cái gì không học lại học đo độ giàu, xem lão nương đây đánh chết con…”
Cuối cùng, ở trong trí nhớ thơ ấu của Diệp Dịch Hành lưu lại một chìa khóa tối có ý nghĩa nhất với cậu, chính là sau khi đánh cậu xong lại nói: “Con phải nhớ kỹ, toàn bộ đồ vật ở đây, đều thuộc sở hữu của mẹ và cha con, không phải của con, cha mẹ nguyện ý cho con cái gì, con liền nhận, cha mẹ không cho con, con không thể vòi vĩnh. Con là một con người độc lập, muốn cái gì, thì chính mình phải đi tranh thủ… Chính mình thực tâm muốn cái gì đó, thì sẽ sinh lòng yêu thương nó càng nhiều…”
Lúc Diệp mẫu nói ra những lời này, biểu tình rất nghiêm túc, ánh mắt lại ôn hòa. Diệp Dịch Hành bị chổi lông gà đánh cho mình đầy thương tích, đối với cái phương pháp điều giáo “cấp một roi lại cho cục kẹo” gặp sát thủ cũng bị bầm dập của Diệp mẫu, cậu hoàn toàn thần phục sát đất mà chảy nước mắt.
Có thể nói, Diệp mẫu đối với chuyện giáo dục được Diệp Dịch Hành là một thành công, thế nên cậu không bị dưỡng thành cái loại con nhà giàu kiêu căng ngạo mạn.
Bà là người cực đau con, loại yêu thương này không phải là cưng chiều, mà là ở tại thể xác và tinh thần khỏe mạnh của Diệp Dịch Hành làm điều kiện tiêu quyết, không bức bách cậu nối nghiệp, cho cậu thích làm gì thì cứ làm, cả đời khoái khoái lạc lạc.
Làm mẹ, cứ như thế, liền viên mãn rồi.
Diệp Dịch Hành nắm di động, khẩn trương gọi một tiếng: “Mẹ…”
Thanh âm người mẹ nói chuyện vẫn ôn nhu như trước lại không mất uy nghiêm, Diệp Dịch Hành chỉ nghe bà khinh miêu đạm tả hỏi một câu: “Lâu như vậy không trở về nhà, yêu rồi đi?”
/58
|