Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu nhưng vẫn luôn từ chối những nụ hôn. Cậu siết chặt lấy cánh tay anh theo từng nhịp di chuyển của thân thể, anh gục đầu vào lòng ngực cậu:
Tệ thật, lần đầu tiên ngủ với ai đó lần thứ hai, thật kì lạ... Haaa, tại sao cứ phải chiều theo ý cậu ta chứ, vì thương xót cậu ta sao? Mình ghét cái cảm giác này...
Ánh mắt cậu mờ nhòa rồi cắn chặt lấy môi đến mức chảy máu. Kang Dae vội vàng xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ để cậu thả lỏng:
- Đừng cắn, đau thì tôi dừng lại nhé? Tôi không có sở thích cưỡng ép ai đó quan hệ....
- Không, đừng dừng lại, cứ tiếp tục đi, tôi thích mà
- Thích gì chứ, do không quen nên cậu mới thấy đau đấy. Hôm nay chỉ một lần thôi, lần sau sẽ thử lại, chúng ta sẽ làm kĩ hơn
Cậu ngước nhìn anh với đôi mắt long lanh:
- Thật sao?
- Ừm, ngủ đi, đừng hỏi gì nữa
Anh định nói gì đó nhưng cậu đột nhiên lao vào lòng của anh rồi vuốt ve tấm lưng đầy sẹo:
- Lưng anh sần sùi quá, như gốc cây đào mà tôi hay tựa vậy. Tại sao chúng lại ở đây vậy?
- Không có gì đáng để kể cả, cậu chỉ cần biết rằng tôi từng suýt chết và những vết sẹo này cũng hình thành.... Khuôn mặt này của tôi đã trải qua phẫu thuật lớn, nhưng may mắn rằng tôi vẫn rất đẹp trai
Cậu bật cười thành tiếng:
- Hahaaa, anh tự luyến quá mức rồi, hahaaaa. Mà đây là khuôn mặt đã trải qua phẫu thuật vậy thì nếu không phẫu thuật thì như thế nào nhỉ?
- Lúc đó tôi sẽ là tài tử với mười em ghệ bên tay rồi...
- Haaa, tự dưng tò mò mặt anh khi còn nhỏ ghê
- Vậy sao? Nhưng tất cả ảnh còn nhỏ của tôi đều ở trong nhà bố mẹ của tôi, nếu cậu muốn thì khi nào rảnh tôi sẽ lấy cho cậu xem
Sau đêm hôm ấy anh không còn thường xuyên về nhà nữa, anh lại quay về cuộc sống điên loạn như hồi trước để xóa bỏ đi hình bóng cậu trong đầu. Còn Tae Yang vẫn chẳng hay biết mà ngày nào cũng chuẩn bị đồ ăn và chờ anh trở về. Nhưng hôm nào cũng vậy, đồ ăn đều bị đổ đi gần như toàn bộ vì một mình cậu không thể ăn hết:
- Tiếc thật, nhiều như thế này mang vứt thì hơi tội, để ăn tiếp chắc sẽ không sao
Hôm nay cũng vậy, cậu ngồi đợi anh đến mức thiếp đi trên bàn ăn. Tiếng chuông đồng hồ kêu lên, cậu mơ màng mở mắt nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ đêm. Đống đồ ăn tốn công chuẩn bị đã nguội lạnh, sắc mặt cậu không thay đổi mà gói thức ăn vào trong tủ:
- Nhiều đồ ăn quá...
Đột nhiên tiếng xe của anh vang lên từ phía cổng, cậu vội vàng chạy ra nhưng đập vào mắt cậu là hình ảnh anh đang say xỉn bước vào. Cậu đi tới định đỡ anh thì bị anh đẩy ra:
- Đừng chạm vào tôi
Cậu đứng khựng lại một lúc rồi cúi đầu chạy theo phía sau:
- Trên người anh toàn mùi nước hoa của phụ nữ. Hóa ra là thế, hóa ra không trở về là do qua lại với người khác...
Cậu giúp anh thay đồ và đắp chăn rồi sau đó mới trở về phòng của mình nhưng cậu không đi ngủ mà ra ngoài ban công hóng gió. Ban đêm thực sự rất lạnh, lạnh tới mức khiến cậu mơ hồ:
Tại sao lại nặng lòng đến vậy nhỉ?
Chẳng hiểu sao bụng cậu đau lên từng cơn quặn thắt, Tae Yang loạng choạng từng bước đi vào trong. Chắc do thường xuyên bỏ bữa và ăn đồ không đảm bảo nên bụng cậu mới đau đớn đến thế. Sắc mặt cậu trắng bạch, miệng lẩm bẩm không ngừng gọi tên của anh, mồ hôi chảy dọc khuôn mặt. Cậu cố phát ra tiếng động để anh có thể nghe thấy nhưng tất cả đều vô ích, Tae Yang đau tới mức ngất lịm đi trên sàn...
Sáng hôm sau anh tỉnh dậy với đầu óc đau nhức, thấy cơ thể sạch sẽ và được thay đồ nên anh biết rằng cậu đã làm thế. Anh vệ sinh cá nhân xong thì xuống nhà tìm cậu:
- Này, Tae Yang, cậu đâu rồi? Hôm nay tôi rảnh, chúng ta ra ngoài mua thức ăn nhé? Này, Tae Yang, có nghe thấy không vậy?
Anh không thấy cậu trả lời, không thấy cậu đứng trong góc bếp, không thấy cậu ngoài vườn hoa, cả căn nhà im ắng và lạnh lẽo đến lạ. Anh thở dài rồi đi lên phòng của cậu:
- Ngủ sao mà giờ còn chưa dậy nữa
Vừa mở cửa thì thấy cậu nằm gục trên sàn, anh lắc đầu rồi đi tới đá nhẹ vào chân của cậu:
- Tae Yang, dậy đi, tôi biết cậu mệt nhưng không nhất thiết phải ngủ ở đây đâu. Người ta sẽ nghĩ tôi tệ bạc với cậu đấy.
Cậu vẫn nằm im, đến bây giờ anh mới để ý khuôn mặt cậu xanh xao như thiếu máu. Anh vội cúi xuống mà lay người cậu:
- Này, cậu sao vậy, Tae Yang. Ây, đừng làm tôi sợ nha, dậy đi, này
Anh nhanh chóng bế cậu lên rồi vội vàng lao xuống dưới xe:
- Chết tiệt, đừng có chết đấy nhé
Anh nhấn gas như điên mà lạng lách trên phố, trên đường đi vẫn thi thoảng ngoái xuống gọi xem cậu đã tỉnh hay chưa. Vừa đến bệnh viện, anh bế cậu vào trong với vẻ mặt hoảng hốt:
- Có bệnh nhân nguy kịch, mau chóng lại đây cho tôi
Tệ thật, lần đầu tiên ngủ với ai đó lần thứ hai, thật kì lạ... Haaa, tại sao cứ phải chiều theo ý cậu ta chứ, vì thương xót cậu ta sao? Mình ghét cái cảm giác này...
Ánh mắt cậu mờ nhòa rồi cắn chặt lấy môi đến mức chảy máu. Kang Dae vội vàng xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ để cậu thả lỏng:
- Đừng cắn, đau thì tôi dừng lại nhé? Tôi không có sở thích cưỡng ép ai đó quan hệ....
- Không, đừng dừng lại, cứ tiếp tục đi, tôi thích mà
- Thích gì chứ, do không quen nên cậu mới thấy đau đấy. Hôm nay chỉ một lần thôi, lần sau sẽ thử lại, chúng ta sẽ làm kĩ hơn
Cậu ngước nhìn anh với đôi mắt long lanh:
- Thật sao?
- Ừm, ngủ đi, đừng hỏi gì nữa
Anh định nói gì đó nhưng cậu đột nhiên lao vào lòng của anh rồi vuốt ve tấm lưng đầy sẹo:
- Lưng anh sần sùi quá, như gốc cây đào mà tôi hay tựa vậy. Tại sao chúng lại ở đây vậy?
- Không có gì đáng để kể cả, cậu chỉ cần biết rằng tôi từng suýt chết và những vết sẹo này cũng hình thành.... Khuôn mặt này của tôi đã trải qua phẫu thuật lớn, nhưng may mắn rằng tôi vẫn rất đẹp trai
Cậu bật cười thành tiếng:
- Hahaaa, anh tự luyến quá mức rồi, hahaaaa. Mà đây là khuôn mặt đã trải qua phẫu thuật vậy thì nếu không phẫu thuật thì như thế nào nhỉ?
- Lúc đó tôi sẽ là tài tử với mười em ghệ bên tay rồi...
- Haaa, tự dưng tò mò mặt anh khi còn nhỏ ghê
- Vậy sao? Nhưng tất cả ảnh còn nhỏ của tôi đều ở trong nhà bố mẹ của tôi, nếu cậu muốn thì khi nào rảnh tôi sẽ lấy cho cậu xem
Sau đêm hôm ấy anh không còn thường xuyên về nhà nữa, anh lại quay về cuộc sống điên loạn như hồi trước để xóa bỏ đi hình bóng cậu trong đầu. Còn Tae Yang vẫn chẳng hay biết mà ngày nào cũng chuẩn bị đồ ăn và chờ anh trở về. Nhưng hôm nào cũng vậy, đồ ăn đều bị đổ đi gần như toàn bộ vì một mình cậu không thể ăn hết:
- Tiếc thật, nhiều như thế này mang vứt thì hơi tội, để ăn tiếp chắc sẽ không sao
Hôm nay cũng vậy, cậu ngồi đợi anh đến mức thiếp đi trên bàn ăn. Tiếng chuông đồng hồ kêu lên, cậu mơ màng mở mắt nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ đêm. Đống đồ ăn tốn công chuẩn bị đã nguội lạnh, sắc mặt cậu không thay đổi mà gói thức ăn vào trong tủ:
- Nhiều đồ ăn quá...
Đột nhiên tiếng xe của anh vang lên từ phía cổng, cậu vội vàng chạy ra nhưng đập vào mắt cậu là hình ảnh anh đang say xỉn bước vào. Cậu đi tới định đỡ anh thì bị anh đẩy ra:
- Đừng chạm vào tôi
Cậu đứng khựng lại một lúc rồi cúi đầu chạy theo phía sau:
- Trên người anh toàn mùi nước hoa của phụ nữ. Hóa ra là thế, hóa ra không trở về là do qua lại với người khác...
Cậu giúp anh thay đồ và đắp chăn rồi sau đó mới trở về phòng của mình nhưng cậu không đi ngủ mà ra ngoài ban công hóng gió. Ban đêm thực sự rất lạnh, lạnh tới mức khiến cậu mơ hồ:
Tại sao lại nặng lòng đến vậy nhỉ?
Chẳng hiểu sao bụng cậu đau lên từng cơn quặn thắt, Tae Yang loạng choạng từng bước đi vào trong. Chắc do thường xuyên bỏ bữa và ăn đồ không đảm bảo nên bụng cậu mới đau đớn đến thế. Sắc mặt cậu trắng bạch, miệng lẩm bẩm không ngừng gọi tên của anh, mồ hôi chảy dọc khuôn mặt. Cậu cố phát ra tiếng động để anh có thể nghe thấy nhưng tất cả đều vô ích, Tae Yang đau tới mức ngất lịm đi trên sàn...
Sáng hôm sau anh tỉnh dậy với đầu óc đau nhức, thấy cơ thể sạch sẽ và được thay đồ nên anh biết rằng cậu đã làm thế. Anh vệ sinh cá nhân xong thì xuống nhà tìm cậu:
- Này, Tae Yang, cậu đâu rồi? Hôm nay tôi rảnh, chúng ta ra ngoài mua thức ăn nhé? Này, Tae Yang, có nghe thấy không vậy?
Anh không thấy cậu trả lời, không thấy cậu đứng trong góc bếp, không thấy cậu ngoài vườn hoa, cả căn nhà im ắng và lạnh lẽo đến lạ. Anh thở dài rồi đi lên phòng của cậu:
- Ngủ sao mà giờ còn chưa dậy nữa
Vừa mở cửa thì thấy cậu nằm gục trên sàn, anh lắc đầu rồi đi tới đá nhẹ vào chân của cậu:
- Tae Yang, dậy đi, tôi biết cậu mệt nhưng không nhất thiết phải ngủ ở đây đâu. Người ta sẽ nghĩ tôi tệ bạc với cậu đấy.
Cậu vẫn nằm im, đến bây giờ anh mới để ý khuôn mặt cậu xanh xao như thiếu máu. Anh vội cúi xuống mà lay người cậu:
- Này, cậu sao vậy, Tae Yang. Ây, đừng làm tôi sợ nha, dậy đi, này
Anh nhanh chóng bế cậu lên rồi vội vàng lao xuống dưới xe:
- Chết tiệt, đừng có chết đấy nhé
Anh nhấn gas như điên mà lạng lách trên phố, trên đường đi vẫn thi thoảng ngoái xuống gọi xem cậu đã tỉnh hay chưa. Vừa đến bệnh viện, anh bế cậu vào trong với vẻ mặt hoảng hốt:
- Có bệnh nhân nguy kịch, mau chóng lại đây cho tôi
/50
|