Vương Tử Quân đi vào trong siêu thị mà giống như quay về kiếp trước, từng dãy hàng hóa riêng biệt, sản phẩm rực rỡ muôn màu muôn vẻ, nhân viên mặc trang phục thống nhất đang nở nụ cười ngọt ngào, trong loa phát ra tiếng nhạc nhẹ, tất cả mọi thứ giống như làm cho hắn sinh cảm giác cách một thế hệ.
Từ lầu một đi lên lầu bốn, người người chen chúc đi lại, chỉ có thể đi từng bước ngắn, ngay ngắn trật tự. Vương Tử Quân không thể không thừa nhận Tần Hồng Cẩm là nhân tài, quả thật có tài trí hơn người trên phương diện kinh doanh. Dù trước đó hắn đã từng nói cho nàng biết cần phải làm những gì, chú ý những gì, hưng thao tác thực tế đã chứng minh người phụ nữ kia cực kỳ giỏi giang và cẩn thận, vì thương trường như chiến trường, chi tiết quyết định sự thành bại.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, đã sắp chín giờ, một giọng nữ ngọt ngào chợt vang lên trong loa: Kính chào quý khách, đã đến thời gian đóng cửa, cám ơn quý khách đã đến với siêu thị Quân Thành. Nếu quý khách hàng cảm thấy vừa lòng thì có thể giới thiệu cho bạn bè; nếu quý khách không hài lòng thì xin cứ nói ra cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ cố gắng cải tiến, chúc quý khách mua sắm vui vẻ, cảm ơn!
Dòng người trong siêu thị nghe thấy trong loa nói như vậy thì bắt đầu đi về phía quầy thu ngân để xếp hàng tính tiền, Vương Tử Quân lại không ngừng cảm thán, ngay cả lời đóng cửa cũng nói uyển chuyển như vậy, xem ra Tần Hồng Cẩm này là một người kinh doanh giỏi.
Vương Tử Quân thấy đã đến giờ thì chuẩn bị rời khỏi khu kinh doanh để xuống khu văn phòng ở lầu một, nhưng đúng lúc chuẩn bị đi thì ở quầy thu ngân phát sinh chút rối loạn.
Chuyện gì xảy ra? Tuy Vương Tử Quân còn chưa ký tên vào hợp đồng nhưng có một sự thật không thể nghi ngờ: Hắn có một nửa cổ phần ở siêu thị này, thế là hắn nhíu mày, nhanh chóng chạy về phía phát sinh rối loạn.
- Nhìn con mẹ gì? Con bà mày, gọi ông chủ của chúng mày ra đây.
Một tên đàn ông đầu bóng láng đang kiêu ngạo đứng trước quầy phục vụ, sau đó lớn tiếng với nhân viên. Sau lưng tên kia có hơn hai mươi tên thanh niên cầm ống tuýp, cảm đám ngậm thuốc bên miệng, cười nói hớn hở không kiêng nể gì cả, còn tùy ý nhổ nước miếng khắp nơi.
Khi thấy đám người kia thì Vương Tử Quân không khỏi nhíu mày: Xã hội đen. Đây chính là một cửa ải mà tất cả các cửa hàng trong phạm vi Trung Quốc phải trải qua vào đúng ngày khai trương. Dù hắn không quan tâm đến đám người kia, nhưng không thể không thừa nhận bọn họ là một đống cứt chuột, thỉnh thoảng đến sinh chuyện gây sự, chung quy cũng làm cho người ta ức chế.
- Này em gái, lấy cho đại ca gói thuốc, phục vụ tốt thì anh sẽ bảo vệ em, đến đây, mồi thuốc cho đại ca.
Gã đàn ông đầu trọc nhìn thoáng qua nữ nhân viên phục vụ, sau đó kiêu ngạo sờ sờ đầu cô gái, lại dùng giọng dâm loạn nói.
Cô gái ở quầy phục vụ đã sớm bị đám hung thần ác sát này làm cho sợ hãi, thế là nàng dùng giọng nơm nớp lo sợ nói:
- Tiên sinh, thật xin lỗi, thuốc này phải trả tiền.
- Đòi tiền? Các anh em, con đĩ này nói chúng ta hút thuốc phải trả tiền? Con bà nó, thức thời thì tranh thủ lấy thuốc ra cho đại ca hút, nếu bắt đại ca bỏ tiền, đại ca sẽ bỏ lực, ngược lại thì em có thể anh dũng hiến thân. Đúng không, các huynh đệ, ha ha ha...
Gã đàn ông đầu trọc nhìn thoáng qua đám đàn em phía sau, đám người thầm hiểu và cười lên ha hả.
- Em gái, thật sự là tóc dài kiến thức ngắn, em không ra mà hỏi xem, Tề Nhị Gia này có bao giờ phải bỏ tiền? Đừng nói là một gói thuốc vứt đi, dù là gái thì Nhị gia cũng có thể tiến vào tiến ra như thường.
Một tên thanh niên dùng giọng cợt nhả nói.
- Ha ha ha ha...
Tiếng cười chói tai và vô sỉ tiếp tục vang lên.
Đám khách hàng đang chuẩn bị tính tiền nhanh chóng hiểu rõ đám người kia muốn làm gì, những người lớn gan thì vẫn ở lại tính tiền, những người không thích gây sự thì vội vàng buông những thứ vừa mua trong tay, sau đó nhanh chóng bỏ đi.
- Tất cả các vị bằng hữu, tôi là người phụ trách siêu thị Quân Thành, không biết các vị là ai?
Tần Hồng Cẩm mặc một bộ váy đen nhanh chóng xuất hiện, ánh đèn sáng càng làm cho hai mắt nàng thêm trong suốt, bộ dạng thêm quyến rũ động lòng người, tư thái thêm nhã nhặn.
Tên đàn ông đầu láng đang ồn ào lập tức bị Tần Hồng Cẩm làm cho ngây người, hắn tuyệt đối không ngờ một siêu thị lớn thế này lại do một người phụ nữ phụ trách, hơn nữa lại là một người phụ nữ phong tư yểu điệu. Một cặp mắt nhìn chằm chằm vào Tần Hồng Cẩm, ánh mắt đầy ham muốn vừa lửa nóng.
Tần Hồng Cẩm tuy có mạnh mẽ nhưng bị một người đàn ông dùng ánh mắt sỗ sàng nhìn chằm chằm thì trong lòng giống như nuốt phải ruồi bọ, nhưng nàng vẫn cố gắng mỉm cười, dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói:
- Tôi là Tần Hồng Cẩm, là người mở siêu thị Quân Thành, cảm tạ các vị đến đây cổ động, tôi nói một lời cảm ơn. Tiểu Hồng, tranh thủ cho mỗi người một gói A Thi Mã!
A Thi Mã là thuốc tốt lúc bấy giờ, Tần Hồng Cẩm ra tay cũng xem như hào phóng, vì muốn đám gây sự này cất bước bỏ đi, chuyện lớn hóa nhỏ.
Cô gái nhân viên phục vụ thấy giám đốc phân phó thì luống cuống chạy đi lấy hai gói A Thi Mã đặt lên mặt quầy, tuy Tần Hồng Cẩm đã có phân phó, nhưng nàng vẫn không dám đối mặt với đám người khốn kiếp kia.
- Ha ha, Tần tiểu thư quả nhiên sảng khoái, Tề Lão Nhị anh cũng thích liên hệ với người sảng khoái. Anh đưa anh em đến đây, vốn muốn đập phá chỗ này, nhưng thấy Tần tiểu thư là người thoải mái, anh cũng cho em mặt mũi, đúng không anh em?
Tên đàn ông đầu bóng khẽ xoa đầu, sau đó dùng ánh mắt tươi cười nhìn Tần Hồng Cẩm.
Đám thuộc hạ sao không hiểu tính tình của Tề Lão Nhị? Cả đám nhìn Tần Hồng Cẩm xinh đẹp như một đóa hồng, không khỏi thầm nghĩ, đáng tiếc, một đóa hoa tươi rơi vào mồm heo.
- Nhị ca nói rất đúng, nhưng tiểu đệ càng bội phụ Nhị ca thương hoa tiếc ngọc.
Một tên tên đàn ông gầy gộc như gà tre cũng không chờ đại ca mở miệng mà dùng giọng bỉ ổi nịnh hót.
- Bà chủ Tần, Tề Nhị ca đã nể mặt cô như vậy, cô nên biết cách báo đáp, hầu hạ Nhị ca cho thoải mái.
Vương Tử Quân cũng không muốn đứng ra vào lúc này, hắn cũng không sợ phiền phức, chỉ là không muốn bộc lộ thân phận ông chủ của mình. Hắn rất tín nhiệm Tần Hồng Cẩm, hắn thấy nàng khôn khéo hơn người, sẽ nhanh chóng dàn xếp ổn thỏa. Nhưng lúc này hắn thấy nàng chịu nhục, thế là cảm thấy đứng không yên.
Vương Tử Quân chuẩn bị đi thì Tần Hồng Cẩm dùng giọng bình tĩnh nói:
- Tôi hiểu ý của Tề Nhị ca, nhưng không biết Tề Nhị ca định giá cho siêu thị chúng tôi là bao nhiêu?
Tần Hồng Cẩm thật sự đầy uất ức và phẫn hận, thế nhưng lúc này phía đối tác không có mặt, nàng phai giải quyết cho xong chuyện.
- Em gái, siêu thị này là của em sao?
Tề Nhị ca như như một con sói thấy cừu non, dù hắn đang cười nhưng lại làm người ta khó chịu.
- Đúng, tôi là bà chủ của siêu thị này.
Tần Hồng Cẩm nói đến đây thì gương mặt có hơi đỏ, là màu đỏ kiêu ngạo.
- Tốt, em còn trẻ như vậy mà thật sự có khả năng, Tề Lão Nhị này bội phục, thế này đi, sau này cho anh một nửa thu nhập từ siêu thị này là được.
Tề Lão Nhị sau khi há rộng miệng sư tử thì dùng ánh mắt mê đắm nhìn Tần Hồng Cẩm, hắn tiếp tục:
- Thật ra Tống đại ca của chúng ta vốn muốn chiếm lấy siêu thị này, nhưng anh ra điều kiện như vậy cũng là nể mặt em lắm rồi, nhưng chút nữa làm phiền em đi theo anh một chuyến để nói rõ với Tống đại ca. Chỉ cần Tống đại ca gật đầu, anh em đảm bảo sau này em kinh doanh vô tư. Hì hì, em hiểu lời anh chứ?
Một nửa thu nhập? Đúng là miệng sư tử, không chỉ là như thế, đám khốn nạn này còn muốn nuốt cả Tần Hồng Cẩm, điều này làm cho Vương Tử Quân rất phẫn nộ.
Từ lầu một đi lên lầu bốn, người người chen chúc đi lại, chỉ có thể đi từng bước ngắn, ngay ngắn trật tự. Vương Tử Quân không thể không thừa nhận Tần Hồng Cẩm là nhân tài, quả thật có tài trí hơn người trên phương diện kinh doanh. Dù trước đó hắn đã từng nói cho nàng biết cần phải làm những gì, chú ý những gì, hưng thao tác thực tế đã chứng minh người phụ nữ kia cực kỳ giỏi giang và cẩn thận, vì thương trường như chiến trường, chi tiết quyết định sự thành bại.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, đã sắp chín giờ, một giọng nữ ngọt ngào chợt vang lên trong loa: Kính chào quý khách, đã đến thời gian đóng cửa, cám ơn quý khách đã đến với siêu thị Quân Thành. Nếu quý khách hàng cảm thấy vừa lòng thì có thể giới thiệu cho bạn bè; nếu quý khách không hài lòng thì xin cứ nói ra cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ cố gắng cải tiến, chúc quý khách mua sắm vui vẻ, cảm ơn!
Dòng người trong siêu thị nghe thấy trong loa nói như vậy thì bắt đầu đi về phía quầy thu ngân để xếp hàng tính tiền, Vương Tử Quân lại không ngừng cảm thán, ngay cả lời đóng cửa cũng nói uyển chuyển như vậy, xem ra Tần Hồng Cẩm này là một người kinh doanh giỏi.
Vương Tử Quân thấy đã đến giờ thì chuẩn bị rời khỏi khu kinh doanh để xuống khu văn phòng ở lầu một, nhưng đúng lúc chuẩn bị đi thì ở quầy thu ngân phát sinh chút rối loạn.
Chuyện gì xảy ra? Tuy Vương Tử Quân còn chưa ký tên vào hợp đồng nhưng có một sự thật không thể nghi ngờ: Hắn có một nửa cổ phần ở siêu thị này, thế là hắn nhíu mày, nhanh chóng chạy về phía phát sinh rối loạn.
- Nhìn con mẹ gì? Con bà mày, gọi ông chủ của chúng mày ra đây.
Một tên đàn ông đầu bóng láng đang kiêu ngạo đứng trước quầy phục vụ, sau đó lớn tiếng với nhân viên. Sau lưng tên kia có hơn hai mươi tên thanh niên cầm ống tuýp, cảm đám ngậm thuốc bên miệng, cười nói hớn hở không kiêng nể gì cả, còn tùy ý nhổ nước miếng khắp nơi.
Khi thấy đám người kia thì Vương Tử Quân không khỏi nhíu mày: Xã hội đen. Đây chính là một cửa ải mà tất cả các cửa hàng trong phạm vi Trung Quốc phải trải qua vào đúng ngày khai trương. Dù hắn không quan tâm đến đám người kia, nhưng không thể không thừa nhận bọn họ là một đống cứt chuột, thỉnh thoảng đến sinh chuyện gây sự, chung quy cũng làm cho người ta ức chế.
- Này em gái, lấy cho đại ca gói thuốc, phục vụ tốt thì anh sẽ bảo vệ em, đến đây, mồi thuốc cho đại ca.
Gã đàn ông đầu trọc nhìn thoáng qua nữ nhân viên phục vụ, sau đó kiêu ngạo sờ sờ đầu cô gái, lại dùng giọng dâm loạn nói.
Cô gái ở quầy phục vụ đã sớm bị đám hung thần ác sát này làm cho sợ hãi, thế là nàng dùng giọng nơm nớp lo sợ nói:
- Tiên sinh, thật xin lỗi, thuốc này phải trả tiền.
- Đòi tiền? Các anh em, con đĩ này nói chúng ta hút thuốc phải trả tiền? Con bà nó, thức thời thì tranh thủ lấy thuốc ra cho đại ca hút, nếu bắt đại ca bỏ tiền, đại ca sẽ bỏ lực, ngược lại thì em có thể anh dũng hiến thân. Đúng không, các huynh đệ, ha ha ha...
Gã đàn ông đầu trọc nhìn thoáng qua đám đàn em phía sau, đám người thầm hiểu và cười lên ha hả.
- Em gái, thật sự là tóc dài kiến thức ngắn, em không ra mà hỏi xem, Tề Nhị Gia này có bao giờ phải bỏ tiền? Đừng nói là một gói thuốc vứt đi, dù là gái thì Nhị gia cũng có thể tiến vào tiến ra như thường.
Một tên thanh niên dùng giọng cợt nhả nói.
- Ha ha ha ha...
Tiếng cười chói tai và vô sỉ tiếp tục vang lên.
Đám khách hàng đang chuẩn bị tính tiền nhanh chóng hiểu rõ đám người kia muốn làm gì, những người lớn gan thì vẫn ở lại tính tiền, những người không thích gây sự thì vội vàng buông những thứ vừa mua trong tay, sau đó nhanh chóng bỏ đi.
- Tất cả các vị bằng hữu, tôi là người phụ trách siêu thị Quân Thành, không biết các vị là ai?
Tần Hồng Cẩm mặc một bộ váy đen nhanh chóng xuất hiện, ánh đèn sáng càng làm cho hai mắt nàng thêm trong suốt, bộ dạng thêm quyến rũ động lòng người, tư thái thêm nhã nhặn.
Tên đàn ông đầu láng đang ồn ào lập tức bị Tần Hồng Cẩm làm cho ngây người, hắn tuyệt đối không ngờ một siêu thị lớn thế này lại do một người phụ nữ phụ trách, hơn nữa lại là một người phụ nữ phong tư yểu điệu. Một cặp mắt nhìn chằm chằm vào Tần Hồng Cẩm, ánh mắt đầy ham muốn vừa lửa nóng.
Tần Hồng Cẩm tuy có mạnh mẽ nhưng bị một người đàn ông dùng ánh mắt sỗ sàng nhìn chằm chằm thì trong lòng giống như nuốt phải ruồi bọ, nhưng nàng vẫn cố gắng mỉm cười, dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói:
- Tôi là Tần Hồng Cẩm, là người mở siêu thị Quân Thành, cảm tạ các vị đến đây cổ động, tôi nói một lời cảm ơn. Tiểu Hồng, tranh thủ cho mỗi người một gói A Thi Mã!
A Thi Mã là thuốc tốt lúc bấy giờ, Tần Hồng Cẩm ra tay cũng xem như hào phóng, vì muốn đám gây sự này cất bước bỏ đi, chuyện lớn hóa nhỏ.
Cô gái nhân viên phục vụ thấy giám đốc phân phó thì luống cuống chạy đi lấy hai gói A Thi Mã đặt lên mặt quầy, tuy Tần Hồng Cẩm đã có phân phó, nhưng nàng vẫn không dám đối mặt với đám người khốn kiếp kia.
- Ha ha, Tần tiểu thư quả nhiên sảng khoái, Tề Lão Nhị anh cũng thích liên hệ với người sảng khoái. Anh đưa anh em đến đây, vốn muốn đập phá chỗ này, nhưng thấy Tần tiểu thư là người thoải mái, anh cũng cho em mặt mũi, đúng không anh em?
Tên đàn ông đầu bóng khẽ xoa đầu, sau đó dùng ánh mắt tươi cười nhìn Tần Hồng Cẩm.
Đám thuộc hạ sao không hiểu tính tình của Tề Lão Nhị? Cả đám nhìn Tần Hồng Cẩm xinh đẹp như một đóa hồng, không khỏi thầm nghĩ, đáng tiếc, một đóa hoa tươi rơi vào mồm heo.
- Nhị ca nói rất đúng, nhưng tiểu đệ càng bội phụ Nhị ca thương hoa tiếc ngọc.
Một tên tên đàn ông gầy gộc như gà tre cũng không chờ đại ca mở miệng mà dùng giọng bỉ ổi nịnh hót.
- Bà chủ Tần, Tề Nhị ca đã nể mặt cô như vậy, cô nên biết cách báo đáp, hầu hạ Nhị ca cho thoải mái.
Vương Tử Quân cũng không muốn đứng ra vào lúc này, hắn cũng không sợ phiền phức, chỉ là không muốn bộc lộ thân phận ông chủ của mình. Hắn rất tín nhiệm Tần Hồng Cẩm, hắn thấy nàng khôn khéo hơn người, sẽ nhanh chóng dàn xếp ổn thỏa. Nhưng lúc này hắn thấy nàng chịu nhục, thế là cảm thấy đứng không yên.
Vương Tử Quân chuẩn bị đi thì Tần Hồng Cẩm dùng giọng bình tĩnh nói:
- Tôi hiểu ý của Tề Nhị ca, nhưng không biết Tề Nhị ca định giá cho siêu thị chúng tôi là bao nhiêu?
Tần Hồng Cẩm thật sự đầy uất ức và phẫn hận, thế nhưng lúc này phía đối tác không có mặt, nàng phai giải quyết cho xong chuyện.
- Em gái, siêu thị này là của em sao?
Tề Nhị ca như như một con sói thấy cừu non, dù hắn đang cười nhưng lại làm người ta khó chịu.
- Đúng, tôi là bà chủ của siêu thị này.
Tần Hồng Cẩm nói đến đây thì gương mặt có hơi đỏ, là màu đỏ kiêu ngạo.
- Tốt, em còn trẻ như vậy mà thật sự có khả năng, Tề Lão Nhị này bội phục, thế này đi, sau này cho anh một nửa thu nhập từ siêu thị này là được.
Tề Lão Nhị sau khi há rộng miệng sư tử thì dùng ánh mắt mê đắm nhìn Tần Hồng Cẩm, hắn tiếp tục:
- Thật ra Tống đại ca của chúng ta vốn muốn chiếm lấy siêu thị này, nhưng anh ra điều kiện như vậy cũng là nể mặt em lắm rồi, nhưng chút nữa làm phiền em đi theo anh một chuyến để nói rõ với Tống đại ca. Chỉ cần Tống đại ca gật đầu, anh em đảm bảo sau này em kinh doanh vô tư. Hì hì, em hiểu lời anh chứ?
Một nửa thu nhập? Đúng là miệng sư tử, không chỉ là như thế, đám khốn nạn này còn muốn nuốt cả Tần Hồng Cẩm, điều này làm cho Vương Tử Quân rất phẫn nộ.
/1843
|