Đoán Trước Chiến Quả
Thác Bạt Khuê bước vào thính đường, Thôi Hoành và Trưởng Tôn Đạo Sinh liền cung kính đứng dậy cung nghênh gã.
Ba người ngồi ở một góc phòng, Thác Bạt Khuê nói: "Tình huống chính xác đang như thế nào?"
Trưởng Tôn Đạo Sinh cung kính: "Tình huống không đến nỗi quá ác liệt, bởi đã sớm qua mùa gặt, một lượng lớn lúa thóc đã cho vào kho lương của Bình Thành và Nhạn Môn, ngay cả nếu bị Bí nhân phá hoại vẫn sẽ không bị ảnh hưởng đến việc cung ứng lương thực cho mùa Đông."
Thác Bạt Khuê trầm giọng hỏi Thôi Hoành: "Thôi khanh nghĩ sao?"
Thôi Hoành đáp: "Bí nhân muốn tạo ra khủng hoảng để làm suy giảm uy vọng của tộc chủ. Họ muốn giúp Mộ Dung Thùy tạo thế phản công nên muốn bọn ta phẫn nộ."
Ánh mắt Thác Bạt Khuê chớp sáng: "Làm thế nào để thực hiện sách lược cầm tặc tiên cầm vương của Thôi khanh?"
Trưởng Tôn Đạo Sinh hiện ra thần sắc vẫn còn sợ hãi nói: "Mặc Sĩ Minh Dao về mọi mặt công phu, khinh thân, và thất tiết nhuyễn tiên đều quỷ dị khó dò. Đêm đó thuộc hạ và Thôi huynh cùng Sở cô nương hợp lực vây công nhưng cũng không làm gì được ả, cuối cùng nếu không có Sở cô nương liều mạng đánh trúng ả một chưởng bị thương thì hậu quả không dám nghĩ tới. Giết ả đã không dễ nói gì đến việc bắt sống."
Thác Bạt Khuê ngắt lời hỏi: "Theo Thác Bạt Khuê ta thì chẳng có gì không làm được, Thôi khanh có cách gì không?"
Thôi Hoành đáp: "Ý nghĩ trong lòng tộc chủ cũng giống thuộc hạ. Thế gian này nếu có người nào có thể bắt sống Mặc Sĩ Minh Dao thì đó là Yến Phi. Nhưng phải có xảo kế phối hợp, dụ Mặc Sĩ Minh Dao ra mặt, khiến ả từ tối ra sáng."
Thác Bạt Khuê than: "Tiểu Phi đúng là người lý tưởng cho việc này, chỉ hận là Biên Hoang tập đang cần gã như bọn ta, làm sao gã phân thân ra được?"
Thôi Hoành đáp: "Đó mới là sự trọng yếu của sách lược. Kế sách nào cũng phải phối hợp với thời cơ mới có hiệu ứng như sấm sét chớp giật."
Trưởng Tôn Đạo Sinh có vẻ không hiểu: "Thời cơ là sao?"
Thôi Hoành giải thích: "Lần này Bí nhân ly khai đại mạc đển giúp Mộ Dung Thùy đối phó với bọn ta và Hoang nhân, rõ ràng là nhắm vào tình huống đặc thù của cả đôi bên, dùng thủ đoạn phá hoại kinh tế để nhiễu loạn nhân tâm, khiến bọn ta lâm vào khốn cảnh. Không những có thể làm bọn ta rơi vào cục diện bị động mạnh ai nấy đánh, mà còn làm suy giảm đấu chí và sĩ khí của chiến sĩ. Phương pháp vừa cao minh và cũng là chiến lược cực kỳ ưu tú mà Bí nhân nghĩ ra nên cơ hội thành công rất cao."
Thác Bạt Khuê gật đầu: "Lời Thôi khanh quả rất đúng. Trận cước chúng ta hiện tại chưa ổn, lòng dân Bình Thành và Nhạn Môn chưa quy về ta nên rất dễ bị địch nhân dao động. Thêm vào đó Thịnh Nhạc cách đây quá xa, chỉ cần Bí nhân có thể cắt đứt giao thông hai vùng sẽ cô lập hóa quân ta, như vậy Bình Thành và Nhạn Môn sẽ không thể tiếp ứng, lúc ấy chỉ cần Mộ Dung Tường cũng đủ thu thập chúng ta."
Thôi Hoành tiếp tục phân tích: "Điều hết sức trọng yếu ở chỗ Biên Hoang tập chính là mệnh mạch của chúng ta, nếu liên hệ giữa ta và Biên Hoang tập bị chặt đứt thì mùa Xuân năm tới cũng là ngày thảm bại của chúng ta."
Trưởng Tôn Đạo Sinh nhíu mày: "Làm gì nghiêm trọng đến mức đó! Lương thực tàng trữ của hai thành cũng đủ nuôi quân đến mùa Thu sang năm."
Thác Bạt Khuê trầm giọng: "Nếu là tình huống bình thường thì đúng là như vậy, tuy nhiên tình huống Thôi khanh nói không phải bình thường."
Trưởng Tôn Đạo Sinh suy nghĩ: "Thuộc hạ hiểu rồi, vì dân chúng ở các thôn trấn kế cận bị khủng hoảng nên đổ dồn về hai thành khiến lương thực tồn trữ không đủ để cung ứng với số lượng nhân khẩu tăng đột xuất."
Thôi Hoành: "Ai cũng đều biết ngựa kéo, chiến mã là do Thịnh Nhạc cung ứng nhưng lương thực vật tư thì ta phải thông qua Biên Hoang tập về Nam phương để tìm mua. Mục tiêu chiến lược của Bí nhân không những là cắt đứt giao thông từ Thịnh Nhạc cho tới Bình Thành mà trọng yếu hơn nữa là chận đứng liên hệ của chúng ta với Biên Hoang tập. Như thế thì chỉ qua mùa Đông là chúng ta căn bản vô lực chống cự lại đại quân của Mộ Dung Thùy mà Hoang nhân lại không thể rục rịch thì vô phương cùng chúng ta liên thủ kháng địch."
Thác Bạt Khuê mỉm cười hỏi: "Mới rồi Thôi khanh đã chỉ ra thời cơ là thời cơ thế nào?"
Thôi Hoành vui vẻ đáp: "Tộc chủ đã nhìn ra rồi!"
Thác Bạt Khuê mỉm cười không nói.
Trưởng Tôn Đạo Sinh cười khổ: "Xin thứ cho Đạo Sinh ngu dốt nhưng thật vẫn chưa hiểu ra."
Thác Bạt Khuê cười: "Không phải Đạo Sinh ngu dốt mà vì Đạo Sinh đã quen đối đầu trực diện với địch quân ngoài sa trường và không quen với thủ đoạn mờ ám trong bóng tối. Thôi khanh muốn nói tới khi kho lương lớn nhất của chúng ta tại Bình Thành và Nhạn Môn đều bị địch nhân lẻn vào hỏa thiêu, lúc ấy sẽ là thời cơ chúng ta chờ đợi."
Trưởng Tôn Đạo Sinh ngạc nhiên cũng phải.
Thác Bạt Khuê bình tĩnh: "Chúng ta có thể giả thiết Mộ Dung Thùy định mùa Xuân năm tới sẽ phản công, mọi kế sách đều dựa vào thời điểm này. Đối với Bí nhân phá hoại khắp nơi, chúng ta không có biện pháp ngăn ngừa, nên phải dùng sách lược lấy bất biến ứng vạn biến, chỉ cần giữ vững Bình Thành và Nhạn Môn thì chắc sẽ không thua. Hừ! Ta đã đoán được việc Bí nhân sẽ đốt kho lương, dĩ nhiên sẽ không để chúng đốt được đồ thật, chỉ cần làm chúng tưởng rằng ta không còn lương thảo là được."
Tiếp đó gã nói với Thôi Hoành: "Thôi khanh hãy nói tiếp đi."
Thôi Hoành đáp ứng: "Tuy binh lực Mộ Dung Thùy lúc này không đủ để cắt đứt liên hệ của chúng ta và Biên Hoang, nhưng muốn phong tỏa giao thông Dĩnh Thủy của Biên Hoang, lại có thừa. Khi giao thông phương Bắc của Biên Hoang tập bị cắt đứt, chúng ta vì thiếu lương nên phải cầu viện Biên Hoang tập, trung tâm của toàn cuộc chiến sẽ chuyển qua chuyện liên lạc của Bình Thành, Nhạn Môn và Biên Hoang tập. Làm thế nào để đột phá sự phong tỏa này của địch nhân sẽ là mấu chốt thành bại giữa ta và địch."
Trưởng Tôn Đạo Sinh rúng động tâm thần, giật mình nói: "Thuộc hạ hiểu rồi, nếu sau đó bọn ta mang năm hòm vàng đến Biên Hoang tập mua gạo thóc, địch nhân sẽ ra sức phá hoại chuyện này, Mặc Sĩ Minh Dao sẽ vì thế mà xuất đầu lộ diện, chỉ cần Yến Phi xuất thủ bắt sống nữ nhân này là sẽ giải quyết được vấn đề Bí nhân."
Thác Bạt Khuê vui vẻ: "Các ngươi hãy bàn thảo với nhau về chi tiết, cấp tốc biến lương thảo thật thành giả không được chậm trễ. Việc này giao cho hai ngươi toàn quyền xử lý."
Thôi Hoành và Trưởng Tôn Đạo Sinh lớn tiếng nhận lệnh.
Ánh mắt Thác Bạt Khuê hiện lên sát cơ dữ dội: "Bất cứ kẻ nào chống ta đều sẽ có kết cục thê thảm."
Yến Phi mỉm cười: "Trận này sẽ bất phân thắng bại vì ta không thể thụ thương."
Ba người nghe vậy thì nhìn nhau hoang mang, cho dù người nói là Yến Phi họ vẫn thấy khó mà tiếp thụ, vì chuyện này vốn không thể đoán chắc được, mà Yến Phi lại hết sức chắc chắn với thái độ như là chuyện đương nhiên. Bất quá ba người có thể khẳng định một điều là Yến Phi không hề sợ hãi Tôn Ân.
Tư Mã Nguyên Hiển nói lên sự suy nghĩ của bọn họ: "Có phải Yến huynh biết chuyện quá khứ vị lai, nếu không làm sao có thể khẳng định như thế?"
Yến Phi bật cười: "Chẳng ai có thể biết được tương lai, nhưng ta lại biết người biết ta. Trên thế gian này chỉ e là không ai biết hư thật của đối phương như ta và Tôn Ân, vì thế ta có thể đoán trước được chiến quả."
Ba người đều từ đó hiểu được ý của Yến Phi, bởi Yến Phi và Tôn Ân đã qua hai lần quyết chiến, nên đương nhiên là hiểu rõ công phu của đối phương nông sâu thế nào. Họ không ngờ Yến Phi muốn nói đến công quyết của Thái dương hỏa và Thái âm thủy mới thực sự giúp chàng biết rõ nông sâu của đối phương.
Đồ Phụng Tam hỏi: "Yến huynh vừa nói vì sẽ không để mình thụ thương nên trận này sẽ bất phân thắng bại. Nói như thế có phải nếu Yến huynh chịu liều mạng thụ thương thì sẽ có thể trừ khử Tôn Ân không?"
Yến Phi ung dung đáp: "Tình huống giữa ta và Tôn Ân vi diệu dị thường, không thể dùng tình lý bình thường mà suy đoán được, nói ra thì rất dài. Luận về công lực ta không hơn được sự tinh thuần thâm hậu của y, nhưng nói về biến hóa thì ta lại hơn. Có thể nói vũ công đạo pháp của y đã đến cảnh giới cao nhất, muốn có đột phá thêm nữa thì khó còn hơn lên trời; còn ta thì vẫn còn trên con đường tìm hiểu, mỗi ngày đều có tiến bộ."
Lưu Dụ hỏi: "Trên đường đến đây Yến huynh có phải vừa nói đã nghĩ ra cách đánh bại Tôn Ân không?"
Yến Phi đáp: "Đó là nói về tương lai, ta thật đã có cách phá pháp môn khiếu quyết của Tôn Ân, tuy nhiên trước mắt thì còn quá sớm để nói thế."
Tư Mã Nguyên Hiển nhíu mày: "Ta hiểu rõ mỗi câu Yến huynh vừa nói, nhưng càng nghe lại càng thêm hồ đồ. Cao thủ giao đấu không phải chỉ cần ly hào khác biệt cũng đủ quyết định thắng bại sao? Trừ phi một bên hoàn toàn khống chế chiến cục trước khi phân thắng bại mới có thể bức bách đối phương biết khó mà lui, nếu không làm sao giữ được kết cục êm đẹp?"
Yến Phi vui vẻ đáp: "Vì thế ta đã nói tình huống này hết sức vi diệu khó mà miêu tả. Ta cũng biết nói ra sẽ làm các ngươi như lạc vào trong sương mù, nhưng nói để các ngươi có chuẩn bị về mặt tâm lý. Chuyện Trúc Pháp Khách sẽ không lập lại với Tôn Ân, ít ra sẽ không xảy ra ở trận chiến này."
Đồ Phụng Tam than: "Yến huynh quả là một người phi thường."
Tư Mã Nguyên Hiển nâng ly, bỗng có tiếng gõ cửa theo đó là giọng nữ nhân: "Thục Trang có thể vào không?"
Kỷ Thiên Thiên được Phong nương đưa đến chủ đường gặp Mộ Dung Thùy. Thần sắc Phong nương nghiêm trọng, im lặng không nói gì. Kỷ Thiên Thiên biết khó mà tìm hiểu được gì từ bà nên cũng dè dặt không hỏi.
Đã hơn mười ngày nàng chưa gặp Mộ Dung Thùy, từ khi bị bắt tới giờ chuyện này chưa từng xảy ra. Mộ Dung Thùy không phải đã không từng bỗng nhiên biến mất không ai biết đi đâu, nhưng đều chỉ là chừng ba, bốn ngày, chứ chưa bao giờ lâu như lần này.
Họ đi vòng theo đường lát đá xanh trong vườn đến cửa chính chủ đường, từ xa đã thấy Mộ Dung Thùy đang tiễn một người khách ra cửa, người này dáng vẻ hiên ngang thật là một bậc nhân tài, tuy đang chuyện trò với Mộ Dung Thùy nhưng vẫn không kiêu ngạo hay khúm núm, thần thái ung dung, khiến người nhìn vào có cảm giác không hề thuộc hạng bình phàm. Điều làm Kỷ Thiên Thiên có ấn tượng sâu sắc là người này không những không phải người Trung thổ, mà nàng cũng không nhận ra thuộc tộc người Hồ nào.
Kỷ Thiên Thiên không khỏi chú ý, nàng bỗng nghe tiếng Mộ Dung Thùy như có như không vo ve truyền vào trong tai: "Lần này mọi việc đều nhờ ở tiên sinh, nếu thuyết phục được Hách Liên Bột Bột, nhổ gốc rễ của Thác Bạt Khuê thì tên tiểu nhân Thác Bạt ấy chỉ còn cách ngồi tại Bình Thành chờ ngày mạt vận."
Người ấy vui vẻ: "Phương diện này tại hạ sẽ chu toàn, và tại hạ chỉ cần yêu nữ ấy."
Kỷ Thiên Thiên thầm giật mình, thì lại không còn nghe được đoạn sau của cuộc đối thoại, nàng không khỏi cảm thấy quá lạ lùng, vì đang đứng cách xa họ cả trăm bộ, họ lại còn hạ giọng khi nói chuyện nên nếu chiếu theo khả năng của nàng trước đây thì không thể nào nghe được.
Mộ Dung Thùy tiễn khách xong, quay lại nhìn nàng bằng ánh mắt yêu thương ngưỡng mộ, thần thái y lại có vẻ thư giãn giống như đã giải quyết xong mọi vấn đề khó khăn.
Kỷ Thiên Thiên đến trước mặt y, Phong nương lui sang một bên.
Mộ Dung Thùy bỗng nhìn nàng chăm chú, vẻ mặt có điều như không hiểu.
Lòng nàng bất an biết bị y nhìn ra công lực mình đã có tinh tiến rất lớn nên nói khỏa lấp: "Hoàng thượng triệu Thiên Thiên đến đây có chuyện gì thế?"
Mộ Dung Thùy liếc nhìn Phong nương rồi nói: "Chúng ta vào trong rồi hãy nói sau."
Hai người bước vào trong chủ đường ngồi đối mặt bên cạnh chiếc bàn tròn, nữ tỳ dọn lên trà thơm bánh mứt rồi lui ra ngoài, chỉ còn họ hai người.
Mộ Dung Thùy than: "Chuyện thật khó tin, vì sao lần này gặp lại Thiên Thiên ta có cảm giác Thiên Thiên xinh đẹp quyến rũ hơn, vẻ kiều diễm toát ra cực kỳ tươi tắn và mỹ lệ."
Kỷ Thiên Thiên yên tâm trở lại vì biết y bị "kinh diễm"* vì nhãn thần của mình đã trở nên linh động có thần, sắc da tươi sáng, nhưng không hoài nghi nàng đã bí mật luyện công. Nàng thờ ơ nhắc lại: "Hoàng thượng vẫn chưa nói triệu Thiên Thiên đến có việc gì."
Mộ Dung Thùy cười khổ: "Để trò chuyện thôi không được sao? Ta xa Thiên Thiên cũng đã mười ba ngày dài, Thiên Thiên cũng không hỏi một câu về việc ta đã đi đâu sao?"
Kỷ Thiên Thiên đáp: "Tốt lắm! Dám hỏi Hoàng thượng đã đi đâu suốt mười mấy ngày qua?"
Mộ Dung Thùy thiếu chút là nghẹn lời, tiếp theo lại cười khổ: "Lời lẽ Thiên Thiên thật lợi hại khiến ta khó chống đỡ nổi. Sáng mai chúng ta sẽ quay về Huỳnh Dương, nghe nói gần đây nhiều chỗ đều đang có tuyết rơi, đi muộn sẽ khổ cực lắm."
Kỷ Thiên Thiên nói: "Thần thái Hoàng thượng rất thoải mái!"
Mộ Dung Thùy mỉm cười: "Nhân sinh vô thường, lúc lên lúc xuống, ta vừa mới trải qua thất bại nghiêm trọng, nhưng may thay đại cục bây giờ đã ổn nên ta mới thư giãn một chút."
Kỷ Thiên Thiên lạ lùng hỏi: "Đại cục đã ổn?"
Mộ Dung Thùy quả quyết: "Tối nay chúng ta sẽ không nói về Biên Hoang tập, cũng không nói về tên tiểu nhân vong bản Thác Bạt Khuê, còn thì chuyện gì Thiên Thiên muốn hỏi, Mộ Dung Thùy ta sẽ trả lời."
Kỷ Thiên Thiên thầm nghĩ chuyện khác ta chẳng có hứng để nghe, bất quá Mộ Dung Thùy sẵn lòng chỉ nói chuyện chứ không làm gì khác dĩ nhiên là lý tưởng quá rồi. Nàng trầm ngâm một thoáng rồi hỏi: "Đại nghiệp tranh bá của Hoàng thượng hiện tại như thế nào?"
Mộ Dung Thùy bật cười: "Thiên Thiên thật là khéo! Rất biết hỏi. Tốt lắm! Hiện tại quan nội quan ngoại là hai tình huống riêng biệt. Quan ngoại thì có vẻ sáng sủa , chỉ cần trừ khử mấy tên tiểu tặc là Mộ Dung Thùy ta sẽ ở thế xưng bá rồi. Còn quan nội thì khác! E rằng không ai biết rõ tình hình phức tạp bên trong."
Kỷ Thiên Thiên nói: "Chuyện này đâu thể làm khó Hoàng thượng được"
Mộ Dung Thùy nở nụ cười tràn ngập tự tin, bỗng nhiên hết sức cao hứng muốn được nói chuyện: "Để ta kể nàng nghe một chuyện thú vị liên quan đến Diêu Trường, dĩ nhiên là đối với hắn thì chả thú vị gì!"
Kỷ Thiên Thiên cũng bị làm cho hiếu kỳ, gật đầu nói: "Thiên Thiên lắng nghe đây!" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Mộ Dung Thùy thấy đã làm mỹ nhân động lòng thì vội nói: "Chuyện là thế này, trước khi Diêu Trường siết cổ Phù Kiên đến chết trong chùa Tân Bình thì y chưa bao giờ ra trận mà không thắng, xem chừng Quan Trung phải rơi vào tay y. Khi Phù Phi con trai Phù Kiên đại bại trong tay Mộ Dung Vĩnh ở Tương Lăng rồi bị giết khi chạy trốn, khí thế Diêu Trường càng lên như cầu vồng, ngay cả ta y cũng không để vào mắt."
Kỷ Thiên Thiên tĩnh tâm chăm chú lắng nghe.
Mộ Dung Thùy kể tiếp: "Sau khi Phù Phi chết, cháu Phù Kiên là Phù Đăng lên kế vị, người này tính cách đặc biệt, thích gì làm nấy không câu nệ tiểu tiết, học nhiều biết rộng, hơn xa Phù Phi về mọi phương diện. Khi ấy ta đã biết Diêu Trường đã có một kình địch, thế nhưng vẫn không tưởng rằng Diêu Trường vốn vô địch trên chiến trường vậy mà mỗi lần ra trận đối phó với Phù Đăng đều không thể chiếm được tiện nghi. Khặc! Vậy mà Diêu Trường không tự trách mình bất tài, lại nghi thần nghi quỷ, cho là bị quỷ hồn của Phù Kiên ám, mới xây một thần tượng của Phù Kiên ngay trong quân, hy vọng hồn Phù Kiên thỏa mãn mà không làm khó dễ y nữa. Ôi! Nếu sớm biết thế hà tất gây ra lỗi lầm chứ? Nếu y đã không siết cổ Phù Kiên đến chết mà chỉ để làm bù nhìn, thì nay đã không có tình huống như thế."
Kỷ Thiên Thiên biết rõ Mộ Dung Thùy dẫn dụ để nàng lên tiếng, nên cũng muốn làm y vui lòng: "Lập thần tượng xong, y ra trận có thắng không?"
Mộ Dung Thùy khịt mũi khinh thị, nói: "Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy được. Diêu Trường vẫn tiếp tục bị thất lợi, nên nổi điên chém đầu thần tượng gởi cho Phù Đăng, lại còn moi xác Phù Kiên lên đánh để tiết giận, y đã trở nên điên khùng rồi. Cũng may y gặp phải khắc tinh là Phù Đăng, bằng không y đã sớm xuất quan để cùng ta tranh thắng."
Kỷ Thiên Thiên lộ vẻ chán ghét, rõ ràng nàng đang nghĩ đến cảnh tượng hung ác khi Diêu Trường dùng roi quất xác Phù Kiên.
Ai có thể tưởng được, một vị đại bá chủ thống nhất Bắc phương không những khi chết đã thảm, mà chết rồi vẫn không yên ổn như thế.
Kỷ Thiên Thiên lại hỏi: "Phù Đăng có thể hồi phục được cho Tần quốc những ngày huy hoàng thuở xưa không?"
Mộ Dung Thùy đáp ngay: "Chuyện này nói dễ, làm khó. Phù Đăng được đắc ý nhất thời chỉ là sự hồi quang phản chiếu**. Vì đại thế từ ổn sang loạn, từ thống nhất thành phân liệt, có mười Phù Đăng cũng khó làm gì được, huống chi hắn lại là một cột khó chống nổi cả nhà. Nếu Diêu Trường bị hắn chọc tức mà chết thì cũng còn Diêu Hưng vốn cao minh hơn cha hắn. Sở dĩ Phù Đăng nhiều trận không bại, chủ yếu là vì hắn có một mãnh tướng túc trí đa mưu tên là Lôi Ác Địa. Khặc! Nói đến Phù Đăng này cũng có nhiều tin đồn thú vị, Thiên Thiên có muốn nghe không?"
Kỷ Thiên Thiên lấy làm lạ: "Những chuyện phát sinh ở Quan Trung làm sao Hoàng thượng lại biết rõ như lòng bàn tay thế?"
Mộ Dung Thùy cười đắc ý, thản nhiên đáp: "Đó gọi là quân tình đệ nhất***, càng hiểu rõ tác phong của chủ soái đối phương càng có thể nghĩ được cách đánh bại những mưu lược thủ đoạn của đối phương. Ở mặt này ta tuyệt không khinh thường. Thiên Thiên tựa hồ không thích nghe chuyện của Phù Đăng lắm à?"
Kỷ Thiên Thiên không hề đáp thẳng, lại hỏi: "Ngoài Diêu Trường và Phù Đăng, còn có những nhân vật nào?"
Mộ Dung Thùy đáp: "Đã gọi là nhân vật thì chỉ đếm trên đầu ngón tay là cùng. Ta đã xếp hạng theo thứ tự là Khất Phục Quốc Nhân, Lữ Quang, Ngốc Phát Ô Cô, Tự Cừ Mông Tốn và Hách Liên Bột Bột."
Kỷ Thiên Thiên đã chờ y nói ra điều này để có thể hỏi về tình huống của Hách Liên Bột Bột mà y không thể nghi ngờ, nàng vờ vui vẻ tự nhiên hỏi: "Trong năm người này, Thiên Thiên chỉ nhận ra Hách Liên Bột Bột, y bị thua trận ở Biên Hoang tập hết sức tức tối, tình trạng bây giờ ra sao?"
Hai mắt Mộ Dung Thùy lóe sáng, chú ý nhìn nàng.
Thần sắc Kỷ Thiên Thiên vẫn như thường nhưng trong lòng sợ hãi, thầm nghĩ không hiểu Mộ Dung Thùy có bằng câu hỏi bề ngoài có vẻ không sơ hở này của nàng mà đoán ra nàng đã nghe được cuộc đối thoại bí mật của y và người khách bên ngoài cổng trước đó không?
Chú thích:
*kinh diễm: Kinh sợ vì vẻ đẹp.
**hồi quang phản chiếu: tình trạng sáng suốt của người trước khi chết.
***quân tình đệ nhất: Tình báo về quân sự là quan trọng nhất.
/586
|