Người vừa rồi là Kang Dae, một chàng trai ngông cuồng và điên loạn. Gia đình từ nhỏ đã tan vỡ, cha đi thêm bước nữa và suốt ngày chỉ bận rộn với công việc khiến một đứa trẻ như anh dần trở nên vô cảm với cái gọi là tình thương. Có lẽ cả ngày của Kang Dae chỉ là đi lại bên ngoài, đòi lại các khoản nợ của công ty và thậm chí là giết chóc. Trong cái xã hội ấy, chỉ cần có tiền thì tất cả mọi thứ đều được bịt chặt nên anh ta lại càng làm loạn hơn trước.
Kang Dae sống riêng và dường như không bao giờ trở về nhà. Anh ta lang thang ở các club, chơi đùa hết người này đến người khác, vô tư mà buông thả bản thân. Vì đối với anh ta, chằng có kẻ nào thật lòng và xứng đáng để anh dâng trọn con tim.
Trong ánh đèn nháy loạn, Kang Dae nhàn nhạ cầm ly rượu vang trên tay mà lắc qua lắc lại. Một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm đi tới ngồi cạnh:
- Chào anh, anh có muốn tiếp tục với em không?
- Không có khái niệm hai lần, biến
- Ayooo, anh đây khắt khe quá rồi. Tôi phục vụ rất tốt mà, đêm nay tôi sẽ làm tốt hơn nữa
Bàn tay cô ta không yên phận mà mân mê khắp nơi. Anh đặt nhẹ ly rượu xuống bàn rồi quay ra bóp chặt miệng cô ta:
- Mày có vấn đề về tai sao?
Cô ta run rẩy nắm tay anh rồi vội vàng chạy thục mạng:
- Gặp phải tên điên mất rồi
Cuối cùng anh cũng tìm được con mồi của ngày hôm nay và chơi đùa như thường lệ. Cô gái này tiến tới định hôn anh thì bị anh túm tóc bắt quay đầu đi:
- Đừng hôn tao, đó là thứ tao ghét nhất
Anh chỉ ném tiền vào mặt họ rồi ép họ phải rời đi. Dù là ăn chơi, cặn bã như thế nhưng anh lại được săn đón bởi các cô gái. Tính cách của anh ta ngày càng kiêu căng, ngông cuồng và đến cả cha cũng phải bất lực với mọi thứ về anh ta.
Kang Dae thường xuyên ra ngoài tập thể dục từ sáng sớm vì anh ta rất quan tâm đến thể hình. Anh ta chạy ngang một tiệm tạp hóa, lấy một chai nước khoáng rồi đến quầy thanh toán. Nhưng nhân viên thì lại ngủ gật khiến anh ta bực bội mà gõ bàn:
- Này, tôi bê cả cái tiệm này đi nhá?
Cậu vội vàng bật dậy, luống cuống chào hỏi:
- Chào quý khách, xin lỗi quý khách, anh cần dùng gì sao ạ?
Anh chợt nhíu mày rồi chẹp một tiếng:
- Lại là cậu à? Đi làm ở đây thì bao giờ mới đủ để trả nợ? Tính để đời con trả hộ nữa sao?
Cậu cười gượng ngùng:
- Xin lỗi, nhưng tôi hứa sẽ trả đầy đủ
- Xì, trả tiền nước, tiền thừa cầm luôn đi
Thấy bóng lưng anh đi xa, cậu mới dám thở mạnh:
- Phù, tí thì toi rồi.
Đến khi chiều tối, anh cùng đàn em vào ăn ở một quán bên đường. Họ dù giàu có nhưng lại vô cùng thoải mái, bất cứ cái gì cũng có thể ăn ngon lành. Trong bếp, Tae Yang lon ton từ trong chạy ra:
- Các anh gọi món gì vậy ạ? Làm phiền đánh dấu vào menu ạ
Hai người lại chạm mặt nhau, anh bỗng nhăn nhó tỏ ra khó chịu:
- Này, cậu sao....
Chưa kịp nói hết câu thì cậu vội chặn ngang:
- Sao anh lại theo dõi tôi chứ? Tôi nói là sẽ trả tiền mà? Còn dẫn cả đàn em tới nữa...
- Hả? Ai theo dõi ai cơ? Tôi mà thèm theo dõi tên bẩn thỉu như cậu á? Tôi đâu bị điên
- Không phải thì cho tôi xin lỗi...
Cậu lại lon ton mà mang thực đơn vào trong bếp. Anh ngồi khoanh tay rồi nhíu mày lầm bẩm:
- Trước thì chưa bao giờ gặp, vậy mà bây giờ hở ra là thấy mặt cậu ta rồi, khó chịu vãi, có nên đăng xuất cậu ta luôn không nhỉ? Mà thôi, cậu ta đăng xuất thì chẳng ai trả tiền cả, hết nợ rồi xử sau cho đỡ ngứa mắt
Tiếng gọi của đàn em đột nhiên làm anh giật mình:
- Anh, hú, anh ơi, anhhhhh
- Hả? Gì? Tao giật mình nha mày
- Tại anh cứ lẩm bẩm ấy, bọn em thấy lạ nên gọi
- Kệ tao, bọn mày bị điên à mà gọi
Cậu cẩn thận mang đồ ăn ra ngoài, ai cậu cũng làm rất tốt nhưng khi bê cho anh thì lại làm đánh đổ hết lên quần. Ánh mắt anh đỏ bừng phẫn nộ rồi túm chặt lấy cổ cậu ta:
- Này, rốt cuộc là tay cậu bị liệt hay sao vậy? Có mù hay không mà đánh đổ lên người khác, hả?
Cậu run rẩy mà cúi đầu:
- Tôi, tôi, xin lỗi... Là do tôi bất cẩn, xin lỗi anh nhưng tôi khó thở quá...
Chủ quán là một chàng trẻ vội vàng bước ra can ngăn:
- Làm phiền anh bỏ tay khỏi nhân viên của tôi. Chúng tôi rất xin lỗi vì sai sót này, chúng tôi xin phép được bồi thường nhưng anh không được làm tổn hại đến nhân viên của tôi.
Anh ta nghiêng đầu rồi cười trừ:
- Tao muốn mạng cậu ta thì sao? Mày có cho không?
- Xin anh nói năng cẩn thận, tôi sẽ chịu trách nhiệm thay cậu ấy
- Cái này đáng lẽ là của cậu ta nhưng là do mày nhận lấy đấy, đừng trách tao
Một cái tát được giáng xuống một cách đột ngột khiến ai cũng phải tròn mắt. Cậu đứng một góc vội vàng chạy tới thì bị chủ quán cản lại:
- Mọi chuyện coi như xong, làm phiền anh rồi
Kang Dae kéo đàn em rời đi trong sự phẫn nộ nhưng ánh mắt vẫn không quên nhìn cậu chằm chằm. Tae Yang vội vàng cúi đầu xin lỗi chủ quán rồi hỏi han:
- Anh Kwan, anh có sao không vậy... Do em, do em mà anh mới thế, em xin lỗi...
Kwan cố mỉm cười rồi xoa đầu cậu:
- Không sao, không sao, em ổn là được rồi. Sau này cố gắng tấp trung hơn nhé.
Anh lại quay lại phía khách hàng rồi xin lỗi:
- Xin lỗi quý khách rất nhiều, mong mọi người thông cảm cho quán. Chúc quý khách ngon miệng
Kang Dae sống riêng và dường như không bao giờ trở về nhà. Anh ta lang thang ở các club, chơi đùa hết người này đến người khác, vô tư mà buông thả bản thân. Vì đối với anh ta, chằng có kẻ nào thật lòng và xứng đáng để anh dâng trọn con tim.
Trong ánh đèn nháy loạn, Kang Dae nhàn nhạ cầm ly rượu vang trên tay mà lắc qua lắc lại. Một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm đi tới ngồi cạnh:
- Chào anh, anh có muốn tiếp tục với em không?
- Không có khái niệm hai lần, biến
- Ayooo, anh đây khắt khe quá rồi. Tôi phục vụ rất tốt mà, đêm nay tôi sẽ làm tốt hơn nữa
Bàn tay cô ta không yên phận mà mân mê khắp nơi. Anh đặt nhẹ ly rượu xuống bàn rồi quay ra bóp chặt miệng cô ta:
- Mày có vấn đề về tai sao?
Cô ta run rẩy nắm tay anh rồi vội vàng chạy thục mạng:
- Gặp phải tên điên mất rồi
Cuối cùng anh cũng tìm được con mồi của ngày hôm nay và chơi đùa như thường lệ. Cô gái này tiến tới định hôn anh thì bị anh túm tóc bắt quay đầu đi:
- Đừng hôn tao, đó là thứ tao ghét nhất
Anh chỉ ném tiền vào mặt họ rồi ép họ phải rời đi. Dù là ăn chơi, cặn bã như thế nhưng anh lại được săn đón bởi các cô gái. Tính cách của anh ta ngày càng kiêu căng, ngông cuồng và đến cả cha cũng phải bất lực với mọi thứ về anh ta.
Kang Dae thường xuyên ra ngoài tập thể dục từ sáng sớm vì anh ta rất quan tâm đến thể hình. Anh ta chạy ngang một tiệm tạp hóa, lấy một chai nước khoáng rồi đến quầy thanh toán. Nhưng nhân viên thì lại ngủ gật khiến anh ta bực bội mà gõ bàn:
- Này, tôi bê cả cái tiệm này đi nhá?
Cậu vội vàng bật dậy, luống cuống chào hỏi:
- Chào quý khách, xin lỗi quý khách, anh cần dùng gì sao ạ?
Anh chợt nhíu mày rồi chẹp một tiếng:
- Lại là cậu à? Đi làm ở đây thì bao giờ mới đủ để trả nợ? Tính để đời con trả hộ nữa sao?
Cậu cười gượng ngùng:
- Xin lỗi, nhưng tôi hứa sẽ trả đầy đủ
- Xì, trả tiền nước, tiền thừa cầm luôn đi
Thấy bóng lưng anh đi xa, cậu mới dám thở mạnh:
- Phù, tí thì toi rồi.
Đến khi chiều tối, anh cùng đàn em vào ăn ở một quán bên đường. Họ dù giàu có nhưng lại vô cùng thoải mái, bất cứ cái gì cũng có thể ăn ngon lành. Trong bếp, Tae Yang lon ton từ trong chạy ra:
- Các anh gọi món gì vậy ạ? Làm phiền đánh dấu vào menu ạ
Hai người lại chạm mặt nhau, anh bỗng nhăn nhó tỏ ra khó chịu:
- Này, cậu sao....
Chưa kịp nói hết câu thì cậu vội chặn ngang:
- Sao anh lại theo dõi tôi chứ? Tôi nói là sẽ trả tiền mà? Còn dẫn cả đàn em tới nữa...
- Hả? Ai theo dõi ai cơ? Tôi mà thèm theo dõi tên bẩn thỉu như cậu á? Tôi đâu bị điên
- Không phải thì cho tôi xin lỗi...
Cậu lại lon ton mà mang thực đơn vào trong bếp. Anh ngồi khoanh tay rồi nhíu mày lầm bẩm:
- Trước thì chưa bao giờ gặp, vậy mà bây giờ hở ra là thấy mặt cậu ta rồi, khó chịu vãi, có nên đăng xuất cậu ta luôn không nhỉ? Mà thôi, cậu ta đăng xuất thì chẳng ai trả tiền cả, hết nợ rồi xử sau cho đỡ ngứa mắt
Tiếng gọi của đàn em đột nhiên làm anh giật mình:
- Anh, hú, anh ơi, anhhhhh
- Hả? Gì? Tao giật mình nha mày
- Tại anh cứ lẩm bẩm ấy, bọn em thấy lạ nên gọi
- Kệ tao, bọn mày bị điên à mà gọi
Cậu cẩn thận mang đồ ăn ra ngoài, ai cậu cũng làm rất tốt nhưng khi bê cho anh thì lại làm đánh đổ hết lên quần. Ánh mắt anh đỏ bừng phẫn nộ rồi túm chặt lấy cổ cậu ta:
- Này, rốt cuộc là tay cậu bị liệt hay sao vậy? Có mù hay không mà đánh đổ lên người khác, hả?
Cậu run rẩy mà cúi đầu:
- Tôi, tôi, xin lỗi... Là do tôi bất cẩn, xin lỗi anh nhưng tôi khó thở quá...
Chủ quán là một chàng trẻ vội vàng bước ra can ngăn:
- Làm phiền anh bỏ tay khỏi nhân viên của tôi. Chúng tôi rất xin lỗi vì sai sót này, chúng tôi xin phép được bồi thường nhưng anh không được làm tổn hại đến nhân viên của tôi.
Anh ta nghiêng đầu rồi cười trừ:
- Tao muốn mạng cậu ta thì sao? Mày có cho không?
- Xin anh nói năng cẩn thận, tôi sẽ chịu trách nhiệm thay cậu ấy
- Cái này đáng lẽ là của cậu ta nhưng là do mày nhận lấy đấy, đừng trách tao
Một cái tát được giáng xuống một cách đột ngột khiến ai cũng phải tròn mắt. Cậu đứng một góc vội vàng chạy tới thì bị chủ quán cản lại:
- Mọi chuyện coi như xong, làm phiền anh rồi
Kang Dae kéo đàn em rời đi trong sự phẫn nộ nhưng ánh mắt vẫn không quên nhìn cậu chằm chằm. Tae Yang vội vàng cúi đầu xin lỗi chủ quán rồi hỏi han:
- Anh Kwan, anh có sao không vậy... Do em, do em mà anh mới thế, em xin lỗi...
Kwan cố mỉm cười rồi xoa đầu cậu:
- Không sao, không sao, em ổn là được rồi. Sau này cố gắng tấp trung hơn nhé.
Anh lại quay lại phía khách hàng rồi xin lỗi:
- Xin lỗi quý khách rất nhiều, mong mọi người thông cảm cho quán. Chúc quý khách ngon miệng
/50
|