- Thủ trưởng, tôi nghe nói con đường này được xây dựng mà không cần một đồng tiền của tỉnh Sơn Nam, tất cả đều dùng phương pháp kêu gọi đầu tư để xây dựng nên, hơn nữa ngài còn từng phê chỉ thị nên mở rộng phương pháp này ở trong nước.
Chủ nhiệm Triệu ngồi bên cạnh lãnh đạo thượng cấp, hắn thật sự rất tương hợp với Hào Nhất Phong, thế nên mới mở miệng nói giúp cho Hào Nhất Phong.
Lãnh đạo thượng cấp lúc này giống như mới nhớ ra con đường này, thế là gương mặt có thêm vài phần vui sướng, sau đó dùng giọng nghi hoặc nói:
- Như vậy đây là đường cao tốc Sơn La sao?
- Đúng vậy, đây là đường cao tốc Sơn La, kéo dài từ thành phố Sơn Viên đến La Nam, tổng cộng hơn hai trăm kilomet, tất cả đều được xây dựng bằng tiền đầu tư của doanh nghiệp. Con đường này được thông xe vào đầu năm nay, nhưng mới chỉ nửa năm mà đã có tác dụng rất lớn với phương diện phát triển kinh tế của khu vực phía nam tỉnh Sơn Nam.
Thạch Kiên Quân tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua dịp may, hắn dùng giọng thành thục nói.
- À, con đường này rất tốt, mục đích và hành động lại rất lớn. Bây giờ phương án này đã được sử dụng nhiều trong nước, thật sự rất khả quan. Nói thật, tỉnh Sơn Nam các anh thật sự có cống hiến rất lớn ở phương diện này.
Lãnh đạo thượng cấp nói đến đây thì chợt nghĩ ra điều gì đó:
- Tôi nhớ là người thành phố La Nam cho ra phương án này phải không?
- Đúng vậy, La Nam là thành phố cho ra phương án xây dựng đường cao tốc Sơn La, là một thành phố ở đầu cuối phía nam tỉnh Sơn Nam, giao thông rất tiện lợi. Sau cố gắng của thành viên ban ngành thành phố La Nam, con đường này đã được thi công thành công.
Hào Nhất Phong dù không tình nguyện nhưng vẫn phải mở miệng hát bài ca tụng công đức của Vương Tử Quân.
- Rất tốt.
Lãnh đạo thượng cấp chỉ gật đầu nói hai chữ mà thôi.
Chủ nhiệm Triệu ngồi bên cạnh có chút ngượng ngùng, thật sự muốn vung tay tát cho mình hai cái, đúng là ếch chết vì miệng. Hắn cố gắng bợ đỡ Hào Nhất Phong, lại quên người nào cho ra phương án xây dựng đường cao tốc Sơn La. Nếu như lãnh đạo bây giờ hưng phấn chợt có ý nghĩ đến thăm thành phố La Nam, như vậy sẽ thật sự không hay.
- Mười năm trước tôi có đi qua thành phố La Nam, vừa vặn là mùa mưa, đường rất khó đi, mất một ngày khổ cực, toàn thân đầy bùn đất. Bây giờ đường cao tốc đã có, lúc này xem ra các anh nắm công tác rất tốt.
Lãnh đạo thượng cấp giống như rơi vào trong hồi ức, nói ra những chuyện trước kia.
Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân chợt mở miệng nói vài lời vâng dạ, lỗ tai không khỏi dựng lên nghe ngóng, trong lòng lại có chút không yên. Lúc này đang đi đến thành phố Tam Hồ, vì sao lãnh đạo lại mở miệng nói ra sự việc liên quan đến La Nam?
Cũng may lãnh đạo thượng cấp có nhiều chuyện cần quan tâm, hơn nữa nhận nhiều báo cáo công tác, dù ở trên xe nhưng vẫn không ngừng xử lý công tác qua điện thoại, thế cho nên cũng quên đi thành phố La Nam.
Nhưng dù là như vậy thì Hào Nhất Phong vẫn phải đổ mồ hôi hột. Lão thầm nghĩ, vừa đến Sơn Nam thì luôn miệng nói về La Nam, không phải là dấu hiệu gì đấy chứ?
Sau khi xe đến địa phận thành phố Tam Hồ thì thần kinh căng cứng của Hào Nhất Phong mới hạ xuống. Sau khi đoàn khảo sát tiến vào xem xét các phương diện phát triển của Tam Hồ, nụ cười trên mặt Hào Nhất Phong càng thêm sáng lạn.
Dù một năm qua thành phố Tam Hồ bị La Nam áp chế cho không thể thở nổi nhưng nói về tổng thể thì bọn họ vẫn làm tốt công tác của mình, thậm chí là làm rất tốt. Đặc biệt là ở phương diện phát triển các xí nghiệp vừa và nhỏ, thành tích là khó chối cãi. Lãnh đạo thượng cấp tiếp xúc các lãnh đạo doanh nghiệp vừa và nhỏ, tỏ ra rất hài lòng, gương mặt đầy nụ cười, ai cũng có thể cảm nhận được.
Hào Nhất Phong thật sự rất hài lòng, khi cất bước thì đưa mắt nhìn bí thư thị ủy Lâm Trường Công, thầm nghĩ Lâm Trường Công làm rất tốt, xem ra đồng chí này vào thời điểm mấu chốt vẫn có thể vượt vũ môn.
Quá trình khảo sát càng thêm thuận lợi làm cho đám lãnh đạo thành phố Tam Hồ thật sự thả lỏng hơn. Sau khi nhìn lãnh đạo thượng cấp mở miệng khẳng định công tác của Tam Hồ, tảng đá trong lòng bọn họ cuối cùng cũng hạ xuống.
Cuối cùng thì quá trình thị sát nghiên cứu cũng xem như kết thúc, đã hoàn tất tốt đẹp. Lâm Trường Công đã chuẩn bị sẵn cơm trưa, nhưng lãnh đạo thượng cấp lại nói sẽ dùng cơm trưa ở thành phố Đông Bộ.
Khi nhìn thấy cổng của địa điểm khảo sát cuối cùng là nhà máy giấy Mạt Lỵ, Lâm Trường Công chợt thở dài một hơi. Dù hắn là lãnh đạo đứng đầu thành phố Tam Hồ, thế nhưng lúc này hắn bị kẹp trong các vị lãnh đạo trung ương và tỉnh ủy, căn bản không dễ thở.
Thật sự là áp lực rất lớn.
Mọi người đều nói đi cùng lãnh đạo là rất tốt, thế nhưng cũng không biết đi cùng là áp lực rất lớn. Đặc biệt là tình huống hiện tại, áp lực của Lâm Trường Công càng lớn hơn. Mỗi một sự việc xảy ra thì hắn đều cực kỳ cẩn thận, cảm giác cơ thể căng cứng, chỉ sợ có vấn đề xuất hiện.
Vì sự kiện lần này có liên quan đến ý kiến của lãnh đạo về thành phố Tam Hồ.
Lâm Trường Công đã nhiều lần đến nhà máy giấy này, tình huống rất tốt, trước đó thành phố lại có sắp xếp sẵn, có thể nói sẽ không phát sinh vấn đề.
Lãnh đạo thượng cấp xuống xe rồi hòa ái bắt tay với giám đốc xí nghiệp, sau đó tự mình đi đến nhà xưởng xem xét, còn đàm luận vài lời với công nhân viên.
Tất cả quá trình được tiến hành cực kỳ thuận lợi, đến mức Lâm Trường Công chợt cảm thấy hình như ông trời đang giúp mình.
Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân đi theo sát lãnh đạo cũng nở nụ cười nhìn tất cả đang diễn ra trước mắt, bọn họ thật sự cảm thấy rất hài lòng với những sắp xếp của thành phố Tam Hồ. Thạch Kiên Quân là người có chút ý kiến với Lâm Trường Công, lúc này cũng phải dùng ánh mắt vui vẻ nhìn Lâm Trường Công.
Sau khi lãnh đạo và công nhân viên nói chuyện thân thiết với nhau, điện thoại của chủ nhiệm Triệu chợt vang lên. Hắn nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, sau đó đi sang một bên tiếp điện thoại.
- Alo!
Giọng điệu của chủ nhiệm Triệu là rất thấp.
- Chú Triệu, bên kia thế nào rồi?
Nguyễn Chấn Nhạc ở bên này cũng hạ thấp âm thanh nói.
Chủ nhiệm Triệu đến thành phố Tam Hồ vốn còn có chút không yên, thế nhưng sau khi nhìn thành tích mà Tam Hồ bày ra, hắn thật sự xem như xóa tan lo lắng trong lòng. Một thành phố trọng tâm như Tam Hồ có thành tích khá lớn, có gì mà không thể làm thành phố trọng tâm?
Chủ nhiệm Triệu vốn còn cảm thấy bất an vi lãnh đạo thượng cấp đổi tuyến đường, thế nhưng lúc này tất cả hầu như đã không còn. Hắn khẽ cười nói:
- Chấn Nhạc, lãnh đạo rất hài lòng với công tác ở thành phố Tam Hồ. Sau đó lãnh đạo sẽ đến Đông Bộ, các cậu nên chuẩn bị tốt tinh thần, nếu như có vấn đề thì chú Triệu cũng không giúp được cậu.
Chủ nhiệm Triệu nói lời vui đùa làm cho Nguyễn Chấn Nhạc bên kia mở miệng cười lớn, sau đó hắn nói:
- Chú Triệu, chú cứ yên tâm, lãnh đạo đến địa bàn thành phố Đông Bộ sẽ cực kỳ hài lòng.
- Để tôi xem cậu biểu hiện thế nào.
Chủ nhiệm Triệu nói đến đây thì khẽ hạ giọng:
- Vốn lãnh đạo chuẩn bị đến thành phố Đông Bộ trước rồi mới đến Tam Hồ, tôi hiểu thành tích của các cậu tốt hơn Tam Hồ rất nhiều, đặt phía sau sẽ càng nổi bật hơn, càng có lực thuyết phục hơn, càng tốt cho cậu.
- Cám ơn chú Triệu, ngài thật sự quá quan tâm đến cháu, cháu thật sự khắc ghi trong lòng.
Nguyễn Chấn Nhạc hiểu ý của chú Triệu, thế nên nhanh chóng nói ra những lời có cánh.
Quả nhiên sau khi nghe được những lời cảm kích của Nguyễn Chấn Nhạc thì chủ nhiệm Triệu càng cười thêm hòa ái, sau đó nói:
- Chấn Nhạc, cậu đừng nói những lời như vậy, cậu là người tôi chú tâm từ nhỏ, nói thật lòng thì không thể nào không quan tâm cho được.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng đang cười nhưng nghĩ lại lời nói của chủ nhiệm Triệu thì cũng không khỏi sinh ra cảm giác xúc động.
- Được rồi, lãnh đạo bên này còn bận rộn, tôi không thể nói nhiều với cậu được.
Chủ nhiệm Triệu nhìn thoáng qua tình hình lãnh đạo thượng cấp đang nói thêm vài lời với công nhân nhà máy, sau đó cúp điện thoại.
Lúc này bên cạnh lãnh đạo thượng cấp là bảy tám công nhân viên, bọn họ đang cười tủm tỉm trả lời vấn đề.
- Mỗi tháng tôi có được một ngàn đồng, con dâu của tôi cũng được tám trăm, hai bố con làm nửa năm cũng đủ làm một căn nhà ngói.
Một người công nhân hơn bốn mươi tuổi dùng giọng thật thà phúc hậu báo cáo với lãnh đạo.
Chủ nhiệm Triệu nhìn thấy thủ trưởng vui vẻ thì không khỏi nở nụ cười. Lúc này hắn cảm thấy có người vỗ vai mình, quay đầu nhìn lại thì thấy đó là Hào Nhất Phong.
- Chủ nhiệm Triệu, anh xem chúng ta có nên sửa đổi lại địa điểm nào không?
Hào Nhất Phong nhìn chủ nhiệm Triệu rồi lên tiếng hỏi.
Chủ nhiệm Triệu rất khách khí với một vị lãnh đạo địa phương như Hào Nhất Phong, thế nên liếc mắt nhìn tình huống của thủ trưởng rồi mới nói:
- Bí thư Nhất Phong, các anh chuẩn bị rất tốt, tôi rất hài lòng.
Nói thật lòng thì Hào Nhất Phong cũng cảm thấy thành phố Tam Hồ chuẩn bị không tồi, nhưng sau khi nghe xong những lời của chủ nhiệm Triệu thì mới thả lỏng một chút. Lão cười nói với chủ nhiệm Triệu:
- Lần này thời gian hơi căng, sau này về thủ đô tôi sẽ tìm anh.
Chủ nhiệm Triệu nở nụ cười với lời nói thân cận của Hào Nhất Phong, hắn tình nguyện tiếp nhận ý nghĩ của đối phương. Hắn lại đưa mắt nhìn lãnh đạo rồi nói khẽ:
- Anh Hào, thành phố Tam Hồ các anh làm rất tốt, thế mà các anh không báo tôi một tiếng, làm tôi cảm thấy hơi bất an.
Dù là lời phàn nàn nhưng chủ nhiệm Triệu cười rất tươi, rõ ràng đang đắc ý.
Chủ nhiệm Triệu lúc này có cảm giác "ánh mắt tươi sáng tìm ra anh hùng", rõ rang hành động của mình đã cứu vớt thành phố này.
- Tôi là giám đốc nhà máy, một năm cũng thu được hai ba triệu, tính tiền lương công nhân thì cũng còn lại được một nửa.
Giám đốc nhà máy giấy dùng giọng không chút qua loa trả lời lãnh đạo thượng cấp.
- Nhà xưởng của anh có bao nhiêu công nhân?
Lãnh đạo thượng cấp dùng giọng bình dị gần gủi hỏi viên giám đốc nhà máy giấy.
Viên giám đốc cúi đầu rồi dùng giọng ngượng ngùng nói:
- Công nhân tại chỗ của tôi là không nhiều, tiền lương cũng là do con dâu tôi quản, tôi chỉ biết nhân số chung là bảy tám chục gì đó mà thôi.
Câu trả lời của viên giám đốc nhà máy xem như là trung thực, không khỏi làm cho lãnh đạo thượng cấp nở nụ cười. Như vậy là tốt rồi, đây là câu trả lời thực tế, không giống như được căn dặn từ trước.
Cười chính là một công cụ tương tác rất mạnh, cũng là công cụ biểu hiện cực kỳ hiệu quả, nụ cười của lãnh đạo thượng cấp lúc này là sáng lạn và vui tươi, không khỏi làm cho tâm tình của đám lãnh đạo thành phố Tam Hồ thêm thả lỏng.
Đám ký giả đi theo đoàn thấy lãnh đạo nở nụ cười vui vẻ mãn nguyện, trong đầu không khỏi nghĩ đến một quy luật trong quan trường: Lãnh đạo có tinh thần thì hạ cấp vui vẻ tươi sáng; lãnh đạo ngủ thì cả thế giới sẽ nhắm mắt.
Bây giờ lãnh đạo vui vẻ, đám người nơi đây đều biết điều này khẳng định sự kiện gì, ai nhìn vào cũng thấy vui vẻ hớn hở.
Đặc biệt là đám người Lâm Trường Công của thành phố Tam Hồ, ai cũng vui mừng không thôi, thầm nghĩ cuối cùng thì mọi việc cũng xem như đại cát đại lợi. Đám người thấy viên giám đốc nói lời chân thực lại cực kỳ có lực thuyết phục, làm cho lãnh đạo vui vẻ, như vậy cũng là việc đại cát với thành phố Tam Hồ.
Không những lãnh đạo hài lòng với công tác của thành phố Tam Hồ, lãnh đạo tỉnh ủy là Hào Nhất Phong và chủ tịch Thạch Kiên Quân càng thêm hài lòng hơn. Như vậy vị trí mà bí thư Hào Nhất Phong cho Lâm Trường Công ở ban ngành hội đồng nhân dân thành phố có biến chuyển cao hơn không?
- Thủ trưởng, bây giờ đã sắp mười một giờ.
Chủ nhiệm Triệu rất muốn tạo ra hoàn cảnh tốt đẹp cho Nguyễn Chấn Nhạc, thế cho nên nhìn đồng hồ của mình, sau đó nói với lãnh đạo thượng cấp.
- Ừ!
Lãnh đạo thượng cấp nhìn trời, sau đó nhìn người khắp bốn phía:
- Hôm nay tôi thấy mọi người rất vui. Giám đốc Lý, anh dựa vào khả năng cần cù siêng năng của mình mà lập xưởng giấy, còn có thể mang theo bảy tám chục công nhân cùng làm giàu, người như anh thật sự rất tốt, là dấu hiệu để quốc gia phồn vinh. Nói thật, tôi cần phải cảm tạ những người đi đầu làm giàu như anh...
Sau khi nghe những lời ấm áp tấm lòng của lãnh đạo thượng cấp, giám đốc Lý và công nhân nhà máy đều cực kỳ cảm động.
- Thủ trưởng, tôi...Tôi...
Giám đốc Lý xoa xoa tay không biết nói gì hơn, tình cảnh lúc này làm hắn sinh ra cảm giác khó đối phó.
Lãnh đạo thượng cấp nở nụ cười với giám đốc Lý, sau đó mới tiến lên nắm tay nói:
- Chúng tôi luôn có thái độ giúp đỡ cổ vũ cho các xí nghiệp tư nhân, nếu như anh có vấn đề gì đó cần giải quyết, chỉ cần ở trong phạm vi chính sách, chỉ cần lớn gan đến tìm chính quyền, bọn họ sẽ cung cấp cho anh hoàn cảnh phát triển tốt đẹp.
Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân cười tủm tỉm nhìn tất cả, dựa vào kinh nghiệm chính trị của bọn họ, bọn họ cho rằng một kết cục viên mãn sẽ xuất hiện ngay trước mắt. Đối với tình huống của tỉnh Sơn Nam và bọn họ, có gì tốt đẹp hơn khi có một kết cục viên mãn vào lúc này cơ chứ?
- Giám đốc Lý, ngày nay tỉnh Sơn Nam chúng tôi chuẩn bị cho ra nhiều chính sách cổ vũ nhân dân tham gia phát triển kinh tế, nếu như anh gặp khó khăn trong lúc phát triển doanh nghiệp, có thể tìm chính quyền thành phố để giải quyết vấn đề. Nếu bọn họ không giải quyết được vấn đề của anh, anh còn có thể tìm đến chính quyền tỉnh.
Hào Nhất Phong thấy dịp mình mở miệng đã đến, thế là nhanh chóng mở miệng bày tỏ.
Chủ tịch Lý nhìn đám lãnh đạo trước mặt đều có khí độ bất phàm, trong lòng càng thêm không yên. Những người kia đều là công bộc của dân, là người đáng tin tưởng mới đúng, bây giờ xí nghiệp thật sự gặp phải khó khăn, có nên nói với lãnh đạo hay không?
Khi giám đốc Lý còn do dự chưa thể quyết định thì lãnh đạo thượng cấp đã dừng nói chuyện với công nhân, một vài nhân viên đã chuẩn bị làm công tác thu binh.
Lãnh đạo sẽ phải đi, nếu như giám đốc Lý không nói, như vậy sẽ không còn cơ hội giải quyết khó khăn.
Chủ nhiệm Triệu ngồi bên cạnh lãnh đạo thượng cấp, hắn thật sự rất tương hợp với Hào Nhất Phong, thế nên mới mở miệng nói giúp cho Hào Nhất Phong.
Lãnh đạo thượng cấp lúc này giống như mới nhớ ra con đường này, thế là gương mặt có thêm vài phần vui sướng, sau đó dùng giọng nghi hoặc nói:
- Như vậy đây là đường cao tốc Sơn La sao?
- Đúng vậy, đây là đường cao tốc Sơn La, kéo dài từ thành phố Sơn Viên đến La Nam, tổng cộng hơn hai trăm kilomet, tất cả đều được xây dựng bằng tiền đầu tư của doanh nghiệp. Con đường này được thông xe vào đầu năm nay, nhưng mới chỉ nửa năm mà đã có tác dụng rất lớn với phương diện phát triển kinh tế của khu vực phía nam tỉnh Sơn Nam.
Thạch Kiên Quân tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua dịp may, hắn dùng giọng thành thục nói.
- À, con đường này rất tốt, mục đích và hành động lại rất lớn. Bây giờ phương án này đã được sử dụng nhiều trong nước, thật sự rất khả quan. Nói thật, tỉnh Sơn Nam các anh thật sự có cống hiến rất lớn ở phương diện này.
Lãnh đạo thượng cấp nói đến đây thì chợt nghĩ ra điều gì đó:
- Tôi nhớ là người thành phố La Nam cho ra phương án này phải không?
- Đúng vậy, La Nam là thành phố cho ra phương án xây dựng đường cao tốc Sơn La, là một thành phố ở đầu cuối phía nam tỉnh Sơn Nam, giao thông rất tiện lợi. Sau cố gắng của thành viên ban ngành thành phố La Nam, con đường này đã được thi công thành công.
Hào Nhất Phong dù không tình nguyện nhưng vẫn phải mở miệng hát bài ca tụng công đức của Vương Tử Quân.
- Rất tốt.
Lãnh đạo thượng cấp chỉ gật đầu nói hai chữ mà thôi.
Chủ nhiệm Triệu ngồi bên cạnh có chút ngượng ngùng, thật sự muốn vung tay tát cho mình hai cái, đúng là ếch chết vì miệng. Hắn cố gắng bợ đỡ Hào Nhất Phong, lại quên người nào cho ra phương án xây dựng đường cao tốc Sơn La. Nếu như lãnh đạo bây giờ hưng phấn chợt có ý nghĩ đến thăm thành phố La Nam, như vậy sẽ thật sự không hay.
- Mười năm trước tôi có đi qua thành phố La Nam, vừa vặn là mùa mưa, đường rất khó đi, mất một ngày khổ cực, toàn thân đầy bùn đất. Bây giờ đường cao tốc đã có, lúc này xem ra các anh nắm công tác rất tốt.
Lãnh đạo thượng cấp giống như rơi vào trong hồi ức, nói ra những chuyện trước kia.
Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân chợt mở miệng nói vài lời vâng dạ, lỗ tai không khỏi dựng lên nghe ngóng, trong lòng lại có chút không yên. Lúc này đang đi đến thành phố Tam Hồ, vì sao lãnh đạo lại mở miệng nói ra sự việc liên quan đến La Nam?
Cũng may lãnh đạo thượng cấp có nhiều chuyện cần quan tâm, hơn nữa nhận nhiều báo cáo công tác, dù ở trên xe nhưng vẫn không ngừng xử lý công tác qua điện thoại, thế cho nên cũng quên đi thành phố La Nam.
Nhưng dù là như vậy thì Hào Nhất Phong vẫn phải đổ mồ hôi hột. Lão thầm nghĩ, vừa đến Sơn Nam thì luôn miệng nói về La Nam, không phải là dấu hiệu gì đấy chứ?
Sau khi xe đến địa phận thành phố Tam Hồ thì thần kinh căng cứng của Hào Nhất Phong mới hạ xuống. Sau khi đoàn khảo sát tiến vào xem xét các phương diện phát triển của Tam Hồ, nụ cười trên mặt Hào Nhất Phong càng thêm sáng lạn.
Dù một năm qua thành phố Tam Hồ bị La Nam áp chế cho không thể thở nổi nhưng nói về tổng thể thì bọn họ vẫn làm tốt công tác của mình, thậm chí là làm rất tốt. Đặc biệt là ở phương diện phát triển các xí nghiệp vừa và nhỏ, thành tích là khó chối cãi. Lãnh đạo thượng cấp tiếp xúc các lãnh đạo doanh nghiệp vừa và nhỏ, tỏ ra rất hài lòng, gương mặt đầy nụ cười, ai cũng có thể cảm nhận được.
Hào Nhất Phong thật sự rất hài lòng, khi cất bước thì đưa mắt nhìn bí thư thị ủy Lâm Trường Công, thầm nghĩ Lâm Trường Công làm rất tốt, xem ra đồng chí này vào thời điểm mấu chốt vẫn có thể vượt vũ môn.
Quá trình khảo sát càng thêm thuận lợi làm cho đám lãnh đạo thành phố Tam Hồ thật sự thả lỏng hơn. Sau khi nhìn lãnh đạo thượng cấp mở miệng khẳng định công tác của Tam Hồ, tảng đá trong lòng bọn họ cuối cùng cũng hạ xuống.
Cuối cùng thì quá trình thị sát nghiên cứu cũng xem như kết thúc, đã hoàn tất tốt đẹp. Lâm Trường Công đã chuẩn bị sẵn cơm trưa, nhưng lãnh đạo thượng cấp lại nói sẽ dùng cơm trưa ở thành phố Đông Bộ.
Khi nhìn thấy cổng của địa điểm khảo sát cuối cùng là nhà máy giấy Mạt Lỵ, Lâm Trường Công chợt thở dài một hơi. Dù hắn là lãnh đạo đứng đầu thành phố Tam Hồ, thế nhưng lúc này hắn bị kẹp trong các vị lãnh đạo trung ương và tỉnh ủy, căn bản không dễ thở.
Thật sự là áp lực rất lớn.
Mọi người đều nói đi cùng lãnh đạo là rất tốt, thế nhưng cũng không biết đi cùng là áp lực rất lớn. Đặc biệt là tình huống hiện tại, áp lực của Lâm Trường Công càng lớn hơn. Mỗi một sự việc xảy ra thì hắn đều cực kỳ cẩn thận, cảm giác cơ thể căng cứng, chỉ sợ có vấn đề xuất hiện.
Vì sự kiện lần này có liên quan đến ý kiến của lãnh đạo về thành phố Tam Hồ.
Lâm Trường Công đã nhiều lần đến nhà máy giấy này, tình huống rất tốt, trước đó thành phố lại có sắp xếp sẵn, có thể nói sẽ không phát sinh vấn đề.
Lãnh đạo thượng cấp xuống xe rồi hòa ái bắt tay với giám đốc xí nghiệp, sau đó tự mình đi đến nhà xưởng xem xét, còn đàm luận vài lời với công nhân viên.
Tất cả quá trình được tiến hành cực kỳ thuận lợi, đến mức Lâm Trường Công chợt cảm thấy hình như ông trời đang giúp mình.
Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân đi theo sát lãnh đạo cũng nở nụ cười nhìn tất cả đang diễn ra trước mắt, bọn họ thật sự cảm thấy rất hài lòng với những sắp xếp của thành phố Tam Hồ. Thạch Kiên Quân là người có chút ý kiến với Lâm Trường Công, lúc này cũng phải dùng ánh mắt vui vẻ nhìn Lâm Trường Công.
Sau khi lãnh đạo và công nhân viên nói chuyện thân thiết với nhau, điện thoại của chủ nhiệm Triệu chợt vang lên. Hắn nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, sau đó đi sang một bên tiếp điện thoại.
- Alo!
Giọng điệu của chủ nhiệm Triệu là rất thấp.
- Chú Triệu, bên kia thế nào rồi?
Nguyễn Chấn Nhạc ở bên này cũng hạ thấp âm thanh nói.
Chủ nhiệm Triệu đến thành phố Tam Hồ vốn còn có chút không yên, thế nhưng sau khi nhìn thành tích mà Tam Hồ bày ra, hắn thật sự xem như xóa tan lo lắng trong lòng. Một thành phố trọng tâm như Tam Hồ có thành tích khá lớn, có gì mà không thể làm thành phố trọng tâm?
Chủ nhiệm Triệu vốn còn cảm thấy bất an vi lãnh đạo thượng cấp đổi tuyến đường, thế nhưng lúc này tất cả hầu như đã không còn. Hắn khẽ cười nói:
- Chấn Nhạc, lãnh đạo rất hài lòng với công tác ở thành phố Tam Hồ. Sau đó lãnh đạo sẽ đến Đông Bộ, các cậu nên chuẩn bị tốt tinh thần, nếu như có vấn đề thì chú Triệu cũng không giúp được cậu.
Chủ nhiệm Triệu nói lời vui đùa làm cho Nguyễn Chấn Nhạc bên kia mở miệng cười lớn, sau đó hắn nói:
- Chú Triệu, chú cứ yên tâm, lãnh đạo đến địa bàn thành phố Đông Bộ sẽ cực kỳ hài lòng.
- Để tôi xem cậu biểu hiện thế nào.
Chủ nhiệm Triệu nói đến đây thì khẽ hạ giọng:
- Vốn lãnh đạo chuẩn bị đến thành phố Đông Bộ trước rồi mới đến Tam Hồ, tôi hiểu thành tích của các cậu tốt hơn Tam Hồ rất nhiều, đặt phía sau sẽ càng nổi bật hơn, càng có lực thuyết phục hơn, càng tốt cho cậu.
- Cám ơn chú Triệu, ngài thật sự quá quan tâm đến cháu, cháu thật sự khắc ghi trong lòng.
Nguyễn Chấn Nhạc hiểu ý của chú Triệu, thế nên nhanh chóng nói ra những lời có cánh.
Quả nhiên sau khi nghe được những lời cảm kích của Nguyễn Chấn Nhạc thì chủ nhiệm Triệu càng cười thêm hòa ái, sau đó nói:
- Chấn Nhạc, cậu đừng nói những lời như vậy, cậu là người tôi chú tâm từ nhỏ, nói thật lòng thì không thể nào không quan tâm cho được.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng đang cười nhưng nghĩ lại lời nói của chủ nhiệm Triệu thì cũng không khỏi sinh ra cảm giác xúc động.
- Được rồi, lãnh đạo bên này còn bận rộn, tôi không thể nói nhiều với cậu được.
Chủ nhiệm Triệu nhìn thoáng qua tình hình lãnh đạo thượng cấp đang nói thêm vài lời với công nhân nhà máy, sau đó cúp điện thoại.
Lúc này bên cạnh lãnh đạo thượng cấp là bảy tám công nhân viên, bọn họ đang cười tủm tỉm trả lời vấn đề.
- Mỗi tháng tôi có được một ngàn đồng, con dâu của tôi cũng được tám trăm, hai bố con làm nửa năm cũng đủ làm một căn nhà ngói.
Một người công nhân hơn bốn mươi tuổi dùng giọng thật thà phúc hậu báo cáo với lãnh đạo.
Chủ nhiệm Triệu nhìn thấy thủ trưởng vui vẻ thì không khỏi nở nụ cười. Lúc này hắn cảm thấy có người vỗ vai mình, quay đầu nhìn lại thì thấy đó là Hào Nhất Phong.
- Chủ nhiệm Triệu, anh xem chúng ta có nên sửa đổi lại địa điểm nào không?
Hào Nhất Phong nhìn chủ nhiệm Triệu rồi lên tiếng hỏi.
Chủ nhiệm Triệu rất khách khí với một vị lãnh đạo địa phương như Hào Nhất Phong, thế nên liếc mắt nhìn tình huống của thủ trưởng rồi mới nói:
- Bí thư Nhất Phong, các anh chuẩn bị rất tốt, tôi rất hài lòng.
Nói thật lòng thì Hào Nhất Phong cũng cảm thấy thành phố Tam Hồ chuẩn bị không tồi, nhưng sau khi nghe xong những lời của chủ nhiệm Triệu thì mới thả lỏng một chút. Lão cười nói với chủ nhiệm Triệu:
- Lần này thời gian hơi căng, sau này về thủ đô tôi sẽ tìm anh.
Chủ nhiệm Triệu nở nụ cười với lời nói thân cận của Hào Nhất Phong, hắn tình nguyện tiếp nhận ý nghĩ của đối phương. Hắn lại đưa mắt nhìn lãnh đạo rồi nói khẽ:
- Anh Hào, thành phố Tam Hồ các anh làm rất tốt, thế mà các anh không báo tôi một tiếng, làm tôi cảm thấy hơi bất an.
Dù là lời phàn nàn nhưng chủ nhiệm Triệu cười rất tươi, rõ ràng đang đắc ý.
Chủ nhiệm Triệu lúc này có cảm giác "ánh mắt tươi sáng tìm ra anh hùng", rõ rang hành động của mình đã cứu vớt thành phố này.
- Tôi là giám đốc nhà máy, một năm cũng thu được hai ba triệu, tính tiền lương công nhân thì cũng còn lại được một nửa.
Giám đốc nhà máy giấy dùng giọng không chút qua loa trả lời lãnh đạo thượng cấp.
- Nhà xưởng của anh có bao nhiêu công nhân?
Lãnh đạo thượng cấp dùng giọng bình dị gần gủi hỏi viên giám đốc nhà máy giấy.
Viên giám đốc cúi đầu rồi dùng giọng ngượng ngùng nói:
- Công nhân tại chỗ của tôi là không nhiều, tiền lương cũng là do con dâu tôi quản, tôi chỉ biết nhân số chung là bảy tám chục gì đó mà thôi.
Câu trả lời của viên giám đốc nhà máy xem như là trung thực, không khỏi làm cho lãnh đạo thượng cấp nở nụ cười. Như vậy là tốt rồi, đây là câu trả lời thực tế, không giống như được căn dặn từ trước.
Cười chính là một công cụ tương tác rất mạnh, cũng là công cụ biểu hiện cực kỳ hiệu quả, nụ cười của lãnh đạo thượng cấp lúc này là sáng lạn và vui tươi, không khỏi làm cho tâm tình của đám lãnh đạo thành phố Tam Hồ thêm thả lỏng.
Đám ký giả đi theo đoàn thấy lãnh đạo nở nụ cười vui vẻ mãn nguyện, trong đầu không khỏi nghĩ đến một quy luật trong quan trường: Lãnh đạo có tinh thần thì hạ cấp vui vẻ tươi sáng; lãnh đạo ngủ thì cả thế giới sẽ nhắm mắt.
Bây giờ lãnh đạo vui vẻ, đám người nơi đây đều biết điều này khẳng định sự kiện gì, ai nhìn vào cũng thấy vui vẻ hớn hở.
Đặc biệt là đám người Lâm Trường Công của thành phố Tam Hồ, ai cũng vui mừng không thôi, thầm nghĩ cuối cùng thì mọi việc cũng xem như đại cát đại lợi. Đám người thấy viên giám đốc nói lời chân thực lại cực kỳ có lực thuyết phục, làm cho lãnh đạo vui vẻ, như vậy cũng là việc đại cát với thành phố Tam Hồ.
Không những lãnh đạo hài lòng với công tác của thành phố Tam Hồ, lãnh đạo tỉnh ủy là Hào Nhất Phong và chủ tịch Thạch Kiên Quân càng thêm hài lòng hơn. Như vậy vị trí mà bí thư Hào Nhất Phong cho Lâm Trường Công ở ban ngành hội đồng nhân dân thành phố có biến chuyển cao hơn không?
- Thủ trưởng, bây giờ đã sắp mười một giờ.
Chủ nhiệm Triệu rất muốn tạo ra hoàn cảnh tốt đẹp cho Nguyễn Chấn Nhạc, thế cho nên nhìn đồng hồ của mình, sau đó nói với lãnh đạo thượng cấp.
- Ừ!
Lãnh đạo thượng cấp nhìn trời, sau đó nhìn người khắp bốn phía:
- Hôm nay tôi thấy mọi người rất vui. Giám đốc Lý, anh dựa vào khả năng cần cù siêng năng của mình mà lập xưởng giấy, còn có thể mang theo bảy tám chục công nhân cùng làm giàu, người như anh thật sự rất tốt, là dấu hiệu để quốc gia phồn vinh. Nói thật, tôi cần phải cảm tạ những người đi đầu làm giàu như anh...
Sau khi nghe những lời ấm áp tấm lòng của lãnh đạo thượng cấp, giám đốc Lý và công nhân nhà máy đều cực kỳ cảm động.
- Thủ trưởng, tôi...Tôi...
Giám đốc Lý xoa xoa tay không biết nói gì hơn, tình cảnh lúc này làm hắn sinh ra cảm giác khó đối phó.
Lãnh đạo thượng cấp nở nụ cười với giám đốc Lý, sau đó mới tiến lên nắm tay nói:
- Chúng tôi luôn có thái độ giúp đỡ cổ vũ cho các xí nghiệp tư nhân, nếu như anh có vấn đề gì đó cần giải quyết, chỉ cần ở trong phạm vi chính sách, chỉ cần lớn gan đến tìm chính quyền, bọn họ sẽ cung cấp cho anh hoàn cảnh phát triển tốt đẹp.
Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân cười tủm tỉm nhìn tất cả, dựa vào kinh nghiệm chính trị của bọn họ, bọn họ cho rằng một kết cục viên mãn sẽ xuất hiện ngay trước mắt. Đối với tình huống của tỉnh Sơn Nam và bọn họ, có gì tốt đẹp hơn khi có một kết cục viên mãn vào lúc này cơ chứ?
- Giám đốc Lý, ngày nay tỉnh Sơn Nam chúng tôi chuẩn bị cho ra nhiều chính sách cổ vũ nhân dân tham gia phát triển kinh tế, nếu như anh gặp khó khăn trong lúc phát triển doanh nghiệp, có thể tìm chính quyền thành phố để giải quyết vấn đề. Nếu bọn họ không giải quyết được vấn đề của anh, anh còn có thể tìm đến chính quyền tỉnh.
Hào Nhất Phong thấy dịp mình mở miệng đã đến, thế là nhanh chóng mở miệng bày tỏ.
Chủ tịch Lý nhìn đám lãnh đạo trước mặt đều có khí độ bất phàm, trong lòng càng thêm không yên. Những người kia đều là công bộc của dân, là người đáng tin tưởng mới đúng, bây giờ xí nghiệp thật sự gặp phải khó khăn, có nên nói với lãnh đạo hay không?
Khi giám đốc Lý còn do dự chưa thể quyết định thì lãnh đạo thượng cấp đã dừng nói chuyện với công nhân, một vài nhân viên đã chuẩn bị làm công tác thu binh.
Lãnh đạo sẽ phải đi, nếu như giám đốc Lý không nói, như vậy sẽ không còn cơ hội giải quyết khó khăn.
/1843
|