Vương Tử Quân buông điện thoại, ngoài cửa nhà nhà đã lên đèn. Hắn thật sự sinh ra cảm giác mệt mỏi, một năm qua liên tục phát triển, mặc dù hắn kiếm được không ít thành tích, thế nhưng cảm giác mỏi mệt vẫn đến và tập kích mạnh mẽ.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, Vương Tử Quân nhìn vào dãy số người gọi đến, thế là nhanh chóng nghe máy.
- Bí thư Vương, tôi là Vu Bình.
Giọng điệu có chút hưng phấn của Chúc Vu Bình vang lên ở đầu dây bên kia. Vương Tử Quân hiểu rõ tâm tình của Chúc Vu Bình, dù sao từ chủ tịch thành phố tiến lên bí thư thị ủy cũng là một việc vui lớn. Hơn nữa cuối cùng thì Chúc Vu Bình cũng không còn phải nhập gánh công tác với Nguyễn Chấn Nhạc, điều này giống như là một sự kiện được giải thoát.
- Bí thư Chúc, chúng ta bây giờ đã ở khá gần bên nhau, vì sao anh còn chưa đi đến nhận chức?
Vương Tử Quân cười, sau đó hắn lớn tiếng nói.
- Trưởng phòng Lữ của phòng tổ chức tỉnh ủy đã nói chuyện với tôi, nói là ngày mốt sẽ đưa tôi đi nhận chức.
Chúc Vu Bình vẫn dùng giọng có chút kích động. Sau khi trầm ngâm giây lát thì hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi gọi ngài một tiếng lãnh đạo, cám ơn ngài.
Chúc Vu Bình cũng không nói rõ ràng là cám ơn cái gì, nhưng hắn sở dĩ có thể đẩy được đại đa số đối thủ phải ngã đổ và tiến lên làm bí thư thị ủy Tam Hồ cũng hoàn toàn là nhờ vào sự đề cử của Vương Tử Quân.
Sau khi chiếc ghế bí thư thị ủy thành phố Tam Hồ để trống, tỉnh ủy đã trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân. Sau khi cùng lãnh đạo thượng cấp đi khảo sát thành phố Tam Hồ và La Nam, Hào Nhất Phong bây giờ xử lý các sự việc liên quan đến thành phố Tam Hồ thường quan sát ý kiến của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cảm thấy rất đúng dịp, thế là cố gắng thúc đẩy Chúc Vu Bình. Vương Tử Quân thông qua con đường của Đường Cảnh Ung và Thạch Kiên Quân, thế là cuối cùng Thạch Kiên Quân cũng đồng ý cho Chúc Vu Bình tiến lên làm bí thư thị ủy Tam Hồ. Sau khi sự việc xảy ra, Vương Tử Quân nghe nói Nguyễn Chấn Nhạc cũng cố gắng vung tay công tác ở sự kiện này.
Nguyễn Chấn Nhạc căn bản rất muốn thay thế một vị chủ tịch thành phố Đông Bộ như Chúc Vu Bình, bây giờ lại gặp dịp, thế cho nêm mới đẩy Chúc Vu Bình tiến lên một bước. Nhưng Chúc Vu Bình ra đi thì Nguyễn Chấn Nhạc càng thuận lợi tiến lên nắm quyền lực cao nhất ở thành phố Đông Bộ.
Căn cứ vào góc độ như vậy, có thể thấy được vì sao Nguyễn Chấn Nhạc lại giúp đỡ lời đề nghị của Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, tôi rời khỏi thành phố Đông Bộ, như vậy công tác ở Đông Bộ...
Chúc Vu Bình nói chưa xong thì Vương Tử Quân đã hiểu ý nghĩa của nó. Lúc này Chúc Vu Bình không còn ở thành phố Đông Bộ, sau này Đông Bộ sẽ trở thành thiên hạ của Nguyễn Chấn Nhạc.
Nhưng đây là một sự việc căn bản là không có biện pháp, có câu sự việc thường khó vẹn toàn, Vương Tử Quân với Nguyễn Chấn Nhạc bây giờ đều là bí thư thị ủy, tất nhiên những nguồn lực giúp đỡ sau lưng Nguyễn Chấn Nhạc lại càng không ít hơn. Vương Tử Quân đã khống chế trong tay thành phố La Nam, thế nhưng lại khó phân ra tinh lực để tranh chấp với Nguyễn Chấn Nhạc, càng huống hồ lực lượng trong tay Vương Tử Quân là không đủ.
Vương Tử Quân cũng không nghĩ nhiều, hắn cười nói:
- Vu Bình, nhiệm vụ chủ yếu của anh bây giờ chính là làm tốt công tác bí thư thị ủy Tam Hồ, nhanh chóng triển khai mở rộng công tác. Còn chuyện thành phố Đông Bộ, chỉ cần chúng ta còn ở đây, tất cả không là vấn đề.
Chúc Vu Bình cũng không quá quan tâm đến những lời căn dặn phát triển công tác ở thành phố Tam Hồ của Vương Tử Quân, nhưng sau đó hắn lại chợt sinh ra cảm giác thấu hiểu, chính mình xem ra quá chấp nhất.
Tất cả sự việc đều giống như nước chảy xuôi dòng, chỉ cần Chúc Vu Bình và Vương Tử Quân có cùng tín niệm, như vậy mọi người sẽ cùng tồn tại với cùng lý tưởng, xử lý vài sự việc nhỏ nhặt sẽ không là vấn đề.
Càng huống hồ có nhiều người có thể tín nhiệm ở bên cạnh Chúc Vu Bình, đó đều là những người sóng vai chiến đấu với hắn trong nghịch cảnh. Chính mình bây giờ cất bước ra đi, những người ở lại thành phố Đông Bộ chắc chắn sẽ không đến mức chết yểu.
Bí thư Vương dù sao cũng thông nhất giang sơn ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng thời gian của bí thư Vương là quá ngắn, những người kia khăng khăng đi theo, đó là tình huống thuận lợi nên khó thể phân biệt được ai hay ai dở. Lần này Chúc Vu Bình rời khỏi Đông Bộ, thật sự là cơ hội để nhìn vào và biết được nhiều điều.
- Bí thư Vương, tất cả không thành vấn đề.
Giọng điệu của Chúc Vu Bình thật sự có chút cao vút, cũng thật sự có vài phần hưng phấn.
Vương Tử Quân cúp điện thoại của Chúc Vu Bình mà tâm tình cũng có chút sục sôi. Mặc dù có một số việc còn không được như ý muốn, thế nhưng một năm qua hắn thật sự có những bước tiến không nhỏ. Tổng giá trị sản lượng của thành phố La Nam tăng gấp đôi, càng làm cho thành phố La Nam trở nên chói mắt trong tỉnh Sơn Nam.
Tiến độ phát triển của thành phố La Nam làm cho chủ tịch tỉnh Thạch Kiên Quân phải nhắc đến nhiều lần trong hội nghị cán bộ cấp thành phố của tỉnh Sơn Nam. Mặc dù những lời này của chủ tịch Thạch có vài phần nâng đỡ, thế nhưng căn cứ vào thành tích cứng ngắc của La Nam, Thạch Kiên Quân hoàn toàn có thể nói ra những lời giống như vậy.
Mặc dù có người cảm thấy không thoải mái, thế nhưng căn bản không ai dám đề xuất không đồng ý. Cho dù có người muốn mở miệng chua ngoa, thế nhưng chỉ cần một câu: Nếu anh có bản lĩnh thì thử làm cho thành phố tăng trưởng gấp đôi một lần xem, thế nên đừng dùng giọng quái dị để chặn đường người khác.
Vương Tử Quân đưa tay cầm lấy bản báo cáo, con số tám mươi tỷ hiện rõ trong mắt, đây là con số đã tăng lên gấp ba từ khi mà hắn đến thành phố La Nam. Nhưng điều làm cho Vương Tử Quân coi trọng cũng không phải là sản lượng, chính là con số bình quân thu nhập đầu người.
Dù sản lượng rất khả quan nhưng Vương Tử Quân vẫn có chút bất mãn, hắn thấy quan trọng nhất vẫn là tăng trưởng và tăng thu nhập cho nhân dân. Chỉ khi nào nhân dân có tiền, có thể phát triển, có thể làm giàu, như vậy mới xem như là đúng mục đích phát triển kinh tế.
- Bí thư Vương, đã về nhà rồi.
Lý Đức Trụ dùng giọng không yên nói với Vương Tử Quân, hắn đã dừng xe lại ba phút nhưng bí thư Vương vẫn không có ý muốn đi xuống. Hắn vốn đợi bí thư Vương tự phản ứng, thế nhưng thấy bộ dạng suy nghĩ miên man của bí thư, thế nên cuối cùng phải lấy can đảm mở miệng nhắc nhở.
Vương Tử Quân nhìn về phía nhà mình, ánh đèn ấm áp làm trong lòng rất vui vẻ. Hắn cười cười với Lý Đức Trụ, sau đó đi vào trong nhà.
Hai mươi âm lịch, dù còn chưa đến tết nhưng bầu không khí đã rất nồng đậm.
Đường cái Ma Đô đầy người đi lại, có nhiều thanh niên mang vác hành lý, dòng người tấp nập.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, Vương Tử Quân nhìn vào dãy số người gọi đến, thế là nhanh chóng nghe máy.
- Bí thư Vương, tôi là Vu Bình.
Giọng điệu có chút hưng phấn của Chúc Vu Bình vang lên ở đầu dây bên kia. Vương Tử Quân hiểu rõ tâm tình của Chúc Vu Bình, dù sao từ chủ tịch thành phố tiến lên bí thư thị ủy cũng là một việc vui lớn. Hơn nữa cuối cùng thì Chúc Vu Bình cũng không còn phải nhập gánh công tác với Nguyễn Chấn Nhạc, điều này giống như là một sự kiện được giải thoát.
- Bí thư Chúc, chúng ta bây giờ đã ở khá gần bên nhau, vì sao anh còn chưa đi đến nhận chức?
Vương Tử Quân cười, sau đó hắn lớn tiếng nói.
- Trưởng phòng Lữ của phòng tổ chức tỉnh ủy đã nói chuyện với tôi, nói là ngày mốt sẽ đưa tôi đi nhận chức.
Chúc Vu Bình vẫn dùng giọng có chút kích động. Sau khi trầm ngâm giây lát thì hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi gọi ngài một tiếng lãnh đạo, cám ơn ngài.
Chúc Vu Bình cũng không nói rõ ràng là cám ơn cái gì, nhưng hắn sở dĩ có thể đẩy được đại đa số đối thủ phải ngã đổ và tiến lên làm bí thư thị ủy Tam Hồ cũng hoàn toàn là nhờ vào sự đề cử của Vương Tử Quân.
Sau khi chiếc ghế bí thư thị ủy thành phố Tam Hồ để trống, tỉnh ủy đã trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân. Sau khi cùng lãnh đạo thượng cấp đi khảo sát thành phố Tam Hồ và La Nam, Hào Nhất Phong bây giờ xử lý các sự việc liên quan đến thành phố Tam Hồ thường quan sát ý kiến của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cảm thấy rất đúng dịp, thế là cố gắng thúc đẩy Chúc Vu Bình. Vương Tử Quân thông qua con đường của Đường Cảnh Ung và Thạch Kiên Quân, thế là cuối cùng Thạch Kiên Quân cũng đồng ý cho Chúc Vu Bình tiến lên làm bí thư thị ủy Tam Hồ. Sau khi sự việc xảy ra, Vương Tử Quân nghe nói Nguyễn Chấn Nhạc cũng cố gắng vung tay công tác ở sự kiện này.
Nguyễn Chấn Nhạc căn bản rất muốn thay thế một vị chủ tịch thành phố Đông Bộ như Chúc Vu Bình, bây giờ lại gặp dịp, thế cho nêm mới đẩy Chúc Vu Bình tiến lên một bước. Nhưng Chúc Vu Bình ra đi thì Nguyễn Chấn Nhạc càng thuận lợi tiến lên nắm quyền lực cao nhất ở thành phố Đông Bộ.
Căn cứ vào góc độ như vậy, có thể thấy được vì sao Nguyễn Chấn Nhạc lại giúp đỡ lời đề nghị của Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, tôi rời khỏi thành phố Đông Bộ, như vậy công tác ở Đông Bộ...
Chúc Vu Bình nói chưa xong thì Vương Tử Quân đã hiểu ý nghĩa của nó. Lúc này Chúc Vu Bình không còn ở thành phố Đông Bộ, sau này Đông Bộ sẽ trở thành thiên hạ của Nguyễn Chấn Nhạc.
Nhưng đây là một sự việc căn bản là không có biện pháp, có câu sự việc thường khó vẹn toàn, Vương Tử Quân với Nguyễn Chấn Nhạc bây giờ đều là bí thư thị ủy, tất nhiên những nguồn lực giúp đỡ sau lưng Nguyễn Chấn Nhạc lại càng không ít hơn. Vương Tử Quân đã khống chế trong tay thành phố La Nam, thế nhưng lại khó phân ra tinh lực để tranh chấp với Nguyễn Chấn Nhạc, càng huống hồ lực lượng trong tay Vương Tử Quân là không đủ.
Vương Tử Quân cũng không nghĩ nhiều, hắn cười nói:
- Vu Bình, nhiệm vụ chủ yếu của anh bây giờ chính là làm tốt công tác bí thư thị ủy Tam Hồ, nhanh chóng triển khai mở rộng công tác. Còn chuyện thành phố Đông Bộ, chỉ cần chúng ta còn ở đây, tất cả không là vấn đề.
Chúc Vu Bình cũng không quá quan tâm đến những lời căn dặn phát triển công tác ở thành phố Tam Hồ của Vương Tử Quân, nhưng sau đó hắn lại chợt sinh ra cảm giác thấu hiểu, chính mình xem ra quá chấp nhất.
Tất cả sự việc đều giống như nước chảy xuôi dòng, chỉ cần Chúc Vu Bình và Vương Tử Quân có cùng tín niệm, như vậy mọi người sẽ cùng tồn tại với cùng lý tưởng, xử lý vài sự việc nhỏ nhặt sẽ không là vấn đề.
Càng huống hồ có nhiều người có thể tín nhiệm ở bên cạnh Chúc Vu Bình, đó đều là những người sóng vai chiến đấu với hắn trong nghịch cảnh. Chính mình bây giờ cất bước ra đi, những người ở lại thành phố Đông Bộ chắc chắn sẽ không đến mức chết yểu.
Bí thư Vương dù sao cũng thông nhất giang sơn ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng thời gian của bí thư Vương là quá ngắn, những người kia khăng khăng đi theo, đó là tình huống thuận lợi nên khó thể phân biệt được ai hay ai dở. Lần này Chúc Vu Bình rời khỏi Đông Bộ, thật sự là cơ hội để nhìn vào và biết được nhiều điều.
- Bí thư Vương, tất cả không thành vấn đề.
Giọng điệu của Chúc Vu Bình thật sự có chút cao vút, cũng thật sự có vài phần hưng phấn.
Vương Tử Quân cúp điện thoại của Chúc Vu Bình mà tâm tình cũng có chút sục sôi. Mặc dù có một số việc còn không được như ý muốn, thế nhưng một năm qua hắn thật sự có những bước tiến không nhỏ. Tổng giá trị sản lượng của thành phố La Nam tăng gấp đôi, càng làm cho thành phố La Nam trở nên chói mắt trong tỉnh Sơn Nam.
Tiến độ phát triển của thành phố La Nam làm cho chủ tịch tỉnh Thạch Kiên Quân phải nhắc đến nhiều lần trong hội nghị cán bộ cấp thành phố của tỉnh Sơn Nam. Mặc dù những lời này của chủ tịch Thạch có vài phần nâng đỡ, thế nhưng căn cứ vào thành tích cứng ngắc của La Nam, Thạch Kiên Quân hoàn toàn có thể nói ra những lời giống như vậy.
Mặc dù có người cảm thấy không thoải mái, thế nhưng căn bản không ai dám đề xuất không đồng ý. Cho dù có người muốn mở miệng chua ngoa, thế nhưng chỉ cần một câu: Nếu anh có bản lĩnh thì thử làm cho thành phố tăng trưởng gấp đôi một lần xem, thế nên đừng dùng giọng quái dị để chặn đường người khác.
Vương Tử Quân đưa tay cầm lấy bản báo cáo, con số tám mươi tỷ hiện rõ trong mắt, đây là con số đã tăng lên gấp ba từ khi mà hắn đến thành phố La Nam. Nhưng điều làm cho Vương Tử Quân coi trọng cũng không phải là sản lượng, chính là con số bình quân thu nhập đầu người.
Dù sản lượng rất khả quan nhưng Vương Tử Quân vẫn có chút bất mãn, hắn thấy quan trọng nhất vẫn là tăng trưởng và tăng thu nhập cho nhân dân. Chỉ khi nào nhân dân có tiền, có thể phát triển, có thể làm giàu, như vậy mới xem như là đúng mục đích phát triển kinh tế.
- Bí thư Vương, đã về nhà rồi.
Lý Đức Trụ dùng giọng không yên nói với Vương Tử Quân, hắn đã dừng xe lại ba phút nhưng bí thư Vương vẫn không có ý muốn đi xuống. Hắn vốn đợi bí thư Vương tự phản ứng, thế nhưng thấy bộ dạng suy nghĩ miên man của bí thư, thế nên cuối cùng phải lấy can đảm mở miệng nhắc nhở.
Vương Tử Quân nhìn về phía nhà mình, ánh đèn ấm áp làm trong lòng rất vui vẻ. Hắn cười cười với Lý Đức Trụ, sau đó đi vào trong nhà.
Hai mươi âm lịch, dù còn chưa đến tết nhưng bầu không khí đã rất nồng đậm.
Đường cái Ma Đô đầy người đi lại, có nhiều thanh niên mang vác hành lý, dòng người tấp nập.
/1843
|