Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 279: Thần Bí Thứ Khách

/586


Thích Khách Thần Bí

*Yến Phi từ sau trăm ngày Thai Tức thì kiếm thuật đã có bước đột phá lớn, lại có thêm một khả năng đặc biệt là lợi dụng những mũi tên bắn về phía chàng để phản công lại địch. Việc này Hác Trường Hanh không thể không biết, nhưng Hác Trường Hanh vẫn bố trí cung thủ trên mái nhà. Lúc ấy Yến Phi vốn đã cảm thấy có vấn đề, hiện tại rốt cục đã lĩnh giáo được sự lợi hại đó.

Khi Nhiếp Thiên Hoàn lên tiếng hạ lệnh, hơn ba mươi tiễn thủ đồng thời giương cung bắn ra hàng loạt các mũi tên về phía trước. Do bọn họ ở các tư thế khác nhau, người đứng kẻ quỳ, cho nên các mũi tên bắn ra như một tấm lưới tên từ trên không nhằm vào Yến Phi chụp xuống. Bất luận là Yến Phi né phải hay lánh trái, hoặc nhảy lên cao, đều không tránh khỏi nạn bị tên cứng xuyên qua thân thể. Trừ phi có ba đầu sáu tay, nếu không chỉ cần là người thường, tuyệt không có khả năng ngăn cản cùng một lúc hơn ba mươi mũi tên sắc nhọn, càng không nói đến có thể phản kích lại địch nhân.

Cũng vào lúc Nhiếp Thiên Hoàn tuyên chiến, mười bảy vị cao thủ phía sau Nhiếp Thiên Hoàn bao gồm cả Hác Trường Hanh và Chu Thiệu cấp tốc phân chia vị trí công kích. Chỉ cần Yến Phi bị tên nhọn đả thương, bọn họ sẽ lập tức phát động thế công kinh thiên động địa nhằm vào chàng. Cho dù có đến hai Yến Phi thì cũng chỉ còn đường ôm đầu trốn chui trốn lủi như chuột thôi.

Khó mà trách tại sao Nhiếp Thiên Hoàn lại sảng khoái đến vậy. Một lời đặt cuộc như thế, thì hoan hỉ cũng chẳng diễn tả hết được. Bởi vì đối phương đã rơi vào tình thế không thể thất bại, chỉ sợ Yến Phi lắc đầu không chịu mà thôi.

Bất quá điều khiến Yến Phi đau đầu nhất lúc này chính là Nhiếp Thiên Hoàn. Hắn đứng im bất động một chỗ, cũng chẳng hề lấy ra kỳ môn binh khí có một không hai, danh chấn thiên hạ Thiên Địa Minh Hoàn, mà từ hông rút phi đao, hòa với với "Loạn tiễn" tạo thành một đường đao mau lẹ nhắm vào hai bên vai chàng phi tới.

Hai ngọn phi đao lao rất nhanh, chỉ cảm thấy là hắn giương tay lên, đã thấy hai đạo bạch quanh lao đến mục tiêu.

Lần đầu tiên trong đời Yến Phi mới gặp phải công kích sắc bén đến vậy, muốn né tránh tuyệt đối là không được, mà ngay cả làm được cũng sẽ mất ưu thế, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Khi đó không cần đến Nhiếp Thiên Hoàn tự mình ra tay, chỉ cần mười bảy cao thủ thủ hạ cũng thừa sức giết chàng.

Nếu bất kỳ người nào trong đám Hác Trường Hanh cùng Yến Phi đơn đả độc đấu thì cũng không cầm cự được lâu. Nhưng bọn họ ai nấy thân đã trải qua trăm trận nên kinh nghiệm phong phú, chỉ chờ đợi Yến Phi thất thế sẽ cùng liên hợp tấn công, dùng mọi cách để cực lực công kích, khiến chàng luôn ở thế hạ phong cho đến khi chết mới thôi.

Yến Phi trong lòng hiện ra tình cảnh kinh nhân lúc Thiên – Địa – Tâm tam bội hợp bích.

Điệp Luyến Hoa xuất ra khỏi vỏ, hai tay chàng nâng kiếm lên,

vung ra hướng về phía hai ngọn phi đao của Nhiếp Thiên Hoàn lao đến, tựa như không quan tâm gì tới lưới tên đang bay tới.

Cao minh như Nhiếp Thiên Hoàn, với chiêu số giống như tự sát của Yến Phi cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc.

Nhật Nguyệt Ly Thiên đại pháp trong phút chốc đạt tới đỉnh điểm, theo Điệp Luyến Hoa từ vị trí cao nhất chém xả xuống. Đan Kiếp và Thủy Độc là hai loại năng lượng tối căn bản, một chí âm một chí dương cuồn cuộn nổi lên ở đầu kiếm. Cho nên cuối cùng xuất hiện tình huống gì, đến ngay cả Yến Phi cũng khó có thể dự đoán. Lực kì dị đó dĩ nhiên còn xa mới đủ để khai mở Tiên môn, nhưng chỉ cần đạt được nửa thành uy lực của Thiên – Địa – Tâm Tam bội hợp bích trong tình huống lúc ấy, cũng đủ để giải khai đại họa sát thân đang phủ xuống đầu chàng.

Đan Kiếp và Thủy Độc vào lúc chàng vận khởi Nhật Nguyệt Ly Thiên đại pháp, bỗng tác dụng hỗ trợ bổ sung cho nhau. Thực ra, tam bội hợp nhất bỗng phát xuất một tiềm năng mà chàng không thể liệu định, chính là chân khí Tiên Thiên tối cơ bản bao gồm hai luồng nhân tố khác biệt chí âm và chí dương, "hỗ chiến hỗ đấu" sản sinh ra một năng lượng kinh người.

Nếu như vận hành chúng linh hoạt, chẳng những có thể giải khai thế hạ phong trước mắt, lại còn có thể tuyệt xứ phùng sinh*, kiếm pháp tiến vào một cảnh giới mới. Tuy nhiên đây mới chỉ là lần đầu tiên thử nghiệm cái gọi là "Tiên Môn Quyết". Thắng hay bại sẽ lập tức có đáp án.

Thủy Độc chân khí tích tụ đến cực điểm sẽ từ huyệt Khí Hải tràn qua Đốc mạch chạy thẳng lên nhập vào các Dương mạch tại hữu thủ, theo đó tụ tại chưởng tâm, chờ dịp phát động. Chính sát na này trong tay chàng đã sẵn Điệp Luyến Hoa.

Tiến Dương hỏa nhanh chóng chuyển thành Thoái Âm phù, lợi dụng đặc tính Dương nhanh Âm chậm, đúng lúc tay kia chạm vào chuôi kiếm, kình khí hỏa nhiệt Đan Kiếp đã công hành viên mãn. Hai luồng sức mạnh đối kháng giao kích trên mũi kiếm hoàn toàn thoát ly khỏi khống chế của chàng phát xuất ra ngoài.

Lý tưởng nhất đương nhiên là hai luồng chân khí đồng thời phát xuất, đáng tiếc khi chàng phát động Tiến Dương Hỏa thì lại không có cách nào lập tức chuyển ngay về Thoái Âm Phù và ngược lại, đành phải cố như vậy mà sử chiêu.

Đinh!

Điện quang lóe lên, kiếm quang kỳ dị từ mũi kiếm vọt ra cùng với tiếng vang chói tai khiến địch ta hai bên đều chói mắt.

Không ai biết được đã xảy ra chuyện gì, càng không biết sẽ xảy ra tình huống như thế nào, bao gồm cả Yến Phi cũng vậy. Bởi vì trong lịch sử võ lâm chưa từng có một kiếm đáng sợ đến như vậy.

Sau khi toàn lực xuất kiếm, Yến Phi cảm thấy toàn thân hư nhược, cả người bồng bềnh nhẹ bỗng, không còn một chút sức lực nào. Chàng không khỏi thầm kêu bất diệu, nếu như bị chính kiếm khí của mình sát thương thì có phải là chết một cách rất oan uổng không.

Lúc này hai ngọn đao cách chỉ cách vai chàng không đầy ba tấc, những mũi tên gần nhất cũng còn hơn thước. Trong thời khắc giữa ranh giới sinh tử này, kiếm quang không ngừng khuếch đại, chân khí nổ tung.

Yến Phi trong lúc khẩn cấp mà ý tưởng phát sinh, miễn cường đề một hơi chân khí để tiếp tục Thoái Âm phù, hình thành lưới chân khí hộ thể, hướng về phía trước mà chênh chếch bay lên.

Bang!

Kiếm khí kích ra, đầu tiên tác động tới hai ngọn phi đao của Nhiếp Thiên Hoàn, tựa như cuồng phong cuốn lá bay, lại như đại thiết chùy đập thẳng, khiến chúng chuyển hướng dạt sang hai bên. Tiếp đến là hơn ba mươi mũi kình tiễn tựa như va phải thành đồng vách sắt lả tả rơi xuống đất. Kiếm khí không dừng lại mà càng thịnh vượng hơn, như sóng thủy triều trào dâng ra bốn phía, khiến địch nhân vốn đang như hổ như sói tên nào tên nấy thất sắc đại kinh. Tựa như người đang dạo trên bờ biển hốt nhiên bị một cơn sóng lớn rợp trời cuộn tới, không một ai có thể đứng yên, tất cả đều loạng choạng thoái lui, trận thế vây công lập tức bị tan rã.

Chỉ có Nhiếp Thiên Hoàn tuy vẫn ngạo nghễ đứng bất động, nhưng trên nét mặt vẫn hiện ra thần sắc khó tin, đến nỗi quên cả tiếp tục phóng đao.

Lúc này Yến Phi đã phi người lên trên khu vực kiếm quang bộc phát khoảng một trượng. Chỉ có chàng là biết rõ nếu Nhiếp Thiên Hoàn kháng cự được luồng kiếm khí này tiếp tục phóng đao thì tất có thể lấy mạng mình. Bởi vì lúc này chàng vẫn chưa thể hồi phục khí lực.

Ý niệm này trong đầu vừa hiện lên, kiếm khí cuồng bạo đã ập tới, khiến chàng toàn thân chấn động, khí huyết sôi lên, suýt nữa thì hộc máu. Thân hình như diều đứt dây bay về phía nóc nhà có bọn cung thủ mai phục.

Đinh!

Nhiếp Thiên Hoàn chung quy cũng với tay lấy Thiên Địa Minh Hoàn trên lưng, đập vào nhau phát ra âm thanh chấn động toàn trường.

Yến Phi vẫn quay cuồng tại không trung. Mỗi vòng quay, chân khí của chàng lại hồi phục được một chút. May mà các cung thủ của đối phương đang nằm mai phục trên nóc nhà, vì đang quá đỗi kinh hãi mà chưa kịp lắp đợt tên lần thứ hai.

Người khác có thể không rõ vì sao Nhiếp Thiên Hoàn lại có nhàn rỗi khua hoàn thị uy. Nhưng Yến Phi lại biết rất rõ, bời vì hắn cảm ứng được Cao Ngạn vốn đang bị cao thủ Mã Quân nắm giữ, định theo hướng phía sau cửa hiệu thoát đi. Nhiếp Thiên Hoàn đã mượn âm thanh thông báo cho Mã Quân mang con tin chạy trốn, như vậy bên hắn mới có thể lập thế bất bại được.

Nhiếp Thiên Hoàn vốn không ngờ, đây chính là chiêu tối tinh diệu trong "Đổ Ước Chi Kế"** này của Yến Phi. Cũng chỉ trong tình huống này, Yến Phi mới có thể có hy vọng cứu thoát Cao Ngạn.

Cung thủ trên mái ngói thấy Yến Phi tiếp cận, vội quẳng hết đại cung, cùng rút binh khí ra.

Nhiếp Thiên Hoàn cười dài nói: "Yến huynh quả thật cao minh quá chừng, Nhiếp Thiên Hoàn đã lĩnh giáo."

Sau khi lời cuối nói ra, hắn lăng không bay lên phía trên, Thiên Hoàn và Địa Hoàn hóa thành ngàn vạn hoàn ảnh, từ dưới bay lên công thẳng vào Yến Phi.

Lúc này Yến Phi mới chỉ hồi phục không đến một nửa công lực, đối với đối thủ hùng mạnh như Nhiếp Thiên Hoàn, tự biết không qua được mấy chiêu, nên đâu dám bồi tiếp. Chàng dùng toàn bộ tinh thần xuất ra một kiếm đánh xuống bọn cung thủ đang đứng tại mái nhà. Địch nhân đứng hàng đầu ngang ngạnh vung đao đón đỡ. Một tiếng "Đang" vang lên, tên giương đao đỡ giật mình phát giác vốn Điệp Luyến Hoa của Yến Phi chính là đang mượn lực, hận là không thể thu hồi.

Vào lúc vũ khí của địch nhân không tài nào với được, Yến Phi cười ha hả, an toàn bay đi như con chim lớn hướng về phía cửa hiệu đằng sau ung dung lao tới.

Hác Trường Hanh cùng các cao thủ đều nhảy lên mái nhà, nhưng đã chậm vài bước, không thể ngăn cản được Yến Phi.

Nhiếp Thiên Hoàn cuối cùng đã hiểu ra ý đồ của Yến Phi. Đương nhiên là không hiểu rõ Yến Phi bằng vào cảm ứng thần diệu mà biết rõ vị trí Cao Ngạn, mà chỉ cho rằng Yến Phi trí dũng song toàn. Đoạn hét lớn một tiếng, Thiên Địa Minh hoàn rời tay, theo bóng Yến Phi thoát đi mà truy tới.

Yến Phi bỏ rơi hoàn toàn địch nhân ở phía sau, mũi chân điểm lên mái ngói dãy nhà phía sau, đang muốn mượn lực nhanh chóng phi theo truy kích Mã Quân đang cầm Cao Ngạn trong tay thì song hoàn đã cận kề phía sau lưng.

Yến Phi đương nhiên có thể trở lại đỡ hoàn, bất quá như thế sẽ không những bị Nhiếp Thiên Hoàn công lực không dưới mình truy kịp mà còn làm cho Mã Quân kéo dãn khoảng cách. Nếu như đối phương thông minh sẽ chạy một vòng rồi trở về gặp lại Nhiếp Thiên Hoàn, thì ưu thế vốn phải qua trăm vạn khổ cực đến kiệt tận sức lực mới giành được kia trở thành công cốc.

Tiếng gió rít lên phía sau ngày càng gần, hiển nhiên là song hoàn đang không ngừng tiếp cận, mà điểm chàng ngán nhất lúc này chính là thủ pháp xảo diệu của đối phương. Không những khiến chàng không thể qua âm thanh phán đoán đường truy kích của song hoàn, mà vị trí và thời gian nào chúng sẽ đánh trúng người mình, chàng cũng chịu. Chàng vốn không nghĩ Thiên Địa Minh Hoàn lại thần kỳ đến như vậy, Nhiếp Thiên Hoàn quả là xứng đáng đứng thứ hai trên bảng "Ngoại Cửu phẩm cao thủ".

Mũi chân điểm lên mái ngói. Yến Phi lao về phía trước, đồng thời phát xuất chân khí hộ thể bao bọc lấy bản thân. Chiêu này là phương pháp dùng chân khí của mình mà suy đoán binh khí của địch, tất cả hoàn toàn là lâm trận mà sáng tác ra, trước kia vốn chưa dụng qua. Bây giờ lại là phương pháp duy nhất để đối phó địch nhân trong tình thế nguy khốn trước mắt.

Chân khí của chàng đã trở thành tai mắt, chỉ một lát là đã nắm giữ lộ tuyến và phương pháp tập kích của Thiên Hoàn và Địa Hoàn. Cảm giác đầu tiên chính là Địa Hoàn, đang đánh thẳng vào lưng chàng, tiếng rít sắc nhọn phát ra từ chiếc vòng lớn, đang phá không mà đến. Thiên Hoàn bay một đường chậm và cao hơn, lại theo đường vòng tròn mà tập kích vào vai trái.

Nhiếp Thiên Hoàn bằng cách nào mà dự đoán chuẩn xác tốc độ và điểm hạ chân của chàng? Ngay cả Yến Phi cũng cảm thấy khó mà tin được. Bất quá sự thật là thế đành phải tận lực ứng phó. Thoạt tiên thấy Địa Hoàn bay thẳng tắp tới đầu với sức sát thương lớn, nhưng Yến Phi từ khí công giao cảm, xác nhận nó ẩn chứa chân kình chỉ khoảng ba đến bốn thành so với Thiên Hoàn, chính thức sát tử chính là Thiên Hoàn bay theo đường vòng cung hồi kích.

Nhật Nguyệt Ly Thiên đại pháp toàn lực vận chuyển, Điệp Luyến Hoa xoay lại phía sau mà chém ra.

Đang!

Bằng vào cánh tay cộng với chiều dài Điệp Luyến Hoa, Yến Phi trước tiên bổ trúng Thiên Hoàn phía sau. Cú va chạm này sinh ra một luồng lực đạo cuồng mãnh khiến chàng toàn thân chấn động bay ra xa, tà tà bay chếch theo mái ngói. Ngực bên trái đau nhói một trận, Yến Phi như bị sét đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, quần áo tơi tả, kịp tránh được Địa Hoàn hung hiểm vừa lao tới.

Yến Phi thiếu chút nữa thì lăn nhào xuống mái ngói, loạng choạng đi vào một góc mái nhà, hai chân vận kình phóng qua ngõ tắt nhỏ rơi xuống nóc nhà khác. Chàng không còn thời gian để quan tâm tới bất kỳ kẻ nào khác, di chuyển trên các mái nhà đuổi theo, trong cơ thể chân khí tiếp tục vận hành, rồi lao tới như một con chim lớn bổ nhào xuống, lẩn trong một ngõ hẻm.

Liền thấy Mã Quân cắp Cao Ngạn xuất hiện ở hẻm phía trước, chỉ còn khoảng hơn mười bước nữa là ra đến đường cái.

Yến Phi tự biết nỗi khổ của mình, chàng vì thi triển "Tiên Môn Quyết" mà chân nguyên hao tổn vẫn chưa hồi phục, sau đó lại bị Nhiếp Thiên Hoàn đánh bị thương. Cho nên chỉ cần Mã Quân dứt bỏ Cao Ngạn toàn lực công kích chàng, thì người bị hại e là chính mình chứ không phải đối phương.

Bất quá chàng đâu có thể vì chút tổn thương nhỏ nho này mà bỏ lỡ cả cơ hội duy nhất để cứu lại Cao Ngạn. Chàng chính là muốn lợi dụng tâm lý muốn bảo toàn của Mã Quân. Bằng vào việc Yến Phi có thể đột phá trùng vây của Nhiếp Thiên Hoàn, Mã Quân nào dám cùng chàng chính diện giao phong?

Kiếm khí nhanh chóng bao chặt Mã Quân.

Mã Quân gầm lên một tiếng, ném Cao Ngạn về phía Yến Phi, đồng thời rút ra Trúc Tiết Đồng Bổng truy theo sau Cao Ngạn phản kích, bất luận chiến lược, phản ứng đều xuất sắc phi thường.

Phía sau có tiếng gió nổi lên, rõ ràng là địch nhân đang tập hợp đuổi theo, bất quá gần nhất là Nhiếp Thiên Hoàn vẫn còn cách hơn mười trượng.

Yến Phi trong lòng thầm kêu cảm ơn trời đất. Một tay nắm lấy Cao Ngạn, sau đó phóng kiếm chém xuống vào chính giữa bính khí của đối phương.

Tại trường có tiếng cười vang lên, sau thấy Yến Phi mượn lực bay vọt lên, đầu hướng về đường cái, chớp mắt đã không trông thấy.

Đồ Phụng Tam ẩn mình bên bụi hoa phía bên ngòai cửa số thư trai, hoàn toàn bất động. Nữ thích khách trước đó đã nhảy xuống bãi cỏ, tư thế chuẩn bị tiến vào cửa trước. Đồ Phụng Tam lạnh lùng quan sát, phát giác ra ả cầm một ống trúc, hiển nhiên là thứ đồ vật không tốt lành gì. Nếu chẳng phải phun độc châm, thì cũng là phóng mê hương, rõ ràng là một loại công cụ bàng môn tả đảo. Bởi vậy, y đoán nữ nhân này không phải xuất thân từ danh môn chính phái.

Cửa lớn được hai gã thủ vệ canh giữ, hai tên khác cũng vừa tuần tra ngang qua cây đại thụ nơi Đồ Phụng Tam ẩn thân. Đối với Hầu Lượng Sinh mà nói, đây có thể coi là gia tăng phòng vệ. Sự thật thì bốn người này thân thủ cũng không tệ, với khả năng của Đồ Phụng Tam, nếu tự mình ác đấu một phen cũng khó có thể thu thập họ được. Nữ thích khách muốn dùng ám khí độc châm mê hương chính là sợ kinh động đến các gia tướng trong Hầu phủ.

Một tiếng thở dài từ trong phòng truyền ra. Đồ Phụng Tam trong lòng ngạc nhiên, Hầu Lượng Sinh vốn được Hoàn Huyền trọng dụng, vì sao lại có dáng vẻ tựa như buồn bực không vui vậy? Bèn tập trung lắng nghe cho rõ ràng hơn.

Hầu Lượng Sinh thở dài tiếp, lẩm bẩm nói: "Biết rõ là như thế, tại sao lại trở về làm gì?"

Đồ Phụng Tam lấy làm ngạc nhiên, chẳng lẽ Hầu Lượng Sinh định nói về mình chăng? Giọng điệu than thở của hắn mang đầy ý tứ thỏ chết cáo thương, có lẽ thương cảm cho tao ngộ của Đồ Phụng Tam này chăng?

Trong lòng Đồ Phụng Tam không khỏi dâng lên cảm giác cổ quái.

Đến lúc này thì tại cửa trước truyền đến tiếng quát khẽ cùng với vật nặng rơi xuống đất.

Hầu Lượng Sinh kinh hãi "A" lên một tiếng rồi đứng bật dậy.

Tiếng gió vang lên. Đồ Phụng Tam lâm trận lập thay đổi chủ ý, từ chỗ ẩn thân thoát ra, xuyên song cửa mà vào. Nữ thích khách đã xô cửa xông vào, vung tay phóng ra phi đao, hướng thẳng về cổ họng của Hầu Lượng Sinh.

Đồ Phụng Tam hừ lạnh một tiếng, vươn tay xuất ra trường kiếm, hoành không ngăn chặn. Hầu Lượng Sinh ngơ ngác như gà gỗ, chẳng biết phản ứng thế nào.

"Đang!"

Trường kiếm đánh rơi phi đao. Nữ thích khách không một tiếng động, tiếp tục nhằm Hầu Lượng Sinh đánh tới, một tay tiếp tục bắn ra một ngọn phi đao về Đồ Phụng Tam. Đồ Phụng Tam thân là nhân vật siêu trác được liệt đứng thứ ba trên bảng "Ngoại Cửu phẩm cao thủ", nào có thể bị phi đao gây trở ngại, vỗ ra một chưởng đánh rớt xuống, kịp thời đứng cản trước mắt Hầu Lượng Sinh.

Nữ thích khách song thủ hóa thành chưởng ảnh hư hư thực thực, nhằm Đồ Phụng Tam công tới.

Đồ Phụng Tam thấy nàng võ công mạnh mẽ, chưởng pháp tinh diệu với kình lực mười phần, không dám khinh địch, chuyển sang thế thủ, gặp chiêu chiết chiêu. Bỗng nhiên y cảm thấy khác lạ, hóa ra sát chiêu của nữ thích khách chính là một cước yếu hại từ dưới đá lên háng, âm độc phi thường.

Đồ Phụng Tam trong lòng sát khí đại thịnh, toàn lực hoàn trả ả một cước.

Nữ thích khách tựa hồ chịu không nổi cước kình của Đồ Phụng Tam, lảo đảo bật ra sau, lùi về phía cửa lớn.

Chỉ có Đồ Phụng Tam hiểu rõ trong lúc nhất thời ả không thể nào vượt qua cửa ải này, nên mượn lực lùi lại, đồng thời cho rằng mình là người phía Hầu Lượng Sinh, sợ rằng các gia tướng khác trong phủ sẽ kéo đến, cho nên thừa dịp còn có thể thoát thân mà dời đi.

Đồ Phụng Tam đuổi đến cửa lớn, nữ thích khách đã biến mất sau bức tường phía sau viện, thân pháp cực nhanh, khiến y phải bỏ ý định truy đến cùng để biết ả là thần thánh phương nào, thỏa ý niệm tò mò trong đầu.

Bốn tên gia tướng nằm ngổn ngang, vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.

Không biết mê hương gì mà lợi hại vậy?

Hầu Lượng Sanh ở phía sau kêu: "Vị tráng sĩ này…"

Đồ Phụng Ta xoay người lại, bỏ khăn trùm đầu, lạnh nhạt nói: "Hầu huynh có biết ta bản thân đến đây là muốn giết ngươi không?"

Hầu Lượng Sanh đứng sững người nói: "Đồ hội chủ!"

Đồ Phụng Tam lắc đầu cười khổ, nói: "Chẳng còn cái gì là là Chấn Kinh hội nữa, chung quy có một ngày ta sẽ chính tay đâm chết tên súc sinh Hoàn Huyền kia. Hầu huynh là người thông minh, nếu không muốn có kết cục giống như ta, hẳn biết là phải chọn đường nào mà đi chứ."

Hầu Lượng Sinh khôi phục trấn tĩnh, dời khỏi bàn đọc, đi đến bên cạnh Đồ Phụng Tam, hạ thấp giọng nói: "Ta hiện tại như cưỡi trên lưng hổ. Trừ phi lần này Hoàn Huyền thảo phạt Tư Mã Đạo Tử binh bại thân vong ngoài dự tính của mọi người, nếu không ta căn bản không có cách nào khác thoát thân."

Đồ Phụng Tam trong lòng chấn động, đoạn hỏi: "Giết tên súc sinh đó đâu phải dễ dàng gì, bất quá chỉ cần có phương pháp nào lật đổ hắn là được, Hầu huynh có chứng cớ gì chứng minh hắn mưu sát anh trai mình không?"

Hầu Lượng Sinh ngây người ngẩn ngơ, hạ giọng nói: "Nơi đây không nên nói chuyện. Đồ huynh nếu đã tin tưởng ta, sáng mai chúng ta tìm một địa phương nói chuyện kỹ càng có được không?"

Đồ Phụng Tam thầm nghĩ cho dù là cạm bẫy, cũng không làm khó được ta, bèn gật đầu đáp ứng. Đợi Hầu Lượng Sinh nói ra thời gian địa điểm xong thì nhanh chóng rời đi.

Chú thích:

* tuyệt xứ phùng sinh: giống như tử lý đào sinh, nghĩa là tìm được sự sống trong hoàn cảnh mười mươi là phải chết. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

** kế đánh bạc


/586

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status