Đỗ Thu Linh cảm thấy lạ lùng. Vì chưa bao giờ gặp qua Quỷ Môn quan chủ lần nào. Tại sao lão ta lại biết rõ tên họ nàng.
Nghĩ vậy, nàng nhịn không được liền hỏi :
- Ngươi là ai sao lại biết tên tôi?
Đối phương mỉm cười bí mật :
- Tôi đối với cô không phải là người xa lạ. Vậy cô yên tâm mà đi theo tôi.
Đang lúc đó, Liệt Đương đạo trưởng kịp thời phát giác, hét lên một tiếng phóng mình bay tới.
- Đứng lại!
Lời chưa dứt, lão tung luôn một chưởng.
Lão già bí mật thấy tám người Chưởng môn chạy tới, lập tức xoay mình đưa chân đá thốc Thái Thông văng bắn về phía Liệt Đương đạo trưởng.
Liệt Đương đạo trưởng cả kinh, vội thu chưởng để đón bắt Thái Thông.
Bảy người Chưởng môn thấy thế cũng ngừng bước.
Thừa cơ hội đó, lão già bí mật kẹp Đỗ Thu Linh phóng chạy vào rừng sâu mất dạng.
Tám người Chưởng môn hết sức kinh dị. Họ không ngờ đối phương dám xông vào cửa Thiếu Lâm cướp người đem đi.
Đối phương công lực quá cao cường, thủ pháp nhanh, lợi hại, tám người Chưởng môn cảm thấy mình còn kém hơn một bực, nên không dám đuổi theo. Họ xúm nhau lo giải quyết cho Thái Thông.
Hắc Y Tiên Ông vội hỏi Liệt Đương đạo trưởng :
- Theo đạo huynh đối phương là ai?
Liệt Đương đạo trưởng lắc đầu :
- Tôi không đoán chắc người ấy là ai vì lực đối phương quá cao cường.
- Có phải Bích Linh Ma Ảnh không? Tên khốn đó công lực cũng khá lắm.
Nhưng có làm tôi thắc mắc là, tại sao đối phương bắt Trịnh Kiếm Hồng, Đỗ Thu Linh và điểm huyệt Thái Thông để làm gì?
Thái Thông được giải huyệt xong, lão gượng đứng dậy trong một dáng điệu hết sức ngơ ngẩn.
Tám người Chưởng môn áp lại hỏi :
- Lão huynh, đối phương là ai, lão huynh có biết không?
Thái Thông ngập ngừng một hồi rồi đáp :
- Quỷ Môn quan chủ, một trong Thập Đại Ma Tinh.
Mọi người vô cùng kinh ngạc :
- Hả?
- Cái gì?
- Nó là Quỷ Môn quan chủ.
Trang Hữu Chính Nhân cười nói :
- Nếu nó là Quỷ Môn quan chủ thì đâu thân thủ tuyệt hay đến thế?
Thiếu Lâm lão trượng nhăn mặt nói :
- Đúng! Chắc chắn không phải là Quỷ Môn quan chủ.
Trang Hữu Chính Nhân nói :
- Sự nghi ngờ của chúng ta cũng có lý chớ không phải không. Nhưng với một kẻ đánh lén, Thái Thông cũng khó đỡ cho kịp.
Liệt Đương đạo trưởng khoát tay nói :
- Thôi, điêu quan trọng nhứt là hỏi Thái Thông có nhìn sai không đã?
Thái Thông đáp :
- Làm sao sai được.
Đạo trưởng nhíu mày nói :
- Thế thì lạ thật! Không lẽ Quỷ Môn quan chủ có thân thủ lợi hại đến mức ấy.
Mọi người đều nói :
- Đúng! Không thể đối phương là Quỷ Môn quan chủ rồi.
Trang Hữu Chính Nhân đề nghị :
- Thực hay giả ta không cần bàn nữa chỉ biết nó dám lẻn vào đây cướp Trịnh Kiếm Hồng và cô bạn của chúng ta, thì phải lo đuổi mới được.
Mọi người đều cho là hữu lý.
Riêng Thái Thông đứng lặng thinh.
Trang Hữu Chính Nhân hỏi :
- Lão huynh nghĩ thế nào?
Thái Thông mệt mỏi đáp :
- Thôi kệ nó!
Mọi người tưởng mình nghe lầm, liền hỏi :
- Lão huynh bảo sao?
Thái Thông chậm rãi nói :
- Người Phật tử giữ sao cho thanh tịnh vậy là đủ rồi, cần chi sân si với mấy chuyện nhỏ mọn đó.
Trang Hữu Chính Nhân tức giận nói :
- Hừ! Thiếu Lâm tự chịu mất mặt thì cũng chịu. Vậy chuyện này mọi người khỏi phải lo nữa.
Tám người Chưởng môn nhao nhao lên. Người bảo phải đuổi theo đối phương, người lại không đồng ý.
Tiếng qua tiếng lại làm om sòm trời đất.
Thái Thông nói :
- Xin lỗi chư vị, lão tăng cần vào trong một lát.
Dứt lời lão xoay mình bước đi, coi như người vô sự.
Thái Thông vừa đi được ba bước.
Liệt Đương đạo trưởng bước tới nói :
- Hãy khoan!
Thái Thông dừng chân, quay lại hỏi :
- Đạo hữu có điều chi dạy bảo?
Liệt Đương đạo trưởng tới nói :
- Xin lão huynh cho bần đạo xem qua các huyệt mạch...
Thái Thông lắc đầu đáp :
- Không cần thiết lắm!
- Tại sao?
- Ta thấy trong người vẫn tỉnh táo và mạnh khỏe như bình thường, có gì mà Đạo hữu phải lo.
- Bần đạo muốn xem qua...
- Đa tạ đạo huynh, chuyện này ta không cần.
Dứt lời, Thái Thông quày quả bước đi.
Liệt Đương đạo trưởng hét lớn :
- Đứng lại!
Kèm theo tiếng hét, hai đạo chỉ phong trong tay Liệt Đương đạo trưởng cuốn gió quét vào “Du phủ huyệt” của Thái Thông.
Ai nấy thấy đều giật mình, vì chiêu thế được kết tụ bởi sức sống của “Thuần dương tình huyền” mà Liệt Đương đạo trưởng ít khi đem ra dùng. Nay lại đem đối phó với Thái Thông đủ biết nghiêm trọng thế nào rồi.
Hai đường chỉ phong bắn ra như thể mũi tên xé gió mà đi.
Thái Thông không sao tránh kịp, chỉ “hự” hai tiếng, người cảm thấy vô cùng đau đớn đứng chết trân một chỗ, mắt ngó thẳng về phía trước.
Giây lát sau, mắt Thái Thông chảy ra vài giọt máu bầm tím.
Lão đau đớn đến chịu không nổi, ngã người quị xuống.
Liệt Đương đạo trưởng nét mặt khẩn trương tột độ. Lão bước tới nói :
- Lão huynh bị chúng nó điểm trúng “Âm huyệt” nên mất hết tinh thần.
Bảy người Chưởng môn kia cũng áp chạy lại nói :
- Đạo huynh nói đúng!
Thái Thông ngồi lặng thinh lo vận công điều tức.
Qua vài phút sau, trong người mới lấy lại được bình tĩnh.
Trang Hữu Chính Nhân nói :
- Chiêu thức này chỉ có Bích Linh Ma Ảnh dùng được mà thôi. Có lẽ tên khốn đó đội lốt Quỷ Môn quan chủ cũng nên.
Thiếu Lâm lão trượng nói :
- Chúng ta mau truy tầm tên khốn ấy gấp đi.
Liệt Đương đạo trưởng nhíu mày nói :
- Cũng được.
Trang Hữu nói :
- Thiếu Lâm Chưởng môn cũng nên nghe chúng tôi.
Liệt Đương đạo trưởng nói :
- Nhưng ta phải bàn kế hoạch trước đã.
Thái Thông phản đối :
- Khỏi cần.
Liệt Đương đạo trưởng nói :
- Tính vậy không được.
Thái Thông đáp :
- Việc đã cấp bách, ở đây lo bàn luận, chúng nó cao bay xa chạy biết đâu mà tìm.
Liệt Đương đạo trưởng bất đắc dĩ phải nghe theo.
* * * * *
Nói về lão già bí mật cặp nách Trịnh Kiến Hồng và Đỗ Thu Linh đi được hơn một tiếng đồng hồ đến khu rừng rầm mới dừng bước.
Lão đặt Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh xuống đất, đoạn lo giải huyệt cho Trịnh Kiếm Hồng. Còn Đỗ Thu Linh thì để nằm yên qua một bên. Trịnh Kiếm Hồng tỉnh dậy thấy trước mặt mình là Quỷ Môn quan chủ, chàng giận dữ, hét nói :
- Quỷ Môn quan chủ, ngươi là người gì mà dám thừa lúc ta bận lo tọa thiền ở Đạt Ma nham, xí gạt Bích Linh lão tăng chạy đi để tên Ma Ảnh đến hạ thủ ta?
Dứt lời, Trịnh Kiếm Hồng định đưa tay xuất chưởng đánh.
Nhưng lão già bí mật đã lẹ tay cản lại :
- Tiểu hiệp đang còn mệt, công lực chưa hồi phục hãy ngồi nghĩ giậy lát đã.
Ta không phải Quỷ Môn quan chủ đâu.
Trịnh Kiếm Hồng nói lớn :
- Vậy lão là ai?
Lão già bí mật nhướng mắt ra dấu hiệu.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình nói :
- Ồ! Té ra là Bích Linh lão tăng tiền bối. Tiểu sinh cam thất lễ rồi.
Bích Linh lão tăng xua tay :
- Đừng, đừng khách sáo quá. Tiểu hiệp giải huyệt cho Đỗ cô nương đi.
Trịnh Kiếm Hồng vội vã hướng qua Đỗ Thu Linh lo giải huyệt.
Đỗ Thu Linh ngồi bật dậy ngó thẳng mặt Bích Linh lão tăng :
- Người không phải Quỷ Môn quan chủ sao lại đi giả mạo hắn?
Bích Linh lão tăng nói :
- Vì ta không muốn mất lời hứa!
Đỗ Thu Linh kinh ngạc hỏi :
- Lời hứa gì? Và với ai?
Bích Linh lão tăng đáp :
- Ta đã hứa với Trịnh Kiếm Hồng không xuyên vào Thiếu Lâm tự. Do đó ta giả làm Quỷ Môn quan chủ. Hơn nữa, ta không muốn cho ai thấy mặt thật, có thế thôi.
Trịnh Kiếm Hồng chen vô hỏi :
- Chắc tiền bối có thấy Phong Lưu giáo chủ vây Thiếu Lâm tự?
Bích Linh lão tăng đáp :
- Có chứ.
Bất giác Trịnh Kiếm Hồng thở dài nói :
- Lão tiền bối đối với tài hạ ân trọng vô cùng. Nhưng vì không muốn lộ diện sợ rồi đây tiền bối không tránh được sự thù hiềm của người võ lâm. Từ nay tại hạ không dám làm phiền tiền bối...
Bích Linh lão tăng chặn lời :
- Tiểu hiệp đừng nói thế. Ở đời giúp nhau là việc thường, có gì tiểu hiệp e ngại cho lão phu.
Trịnh Kiếm Hồng hỏi :
- À, còn lão Thái Thông lúc nãy thế nào?
Bích Linh lão tăng đáp :
- Không sao đâu. Lão phu đã dùng âm công điểm huyệt làm mất tính hung ác lão ấy. Chứ không nguy hại đến tính mạng.
Trịnh Kiếm Hồng hỏi :
- Chắc chắn Thái Thông mất hết tính hung ác chứ?
- Đúng! Độ trong một tháng trở lại, tinh thần Thái Thông tỉnh táo như bình thường.
- Thế, tốt lắm!
Nhưng họ đâu có ngờ Liệt Đương đạo trưởng đã phát giác ra được bịnh tình của Thái Thông mà giải tỏa âm huyệt rồi.
Nghĩ vậy, nàng nhịn không được liền hỏi :
- Ngươi là ai sao lại biết tên tôi?
Đối phương mỉm cười bí mật :
- Tôi đối với cô không phải là người xa lạ. Vậy cô yên tâm mà đi theo tôi.
Đang lúc đó, Liệt Đương đạo trưởng kịp thời phát giác, hét lên một tiếng phóng mình bay tới.
- Đứng lại!
Lời chưa dứt, lão tung luôn một chưởng.
Lão già bí mật thấy tám người Chưởng môn chạy tới, lập tức xoay mình đưa chân đá thốc Thái Thông văng bắn về phía Liệt Đương đạo trưởng.
Liệt Đương đạo trưởng cả kinh, vội thu chưởng để đón bắt Thái Thông.
Bảy người Chưởng môn thấy thế cũng ngừng bước.
Thừa cơ hội đó, lão già bí mật kẹp Đỗ Thu Linh phóng chạy vào rừng sâu mất dạng.
Tám người Chưởng môn hết sức kinh dị. Họ không ngờ đối phương dám xông vào cửa Thiếu Lâm cướp người đem đi.
Đối phương công lực quá cao cường, thủ pháp nhanh, lợi hại, tám người Chưởng môn cảm thấy mình còn kém hơn một bực, nên không dám đuổi theo. Họ xúm nhau lo giải quyết cho Thái Thông.
Hắc Y Tiên Ông vội hỏi Liệt Đương đạo trưởng :
- Theo đạo huynh đối phương là ai?
Liệt Đương đạo trưởng lắc đầu :
- Tôi không đoán chắc người ấy là ai vì lực đối phương quá cao cường.
- Có phải Bích Linh Ma Ảnh không? Tên khốn đó công lực cũng khá lắm.
Nhưng có làm tôi thắc mắc là, tại sao đối phương bắt Trịnh Kiếm Hồng, Đỗ Thu Linh và điểm huyệt Thái Thông để làm gì?
Thái Thông được giải huyệt xong, lão gượng đứng dậy trong một dáng điệu hết sức ngơ ngẩn.
Tám người Chưởng môn áp lại hỏi :
- Lão huynh, đối phương là ai, lão huynh có biết không?
Thái Thông ngập ngừng một hồi rồi đáp :
- Quỷ Môn quan chủ, một trong Thập Đại Ma Tinh.
Mọi người vô cùng kinh ngạc :
- Hả?
- Cái gì?
- Nó là Quỷ Môn quan chủ.
Trang Hữu Chính Nhân cười nói :
- Nếu nó là Quỷ Môn quan chủ thì đâu thân thủ tuyệt hay đến thế?
Thiếu Lâm lão trượng nhăn mặt nói :
- Đúng! Chắc chắn không phải là Quỷ Môn quan chủ.
Trang Hữu Chính Nhân nói :
- Sự nghi ngờ của chúng ta cũng có lý chớ không phải không. Nhưng với một kẻ đánh lén, Thái Thông cũng khó đỡ cho kịp.
Liệt Đương đạo trưởng khoát tay nói :
- Thôi, điêu quan trọng nhứt là hỏi Thái Thông có nhìn sai không đã?
Thái Thông đáp :
- Làm sao sai được.
Đạo trưởng nhíu mày nói :
- Thế thì lạ thật! Không lẽ Quỷ Môn quan chủ có thân thủ lợi hại đến mức ấy.
Mọi người đều nói :
- Đúng! Không thể đối phương là Quỷ Môn quan chủ rồi.
Trang Hữu Chính Nhân đề nghị :
- Thực hay giả ta không cần bàn nữa chỉ biết nó dám lẻn vào đây cướp Trịnh Kiếm Hồng và cô bạn của chúng ta, thì phải lo đuổi mới được.
Mọi người đều cho là hữu lý.
Riêng Thái Thông đứng lặng thinh.
Trang Hữu Chính Nhân hỏi :
- Lão huynh nghĩ thế nào?
Thái Thông mệt mỏi đáp :
- Thôi kệ nó!
Mọi người tưởng mình nghe lầm, liền hỏi :
- Lão huynh bảo sao?
Thái Thông chậm rãi nói :
- Người Phật tử giữ sao cho thanh tịnh vậy là đủ rồi, cần chi sân si với mấy chuyện nhỏ mọn đó.
Trang Hữu Chính Nhân tức giận nói :
- Hừ! Thiếu Lâm tự chịu mất mặt thì cũng chịu. Vậy chuyện này mọi người khỏi phải lo nữa.
Tám người Chưởng môn nhao nhao lên. Người bảo phải đuổi theo đối phương, người lại không đồng ý.
Tiếng qua tiếng lại làm om sòm trời đất.
Thái Thông nói :
- Xin lỗi chư vị, lão tăng cần vào trong một lát.
Dứt lời lão xoay mình bước đi, coi như người vô sự.
Thái Thông vừa đi được ba bước.
Liệt Đương đạo trưởng bước tới nói :
- Hãy khoan!
Thái Thông dừng chân, quay lại hỏi :
- Đạo hữu có điều chi dạy bảo?
Liệt Đương đạo trưởng tới nói :
- Xin lão huynh cho bần đạo xem qua các huyệt mạch...
Thái Thông lắc đầu đáp :
- Không cần thiết lắm!
- Tại sao?
- Ta thấy trong người vẫn tỉnh táo và mạnh khỏe như bình thường, có gì mà Đạo hữu phải lo.
- Bần đạo muốn xem qua...
- Đa tạ đạo huynh, chuyện này ta không cần.
Dứt lời, Thái Thông quày quả bước đi.
Liệt Đương đạo trưởng hét lớn :
- Đứng lại!
Kèm theo tiếng hét, hai đạo chỉ phong trong tay Liệt Đương đạo trưởng cuốn gió quét vào “Du phủ huyệt” của Thái Thông.
Ai nấy thấy đều giật mình, vì chiêu thế được kết tụ bởi sức sống của “Thuần dương tình huyền” mà Liệt Đương đạo trưởng ít khi đem ra dùng. Nay lại đem đối phó với Thái Thông đủ biết nghiêm trọng thế nào rồi.
Hai đường chỉ phong bắn ra như thể mũi tên xé gió mà đi.
Thái Thông không sao tránh kịp, chỉ “hự” hai tiếng, người cảm thấy vô cùng đau đớn đứng chết trân một chỗ, mắt ngó thẳng về phía trước.
Giây lát sau, mắt Thái Thông chảy ra vài giọt máu bầm tím.
Lão đau đớn đến chịu không nổi, ngã người quị xuống.
Liệt Đương đạo trưởng nét mặt khẩn trương tột độ. Lão bước tới nói :
- Lão huynh bị chúng nó điểm trúng “Âm huyệt” nên mất hết tinh thần.
Bảy người Chưởng môn kia cũng áp chạy lại nói :
- Đạo huynh nói đúng!
Thái Thông ngồi lặng thinh lo vận công điều tức.
Qua vài phút sau, trong người mới lấy lại được bình tĩnh.
Trang Hữu Chính Nhân nói :
- Chiêu thức này chỉ có Bích Linh Ma Ảnh dùng được mà thôi. Có lẽ tên khốn đó đội lốt Quỷ Môn quan chủ cũng nên.
Thiếu Lâm lão trượng nói :
- Chúng ta mau truy tầm tên khốn ấy gấp đi.
Liệt Đương đạo trưởng nhíu mày nói :
- Cũng được.
Trang Hữu nói :
- Thiếu Lâm Chưởng môn cũng nên nghe chúng tôi.
Liệt Đương đạo trưởng nói :
- Nhưng ta phải bàn kế hoạch trước đã.
Thái Thông phản đối :
- Khỏi cần.
Liệt Đương đạo trưởng nói :
- Tính vậy không được.
Thái Thông đáp :
- Việc đã cấp bách, ở đây lo bàn luận, chúng nó cao bay xa chạy biết đâu mà tìm.
Liệt Đương đạo trưởng bất đắc dĩ phải nghe theo.
* * * * *
Nói về lão già bí mật cặp nách Trịnh Kiến Hồng và Đỗ Thu Linh đi được hơn một tiếng đồng hồ đến khu rừng rầm mới dừng bước.
Lão đặt Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh xuống đất, đoạn lo giải huyệt cho Trịnh Kiếm Hồng. Còn Đỗ Thu Linh thì để nằm yên qua một bên. Trịnh Kiếm Hồng tỉnh dậy thấy trước mặt mình là Quỷ Môn quan chủ, chàng giận dữ, hét nói :
- Quỷ Môn quan chủ, ngươi là người gì mà dám thừa lúc ta bận lo tọa thiền ở Đạt Ma nham, xí gạt Bích Linh lão tăng chạy đi để tên Ma Ảnh đến hạ thủ ta?
Dứt lời, Trịnh Kiếm Hồng định đưa tay xuất chưởng đánh.
Nhưng lão già bí mật đã lẹ tay cản lại :
- Tiểu hiệp đang còn mệt, công lực chưa hồi phục hãy ngồi nghĩ giậy lát đã.
Ta không phải Quỷ Môn quan chủ đâu.
Trịnh Kiếm Hồng nói lớn :
- Vậy lão là ai?
Lão già bí mật nhướng mắt ra dấu hiệu.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình nói :
- Ồ! Té ra là Bích Linh lão tăng tiền bối. Tiểu sinh cam thất lễ rồi.
Bích Linh lão tăng xua tay :
- Đừng, đừng khách sáo quá. Tiểu hiệp giải huyệt cho Đỗ cô nương đi.
Trịnh Kiếm Hồng vội vã hướng qua Đỗ Thu Linh lo giải huyệt.
Đỗ Thu Linh ngồi bật dậy ngó thẳng mặt Bích Linh lão tăng :
- Người không phải Quỷ Môn quan chủ sao lại đi giả mạo hắn?
Bích Linh lão tăng nói :
- Vì ta không muốn mất lời hứa!
Đỗ Thu Linh kinh ngạc hỏi :
- Lời hứa gì? Và với ai?
Bích Linh lão tăng đáp :
- Ta đã hứa với Trịnh Kiếm Hồng không xuyên vào Thiếu Lâm tự. Do đó ta giả làm Quỷ Môn quan chủ. Hơn nữa, ta không muốn cho ai thấy mặt thật, có thế thôi.
Trịnh Kiếm Hồng chen vô hỏi :
- Chắc tiền bối có thấy Phong Lưu giáo chủ vây Thiếu Lâm tự?
Bích Linh lão tăng đáp :
- Có chứ.
Bất giác Trịnh Kiếm Hồng thở dài nói :
- Lão tiền bối đối với tài hạ ân trọng vô cùng. Nhưng vì không muốn lộ diện sợ rồi đây tiền bối không tránh được sự thù hiềm của người võ lâm. Từ nay tại hạ không dám làm phiền tiền bối...
Bích Linh lão tăng chặn lời :
- Tiểu hiệp đừng nói thế. Ở đời giúp nhau là việc thường, có gì tiểu hiệp e ngại cho lão phu.
Trịnh Kiếm Hồng hỏi :
- À, còn lão Thái Thông lúc nãy thế nào?
Bích Linh lão tăng đáp :
- Không sao đâu. Lão phu đã dùng âm công điểm huyệt làm mất tính hung ác lão ấy. Chứ không nguy hại đến tính mạng.
Trịnh Kiếm Hồng hỏi :
- Chắc chắn Thái Thông mất hết tính hung ác chứ?
- Đúng! Độ trong một tháng trở lại, tinh thần Thái Thông tỉnh táo như bình thường.
- Thế, tốt lắm!
Nhưng họ đâu có ngờ Liệt Đương đạo trưởng đã phát giác ra được bịnh tình của Thái Thông mà giải tỏa âm huyệt rồi.
/70
|