Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 276: Nhân Diện Toàn Phi

/586


Mặt Trái Con Người

*Giang Lăng, còn gọi là Kinh Châu hoặc Nam Quận, nằm ở bờ bắc trung du Trường Giang, bờ tây Kinh Giang. Xung quanh tịnh không có núi cao, toàn là lăng mộ, vì thế gọi là Giang Lăng.

Từ xưa tới nay, Giang Lăng đều là yếu địa quân chính, thời Chiến Quốc Tần tướng Bạch Khởi đem quân phạt Sính*, tại nơi đây thiết lập huyện Giang Lăng. Thời Tam Quốc, do Kinh Châu quản lý. Vùng này bắc dựa vào Mạc Miện, nam giáp Nam Hải, phía đông nối với Ngô Cối**, tây thông Ba Thục, là vùng đất dụng võ tranh chấp.

Tấn thất chuyển qua Nam, Giang Lăng do Hoàn gia cai quản, trở thành đệ nhất thành ở trung du Trường Giang, uy thế uy hiếp thẳng tới Kiến Khang. Có câu rằng "Giang Tả đại trấn, chẳng vượt được Kinh Dương", bởi vậy mới biết tầm quan trọng của nó.

Giang Lăng "thuyền xe tấp nập, phồn thịnh nhất thiên hạ", là nơi bắt nguồn văn hóa nước Sở cổ đại. Ngay từ thời kì Xuân Thu Chiến Quốc, là bến của quan thuyền Sở quốc và chỗ dựng hành cung của Sở vương, do thành gạch và thành đất dựa vào nhau tạo thành, đông tây dài hai dặm, nam bắc rộng hơn một dặm. Ngô thái thú Chu Nhiên đời Tam Quốc, Thục tướng Quan Vũ đều từng tiến hành tu sửa Giang Lăng, đào hào xây tường. Đến khi Hoàn Ôn nhậm chức Kinh Châu thứ sử, liền tiến thêm một bước củng cố phòng ngự, dùng đá tảng cùng nước bột gạo nếp xây dựng nền móng kiên cố cho thành. Độ kiên cố của tường thành được tăng cường rất nhiều, lại có khả năng phòng ngừa đất lún.

Đối với hiểu biết về thành Giang Lăng, Đồ Phụng Tam dám khoe rằng còn biết rõ hơn Hoàn Huyền. Đây là tính cách của y, bất cứ việc gì đều lưu tâm cẩn thận, suy nghĩ cặn kẽ. Một khi hạ quyết định, có thể tạo ra điều chỉnh trong cách làm, nhưng sẽ không bao giờ thay đổi mục tiêu. Nói ra có lẽ không ít người sẵn sàng tin tưởng rằng, Đồ Phụng Tam từng tự thân đếm xem thành Giang Lăng có bao nhiêu chỗ nấp bắn trên thành, dưới thành có bao nhiêu nhánh thủy đạo, luôn cả vị trí, hướng chảy đều biết rõ ràng, tuyệt không lầm lẫn.

Giang Lăng có sáu tòa thành môn, nổi tiếng nhất chính là đại nam môn thông tới Đại Giang, ngoài cửa là bến tàu. Để giảm nhẹ giao thông ùn tắc của đại nam môn, ở nơi gần Kinh Giang lại mở ra tiểu nam môn.

Từ khi trở thành long đầu của Chấn Kinh hội, Đồ Phụng Tam có nhiều thân phận bí mật, để có thể tiện lợi lai vãng một dải thành trấn ở Kinh Hồ, lại không ngại làm người khác chú ý. Chuyện này Hoàn Huyền tịnh không nắm rõ được. Cho nên trước khi vào thành, Đồ Phụng Tam cất giấu vũ khí và tất cả các vật phẩm có thể làm người khác nhận ra y, giả thành một thương nhân chính gốc, dán thêm râu, dễ dàng quá quan sau khi bị kiểm tra, từ tiểu bắc môn một thân một người trà trộn vào thành.

Con đường nối liền nam bắc môn được gọi là đại kinh nhai, nối liền ngã tư đường tiểu nam môn là tiểu kinh nhai, tuy so với đại kinh nhai chỉ rộng bằng một nửa, nhưng lại có điểm đặc sắc của vùng sông nước Giang Nam, cùng song hành với hà đạo, nơi tiếp giáp với sông dùng đá tảng làm kè, mĩ quan có trật tự. Một bên là nhà ngói hẻm sâu, người xe lui tới; một bên là cầu đá liễu rủ, nước chảy thuyền nhẹ. Giáp sông là chân thành, làm tôn lên phong cảnh của thành.

Đồ Phụng Tam trở lại nơi cũ, dào dạt cảm xúc. Thành vẫn như cũ, còn người thì đã khác. Sông, phố, đường xá, nhà cửa, cầu, cảng và cây cối đan vào nhau thành một tình cảnh đậm đà, càng khiến y cảm thụ sâu sắc. Vốn dĩ là địa phương nơi y an thân lập nghiệp, đã biến thành hiểm địa. Khi nghĩ đến có một ngày cho dù y muốn công đánh thành này, thậm chí với tính cách lạnh lùng của y, vẫn có một loại cảm giác không biết làm sao, khó có thể tả được.

Y lần này đến Giang Lăng, là muốn tìm một người tên Vạn Quang, người này là một con cờ lợi hại của y, cả Âm Kì cũng không hiểu rõ quan hệ của bọn họ, nói gì đến bọn Hoàn Huyền. Y lại rắp tâm tạo ra biểu hiện giả tạo, làm mọi người cho rằng y và Vạn Quang bất hòa, nhưng thật sự Vạn Quang lại là thủ hạ của y, hiện tại thì con cờ này cuối cùng cũng có thể phát huy diệu dụng.

Tìm đến Vạn Quang, y có thể lập tức nắm bắt được tình hình của Giang Lăng. Y không thể không đích thân đi một chuyến, bởi vì chỉ có y mới có thể xác định được liệu Vạn Quang đối với y có trung thành không đổi hay không.

Cho nên y trở lại Giang Lăng, không phải chờ để kẻ khác thu thập, không chỉ muốn bố trí đối phó với Hoàn Huyền, mà còn muốn chứng thực sinh tử của tộc nhân. Từ khi biết được Hoàn Huyền phái quân công đánh Tân Nương hà, y cũng biết đích Hoàn Huyền nhằm vào chính là Đồ Phụng Tam y chứ không phải là Hoang nhân, càng rõ ràng rằng Hoàn Huyền sẽ trảm thảo trừ căn, giết sạch người họ Đồ. Y không ấp ủ mong cầu may mắn, mà chỉ muốn biết có bao nhiêu tộc nhân chạy thoát được.

Y cảnh giác đi đường ngang ngõ tắt, tránh né tuần binh và nhân vật giang hồ, đặc biệt là thủ hạ của Vạn Quang.

Vạn Quang là nhà buôn vải nổi tiếng ở Giang Lăng, cũng là long đầu đại ca của bang hội bản địa Kinh Giang bang, am hiểu công phu quyền cước, ba mươi sáu lộ Thôi Thủ của gã ở phương nam rất có danh tiếng, không phải là nhân vật bang hội thông thường. Đồ Phụng Tam đối với gã có đại ân cứu mạng, lại âm thầm tài trợ, khiến gã kiếm được địa vị quyền thế như ngày nay.

Bất quá đề phòng lòng người cũng không thừa, Đồ Phụng Tam trước hết muốn biết rõ Vạn Quang phải chăng vẫn tận trung với y, xuyên qua một con hẻm hẹp, bức tường của hậu viện sang trọng của Vạn Quang đã hiện ra ở phía trước. Lúc này mặt trời đã lặn về hướng tây, sắc trời dần tối.

Đồ Phụng Tam nhanh chóng lánh tới nơi tường vườn tối đen, liếc nhìn chắc chắn xung quanh không người, trong khoảnh khắc đã bay qua tường vườn. Tiếp theo gõ cửa không chút do dự, quăng người lên cành ngang của một cây đại thụ trong vườn, sau đó nhảy vọt lên cao, bay qua khoảng không, dừng ở trên mái ngói của phòng xá gần nhất, phủ phục bất động.

Trước kia y mỗi lần mật hội Vạn Quang, đều từ nơi đây tiến vào nhà, đến Thoái Tư lâu của Vạn Quang cùng gã gặp mặt, có thể nói là quen tay làm nhanh.

Mọi thứ đều như trước, Vạn gia tịnh không có tăng cường canh phòng, điều đó làm y có điểm an tâm. Đồ Phụng Tam lại từ một bên mái ngói trở lại mặt đất, ở giữa khu vườn di động một cách quỉ mị, tránh khỏi các tì nữ qua lại, chỉ chốc lát đã xuyên qua cửa sổ tiến vào tầng dưới của Thoái Tư lâu nằm ở giữa vườn.

Thoái Tư lâu là tòa lầu các có hai tầng, bốn mặt có hành lang vòng quanh, nối với hành lang xuyên qua vườn, nằm ở nơi trung tâm của khu vườn, khung cảnh đẹp và tĩnh mịch, là địa phương rất tốt để bí mật gặp mặt.

Bóng đêm đã phủ xuống, các nơi trong nhà đã thắp đèn, Thoái Tư lâu giống như chìm đắm trong bóng tối. Đồ Phụng Tam lên tầng hai, đi đến bên một cửa sổ, từ trên cao xem xét nơi chủ đường ở trước sân. Trong lòng sinh ra cảm giác bất an.

Y từng trong thời gian dài cùng Lưỡng Hồ bang đọ sức quyết chiến, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần tập kích ám sát do tự thân Nhiếp Thiên Hoàn thiết kế, từng bước bồi dưỡng được tính thận trọng, thói quen tác phong lưu tâm từng chút một. Tình huống trước mắt hoàn toàn không có dị trạng, y lại cảm thấy không ổn lắm.

Chiếu theo đạo lý, trước khi trời tối phải có tì nữ đến thắp đèn trong lâu. Thậm chí dù Vạn Quang đêm nay sẽ không đến Thoái Tư lâu, cũng phải có đèn lồng thắp sáng ngoài lâu. Tại sao phòng xá trong nhà toàn bộ được thắp đèn sáng ngời, chỉ còn sót lại Thoái Tư lâu?

Tin tức Hồ Kinh liên quân bị Hoang nhân đại phá ở Hoài Thủy, đã truyền tới Giang Lăng. Người khác có thể không đoán ra, nhưng Hoàn Huyền chắc chắn đoán được y sẽ lẻn về Giang Lăng, để xác định tình hình của tộc nhân. Hoàn Huyền đã rời khỏi Giang Lăng, dẫn quân đông hạ, nhưng hắn nhất định sẽ dặn dò thủ hạ, giăng cạm bẫy đợi y trở về.

Nhưng quan quân trong thành lại ung dung khác thường, không những chỉ kiểm tra không nghiêm mật, có thể do không đủ người, nhưng thiếu gì tướng lĩnh biết rõ Đồ Phụng Tam, sao không để canh cửa. Vốn Đồ Phụng Tam không để tình hình này trong lòng, nhưng bởi vì lúc sinh ra nghi hoặc, không khỏi đem hai chuyện liên tưởng với nhau.

Hoàn Huyền không quản lao sư động chúng phái người đi giết y, tuyệt sẽ không sơ suất lơ là như thế tại phương diện này, chỉ có một giải thích, là Vạn Quang đã bán đứng y.

Đồ Phụng Tam sát khí bừng bừng, trong lòng nghĩ có nên thủ tiêu Vạn Quang hay không, thì có tiếng chân truyền tới tai, Vạn Quang cao lớn khôi ngô xuất hiện trong tầm mắt của y, một mình theo hành lang đi tới Thoái Tư lâu.

Tia hoài nghi cuối cùng của Đồ Phụng Tam tan biến, hoàn toàn khẳng định suy đoán của bản thân.

Vạn Quang là muốn xem y đã đến hay chưa.

Đồ Phụng Tam rời khỏi ngưỡng cửa sổ, đi đến một bên góc tường, trước một cái tủ lớn bằng gỗ lim cao quá người y, mở cửa tủ, bên trong trống không, đủ để y thoải mái ẩn nấp bên trong. Cái tủ này là được thiết kế đặc biệt cho y, phòng khi có thủ hạ tới gặp Vạn Quang, Đồ Phụng Tam sẽ trốn vào trong tủ.

Đồ Phụng Tam khẽ cười khổ, bị cái tủ rỗng làm khởi lên tâm sự. Ôi! Nếu như không có Biên Hoang tập, mất đi huynh đệ Hoang nhân, y sẽ biến thành một con sâu bọ đáng thương bị cô lập.

Có tiếng cửa mở.

Đồ Phụng Tam trầm giọng nói: "Ta ở trên lầu, lên đi".

Vạn Quang kinh hãi: "Quả nhiên là đại ca đã trở về rồi."

Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang gỗ lên lầu, Vạn Quang lên trên tầng hai, hiện ra thần sắc kích động, nhào lên ôm lấy hai vai y, mừng rỡ nói: "Đại ca thật sự là hảo hán trời đánh không chết, Hoàn Huyền cũng không thể làm hại được huynh."

Đồ Phụng Tam một mặt lưu ý tình hình chân khí vận hành trong cơ thể đối phương, nếu như phát giác có gì khác thường, thì sẽ lập tức tiên phát chế nhân. Bình tĩnh nói: "Hoàn Huyền đưa thân nhân họ Đồ của ta xử trí thế nào?"

Vạn Quang buông tay lộ vẻ sầu thảm lắc đầu nói: "Hoàn Huyền bởi biết Biên Hoang tập bị thất thủ, liền bắt đầu lùng bắt hàng loạt tộc nhân của đại ca, gần đây toàn bộ đã bị xử quyết. Đệ rất hổ thẹn, trơ mắt nhìn mà không thể làm gì được".

Đồ Phụng Tam nghe được trong lòng rỉ máu, mặc dù hiểu rõ chuyện tất sẽ là như thế, nhưng hiện tại nghe được, vẫn cảm thấy khó có thể tiêu thụ.

Hoàn Huyền! Cuối cùng có một ngày ta sẽ tự tay lấy mạng chó của mi.

Vạn Quang lui đến bên cửa sổ, lấy ra mồi lửa, nói: "Đệ phải đốt đèn như thường lệ, nếu không sẽ làm hạ nhân sinh nghi".

Đồ Phụng Tam ngơ ngác gật đầu.

Vạn Quang xoay lưng lại phía y châm đèn rồi đặt lên bậu cửa sổ.

Đồ Phụng Tam lãnh đạm nói: "Vị trí ngọn đèn không phải có điểm cổ quái đấy chứ?"

Lúc thân thể hùng tráng của Vạn Quang ngạc nhiên chấn động, Đồ Phụng Tam đã tiếp cận phía sau hắn.

Vạn Quang hai chân xòe ra như chữ đại, trầm eo, rồi ngồi thụp xuống xoay tròn, phản ứng nhanh nhẹn uyển chuyển, hiển thị hắn ta luôn ở trạng thái hoàn toàn cảnh giác. Sau đó tiếp tục quay tít quanh eo, vai ngoặt lại phóng ra song chưởng khinh linh thong thả, kình khí phần phật như gió bão nổi lên, chính diện kích tới Đồ Phụng Tam. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Đồ Phụng Tam tự biết hắn muốn kéo dài thời gian, cao thủ phía Hoàn Huyền vốn đã mai phục khắp nơi, sẽ nhanh chóng ùa ra vây bắt y. Y hiểu không nhất thiết phải cùng tất cả ngạnh tiếp, đã sớm nghĩ nên một chiêu hạ gục là tốt nhất.

Thậm chí dù công bằng quyết đấu, Đồ Phụng Tam biết không thể phá Thôi Thủ công phu của hắn trong vòng mười đến hai mươi chiêu. Nếu muốn nhất kích hạ sát, tất phải trả một giá rất đắt. Hơn nữa cần ra đòn bất ngờ ngoài ý liệu của hắn. Đối phương đồ rằng y sẽ không ngạnh tiếp nhưng y sẽ làm ngược lại.

Một ưu thế khác của Đồ Phụng Tam là biết rõ sự ảo diệu trong Thôi chưởng của Vạn Quang, chính là "Thân hữu sở cảm, tâm hữu sở giác. Tùy kỳ sở quát , nhân nhi thủ chi. Thuận nhi thành chi, hiệp nhi giải chi." (Thân có thể cảm, tâm có thể biết. Cuốn theo thì nhanh, nương theo thì chịu. Thuận theo thì thành, hợp nhưng lại tan.) Chưởng pháp này lấy sự trào dâng của cường kình chấn kinh địch nhân, khiến đối thủ như bị vây trong những cơn sóng lớn. Thậm chí dù đối phương có cao minh hơn mình, trong thời gian ngắn ngủi cũng khó mà phá giải để tấn công được. Lấy phòng thủ làm chủ đạo chính là Thôi chưởng pháp.

Đồ Phụng Tam song quyền đánh ra, đón lấy song chưởng đối phương, tư thế như xuất ra toàn lực ngạnh tiếp.

Vạn Quang lạnh lẽo "Hừ" một tiếng, song chưởng tăng thêm kình khí, nói: "Tình thế bức bách. Đại ca đừng trách ta nhé."

Đồ Phụng Tam thở dài: "Nhà ngươi đúng là lấy oán báo ân!"

Lúc quyền chưởng giao kích, Đồ Phụng Tam bỗng nhiên thu hổi một nửa công lực, vô thanh vô tức đá ra một cước, ra sau tới trước, nhằm thẳng vào vùng yếu hại dưới háng của hắn.

Vạn Quang lộ ra thần sắc kinh ngạc, đã quá muộn để biến chiêu.

"Bùng!"

Quyền chưởng giao kích, Đồ Phụng Tam miệng phun máu tươi, nương theo chưởng lực bay về phía sau. Vạn Quang kêu thảm một tiếng kinh thiên động địa, dính cước bay vọt ra ngoài cửa sổ.

Lưng Đồ Phụng Tam đập vào tường lầu, miệng lại phun máu tươi. Có tiếng thân thể Vạn Quang chạm đất truyền đến, lại không phát ra thanh âm nào khác, hiển nhiên đã chết trước khi tiếp đất.

Có tiếng gió từ hướng tiền viện truyền lại.

Đồ Phụng Tam xây xẩm mặt mày gượng dậy, không có thời gian để chùi vết máu ở khóe miệng, đến bên hộc tủ rỗng, mở cửa, lánh mình bước vào rồi đóng cửa lại.

Nhìn theo xa đội cuối cùng ly khai Nhạn Môn, Thác Bạt Khuê lĩnh suất một đám tướng lĩnh chiến sĩ, hướng về phía Nam phi nhanh vài dặm, trèo lên một gò đất cao, nhìn cảnh bình nguyên xa gần sau khi tuyết tan.

Bồi tiếp hai bên chính là mưu thần tâm phúc Trương Cổn và Hứa Khiêm.

Thác Bạt Khuê bình tĩnh nói: "Chuyện lớn ta giao làm thế nào rồi?"

Hứa Khiêm vội đáp: "Mười ngày trước mật hàm đưa đến Trường Tử, Mộ Dung Vĩnh nên hiểu hảo ý của tộc chủ."

Thác Bạt Khuê mỉm cười nói: "Bất luận Mộ Dung Vĩnh nghĩ ta có hảo ý hay âm mưu, cũng khó mà chối từ hai phần đại lễ. Thác Bạt Khuê ta đã hoàn thành bước đầu, đẩy đi hai trọng trấn ở biên ải, là những vị trí chiến lược không thể so sánh."

Trương Cổn nói: "Hy vọng Mộ Dung Vĩnh không bỏ qua cơ hội tốt, đi trước Mộ Dung Tường một bước tiến chiếm Nhạn Môn và Bình Thành, không phụ lòng tốt của tộc chủ."

Hứa Khiên nói: "Mưu sách của tộc chủ cao minh phi thường, khẳng định nằm ngoài dự liệu của Mộ Dung Thùy."

Thác Bạt Khuê ung dung nói: "Mặc dù Mộ Dung Vĩnh hiểu rõ ta lợi dụng hắn, nhưng không còn đường lựa chọn. Nếu như Nhạn Môn lại vào tay Mộ Dung Thùy, Thái Nguyên của hắn sẽ rơi vào hiểm cảnh, trở thành bị tiền hậu giáp công. Chỉ có khống chế được Nhạn Môn và Bình Thành, bên hắn mới có thể bảo trụ biên cương phía Bắc của nước Tây Yên bọn hắn, nắm giữ việc vận chuyển hàng hóa trên Đại Hà, an tâm ứng phó Mộ Dung Thùy. Nếu ta đoán không sai, bộ đội của Mộ Dung Vĩnh đã lên đường tiến nhanh đến Nhạn Môn. Ô! Đó là ai vậy?"

Chúng nhân phóng tầm mắt nhìn về hướng Tây Nam, dưới ánh trăng, một bóng người đang tiến nhanh về hướng bọn họ.

Đám người hiện xuất thần sắc cảnh giới, một số người rút tên giương cung.

Hứa Khiêm nói: "Toàn bộ chú ý, thân pháp rất nhanh."

Thác Bạt Khuê quét mắt nhìn tình huống bốn phía, xem xét liệu địch nhân có âm mưa quỷ kế gì không? Y đã từng là mã tặc, tính cảnh giác cực cao, nếu như tình thế bất thường, y có thể phát hiện nhanh chóng hơn bất cứ ai. Loại thói quen này đến giờ vẫn còn. Để có thể sắp xếp chiến lược tránh mạnh đánh yếu, y rất nhẫn nại, mặc dù trong lòng hận không được ngay lập lức lột da lóc xương Mộ Dung Bảo.

Cuối cùng, mục quang chuyển lại phía người đang chạy tới, ngạc nhiên nói: "Không ngờ là một nữ nhân!"

Nữ tử đó vẫn chạy về phía bọn họ, còn cách chưa đến hai dặm, theo phương hướng hiện thời của cô ta, sẽ tới phía trái bọn họ cách nửa dặm.

Đột nhiên nữ tử đó loạng choạng, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, rồi lại hồi phục chạy tiếp, tốc độ chậm dần.

Trương Cổn và Hứa Khiên cùng kêu lên: "Cô ta bị thương!"

Ánh mắt lanh lẹ của Thác Bạt Khuê lại dò xét tứ phương nói: "Nếu như cô ta dính nội thương, nhưng vẫn có thể thi triển thân pháp chạy nhanh liên tục như vậy thì thật là một nữ tử võ công cao cường. Trên giang hồ không có nhiều người như vậy. Không hiểu có phải Nhậm yêu nữ chăng?"

Lại quát: "Thu hồi cung tên!"

Chúng nhân vội vàng thu hồi trường cung, cất tên lại vào ống đựng.

Thác Bạt Khuê chăm chú hoàn toàn nhìn vào nữ tử thần bí thụ thương chạy qua. Lúc này cô ta tiến vào phạm vi một dặm, có thể mờ mờ thấy được dáng vóc. Thân hình nũ tử ấy cao, thanh mảnh và rất đẹp, trông duyên dáng động lòng người. Khi chạy mái tóc dài phía sau đầu không gì quản thúc xổ tung, bay phất phơ trong gió. Thậm chí dù không thể thấy rõ hoa dung, nhưng trực giác mách bảo là nàng ta vô cùng xinh đẹp.

Trong lòng Thác Bạt Khuê trào dâng một loại cảm xúc háo hức mà tự y cũng không thể hiểu được. Cho tới giờ, y đặt việc phục quốc lên trên hết, tất cả những thử khác không để trong tâm, phụ nữ chỉ là để làm sinh động cuộc sống. Sau trận chiến Phì Thủy, càng rời xa nữ sắc, tinh thần hoàn toàn để vào việc cùng Mộ Dung Thùy đấu tranh kịch liệt. Đến giờ phút này, đột nhiên cảm thấy có điểm động lòng, thực ra y chưa biết đối phương trông như thế nào, hoàn toàn chỉ là tưởng tượng.

Có tiếng Trương Cổn truyền đến tai y: "Phía sau có người đang truy đuổi cô ta."

Thác Bạt Khuê tâm thần run lên, hiểu rõ bản thân mình do tập trung chú ý đến nữ nhân đó, mà lơ đễnh các thứ khác. Nếu không y đã phải là người đầu tiên phát hiện có người truy đuổi.

Đưa mắt nhìn về phía bình địa xa xa, thấy một đạo nhân ảnh khác đang đuổi theo như bay.

Thác Bạt Khuê trong lòng tự nghĩ mình không nên chõ mũi vào việc người khác. Bỗng nữ tử lại loạng choạng, ngã xuống thảo nguyên.

Thác Bạt Khuê quất ngựa chạy vội xuống núi, nhằm về hướng nữ tử. Trương Cổn, Hứa Khiên cùng đội thân vệ vội vàng đuổi theo.

Phía xa, người truy đuổi dừng lại, hiển nhiên vì thấy bọn họ đông người mà sinh lòng cố kị.

Thác Bạt Khuê ngựa hay lại chạy trước, nên vượt cả chục trượng, phi tới chỗ nữ tử kia ngã xuống.

Thác Bạt Khuê nhảy xuống ngựa tiến lại.

Hứa Khiêm tại phía sau hét lớn: "Tộc chủ cẩn thận!"

Thác Bạt Khuê ngồi xuống cạnh nữ tử nọ, phủ phục xuống mặt cỏ lật ngược thân thể lại, tưởng như sấm chớp bên tai, trong lòng thầm nhủ: "Thế gian có người con gái đẹp như thế này ư!"

Nữ tử đã hôn mê bất tỉnh, khóe miệng còn vương vết máu, nhưng không làm giảm chút gì vẻ đẹp say đắm lòng người của nàng. Cho dù không nhìn được thần thái của đôi mắt đẹp, nhưng đôi môi mọng mềm mại đỏ hồng cũng đủ để câu dẫn nam nhân.

Thân vệ đuổi đến vây quanh Thác Bạt Khuê và nữ nhân hôn mê.

Thác Bạt Khuê cẩn thận từng ly từng tí ôm eo bế lên, thần sắc mải mê say đắm ngắm thần thái hoa dung của nàng ta, tựa như thế gian không có những cái khác có khả năng khiến y phải chú ý vậy.

Lũ Hứa Khiêm cũng si ngốc nhìn mỹ nữ trước ngực Thác Bạt Khuê, bị thần thái khuôn mặt mê đắm lòng người của nàng ta chấn nhiếp.

Từ xa truyền đến thanh âm: "Bản nhân là Ba Cáp Mã Tư, nữ tử đó và ta có thâm cừu không thể hóa giải. Bằng hữu liệu có thể nể mặt ta, giao lại cô ta chăng?"

Hứa Khiêm chấn động nói: "Ba Cáp Mã Tư chính là cao thủ Ba Tư, hiện làm quân sư cho Diêu Trường."

Thác Bạt Khuê phẫn nộ quát: "Nhớ cho kỹ! Làm hỏng hảo sự của ngươi chính là Thác Bạt Khuê ta. Từ nay về sau ta không muốn nghe tiếng ngươi lải nhải bên tai nữa, điếc tai lắm."

Thanh âm Ba Cáp Mã Tư từ xa truyền lại: "Ân huệ của Thác Bạt tộc chủ, Ba Cáp Mã Tư ta sẽ không bao giờ quên. Xin mời!"

Thác Bạt Khuê giống như không có bất cứ chuyện gì xảy ra, hân hoan nói: "Quay về Thịnh Nhạc thôi!"

Chú thích:

*Đô thành nước Sở thời chiến quốc, ở phía bắc Giang Lăng, Hồ Bắc

**Ngô Quận và Cối Kê


/586

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status