- Chúc sự kiện hội nghị phát triển kinh tế của thành phố La Nam lần này thành công tốt đẹp.
Vương Tử Quân vừa nói vừa nâng ly lên cụng với những lãnh đạo doanh nghiệp đứng bên cạnh mình.
Khương Long Cương đi theo sau lưng Vương Tử Quân, hắn vừa đi theo vừa thầm suy nghĩ về động tác của bí thư Vương. Lúc này bí thư Vương có vẻ cực kỳ tiêu sái tự nhiên, tuy hiện trường đèn đuốc sáng trưng có vài trăm người tham gia bữa tiệc rượu, nhưng Vương Tử Quân vẫn nắm rõ tình hình vào lúc này.
- Các vị, chúng ta cùng cạn một ly, hy vọng bữa tiệc hôm nay sẽ là mở màn tốt đẹp cho những phát triển về sau.
Đám lãnh đạo doanh nghiệp nhìn Vương Tử Quân uống cạn ly, sau đó bọn họ cũng nhanh chóng dốc cạn ly rượu trong tay mình.
Vương Tử Quân nhìn chiếc ly trống rỗng rồi nói tiếp:
- Lần này chủ tịch Trần mở tiệc chiêu đãi các vị đồng nghiệp, tôi cũng không muốn làm khách lấn chủ, mong các vị có một bữa tiệc vui vẻ ấm áp.
Trong tiếng chào hỏi rộn ràng, Vương Tử Quân rời khỏi khách sạn. Khương Long Cương vốn cho rằng bí thư Vương sẽ ở lại thêm một lúc, lại không ngờ chỉ là một ly rượu đã kết thúc hoạt động hôm nay.
Khương Long Cương nghĩ đến bộ dạng tiêu sái tự nhiên của Vương Tử Quân, thế là trong lòng chợt hiểu rõ ràng. Thành phố La Nam thì Vương Tử Quân là quy củ, hắn muốn làm thế nào thì người ta phải làm theo như vậy.
- Bí thư Vương, tạm biệt.
Khương Long Cương nhìn Vương Tử Quân vung hai tay chào cáo biệt Trần Đông Cường, hắn lại càng thêm hiểu rõ vài phần. Sau khi xe khởi động, hắn chợt hỏi bí thư Vương:
- Bí thư Vương, chúng ta đi đâu đây?
- Chúng ta đã mệt mỏi cả ngày, về nhà nghỉ ngơi cho tốt là được, vì đến hội nghị phát triển kinh tế thì chúng ta sẽ rất mệt mỏi.
Vương Tử Quân nói rồi dựa lưng nặng nề lên ghế sa lông.
Lý Đức Trụ lái xẻ rất nhanh và ổn, Vương Tử Quân ngồi trong xe nhìn điện đường mà không khỏi cảm thấy trái tim đập mạnh hơn. Xu thế to lớn của hội nghị phát triển kinh tế thành phố La Nam lần thứ hai thật sự làm cho hắn cảm thấy mình tiến lên một bậc trong quá trình tranh cướp vị trí thường ủy tỉnh ủy với Nguyễn Chấn Nhạc.
...
Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy rất vui vẻ hưng phấn, vừa rồi hắn ký kết một hợp đồng lớn trị giá trên tỷ, điều này thật sự là một động cơ tăng GDP cho thành phố Đông Bộ.
- Bí thư Nguyễn, hôm nay chúng a không say không về, sau này thành phố Đông Bộ dựa hết vào sự chỉ huy của bí thư Nguyễn.
Tổng giám đốc công ty Đại Xương là một người đàn ông trung niên mập mạp, hắn dùng âm điệu Quảng Đông để nói tiếng phổ thông. Một lúc sau hắn dùng hai tay bắt chặt tay của Nguyễn Chấn Nhạc, mồ hôi vã ra như tắm.
Dù Nguyễn Chấn Nhạc thật sự có chút chướng mắt với người này, thế nhưng hắn vẫn cười nói:
- Giám đốc Mạc, ngài thật sự quá khách khí, sau này có gì ngài cứ tìm tôi, nếu có thể thì tôi sẽ căn bản không bao giờ bỏ qua, giúp đỡ nhau cùng chiến thắng.
- Ha ha ha, cám ơn bí thư Nguyễn đã quan tâm đến công ty Đại Xương, nếu như sau này bí thư Nguyễn có chuyện gì, công ty Đại Xương chúng tôi tình nguyện làm trâu ngựa cho lãnh đạo.
Vì vui vẻ nên Nguyễn Chấn Nhạc đến tham gia hoạt động của nhà máy Đang Xương, dù uống vài ly nhưng lại không đau đầu như dĩ vãng.
Nguyễn Chấn Nhạc phấn chấn quay lại phòng làm việc của mình, hắn chuẩn bị xem xét văn kiện. Nhưng hắn còn chưa xem xong thì hơi rượu bùng lên, cảm thấy có vài phần men say, hắn buông văn kiện, sau đó đi vào trong giường.
Vương Tử Quân nằm trên giường đóng cửa và mở tivi ra xem, giọng nói dẫn chương trình quen thuộc vang lên bên tai.
- Sáng hôm nay bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong tiến hanh kiểm tra khảo sát công tác đảng trong tỉnh Sơn Nam...Bí thư Hào Nhất Phong cường điệu vài vấn đề...
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn đoàn người bí thư Nguyễn Chấn Nhạc tiền hô hậu ủng mà khóe miệng khẽ mấp máy, khi hắn cầm lấy điều khiển từ xa định chuyển kênh, đúng lúc thấy hình ảnh bí thư Hào Nhất Phong được thay thế bằng Thạch Kiên Quân.
- Hôm nay thành phố La Nam tổ chức hội nghị phát triển kinh tế lần hai, chủ tịch Thạch Kiên Quân đến tham dự hội nghị. Chủ tịch đã cho ra những đánh giá cao độ với công tác xúc tiến phát triển kinh tế của thành phố La Nam và đặc biệt là hội nghị lần này, anh ấy nói La Nam tổ chức hội nghị kêu gọi đầu tư là ý tưởng cực kỳ tốt để làm sống động kinh tế địa phương, lúc này kinh tế địa phương đã phát triển khá mạnh mẽ, căn bản không còn như xưa...
- Chủ tịch Thạch Kiên Quân cho ra những lời khẳng định cực kỳ to lớn các hạng mục công tác của thành phố La Nam.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn tình huống ân cần giữa Thạch Kiên Quân và Vương Tử Quân trên tivi mà không khỏi cảm thấy mất thoải mái.
Thạch Kiên Quân có động tác rất khác người, rõ ràng chạy đến thành phố La Nam trợ uy cho hội nghị phát triển kinh tế, loại cảm giác tâng bốc thế này anh có thể đơn giản chạy đi sao? Hành động như vậy trong mắt người ta chính là có ý nghĩ sâu xa, đặc biệt là vào thời điểm mấu chốt như thế này, anh đang muốn làm gì? Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ như vậy mà càng cảm thấy trong bụng đầy phẫn hận.
Ngoài phẫn hận thì Nguyễn Chấn Nhạc chỉ thấy trong đáy lòng lạnh lẽo, ngăn không được cảm giác sợ hãi. Loại sợ hãi này ở sâu bên trong, giống như một con rắn ẩn sâu dưới da thịt, dán nơi xương cốt, bò qua chậm rãi từng tấc một.
- Trong hội nghị phát triển kinh tế lần này, bí thư Vương Tử Quân đã cho ra báo cáo mới về vấn đề đẩy mạnh phát triển kinh tế, xây dựng hoàn cảnh sống tốt đẹp hơn, đồng thời còn tiết kiệm tài nguyên cho thành phố La Nam...
- Hội nghị phát triển kinh tế lần này đã có hơn ba mươi xí nghiệp điện tử và dược phẩm cùng ký kết hợp đồng với thành phố La Nam, sau khi hết giờ thì hạn ngạch đầu tư đã là bốn mươi tỷ, đầu tư đến từ các tỉnh ngoài là mười lăm tỷ...
Một loạt con số như một chiếc gậy gỗ đâm vào trong lòng Nguyễn Chấn Nhạc. Hắn nghĩ đến những con số làm cho người ta phải giật mình kia, thế là không khỏi cảm thấy tận đáy lòng như nhũn ra.
Nguyễn Chấn Nhạc lúc đầu còn không quan tâm đến hội nghị phát triển kinh tế của thành phố La Nam. Bọn họ lần đầu tiên thành công, không có nghĩa là lần thứ hai cũng là như vậy. Nhưng nhìn từ những tin tức được phát trên tivi, hiệu quả lần thứ hai còn có vẻ thành công hơn cả lần trước.
Khi ánh mắt Nguyễn Chấn Nhạc rơi lên trên người những vị khách mặc tây phục ngăn nắp, đây đều là những nhân sĩ thành công đến vây quanh người Thạch Kiên Quân và Vương Tử Quân, trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý nghĩ: Hội nghị tài phú thuộc về tỉnh Sơn Nam!
- Chủ tịch Hà Khởi Duệ của thành phố La Nam đã nói, hội nghị phát triển kinh tế của thành phố La Nam sẽ cứ mãi được duy trì, không những vì sự phát triển nhảy vọt của thành phố La Nam, còn cung cấp một môi trường đầu tư tuyệt vời nhất cho các doanh nghiệp...
Là một hội nghị tài phú lâu dài.
Nếu hội nghị tài phú như vậy được tiếp diễn qua nhiều năm, như vậy vị trí trung tâm kinh tế của thành phố La Nam sẽ là quá chắc chắn, dù là thành phố Sơn Viên cũng không thể lay chuyển được. Tình hình này không khỏi làm cho Nguyễn Chấn Nhạc rơi vào tình thế cực kỳ bất lợi.
Làm sao bây giờ?
Lúc này văn kiện của trung ương còn chưa đưa xuống thì thành phố La Nam đã tạo ra một xu thế tuyệt trần cho mình, nếu cứ tiếp tục cho Vương Tử Quân góp gạo thổi cơm, như vậy sau này Nguyễn Chấn Nhạc lấy gì để cạnh tranh?
Xem ra Nguyễn Chấn Nhạc đến Sơn Nam cũng là một sai lầm.
Nguyễn Chấn Nhạc thầm nghĩ như vậy, trong đầu càng thêm tỉnh táo, hắn biết rõ dưới tình thế này thì cạnh tranh chính quy căn bản là không có lợi cho mình.
- Thưa các vị khán thính giả, mười lăm giờ ba mươi sẽ có chương trình về hội nghị phát triển kinh tế thành phố La Nam, hy vọng quý vị có thể đón xem đúng giờ.
Khi gương mặt tinh xảo của biên tập viên xuất hiện, Nguyễn Chấn Nhạc tắt tivi, thế nhưng trong đầu đang lan tràn cảm giác căm giận.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Nguyễn Chấn Nhạc không muốn tiếp điện thoại, thế nhưng chuông điện thoại giống như đang đánh đố với hắn, liên tục không dứt.
Nguyễn Chấn Nhạc tức giận cầm lấy điện thoại, hắn đã có quyết định của mình, nếu như nó chỉ là một chuyện căn bản không quan trọng, hắn sẽ mở miệng quở trách tên khốn dám làm ảnh hưởng đến khoảng thời gian nghỉ ngơi của mình.
- Chấn Nhạc, là con sao?
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh trầm bổng.
Nguyễn Chấn Nhạc nghe được âm thanh này thì cơn tức giận tan biến sạch sẽ, hắn trầm giọng nói:
- Bố, là con!
- Vừa rồi sao không tiếp điện thoại?
Giọng nói ở đầu dây bên kia trở nên có vài phần lạnh lẽo, rõ ràng đang rất tức giận vì vừa rồi Nguyễn Chấn Nhạc không nghe máy.
- Bố, buổi sáng con có uống vài ly với nhà đầu tư, vừa rồi đang ngủ.
Nguyễn Chấn Nhạc cười làm lành nói.
Câu trả lời của Nguyễn Chấn Nhạc xem như tạm làm cho người ở đầu dây bên kia hài lòng, nhưng trong lòng hắn lại không thoải mái, chẳng qua hắn lại không dám phát tác.
- Bố, ngài tìm con có chuyện gì vậy?
Nguyễn Chấn Nhạc sợ bố mình tiếp tục hỏi rõ tình huống, hắn không khỏi mở miệng thay đổi chủ đề.
Quả nhiên sự việc không nằm ngoài dự đoán của Nguyễn Chấn Nhạc, bố hắn cũng không tiếp tục truy hỏi tình hình vừa rồi, bắt đầu trả lời theo câu hỏi của hắn:
- Vừa rồi nhận được tin tức, đã có phương án, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì hai ngày sau sẽ phát xuống tuyến tỉnh.
Hai ngày nữa sẽ có văn kiện từ trung ương, tất nhiên trung ương cùng phải cho địa phương vài ngày, như vậy phải mất gần nửa tháng.
Nguyễn Chấn Nhạc tuy luôn yêu cầu mình trấn định, thế nhưng lúc này hắn lại cảm thấy tim mình đập lên rất mạnh, hắn dùng sức xoa hai hàng chân mày rồi trầm giọng nói:
- Bố, con biết rồi.
- À, lão gia tử không thể giúp được con, nhưng tài nguyên trong nhà thì con có thể sử dụng. Đồng thời còn phải nhớ kỹ, chuyện này liên quan đến phát triển trong tương lai của con, sau này thành rồng hay rắn thì phải nhìn vào kết quả lần này.
Tuy Nguyễn Chấn Nhạc đã cúp máy được vài phút nhưng âm thanh của bố vẫn vang vọng trong đầu. Trước đó khi hắn đến tỉnh Sơn Nam, lão gia tử đã đùng giọng đầy ẩn ý nói, không cần dùng ánh mắt thiển cận, cần phải nhìn xa hơn, nắm bắt tương lai, liên tục tích góp kinh nghiệm để có thể tiến xa ngàn dặm.
Lúc đầu đến tỉnh Sơn Nam thì Nguyễn Chấn Nhạc thật sự thỏa thuê mãn nguyện, khi đến thành phố Đông Bộ thì hắn thật sự tràn ngập tự tin về cảnh sắc có thể bước đi ngàn dặm, hắn cũng tình nguyện khổ sở tích góp từng kinh nghiệm cho tương lai của mình.
Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc đã gặp phải địch thủ, gặp phải một Vương Tử Quân làm cho hắn căn bản khó thể nào giữ được bình tĩnh. Lúc này văn kiện sắp đưa xuống, hắn còn chưa ra chiêu mà Vương Tử Quân bên kia đã phát triển quá nổi bật, đến khi mình nhấc chân thì đối phương đã chạy mất rồi, không biết hắn có còn cơ hội gì nữa không.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại lại vang lên, Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua dãy số, hắn tỏ ra mất kiên nhẫn. Nhưng hắn vẫn cầm lấy điện thoại nói:
- Chủ tịch Trình, có chuyện gì sao?
- Bí thư Nguyễn, vừa rồi giám đốc Lý của công ty Độ Tân nói có một người bạn hy vọng được đầu tư trong khu công nghiệp Lam Hà của chúng ta, hạn ngạch đầu tư lên đến năm chục triệu.
Trình Hiểu Bình dùng giọng hưng phấn nói bên trong điện thoại.
Nếu như không có hội nghị kêu gọi đầu tư vừa rồi, không có cuộc điện thoại vừa rồi thì Nguyễn Chấn Nhạc sẽ căn bản không tiếc lời khen ngợi cho Trình Hiểu Bình, sẽ cảm thấy sảng khoái vì hạng mục này.
Nhưng bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là không thể nào vui nổi, hắn có chút trầm ngâm, sau đó dùng giọng rầu rĩ không vui nói:
- Chủ tịch Trình, chị tự mình làm chủ đi.
Từ khi được đè bạt đến nay thì Trình Hiểu Bình căn bản là chưa từng bị Nguyễn Chấn Nhạc lạnh nhạt như vậy, thế là trong lòng chợt phát lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn đảm bảo:
- Bí thư Nguyễn, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ nắm thật đúng mực, nhất định sẽ chăm chú hoàn thành nhiệm vụ.
Nguyễn Chấn Nhạc đặt điện thoại xuống rồi châm lửa hút thuốc, sau khi hít một hơi thì cầm điện thoại lên.
- Chân Nhi, chuyện bên kia thế nào rồi?
Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì có chút run rẩy.
Nguyễn Chấn Nhạc lúc đầu còn có chút kháng cự vì lời đề nghị của Tào Chân Nhi, hắn tự tin cho rằng với bản lĩnh thật sự của mình thì đã quá đủ để đánh bại Vương Tử Quân, thậm chí là toàn thắng. Nhưng bây giờ dưới tình huống này, hắn biết mình muốn chiến thắng thì căn bản không còn đường nào khác để đi nữa.
Tào Chân Nhi đã sớm biết Nguyễn Chấn Nhạc muốn gì, nàng cũng không buông tha cho câu nói mỉa mai:
- Ơ, không phải anh nói sự việc này không quang minh chính đại, anh hoàn toàn có thể tự mình làm chủ được sao? Thế nào? Bây giờ anh muốn dùng đến thủ đoạn hạ lưu của em tôi sao?
Nguyễn Chấn Nhạc nghe những lời nói chanh chua của Tào Chân Nhi mà không khỏi nổi giận, thiếu chút nữa thì bộc phát. Anh nói xem, một người vợ chung giường chung gối với anh, nói một câu sai là nàng ta tính toán chi li, là người có thù sẽ báo, anh còn bao nhiêu tình ý dành cho nàng nữa? Vào thời đại mà tình nhân xuất hiện lớp lớp, Nguyễn Chấn Nhạc đụng phải một người vợ như vậy, thật sự cảm thấy mình giống như một người nghèo đói lâu năm, bây giờ thấy một bàn đầy thịt cá, thật sự muốn phá giới, muốn ăn sạch, giống như muốn tìm về những thứ gì không có được từ trên người Tào Chân Nhi.
Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc là người làm việc lớn, hắn biết mình phải nhẫn nhịn những thứ mà người thường không thể làm được. Vì vậy sau khi chờ Tào Chân Nhi nói xong, hắn dùng giọng dịu dàng nói:
- Chân Nhi, anh sai rồi, lúc đó anh...Anh thật sự có hơi say...
- Bây giờ mới biết mình say sao? Bí thư Nguyễn! Hừ, tôi nói cho anh biết, rõ ràng là anh bị người ta ép đến mức không còn gì mới đến tìm tôi. Hôm nay tôi có xem tivi, lúc này có quá nhiều xí nghiệp đến tham gia hội nghị phát triển kinh tế và đầu tư ở thành phố La Nam, thậm chí truyền thông đến La Nam cũng không ít. Ha ha, tôi nói cho anh biết, tối hôm nay sẽ có tin tức về La Nam, người ta đã làm tốt công tác lấy tiêu đề, chính là "La Nam xòe cánh tung bay!"
Tào Chân Nhi có không ít bạn bè làm truyền thông, vì vậy Nguyễn Chấn Nhạc thật sự không dám nghi ngờ những tin tức của nàng là không chân thật. Tuy hắn cảm thấy rét run thế nhưng bây giờ tình thế ở thành phố La Nam đã quá mạnh mẽ, nếu như tin tức thời sự bảy giờ lại đưa tin, căn bản là xu thế quá áp đảo.
Dưới ưu thế như vậy, chính mình lấy gì để chống lại? Biết đâu sẽ nhanh chóng bại như núi đổ?
- Chân Nhi, lần trước là anh nói bậy, em nói lời xin lỗi dùm anh với Tào Viễn, nói là anh rể sẽ không quên cậu ấy.
Nguyễn Chấn Nhạc nói làm cho đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng chỉ có ba chữ được truyền đến:
- Mềm trứng dái.
Tào Viễn ngồi trong một căn biệt thự ở thủ đô, Tào Viễn mỉm cười nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, sau đó thản nhiên nói:
- Đạo diễn Lý, giám đốc Lý, chuyện này anh có thể nắm bắt không?
Người đàn ông trung niên được gọi là giám đốc Lý có vẻ mặt không quá tốt đẹp, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới khó xử nói:
- Tào công tử, Liêu An Như là nhân vật của công chúng, hơn nữa có không ít người hâm mộ, nếu như sự việc gây náo loạn, cũng không phải đùa.
Tào Viễn không nói gì, hắn nhìn người được xưng là giám đốc Lý, khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm có vài phần lạnh lùng.
Trước thực lực tuyệt đối thì căn bản không có đàm phán công bằng, Tào Viễn thật sự rất tán thưởng câu nói này. Lúc này hắn mở lời với người đàn ông trung niên trước mặt, căn bản không cho đối phương ra điều kiện, chỉ là hạ mệnh lệnh.
Làm thì tốt, không làm cũng phải làm.
Vương Tử Quân vừa nói vừa nâng ly lên cụng với những lãnh đạo doanh nghiệp đứng bên cạnh mình.
Khương Long Cương đi theo sau lưng Vương Tử Quân, hắn vừa đi theo vừa thầm suy nghĩ về động tác của bí thư Vương. Lúc này bí thư Vương có vẻ cực kỳ tiêu sái tự nhiên, tuy hiện trường đèn đuốc sáng trưng có vài trăm người tham gia bữa tiệc rượu, nhưng Vương Tử Quân vẫn nắm rõ tình hình vào lúc này.
- Các vị, chúng ta cùng cạn một ly, hy vọng bữa tiệc hôm nay sẽ là mở màn tốt đẹp cho những phát triển về sau.
Đám lãnh đạo doanh nghiệp nhìn Vương Tử Quân uống cạn ly, sau đó bọn họ cũng nhanh chóng dốc cạn ly rượu trong tay mình.
Vương Tử Quân nhìn chiếc ly trống rỗng rồi nói tiếp:
- Lần này chủ tịch Trần mở tiệc chiêu đãi các vị đồng nghiệp, tôi cũng không muốn làm khách lấn chủ, mong các vị có một bữa tiệc vui vẻ ấm áp.
Trong tiếng chào hỏi rộn ràng, Vương Tử Quân rời khỏi khách sạn. Khương Long Cương vốn cho rằng bí thư Vương sẽ ở lại thêm một lúc, lại không ngờ chỉ là một ly rượu đã kết thúc hoạt động hôm nay.
Khương Long Cương nghĩ đến bộ dạng tiêu sái tự nhiên của Vương Tử Quân, thế là trong lòng chợt hiểu rõ ràng. Thành phố La Nam thì Vương Tử Quân là quy củ, hắn muốn làm thế nào thì người ta phải làm theo như vậy.
- Bí thư Vương, tạm biệt.
Khương Long Cương nhìn Vương Tử Quân vung hai tay chào cáo biệt Trần Đông Cường, hắn lại càng thêm hiểu rõ vài phần. Sau khi xe khởi động, hắn chợt hỏi bí thư Vương:
- Bí thư Vương, chúng ta đi đâu đây?
- Chúng ta đã mệt mỏi cả ngày, về nhà nghỉ ngơi cho tốt là được, vì đến hội nghị phát triển kinh tế thì chúng ta sẽ rất mệt mỏi.
Vương Tử Quân nói rồi dựa lưng nặng nề lên ghế sa lông.
Lý Đức Trụ lái xẻ rất nhanh và ổn, Vương Tử Quân ngồi trong xe nhìn điện đường mà không khỏi cảm thấy trái tim đập mạnh hơn. Xu thế to lớn của hội nghị phát triển kinh tế thành phố La Nam lần thứ hai thật sự làm cho hắn cảm thấy mình tiến lên một bậc trong quá trình tranh cướp vị trí thường ủy tỉnh ủy với Nguyễn Chấn Nhạc.
...
Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy rất vui vẻ hưng phấn, vừa rồi hắn ký kết một hợp đồng lớn trị giá trên tỷ, điều này thật sự là một động cơ tăng GDP cho thành phố Đông Bộ.
- Bí thư Nguyễn, hôm nay chúng a không say không về, sau này thành phố Đông Bộ dựa hết vào sự chỉ huy của bí thư Nguyễn.
Tổng giám đốc công ty Đại Xương là một người đàn ông trung niên mập mạp, hắn dùng âm điệu Quảng Đông để nói tiếng phổ thông. Một lúc sau hắn dùng hai tay bắt chặt tay của Nguyễn Chấn Nhạc, mồ hôi vã ra như tắm.
Dù Nguyễn Chấn Nhạc thật sự có chút chướng mắt với người này, thế nhưng hắn vẫn cười nói:
- Giám đốc Mạc, ngài thật sự quá khách khí, sau này có gì ngài cứ tìm tôi, nếu có thể thì tôi sẽ căn bản không bao giờ bỏ qua, giúp đỡ nhau cùng chiến thắng.
- Ha ha ha, cám ơn bí thư Nguyễn đã quan tâm đến công ty Đại Xương, nếu như sau này bí thư Nguyễn có chuyện gì, công ty Đại Xương chúng tôi tình nguyện làm trâu ngựa cho lãnh đạo.
Vì vui vẻ nên Nguyễn Chấn Nhạc đến tham gia hoạt động của nhà máy Đang Xương, dù uống vài ly nhưng lại không đau đầu như dĩ vãng.
Nguyễn Chấn Nhạc phấn chấn quay lại phòng làm việc của mình, hắn chuẩn bị xem xét văn kiện. Nhưng hắn còn chưa xem xong thì hơi rượu bùng lên, cảm thấy có vài phần men say, hắn buông văn kiện, sau đó đi vào trong giường.
Vương Tử Quân nằm trên giường đóng cửa và mở tivi ra xem, giọng nói dẫn chương trình quen thuộc vang lên bên tai.
- Sáng hôm nay bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong tiến hanh kiểm tra khảo sát công tác đảng trong tỉnh Sơn Nam...Bí thư Hào Nhất Phong cường điệu vài vấn đề...
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn đoàn người bí thư Nguyễn Chấn Nhạc tiền hô hậu ủng mà khóe miệng khẽ mấp máy, khi hắn cầm lấy điều khiển từ xa định chuyển kênh, đúng lúc thấy hình ảnh bí thư Hào Nhất Phong được thay thế bằng Thạch Kiên Quân.
- Hôm nay thành phố La Nam tổ chức hội nghị phát triển kinh tế lần hai, chủ tịch Thạch Kiên Quân đến tham dự hội nghị. Chủ tịch đã cho ra những đánh giá cao độ với công tác xúc tiến phát triển kinh tế của thành phố La Nam và đặc biệt là hội nghị lần này, anh ấy nói La Nam tổ chức hội nghị kêu gọi đầu tư là ý tưởng cực kỳ tốt để làm sống động kinh tế địa phương, lúc này kinh tế địa phương đã phát triển khá mạnh mẽ, căn bản không còn như xưa...
- Chủ tịch Thạch Kiên Quân cho ra những lời khẳng định cực kỳ to lớn các hạng mục công tác của thành phố La Nam.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn tình huống ân cần giữa Thạch Kiên Quân và Vương Tử Quân trên tivi mà không khỏi cảm thấy mất thoải mái.
Thạch Kiên Quân có động tác rất khác người, rõ ràng chạy đến thành phố La Nam trợ uy cho hội nghị phát triển kinh tế, loại cảm giác tâng bốc thế này anh có thể đơn giản chạy đi sao? Hành động như vậy trong mắt người ta chính là có ý nghĩ sâu xa, đặc biệt là vào thời điểm mấu chốt như thế này, anh đang muốn làm gì? Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ như vậy mà càng cảm thấy trong bụng đầy phẫn hận.
Ngoài phẫn hận thì Nguyễn Chấn Nhạc chỉ thấy trong đáy lòng lạnh lẽo, ngăn không được cảm giác sợ hãi. Loại sợ hãi này ở sâu bên trong, giống như một con rắn ẩn sâu dưới da thịt, dán nơi xương cốt, bò qua chậm rãi từng tấc một.
- Trong hội nghị phát triển kinh tế lần này, bí thư Vương Tử Quân đã cho ra báo cáo mới về vấn đề đẩy mạnh phát triển kinh tế, xây dựng hoàn cảnh sống tốt đẹp hơn, đồng thời còn tiết kiệm tài nguyên cho thành phố La Nam...
- Hội nghị phát triển kinh tế lần này đã có hơn ba mươi xí nghiệp điện tử và dược phẩm cùng ký kết hợp đồng với thành phố La Nam, sau khi hết giờ thì hạn ngạch đầu tư đã là bốn mươi tỷ, đầu tư đến từ các tỉnh ngoài là mười lăm tỷ...
Một loạt con số như một chiếc gậy gỗ đâm vào trong lòng Nguyễn Chấn Nhạc. Hắn nghĩ đến những con số làm cho người ta phải giật mình kia, thế là không khỏi cảm thấy tận đáy lòng như nhũn ra.
Nguyễn Chấn Nhạc lúc đầu còn không quan tâm đến hội nghị phát triển kinh tế của thành phố La Nam. Bọn họ lần đầu tiên thành công, không có nghĩa là lần thứ hai cũng là như vậy. Nhưng nhìn từ những tin tức được phát trên tivi, hiệu quả lần thứ hai còn có vẻ thành công hơn cả lần trước.
Khi ánh mắt Nguyễn Chấn Nhạc rơi lên trên người những vị khách mặc tây phục ngăn nắp, đây đều là những nhân sĩ thành công đến vây quanh người Thạch Kiên Quân và Vương Tử Quân, trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý nghĩ: Hội nghị tài phú thuộc về tỉnh Sơn Nam!
- Chủ tịch Hà Khởi Duệ của thành phố La Nam đã nói, hội nghị phát triển kinh tế của thành phố La Nam sẽ cứ mãi được duy trì, không những vì sự phát triển nhảy vọt của thành phố La Nam, còn cung cấp một môi trường đầu tư tuyệt vời nhất cho các doanh nghiệp...
Là một hội nghị tài phú lâu dài.
Nếu hội nghị tài phú như vậy được tiếp diễn qua nhiều năm, như vậy vị trí trung tâm kinh tế của thành phố La Nam sẽ là quá chắc chắn, dù là thành phố Sơn Viên cũng không thể lay chuyển được. Tình hình này không khỏi làm cho Nguyễn Chấn Nhạc rơi vào tình thế cực kỳ bất lợi.
Làm sao bây giờ?
Lúc này văn kiện của trung ương còn chưa đưa xuống thì thành phố La Nam đã tạo ra một xu thế tuyệt trần cho mình, nếu cứ tiếp tục cho Vương Tử Quân góp gạo thổi cơm, như vậy sau này Nguyễn Chấn Nhạc lấy gì để cạnh tranh?
Xem ra Nguyễn Chấn Nhạc đến Sơn Nam cũng là một sai lầm.
Nguyễn Chấn Nhạc thầm nghĩ như vậy, trong đầu càng thêm tỉnh táo, hắn biết rõ dưới tình thế này thì cạnh tranh chính quy căn bản là không có lợi cho mình.
- Thưa các vị khán thính giả, mười lăm giờ ba mươi sẽ có chương trình về hội nghị phát triển kinh tế thành phố La Nam, hy vọng quý vị có thể đón xem đúng giờ.
Khi gương mặt tinh xảo của biên tập viên xuất hiện, Nguyễn Chấn Nhạc tắt tivi, thế nhưng trong đầu đang lan tràn cảm giác căm giận.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Nguyễn Chấn Nhạc không muốn tiếp điện thoại, thế nhưng chuông điện thoại giống như đang đánh đố với hắn, liên tục không dứt.
Nguyễn Chấn Nhạc tức giận cầm lấy điện thoại, hắn đã có quyết định của mình, nếu như nó chỉ là một chuyện căn bản không quan trọng, hắn sẽ mở miệng quở trách tên khốn dám làm ảnh hưởng đến khoảng thời gian nghỉ ngơi của mình.
- Chấn Nhạc, là con sao?
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh trầm bổng.
Nguyễn Chấn Nhạc nghe được âm thanh này thì cơn tức giận tan biến sạch sẽ, hắn trầm giọng nói:
- Bố, là con!
- Vừa rồi sao không tiếp điện thoại?
Giọng nói ở đầu dây bên kia trở nên có vài phần lạnh lẽo, rõ ràng đang rất tức giận vì vừa rồi Nguyễn Chấn Nhạc không nghe máy.
- Bố, buổi sáng con có uống vài ly với nhà đầu tư, vừa rồi đang ngủ.
Nguyễn Chấn Nhạc cười làm lành nói.
Câu trả lời của Nguyễn Chấn Nhạc xem như tạm làm cho người ở đầu dây bên kia hài lòng, nhưng trong lòng hắn lại không thoải mái, chẳng qua hắn lại không dám phát tác.
- Bố, ngài tìm con có chuyện gì vậy?
Nguyễn Chấn Nhạc sợ bố mình tiếp tục hỏi rõ tình huống, hắn không khỏi mở miệng thay đổi chủ đề.
Quả nhiên sự việc không nằm ngoài dự đoán của Nguyễn Chấn Nhạc, bố hắn cũng không tiếp tục truy hỏi tình hình vừa rồi, bắt đầu trả lời theo câu hỏi của hắn:
- Vừa rồi nhận được tin tức, đã có phương án, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì hai ngày sau sẽ phát xuống tuyến tỉnh.
Hai ngày nữa sẽ có văn kiện từ trung ương, tất nhiên trung ương cùng phải cho địa phương vài ngày, như vậy phải mất gần nửa tháng.
Nguyễn Chấn Nhạc tuy luôn yêu cầu mình trấn định, thế nhưng lúc này hắn lại cảm thấy tim mình đập lên rất mạnh, hắn dùng sức xoa hai hàng chân mày rồi trầm giọng nói:
- Bố, con biết rồi.
- À, lão gia tử không thể giúp được con, nhưng tài nguyên trong nhà thì con có thể sử dụng. Đồng thời còn phải nhớ kỹ, chuyện này liên quan đến phát triển trong tương lai của con, sau này thành rồng hay rắn thì phải nhìn vào kết quả lần này.
Tuy Nguyễn Chấn Nhạc đã cúp máy được vài phút nhưng âm thanh của bố vẫn vang vọng trong đầu. Trước đó khi hắn đến tỉnh Sơn Nam, lão gia tử đã đùng giọng đầy ẩn ý nói, không cần dùng ánh mắt thiển cận, cần phải nhìn xa hơn, nắm bắt tương lai, liên tục tích góp kinh nghiệm để có thể tiến xa ngàn dặm.
Lúc đầu đến tỉnh Sơn Nam thì Nguyễn Chấn Nhạc thật sự thỏa thuê mãn nguyện, khi đến thành phố Đông Bộ thì hắn thật sự tràn ngập tự tin về cảnh sắc có thể bước đi ngàn dặm, hắn cũng tình nguyện khổ sở tích góp từng kinh nghiệm cho tương lai của mình.
Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc đã gặp phải địch thủ, gặp phải một Vương Tử Quân làm cho hắn căn bản khó thể nào giữ được bình tĩnh. Lúc này văn kiện sắp đưa xuống, hắn còn chưa ra chiêu mà Vương Tử Quân bên kia đã phát triển quá nổi bật, đến khi mình nhấc chân thì đối phương đã chạy mất rồi, không biết hắn có còn cơ hội gì nữa không.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại lại vang lên, Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua dãy số, hắn tỏ ra mất kiên nhẫn. Nhưng hắn vẫn cầm lấy điện thoại nói:
- Chủ tịch Trình, có chuyện gì sao?
- Bí thư Nguyễn, vừa rồi giám đốc Lý của công ty Độ Tân nói có một người bạn hy vọng được đầu tư trong khu công nghiệp Lam Hà của chúng ta, hạn ngạch đầu tư lên đến năm chục triệu.
Trình Hiểu Bình dùng giọng hưng phấn nói bên trong điện thoại.
Nếu như không có hội nghị kêu gọi đầu tư vừa rồi, không có cuộc điện thoại vừa rồi thì Nguyễn Chấn Nhạc sẽ căn bản không tiếc lời khen ngợi cho Trình Hiểu Bình, sẽ cảm thấy sảng khoái vì hạng mục này.
Nhưng bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là không thể nào vui nổi, hắn có chút trầm ngâm, sau đó dùng giọng rầu rĩ không vui nói:
- Chủ tịch Trình, chị tự mình làm chủ đi.
Từ khi được đè bạt đến nay thì Trình Hiểu Bình căn bản là chưa từng bị Nguyễn Chấn Nhạc lạnh nhạt như vậy, thế là trong lòng chợt phát lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn đảm bảo:
- Bí thư Nguyễn, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ nắm thật đúng mực, nhất định sẽ chăm chú hoàn thành nhiệm vụ.
Nguyễn Chấn Nhạc đặt điện thoại xuống rồi châm lửa hút thuốc, sau khi hít một hơi thì cầm điện thoại lên.
- Chân Nhi, chuyện bên kia thế nào rồi?
Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì có chút run rẩy.
Nguyễn Chấn Nhạc lúc đầu còn có chút kháng cự vì lời đề nghị của Tào Chân Nhi, hắn tự tin cho rằng với bản lĩnh thật sự của mình thì đã quá đủ để đánh bại Vương Tử Quân, thậm chí là toàn thắng. Nhưng bây giờ dưới tình huống này, hắn biết mình muốn chiến thắng thì căn bản không còn đường nào khác để đi nữa.
Tào Chân Nhi đã sớm biết Nguyễn Chấn Nhạc muốn gì, nàng cũng không buông tha cho câu nói mỉa mai:
- Ơ, không phải anh nói sự việc này không quang minh chính đại, anh hoàn toàn có thể tự mình làm chủ được sao? Thế nào? Bây giờ anh muốn dùng đến thủ đoạn hạ lưu của em tôi sao?
Nguyễn Chấn Nhạc nghe những lời nói chanh chua của Tào Chân Nhi mà không khỏi nổi giận, thiếu chút nữa thì bộc phát. Anh nói xem, một người vợ chung giường chung gối với anh, nói một câu sai là nàng ta tính toán chi li, là người có thù sẽ báo, anh còn bao nhiêu tình ý dành cho nàng nữa? Vào thời đại mà tình nhân xuất hiện lớp lớp, Nguyễn Chấn Nhạc đụng phải một người vợ như vậy, thật sự cảm thấy mình giống như một người nghèo đói lâu năm, bây giờ thấy một bàn đầy thịt cá, thật sự muốn phá giới, muốn ăn sạch, giống như muốn tìm về những thứ gì không có được từ trên người Tào Chân Nhi.
Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc là người làm việc lớn, hắn biết mình phải nhẫn nhịn những thứ mà người thường không thể làm được. Vì vậy sau khi chờ Tào Chân Nhi nói xong, hắn dùng giọng dịu dàng nói:
- Chân Nhi, anh sai rồi, lúc đó anh...Anh thật sự có hơi say...
- Bây giờ mới biết mình say sao? Bí thư Nguyễn! Hừ, tôi nói cho anh biết, rõ ràng là anh bị người ta ép đến mức không còn gì mới đến tìm tôi. Hôm nay tôi có xem tivi, lúc này có quá nhiều xí nghiệp đến tham gia hội nghị phát triển kinh tế và đầu tư ở thành phố La Nam, thậm chí truyền thông đến La Nam cũng không ít. Ha ha, tôi nói cho anh biết, tối hôm nay sẽ có tin tức về La Nam, người ta đã làm tốt công tác lấy tiêu đề, chính là "La Nam xòe cánh tung bay!"
Tào Chân Nhi có không ít bạn bè làm truyền thông, vì vậy Nguyễn Chấn Nhạc thật sự không dám nghi ngờ những tin tức của nàng là không chân thật. Tuy hắn cảm thấy rét run thế nhưng bây giờ tình thế ở thành phố La Nam đã quá mạnh mẽ, nếu như tin tức thời sự bảy giờ lại đưa tin, căn bản là xu thế quá áp đảo.
Dưới ưu thế như vậy, chính mình lấy gì để chống lại? Biết đâu sẽ nhanh chóng bại như núi đổ?
- Chân Nhi, lần trước là anh nói bậy, em nói lời xin lỗi dùm anh với Tào Viễn, nói là anh rể sẽ không quên cậu ấy.
Nguyễn Chấn Nhạc nói làm cho đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng chỉ có ba chữ được truyền đến:
- Mềm trứng dái.
Tào Viễn ngồi trong một căn biệt thự ở thủ đô, Tào Viễn mỉm cười nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, sau đó thản nhiên nói:
- Đạo diễn Lý, giám đốc Lý, chuyện này anh có thể nắm bắt không?
Người đàn ông trung niên được gọi là giám đốc Lý có vẻ mặt không quá tốt đẹp, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới khó xử nói:
- Tào công tử, Liêu An Như là nhân vật của công chúng, hơn nữa có không ít người hâm mộ, nếu như sự việc gây náo loạn, cũng không phải đùa.
Tào Viễn không nói gì, hắn nhìn người được xưng là giám đốc Lý, khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm có vài phần lạnh lùng.
Trước thực lực tuyệt đối thì căn bản không có đàm phán công bằng, Tào Viễn thật sự rất tán thưởng câu nói này. Lúc này hắn mở lời với người đàn ông trung niên trước mặt, căn bản không cho đối phương ra điều kiện, chỉ là hạ mệnh lệnh.
Làm thì tốt, không làm cũng phải làm.
/1843
|