Mỗi người đều phải thở để sống, do đó mỗi căn mật thất dưới đất đều nhất định phải có chỗ thông gió. Nơi này cũng có chỗ thông gió, cho nên thi thể Vô Thập Tam mới tiêu tan thịt da. Mọi người nhìn quanh thì thấy một đốt tre cực lớn được đục thông, được gắn từ bên trên mặt đất thông xuống dưới, đây chính là chỗ thông gió. Tiếng nói mà họ nghe được truyền xuống qua ống thông gió này.
Họ không nhận ra giọng nói vừa thốt lên, nhưng sau đó họ lại nghe được tiếng người kinh ngạc hỏi lại :
- Tấn tuồng gì? Ai đang diễn tuồng?
Mọi người đều rất quen thuộc với giọng nói thứ hai, họ lập tức nhận ra đấy là Mã Như Long. Y đang nói chuyện với ai?
Giọng nói đầu tiên đáp :
- Đương nhiên là cái trò chúng ta đang diễn đấy.
- Ngươi không phải Vô Thập Tam?
Người kia cười bảo :
- Ta dĩ nhiên chẳng phải, rõ ràng là các hạ trả cho ta năm ngàn lượng bạc để nhờ ta diễn vai trò này, còn giả ngớ ngẩn gì nữa.
Mã Như Long tỏ ra ngạc nhiên vô cùng :
- Ta bảo ngươi đóng vai Vô Thập Tam ư?
- Dĩ nhiên là các hạ.
- Tại sao ta lại làm như thế?
- Bởi vì các hạ muốn người khác cho rằng các hạ là người tốt nhất trên đời, nên mới mướn ta đóng vai thiên hạ đại ác nhân, các hạ bảo ta giết người, để các hạ đi cứu người, và như thế người khác sẽ có thể tận mắt nhìn thấy nghĩa cử anh hùng của các hạ.
- Những người đó chẳng phải là ngươi giết hay sao?
Người kia cười đáp :
- Đương nhiên chẳng phải là ta. Ta có bản lãnh gì mà giết người chứ? Là do các hạ mua chuộc đồng bọn của họ, trước cố ý gây rối loạn, sau đó thừa cơ hỗn loạn xuất thủ ám toán, lại để cho tên hầu Ba Tư thừa cơ chặt hết thủ cấp. Còn ta chẳng qua là kẻ giả mạo.
- Vậy những kẻ đi dở nhà trong xóm là ai?
- Họ cũng là người của các hạ mà, Thiên Mã đường nhiều tiền, lại có thế, chuyện gì mà chẳng làm được?
Người kia khẽ cười, nói tiếp :
- Ta thật không thể không phục các hạ, không ngờ các hạ bịa ra cả một câu chuyện như thế, nói láo là trong Tử cốc có vàng, thật là tài!
Mã Như Long không nói nữa.
Người kia lại cười nói tiếp :
- Khéo nhất là tay ta rõ ràng không chút khí lực, mà các hạ lại có thể tạo ra một ống có máy bắn đá viên. Ta giấu nó trong tay áo, và bắn từng viên hắc thạch ra, làm người khác cứ tưởng chỉ lực của ta rất hùng mạnh.
Một lúc lâu sau Mã Như Long mới hỏi :
- Chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không biết võ?
- Tuy có biết đôi chút, nhưng chẳng thể so với các người.
- Vậy làm thế nào ngươi nghe được những lời chúng ta nói trong tiệm tạp hóa?
Người kia đáp :
- Nghe à? Các vị nói gì ta có nghe được câu nào đâu.
- Thế lúc ấy người nói ở ngoài không phải là ngươi?
- Đương nhiên chẳng phải là ta.
Mã Như Long hỏi dồn :
- Không phải ngươi thì là ai?
- Làm sao ta biết được là ai? Lúc ấy bên ngoài nào có ai nói gì. Tấn tuồng này đều do ngươi xếp đặt, những điều kỳ diệu bên trong làm sao ta biết được?
Người kia thở dài :
- Nói gì thì nói, cái trò này bây giờ kể như đã diễn xong, vị Đại Uyển cô nương và lão hòa thượng kia đều ở trong động, các hạ nên mau chóng đem họ đi đi, như vậy chẳng những các hạ có thể được một lần làm anh hùng cứu mỹ nhân, đến lão hòa thượng đối đầu với các hạ cũng sẽ bội phục, nhớ ơn các hạ. Ta bất quá chỉ nhận năm ngàn lượng, nếu các hạ có lương tâm, thì nên thêm...
Giọng của y bỗng ngưng bặt. Ngay giây phút giọng y ngưng bặt, chỉ nghe một tiếng “phụt”. Sau đó không có tiếng động nào khác.
Bên trong mật thất không có tiếng động, chẳng ai lên tiếng nói lấy một câu, một chữ. Mã Như Long là bạn của cả ba người, mà bây giờ y lại có thể làm chuyện này, thì họ còn gì để nói?
Chẳng biết bao lâu sau, Du Lục mới thở dài thườn thượt :
- Chẳng ngờ y lại là một người như thế.
Điều này quả không ai ngờ, nếu không vì họ tìm vào mật thất này, và nghe được những lời nói trên, hẳn họ đã bị y lừa gạt luôn. Cũng may lưới trời lồng lộng, thưa mà không sót, bây giờ chân tướng đã lộ hẳn.
Thiết Chấn Thiên bỗng nói :
- Có một chuyện ta chưa rõ. Người giả mạo Vô Thập Tam bảo rằng không nghe được những lời chúng ta nói trong tiệm tạp hóa, thì còn những lời của Vô Thập Tam là do ai nói?
Du Lục trầm ngâm :
- Nếu tôi đoán không lầm, nhất định phải do một người có mặt trong tiệm.
- Nhưng lúc nghe giọng hắn nói thì trong tiệm không có ai mở miệng.
- Có một số người không mở miệng cũng nói được, là những người biết thuật phúc ngữ, tôi đã từng gặp qua.
Thiết Chấn Thiên bỗng vỡ lẽ ra :
- Phải rồi, ta cũng có gặp qua loại người này, có thể phát ra tiếng nói từ bụng, rõ ràng là nghe giọng phát ra từ chỗ khác nhưng thực chất là từ trong bụng kẻ đó.
Thiết Chấn Thiên lại thở ra :
- Hèn gì lúc ấy ta có cảm giác tiếng của “Vô Thập Tam” thật quái lạ, mà nghe như bên tai.
- Thiết huynh có đoán ra người đó là ai chăng?
- Đương nhiên là Vương Vạn Võ, vì hắn vốn không cần tự chui vào lưới. Hắn đến tiệm tạp hóa là cố tình muốn phóng đại mọi chuyện, để chúng ta tin rằng Vô Thập Tam tài năng vô song, và tin kẻ giả mạo kia là Vô Thập Tam thật.
- Do đó sau đó hắn mới bị hạ sát để bịt miệng.
Thiết Chấn Thiên cười nhạt :
- Hạng người ấy có chết thế cũng đáng.
Còn Mã Như Long thì phải lãnh nhận hậu quả gì?
Thiết Chấn Thiên siết chặt quả đấm :
- Chúng ta lên trên chờ hắn, xem thử hắn còn gì để nói chăng.
Y định kéo Du Lục cùng đi, thì Tạ Ngọc Luân nãy giờ vẫn im lặng, lúc này lên tiếng :
- Hai vị chờ một chút.
- Còn chờ gì nữa?
- Tôi có vật bị rớt ở đây, tôi nhất định phải tìm lại rồi mới đi.
Tạ Ngọc Luân rớt mất vật gì? Tại sao lại có vật rơi tại đây?
Cô quả thật có đánh rơi ba viên trân châu, dường như là bị đứt ra từ một xâu chuỗi. Cô tìm thấy ba hạt châu trong một góc cạnh ngõ ra.
Thiết Chấn Thiên và Du Lục đều cảm thấy quái lạ, cùng hỏi :
- Hạt châu của cô đánh rơi?
- Phải.
- Đồ của cô làm thế nào lại đánh rơi tại đây?
Câu trả lời của Tạ Ngọc Luân thật bất ngờ :
- Bởi vì tôi đã từng đến nơi đây.
Thiết Chấn Thiên và Du Lục đều sửng sốt, mải một lúc sau mới lên tiếng :
- Làm sao cô đến đây được? Mà đến để làm gì?
- Đến tìm cậu tôi.
Thiết Chấn Thiên thất thanh hỏi :
- Cậu của cô? Vô Thập Tam mà là cậu của cô?
- Ông ấy là anh ruột của mẹ tôi, chẳng phải là cậu tôi sao?
Tạ Ngọc Luân thở dài nói tiếp :
- Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy ông ấy, bởi vì Bích Ngọc sơn trang từ xưa đến nay không cho phép nam nhân lưu lại, dù là thân thích cốt nhục cũng không được, con trai khi sinh ra là bị đưa đi xa.
Bây giờ Thiết Chấn Thiên mới hiểu tại sao Vô Thập Tam tự xưng là Vô Thập Tam. Y biết được thân thế của mình, đương nhiên không khỏi đau buồn tức giận, do đó tự xưng vô phụ vô mẫu, và vì thế y nhất quyết tìm đến Bích Ngọc sơn trang để đòi lại lẽ công bằng. Chỉ rất tiếc y đã thua cuộc. Bây giờ Thiết Chấn Thiên đã rõ tại sao Bích Ngọc phu nhân phá lệ lưu lại tính mạng của y, và làm thế nào biết rằng y có bốn mươi cái răng.
Tạ Ngọc Luân nói :
- Mẫu thân tôi tuy đem ông ấy giam vào Tử cốc, nhưng không quên ông, do đó mới thường nhắc đến ông cho tôi nghe, từ đó tôi nảy sinh ý muốn tìm gặp ông ấy.
- Cô đã biết trước y đã chết, dĩ nhiên cũng biết trước tên Vô Thập Tam kia là giả mạo.
- Đúng vậy.
- Tại sao cô không nói toạc âm mưu của hắn?
- Vì tôi muốn nhân cơ hội tìm ra hung thủ ám toán cậu tôi. Đây là cơ hội duy nhất.
Chỉ có hung thủ ám toán Vô Thập Tam, mới biết y đã chết, mới dám giả mạo y.
Tạ Ngọc Luân nói tiếp :
- Do đó tôi chỉ cần dò ra kẻ chủ mưu vụ này, thì có thể dò ra hung thủ là ai.
Du Lục bất giác thở một hơi dài :
- Chắc cô không ngờ hung thủ là Mã Như Long.
Tạ Ngọc Luân đột nhiên nhìn Du Lục với ánh mắt kỳ dị, cô nhìn y chăm chăm một hồi lâu, mới nói từng chữ một :
- Ngươi lầm rồi.
- Tôi lầm?
- Hung thủ không phải Mã Như Long.
- Không phải hắn thì là ai?
Tạ Ngọc Luân lại trừng trừng nhìn Du Lục rất lâu, trong mắt dường như tràn ngập sự oán ghét :
- Là ngươi!
Cô chỉ vào Du Lục :
- Hung thủ là ngươi!
Du Lục bật cười :
- Cô nương chắc đang kể chuyện cười, có điều chuyện này không đáng cười chút nào. Cô cho tôi là hung thủ sao?
- Ta vốn không nghĩ là ngươi, rất may ta tình cờ biết được một chuyện mà người khác không biết.
- Cô biết chuyện gì?
- Ta biết Du Ngũ không hề có em trai, tuyệt đối không có.
Tạ Ngọc Luân gằn từng chữ tiếp lời :
- Bởi vì Du Ngũ cũng là cậu của ta!
Thiết Chấn Thiên lại sửng sốt, Du Lục thì vẫn cười!
- Chỉ bằng vào một điểm này, cô có thể kết luận tôi là hung thủ sao?
- Chừng ấy chưa đủ, nhưng may là Đại Uyển cũng nhìn thấy một chuyện đúng ra không nên thấy.
- Chuyện gì?
- Đại Uyển nhìn thấy ngươi giết chết Vương Vạn Võ!
Rốt cuộc Du Lục không còn cười được nữa.
- Lúc ấy ta không cho Đại Uyển nói phăng ra âm mưu của ngươi, bởi lúc ấy chúng ta đều không biết ngươi là ai.
Du Lục không dằn được hỏi lại :
- Bây giờ cô đã biết?
- Bây giờ ta đã biết, ngươi dàn xếp kế hoạch này chỉ để hãm hại Mã Như Long, bởi vì ngươi thấy mọi người dần dần đều nhận ra Mã Như Long là một người ra sao, thậm chí bắt đầu tin tưởng y không thể nào làm những chuyện tàn ác ấy, do đó ngươi cần một kế hoạch để hại y.
Tạ Ngọc Luân đột nhiên quay sang hỏi Thiết Chấn Thiên :
- Thiết huynh có biết ai muốn hại Mã Như Long nhất không?
Thiết Chấn Thiên dĩ nhiên đã biết, y trả lời ngay không cần suy nghĩ :
- Khưu Phụng Thành.
- Phải, là Khưu Phụng Thành.
Tạ Ngọc Luân chỉ vào Du Lục, nói từng chữ một :
- Hắn chính là Khưu Phụng Thành!
“Du Lục” vẫn còn cười được, y nói :
- Cô xem ra đã biết mọi điều, thì ta cũng chẳng giấu chi. Phải, ta là Khưu Phụng Thành.
- Quả là không tưởng tượng được, cả ta cũng không ngờ ngươi sẽ thừa nhận mau chóng như thế.
- Còn một điều hẳn là cô chưa nghĩ đến.
- Điều gì?
- Ta là đồ đệ duy nhất của Vô Thập Tam.
Khưu Phụng Thành từ nhỏ đã có dã tâm xưng bá thiên hạ, nhưng y cũng biết bằng vào Ngân thương của Khưu gia thì chẳng thể độc bá thiên hạ được. Có lần y vô tình nghe được câu chuyện về Vô Thập Tam.
- Y quả thật là một kỳ nhân. Ta bị câu chuyện của y mê hoặc, nên nghĩ trăm phương ngàn kế để cuối cùng tìm đến Tử cốc, gặp đúng lúc Vô Thập Tam cũng muốn thu nhận đồ đệ để vơi nỗi tức bực.
Vô Thập Tam đã thu Khưu Phụng Thành làm đệ tử, đem một thân kỳ tài sở học truyền lại cho y, rất nhiều thứ khác nhau.
- Cách đào hầm cũng là do y chỉ ta, kỳ môn độn giáp, xếp đặt cơ quan, dùng độc, dịch dung, ta đều thông thạo cả.
- Tại sao ngươi giết ông ấy?
- Ta làm gì cũng bị y hạn chế, tài của y thì ta đã học hết, ta không giết y thì giết ai?
Tạ Ngọc Luân hỏi :
- Chẳng những ngươi đã giết Vô Thập Tam, mà giết cả Đỗ Thanh Liên, Thẩm Hồng Diệp, lại đẩy Mã Như Long vào đường chết, ngươi hẳn đã mãn ý lắm, cần gì phải xếp đặt thêm?
Khưu Phụng Thành bất giác thở dài :
- Bởi vì cô nói đúng, ta đã phát hiện ra các người dần dần bắt đầu tin tưởng Mã Như Long, hắn quả thật không đơn giản chút nào.
- Thật ra ngươi đâu cần làm gì, chúng ta vốn không tìm ra chỗ sơ hở của ngươi, cũng không nắm được bằng chứng nào, chỉ tiếc là ngươi thông minh hơi quá mức một chút.
- Thông minh hơn chút đâu có gì xấu, mà các người có tìm ra được chứng cớ hay không cũng thế thôi, không có gì khác.
- Tại sao?
- Bởi vì các người sắp chết cả rồi, các người có biết tiếng “phụt” lúc nãy là tiếng gì chăng?
- Nghe tựa như tiếng đao cắm vào yết hầu.
- Yết hầu của ai? Đao của ai?
Khưu Phụng Thành tự trả lời câu hỏi của mình :
- Nếu các người cho rằng đấy là cổ của tên giả mạo Vô Thập Tam, thì các vì sai hoàn toàn.
- Sai ư?
Khưu Phụng Thành giải thích :
- Ấy là cổ của Mã Như Long, và đao của Bành Thiên Cao. Họ Bành này chính là tên hầu Ba Tư, mà cũng là em trai Bành Thiên Bá. Đao pháp của y thực ra cao minh hơn cả Bành Thiên Bá, chỉ vì y xuất thân thấp hèn, mẫu thân là nữ tì xứ Ba Tư, cho nên y chẳng bao giờ được truyền thụ Ngũ Hổ Đoạn Môn đao, chẳng hưởng được gia tài giàu có, chỉ có nước đứng nhìn.
- Bởi thế hắn mới bị ngươi khuyến dụ làm trợ thủ, lại giúp ngươi giết Bành Thiên Bá.
Khưu Phụng Thành mỉm cười gật đầu thừa nhận, song lại đổi đề tài :
- Lúc Vô Thập Tam còn sống, ta từng hỏi y muốn có được thứ gì nhất? Ta không ngờ y trả lời là muốn có được một tấm chăn và một cây đèn.
- Ngươi đem những thứ ấy đến cho y.
- Phải, ta đem đến loại chăn tốt nhất, loại dầu thắp đèn thượng hạng, chỉ có lần sau cùng là ngoại lệ. Lần ấy ta đem đến dầu châm đèn có hòa lẫn mê dược, đương nhiên là loại mê dược hảo hạng, cũng chính là thứ mê dược mà nãy giờ các người đã hít phải mà không hay biết.
Khưu Phụng Thành càng cười khoái trá, nhưng chẳng được bao lâu. Đột nhiên đèn trên bàn tắt phụt, bên ngoài lại lóe lên một đốm lửa. Dưới ánh lửa lập lòe một người xuất hiện, đó là Mã Như Long.
Mã Như Long, Đại Uyển và Tuyệt đại sư cùng một lúc xuất hiện. Họ không chết, vì chuyện Đại Uyển bị bắt đi cũng là mưu kế do cô và Tạ Ngọc Luân xếp đặt trước.
Sau cùng, Tạ Ngọc Luân nói cho Khưu Phụng Thành biết :
- Ta cố ý nói những lời ấy với Đại Uyển, cố ý để cho ngươi nghe được sẽ tưởng rằng ta muốn trả thù Đại Uyển. Dĩ nhiên ta cũng cố tình đi tìm Mã Như Long để cho ngươi cơ hội bắt Đại Uyển, chứ thật ra ta đã giải huyệt cho Đại Uyển trước đó.
Đại Uyển nói thêm :
- Vì thế tiếng đao cắm vào cổ mà mọi người nghe thấy khi nãy, quả là do đao của Bành Thiên Cao, nhưng cắm vào cổ của chính y.
Họ không nhận ra giọng nói vừa thốt lên, nhưng sau đó họ lại nghe được tiếng người kinh ngạc hỏi lại :
- Tấn tuồng gì? Ai đang diễn tuồng?
Mọi người đều rất quen thuộc với giọng nói thứ hai, họ lập tức nhận ra đấy là Mã Như Long. Y đang nói chuyện với ai?
Giọng nói đầu tiên đáp :
- Đương nhiên là cái trò chúng ta đang diễn đấy.
- Ngươi không phải Vô Thập Tam?
Người kia cười bảo :
- Ta dĩ nhiên chẳng phải, rõ ràng là các hạ trả cho ta năm ngàn lượng bạc để nhờ ta diễn vai trò này, còn giả ngớ ngẩn gì nữa.
Mã Như Long tỏ ra ngạc nhiên vô cùng :
- Ta bảo ngươi đóng vai Vô Thập Tam ư?
- Dĩ nhiên là các hạ.
- Tại sao ta lại làm như thế?
- Bởi vì các hạ muốn người khác cho rằng các hạ là người tốt nhất trên đời, nên mới mướn ta đóng vai thiên hạ đại ác nhân, các hạ bảo ta giết người, để các hạ đi cứu người, và như thế người khác sẽ có thể tận mắt nhìn thấy nghĩa cử anh hùng của các hạ.
- Những người đó chẳng phải là ngươi giết hay sao?
Người kia cười đáp :
- Đương nhiên chẳng phải là ta. Ta có bản lãnh gì mà giết người chứ? Là do các hạ mua chuộc đồng bọn của họ, trước cố ý gây rối loạn, sau đó thừa cơ hỗn loạn xuất thủ ám toán, lại để cho tên hầu Ba Tư thừa cơ chặt hết thủ cấp. Còn ta chẳng qua là kẻ giả mạo.
- Vậy những kẻ đi dở nhà trong xóm là ai?
- Họ cũng là người của các hạ mà, Thiên Mã đường nhiều tiền, lại có thế, chuyện gì mà chẳng làm được?
Người kia khẽ cười, nói tiếp :
- Ta thật không thể không phục các hạ, không ngờ các hạ bịa ra cả một câu chuyện như thế, nói láo là trong Tử cốc có vàng, thật là tài!
Mã Như Long không nói nữa.
Người kia lại cười nói tiếp :
- Khéo nhất là tay ta rõ ràng không chút khí lực, mà các hạ lại có thể tạo ra một ống có máy bắn đá viên. Ta giấu nó trong tay áo, và bắn từng viên hắc thạch ra, làm người khác cứ tưởng chỉ lực của ta rất hùng mạnh.
Một lúc lâu sau Mã Như Long mới hỏi :
- Chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không biết võ?
- Tuy có biết đôi chút, nhưng chẳng thể so với các người.
- Vậy làm thế nào ngươi nghe được những lời chúng ta nói trong tiệm tạp hóa?
Người kia đáp :
- Nghe à? Các vị nói gì ta có nghe được câu nào đâu.
- Thế lúc ấy người nói ở ngoài không phải là ngươi?
- Đương nhiên chẳng phải là ta.
Mã Như Long hỏi dồn :
- Không phải ngươi thì là ai?
- Làm sao ta biết được là ai? Lúc ấy bên ngoài nào có ai nói gì. Tấn tuồng này đều do ngươi xếp đặt, những điều kỳ diệu bên trong làm sao ta biết được?
Người kia thở dài :
- Nói gì thì nói, cái trò này bây giờ kể như đã diễn xong, vị Đại Uyển cô nương và lão hòa thượng kia đều ở trong động, các hạ nên mau chóng đem họ đi đi, như vậy chẳng những các hạ có thể được một lần làm anh hùng cứu mỹ nhân, đến lão hòa thượng đối đầu với các hạ cũng sẽ bội phục, nhớ ơn các hạ. Ta bất quá chỉ nhận năm ngàn lượng, nếu các hạ có lương tâm, thì nên thêm...
Giọng của y bỗng ngưng bặt. Ngay giây phút giọng y ngưng bặt, chỉ nghe một tiếng “phụt”. Sau đó không có tiếng động nào khác.
Bên trong mật thất không có tiếng động, chẳng ai lên tiếng nói lấy một câu, một chữ. Mã Như Long là bạn của cả ba người, mà bây giờ y lại có thể làm chuyện này, thì họ còn gì để nói?
Chẳng biết bao lâu sau, Du Lục mới thở dài thườn thượt :
- Chẳng ngờ y lại là một người như thế.
Điều này quả không ai ngờ, nếu không vì họ tìm vào mật thất này, và nghe được những lời nói trên, hẳn họ đã bị y lừa gạt luôn. Cũng may lưới trời lồng lộng, thưa mà không sót, bây giờ chân tướng đã lộ hẳn.
Thiết Chấn Thiên bỗng nói :
- Có một chuyện ta chưa rõ. Người giả mạo Vô Thập Tam bảo rằng không nghe được những lời chúng ta nói trong tiệm tạp hóa, thì còn những lời của Vô Thập Tam là do ai nói?
Du Lục trầm ngâm :
- Nếu tôi đoán không lầm, nhất định phải do một người có mặt trong tiệm.
- Nhưng lúc nghe giọng hắn nói thì trong tiệm không có ai mở miệng.
- Có một số người không mở miệng cũng nói được, là những người biết thuật phúc ngữ, tôi đã từng gặp qua.
Thiết Chấn Thiên bỗng vỡ lẽ ra :
- Phải rồi, ta cũng có gặp qua loại người này, có thể phát ra tiếng nói từ bụng, rõ ràng là nghe giọng phát ra từ chỗ khác nhưng thực chất là từ trong bụng kẻ đó.
Thiết Chấn Thiên lại thở ra :
- Hèn gì lúc ấy ta có cảm giác tiếng của “Vô Thập Tam” thật quái lạ, mà nghe như bên tai.
- Thiết huynh có đoán ra người đó là ai chăng?
- Đương nhiên là Vương Vạn Võ, vì hắn vốn không cần tự chui vào lưới. Hắn đến tiệm tạp hóa là cố tình muốn phóng đại mọi chuyện, để chúng ta tin rằng Vô Thập Tam tài năng vô song, và tin kẻ giả mạo kia là Vô Thập Tam thật.
- Do đó sau đó hắn mới bị hạ sát để bịt miệng.
Thiết Chấn Thiên cười nhạt :
- Hạng người ấy có chết thế cũng đáng.
Còn Mã Như Long thì phải lãnh nhận hậu quả gì?
Thiết Chấn Thiên siết chặt quả đấm :
- Chúng ta lên trên chờ hắn, xem thử hắn còn gì để nói chăng.
Y định kéo Du Lục cùng đi, thì Tạ Ngọc Luân nãy giờ vẫn im lặng, lúc này lên tiếng :
- Hai vị chờ một chút.
- Còn chờ gì nữa?
- Tôi có vật bị rớt ở đây, tôi nhất định phải tìm lại rồi mới đi.
Tạ Ngọc Luân rớt mất vật gì? Tại sao lại có vật rơi tại đây?
Cô quả thật có đánh rơi ba viên trân châu, dường như là bị đứt ra từ một xâu chuỗi. Cô tìm thấy ba hạt châu trong một góc cạnh ngõ ra.
Thiết Chấn Thiên và Du Lục đều cảm thấy quái lạ, cùng hỏi :
- Hạt châu của cô đánh rơi?
- Phải.
- Đồ của cô làm thế nào lại đánh rơi tại đây?
Câu trả lời của Tạ Ngọc Luân thật bất ngờ :
- Bởi vì tôi đã từng đến nơi đây.
Thiết Chấn Thiên và Du Lục đều sửng sốt, mải một lúc sau mới lên tiếng :
- Làm sao cô đến đây được? Mà đến để làm gì?
- Đến tìm cậu tôi.
Thiết Chấn Thiên thất thanh hỏi :
- Cậu của cô? Vô Thập Tam mà là cậu của cô?
- Ông ấy là anh ruột của mẹ tôi, chẳng phải là cậu tôi sao?
Tạ Ngọc Luân thở dài nói tiếp :
- Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy ông ấy, bởi vì Bích Ngọc sơn trang từ xưa đến nay không cho phép nam nhân lưu lại, dù là thân thích cốt nhục cũng không được, con trai khi sinh ra là bị đưa đi xa.
Bây giờ Thiết Chấn Thiên mới hiểu tại sao Vô Thập Tam tự xưng là Vô Thập Tam. Y biết được thân thế của mình, đương nhiên không khỏi đau buồn tức giận, do đó tự xưng vô phụ vô mẫu, và vì thế y nhất quyết tìm đến Bích Ngọc sơn trang để đòi lại lẽ công bằng. Chỉ rất tiếc y đã thua cuộc. Bây giờ Thiết Chấn Thiên đã rõ tại sao Bích Ngọc phu nhân phá lệ lưu lại tính mạng của y, và làm thế nào biết rằng y có bốn mươi cái răng.
Tạ Ngọc Luân nói :
- Mẫu thân tôi tuy đem ông ấy giam vào Tử cốc, nhưng không quên ông, do đó mới thường nhắc đến ông cho tôi nghe, từ đó tôi nảy sinh ý muốn tìm gặp ông ấy.
- Cô đã biết trước y đã chết, dĩ nhiên cũng biết trước tên Vô Thập Tam kia là giả mạo.
- Đúng vậy.
- Tại sao cô không nói toạc âm mưu của hắn?
- Vì tôi muốn nhân cơ hội tìm ra hung thủ ám toán cậu tôi. Đây là cơ hội duy nhất.
Chỉ có hung thủ ám toán Vô Thập Tam, mới biết y đã chết, mới dám giả mạo y.
Tạ Ngọc Luân nói tiếp :
- Do đó tôi chỉ cần dò ra kẻ chủ mưu vụ này, thì có thể dò ra hung thủ là ai.
Du Lục bất giác thở một hơi dài :
- Chắc cô không ngờ hung thủ là Mã Như Long.
Tạ Ngọc Luân đột nhiên nhìn Du Lục với ánh mắt kỳ dị, cô nhìn y chăm chăm một hồi lâu, mới nói từng chữ một :
- Ngươi lầm rồi.
- Tôi lầm?
- Hung thủ không phải Mã Như Long.
- Không phải hắn thì là ai?
Tạ Ngọc Luân lại trừng trừng nhìn Du Lục rất lâu, trong mắt dường như tràn ngập sự oán ghét :
- Là ngươi!
Cô chỉ vào Du Lục :
- Hung thủ là ngươi!
Du Lục bật cười :
- Cô nương chắc đang kể chuyện cười, có điều chuyện này không đáng cười chút nào. Cô cho tôi là hung thủ sao?
- Ta vốn không nghĩ là ngươi, rất may ta tình cờ biết được một chuyện mà người khác không biết.
- Cô biết chuyện gì?
- Ta biết Du Ngũ không hề có em trai, tuyệt đối không có.
Tạ Ngọc Luân gằn từng chữ tiếp lời :
- Bởi vì Du Ngũ cũng là cậu của ta!
Thiết Chấn Thiên lại sửng sốt, Du Lục thì vẫn cười!
- Chỉ bằng vào một điểm này, cô có thể kết luận tôi là hung thủ sao?
- Chừng ấy chưa đủ, nhưng may là Đại Uyển cũng nhìn thấy một chuyện đúng ra không nên thấy.
- Chuyện gì?
- Đại Uyển nhìn thấy ngươi giết chết Vương Vạn Võ!
Rốt cuộc Du Lục không còn cười được nữa.
- Lúc ấy ta không cho Đại Uyển nói phăng ra âm mưu của ngươi, bởi lúc ấy chúng ta đều không biết ngươi là ai.
Du Lục không dằn được hỏi lại :
- Bây giờ cô đã biết?
- Bây giờ ta đã biết, ngươi dàn xếp kế hoạch này chỉ để hãm hại Mã Như Long, bởi vì ngươi thấy mọi người dần dần đều nhận ra Mã Như Long là một người ra sao, thậm chí bắt đầu tin tưởng y không thể nào làm những chuyện tàn ác ấy, do đó ngươi cần một kế hoạch để hại y.
Tạ Ngọc Luân đột nhiên quay sang hỏi Thiết Chấn Thiên :
- Thiết huynh có biết ai muốn hại Mã Như Long nhất không?
Thiết Chấn Thiên dĩ nhiên đã biết, y trả lời ngay không cần suy nghĩ :
- Khưu Phụng Thành.
- Phải, là Khưu Phụng Thành.
Tạ Ngọc Luân chỉ vào Du Lục, nói từng chữ một :
- Hắn chính là Khưu Phụng Thành!
“Du Lục” vẫn còn cười được, y nói :
- Cô xem ra đã biết mọi điều, thì ta cũng chẳng giấu chi. Phải, ta là Khưu Phụng Thành.
- Quả là không tưởng tượng được, cả ta cũng không ngờ ngươi sẽ thừa nhận mau chóng như thế.
- Còn một điều hẳn là cô chưa nghĩ đến.
- Điều gì?
- Ta là đồ đệ duy nhất của Vô Thập Tam.
Khưu Phụng Thành từ nhỏ đã có dã tâm xưng bá thiên hạ, nhưng y cũng biết bằng vào Ngân thương của Khưu gia thì chẳng thể độc bá thiên hạ được. Có lần y vô tình nghe được câu chuyện về Vô Thập Tam.
- Y quả thật là một kỳ nhân. Ta bị câu chuyện của y mê hoặc, nên nghĩ trăm phương ngàn kế để cuối cùng tìm đến Tử cốc, gặp đúng lúc Vô Thập Tam cũng muốn thu nhận đồ đệ để vơi nỗi tức bực.
Vô Thập Tam đã thu Khưu Phụng Thành làm đệ tử, đem một thân kỳ tài sở học truyền lại cho y, rất nhiều thứ khác nhau.
- Cách đào hầm cũng là do y chỉ ta, kỳ môn độn giáp, xếp đặt cơ quan, dùng độc, dịch dung, ta đều thông thạo cả.
- Tại sao ngươi giết ông ấy?
- Ta làm gì cũng bị y hạn chế, tài của y thì ta đã học hết, ta không giết y thì giết ai?
Tạ Ngọc Luân hỏi :
- Chẳng những ngươi đã giết Vô Thập Tam, mà giết cả Đỗ Thanh Liên, Thẩm Hồng Diệp, lại đẩy Mã Như Long vào đường chết, ngươi hẳn đã mãn ý lắm, cần gì phải xếp đặt thêm?
Khưu Phụng Thành bất giác thở dài :
- Bởi vì cô nói đúng, ta đã phát hiện ra các người dần dần bắt đầu tin tưởng Mã Như Long, hắn quả thật không đơn giản chút nào.
- Thật ra ngươi đâu cần làm gì, chúng ta vốn không tìm ra chỗ sơ hở của ngươi, cũng không nắm được bằng chứng nào, chỉ tiếc là ngươi thông minh hơi quá mức một chút.
- Thông minh hơn chút đâu có gì xấu, mà các người có tìm ra được chứng cớ hay không cũng thế thôi, không có gì khác.
- Tại sao?
- Bởi vì các người sắp chết cả rồi, các người có biết tiếng “phụt” lúc nãy là tiếng gì chăng?
- Nghe tựa như tiếng đao cắm vào yết hầu.
- Yết hầu của ai? Đao của ai?
Khưu Phụng Thành tự trả lời câu hỏi của mình :
- Nếu các người cho rằng đấy là cổ của tên giả mạo Vô Thập Tam, thì các vì sai hoàn toàn.
- Sai ư?
Khưu Phụng Thành giải thích :
- Ấy là cổ của Mã Như Long, và đao của Bành Thiên Cao. Họ Bành này chính là tên hầu Ba Tư, mà cũng là em trai Bành Thiên Bá. Đao pháp của y thực ra cao minh hơn cả Bành Thiên Bá, chỉ vì y xuất thân thấp hèn, mẫu thân là nữ tì xứ Ba Tư, cho nên y chẳng bao giờ được truyền thụ Ngũ Hổ Đoạn Môn đao, chẳng hưởng được gia tài giàu có, chỉ có nước đứng nhìn.
- Bởi thế hắn mới bị ngươi khuyến dụ làm trợ thủ, lại giúp ngươi giết Bành Thiên Bá.
Khưu Phụng Thành mỉm cười gật đầu thừa nhận, song lại đổi đề tài :
- Lúc Vô Thập Tam còn sống, ta từng hỏi y muốn có được thứ gì nhất? Ta không ngờ y trả lời là muốn có được một tấm chăn và một cây đèn.
- Ngươi đem những thứ ấy đến cho y.
- Phải, ta đem đến loại chăn tốt nhất, loại dầu thắp đèn thượng hạng, chỉ có lần sau cùng là ngoại lệ. Lần ấy ta đem đến dầu châm đèn có hòa lẫn mê dược, đương nhiên là loại mê dược hảo hạng, cũng chính là thứ mê dược mà nãy giờ các người đã hít phải mà không hay biết.
Khưu Phụng Thành càng cười khoái trá, nhưng chẳng được bao lâu. Đột nhiên đèn trên bàn tắt phụt, bên ngoài lại lóe lên một đốm lửa. Dưới ánh lửa lập lòe một người xuất hiện, đó là Mã Như Long.
Mã Như Long, Đại Uyển và Tuyệt đại sư cùng một lúc xuất hiện. Họ không chết, vì chuyện Đại Uyển bị bắt đi cũng là mưu kế do cô và Tạ Ngọc Luân xếp đặt trước.
Sau cùng, Tạ Ngọc Luân nói cho Khưu Phụng Thành biết :
- Ta cố ý nói những lời ấy với Đại Uyển, cố ý để cho ngươi nghe được sẽ tưởng rằng ta muốn trả thù Đại Uyển. Dĩ nhiên ta cũng cố tình đi tìm Mã Như Long để cho ngươi cơ hội bắt Đại Uyển, chứ thật ra ta đã giải huyệt cho Đại Uyển trước đó.
Đại Uyển nói thêm :
- Vì thế tiếng đao cắm vào cổ mà mọi người nghe thấy khi nãy, quả là do đao của Bành Thiên Cao, nhưng cắm vào cổ của chính y.
/40
|