Đó là hình ảnh Vương Tử Quân đang chủ trì hội nghị phát triển kinh tế lần thứ hai ở thành phố La Nam. Bí thư Vương mặc một bộ tây phục đen có vẻ cực kỳ trưởng thành lão luyện, tinh thần tươi sáng, dưới ánh mắt của đám lãnh đạo doanh nghiệp bốn phía, hắn giống như sao sáng quanh trăng.
"Anh ấy là ánh trăng trên trời, mình không nên suy nghĩ nhiều!"
Liêu An Như thầm chế giễu mình như vậy, lúc này đột nhiên những dòng lệ tuôn trào rơi lên hình ảnh Vương Tử Quân.
- Liêu tiểu thư, cô có việc gì không?
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, giọng nói quen thuộc truyền vào.
Liêu An Như cầm khăn tay lau mắt, sau đó nàng mới đi ra mở cửa. Khi thấy đó là người đại diện quen thuộc, nàng miễn cưỡng cười nói:
- Anh Triệu, có chuyện gì sao?
- Không có gì, không có gì, tôi chỉ muốn hỏi Liêu tiểu thư hôm nay có sắp xếp gì không.
Khi người quản lý đối mặt với ánh mắt của Liêu An Như thì giống như có chút hoảng hốt.
Nhưng chút hoảng hốt đó nhanh chóng tan biến, Liêu An Như lúc này đang đặt tâm tư lên người Vương Tử Quân, thế cho nên cũng không quan tâm quá nhiều đến kẻ đại diện cho mình.
- Không có sắp xếp gì cả, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi.
Liêu An Như nói rồi đóng cửa lại.
Người đại diện nhìn cánh cửa đóng lại mà vẻ mặt có chút âm trầm, cũng có chút do dự. Hắn cầm điện thoại gọi đi, sau khi nối thông thì hắn khẽ lên tiếng báo cáo:
- Liêu tiểu thư hôm nay đang ở thành phố La Nam...
Vì điều tra sự kiện liên quan đến Vương Tử Quân mà ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã triệu tập đủ đội hình binh hùng tướng mạnh, phó bí thư ủy ban kỷ luật kiêm phó phòng giám sát đã dẫn một đội ngũ hơn mười người đi đến thành phố La Nam theo đường cao tốc Sơn La.
Triệu Quân Dũng và Mục Hoài Trụ ngồi cùng một xe, tiếng nhạc nhẹ vang lên làm cho bầu không khí trong xe rất thoải mái. Triệu Quân Dũng ngồi song song với Mục Hoài Trụ ở hàng ghế sau xe, nhưng đãi ngộ thế này làm cho hắn cảm thấy rất gò bó.
Dù hắn là thủ hạ cho Mục Hoài Trụ từ rất lâu, thế nhưng đây là lầm đầu tiên Triệu Quân Dũng được ngồi gần bên cạnh lãnh đạo. Hắn đưa mắt nhìn ánh mắt khép hờ của lãnh đạo, do dự một chút, đành phải tìm lời nói:
- Bí thư Mục, lần này chúng ta đến thành phố La Nam, chỉ sợ có vài người rất khó chịu.
Mục Hoài Trụ mở mắt nhìn thoáng qua Triệu Quân Dũng, cũng không tiếp lời mà cười nói:
- Quân Dũng, lần này người đến La Nam đều là binh hùng tướng mạnh, cậu chuẩn bị triển khai mở rộng công tác như thế nào?
- Bí thư Mục, tôi là thủ hạ, là lính của ngài, tôi hiểu tính cách của ngài, chỉ cần ngài mở miệng, tôi sẽ tuyệt đối cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Câu trả lời chém đinh chặt sắt của Triệu Quân Dũng làm cho Mục Hoài Trụ thêm vui vẻ. Làm lãnh đạo chính là như vậy, ai cũng có nghiệp lớn muốn bò lên trên, nếu chỉ dựa vào sức mạnh bản thân và chút nhiệt huyết là không đủ, không thể nào chỉ là lý luận suông được. Mặc dù Triệu Quân Dũng luôn không làm cho người ta sinh ra cảm giác tươi đẹp như đóa hoa, thế nhưng ít nhất đối phương cũng có thái độ trung thành tận tâm.
Mục Hoài Trụ lấy từ trong túi ra một gói thuốc, rút một điếu đưa cho Triệu Quân Dũng, sau đó cười nói:
- Quân Dũng, rất tốt, những năm qua cậu đã xử không ít vụ án, bí thư Mã cũng rất hài lòng với công tác của cậu.
Triệu Quân Dũng nhận lấy điếu thuốc của Mục Hoài Trụ mà không khỏi có chút cảm giác mang ơn. Triệu Quân Dũng cúi đầu khom lưng liên tiếp nói vài câu cảm ơn, vì kích động nên đầu óc hắn chợt bừng sáng. Hắn là một tên thủ hạ cấp dưới, hắn ra sức công tác không phải vì muốn có được sự tán thưởng của lãnh đạo sao?
Tuy Mục Hoài Trụ nhắc đến bí thư Mã nhưng Triệu Quân Dũng cũng biết rõ lúc này mình nên tỏ thái độ như thế nào, hắn không nói hai lời mà đưa bí thư Mã về vị trí xa xôi, sau đó trực tiếp tỏ thái độ:
- Cám ơn bí thư Mục, nếu không có được sự bồi dưỡng tận tâm của ngài, tôi cũng không có được thành tích như bây giờ.
- Quân Dũng, cậu cũng không cần khiêm tốn, có một số việc chính là kết quả của sự cố gắng của chính bản thân mình.
Mục Hoài Trụ nói đến đây thì tiếp tục:
- Nhân sự trong tỉnh sẽ có điều chỉnh ở biên độ nhỏ, đây là cơ hội tốt, Quân Dũng, cậu nên nắm bắt cho tốt.
- Cám ơn bí thư Mục.
Triệu Quân Dũng thật sự giống như được tiêm thuốc kích thích, lúc này cực kỳ có tinh thần.
- Quân Dũng, lần này đến thành phố La Nam, cậu chuẩn bị triển khai mở rộng công tác như thế nào?
Mục Hoài Trụ nói đến đây thì dùng ánh mắt như diều hâu nhìn vào mặt Triệu Quân Dũng.
Triệu Quân Dũng cũng đã suy xét cực kỳ cẩn thận với tình huống mình triển khai mở rộng công tác như thế nào. Lúc này nghe Mục Hoài Trụ mở miệng hỏi, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Mục, tôi cảm thấy chúng ta nên tiến hành điều tra từ người Vương Tử Quân, chỉ cần chúng ta nắm giữ chứng cứ, chứng minh chiếc đồng hồ trên tay Vương Tử Quân, như vậy chúng ta đã thành công hơn phân nửa rồi.
Gương mặt Mục Hoài Trụ không có gì thay đổi, thế nhưng ánh mắt sắc bén của hắn lại làm cho Triệu Quân Dũng cảm thấy không yên, chỉ sợ lời nói của mình có vấn đề gì đó.
- Quân Dũng, rất tốt, rất có ý nghĩ.
Một bàn tay dày rộng vỗ lên vai Triệu Quân Dũng, điều này không khỏi làm cho áp lực của Triệu Quân Dũng giảm đi hơn phân nửa.
- Tút tút tút.
Khi Triệu Quân Dũng chuẩn bị tiến thêm một bước nói lời trung thành tận tâm, đột nhiên điện thoại của Mục Hoài Trụ vang lên. Mục Hoài Trụ nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó nở nụ cười nói:
- Bí thư Trương, đã hai ngày rồi không liên hệ, lần này biết đâu sẽ phải quấy rầy anh rồi.
Người ở đầu dây bên kia không biết nói gì đó, chợt nghe Mục Hoài Trụ cười nói:
- Anh bây giờ không phải là bí thư ủy ban kỷ luật, nhưng anh vẫn là cán bộ lãnh đạo đảng, ở phương diện chấp hành chỉ thị thì chúng ta cũng là trăm sông đổ về biển, cùng nhất trí một mục tiêu. Hơn nữa trước nay tôi và bí thư Mã đều căn bản không xem anh là người ngoài.
Sau khi nghe những lời của Mục Hoài Trụ thì Triệu Quân Dũng đã có vài phần hiểu người gọi điện thoại đến là ai. Hắn nghĩ đến thân phận của đối phương, thế là càng tin tưởng vào chuyến đi lần này của mình đến thành phố La Nam.
Khi xe đi vào đầu đường cao tốc, Triệu Quân Dũng thấy hai chiếc xe dừng bên rìa đường. Bệnh cạnh một chiếc xe trong số đó chính là phó bí thư thị ủy kiêm bí thư ủy ban kỷ luật Kim Điền Lạc của thành phố La Nam, còn có vài vị cán bộ của ủy ban kỷ luật thị ủy đứng đó.
- Bí thư Mục, đó là Kim Điền Lạc của thành phố La Nam.
Triệu Quân Dũng thấy Kim Điền Lạc thì khẽ nói với Mục Hoài Trụ.
Mục Hoài Trụ cũng thấy đoàn người Kim Điền Lạc, hắn hiểu ý của Triệu Quân Dũng. Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ dùng giọng lạnh nhạt nói:
- Nếu đồng chí thành phố La Nam đã đến đây nghênh đón, chúng ta xuống gặp mặt thôi.
Triệu Quân Dũng nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Mục Hoài Trụ, hắn có vài lời muốn nói nhưng lại thôi, đành nuốt xuống bụng.
"Anh ấy là ánh trăng trên trời, mình không nên suy nghĩ nhiều!"
Liêu An Như thầm chế giễu mình như vậy, lúc này đột nhiên những dòng lệ tuôn trào rơi lên hình ảnh Vương Tử Quân.
- Liêu tiểu thư, cô có việc gì không?
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, giọng nói quen thuộc truyền vào.
Liêu An Như cầm khăn tay lau mắt, sau đó nàng mới đi ra mở cửa. Khi thấy đó là người đại diện quen thuộc, nàng miễn cưỡng cười nói:
- Anh Triệu, có chuyện gì sao?
- Không có gì, không có gì, tôi chỉ muốn hỏi Liêu tiểu thư hôm nay có sắp xếp gì không.
Khi người quản lý đối mặt với ánh mắt của Liêu An Như thì giống như có chút hoảng hốt.
Nhưng chút hoảng hốt đó nhanh chóng tan biến, Liêu An Như lúc này đang đặt tâm tư lên người Vương Tử Quân, thế cho nên cũng không quan tâm quá nhiều đến kẻ đại diện cho mình.
- Không có sắp xếp gì cả, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi.
Liêu An Như nói rồi đóng cửa lại.
Người đại diện nhìn cánh cửa đóng lại mà vẻ mặt có chút âm trầm, cũng có chút do dự. Hắn cầm điện thoại gọi đi, sau khi nối thông thì hắn khẽ lên tiếng báo cáo:
- Liêu tiểu thư hôm nay đang ở thành phố La Nam...
Vì điều tra sự kiện liên quan đến Vương Tử Quân mà ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã triệu tập đủ đội hình binh hùng tướng mạnh, phó bí thư ủy ban kỷ luật kiêm phó phòng giám sát đã dẫn một đội ngũ hơn mười người đi đến thành phố La Nam theo đường cao tốc Sơn La.
Triệu Quân Dũng và Mục Hoài Trụ ngồi cùng một xe, tiếng nhạc nhẹ vang lên làm cho bầu không khí trong xe rất thoải mái. Triệu Quân Dũng ngồi song song với Mục Hoài Trụ ở hàng ghế sau xe, nhưng đãi ngộ thế này làm cho hắn cảm thấy rất gò bó.
Dù hắn là thủ hạ cho Mục Hoài Trụ từ rất lâu, thế nhưng đây là lầm đầu tiên Triệu Quân Dũng được ngồi gần bên cạnh lãnh đạo. Hắn đưa mắt nhìn ánh mắt khép hờ của lãnh đạo, do dự một chút, đành phải tìm lời nói:
- Bí thư Mục, lần này chúng ta đến thành phố La Nam, chỉ sợ có vài người rất khó chịu.
Mục Hoài Trụ mở mắt nhìn thoáng qua Triệu Quân Dũng, cũng không tiếp lời mà cười nói:
- Quân Dũng, lần này người đến La Nam đều là binh hùng tướng mạnh, cậu chuẩn bị triển khai mở rộng công tác như thế nào?
- Bí thư Mục, tôi là thủ hạ, là lính của ngài, tôi hiểu tính cách của ngài, chỉ cần ngài mở miệng, tôi sẽ tuyệt đối cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Câu trả lời chém đinh chặt sắt của Triệu Quân Dũng làm cho Mục Hoài Trụ thêm vui vẻ. Làm lãnh đạo chính là như vậy, ai cũng có nghiệp lớn muốn bò lên trên, nếu chỉ dựa vào sức mạnh bản thân và chút nhiệt huyết là không đủ, không thể nào chỉ là lý luận suông được. Mặc dù Triệu Quân Dũng luôn không làm cho người ta sinh ra cảm giác tươi đẹp như đóa hoa, thế nhưng ít nhất đối phương cũng có thái độ trung thành tận tâm.
Mục Hoài Trụ lấy từ trong túi ra một gói thuốc, rút một điếu đưa cho Triệu Quân Dũng, sau đó cười nói:
- Quân Dũng, rất tốt, những năm qua cậu đã xử không ít vụ án, bí thư Mã cũng rất hài lòng với công tác của cậu.
Triệu Quân Dũng nhận lấy điếu thuốc của Mục Hoài Trụ mà không khỏi có chút cảm giác mang ơn. Triệu Quân Dũng cúi đầu khom lưng liên tiếp nói vài câu cảm ơn, vì kích động nên đầu óc hắn chợt bừng sáng. Hắn là một tên thủ hạ cấp dưới, hắn ra sức công tác không phải vì muốn có được sự tán thưởng của lãnh đạo sao?
Tuy Mục Hoài Trụ nhắc đến bí thư Mã nhưng Triệu Quân Dũng cũng biết rõ lúc này mình nên tỏ thái độ như thế nào, hắn không nói hai lời mà đưa bí thư Mã về vị trí xa xôi, sau đó trực tiếp tỏ thái độ:
- Cám ơn bí thư Mục, nếu không có được sự bồi dưỡng tận tâm của ngài, tôi cũng không có được thành tích như bây giờ.
- Quân Dũng, cậu cũng không cần khiêm tốn, có một số việc chính là kết quả của sự cố gắng của chính bản thân mình.
Mục Hoài Trụ nói đến đây thì tiếp tục:
- Nhân sự trong tỉnh sẽ có điều chỉnh ở biên độ nhỏ, đây là cơ hội tốt, Quân Dũng, cậu nên nắm bắt cho tốt.
- Cám ơn bí thư Mục.
Triệu Quân Dũng thật sự giống như được tiêm thuốc kích thích, lúc này cực kỳ có tinh thần.
- Quân Dũng, lần này đến thành phố La Nam, cậu chuẩn bị triển khai mở rộng công tác như thế nào?
Mục Hoài Trụ nói đến đây thì dùng ánh mắt như diều hâu nhìn vào mặt Triệu Quân Dũng.
Triệu Quân Dũng cũng đã suy xét cực kỳ cẩn thận với tình huống mình triển khai mở rộng công tác như thế nào. Lúc này nghe Mục Hoài Trụ mở miệng hỏi, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Mục, tôi cảm thấy chúng ta nên tiến hành điều tra từ người Vương Tử Quân, chỉ cần chúng ta nắm giữ chứng cứ, chứng minh chiếc đồng hồ trên tay Vương Tử Quân, như vậy chúng ta đã thành công hơn phân nửa rồi.
Gương mặt Mục Hoài Trụ không có gì thay đổi, thế nhưng ánh mắt sắc bén của hắn lại làm cho Triệu Quân Dũng cảm thấy không yên, chỉ sợ lời nói của mình có vấn đề gì đó.
- Quân Dũng, rất tốt, rất có ý nghĩ.
Một bàn tay dày rộng vỗ lên vai Triệu Quân Dũng, điều này không khỏi làm cho áp lực của Triệu Quân Dũng giảm đi hơn phân nửa.
- Tút tút tút.
Khi Triệu Quân Dũng chuẩn bị tiến thêm một bước nói lời trung thành tận tâm, đột nhiên điện thoại của Mục Hoài Trụ vang lên. Mục Hoài Trụ nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó nở nụ cười nói:
- Bí thư Trương, đã hai ngày rồi không liên hệ, lần này biết đâu sẽ phải quấy rầy anh rồi.
Người ở đầu dây bên kia không biết nói gì đó, chợt nghe Mục Hoài Trụ cười nói:
- Anh bây giờ không phải là bí thư ủy ban kỷ luật, nhưng anh vẫn là cán bộ lãnh đạo đảng, ở phương diện chấp hành chỉ thị thì chúng ta cũng là trăm sông đổ về biển, cùng nhất trí một mục tiêu. Hơn nữa trước nay tôi và bí thư Mã đều căn bản không xem anh là người ngoài.
Sau khi nghe những lời của Mục Hoài Trụ thì Triệu Quân Dũng đã có vài phần hiểu người gọi điện thoại đến là ai. Hắn nghĩ đến thân phận của đối phương, thế là càng tin tưởng vào chuyến đi lần này của mình đến thành phố La Nam.
Khi xe đi vào đầu đường cao tốc, Triệu Quân Dũng thấy hai chiếc xe dừng bên rìa đường. Bệnh cạnh một chiếc xe trong số đó chính là phó bí thư thị ủy kiêm bí thư ủy ban kỷ luật Kim Điền Lạc của thành phố La Nam, còn có vài vị cán bộ của ủy ban kỷ luật thị ủy đứng đó.
- Bí thư Mục, đó là Kim Điền Lạc của thành phố La Nam.
Triệu Quân Dũng thấy Kim Điền Lạc thì khẽ nói với Mục Hoài Trụ.
Mục Hoài Trụ cũng thấy đoàn người Kim Điền Lạc, hắn hiểu ý của Triệu Quân Dũng. Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ dùng giọng lạnh nhạt nói:
- Nếu đồng chí thành phố La Nam đã đến đây nghênh đón, chúng ta xuống gặp mặt thôi.
Triệu Quân Dũng nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Mục Hoài Trụ, hắn có vài lời muốn nói nhưng lại thôi, đành nuốt xuống bụng.
/1843
|