Đây là thời đại tiến lên phía trước, chức vụ của Vương Tử Quân cũng tiến triển theo quá trình phát triển không ngừng nghỉ của thành phố La Nam. Bản thân Vương Tử Quân cũng không cần quan tâm đến phương diện hắn có thể đứng yên ổn ở tỉnh Sơn Nam, nhưng nếu hắn có thể tiến một bước vào trung tâm chính trị của tỉnh Sơn Nam, như vậy hắn sẽ có một cơ sở cực kỳ lớn.
Sau khi tiến vào ban ngành tỉnh ủy, nhưng rõ ràng tốt nhất là tiến vào thường ủy tỉnh ủy, như vậy sau này sẽ có một cơ sở cực kỳ tốt, có thể giảm đi vài năm phấn đấu.
Nhưng muốn tiến vào ban ngành tỉnh ủy thì căn là không dễ dàng chút nào, không cần phải nói đến người khác, có một kẻ luôn nhìn chăm chăm chính là Nguyễn Chấn Nhạc. Dù là bất kỳ vị bí thư thị ủy nào trong tỉnh Sơn Nam, có ai mà không muốn nhân cơ hội này để tiến thêm một bước? Quan trường dù là bất kỳ cơn gió nào thổi qua cũng chấn động, thậm chí có thể phát sinh ra động đất với lực ảnh hưởng rất lớn.
Khi thấy Vương Tử Quân trầm mặc không nói, Lâm Trạch Viễn chợt nói tiếp:
- Nếu như là ở tỉnh khác thì dễ dàng hơn, nhưng ở tỉnh Sơn Nam thì rất nhiều chuyện còn phải nhìn vào hành động của cậu.
Vương Quang Vinh là bố của Vương Tử Quân, tất nhiên lão cũng chú tâm quan sát tình huống hiện tại ở tỉnh Sơn Nam. Lâm Trạch Viễn mở miệng với ý nghĩ căn bản là không dễ dàng gì, nhưng lão vẫn lên tiếng:
- Bí thư Lâm, anh xem có nên điều động Tử Quân đến một nơi khác đỡ cạnh tranh hơn không? Ví dụ như là tỉnh Chiết Giang chẳng hạn?
Vương Tử Quân nhìn vẻ chờ mong trong mắt bố, trong lòng chợt lóe lên cảm giác cảm động. Hắn cũng là người từng làm bố, thế nên hắn hiểu rõ tâm lý vào lúc này.
Dù trong mắt nhiều người thì Vương Tử Quân đã là một nhân vật trưởng thành chính trị, hắn đã trở thành một gốc cây đại thụ trong tỉnh Sơn Nam, có không ít người đã dựa vào gốc cây của hắn. Nhưng lúc này trong mắt Vương Quang Vinh thì hắn vẫn là một người con nhỏ, tất nhiên sẽ không hy vọng con trai của mình tiến trên con đường gian nan khó khăn.
Lâm Trạch Viễn hớp một ngụm rượu, lão và Vương Quang Vinh đã liên hệ với nhau nhiều năm, tất nhiên lão càng hiểu rõ tâm tình hiện tại của Vương Quang Vinh. Lão muốn nói một câu có thể, thế nhưng lão căn bản không thể nào làm gì được ở phương diện này.
- Quang Vinh, con cháu có phúc của con cháu, chuyện của Tử Quân phải để cậu ấy tự giải quyết mới được.
Lâm Trạch Viễn nói đến đây thì giống như cảm thấy mình có chút xa lạ, thế là nói tiếp:
- Nếu bây giờ đi đến những tỉnh khác, cũng không có khả năng vừa đến đã được người ta đẩy lên.
Vương Quang Vinh dù rất hy vọng Lâm Trạch Viễn sẽ đồng ý, thế nhưng lão cũng hiểu rõ khả năng là rất nhỏ. Với điều kiện hiện tại của Vương Tử Quân, đến các tỉnh khác làm bí thư thị ủy là không thành vấn đề, nhưng nếu muốn là một bí thư thị ủy tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy, như vậy vẫn có chút khó khăn.
Dù sao thì mỗi địa phươn đều có một quy củ cần tuân theo, nếu mình vừa mới đến mà muốn ăn hết tất cả món ngon trên bàn tiệc của người ta, điều này căn bản là không thể nào.
- Bố, ngài nên có lòng tin với con trai.
Vương Tử Quân không muốn bố mình tiếp tục, thế cho nên rót cho Vương Quang Vinh một ly rượu rồi cố gắng thả lỏng nói:
- Lực lượng của con trai bố ở tỉnh Sơn Nam cũng không phải chỉ là lớn bình thường mà thôi, chưa nói đến những phương diện khác, tốc độ phát triển kinh tế của thành phố La Nam căn bản là vượt mặt tất cả các đối thủ khác.
- Nhìn bộ dạng của cậu kìa, có chút thành tích thì quên đi tất cả.
Vương Quang Vinh trừng mắt lớn tiếng nói với Vương Tử Quân, thế nhưng trong lòng lại thầm kiêu ngạo về chiến tích của con trai. Chẳng qua lúc này có mặt Lâm Trạch Viễn, thế cho nên vẫn cố gắng biểu hiện sự uy nghiêm của bản thân người làm cha mà thôi.
Vương Tử Quân lén nở nụ cười, hắn sao không đoán được tâm tư của bố mình. Bố đang phê bình nhưng hắn lại cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng thấy Lâm Trạch Viễn trừng mắt nhìn mình.
Cho đến bây giờ Vương Tử Quân vẫn cảm thấy mình nhận được nhiều lợi ích từ vị bố vợ hờ Lâm Trạch Viễn, không ngờ hôm nay bố vợ lại có những biểu hiện khác lạ như vậy.
Nhưng khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Lâm Trạch Viễn, lúc này bí thư Lâm Trạch Viễn đã tiếp tục nghiêm túc như thường.
- Bí thư Lâm, ngài cảm thấy Vương Tử Quân có bao nhiêu cơ hội ở sự kiện này?
Vương Quang Vinh dù phê bình Vương Tử Quân, thế nhưng trong lòng lão vẫn đang rất lo lắng.
Cạnh tranh vị trí trong quan trường đến giai đoạn cuối thường là anh chết tôi sống, Vương Quang Vinh biết Nguyễn Chấn Nhạc ở tỉnh Sơn Nam là người không thiếu bối cảnh. Dù Vương gia của bọn họ có chút thực lực, thế nhưng đối mặt với một người được các vị tiền bối coi trọng, lão thật sự sinh ra cảm giác có chút sợ hãi.
Thật sự chưa đến giai đoạn cuối cùng thì căn bản là chưa thể nào thấy rõ mối nguy hiểm, nhưng đấu tranh trong quan trường căn bản là nguy hiểm không kém chiến trường.
Lâm Trạch Viễn cầm lấy ly rượu mà một lúc lâu sau không nói lời nào, bầu không khí trong phòng có chút trầm mặc. Vương Tử Quân có chút không thoải mái với bầu không khí như vậy, nhưng hắn cũng không lên tiếng. Trong tâm lý của hắn thì cũng muốn nghe những phán đoán của Lâm Trạch Viễn về sự việc của mình.
Lâm Trạch Viễn sẽ là một người quật khởi trong chính đàn, là một người có tầm nhìn rất xa, cũng là người mà Vương Tử Quân rất bội phục. Lúc này nếu Lâm Trạch Viễn mở miệng bình phẩm, tất nhiên sẽ là một tài phú cực kỳ quý giá.
- Tôi không thể nào phán đoán được.
Lâm Trạch Viễn uống cạn ly rượu rồi cho ra một đáp án như vậy.
- Nhưng có một điều mà Tử Quân có thể yên tâm, chình là tuyến trên căn bản đã tạo nên ăn ý với vị trí thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam.
Lâm Trạch Viễn dừng lại một chút rồi trầm giọng nói:
- Nếu cậu muốn nắm lấy sự ăn ý đó, cậu cần phải biểu hiện bản lĩnh của mình, căn cứ vào bản lĩnh của chính mình.
Căn cứ vào bản lĩnh của chính mình, ý nghĩa của nó là rất cao vời. Vương Tử Quân nghe những lời bình phán của Lâm Trạch Viễn mà trong lòng liên tục nghĩ đến nhiều phương diện khác nhau. Trong số những người được xếp vào danh mục bồi dưỡng chính trị, luôn có những người trở thành đá mài dao cho kẻ khác, thông qua việc mài dao như vậy sẽ có thể tìm ra những nhân tuyển được bồi dưỡng tốt nhất.
Lần này trong mắt một số người thì Vương Tử Quân chính là vị trí đá mài dao.
Tất cả phải dựa vào bản lĩnh của mình, nhìn qua dù có vẻ công bằng nhưng lời nói này chứng tỏ lãnh đạo cao tầng sẽ không can thiệp vào, thế nhưng không nói đến những người đứng sau lưng Nguyễn Chấn Nhạc có ra tay hay không. Những người kia chắc chắn sẽ xuất lực cung cấp điều kiện phát triển thuận lợi nhất cho Nguyễn Chấn Nhạc, đây là sự thật khó thể chối bỏ.
Vương Tử Quân phân tích tình hình vào giai đoạn hiện tại, hắn không khỏi bừng bừng hào khí. Đáng chết thì phải chết, không đáng chết thì dù sao sẽ sống, tất cả phải xem vào bản lĩnh của mình, còn chưa biết được ai là người thắng lợi cuối cùng.
Sau khi tiến vào ban ngành tỉnh ủy, nhưng rõ ràng tốt nhất là tiến vào thường ủy tỉnh ủy, như vậy sau này sẽ có một cơ sở cực kỳ tốt, có thể giảm đi vài năm phấn đấu.
Nhưng muốn tiến vào ban ngành tỉnh ủy thì căn là không dễ dàng chút nào, không cần phải nói đến người khác, có một kẻ luôn nhìn chăm chăm chính là Nguyễn Chấn Nhạc. Dù là bất kỳ vị bí thư thị ủy nào trong tỉnh Sơn Nam, có ai mà không muốn nhân cơ hội này để tiến thêm một bước? Quan trường dù là bất kỳ cơn gió nào thổi qua cũng chấn động, thậm chí có thể phát sinh ra động đất với lực ảnh hưởng rất lớn.
Khi thấy Vương Tử Quân trầm mặc không nói, Lâm Trạch Viễn chợt nói tiếp:
- Nếu như là ở tỉnh khác thì dễ dàng hơn, nhưng ở tỉnh Sơn Nam thì rất nhiều chuyện còn phải nhìn vào hành động của cậu.
Vương Quang Vinh là bố của Vương Tử Quân, tất nhiên lão cũng chú tâm quan sát tình huống hiện tại ở tỉnh Sơn Nam. Lâm Trạch Viễn mở miệng với ý nghĩ căn bản là không dễ dàng gì, nhưng lão vẫn lên tiếng:
- Bí thư Lâm, anh xem có nên điều động Tử Quân đến một nơi khác đỡ cạnh tranh hơn không? Ví dụ như là tỉnh Chiết Giang chẳng hạn?
Vương Tử Quân nhìn vẻ chờ mong trong mắt bố, trong lòng chợt lóe lên cảm giác cảm động. Hắn cũng là người từng làm bố, thế nên hắn hiểu rõ tâm lý vào lúc này.
Dù trong mắt nhiều người thì Vương Tử Quân đã là một nhân vật trưởng thành chính trị, hắn đã trở thành một gốc cây đại thụ trong tỉnh Sơn Nam, có không ít người đã dựa vào gốc cây của hắn. Nhưng lúc này trong mắt Vương Quang Vinh thì hắn vẫn là một người con nhỏ, tất nhiên sẽ không hy vọng con trai của mình tiến trên con đường gian nan khó khăn.
Lâm Trạch Viễn hớp một ngụm rượu, lão và Vương Quang Vinh đã liên hệ với nhau nhiều năm, tất nhiên lão càng hiểu rõ tâm tình hiện tại của Vương Quang Vinh. Lão muốn nói một câu có thể, thế nhưng lão căn bản không thể nào làm gì được ở phương diện này.
- Quang Vinh, con cháu có phúc của con cháu, chuyện của Tử Quân phải để cậu ấy tự giải quyết mới được.
Lâm Trạch Viễn nói đến đây thì giống như cảm thấy mình có chút xa lạ, thế là nói tiếp:
- Nếu bây giờ đi đến những tỉnh khác, cũng không có khả năng vừa đến đã được người ta đẩy lên.
Vương Quang Vinh dù rất hy vọng Lâm Trạch Viễn sẽ đồng ý, thế nhưng lão cũng hiểu rõ khả năng là rất nhỏ. Với điều kiện hiện tại của Vương Tử Quân, đến các tỉnh khác làm bí thư thị ủy là không thành vấn đề, nhưng nếu muốn là một bí thư thị ủy tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy, như vậy vẫn có chút khó khăn.
Dù sao thì mỗi địa phươn đều có một quy củ cần tuân theo, nếu mình vừa mới đến mà muốn ăn hết tất cả món ngon trên bàn tiệc của người ta, điều này căn bản là không thể nào.
- Bố, ngài nên có lòng tin với con trai.
Vương Tử Quân không muốn bố mình tiếp tục, thế cho nên rót cho Vương Quang Vinh một ly rượu rồi cố gắng thả lỏng nói:
- Lực lượng của con trai bố ở tỉnh Sơn Nam cũng không phải chỉ là lớn bình thường mà thôi, chưa nói đến những phương diện khác, tốc độ phát triển kinh tế của thành phố La Nam căn bản là vượt mặt tất cả các đối thủ khác.
- Nhìn bộ dạng của cậu kìa, có chút thành tích thì quên đi tất cả.
Vương Quang Vinh trừng mắt lớn tiếng nói với Vương Tử Quân, thế nhưng trong lòng lại thầm kiêu ngạo về chiến tích của con trai. Chẳng qua lúc này có mặt Lâm Trạch Viễn, thế cho nên vẫn cố gắng biểu hiện sự uy nghiêm của bản thân người làm cha mà thôi.
Vương Tử Quân lén nở nụ cười, hắn sao không đoán được tâm tư của bố mình. Bố đang phê bình nhưng hắn lại cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng thấy Lâm Trạch Viễn trừng mắt nhìn mình.
Cho đến bây giờ Vương Tử Quân vẫn cảm thấy mình nhận được nhiều lợi ích từ vị bố vợ hờ Lâm Trạch Viễn, không ngờ hôm nay bố vợ lại có những biểu hiện khác lạ như vậy.
Nhưng khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Lâm Trạch Viễn, lúc này bí thư Lâm Trạch Viễn đã tiếp tục nghiêm túc như thường.
- Bí thư Lâm, ngài cảm thấy Vương Tử Quân có bao nhiêu cơ hội ở sự kiện này?
Vương Quang Vinh dù phê bình Vương Tử Quân, thế nhưng trong lòng lão vẫn đang rất lo lắng.
Cạnh tranh vị trí trong quan trường đến giai đoạn cuối thường là anh chết tôi sống, Vương Quang Vinh biết Nguyễn Chấn Nhạc ở tỉnh Sơn Nam là người không thiếu bối cảnh. Dù Vương gia của bọn họ có chút thực lực, thế nhưng đối mặt với một người được các vị tiền bối coi trọng, lão thật sự sinh ra cảm giác có chút sợ hãi.
Thật sự chưa đến giai đoạn cuối cùng thì căn bản là chưa thể nào thấy rõ mối nguy hiểm, nhưng đấu tranh trong quan trường căn bản là nguy hiểm không kém chiến trường.
Lâm Trạch Viễn cầm lấy ly rượu mà một lúc lâu sau không nói lời nào, bầu không khí trong phòng có chút trầm mặc. Vương Tử Quân có chút không thoải mái với bầu không khí như vậy, nhưng hắn cũng không lên tiếng. Trong tâm lý của hắn thì cũng muốn nghe những phán đoán của Lâm Trạch Viễn về sự việc của mình.
Lâm Trạch Viễn sẽ là một người quật khởi trong chính đàn, là một người có tầm nhìn rất xa, cũng là người mà Vương Tử Quân rất bội phục. Lúc này nếu Lâm Trạch Viễn mở miệng bình phẩm, tất nhiên sẽ là một tài phú cực kỳ quý giá.
- Tôi không thể nào phán đoán được.
Lâm Trạch Viễn uống cạn ly rượu rồi cho ra một đáp án như vậy.
- Nhưng có một điều mà Tử Quân có thể yên tâm, chình là tuyến trên căn bản đã tạo nên ăn ý với vị trí thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam.
Lâm Trạch Viễn dừng lại một chút rồi trầm giọng nói:
- Nếu cậu muốn nắm lấy sự ăn ý đó, cậu cần phải biểu hiện bản lĩnh của mình, căn cứ vào bản lĩnh của chính mình.
Căn cứ vào bản lĩnh của chính mình, ý nghĩa của nó là rất cao vời. Vương Tử Quân nghe những lời bình phán của Lâm Trạch Viễn mà trong lòng liên tục nghĩ đến nhiều phương diện khác nhau. Trong số những người được xếp vào danh mục bồi dưỡng chính trị, luôn có những người trở thành đá mài dao cho kẻ khác, thông qua việc mài dao như vậy sẽ có thể tìm ra những nhân tuyển được bồi dưỡng tốt nhất.
Lần này trong mắt một số người thì Vương Tử Quân chính là vị trí đá mài dao.
Tất cả phải dựa vào bản lĩnh của mình, nhìn qua dù có vẻ công bằng nhưng lời nói này chứng tỏ lãnh đạo cao tầng sẽ không can thiệp vào, thế nhưng không nói đến những người đứng sau lưng Nguyễn Chấn Nhạc có ra tay hay không. Những người kia chắc chắn sẽ xuất lực cung cấp điều kiện phát triển thuận lợi nhất cho Nguyễn Chấn Nhạc, đây là sự thật khó thể chối bỏ.
Vương Tử Quân phân tích tình hình vào giai đoạn hiện tại, hắn không khỏi bừng bừng hào khí. Đáng chết thì phải chết, không đáng chết thì dù sao sẽ sống, tất cả phải xem vào bản lĩnh của mình, còn chưa biết được ai là người thắng lợi cuối cùng.
/1843
|